Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận - Chương 23

  1. Home
  2. Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận
  3. Chương 23
  • 10
Prev
Next

Chương 23

Có Phải Hắn Đang Hiểu Lầm Điều Gì Hay Không?

Quanh thân Tiêu Mục không tự giác mà phóng áp suất thấp, con ngươi nhạt màu nhìn về khoảng không mênh mông vô bờ trước mặt, ngoài mặt vô bi vô hỉ, sâu trong nội tâm lại có một loại cảm xúc hụt hẫng không thể hiểu được.

Hắn chậm rãi siết chặt ngón tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, khiến cho người ta sợ hãi, cùng dáng vẻ văn nhã ban ngày khác nhau hoàn toàn.

Mà Sở- từ bỏ nỗ lực- Diễn hương hương mỹ mỹ mà ngủ một giấc thật ngon, cảm thấy một tấc thời gian một tấc vàng, sinh mệnh tốt đẹp như thế, giang sơn như thử đa kiều(?), gường lớn Chương Tuyển chuẩn bị thật thoải mái, sao phải lãng phí thời gian.

(?) chịu ạ, lên gg tra nó ra tên một truyện khác=))). Bác nào biết thì chỉ em với

Giờ này khắc này, y hoàn toàn không biết mình sẽ phải trải qua những điều gì.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Mục thần sắc áp lực dựa theo kế hoạch giáo dục học sinh.

Sắc mặt Tiêu Mục không vui như vậy đúng là hiếm thấy, những người si mê hắn hận không thể chụp lại khuôn mặt này, phóng to lên sau đó treo trong viện bảo tàng quý hiếm, nhưng mặt khác cũng âm thầm suy đoán trong lòng rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, lại khiến nam nhân chiến tràng lâu năm* này biểu lộ rõ như thế.

* kiểu ngâm mình trong chiến trường lâu nên quanh người cũng có khí chất khó che giấu

Các nàng loại trừ yêu mà không được đầu tiên, bởi vì một nam nhân có mị lực như Tiêu Mục ai có thể không yêu.

Quả nhiên, cho dù là thời đại nào thì những thiếu nữ hoài xuân đều không cưỡng lại được mị lực của quân nhân.

Huấn luyện buổi sáng là một phần của khóa thực chiến, mỗi người bất luận đắt rẻ sang hèn, đều phải đúng giờ hoàn thành huấn luyện cơ thể, một quân nhân bắt buộc phải có kỹ sảo khống chế chiến hạm, càng phải có tinh lực để có thể tham gia chiến đấu.

Nhưng, ngoại trừ Sở Diễn.

Không biết là Tiêu Mục có tâm tư gì, làm trò trước mặt mọi người hất nước lên người Sở Diễn, cố ý “Tri kỷ” hạ thấp yêu cầu xuống cho y.

Nhìn khuôn mặt mọi người chung quanh không vui cùng trào phúng, trong lòng Sở Diễn biết rõ đây không phải chuyện gì tốt đẹp.

Y lập tức chủ động bước ra khỏi hàng, tỏ vẻ muốn cùng mọi người đồng cam cộng khổ, gặp nạn cùng khó.

Tiêu Mục quay mặt đi tới, ý cười ngâm ngâm nhìn y, lạnh lẽo nói: “Cậu chắc chắn sao?”

Lần này Sở Diễn có chút không tự tin, nhưng là y vẫn sợ hãi gật đầu, túng túng nói mình chắc chắn.

Nếp nhăn trên khóe mắt Tiêu Mục khóe khi cười càng sâu, cảm giác không ổn trong lòng Sở Diễn càng ngày càng lớn, lớn tới mức không thể bỏ qua.

Kế tiếp nghênh đón y quả thực là một cơn ác mộng.

Tiêu Mục không biết là phát điên cái gì, an bài khối lượng huấn luyện giống như muốn đem y lăn lộn đến chết, không biết là đang phát ti3t cái gì.

Tuy rằng không biết hắn bị làm sao, nhưng Sở Diễn mệt đến thở như chóa cực kỳ rõ ràng mình đây là xui xẻo tám kiếp, vừa vặn đụng vào họng súng.

Sẽ không phải Tiêu Mục thật sự bị ai đó bỏ rơi đi…

Là anh đó=)))

Huấn luyện xong cả người Sở Diễn giống như bị đánh nát xương cốt, rồi lại về lò tái tạo, nếu ai nguyện ý giang tay cho y một cái ôm, y sẽ không biết xấu hổ mà ngã vào.

Ít ra vẫn hơn so với không màng hình tượng quỳ, nằm bò, hoặc là nằm liệt trên mặt đất.

Cái ôm này cuối cùng là Lăng Phong cho.

Sở Diễn cảm kích nhìn hắn, lệ nóng quanh mắt, trong lòng cho hắn nghìn like, loại thanh niên tâm địa thiện lương tốt đẹp thế này nên trở thành vai chính được vạn người yêu mến, thượng đế lựa chọn thật sự vô cùng chính xác.

Nhìn cả người Sở Diễn hư nhuyễn không thể động đậy, trên quần áo dính một ít tro bụi, vết sẹo trên mặt còn có màu hồng nhạt, Lăng Phong không tự giác ôm y trong lòng lại càng chặt hơn chút nữa.

***

Truyện chỉ được đăng tại Wp @qinyi090405, ở wed khác đều là ăn cắp

Cả ngày nay, thiết bị của Tiêu Mục vẫn như cũ không thu được tin nhắn của người kia.

Con người thật là loại động vật kỳ quái, nói từ bỏ liền từ bỏ.

Con người thật là loại động vật kỳ quái, nói rằng thờ ơ, trong lòng lại trộm để ý.

Càng xem lịch sử trò chuyện không có hồi âm kia, Tiêu Mục lại càng bực bội.

Càng làm cho người ta tức giận chính là, dưới ảnh đại diện của người này vậy mà vẫn để là đang làm việc*!

* cho ai không hiểu thì chỗ này là SD vẫn để là tiếp tục làm công việc bồi nói chuyện nhưng lại không nhắn tin cho TM, có khác gì quán thì mở nhưng khách đi vào thì lại không bán đâu, TM giận điêng luôn=)))

Này thì tính là gì.

Ma xui quỷ khiến, Tiêu Mục chỉ tên nói họ của y, để y ngoan ngoãn lại đây bồi nói chuyện.

Ông chủ nghe xong yêu cầu của hắn ý vị thâm trường cười một tiếng, còn bà Vương bán dưa khoe khoang nhân viên tốt của nhà mình: “Người yêu cầu y quá nhiều, y online thì đầy yêu cầu, y offline có người muốn gặp, luôn có vô số người nhớ thương y, đơn giản mà nói….”

Muốn thêm tiền.

Tiêu Mục âm trầm đồng ý.

Cuộc điện thoại rất nhanh đã chuyển tới nơi.

Thanh âm quan thuộc chảy qua trái tim Tiêu nguyên soái, làm đầu ngón tay hắn hơi hơi run lên.

Nhưng hắn rất nhanh đã phát hiện không thích hợp.

Bởi vì thanh âm này nghe ra cực kỳ cực kỳ mỏi mệt.

Sao có thể không mỏi mệt, ban ngày bị tên họ Tiêu lăn lộn sắp chết, tiến hành huấn luyện ma quỷ, có thể nói là cực kỳ bi thảm, đánh mất nhân tính, loại hành vi cầm thú như thế phát sinh rõ như ban ngày, thật là làm người ta đau lòng!

Hơn nữa y cũng không hiểu chất giọng sau khi chuyển đổi của mình sao lại được lòng khách như thế, rất nhiều người nói chuyện với y xong đều tỏ vẻ muốn cùng y quen biết sâu hơn, Sở Diễn không hiểu ý vị trong lời nói của bọn họ, nhưng cũng cực kỳ quyết đoán cự tuyệt.

Nhưng lượng khách của y mấy ngày nay vẫn chỉ có tăng không có giảm.

Bởi vì Sở Diễn từ bỏ ý tưởng trò chuyện cùng Tiêu Mục, cho nên cũng muốn bỏ gánh, không có nhận thêm đơn nào. Điều này ít nhiều cũng có chút ân oán cá nhân ai bảo người này đem y lăn lộn quá ác.

Cũng không biết là do năng lực nghiệp vụ của y quá mạnh, có thể kiếm cho ông chủ một đống tiền, dù sao ông chủ có chết cũng sẽ không nhả y ra, ngang ngạnh muốn y lưu lại lại làm mấy ngày, lương gấp bội.

Gấp bội.

Thật là một từ ngữ mỹ diệu cỡ nào chứ.

Sở Diễn đáng xấu hổ mà thỏa hiệp.

Nói thật thì, tiền mà Hoàng gia cho y y một chút cũng không dám động, tất cả đều là vì tương lai sẽ đưa cho Lăng Phong làm bất động sản, để giảm bớt xác suất bị ghi hận.

Nhưng trên người không có tiền luôn làm y cảm thấy không an toàn.

Đại hoàng tử có tiếng mà không có miếng nghèo đến không một xu dính túi, ân….

Nhưng y vạn lần không ngờ, hôm nay Tiêu- động kinh-Mục luôn tra tấn y một buổi tối nọ vậy mà lại lần nữa phát bệnh, chủ động chỉ đích danh y đi phục vụ hắn, thành thành thật thật nhận nghiệp vụ bồi nói chuyện.

Đây, đây là giao dịch tiền tài đáng xấu hổ.

Hừ, tiếp thì tiếp, dù sao cũng có tiền.

Nhưng rốt cuộc y đã quá mệt mỏi, chỉ có thể vô lực ngã xuống giường, bởi vì vận động quá độ mà tứ chi co rút phát đau, bụng cũng giống như bị người ta đạp mấy cái, muốn cuộn người cũng khó, thanh âm cũng bất giác hiện ra sự mỏi mệt, so với dĩ vãng càng thêm khàn khàn.

Nghe được thanh âm như vậy, Tiêu Mục nhíu nhíu mày, thấp giọng hỏi y: “Cậu sao vậy?”

Sở Diễn ho nhẹ hai tiếng, có chút khổ sở nói: “Không sao, chỉ là nhận nhiều đơn quá thôi.”

Chỉ là Tiêu Mục không quá tin tưởng lý do thoái thác này.

Bởi vì giọng nói không có vấn đề quá lớn, tình huống này giống như tiêu hao thể lực quá mức.

Hắn đột nhiên nhớ tới chủ tiệm có nói qua người này khi online tiếp vô số đơn hàng, sau khi offline còn có vô số người nhớ thương.

Trong lòng chợt nghĩ đến một loại khả năng khó có thể mở miệng, khe rãnh giữa mày càng ngày càng sâu, trầm giọng chất vấn: “Cậu nói thật, cậu gần đây làm công việc gì.”

“?”

Đây… Vấn đề này nghe không quá đơn giản, cảm giác có một cái hố to bằng trời đang đợi y nhảy vào, nhưng thật đáng tiếc, Sở Diễn nghe không hiểu.

“Không…. Không làm gì cả.”

Chất giọng của người đối diện có điểm giận dữ: “Cậu có biết mình đang làm cái gì hay không?”

Sở Diễn hoàn toàn không hiểu vị nhân sĩ họ Tiêu này đang nói cái gì, y chỉ có thể dùng góc độ hợp lý cùng góc độ khoa học biện chứng cho hành vi của mình: “Tôi, tôi làm cái gì, tôi một không trộm hai không cướp, tôi kiếm tiền bằng bản lĩnh, anh tình tôi nguyện, công việc của tôi tuy rằng không có kỹ thuật gì, nhưng có thể làm các khách nhân vui sướng, tôi….”

Nghe y biện giải như thế, chất giọng nguyên bản của Tiêu Mục vốn đã lạnh lại càng lạnh hơn “Cậu một hai phải chà đạp bản thân như thế sao?”

Sao lại có thể ông nói gà bà nói vịt đến mức này chứ=)))

A? Chà đạp ai? Chà đạp như thế nào? Vì sao mỗi chữ y đều biết nhưng khi ghép lại lại không hiểu gì cả!

Khi tâm trí Sở Diễn còn đang hỗn độn trong gió, Tiêu Mục nghẹn ra một câu cuối: “Cậu, có phải rất thích tiền hay không?”

Sở Diễn theo bản năng trả lời: “A? Cũng, cũng thích?”

Đối phương dứt khoát cúp máy, để lại một mình Sở Diễn nằm liệt trên giường phát ngốc.

Y thử nâng cánh tay của mình lên, loại cảm giác đau nhức này bức bách y phải bỏ tay xuống, tiếp tục nằm liệt.

Đêm đã khuya, Sở Diễn cảm thấy mình giống như một lão nhân goá bụa.

Mà bên kia, Tiêu Mục cũng không dễ chịu gì cho cam.

Hắn nhéo thiết bị, trong lòng không khống chế được liên tưởng đến rất nhiều thứ.

“Anh tình tôi nguyện”, “Có thể làm các khách nhân vui sướng”.

Càng nghĩ sâu, sắc mặt của hắn càng âm trầm, càng không thể khống chế.

***

Hôm sau, Sở-lão nhân tê liệt-Diễn mới miễn cưỡng khôi phục một chút, nhưng tàn lưu đau nhức khắp người vẫn như cũ thập phần rõ ràng, khiến y không thể làm động tác lớn—— cụ thể chính là y có nhiệm vụ phải phóng người qua thanh lan can trên cao, nó ghê gớm, hung hăng khiến Sở Diễn vướng một chân, làm y ngã trên mặt đất mặt mày xám tro, tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Truyện chỉ được đăng ở Wp @qinyi09040, ở wed khác đều là ăn cắp

Cái trán cùng chóp mũi của Sở Diễn đều bị rách da, ẩn ẩn đau, trong lòng là bi ai vô hạn, tự hỏi, đời này của y là tới để chuộc tội sao?

Nhưng y rất nhanh ý thức được, đây cũng không phải là chung kết của một ngày cực khổ.

Bởi vì hôm nay Tiêu Mục thoạt nhìn so với ngày hôm qua càng khó ở hơn!

Đây là sơ xuất của Sở Diễn, là y đã không rót canh gà tâm hồn hằng ngày đến dạ dày, y quyết định về sau phải trân trọng nghề cũ, phải rót cho hết.

Tóm lại, không biết Tiêu Mục bị ai làm thương tâm, hắn thương tâm cũng không có gì, nhưng vấn đề là một khi hắn thương tâm liền sẽ tóm Sở Diễn đi tận sức lăn lộn, nhưng cho dù có khỏe thế nào cũng chỉ là phàm thai, ai có thể chịu được dày vò như vậy.

Một khi kết thúc huấn luyện Sở Diễn sẽ không biết xấu hổ ngã vào lồ ng ngực Lăng Phong, cơ hồ đã trở thành một thói quen —— Sở Diễn còn bắt đầu đi bộ cũng không xong, lung lay, Lăng Phong sẽ đi tới phía sau y, mở rộng cái ôm ấm áp.

Cái danh tiểu thiên sứ rốt cuộc cũng không phải nói chơi.

Cùng lúc đó, tên bi3n thái quấy rầy y qua thiết bị chưa bao giờ đừng lại.

Thời điểm ăn cơm y cũng có thể nhận được: [ bảo bối, hôm nay ăn gì? ]

Có thời điểm lại nhận được: [ thân ái, bộ dáng đi bộ của em cũng thực mê người. ]

Mỗi lần thu được loại tin nhắn dầu mỡ tràn đầy như này, đều sẽ suy nhược tinh thần một trận.

Thế giới này vì sao không có app phản ánh?

Thể xác và tinh thần đều mệt mỏi y bất lực ghé trên bàn phát ngốc, ngốc một lúc liền ngủ mất, mấy ngày nay lăn qua lộn lại, quầng thâm dưới mắt Sở Diễn ngày càng rõ ràng, tóc cũng giống như xơ xác hơn, mềm oặt rũ trên mặt, dung nhan khi ngủ nhìn thực ngoan, lại thực đáng thương.

Lúc này, một thân ảnh xuất hiện ở cửa.

Hắn nhẹ nhàng đi tới, đem áo khoác của mình ôn nhu khoác lên người Sở Diễn, sau đó chậm rãi cúi xuống, chuyên chú mà mê luyến nhìn chăm chú vào Sở Diễn đang ngủ say.

Thoạt nhìn y ngủ cũng không an ổn, chau mày, đầu ngón tay run run, giống như bị thứ gì đó dây dưa.

Trên trán y còn lưu lại một vết trầy da nho nhỏ, miệng vết thương này xuất hiện trên làn da trắng như ngọc của y, cực kỳ dễ thấy.

Lăng Phong không tự giác muốn duỗi tay chạm vào.

Nhưng hắn còn chưa kịp vươn tay, Sở Diễn giống như bị chấn kinh mà ngẩng đầu lên, ánh mắt mê mang, ướt dầm dề, như động vật nhỏ vừa mới tỉnh lại.

Đáng tiếc, chưa kịp chạm vào.

Ánh mắt Lăng Phong ảm đi một chút, nhưng rất nhanh đã che lại, ôn nhu hỏi Sở Diễn làm sao vậy, có phải gặp ác mộng hay không.

Sở Diễn hoảng hốt nhìn hắn, giống như từ trên người Lăng Phong thấy được dòng chữ [ chỉ số thông minh cao ], [ đáng tin cậy ], [ ôn nhu thận trọng ], [ chúa cứu thế ] đang phát sáng.

Y thật sự sắp không chịu nổi nữa, không biết phải làm sao.

Sở Diễn mắc bệnh chạy chữa loạn khắp nơi muốn nói cho Lăng Phong biết việc mấy ngày nay bản thân bị quấy rối.

Nhưng lời đến bên miệng lại đổi thành:

“Tôi… Tôi có một người bạn.”

Lăng Phong: “?”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 23"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online