Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận - Chương 33

  1. Home
  2. Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận
  3. Chương 33
  • 10
Prev
Next

Chương 33

Máu Đỏ Tươi

Nghe tên chương là đã thấy có điềm rồi=))

Hiện tại Sở Diễn như một thí sinh đã biết đáp án đề thi, y chậm rãi chờ đợi cốt truyện xảy ra, chờ đợi sự phán quyết vận mệnh dành cho mình.

Khi y đang co quắp bất an chờ đợi, em trai y Sở An cũng rất nhanh đã tới yến hội.

Tuy nói là Nhị hoàng tử, nhưng so với Sở Diễn, khí phái của cậu ta thoạt nhìn còn muốn hơn một chút.

Tỷ như theo sát phía sau cậu ta là một đống tùy tùng, tỷ như cậu ta dắt tay mẫu hậu từng bước một từ thảm đỏ mềm mại đi lên đài cao, trên bộ quần áo sang quý màu vàng kim là huân chương rực rỡ lấp lánh dưới ánh sáng.

So sánh lên, trang phục của Sở Diễn tương đối mộc mạc.

Nhưng mà Sở Diễn đối với những việc này không chút để ý, ngược lại Lăng Phong lại hơi hơi nhíu mày, sắc mặt không vui.

Tên Nhị hoàng tử này nơi chốn đều muốn áp Sở Diễn một đầu*, ở cao tầng Đế quốc mọi người cơ hồ đều biết.

*chỉ SA luôn muốn hơn thua với SD á

Nhưng mà con cái tranh sủng ở trong mắt Sở Thiên Khoát là hành động bình thường, bởi vì năm đó ông ta cũng làm như vậy.

Bởi vì em gái Sở An thân thể có chút không khoẻ, cho nên hôm nay cô không tới.

Thân thể Sở Diễn kỳ thật cũng chưa tốt hẳn, nhưng mà y sớm đã am hiểu nhẫn nại, đối với việc này cũng cực kỳ quen thuộc.

Sở An tùy tiện ngồi bên cạnh Sở Diễn, hai cánh tay nghênh ngang đặt ở trên tay vịn, thoạt nhìn thập phần thần khí, tác phong hành sự so với Đại Hoàng tử Sở Diễn lại càng giống Đại hoàng tử hơn.

Sở Diễn còn không thèm nhìn cậu ta, chỉ yên lặng rót cho mình một ly trà, nhẹ nhàng uống, chính là bộ dạng một lão cán bộ xem nhẹ vinh hoa.

Nhưng mà rất nhanh y đã không thể đạm nhiên như thế nữa.

Bởi vì đầu óc Sở An không biết đập vào chỗ nào, vậy mà liếc mắt một cái đã nhìn trúng Hoàng tử thật Lăng Phong.

Cậu ta chỉ vào Lăng Phong tướng mạo đường đường nới với phụ vương: “Con muốn người này làm thị vệ bên người.”

Sở Diễn nghe xong những lời này thiếu chút nữa bị nước trà sặc chết.

Không phải, vì sao đứa em trai này của y còn nhỏ tuổi đã có ý tưởng như vậy?

Không nghĩ đến đi em trai ngốc của anh, Lăng Phong không phải là thị vệ, hắn rất nhanh sẽ lắc mình biến hoá thành anh trai tốt của cậu.

Hơn nữa người anh trai này hoàn toàn là con nhà người ta, thành tích tốt, tướng mạo tốt, dáng vẻ tốt, phẩm hạnh tốt, hơn nữa hoàn toàn không phải đoá hoa trắng mặc người khi dễ. Bởi vì từ đời trước y đã phát hiện rằng mình hoàn toàn không chiếm được bất cứ món lợi nào từ trên người hắn, thật sự là một phen nước mắt chua xót, khổ không nói nên lời.

Nhưng Sở An lại hoàn toàn không ý thức được mình đang gây ra chuyện gì, vẫn tùy hứng muốn Lăng Phong khí chất không tầm thường làm thị vệ bên người.

Bởi vì một người nhìn rất lợi hại, chỉ xem tướng mạo đã thấy rất có khí chất thiên chi kiêu tử lại chỉ có thể ăn nói khép nép làm thị vệ bên người mình, bảo xách giày phải xách giày, bị phạt phải nhận phạt, loại cảm giác này có sung sướng hay không chứ!

Nếu Sở Diễn biết cậu ta đang suy nghĩ cái gì nhất định sẽ nhịn không được mà điên cuồng rít gào: Cậu đang tìm thị vệ chứ không phải người hầu!! Nếu tôi là thị vệ của cậu, sát thủ cách cậu 3 mét tôi sẽ lựa chọn bị mù, làm như không thấy a!!!

Mới đầu Sở Thiên Khoát còn chưa chú ý tới sự tồn tai của Lăng Phong, theo đầu ngón tay của Sở An, ông ta liền theo bản năng nhìn về hướng đó, liếc mắt một cái đã có thể thấy thị vệ tuấn tiếu như hạc trong bầy gà kia, trước mắt sáng ngời.

Người này…

Cùng ái phi đã mất của ông ta lớn lên có vài phần tương tự.

Lăng Phong chỉ liếc mắt qua Sở Thiên Khoát một cái liền không hề lưu luyến dời đi, chỉ là vẫn luôn im lặng chú ý phản ứng của Sở Diễn.

Y thoạt nhìn có chút khẩn trương.

Đừng sợ, đời này tôi sẽ không đoạt đi bất cứ thứ gì của em, những thứ thuộc về tôi tôi sẽ từng chút từng chút một đoạt lại… Kể cả em.

Không phải Sở Diễn khẩn trương vì Lăng Phong sẽ đoạt đi vị trí Đại hoàng tử, y chắp tay đưa lên còn không kịp.

Y chủ yếu là sợ Sở Thiên Khoát thật sự luẩn quẩn trong lòng mà đưa Lăng Phong đến bên người Sở An làm thị vệ, vậy thì đó chính là vũ nhục.

Cũng may Sở Thiên Khoát biết tính nết của Sở An, biết sau khi cậu ta có được thị vệ này rồi nhất định sẽ không để hắn làm chuyện gì tốt, hơn nữa người này trông rất giống Vương phi trước kia, chứng tỏ cũng có chút duyên phận, vì thế nhẹ nhàng bâng quơ phủ quyết yêu cầu của Sở An.

Sở An rất ít khi phải nếm tư vị bị cự tuyệt, ngay lập tức tuỳ hứng đi đến chỗ đội thị vệ túm áo Lăng Phong, ngang ngược: “Đưa hắn cho con thì có sao đâu phụ vương.”

Biểu tình Sở Diễn đã hoàn toàn cứng đờ, sau đó yên lặng hồi tưởng đời trước bản thân có từng làm như vậy với Lăng Phong hay không, phản ứng của Lăng Phong lúc đó như thế nào.

Chỉ thấy Lăng Phong vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Sở An, nhẹ nhàng nói: “Điện hạ thỉnh tự trọng.”

Từng câu từng chữ kỳ thật không nghe ra chút cảm xúc nào, nhưng Lăng Phong vốn là kẻ mạnh, tuy rằng trước mắt trong tay hắn không có bất luận quyền thế gì thì cũng không chút nào ảnh hưởng tới sự tinh anh cao quý vốn có của hắn, không giận tự uy.

Sở An nhìn ánh mắt lạnh băng của hắn, trong lòng có chút sợ hãi, chậm rãi buông lỏng tay ra.

Sở Diễn rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm.

Ngay lúc này, ngoài ý muốn Sở Thiên Khoát lại nói một câu: “Bên này nhân số đã đầy, ta nghe nói ngươi là đồng học của Tiểu Diễn, nếu không ngươi qua chỗ nó đi.”

Sở Diễn nghĩ thầm, Lăng Phong hẳn là sẽ không đồng ý, bởi vì thân phận của hai người vốn không nên ở cùng nhau, như vậy có vẻ hắn thực….

Lăng Phong biết nghe lời phải: “Tuân mệnh.”

Sở Diễn: “?”

Sở An trố mắt nhìn tên thị vệ vừa mới cự tuyệt cậu ta vậy mà cực kỳ thuận theo đi tới bên cạnh Sở Diễn, hơn nữa thái độ cung kính như thế, phảng phất như Sở Diễn là chủ nhân cao cao tại thượng của hắn.

Tên anh trai phế vật nửa mù này của cậu ta có tư cách gì có được loại đãi ngộ này.

Y dựa vào cái gì?

***

Qua mười lăm phút sau, sứ giả đến từ Liên Bang rốt cuộc trình diện.

Sở Thiên Khoát ngày thường ngờ nghệch lúc này cũng khó được mà đứng đắn lên, thần sắc nghiêm nghị nhìn sứ giả tới chơi, dáng ngồi vững như lão Phật.

Vẫn là cái bụng lớn kia, chúng ta xưng hô thân thiết là bụng Thần Tài.

Biểu tình của mọi người không có gì khác biệt với đời trước, nhưng Sở Diễn lại ngây ngẩn, bất an trong lòng nhè nhẹ mà dày đặc bò lên.

Sứ giả lần này…. Không phải là người đời trước.

Hơn nữa, y cũng chậm chạp không nhìn thấy bóng dáng của Chương Tuyển và Tiêu Mục.

Nỗi lòng Sở Diễn nháy mắt căng chặt lên, tay trái nhịn không được nắm lấy tay vịn, chậm rãi siết chặt.

Hy vọng đời này ngàn vạn lần không xảy ra khác biệt với đời trước.

Sở An dưới tình huống có đại sứ cũng thu liễm lại tính nết, trở nên thực quy củ, mối hận vừa rồi tạm thời gác lại.

Sở Diễn cũng chỉ có thể biểu diễn một màn “Giả cười, giả thong dong” cho mọi người xem, mạnh mẽ che lấp nội tâm bất an của bản thân.

Ánh mắt y một khắc không rời nhìn chăm chú vào hai sứ giả xa lạ, trong lòng thập phần lo âu bất an.

Chương Tuyển và Tiêu Mục vì sao không ở đây?

Có hai người bọn họ ở đây, co dù thật sự phát sinh tình huống gì cũng hoàn toàn có thể giải quyết, ít nhất sẽ không như bây giờ tứ cố vô thân*.

*bốn phía không có ai

Tuy rằng Sở Diễn là Đại hoàng tử, nhưng lại không có quyền thế gì, một mặt là vì tâm không ở đây, mặt khác là vì y biết mình sớm hay muộn có một ngày cũng sẽ rời đi.

Y là vạn người ghét, nếu một ngày kia y rời đi, thì cũng chính là mang theo tội danh rời đi.

Khi đó nếu y lưu lại sẽ có kết cục gì, đáp án không cần nói cũng biết.

Bởi vì mỗi một người cầm quyền đều sẽ không để lại cho mình một mối tai hoạ ngầm.

Lăng Phong cũng chú ý tới gương mặt của sứ giả lần này không giống đời trước, nhưng mà đây có thể là do hiệu ứng bươm bướm hoặc là nguyên nhân gì khác.

Nhưng mặc kệ thế nào, yến hội lần này nguy hiểm chắc chắn tồn tại.

Mục đích hắn tới nơi này là để bảo hộ Sở Diễn thật tốt, để y không cuốn vào phong ba, phải chịu thương tổn.

Đời trước trước khi hắn hôn me vì bị thương, thấy được đám người vì hoảng loạn mà xô ngã Sở Diễn.

Khi đó Sở Diễn hung hăng ngã trên mặt đất, nửa ngày cũng không ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt không bình thường, thoạt nhìn cực kỳ suy yếu, tựa như sinh bệnh.

Nhưng lúc ấy lại không có một ai chú ý tới dị trạng của Sở Diễn, mà người duy nhất chú ý tới điều đó là hắn cũng bởi vì mất máu quá nhiều mà hôn mê.

Lăng Phong kiên định đứng sau Sở Diễn nghĩ thầm đời này cho dù như thế nào cũng phải bảo vệ y thật tốt, cho dù như thế nào….

***

Thời điểm Sở Diễn đang tâm thần không yên, Đoạn Trạch Vân cũng đã bất động thanh sắc ngồi xuống vị trí của hắn.

Khoảng cách của hắn và Sở Diễn tương đối xa, nhưng Sở Diễn lại cảm thấy người này đang ở cực kỳ chuyên chú nhìn y, bởi vì tầm mắt kia quá lộ liễu khiến người ta vô pháp bỏ qua.

Có lẽ là vì sau khi về hưu, vạn người ghét là y không còn chăm chỉ hoạt động nữa, tuyến tình cảm của Đoạn Trạch Vân và Lăng Phong tựa hồ hoàn toàn chưa triển khai một chút nào.

Nhưng cũng không quan trọng, bởi vì Đoạn Trạch Vân cũng không phải là vai chính công của quyển sách, cho dù không có tuyến tình cảm này, hẳn là cũng sẽ không ảnh hưởng quá nhiều tới mặt tình cảm của Lăng Phong, thế giới sẽ hoà bình.

Bởi vì Sở Diễn biết, nền hòa bình của Đế quốc và Liên Bang được duy trì bằng mối quan hệ của Lăng Phong và Quân Bất Thần.

Y chỉ có thể nỗ lực bỏ qua ánh mắt kia, mạnh mẽ dời lực chú ý của mình lên người hai cái sứ giả kia.

Mà y không biết là, phía sau y Lăng Phong cũng đã nhận ra, hơn nữa nhìn lại, nguyên bản đôi mắt ôn nhuận lúc này lại mang theo địch ý như sói.

Lúc này, Sở Diễn cuối cùng cũng thấy được Chương Tuyển khoan thai tới muộn và Tiêu Mục theo sát phía sau.

Không biết vì sao, trên người hai người họ tựa hồ có dấu vết đánh nhau, hơn nữa thoạt nhìn hai bên đều nặng tay.

Sở Diễn càng nhìn càng thấy hoang mang, vào khoảng thời gian này giữa hai người kia có thể có mâu thuẫn gì không thể hòa giả chứ.

Nhưng hiện tại y cũng không có tinh lực để để ý những việc đó.

Bởi vì Sở Thiên Khoát run rẩy thịt mỡ đã đứng lên, vui vẻ chuẩn bị kính rượu với sứ giả.

Đời trước chính là ở thời điểm này, sứ giả một bên cung kính kính rượu ông ta, một bên dùng tốc độ khiến mọi người không kịp phản ứng móc ra một cây súng laser, chĩa thẳng vào trán Sở Thiên Khoát, ấn cò.

Thần kinh cả người Sở Diễn đều căng chặt, theo bản năng đưa ánh mắt đi theo cái ly sóng sánh chất lỏng trong tay Sở Thiên Khoát.

Thế giới xung quanh mất đi những âm thanh ăn uống linh đình ồn ào, mất đi tiếng cười nói của đám quan viên, mất đi tiếng ca vũ nhẹ nhàng, chỉ còn lại âm thanh điện tử khô khốc cứng nhắc, gột rửa thần kinh y thành một đường thẳng tắp.

Ánh mắt y run rẩy tưởng tượng ra mọi việc sẽ phát sinh kế tiếp.

Đột nhiên, y cảm thấy cảnh tượng Lăng Phong và Sở Thiên Khoát phụ tử tương nhận có chút tàn nhẫn.

Y nhớ tới, khả năng kế tiếp y sẽ nhìn thấy Lăng Phong máu bắn khắp nơi, sinh mệnh hắn nhanh chóng xói mòn dưới tiếng la hét của mọi người xung quanh.

Tuy rằng y biết người này nhất định sẽ được cứu về.

Nhưng y vẫn sợ hãi một ít hiệu ứng bươm bướm khó có thể đoán trước.

Giống như đời này tuyến tình cảm của Đoạn Trạch Vân và Lăng Phong còn chưa kịp triển khai.

Vạn nhất đời này hắn sẽ bị bắn trúng nơi yếu hại.

Vạn nhất đời này Lăng Phong không được cứu kịp.

Y nên làm gì bây giờ.

Y sẽ hối hận hôm nay mình cái gì cũng không làm sao.

Trái tim y không chịu khống chế mà run rẩy, thời gian trôi đi đối với y mà nói tựa hồ trở nên cực kỳ chậm chạp, cho dù chỉ là một lần hô hấp cũng trở nên vô cùng dài.

A?

Sở Thiên Khoát bình bình ổn ổn uống xong ly rượu kia.

Sứ giả cái gì cũng không làm, chỉ ngẩng đầu uống hết rượu trong ly.

Cái gì, cũng đều, không có, phát sinh?

Sở Diễn trố mắt nhìn, cả người hoàn toàn phát ngốc.

Vậy là như thế nào?

Loại kinh hỉ* ngoài ý muốn này, vừa an tâm lại vừa mất mát, vừa khẩn trương lại vừa k1ch thích thần kinh là như thế nào?

*bất ngờ, vui vẻ

Chẳng lẽ cái thế giới về hưu này của y còn sót lại một chút nhân tính, không muốn để y nhìn thấy huyết quang tai ương*?

*tai nạn thấy máu

Chẳng lẽ dưới tác dụng của hiệu ứng bươm bướm, Liên Bang đột nhiên cảm thấy giữ lại một tên ngốc to con như Sở Thiên Khoát cũng khá tốt?

Chẳng lẽ…..

Sở Diễn nghĩ ra vô số lý do để thuyết phục bản thân, nhưng mỗi lý do chính y cũng chỉ có thể nửa tin nửa ngờ.

Tuy rằng không phát sinh chuyện gì, nhưng bất an trong lòng Sở Diễn cũng không dừng lại, mà lại không một tiếng động tăng lên.

Đột nhiên, y bỗng nhìn thấy đồ vật gì đó chợt lóe lên dưới ánh mặt trời rực rỡ.

Mục tiêu của thứ này không phải Sở Thiên Khoát.

Mà là, mà là…

Lăng Phong!

Đầu óc y còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã xông lên.

Tốc độ của súng laser rất nhanh, nhanh đến mức Sở Diễn vừa mới chạm vào Lăng Phong giây tiếp theo đã cảm nhận được đau đớn tê tâm liệt phế lan ra từ ngực.

Đau đớn kia tựa như hồng thủy mãnh thú, từ ngực len lỏi ra khắp người, ngay cả hô hấp cũng giống như trở thành màn lăng trì tàn khốc.

Ánh mắt y từng chút một tan rã, thanh âm bên tai cũng càng ngày càng mơ hồ.

Nhưng y chưa từng nhìn thấy thần sắc như vậy của Lăng Phong bao giờ.

Đó là khó có thể tin…. sau đó là tuyệt vọng đến tận xương tủy.

Có đôi khi Sở Diễn sẽ hối hận vì sao ngày hôm đó y lại muốn mặc quần áo màu trắng.

Nhìn máu từ ngực chính mình nhanh chóng phô trương mở rộng, loại cảm giác này kỳ thật rất kh ủng bố.

Đến cuối cùng, cả người Sở Diễn phảng phất như được vớt lên từ vũng máu.

Chỉ là hô hấp một chút thôi vì sao lại có thể đau như vậy.

Y cuộn tròn trong lồ ng ngực Lăng Phong, không muốn hô hấp nữa, nhưng lại không kìm được mà ho khan, mỗi một lần ho khan y đều run rẩy như muốn phá hủy bản thân.

Máu xói mòn nhanh chóng mang đi độ ấm thân thể y, nhưng may mắn chính là nó cũng mang đi một ít đau đớn.

Nếu không trước khi chết vì thương thế quá nặng, y đã bị loại đau đớn hủy hoại ý chí này đánh bại.

Thì ra là thế…

Hóa ra lại là y…..

Vòng đi vòng lại….

Đau quá…..

Mệt mỏi quá….

Đời này, đời trước, nếu như nói có thứ gì đó không thay đổi vậy thì khả năng chính là —— y sẽ chết.

Quá khứ giống như đèn kéo quân hiện lên trong đầu y.

Y nhớ tới vì sao lại muốn trở thành vạn người ghét, vì sao lại muốn tới thế giới xa lạ này.

Không biết đến khi nào, y mới có thể đổi lấy một cuộc đời mới chân chính.

***

Nhưng mà, kỳ thật có rất nhiều chuyện đã và đang thay đổi.

Tỷ như Lăng Phong ôm y cả người đầy máu, giữa lúc mọi người hoảng sợ đau đớn hô to: “Cứu người! Mau cứu em ấy! Mau cứu em ấy!!!”

Tỷ như Đoạn Trạch Vân nhìn thấy Sở Diễn trúng đạn khóe mắt như muốn nứt ra, hô to tên Sở Diễn, đẩy ra đám người đang điên cuồng chạy trốn, liều mạng muốn tới chỗ y.

Tỷ như Chương Tuyển sau khi nghe thấy tiếng súng vang lên đã mất đi thong dong vốn có, gương mặt hắn nháy mắt tái nhợt nhìn không ra một tia huyết sắc, đã không còn sự bình tĩnh dĩ vãng, đã không còn sự tính kế quá khứ, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy của nhân loại, giống như máy móc mà nỉ non: “Tiểu Diễn, Tiểu Diễn, Tiểu Diễn của tôi, em không thể có chuyện….”

Ánh mắt Tiêu Mục run lên nhìn mọi việc phát sinh trước mắt, trái tim lạnh băng chết lặng sống lại một chút, bàn tay hắn run rẩy.

Hắn không nổ súng.

Là ai?

Là ai!

Hung thủ trước tiên chưa bị tìm ra, Sở Diễn đã mất đi ý thức bị đẩy mạnh vào phòng cấp cứu của khoang chữa bệnh.

Khi được đẩy vào, trên mặt y đã trắng bệch không có một tia huyết sắc.

Nhưng rõ ràng trước đây không lâu, y còn tính toán tiêu sái rời đi nơi thị phi này, cao chạy xa bay như thế nào.

Chỉ là y không tưởng tượng nổi, mình còn chưa bay mà đôi cánh đã gãy mất.

Trong khoang trị liệu Sở Diễn sống chết còn chưa biết.

Người ở bên ngoài người cũng bị dày vò như vậy.

Hình ảnh đời trước tinh hạm của Sở Diễn nổ mạnh tựa hồ lại một lần nữa lập loè trong trí nhớ mỗi người, cùng với những cơn đau vô pháp đánh tan, từng chút từng chút một đẩy bọn họ đến sự nôn nóng vô hạn.

Bọn họ đã không thể chịu đựng được việc người này lại rời đi một lần nữa.

Nhưng Sở Diễn lại bị súng laser bắn trúng ngực.

Loại thương thế trình độ này cơ hồ là không có trường hợp trị liệu thành công ở Đế tinh.

Huống chi Sở Diễn còn sợ đau như vậy.

Hơn nữa, vấn đề khiến bọn họ lo lắng chính là Sở Diễn mất máu quá nhiều.

Bởi vì Sở Diễn không phải Hoàng tử chân chính của Hoàng thất, kho máu Hoàng gia đương nhiên sẽ không có nhóm máu thích hợp với y.

Mà bây giờ đi tìm đã không còn kịp rồi.

Lúc này, bọn họ rốt cuộc nhận ra, sinh mệnh của Sở Diễn tựa như một đóa hoa thủy tinh quá mức yếu ớt, chỉ hơi lơ là một chút thôi sẽ biến mất ngay trước mắt bọn họ.

Nhưng đồng thời, đóa hoa thủy tinh này lại vô cùng cứng cỏi, cứng cỏi đến mức khiến y có thể chịu đựng được rất nhiều cực khổ —— nhưng càng khiến người đau lòng chính là những cực khổ đó phần lớn đều do bọn họ gây ra cho y.

Chương Tuyển nhìn ánh đèn đỏ chói mắt trên cửa phòng cấp cứu, bỗng nhiên nhớ tới khi còn nhỏ Sở Diễn có nói qua rằng y sợ hãi những thứ này.

Tiểu Diễn của hắn sợ đau như vậy.

Nhưng lồ ng ngực y lại bị tia laser có thể đốt cháy bất cứ thứ gì đâm xuyên qua.

Y sắp chết….

Chương Tuyển càng nghĩ lại càng cảm thấy lồ ng ngực đau đớn khiến hắn hít thở không thông.

Thủ đoạn hắn dùng để đối phó với thuộc hạ đều gần như là tàn nhẫn huyết tinh.

Hắn sẽ dùng tia laser xuyên thấu lòng bàn tay của phản đồ, cánh tay, tứ chi, thân thể, gương mặt, để cho bọn họ tận mắt nhìn thấy bản thân từng chút từng chút một biến thành phế vật người không ra người quỷ không ra quỷ, mỉm cười nghe chúng phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Những thanh âm như vậy làm hắn sung sướng.

Nhưng nếu những thương tổn như vậy đặt trên người Sở Diễn, mọi thứ lại không giống nhau.

Hắn sẽ hận không thể gi ết chết tên đã động thủ kia, khiến hắn ta thiên biến vạn biến(?) phải trả giá đại giới vì hành động của bản thân.

(?) lên gg tra chỉ có thiên biến vạn hóa tức là thay đổi rất nhiều thôi mn, không biết ý tác giả ra sao

Ánh mắt Đoạn Trạch Vân trống rỗng chờ đợi, trong lòng từng chút một lạnh đi.

Sở Diễn nói không sai, hắn xác thật hối hận.

Đời trước, hắn biết rõ chờ đợi Sở Diễn chính là sinh tử chưa biết trên chiến trường, vậy mà đêm trước chiến tranh hắn còn làm y bị thương.

Bây giờ nghĩ lại, hành vi lúc đó của hắn tàn nhẫn đến mức nào.

Người này vẫn luôn nhẫn nại với sự lạnh nhạt và tàn nhẫn của hắn, đời trước hắn đem tất cả ôn nhu đều cho Lăng Phong, rồi lại đem sự ác liệt đổ hết lên người Sở Diễn.

Nhưng người này vẫn chịu đựng nước mắt quan tâm hắn.

Chịu đựng tính tình khiến người chán ghét của hắn.

Đoạn Trạch Vân theo bản năng cho rằng, Sở Diễn chính là một khối kẹo mạch nha làm thế nào cũng không dứt ra được, mặc kệ hắn làm ra những việc ác liệt như thế nào với y, người này đều sẽ không rời đi.

Nhưng thời điểm cảm thấy đau lòng, người đầu tiên mà hắn nghĩ tới lại là y.

Lần đó sau khi thổ lộ với Lăng Phong bị cự tuyệt, sau khi trải qua quá một hồi đau xót, thứ đầu tiên hắn nghĩ đến lại là gương mặt tươi cười của Sở Diễn.

Nhưng mà, lòng người vốn là như vậy.

Thời điểm người này càng đối tốt với mày, mày làm tổn thương y lại càng không có gánh nặng tâm lý.

Bởi vì mày biết, mặc kệ mày làm như thế nào, người này cũng sẽ không rời đi, thậm chí còn khóc lóc cầu xin mày đừng đuổi y đi.

Là y tự đặt bản thân vào vị trí thấp hèn.

Mày biết, y vĩnh viễn luyến tiếc rời xa mày.

Nhưng Đoạn Trạch Vân sai rồi, sai mười phần.

Bởi vì người này thật sự sẽ biến mất khỏi thế giới của hắn.

Tựa như đời trước y không trở về từ chiến tranh.

Tựa như lúc này đây….. Y tùy thời đều có thể chết trong phòng cấp cứu lạnh băng.

Sau khi hắn tỉnh lại từ muôn vàn sai lầm, lại phát sinh sự tình vô pháp tránh khỏi.

Thời điểm bọn họ không để ý, bóng dáng Tiêu Mục đã dần dần biến mất.

Bên ngoài phòng cấp cứu, không khí im lặng đáng sợ.

Thời gian từng giây từng phút trôi đi.

Đèn đỏ treo trên phòng cấp cứu thật lâu không tắt.

Đáy mắt Chương Tuyển tối đen, ánh mắt thâm thúy nhìn đèn đỏ phòng cấp cứu.

Lâu quá….

Một dự cảm không ổn nảy lên trong lòng.

Hắn chậm rãi đứng lên, đi từng bước một đến cửa phòng cấp cứu, nhìn mặt trên sạch sẽ của tay nắm cửa, không biết đang tự hỏi điều gì.

Giây tiếp theo, trong ánh mắt kinh ngạc của Lăng Phong và Đoạn Trạch Vân đá văng cửa phòng cấp cứu.

Dây thần kinh vốn đang căng chặt của Đoạn Trạch Vân vì hành động này mà đứt phựt, hắn giận không thể át khéo cổ áo Chương Tuyển chất vấn hắn* muốn làm gì.

* chỉ CT

“Họ Chương tôi nói cho anh biết, đừng cho là tôi không biết anh đã làm ra những việc gì với Tiểu Diễn, y đã bị thương thành như vậy rồi, anh còn không chịu buông tha y sao? Anh rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì với y? Nói cho tôi, tôi thay y trả!”

Ánh mắt Chương Tuyển thật sâu nhìn hắn*, bỗng dưng cười: “Cậu có tư cách gì thay y trả, cậu cho rằng những việc cậu làm với y tốt đẹp hơn tôi bao nhiêu, tôi nói cho cậu biết Đoạn Trạch Vân, người khiến y tổn thương sâu nhất từ đầu đến cuối đều là cậu!”

* chỉ ĐTV

Lửa giận đang cháy mãnh liệt trong mắt Đoạn Trạch Vân đột nhiên bị dập tắt, động tác trên tay cũng chậm rãi run rẩy, trở nên cực kỳ vô lực.

Đúng vậy, trái tim chậm rãi nguội lạnh.

Người, cũng chậm rãi bị hắn thương thấu.

Chương Tuyển cười lạnh một tiếng, từng bước một đi tới phòng cấp cứu trong khoang chữa bệnh.

Hắn dừng một chút, kéo cửa khoang ra.

Bên trong không một bóng người.

Tác giả có lời muốn nói:

Cuốn thứ nhất Tu La tràng Liên Bang.

Huhu, lúc edit hết phần 1 của chương này còn tưởng là sẽ k có ai bị làm sao chứ. Cuối cùng người bị thương lại chỉ có anh bé 😥

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 33"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online