Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận - Chương 29
Chương 29
Y Rớt… Quay Ngựa?
Thân😘
Nhiệt độ cơ thể Chương Tuyển tương đối thấp, khi ngón tay lạnh lẽo của hắn cọ lên làn da Sở Diễn, y nhịn không được co rúm lại, không an phận muốn né tránh.
Chương Tuyển lại không tính buông tha y: “Đừng lộn xộn, để tôi nhìn xem trên người em còn vết thương nào hay không.”
Sở Diễn lắc đầu như trống bỏi, cho dù không muốn nhưng y vẫn phải thừa nhận, bởi vì y cảm thấy không khí thực quỷ dị, thực ý vị sâu xa.
Đáng tiếc, Chương Tuyển cực kỳ hiểu y, hắn biết đứa nhỏ Sở Diễn này kháng cự cái gì và muốn gì.
Khi còn nhỏ có một lần Sở Diễn không cẩn thận làm vỡ bình muối, lúc ấy Chương Tuyển không có nhà, bé Sở Diễn nho nhỏ cảm thấy mình còn có thể cứu vớt một chút.
Tuy rằng chỉ làm vỡ một bình muối nho nhỏ khiến muối bên trong rải ra khắp nơi, chỉ thế mà thôi, nhưng trong lòng của tiểu Sở Diễn ngoan ngoãn, bé đang ăn nhờ ở đậu nhà người ta vậy mà còn làm càn như thế, tổn hại tài sản của người khác, đây quả thực là hành vi không thể nói lý của hùng hài tử.
Hơn nữa hệ thống lại nhắc nhở: [ ta cảm thấy ngươi vẫn nên thu thập nhanh một chút, sau đó lại giả đáng thương cho thật tốt đi. ]
Sau đó Sở Diễn mới biết được, đó là hệ thống thiện ý nhắc nhở.
Bé Sở Diễn muốn lặng lẽ hủy diệt chứng cứ, vì thế dùng ngón tay thật cẩn thận mà nhặt từng mảnh vỡ thủy tinh lên.
Đứa nhỏ này tay chân vụng về, Chương Tuyển một chút cũng không ngoài ý muốn biết y sẽ tự làm tổn thương chính mình.
Khi máu từ ngón tay chậm rãi chảy ra, suy nghĩ đầu tiên của Sở Diễn là, xong đời, chứng cứ cần tiêu hủy lại nhiều thêm một cái.
Bởi vì mảnh pha lê có dính muối, Sở Diễn lập tức cảm thấy đau đến xuyên tim, cũng hiểu được cái gì gọi là rải muối lên vết thương.
Sở Diễn muốn đem muối dính ở đầu ngón tay gỡ xuống nhưng lại không dám đụng vào miệng vết thương, vì thế linh cơ vừa động, bé bắt đầu điên cuồng phủi tay, hy vọng có thể lấy được viên muối này ra.
Sau đó giọt máu kia văng lên tường….
Sở Diễn mặt xám như tro tàn nhìn giọt máu hình giọt nước trên tường, nó đã cùng mặt tường trở thành người một nhà tương thân tương ái, một khắc cũng không thể phân cách.
Bé nghĩ thầm, xong rồi.
Tuy rằng cuối cùng đã đem những mảnh pha lê nhặt lên hết, sau khi Chương Tuyển trở về nhìn thấy bé Diễn đáng thương vô cùng ngâm ngón tay vào trong nước, trong lòng nhóc con biết giấu không nổi nữa liền ấp úng thừa nhận sai lầm, khuôn mặt 囧 đem Chương Tuyển chọc cười.
Hiện giờ Sở Diễn ở chi tiết nào đó vẫn như khi còn nhỏ, có lẽ chính Chương Tuyển cũng không nhận ra rằng, trái tim lãnh ngạnh* của chính mình cũng đang chậm rãi bị những chi tiết này làm mềm đi.
*lạnh lẽo, cứng rắn
Quả nhiên, sau khi c ởi quần áo xuống Chương Tuyển lại thấy thêm vài vết xanh tím ứ thanh, thần sắc lại lạnh xuống một chút.
Sở Diễn cảm nhận được sự phẫn nộ của hắn, lại không biết rằng sự tức giận này của hắn là đang phát ti3t lên ai, trong lòng không khỏi chột dạ.
***
Đêm, khi Sở Diễn đem chính mình cuộn tròn thành một đoàn mà ngủ.
Y ngủ thực trầm, cho dù Chương Tuyển mở cửa phòng y, lẳng lặng ngồi bên cạnh y y cũng không biết.
Chương Tuyển vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú vào y, trong mắt nổi lên cảm xúc phức tạp.
Hôm nay thanh đao kia cách người này gần như vậy, gần đến nỗi muốn cắt đứt yết hầu yếu ớt của y.
Khi nhìn thấy hình ảnh kinh tâm động phách* kia, trái tim hắn trong nháy mắt kia thống khổ vạn phần.
*Khiến người ta giật mình
Hắn biết mình đang sợ hãi.
Hắn sợ hãi người này lại một lần nữa rời khỏi thế giới của hắn.
Cùng lúc đó, hắn cảm giác được d*c vọng chiếm hữu nồng đậm của mình đang từ dưới đất chui lên.
Loại cảm giác này kỳ thật vẫn luôn ở đó, chỉ là cho đến hôm nay hắn mới dần dần hiểu ra, loại d*c vọng làm hắn muốn ngừng mà không được này là cái gì.
Ngay lúc này, thiết bị Sở Diễn đặt trên tủ đầu giường đột nhiên lóe sáng.
Chương Tuyển tùy ý cầm lên, muốn tắt nó đi.
Nhưng khi hắn chạm vào, thiết bị lập tức mở ra một màn hình cực lớn, ở vị trí bị chạm vào, một người hắn chưa từng nghe Sở Diễn nói qua đang gửi tin nhắn cho chủ nhân thiết bị: [ lần trước tôi có chút quá mức, thực xin lỗi. ]
Chương Tuyển lẳng lặng nhìn dòng tin nhắn kia, sau đó rũ mắt, liếc một cái qua Sở Diễn còn đang ngủ say.
Sau khi xác nhận Sở Diễn không có chút dấu hiệu nào muốn tỉnh lại, Chương Tuyển trầm mặt, biểu tình lạnh lùng click mở lịch sử trò chuyện của Sở Diễn cùng người này.
Càng xem, ánh mắt hắn càng thêm rét lạnh.
Lần đầu tiên hắn thấy một Sở Diễn như vậy —— giống như một chú chim nhỏ ríu rít vây quanh người này trò chuyện, còn không chê phiền phức gửi cho người này rất nhiều tin tức làm người ta nhẹ nhàng vui sướng, giống như muốn chia sẻ niềm vui của chính mình.
Cho dù người này không để ý tới y, Chương Tuyển vẫn như cũ cảm nhận được thật sâu uy hiếp, cảm giác này tựa như bảo bối mà mình âu yếm lại bị người khác tùy ý đạp hư.
Đời trước Sở Diễn có đối xử người nào như vậy sao?
Từng có, nhưng người kia là vị hôn phu của Sở Diễn, tên Đoạn Trạch Vân.
Nghĩ như vậy, đời trước địch ý của hắn đối với Đoạn Trạch Vân tựa hồ cũng không phải tự nhiên sinh ra.
Không nghĩ tới, ở thời điểm hắn không biết gì, một người rất có tính uy hiếp vậy mà lặng yên không một tiếng động tiến vào sinh hoạt của Sở Diễn.
Mà Sở Diễn còn cố tình che giấu hết thảy.
Chương Tuyển nhìn từng tin nhắn sinh động của Sở Diễn, nắm tay hắn từng chút từng chút một siết chặt, rồi lại chậm rãi buông ra, nhắm mắt lại, đặt mu bàn tay lên trán, mạnh mẽ áp xuống xao động trong lòng.
Người này đang dần dần thoát ly khống chế của hắn, khiến hắn có chút không quen.
Mà hắn cũng không muốn quen.
Thích?
Kia tính là gì.
Khóe miệng hắn gợi lên ý cười lãnh đạm, trả lời bên kia một câu: [ đừng lại tìm y. ]
Người bên kia tựa hồ sửng sốt một chút, sau đó cũng không chút nào yếu thế trả lời: [ cậu là gì của y? ]
Chương Tuyển hơi khựng lại một chút.
Đúng vậy, hắn là gì của Sở Diễn?
Chú?
Không khỏi quá mức buồn cười.
Chương Tuyển không trả lời chính xác, chỉ nói với hắn*: [ tôi sẽ quản tốt người của mình, về sau y sẽ không tiếp tục quấy rầy cậu nữa. ]
*hắn ở đây chỉ TM
Sau đó mạnh mẽ cắt đứt liên lạc của Sở Diễn với người kia.
Sắc mặt hắn áp lực đặt thiết bị sang một bên, như suy tư gì đó mà nhìn chằm chằm gương mặt say ngủ của Sở Diễn.
Sở Diễn ngủ cũng không an ổn, y nắm chặt ngón tay, cau mày nói mê.
Không biết y mơ thấy cái gì, sắc mặt tái nhợt nhẹ lẩm bẩm: “Đau…”
Trái tim Chương Tuyển phảng phất như bị cắn một chút, nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc Sở Diễn.
Sở Diễn tựa hồ cảm giác được động tác của hắn, cầm lòng không đậu nâng đầu cọ vào lòng bàn tay hắn, trong thanh âm mang theo chút yếu ớt: “Tôi muốn về nhà.”
Chương Tuyển khựng lại một chút, cho rằng y muốn trở lại Hoàng cung.
Nhưng có lẽ trên thế giới này chỉ có duy nhất Sở Diễn biết nơi mình muốn về là đâu thôi.
Đáng tiếc, cuối cùng y cũng không trở về được.
***
Sáng sớm hôm sau, Sở Diễn vừa tỉnh lại đã cảm thấy không thoải mái.
Yết hầu y khô khốc, cái trán ướt nóng.
Kinh nghiệm sinh hoạt siêu mạnh nói cho y, y hoài…. Không phải, y sốt rồi.
Tuy rằng Chương Tuyển dọa y rằng sẽ không cho con chip nạp điện, nhưng thế giới rõ ràng trước mắt cho y biết hắn cuối cùng vẫn mềm lòng.
Sở Diễn cảm thấy càng ngày càng không hiểu nổi người này.
Nhưng hiện tại y không có sức lực nghĩ lung tung này đó, trong khoảng thời gian này y không quá muốn ở chung một phòng với Chương Tuyển.
Chỉ cần vừa nhìn thấy hắn, trong đầu y sẽ không tự giác nhớ lại đêm dông tố kia, trên tay đau đớn, còn có ấm áp bên tai.
Đó là bạo lực cùng ôn nhu chồng chất lên nhau.
Nội tâm già nua của Sở Diễn trong khoảng thời gian ngắn tạm thời không tiếp thu được những tin tức này.
Y nhìn gương, còn tốt, trừ bỏ mặt có chút hồng thì không nhìn ra chút khác thường nào.
CT và TM đánh ghen thế nào thì người khổ cuối cùng cũng là SD thôi, TM sẽ lại phát điên cho mà xem, đồ điên=))). Tội anh tôi quá, lúc edit đoạn SD muốn về nhà mà không được tôi xót quá trờiiii😭
Tuy rằng Sở Diễn đã tận lực biểu hiện như bình thường, khi nhìn thấy Chương Tuyển cũng sẽ mạnh mẽ khống chế biểu tình, cố gắng nở một nụ cười hữu hảo, nhưng người nọ lại không có chút cảm kích nào, mặt vô biểu tình nhìn nụ cười gượng gạo của y, nói ra một câu: “Không muốn cười thì đừng cười.”
Biểu tình vốn đã cứng đờ của Sở Diễn lại càng thêm cứng đờ.
Không cười thì làm sao bây giờ, đây không phải là mạnh mẽ đánh gãy hình thức ở chung của chúng ta sao!
Anh một hai phải chọc thủng làm gì?!
Đời trước mỗi ngày tôi đều phải giả cười với anh thành thói quen không phải sao?!
Y tạm thời vô pháp thỏa mãn tiêu chuẩn cao về quan hệ ngoài mặt với Chương Tuyển, nhưng y có một trái tim chân thành tiến tới, tính toán quay đầu lại đem nụ cười giả luyện tập trước gương cho đẹp hơn một chút.
Vâng, thân là vạn người ghét, có một linh hồn có thể chịu được thiên chuy bách luyện* ắt không thể thiếu.
* trải qua muôn ngàn thử thách; thử thách dài lâu; qua nhiều lần gọt giũa.
Chút năng lực nghiệp vụ này y vẫn có.
Thời điểm ăn cơm, Chương Tuyển nhìn Sở Diễn đến thất thần, ánh mắt có chút âm trầm.
Phụ thân Sở Diễn không quản y, mẫu thân cũng đã sớm ly thế.
Khi y còn nhỏ, thái độ đối đãi với thân tình cơ bản đều là từ hắn mà có.
Khi đó, trong đôi mắt thanh triệt của y tất cả đều là hắn, y cười rộ lên ánh mắt lập loè, Chương Tuyển cũng theo bản năng cho rằng mình chính là toàn bộ thế giới của y.
Chỉ là sau khi y lớn lên lại không bao giờ ỷ lại hắn như khi còn nhỏ nữa.
Người nọ muốn chạy ra khỏi thế giới của hắn.
Nhưng hắn lại chưa bao giờ tính buông tha y.
Sao y có thể rời đi được?
***
Sở Diễn cực kỳ hoàn mỹ che giấu việc mình sinh bệnh.
Muốn sắm vai vạn người ghét, cũng phải có chút bản lĩnh áp đáy hòm như vậy, đặc biệt là kỹ thuật diễn, cần phải rèn luyện tốt.
Tỷ như, đời trước Sở Diễn không cẩn thận bị bệnh, nhưng lúc đó trong cốt truyện có một đoạn Lăng Phong ở nơi nào đó sẽ bị thương, cần Đoạn Trạch Vân đi bảo hộ quan tâm.
Hệ thống nghiêm khắc phê bình y rằng sao lại có thể sinh bệnh ở thời khắc mấu chốt như vậy, dựa theo mạch não của Sở Thiên Khoát chắc chắn sẽ để Đoạn Trạch Vân ở lại chiếu cố ngươi, mà Đoạn Trạch Vân bị tờ hôn ước kia trói buộc chắc chắn sẽ phải mạnh mẽ ép lại tính tình bị bắt phải ở lại, nếu cốt truyện biến thành như vậy, Lăng Phong phải làm sao đây!
Cho hệ thống một ngón giữa nè😇
Lúc ấy Sở Diễn nằm trên giường nửa sống nửa chết nháy mắt liền bật dậy, trường hợp kia có người không biết còn tưởng rằng đây là hồi quang phản chiếu của người sắp chết.
Nhận thức được tính nghiêm trọng của mọi việc, Sở Diễn mạnh mẽ ép bản thân ngụy trang tung tăng nhảy nhót, nhìn thấy Đoạn Trạch Vân liền nhiệt tình dào dạt đi đến chào hỏi hắn.
Không ngoài ý muốn chút nào, Đoạn Trạch Vân chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, không hề quản y, nghĩa vô phản cố đi tới chỗ Lăng Phong.
Khi đó, “Đại hoàng tử” trên danh nghĩa tôn quý cực điểm, thế nhưng đáng buồn là không một ai chú ý tới sắc mặt của y so trước đây lại càng tái nhợt thêm một chút, lời nói so với quá khứ cũng càng thêm hữu khí vô lực.
Có lẽ, y trộm được thân phận Đại hoàng tử, lại không trộm được quyền lợi tùy hứng mà Đại hoàng tử nên có.
Nghĩ như vậy, hình như cốt truyện quan trọng kia cũng sắp đến rồi.
Có lẽ lúc này, Lăng Phong đã có thể thuận lợi biết thân thế bí mật của chính mình.
***
Hôm nay sắc mặt Tiêu Mục so với dĩ vãng càng thêm khó coi.
Sở Diễn vừa nhìn thấy bộ dạng này của hắn đã cảm thấy cả người nhức mỏi, đây có thể là phản xạ có điều kiện do Tiêu Mục tạo ra.
Bởi vì mỗi lần cả người Tiêu Mục tràn ngập áp suất thấp chính là thời điểm gặp tai ương lớn của Sở Diễn.
Sở Diễn ngây thơ có lẽ không nghĩ đến, người làm Tiêu Mục buồn bực bất kham cùng người mà Tiêu Mục dùng làm bao cát phát ti3t cảm xúc, vậy mà đều là y.
Nguyên bản hôm nay cũng nên tiến hành như vậy, Sở Diễn làm một con gà bệnh nỗ lực hoàn thành lượng huấn huyện vượt mức ở chỗ Tiêu Mục, sau đó đám “đồng học tốt” vui vẻ xem diễn, hưởng thụ cảm giác “A, Hoàng tử thì sao, còn không phải cũng bị hành cho ra bã đấy thôi”.
Nhưng hôm nay thân thể Sở Diễn không khoẻ, thể lực của y thật sự không chống đỡ nổi, vô pháp hoàn thành những yêu cầu hà khắc của Tiêu Mục.
Mà hôm nay Tiêu Mục so với dĩ vãng lại càng thêm nghiêm khắc.
Nhưng có lẽ Sở Diễn đã đánh giá cao quá tố chất cơ thể sau khi sinh bệnh của mình, rất nhanh y đã phát hiện mình không theo kịp tiết tấu của mọi người, chậm rãi kéo chân sau, trở thành người đi cuối cùng hàng ngũ.
Làm người, quá nổi bật cũng không tốt, mà quá kém cỏi cũng không tốt.
Giống như hiện tại, y cực kỳ “”vinh dự”” lại lần nữa bị Tiêu Mục giữ lại đơn độc huấn luyện.
Đầu của y hôn hôn trầm trầm*, nhìn Tiêu Mục trước mắt cũng có chút không rõ.
* mơ màng
Tiêu Mục vẫn như cũ rất có lực uy hiếp, lại đứng từ trên cao nhìn xuống như vậy, khiến Sở Diễn tuyệt đối không dám ngã xuống.
Bởi vì tuyệt đối sẽ càng thảm hại hơn.
Sở Diễn biết bản thân ở trong mắt Tiêu Mục tuyệt đối là một tên phế vật chẳng làm nên trò trống gì, y là Hoàng tử ăn chơi trác táng, là học tra* trường quân đội, là tên du thủ du thực của Đế tinh, chỉ vì có một cái thân phận tôn quý, mới có thể sống trong nhung lụa.
* chỉ học kém đó
Nếu không, vận mệnh của y chính là trở thành một tên ăn xin mù bên đường.
Cho dù đời này y có thay đổi những tật xấu đó thì cũng hoàn toàn không đủ để xoay chuyển hình tượng của mình trong lòng Tiêu Mục.
Nỗi lần như vậy trong lòng Sở Diễn đều yên lặng rơi lệ: A, cái ấn tượng đầu tiên đáng chết.
Nếu ấn tượng đầu tiên không thể xoay chuyển, Sở Diễn chỉ có thể tận tâm tận lực đau khổ duy trì quan hệ về sau của bọn họ sao cho hòa thuận một chút —— ít nhất không bị tùy tiện dùng làm pháo hôi là tốt rồi.
Có lẽ sẽ có một ngày, Tiêu Mục bỗng nhiên thức tỉnh tuệ nhãn, đột nhiên cảm thấy: A? Người này có lẽ không tồi, còn có thể dạy dỗ được?
Vì đợi một ngày kia đến, Sở Diễn nỗ lực khiêu chiến cực hạn s1nh lý của nhân loại, muốn trải qua những ngày tháng an ổn về sau thì cố mà chịu đựng đi.
Chịu đựng đi….
Y không cố gắng nổi nữa.
Thẳng tắp mà ngất trước mặt Tiêu Mục.
Trước khi y ngất xỉu, tựa hồ nhìn thấy đồng tử của Tiêu Mục co rụt lại, duỗi tay muốn kéo lại thân thể lung lay sắp đổ của y.
Không biết hắn có túm được hay không.
Nhưng cái ót… Tựa hồ cũng không đau lắm.
***
Sở Diễn cảm thấy thể chất của bản thân chính là kiểu dễ thu hút tai nạn.
Tiêu Mục hiển nhiên cũng cảm nhận được.
Khi Tiêu Mục nâng cơ thể hư nhuyễn của Sở Diễn đến chỗ giáo y, lão bác sĩ kinh nghiệm phong phú đẩy đẩy mắt kính, bắt đầu tiến hành kiểm tra kỹ thân thể Sở Diễn.
Kết quả kiểm tra thập phần không khả quan:
Đầu tiên là trên thân thể đầy rẫy những vết ứ thanh đốm tím do ẩu đả mà ra.
Tiếp theo là bởi vì đại hỉ đại bi* dẫn tới phát sốt.
*có thể hiểu là tâm trạng lên xuống thất thường
Lại tiếp theo nữa chính là huấn luyện quá độ sinh ra sốc phản ứng.
Bác sĩ nâng lên đôi mắt hắc bạch phân minh liếc nhìn Tiêu Mục một cái, Tiêu Mục cũng thành thành thật thật thừa nhận ánh mắt hình viên đạn của lão bác sĩ.
Tuy rằng, hắn chỉ là đầu sỏ gây tội một bước cuối cùng.
Phương pháp trị liệu cũng rất đơn giản, cơ bản chính là uống nhiều nước ấm, uống chút thuốc hạ sốt, sau đó lại nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày là được.
Sau khi lão bác sĩ dặn dò Tiêu Mục những việc xong, lại rũ mắt nhìn Sở Diễn một cái.
Hiện tại Sở Diễn còn chưa tỉnh, những sợi tóc mềm mại xõa lung tung trên gối trắng, thoạt nhìn tinh tế mà yếu ớt.
Lão bác sĩ đã sống cả đời, rất nhiều chuyện đều biết kỹ càng, dù là Hoàng thân hậu duệ quý tộc hay bá tánh bình dân ở trong mắt ông đều là những con người bình phàm như nhau, nếu có điểm khác cũng chỉ là có bị bệnh không mà thôi.
Ở trong mắt ông, Sở Diễn không phải là Hoàng tử gì cả, chỉ là một đứa trẻ đáng thương đang sinh bệnh.
Chỉ thế mà thôi.
Bởi vì đây là trường quân đội, lâu lâu sẽ có mấy học sinh bị thương như vậy bị nhét vào, bác sĩ còn có công việc khác vội hơn.
Lão bác sĩ đơn giản nói vài câu liền đi mất, trong nháy mắt căn phòng chỉ còn lại hai người Sở Diễn cùng Tiêu Mục.
Sở Diễn còn chưa tỉnh, mà Tiêu Mục lại là người phụ trách chủ yếu của việc này, tự nhiên cũng phải lưu lại chăm sóc.
Ánh mặt trời vàng rượm chiếu lên khuôn mặt Sở Diễn, lông mi mảnh dài nhẹ nhàng quét ra một tầng bóng ma nơi đáy mắt, cả người y cũng bị ánh sáng phủ lên mơ hồ trong suốt.
Tiêu Mục nghĩ nghĩ, vẫn đi đến trước cửa sổ, tay chân nhẹ nhàng kéo bức màn xuống cho y.
Trong phòng bệnh nháy mắt tối lại.
Sở Diễn nhẹ nhàng trở mình, gương mặt nóng lên tiếp tục ngủ, không phải là một giấc mộng đẹp, nhưng cũng không tính là quá xấu.
Nhìn Sở Diễn như vậy, Tiêu Mục đột nhiên lại nghĩ tới đời trước khi nhìn thấy Sở Diễn ở trong ngục giam.
Khác với những tù nhân khác trên mặt mang đầy tử khí trầm trầm tuyệt vọng, hoặc là điên cuồng chờ ngày chết buông xuống.
Người ích kỳ giống như Sở Diễn sau khi mất đi hết thảy, Tiêu Mục cho rằng y hẳn là sẽ đau đớn muốn chết, tinh thần hỏng mất.
Hắn thậm chí còn có chút ác liệt nghĩ rằng, người như Sở Diễn nên giống như những tên tinh thần phân liệt quên cả đau đớn, không thiết sống mà hung hăng đâm đầu vào tường, muốn chấm dứt những ngày tháng lao tù, tự đẩy mình vào địa ngục.
Nhưng hết thảy lại nằm ngoài dự liệu của hắn.
Sở Diễn chỉ an an tĩnh tĩnh mà dựa vào góc tường, sắc mặt thản nhiên, giống một đứa trẻ ngoan ngoãn, ở nơi không thấy ngày mai này kiên cường tồn tại.
Khiến người ta không khỏi cảm thấy kết cục như vậy với y mà nói tựa hồ là quá mức thê thảm.
Nhưng những suy nghĩ như vậy chỉ tồn tại trong một cái chớp mắt.
Bởi vì sau khi Sở Diễn nâng mắt lên nhìn thấy hắn, thần sắc thản nhiên biến đổi, giống như nổi điên mà bò dậy xông tới chụp lấy song sắt nhà giam, cầu xin hắn thương xót, cứu y, y nguyện ý làm trâu làm ngựa cho hắn.
Vẫn là bộ dáng đáng ghê tởm như vậy.
Vậy mà lúc ấy hắn lại cảm thấy y thực đáng thương.
Mà hiện giờ Sở Diễn ngủ say, lại có sự sạch sẽ cùng thong dong giống như lúc ấy.
Ánh mắt Tiêu Mục nặng trĩu nhìn chăm chú vào y, từng suy nghĩ giống như dây đằng nảy sinh trong đầu hắn:
Nếu như người này vẫn luôn ngủ thì tốt rồi.
Tuy rằng hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, người này cùng trước kia có chút không giống nhau.
Nhưng hắn trước sau đều cho rằng, một người bị lợi ích huân tâm như y sao có thể đột nhiên tốt lên, nếu có, vậy thì chỉ có khả năng y đang nảy sinh một d*c vọng khác.
Mà d*c vọng kia lại lớn lên dưới ánh mặt trời.
Lúc này, trong đầu hắn đột nhiên nhớ tới một người khác.
Đó là một thanh niên hắn quen biết được trên mạng.
Không có thân phận gì, cũng không có quyền thế gì, chỉ là một người làm công phổ thông.
Nhưng trên người y lại tựa hồ luôn mang theo một nguồn tinh thần phấn chấn bồng bột, rồi lại mang theo một loại thâm trầm bị năm tháng trầm tích*.
*Trầm tích là các thể lắng đọng các vật liệu đất đá sinh ra từ quá trình địa chất hoặc thiên nhiên khác. Có thể hiểu là người từng trải.
Thanh âm của y như bị mài giũa qua cát đá, nghe thực thoải mái, có thể làm tâm tình người nghe không tự kìm hãm được thả lỏng.
Người nọ cùng Sở Diễn giống như người của hai thế giới khác nhau, một người bình phàm mà nhiệt liệt, một người cao quý mà ghê tởm.
Nhưng này cũng không tính, rốt cuộc thân phận của Sở Diễn…. Là trộm từ người khác.
Hắn không hy vọng người nọ bị tiền tài che mờ nhân tâm.
Cũng không hy vọng người nọ vì tiền tài mà bán đi nhân cách.
Nhưng khi trải qua đoạn đối thoại hôm qua, hắn tựa hồ rõ ràng một việc.
Internet và hiện thực không giống nhau, người kia có lẽ có cuộc sống của chính mình, có lẽ có ái nhân của mình.
Hơn nữa người kia còn có d*c vọng chiếm hữu thật sâu với y.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Mục có chút không vui.
Chỉ là, từ nhỏ Tiêu Mục đã không được giáo dục qua tình yêu là gì, căn bản không biết làm sao để phân tích loại cảm giác này.
Vì thế hắn mạnh mẽ bức bách lực chú ý của bản thân chuyển dời đến nơi khác.
Trên giường bệnh Sở Diễn đã không còn sinh long hoạt hổ như ngày thường, trong nháy mắt đó hắn bỗng dưng nhớ tới một bức họa mỹ nhân bệnh, mang vẻ yếu ớt nhưng không dấu nổi vẻ mỹ miều.
Tiêu Mục là cô nhi, trước khi được Liên Bang nhận nuôi, hắn cơ bản không thấy qua thứ gì xa xỉ như vậy.
Một ngày nọ khi hắn đang bới rác tìm đồ ăn, hắn thấy được một bức tranh vừa được trưng bày lên, bức tranh ấy được đặt trong tủ kính viền hoa xung quanh.
Nếu nói trước kia nhận thức của Tiêu Mục đối với thế giới này là lương bạc, xấu xí, tàn nhẫn.
Vậy thì một ngày kia, đại khái là lần đầu tiên trong nhận thức của Tiêu Mục mơ hồ có khái niệm về cái đẹp.
Hắn vậy mà không thể hiểu được lại liên tưởng đến thứ này?
Nhìn Sở Diễn không thoải mái nằm ở trên giường, thân thể bị quân y màu xanh biển vây lấy, bộ dáng không thoải mái, Tiêu Mục có chứng cưỡng bách rất nhỏ, loại trường hợp này khiến hắn ít nhiều có chút không nhìn được.
Sau khi do dự một lúc, Tiêu Mục vậy mà ban phát thiện tâm quyết định giúp Sở Diễn cởi bỏ áo ngoài khiến y hô hấp khó khăn.
Rốt cuộc, người là do hắn mới thành như vậy, không thể mặc kệ.
Hắn nghĩ thầm, mình làm như vậy không phải bởi vì quan tâm y, mà là bởi vì hắn tốt xấu gì cũng là Hoàng tử, không thể để Sở Thiên Khoát có cơ hội tìm hắn gây phiền toái.
Muốn thì nói đi sao hay da dẻ quá, còn lý do lý trấu=))))
Như vậy nghĩ, hắn liền nâng tay chạm vào cổ áo Sở Diễn, từng chút từng chút một cởi ra hàng khuy áo.
Tiếp theo hắn lại xốc chăn lên, muốn c ởi quần ngoài giúp y.
Lúc này, hắn phát hiện trong túi quần ngoài của Sở Diễn giống như có gì đó, căng phồng.
Đừng là vật phẩm vi phạm lệnh cấm gì đi.
Tiêu Mục thật sâu liếc mắt nhìn Sở Diễn một cái, sau đó lấy ra đồ vật trong túi, cẩn thận kiểm tra.
Đó là một vật giống như vòng cổ.
Hắn tùy ý bấm một cái nút, vậy mà khiến nó mở ra, trên màn hình nhỏ lập loè một ít tham số đã được điều tiết sẵn, trừ cái này ra, còn có một chỗ nghe thanh âm.
Một loại dự cảm quỷ dị đột nhiên nảy lên trong lòng Tiêu Mục.
Hắn nhấp môi, khuôn mặt căng ra, do dự một chút sau đó click vào nút nghe.
Một thanh âm quen thuộc xông vào nội tâm hắn, thanh âm kia ôn hòa như nước, lại khơi dậy sóng to gió lớn trong lòng Tiêu Mục.
Biểu tình của Tiêu Mục ban đầu là khó có thể tin, sau đó là như phải chịu chấn động lớn, sau đó nữa là lâm vào một loại trạng thái vô lực, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Sở Diễn và [ ánh rạng đông ] là cùng một người?
Sao có thể.
Bọn họ vô luận là tính nết hay thân phận, hoàn toàn đều như hai người bất đồng.
Huống chi, loại người thân kiều thịt quý như Sở Diễn sẽ nguyện ý thức đêm chịu tội làm loại kiêm chức bồi nói chuyện này?
Y không coi đây là sỉ nhục đã là không tồi.
Hơn nữa, Sở Diễn không có khả năng biết tài khoản của hắn, loại chuyện này hắn không nói với ai, nếu y biết, khẳng định đã sớm bị dọa chạy, có khi còn muốn rải muối ngoài cửa lấy bình an, có khi còn muốn ngâm vài câu a di đà phật, Hallelujah*.
*Halllelujah gồm có 2 thành tố đó là: halla mang ý nghĩa đó là lời ngợi khen. Và Jah hay Yah chính là tên của Thiên Chúa. Như vậy thì halllelujah được tạm dịch nghĩa là lời khen ngợi Thiên Chúa. Ở trong tiếng anh thì từ halllelujah mang ý nghĩa tương tự như Praise His Holy Name đó chính là lời cảm tạ Chúa.
Tiêu Mục vô luận như thế nào cũng không thể tin nổi, trong lòng hắn bức thiết muốn đi xác nhận.
Nhưng mà, đêm qua người xa lạ kia đã gián đoạn liên hệ của mình và Sở Diễn, hắn cần đổi một thân phận khác một lần nữa tiếp cận y.
Ánh mắt Tiêu Mục nặng nề nhìn chăm chú vào Sở Diễn ốm yếu.
Nếu cậu thật sự là y.
Tôi muốn biết rõ ràng mục đích của cậu.
Cậu tốt nhất là không có ý đồ gì.
***
Thời điểm Sở Diễn tỉnh lại hoàn toàn không ý thức được áo choàng* của bản thân đã không còn, thậm chí bởi vì rốt cuộc bản thân cũng có một giấc ngủ đủ đầy mà lười giá duỗi eo một cái thật dài.
*ý là thân phận giả
Sau đó y nhìn thấy được một lão bác sĩ sắc mặt hòa ái: “Tỉnh rồi sao? Tỉnh nhanh lên thôi, bác muốn tan tầm.”
“……”
Trước khi đi, lão bác sĩ còn cực kỳ tri kỷ cho y mấy hộp thuốc, có hộp thuốc viết chữ qua loa đến nỗi Sở Diễn hoàn toàn không đọc nổi cách dùng của nó.
Thời điểm Sở Diễn đi ra, sắc trời đã rất tối.
Cách đó không xa dưới ánh đèn đường loáng thoáng phác họa nên thân ảnh một người.
Tiêu Mục đứng ở chỗ tối, trong mắt là cảm xúc kích động mà Sở Diễn không hiểu.
Trong lòng Sở Diễn kinh hoàng, ý đồ làm bộ mình cái gì cũng không thấy, muốn yên lặng tránh đi người kia.
Nhưng Tiêu Mục sao có thể để y hài lòng, giống như một người anh trai hòa ái đi tới bên cạnh y nói: “Đi thôi, tôi đưa cậu về.”
Không thể không nói, người này giả vờ ôn nhu thật sự rất giống!
Tuy rằng trong lòng Sở Diễn biết rõ ràng, sự ôn nhu của hắn là con bọ cạp độc.
Sở Diễn không biết nên cự tuyệt như thế nào, vì thế chỉ có thể mỉm cười ngọt ngào, ngoan ngoãn nói: “Được nha.”
Sau đó thành thành thật thật đi theo sau hắn, vì để không quá khẩn trương, y cúi đầu nhìn chằm chằm giày của mình, một bên vừa đi vừa tự cổ vũ bản thân.
Nhưng mà lực chú ý của y rất nhanh đã bị một con mèo nhỏ súc bên trong xe hấp dẫn.
Nó cuộn tròn thành một cục nho nhỏ, chân sau tựa hồ bị thương, gian nan mà thống khổ từng chút một li3m miệng vết thương.
Sở Diễn vừa nhìn liền đi không nổi, thế nên thời điểm Tiêu Mục quay đầu, Sở Diễn đã cách hắn một đoạn lớn.
Mèo nhỏ rất sợ người, sau khi thấy Sở Diễn ánh mắt lập tức sắc bén, lông mao trên người vốn dĩ mềm mại nhanh chóng xù lên, muốn uy hiếp tên địch nhân không rõ ý đồ này.
Trái tim Sở Diễn đều nhũn ra rồi.
Tuy rằng bị dọa, nhưng lại cảm thấy thật vui vẻ là như thế nào, y là bi3n thái sao?
Chú mèo nhỏ kia cũng không phải chủng loại mèo quý báu gì, cả người chỉ có hai màu đen trắng, là loại hình các quý tộc đều khinh thường nuôi.
Y thật cẩn thận mà ngồi xổm xuống, kiên nhẫn chờ đợi, còn nhỏ giọng học tiếng mèo kêu, ý đồ khiến mèo nhỏ chậm rãi buông xuống đề phòng.
Sở Diễn trầm mê đến có chút quên mình, thiếu chút nữa quên mất mình đang đồng hành cùng sói.
Thẳng đến bị bóng dáng của Tiêu Mục bao phủ, y mới muộn màng phát giác không thích hợp.
Hiện tại biểu đồ chiến lực hẳn là như vậy, mèo nhỏ sợ Sở Diễn, Sở Diễn lại sợ Tiêu Mục.
Nếu Tiêu Mục có chứng sợ hãi sinh vật có lông, như vậy biểu đồ chiến lực này lại càng phong phú hơn một chút.
Nhưng thực đáng tiếc, Tiêu Mục không có.
Hắn cực kỳ bình tĩnh xách mèo nhỏ từ phía dưới xe lên.
Sở Diễn có chút đồng tình nhìn chú mèo nhỏ kia, cảm giác cũng không sai biệt lắm so với vận mệnh đời trước của mình, cũng bị người gắt gao nắm chặt sau cổ, không thể phản kháng.
Tiêu Mục nhìn khát vọng trong mắt Sở Diễn, nhàn nhạt hỏi: “Thích?”
Sở Diễn sửng sốt một chút, cứng đờ gật gật đầu.
Khóe miệng Tiêu Mục nhẹ nhàng câu lên một chút, đặt mèo nhỏ vào trong lòng Sở Diễn.
Nhìn Sở Diễn thật cẩn thận mà vuốt v e mèo nhỏ, động tác mềm nhẹ phảng phất như sợ dọa đến nó, ánh mắt ôn nhu như nguyệt, Tiêu Mục cảm giác bức tường kiên cố trong lòng mình có cái gì đó tựa hồ đang từ từ nứt ra.
Y sẽ thích những thứ như này.
Vậy mà thật ra…. Không ngờ tới.
Nhưng mà khi đối mặt với hình ảnh hài hòa như vậy, nội tâm Tiêu Mục vậy mà không có chút cảm giác không ổn nào cả.
Thông báo: Chuyện là trưa nay có một bé đã ib riêng cho mình đề nghị được beta cho bộ truyện này và mình đã đồng ý, vậy nên từ nay chúng mình sẽ hợp tác với nhau. Nickname của em ấy là EnochRu và sẽ bắt đầu beta từ chương 1 đến bây giờ. Mong mn sẽ tiếp tục ủng hộ cho bọn mình🥰
***
Sở Diễn không thể tự tiện đem mèo nhỏ về nhà, bởi vì dù sao nơi này cũng là nhà Chương Tuyển, y không dám làm càn quá mức.
Nhưng y đã chi tiền gửi mèo nhỏ ở cửa hàng thú cưng, để bọn họ toàn quyền xử lý tiêm vắc-xin phòng bệnh, trị liệu miệng vết thương và tìm kiếm người nhận nuôi.
Thời điểm y về nhà, Chương Tuyển vậy mà còn chưa về, trong phòng lạnh tanh, nhưng trong lòng Sở Diễn lại nóng hừng hực.
Không ở là tốt rồi, không ở là tốt rồi.
Bởi vì biết cốt truyện Sở Diễn đại khái có thể biết được vì sao Chương Tuyển về trễ.
Bởi vì thời điểm này, Liên Bang sẽ phái sứ giả đến Đế quốc phỏng vấn.
Mà đây cũng là một chi tiết vô cùng trọng yếu trong cuốn tiểu thuyết cẩu huyết này.
Bởi vì sau ngày hôm nay, giữa Sở Thiên Khoát và Lăng Phong đại khái sẽ có một cuộc gặp gỡ cảm động của đôi phụ tử.
Bởi vì lần này sứ giả mà Liên Bang phái tới là một tên bụng dạ khó lường, ý đồ ám sát Sở Thiên Khoát cả người đầy thịt mỡ, đến chạy còn không nhanh.
Đồng dạng là chủ nhân của một quốc gia, vì sao Quân Bất Thần lại là một mỹ nam chứ.
Không sai, Tổng thống Liên Bang Quân Bất Thần là một tên mỹ nam điên phê, dưới sự dẫn dắt của hắn, bình quân giá trị nhan sắc của Liên Bang cũng được nâng lên một tầng cao mới.
Cũng may thời khắc mấu chốt, Lăng Phong- người đã trải qua sự tuyển chọn khắt khe của trường quân đội, hôm đó lại đảm nhiệm vị trí bảo hộ Sở Thiên Khoát thay ông ta chắn một thương, bởi vì mất nhiều máu nên phải đưa vào phòng y tế, thời điểm tìm nhóm máu thích hợp để truyền nhất định phải kiểm tra máu.
Sau đó là cuộc nhận lại phụ tử vui sướng khoái hoạt.
Ở thời đại tinh tế công nghệ cao như thế này, đời trước khoảng cách để bọn họ biết được chân tướng không có gì khó! Đáng tiếc chính là, hết thảy đều bị vạn người ghét Sở Diễn một tay ngăn trở, dẫn tới muôn vàn độc giả khóc kêu: Một chút thôi mà! Chỉ còn một chút như vậy nữa thôi mà! No!!! Sở Diễn mày đúng là…*!!
*Chỗ này không có chữ thật nha mn, chắc tg cố ý giấu đi nên mình đành thay bằng dấu ba chấm
Sở Diễn yên lặng lau nước mắt chua xót một phen, nghĩ thầm lần này mình tuyệt đối sẽ không gây khó dễ cho bọn họ nữa, ảnh hưởng đến phụ tử đoàn tụ.
Đưa kết cục 《 xuống sân* vui sướng 》cho chính mình.
*hết đất diễn
Y mở thiết bị ra, muốn phát một ít canh gà tâm hồn cho Tiêu Mục.
Phải chiếu cố tên Hoàng tử ăn chơi trác táng như y, hắn nhất định đang cảm thấy không vui đi.
Hôm nay tiêu đề của tin tức y gửi là “Trong cuộc đời có lẽ sẽ gặp phải một ít phiền toái, đó là bởi vì cược đời đang khảo nghiệm sự kiên nhẫn của bạn”.
Nhưng y rất nhanh đã nhận ra tin nhắn không gửi đi được.
Bởi vì tài khoản tư nhân của Tiêu Mục đã bốc hơi khỏi lịch sử trò chuyện của y!
Cho ai không nhớ thì tài khoản của TM là do CT ghen đin lên nên chặn đó, còn cảnh cáo đồ=))
Sở Diễn đem thiết bị trên tay mình lăn qua lộn lại, hận không thể chui đầu vào tìm.
Nhưng mà, không có chính là không có.
Sao lại thế này, chẳng lẽ là do Tiêu Mục chê y phiền nên quyết định kéo đen y sao.
Sở Diễn ngốc lăng lăng nhìn lên trần nhà, chỉ cảm thấy thất bại trong gang tấc, vạn sự không tốt.
Sau khi biết được chân tướng tàn khốc này, Sở Diễn bắt đầu không gượng dậy nổi nằm lì trên giường, thuận tiện ôm chăn lăn mấy vòng.
Bỏ đi, dù sao mình cũng sớm phải xuống sàn, như vậy ngược lại tốt hơn.
Hy vọng Tiêu Mục không có hứng thú đi hố một tên dân thường tay không tấc sắt như y.
Tóc của y bị lăn đến rối loạn, nửa suy sút nửa ngu dại nhìn bức tường hồng nhạt đến phát ngốc, thoạt nhìn có chút giống trẻ em thiểu năng trí tuệ.
Ngay lúc này, nhà tư bản ác độc — ông chủ tôn kính của y lại bắt đầu giục y nhanh đi làm.
Đi làm? Hừ, đi làm.
Khóe miệng Sở Diễn lộ ra nụ cười lạnh.
Tiêu Mục đã kéo đen y rồi, y còn cần công việc này nữa sao? Không!
Y cảm thấy một người dân lao động cực khổ như y cuối cùng cũng có đủ tự tin để vùng lên, y muốn cự tuyệt sự bóc lột của tư bản! Cự tuyệt sinh hoạt áp bức! Cự tuyệt chua xót của người làm công!
Y cảm giác bản thân đang tràn ngập dũng khí, cảm giác giây tiếp theo liền có thể bá khí trắc lậu mà từ chức!
Y muốn lấy hết can đảm đuổi theo ước mơ phương xa thuộc về mình!
Sau đó y nhìn thấy tin nhắn của ông chủ: “Lần này là khách hàng lớn, làm cho tốt sẽ tăng tiền thưởng cho cậu.”
Sở Diễn cực kỳ lưu loát tiếp đơn, nghĩ thầm ước mơ phương xa cút mẹ nó đi, chỉ uống gió Tây Bắc căn bản không đi được xa*.
* ý là không có gì bỏ vào mồm thì đi cái gì=)))
Huống chi, y còn gánh nặng là tiền trị liệu của con mèo kia nữa.
Cho dù Hoàng thất cho y phú quý ngập trời…. thì đó cũng là tài phú của Lăng Phong, y không dùng nổi, cũng không dám dùng.
Trên thế giới này người duy nhất có tư cách dùng tiền của Lăng Phong, ừm… Phỏng chừng chỉ có thể là đối tượng của hắn thôi.
Quân Bất Thần, a, hình như hắn cũng không thiếu tiền đi.
Quả nhiên là đã giàu lại càng giàu, đã nghèo lại càng nghèo.
Trong lòng phiền muộn một hồi, y lại ngoan ngoãn bắt đầu đi tiếp khách hàng lớn kia.
Đây là đơn hàng lớn nhất từ khi y kiêm chức bồi nói chuyện, hơn nữa đối phương còn chỉ tên điểm họ y, điều này thuyết minh cho cái gì, thuyết minh rằng năng lực nghiệp vụ của y thực cao siêu!
Sau khi click mở voicechat, Sở Diễn bắt đầu khẩn trương xoa xoa tay.
Nghe nói càng là người có tiền thì lại càng cổ quái, hy vọng khách hàng này là một người bình thường.
Đối phương tựa hồ vẫn luôn chờ y, điện thoại rất nhanh đã được nhận.
Một nhân viên bồi nói chuyện đủ tư cách có nghiệp vụ cơ bản nhất chính là không được tẻ nhạt.
Sở Diễn lập tức nhiệt tình bắt đầu tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là ánh rạng đông, anh có điều gì giấu trong lòng đều có thể bộc bạch với tôi, tôi có thể ca hát cũng có thể kể chuyện cười, chúng ta nhất định sẽ có một cuộc trải nghiệm vui vẻ.”
Người đối diện không mở miệng, thập phần an tĩnh.
Xem ra đây là một vị khách nhân thẹn thùng.
Sở Diễn đối với loại khách hàng này cũng có chút kinh nghiệm, có vài khách nhân chính là như vậy, cực kỳ xã khủng*, ngoài hiện thực không dám nói chuyện với mọi người, một mình một người lại cảm thấy cô độc, vì thế lấy hết can đảm tìm một người bồi nói chuyện, nhưng lại bởi vì không có kinh nghiệm mà không biết nên mở miệng như thế nào.
* chứng sợ xã hội
Để trấn an cảm xúc của khách nhân, Sở Diễn ôn nhu nói: “Không cần khẩn trương, cứ thoải mái một chút, một, tôi không dọa anh, hai, không kh ủng bố, tôi nguyện ý chia sẻ vui sướng khổ sở với anh, hơn nữa tôi tuyệt đối sẽ không nói với bất kỳ ai, anh chỉ cần yên tâm nói chuyện phiếm là được.”
Nghe được lời y nói, người đối diện tựa hồ có chút xúc động.
“Cậu vẫn luôn như vậy vui vẻ sao?”
Thanh âm của người đối diện nghe có chút trầm thấp, nhưng lại rất êm tai, cực kỳ từ tính, nếu Sở Diễn là một thiếu nữ thanh khống phỏng chừng lúc này đã phải lăn lộn qua lại rồi.
Sở Diễn hiểu rồi, đây là một khách nhân có chút xã khủng còn có chút emo*.
* là mấy người lạnh lùng, thích sống tách biệt, không thích giao tiếp xã hội còn có gu thời trang dị dị nữa. Cảm ơn bạn @melatonintasleep đã giúp mình🥰
Y thành thật nói: “Đương nhiên không phải, có ai mà không có một chút chuyện buồn đâu.”
Người đối diện trầm mặc một hồi, lại hỏi: “Việc gì sẽ làm cậu khổ sở?”
Sở Diễn ngây ngẩn cả người.
Việc gì?
Quá nhiều, không đếm nổi.
Không muốn làm những chuyện xấu đó, không muốn cùng Lăng Phong quyết liệt, không muốn biến thành chuột chạy qua đường người người đều muốn đánh.
Thương anh😭
Nhưng mà Sở Diễn hiểu được kỹ xảo nói chuyện phiếm cực kỳ nhẹ nhàng đáp: “Khách nhân không vui, tôi sẽ không vui.”
Người đối diện: “……”
Sở Diễn: “……”
Ba của con ơi, y cảm giác vị khách này không để mình quay hắn vòng vòng a.
Người đối diện trầm giọng nói: “Tôi nghiêm túc.”
Loại cảm giác áp bách thình lình nảy ra này làm Sở Diễn ngơ ngẩn một cái chớp mắt.
Y nghĩ nghĩ, hơi hơi có chút mất mát nói: “Đại khái là… Bị vứt bỏ sẽ khiến tôi khổ sở đi.”
Vì sao y phải vào vai vạn người ghét.
Vì sao ở thế giới này y lại phải bị sờ lăn đánh bò.
Đại để là bởi vì, y bị vứt bỏ đi.
Người đối diện tựa hồ cảm giác được y khổ sở, không khí đông cứng, hắn dường như muốn an ủi y nhưng lại bị thứ gì đó mạnh mẽ kiềm chế.
Nhưng mà Sở Diễn cũng không muốn đem mặt trái cảm xúc của mình truyền cho khách nhân, vì thế y tiếp tục vui vẻ nói: “Cho nên anh nhất định không được vứt bỏ tôi nha, ngàn vạn lần đừng bỏ tôi lại ~”
Đối diện lại lần nữa trầm mặc.
Sở Diễn nghẹn ngào, vì sao y lại cảm thấy mình có chút dầu mỡ*!
*chỉ sự làm màu, ra vẻ, cố tỏ ra ngầu, đẹp, quyến rũ hay dễ thương nhưng không hợp độ tuổi hoặc cách diễn thiếu tự nhiên, bị mọi người chê bai, ngán ngẩm
Hôm nay kỹ năng bồi nói chuyện của Sở Diễn phát huy thất thường nguyên do là bởi vì khách nhân đối diện dầu muối không ăn, mọi lời nói dí dỏm qua tai đối phương đều giống như nước đổ đầu vịt*.
*đoạn này là 1 thành ngữ khác nhưng đại ý cũng như câu trên nên mình thay vào vì nó gần gũi với người VN mình hơn
Đây là loại nam nhân thành thục trong truyền thuyết sao?
Cũng khó đối phó quá đi!
***
Nửa khuôn mặt của Tiêu Mục vùi vào trong bóng tối, nhìn cuộc trò truyện tắt đi, trong lòng như suy tư cái gì.
Quả nhiên rất khó đối ứng ánh rạng đông với Sở Diễn.
Ánh rạng đông cho hắn cảm thụ được rất nhiều cảm xúc trước đây hắn chưa từng được trải qua.
Nhẹ nhàng mà ấm áp.
Hai chữ này đối với hắn rất khó có được.
Quá khứ của hắn là tro tàn cùng khói thuốc súng mênh mông vô bờ.
Nhưng ánh rạng đông lại có năng lực biến khói thuốc súng thành pháo hoa, cho hắn biết bầu trời đêm có thể xán lạn như thế nào, lại ngoan cường như thế nào.
Ánh rạng đông và Sở Diễn rốt cuộc có phải cùng một người hay không, hắn vẫn phải tiếp tục thử.
Người kia nói, điều khiến khổ sở nhất chính là bị vứt bỏ.
Tiêu Mục vậy mà có chút đồng tình với những lời này.
Bởi vì hắn là cô nhi, đã từng là người bị toàn bộ thế giới vứt bỏ.
Hắn chỉ có trở nên chết lặng tàn nhẫn mới có thể gian nan chịu đựng qua một cái lại một cái mùa đông.
Thời điểm hắn còn đang chìm trong hồi ức, Tổng thống Liên Bang hạ mệnh lệnh:
[ lần này, thời điểm Sở Thiên Khoát tiếp kiến sứ giả, ta yêu cầu ngươi gi ết chết một người. ]
Tiêu Mục nhíu nhíu mày, nhưng cũng không dò hỏi nguyên do, giống như một cái máy móc thi hành mệnh lệnh, lạnh nhạt dò hỏi:
[ ai? ]
[ Lăng Phong. ]