Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận - Chương 32
Chương 32
Đêm Trước Khi Rời Đi
Đáng lẽ phải đăng chương mới từ tối qua cơ mn mà máy tính tự nhiên hỏng thế là mất toi 1 buổi sáng CN để đưa em nó đi sửa😔 Buồn ơi là buồn
Đối mặt với đề bài có độ khó có thể đi vào lịch sử như này, đại não Sở Diễn bỗng nhiên lơ đãng, y mờ mịt mà “A?” một tiếng, biểu tình ngốc ngốc giống như một con báo biển* nhỏ.
* là hải cẩu đó
Hoặc là phá bỏ, hoặc là nhận lấy…
Đây vấn đề chết người gì đây a! Y cái nào cũng không dám chọn, phải làm sao đây!!!
Không biết Đoạn Trạch Vân đột nhiên phát điên cái gì, vậy mà đến cả đối tượng theo đuổi cũng có thể nhầm, thế giới này có phải hay không bug* rồi!
* lỗi
Cái hệ thống vô lương tâm kia ném y một người ở chỗ này liền chạy, không chút nào băn khoăn, mặc kệ mọi việc có khả năng phát sinh hiệu ứng bươm bướm hoặc là cơ học lượng tử, có thể nói là đem câu “Dùng xong rồi ném” phát huy tới cực hạn!
Thái dương Sở Diễn đổ mồ hôi lạnh, bị vấn đề này dày vò tới không nói nên lời.
Đoạn Trạch Vân rũ mắt nhìn y, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, đồng dạng cũng đang chờ đợi giống như trái tim đang bị nướng lên.
Sắp xếp những khả năng kế tiếp có thể xảy ra, Sở Diễn ngước mắt nhìn người đàn ông sắc mặt nặng nề bên kia, y nuốt nước miếng, nghiêm mặt nói: “Bây giờ tôi còn chưa định nghĩ đến những chuyện này.”
“Thật không dám giấu giếm, gần đây tôi hiểu ra, tôi cho rằng khoảng thời gian này chính là thời cơ để học tập thật tốt, tình yêu chỉ ảnh hưởng đến tốc độ học tập của tôi.”
Y thật cẩn thận đặt lại chiếc nhẫn vào trong tay của Đoạn Trạch Vân, còn gập ngón tay Đoạn Trạch Vân lại phủ lên chiếc nhẫn, ý đồ khiến hắn quý trọng thật tốt tín vật đính ước này, đừng lại đưa sai người nữa.
Chỉ cần đánh trống lảng qua chuyện này, sau khi y rời khỏi đây mọi thứ đều sẽ trở về bình thường.
Y lo lắng đề phòng tự an ủi mình, việc đã đến nước này, y không nghĩ lại kiếm thêm phiền phức nữa.
Nhưng hai mắt Đoạn Trạch Vân lại hơi tối lại, bình tĩnh nhìn Sở Diễn hồi lâu, trầm giọng hỏi: “Đây là lựa chọn của em sao?”
Sở Diễn nghẹn lại: “Cái… Cái gì?”
Sắc mặt Đoạn Trạch Vân trào phúng nhìn chiếc nhẫn trong tay, hai đời đều không thể trao nó cho đúng người.
Vật như vậy giữ lại có ích gì?
Còn không bằng hủy đi.
Giây tiếp theo, trong mắt Đoạn Trạch Vân hiện ánh sáng nhàn nhạt, cùng lúc đó, chiếc nhẫn nằm trong lòng bàn tay hắn giống như đã chịu áp bách thật lớn, giống như người mà phát run quanh thân, trên người cũng xuất hiện các vết nứt đan xen, tựa hồ sẽ lập tức hóa tro tàn.
Đây là tinh thần lực của Đoạn Trạch Vân!
Sở Diễn cả kinh kêu lên: “Anh đang làm gì!”
Nhẫn cũng giống như phát ra tiếng than khóc thống khổ, rất nhanh đã vỡ thành bột phấn trong tay Đoạn Trạch Vân — giống như tro cốt của nhân loại.
Trong mắt Đoạn Trạch Vân là một mảnh tanh nồng, hắn nhìn bột phấn trong tay cũng không khỏi trố mắt nhìn một chút.
Sở Diễn ngốc ngốc nhìn chiếc nhẫn đã bị dập nát, cho dù làm thế nào cũng không trở lại được, biểu tình trên mặt đột nhiên bi ai.
Y hoảng hốt cảm thấy, rất nhiều chuyện quá khứ tựa như chiếc nhẫn đã vỡ vụn này, một khi vỡ ra sẽ vô pháp trở về như cũ.
Tuy rằng đời này y đã thoát ly sự khống chế của hệ thống, vẫn luôn thử thay đổi chính mình, muốn khiến nửa đời sau của mình sẽ không hãm sâu vào lốc xoáy, vô lực xoay chuyển trời đất.
Nhưng những việc mà y có thể thay đổi rất có hạn.
Trước khi trọng sinh trở lại thế giới này, số vai vạn người ghét y sắm không hề ít, ấn tượng này đã ăn sâu bén rễ trong nhận thức của y, khó có thể xoay chuyển.
Có lẽ là bởi vì như thế, Tiêu Mục mới có thể trước sau cho rằng y là một tên Hoàng tử phế vật không cầu tiến, dù không có y cũng không ảnh hưởng chút nào tới Đế quốc.
Mà ở trong lòng Chương Tuyển, y trước sau là một tên điên, ở trong quan niệm giáo dục của hắn trừng phạt một thứ sai sót như y có thể nói là thiên kinh địa nghĩa*.
*đạo lý rõ ràng, không thay đổi, bất di bất dịch; đúng đắn từ xưa tới nay, không có gì phải nghi ngờ
Những điều này không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi.
Cho nên sau khi cả thân lẫn tâm y đã mệt mỏi mới bức thiết muốn thoát khỏi nơi này, thoát đi mọi phát sinh của cốt truyện.
Giống như chỉ cần như vậy là y có thể né tránh hết thảy gông cùm xiềng xích trói buộc của cốt truyện.
Nhưng vì sao mọi việc đều không thể như y mong muốn.
Nhìn đến chiếc nhẫn đã nát vụn, trong lòng y run rẩy, một cổ vô lực nảy lên trong lòng, nhảy lên trái tim bỗng nhiên trở nên rất mệt rất mệt.
Y cảm thấy mình cũng giống như chiếc nhẫn này, mặt ngoài thân phận cao quý, trên thực tế lại mặc người khống chế, nơi chốn vây khốn.
Trong mắt y buồn bã, cầm lòng không đậu nói: “Tuy rằng tôi không biết vì sao anh lại muốn làm như vậy, nhưng mà… Tôi hy vọng lần sau anh sẽ không lại xúc động như vậy nữa.”
Y dùng loại bình tĩnh mà Đoạn Trạch Vân chưa từng có thấy qua nói: “Tôi sợ một ngày nào đó anh sẽ hối hận.”
Đoạn Trạch Vân ngẩn ngơ nhìn Sở Diễn như vậy, y chỉ để lộ ra một mặt cực nhỏ như vậy, liền giống như… giống như một người đứng xem lạnh nhạt.
Một khắc kia, trong lòng Đoạn Trạch Vân không biết vì sao đột nhiên không hề dự liệu mà sợ hãi.
Sợ hãi người này lại một lần nữa biến mất khỏi thế giới của hắn.
***
Sở Diễn chôn tín vật đính ước đã nát vụn xuống đất, hy vọng năm sao có thể mọc ra ngàn ngàn vạn vạn cái nhẫn.
Làm xong, trong lòng y cực kỳ mệt mỏi về phòng.
Hoàng cung tuy rằng thực lớn thực hoa lệ, nhưng mỗi khi đêm đến, những căn phòng quá mức rộng lớn cũng khiến người ta cảm thấy cô độc.
Một người trẻ tuổi như Sở Diễn nháy mắt liền có một loại ảo giác bản thân chính là lão nhân goá bụa bị con gái vứt bỏ.
Nhưng loại cảm giác này cũng không xuất hiện lâu, bởi vì ông chủ của y lại bắt đầu tới áp bức người làm công số khổ này.
Sở Diễn đành phải một lần nữa xốc lại tinh thần, vỗ vỗ mặt bắt đầu công việc.
Hôm nay khách nhân như cũ là khách hàng lớn kia.
Nói đến kỳ quái, vị khách này luôn cho Sở Diễn một cảm giác rất quen thuộc.
Nói không rõ là quen thuộc chỗ nào, nhưng là những hành vi này của hắn giống như Sở Diễn đã từng bất khuất kiên cường gửi tin nhắn cho Tiêu Mục.
Nhưng khách nhân này bản lĩnh cũng không cao, lại nói tiếp nữa người này giống như không tìm được lời để nói.
Mới vừa mở ra voicechat, thanh âm của người đối diện chợt vang lên, Sở Diễn hiểu biết nhìn mặt đoán y lập tức cảm nhận được cảm xúc của người nọ không thích hợp.
Sở Diễn nhẹ nhàng dò hỏi: “Khách nhân…. Có phải anh đang uống rượu không?”
Tiêu Mục lẳng lặng nhìn vầng trăng tròn ngoài cửa sổ, bên tai chảy qua giọng nói làm người thoải mái, trên bàn còn có một ly rượu còn dư lại một phần ba.
Ngày thường hắn sẽ không uống rượu, trừ khi là có chút bực bội, hoặc là thời điểm mê mang với mọi thứ.
Sau khi được Liên Bang nhận nuôi, hắn đã bị đưa vào học tập ở cơ cấu đặc vụ chuyên môn, tuy rằng nói là cơ cấu huấn luyện, nhưng trên thực tế tỉ lệ tử vong cực cao, mỗi một người đi ra từ nơi đó đều phải trải qua thí luyện tàn khốc cho dù là trên mặt tâm lý hay s1nh lý.
Bọn họ phải tuyệt đối trung thành với Liên Bang, thời khắc mấu chốt phải nguyện ý hy sinh sinh mệnh của bản thân để đổi lấy lợi ích tối cao của Liên Bang.
Hắn vẫn luôn trưởng thành dưới loại hoàn cảnh lạnh như băng này, cũng chưa từng có người nói với chính hắn rằng sinh mệnh đáng quý trọng tới cỡ nào.
Trước khi trọng sinh, ý nghĩa tồn tại của hắn vẫn luôn là vì Liên Bang mà sống, làm thanh đao của Liên Bang, số lần hắn giao thủ với Lăng Phong nhiều không đếm xuể.
Nhưng kỳ thật loại tranh chấp này khiến cho hai người đều mệt mỏi bất kham.
Có lẽ, chỉ có thắng mới có thể nhìn thấy điểm chung đi.
Sau đó hắn trọng sinh.
Ý nghĩa của việc trọng sinh này là gì, hắn không biết, hắn chỉ cảm thấy mệt mỏi, những việc này bất quá là trải qua cuộc sống sinh hoạt nhạt nhẽo lại một lần nữa thôi.
Nhưng sau đó, có một người đã đánh vỡ sự cân bằng này.
Y như ánh mặt trời xán lạn, cả ngày không ngơi tinh lực nhắc nhở hắn rằng cuộc sống tốt đẹp.
Loại này hành vi quả thực vừa ngốc vừa bệnh…
Nếu Sở Diễn biết hắn đang nghĩ gì, trên đầu y nhất định sẽ hiện dấu chấm hỏi thực lớn.
Nhưng lại không thể không nói, loại hành vi không mang theo đầu óc này của Sở Diễn vậy mà thật sự chó ngáp phải ruồi khiến tâm hồn chết lặng của Tiêu Mục chậm rãi thức tỉnh.
Hắn biết nếu bản thân thật sự gi ết chết Lăng Phong ở yến hội gặp gỡ sứ giả kia, nói không chừng tương lai xảy ra vô vàn cuộc chiến kia đều có thể tránh đi.
Lăng Phong và Chương Tuyển không giống nhau, Chương Tuyển luôn là người có khuynh hướng dùng thủ đoạn để thực lực của đại sứ Liên Bang và Đế quốc đạt tới một loại quan hệ cân bằng vi diệu, vì thế hắn tình nguyện từ bỏ một phần lợi ích bình dân.
Nhưng Lăng Phong không như vậy, hắn bướng bỉnh mà chính trực, tuyệt đối sẽ không cho phép loại tình huống này phát sinh.
Nhưng đời này vì sao Quân Bất Thần lại quyết đoán yêu cầu hắn diệt trừ Lăng Phong như vậy, có phải là vì hắn ta cũng biết chút gì đó hay không?
Nhưng những việc đó cũng không phải là vấn đề hắn quan tâm nhất.
Hắn tương đối để ý chính là, nếu Sở Diễn thật sự là [ ánh rạng đông ], Lăng Phong chết đi, y sẽ có tâm tình như thế nào.
Sau khi trọng sinh, quan hệ của hai người họ hình như còn không tồi, căn cứ theo hắn điều tra, hiện tại Sở Diễn còn chưa biết đến việc thân phận Hoàng tử giả của bản thân.
Chẳng lẽ là bởi vì điều này mới khiến cho quan hệ của bọn họ đời này có chuyển biến?
Rốt cuộc tình huống là như thế nào, Tiêu Mục cũng vô pháp xác định.
Nhưng nghe được ngữ khí quan tâm của người đối diện, Tiêu Mục bỗng cảm thấy tâm tình tốt lên.
Sở Diễn không nghe được khách nhân đáp lại, cho rằng hắn đang gặp việc gì khổ sở, theo y biết, kẻ có tiền áp lực lớn, cảm xúc dễ dàng hỏng mất hoặc là đêm khuya một mình trầm mặc, vì thế y dò hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì khiến anh không vui?”
Tiêu Mục muốn nghe xem y có thể ngụy biện ra cái gì, vì thế nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Sở Diễn lộ ra biểu tình “Quả nhiên là như thế”.
Y thật là hiểu thấu lòng người!
Căn cứ vào kinh nghiệm quá khứ của y, phương thức an ủi một người tương đối hữu hiệu là hiện thân thuyết pháp.
Vì thế kế tiếp chính là show time của Sở Diễn: “Ai nha, người anh em đừng khổ sở, nói thật ra, những ngày tháng của tôi cũng không tốt quá.”
“Tôi cũng rất thảm đó! Đừng nhìn tôi bây giờ như tế này, trước kia tôi bị ép phải làm rất nhiều chuyện xấu! Đến cả tôi cũng chán ghét bản thân, nhưng không còn cách nào, việc nên làm vẫn phải làm.”
“Sau đó tôi lại nghĩ làm thế nào để chuộc tội, làm thế nào để mọi việc lại tốt lên một chút, học tập tư tưởng mới, tranh làm….”
Tiêu Mục tạm dừng một chút, trong lòng mơ hồ có một suy đoán, hắn cầm lòng không đậu hạ giọng hỏi: “Ai ép cậu? Hắn ép cậu làm gì?”
Sở Diễn cảm giác như mình nói có chút nhiều, nhưng bởi vì mình và người đối diện không ai quen biết ai, vì thế trả lời ba phải cái nào cũng được: “Là, một người lợi hại hơn tôi, ép tôi… Giúp hắn làm việc.”
Lời này cũng không sai, hệ thống là một loại sinh vật cao cấp lợi hai, cũng coi như là ông chủ ban đầu của y, nhà tư bản áp bức người dân lao động khốn khổ.
Nhưng mà Sở Diễn rất nhanh đã ném những chuyện này đi: “Anh không cần lo lắng, hiện tại đã giải quyết rồi. Đúng rồi khách nhân có chuyện buồn cũng đừng ngại chia sẻ cùng tôi, nói không chừng tôi có thể cho anh lời khuyên đấy.”
Tiêu Mục nghe thanh âm ra vẻ nhẹ nhàng của người đối diện, không hiểu vì sao lại có chút đau lòng.
Giống như muốn xác minh đáp án trong lòng mình, hắn nhẹ nhàng hỏi một vấn đề như vậy: “Nếu có người bị mất một đồ vật quý giá, mà cậu vừa lúc nhặt được, từ đây hưởng qua vinh hoa phú quý, nhưng sau đó chủ nhân vật phẩm lại tìm tới, cậu sẽ hy vọng người kia biến mất sao.”
Sở Diễn vẻ mặt đương nhiên: “Đồ vật là của người khác, vậy thì đương nhiên phải trả lại.”
Y nói đương nhiên như vậy khiến Tiêu Mục không khỏi ngây ra một lát.
Nhưng mà, đời trước rõ ràng Sở Diễn khóc lóc nhìn về phía Lăng Phong hô to: “Vì sao mày lại tồn tại! Vì sao muốn lấy đi mọi thứ của tao!”
Người này rốt cuộc có phải là Sở Diễn hay không.
Nếu là Sở Diễn, vì sao y lại trở nên chính trực như vậy.
Rốt cuộc đâu mới chân chính là y.
Nhưng không có nhiều thời gian cho hắn tự hỏi.
Bởi vì rất nhanh thôi sẽ đến ngày chết của Lăng Phong.
Mặc kệ Sở Diễn có nguyện ý trả lại thân phận này hay không, Lăng Phong cũng không có cơ hội nhận lấy.
Đêm khuya tĩnh mịch, gió lạnh gõ lên cửa sổ tựa như ác quỷ giương nanh múa vuốt khiêu khích.
Tiêu Mục cũng không để ý, chỉ cảm thấy có chút chói tai.
Sở Diễn lại ở dưới bầu trời đêm như vậy, nhẹ nhàng nói với hắn một tiếng: “Ngủ ngon.”
Nhưng chút ôn nhu kia xói mòn quá nhanh, chỉ lướt qua trong giây lát.
Thế nên rất nhiều năm về sau, Tiêu Mục cũng chưa từng được nghe lại.
***
Thời điểm sớm tinh mơ Sở Diễn đã bị Sở Thiên Khoát xách lên, nói rằng muốn y gọi chú Chương của con tới đây, ông ta muốn thương lượng với hắn về việc gặp gỡ sứ giả ngày mai.
Sở Diễn còn buồn ngủ, cực kỳ cạn lời: “Vì sao lại là con? Con cảm thấy loại chuyện này trực tiếp gửi tin nhắn cho chú là được rồi.”
Sở Thiên Khoát nghĩ thầm để con trai tiếp xúc với Chương Tuyển nhiều một chút, vung bàn tay lên nói: “Ta cảm thấy ổn là được, con không phải nghĩ nhiều.”
Sở Diễn: “……”
Sở Diễn vừa đi vừa ngáp thật dài ở hành lang.
Kẻ có tiền phần lớn sẽ hy vọng địa bàn nhà mình vừa lớn vừa khí phái.
Nhưng đi trên con đường lớn có phần u tối này không khỏi khiến người ta cảm thấy âm trầm.
Cuối cùng, y đi tới nơi ở lâm thời* của Chương Tuyển trong Hoàng cung.
* tạm thời, chưa chính thức. Ở đây chỉ chỗ ở được sắp xếp riêng cho CT trong Hoàng cung
Nơi này được trang trí nhất quán theo phong cách của hắn, thoạt nhìn thập phần nghiêm cẩn, cho người ta một loại áp lực kín không kẽ hở.
Sở Diễn ngửa đầu nhìn tòa lâu dài đứng lặng một hồi, sau đó giơ tay định gõ cửa.
Đúng lúc này, y nghe được từ trong phòng truyền ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm phế liệt.
Cánh tay vừa mới nâng lên của Sở Diễn lập tức buông xuống, thậm chí còn lui về phía sau một bước theo bản năng.
Nội tâm của y vẫn tương đối bình thản, bởi vì có một câu gọi là quen tay hay việc, hiện tại y đã quen với loại chuyện này.
Mọi người đều nói Thủ tướng Đế quốc có thủ đoạn thiết huyết*, không chỉ riêng bởi vì mưu lược chính trị, mà còn bởi vì kỹ xảo thẩm vấn cao siêu của hắn.
*cứng rắn, tàn nhẫn.
Đại đa số những tù binh bị áp giải đến chỗ hắn, ngay từ đầu đều không tin những điều này, cảm thấy bản thân có một linh hồn trung thành, tuyệt đối không khuất phục.
Nhưng Chương Tuyển chỉ cười tủm tỉm nhìn những tên tội đồ đó, tùy tay mở ra cánh cửa địa ngục, không ai biết trong cánh cửa đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng phần lớn những tên kiệt ngạo khó thuần đi vào, khi bước ra đều ngoan như chó.
Sở Diễn đối với những việc này trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Đời trước những thủ đoạn Chương Tuyển dùng để đối phó với y nói không chừng còn không bằng một phần của những người trong cánh cửa kia, nhưng dù chỉ là một phần cũng đã khiến khó có thể chịu đựng.
Sở Diễn im ắng chờ ở bên ngoài, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng gió thổi chim hót xung quanh, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng quỷ khóc sói gào trong phòng, tâm tình như muốn phân liệt.
***
Lần này Chương Tuyển thật ra cũng không phải bắt được tù binh.
Chỉ là căn cứ vào kinh nghiệm đời trước, hắn trước tiên diệt trừ đi tai họa ngầm trong yến hội.
Căn cứ theo điều tra, sở dĩ sứ giả Liên Bang có thể công khai hành thích như vậy có một phần lớn nguyên nhân là do bọn họ mua chuộc được một ít quan viên bên trong Đế quốc, để bọn họ ở thời điểm tất yếu sẽ cung cấp viện trợ, tỷ như làm thế nào để bọn họ có thể tránh thoát kiểm tra vũ khí, như thế nào để tránh đi sự theo dõi xung quanh.
Lúc này đây, Chương Tuyển trước tiên làm chuẩn bị, muốn kế sách của Liên Bang bị phá hủy.
Còn có Tiêu Mục, hắn ta cũng là một phần tử nguy hiểm.
Nhớ tới hắn ta, trong lòng Chương Tuyển liền sinh ra hận ý đặc quánh.
Nếu đời trước không phải do Tiêu Mục đưa Sở Diễn ra chiến trường, hắn hoàn toàn có thể dùng một ít thủ đoạn thần không biết quỷ không hay mang Sở Diễn ra ngoài, từ đây có thể đặt y ở bên người mọi lúc mọi nơi.
Thế giới này rộng lớn như thế, nhưng lại chỉ có mình hắn có thể cho y một chỗ dung thân.
Y chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn.
Nhưng Tiêu Mục lại huỷ hoại hết thảy.
Những gì còn lại của y chỉ là một phần mộ cô quạnh, một nắm tro cốt, còn có những lỗ thủng lưu lại trong lòng hắn vĩnh viễn cũng không lấp kín được.
Nếu không phải còn cần duy trì sự hoà bình quỷ quái này, tranh thủ thời gian để củng cố căn cơ của Đế quốc, hắn nhất định sẽ không nương tay.
Trong phòng, tội thần đã bị hắn tra tấn đến hơi thở thoi thóp, từ trong lồ ng ngực không thở ra nổi một tia khí hoàn chỉnh.
Dù bận nhưng hắn vẫn ung dung xoa xoa vết máu trên tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn người ngã trên mặt đất, ánh mắt kia phảng phất như đang nhìn một con kiến.
Nhưng hắn đối với Sở Diễn lại bất đồng.
Sự giáo dục của hắn đối với Sở Diễn giống như biển rộng thâm thúy một lần lại một lần gõ đi những chỗ đá cứng lởm chởm, ý đồ muốn thuần dưỡng một con chó điên chỉ biết dựng thẳng gai nhọn đi cắn người thành sủng vật đáng yêu.
Thủ đoạn Sở Diễn dùng để đối phó Lăng Phong còn quá non nớt, non nớt đến nỗi mỗi người đều có thể nhìn ra địch ý của y đối với Lăng Phong.
Nhưng Chương Tuyển lại thấy không phải như vậy.
Bởi vì kỹ xảo y sử dụng đều có vẻ quá cố tình, hơn nữa phần lớn tính thương tổn đều không cao.
Lần đó khi Sở Diễn hắt một thân nước chanh lên người Lăng Phong, rất nhanh tất cả mọi người đều biết Đại hoàng tử không vừa mắt tên bình dân này, có lẽ là ghen ghét thiên phú phi phàm của đối phương, thật đúng là ti tiện đến cực điểm.
Nhưng trên thực tế, hôm đó Chương Tuyển cũng có mặt.
Hắn rõ ràng thấy, ngày hôm đó trên bàn của Sở Diễn kỳ thật còn có một ly trà nóng bỏng.
Nhưng y lại lựa chọn nước chanh lạnh lẽo làm vũ khí.
Không biết là ngốc hay là còn ý đồ khác.
Làm một thi bạo giả*, thời điển Sở Diễn mắng Lăng Phong còn nói lắp, giống như lâm thời quên từ.
*người thi hành bạo lực
Chương Tuyển biết bản tính y không xấu, sở dĩ y đối đãi với Lăng Phong như vậy, khả năng chỉ là bởi vì y không cam lòng vì cái gì mình lại là đồ dởm, vì cái gì Lăng Phong mới là Đại hoàng tử chân chính của Đế quốc, hắn thân thể kiện toàn, thiên phú dị bẩm, là hy vọng của Đế quốc, nhưng mình lại chỉ là một phế vật nếu không nạp điện cho con chíp ngay cả nhìn cũng không thấy.
Chương Tuyển cũng biết từ nhỏ Sở Diễn đã thiếu thốn tình cảm gia đình. Sau này thật vất vả mới có người trong lòng có thể an ủi tâm hồn, nhưng lại không nghĩ tới ngay cả người này cũng yêu Lăng Phong đến nỗi không hề giữ lại điều gì.
Đến tận đây, y cuối cùng cũng hiểu bản thân không đáng một đồng, cái gì cũng không phải.
Từ đầu đến cuối Chương Tuyển đều phỏng đoán nội tâm của Sở Diễn, nhìn người nọ thương tâm nghiêng ngả lảo đảo, vết thương chồng chất.
Có lẽ là do thanh niên từ nhỏ đã thiếu thốn tình yêu thương cũng khuyết thiếu cảm giác an toàn, ở yến hội đính hôn lại biết được thân thế của bản thân, hạnh phúc nho nhỏ kia nháy mắt bị tàn nhẫn đánh nát, sụp đổ, vô pháp khâu hoàn chỉnh.
Hắn biết bản thân không giống Lăng Phong.
Chương Tuyển vẫn luôn nhìn, nhìn y như thế nào bước từng bước một tới vực sâu.
Tình huống thực buồn cười, hắn phát hiện những chuyện xấu Sở Diễn làm với Lăng Phong cuối cùng đều sẽ phản phệ lên người y. Mỗi một lần y công kích, cuối cùng chỉ biết làm cho chính mình vết thương chồng chất.
Nhưng không sao, bởi vì hắn sẽ ở dưới vực sâu vô tận tiếp được y, ôm y, hôn y.
Từ đây, chú chim nhỏ với đôi cánh bị thương sẽ bắt đầu sợ hãi thế giới bên ngoài.
Từ đây, lòng y tràn đầy vết thương sẽ toàn tâm toàn ý ỷ lại vào hắn.
Từ đây, y chỉ có thể thuộc về hắn, sẽ không tiếp tục lưu luyến chân trời phía xa kia nữa.
Nhưng mà, hắn tính sai.
Hắn không nghĩ tới người này sẽ chết, thậm chí ngay cả thi cốt cũng không lưu lại.
Tiểu Diễn của hắn sợ đau, sợ khổ như vậy.
Nhưng lại phải nghĩa vô phản cố* ra chiến trường.
*đại loại là vì chính nghĩa, đạo nghĩa, không do dự, không quay đầu nhìn lại
Lại nghĩa vô phản cố hy sinh vì người khiến y hổ thẹn, có hận ý.
Thời điểm y ở trên chiến trường có lẽ không biết, nghênh đón y không phải Khải Hoàn Môn*, chỉ có sự sỉ nhục…..
* ngày trở về
***
Khi Chương Tuyển đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Sở Diễn đang ghé vào lan can bằng trúc nghiêng đầu nhìn đàn chim truy đuổi nhau.
Bóng cây loang lổ chảy qua người y, khiến người ta cảm thấy yên lặng mà hài hòa.
Chương Tuyển nhìn y như vậy cảm thấy rất an tâm.
Người này…. Còn êm đẹp sống trước mắt hắn.
Nhưng châm chọc chính là, phía sau Chương Tuyển còn mang theo mùi máu tươi ập vào mặt, lặng yên không một tiếng động đánh vỡ sự yên tĩnh kỳ ảo này.
Sở Diễn chớp chớp mắt, theo bản năng quay đầu nhìn lại, vừa lúc đối diện với đôi mắt thâm thúy của Chương Tuyển.
Sở Diễn có chút khẩn trương, nói lắp: “Chương… Chú Chương, phụ vương tìm ngài.”
Chương Tuyển từng chút một tới gần y, khuôn mặt tuấn lãnh của hắn luôn khiến người ta cảm thấy một loại cảm giác áp bách không nói nên lời, tư thế nguyên bản của Sở Diễn là tùy ý nằm bò ngay lập tức đã thay đổi, trực tiếp biến thành tựa lưng vào lan can phía sau, một chút khe hở cũng không có.
Nhưng Chương Tuyển lại chỉ mềm nhẹ sờ sờ đầu y, ôn thanh nói: “Tôi đã biết, em dẫn tôi qua đó đi.”
Sở Diễn trố mắt nhìn hắn, khẽ gật đầu.
Dọc đường đi, Chương Tuyển nhìn cần cổ mảnh khảnh của Sở Diễn, nghĩ thầm người này yếu ớt như thế, nhất định không thể lại để giẫm lên vết xe đổ như đời trước nữa.
Để y bên cạnh mình, có lẽ là phương pháp tốt nhất.
Nhưng mà, người này lại không tình nguyện.
Đời trước, Sở Diễn trăm phương nghìn kế muốn thoát khỏi hắn.
Anh hành người ta như thế, không chạy là đồ ngu🙄
Đời này, nếu dùng lời ngon tiếng ngọt có thể dỗ y nhào vào trong lòng mình, Chương Tuyển cũng không phải không làm được.
Nhưng khi đó Chương Tuyển không hề nghĩ tới, hắn tạm thời không có khả năng có cơ hội này.
Ngày thứ hai, đó là yến hội chào mừng sứ giả.
Sở Diễn sớm đã thay một thân trang phục trang trọng, trường bào màu trắng ngồi ở phía sau Sở Thiên Khoát, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp ưu nhã, khí chất sạch sẽ, quả thực là bộ mặt của Đế quốc.
Rất nhanh y đã chú ý tới thị vệ đứng ở giữa, dáng người cao gầy, khí chất xuất trần, dung mạo tuấn mỹ, là Lăng Phong.
Y nghĩ thầm, người như vậy sao lại là thị vệ được, hắn vốn nên ngồi ở vị trí này, hưởng thụ vinh quang của hắn.
Đúng lúc này, ánh mắt hai người chạm nhau, lập loè.
Sở Diễn âm thầm hạ quyết tâm, lần này y nhất định phải trả lại vị trí thuộc về Lăng Phong cho hắn.