Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận - Chương 13
Chương 13
Chết đi, Sở Diễn!
Mọi người đều biết, vạn nhân mê vai thụ chính là một cái nam châm có thể thu hút cả nam lẫn nữ.
Nhưng không nghĩ tới là miếng đào hoa này của Lăng Phong là do Sở Diễn chó ngáp phải ruồi mà tác hợp.
Tự đó về sau, cô gái nhỏ nghe nhầm thành tên Lăng Phong này lắc mình biến hoá trở thành fangirl số 1 của Lăng Phong.
Cô không biết cảm giác không muốn xa rời này từ đâu mà đến, có lẽ là vì báo ân đi.
Bởi vì từ nhỏ được bà nuôi lớn nên theo họ bà, tên là Hồ Anh Anh.
Nếu nhìn thấy Lăng Phong, cô sẽ yên lặng đi theo sau hắn, không cần thầy dạy cũng hiểu được thuộc tính theo dõi cuồng ma.
Không chỉ như thế, thanh xuân cô đã trải qua một lần yêu thầm khắc cốt ghi tâm, thường xuyên lén lút đối tốt với Lăng Phong.
Có đôi khi sẽ tặng hắn quả dại tươi mới.
Có đôi khi nghe người khác nói xấu hắn sẽ lấy hết can đảm phản bác hai câu.
Cô nhát gan, cũng không thường xuyên tiếp cận hắn chỉ dám lén lút đi theo.
Nhưng Lăng Phong là ai, thân là vai chính tai thính mắt tinh, hắn rất nhanh liền phát hiện cô gái hay đi theo hắn, vẻ mặt mê mang nghe cô nói lời cảm ơn.
Hắn vừa định hỏi rõ ràng, Hồ Anh Anh liền xấu hổ bụm mặt chạy đi.
Tình hình này vẫn luôn kéo dài rất nhiều năm.
Sở Diễn khi đó run bần bật nhìn hệ thống, sợ nó đột nhiên giật điện trừng phạt.
Hệ thống mặt vô biểu tình mà nhìn cục diện này, một lát sau lại cười hắc hắc: [ tuy rằng ngươi tự tiện hành động, nhưng kết quả này lại tăng mạnh thuộc tính vạn nhân mê của vai chính, ta cảm thấy có thể được! ]
Sở Diễn sợ hãi hỏi: [ còn trừng phạt thì sao? ]
Hệ thống: [ tha cho ngươi một mạng. ]
Sở Diễn: [ cảm ơn ba ba! ]
Sau đó chuyện Sở Diễn chiếm đoạt thân phận Lăng Phong tới hơn hai mươi năm được công bố trên toàn Tinh Võng, Hồ Anh Anh sắc mặt đỏ đậm nhìn Sở Diễn quả thực hận đến nghiến răng nghiến lợi, hơn nữa từ trong nội tâm mà cảm thấy người này thật không phải người.
Lăng Phong là người rất tốt!
Hắn mặc kệ nguy hiểm đi cứu một người không liên quan như cô, loại dũng cảm này đáng quý tới mức nào chứ!
Trái lại Sở Diễn, hắn là cái thá gì cả ngày chỉ biết lãng phí dưỡng khí của Đế tinh, loại người này tồn tại chính là lãng phí tài nguyên sinh tồn quý giá!
Lúc đó thanh danh của Sở Diễn cực kỳ tệ hại, mỗi người một một ngụm nước bọt là có thể dìm chết y.
Sau này, tin tức tử vong của Sở Diễn truyền đến.
Hồ Anh Anh tuy rằng cảm thấy vui vẻ, nhưng vẫn cảm thấy không đủ giải hận.
Cô cảm thấy, tên cặn bã sao có thể chết dễ dàng như vậy, nửa đời trước bị trộm của Lăng Phong thì như thế nào, ai đền cho hắn?
Chỉ là cô không nghĩ tới là trong tương lai mình lại trọng sinh!
Đời trước cô cũng không có điều gì tiếc nuối, nếu có thì chính là không thể tự tay trừng phạt tiện nhân Sở Diễn.
Lăng Phong xứng đáng với cuộc sống tốt hơn, hắn không nên chịu nhiều ủy khuất như vậy, hắn đáng giá được biết mọi chuyện sớm hơn.
Mà thời điểm cô trọng sinh cũng thực trùng hợp.
Ở ghế lô ồn ào, đám người khuôn mặt đáng khinh vây quanh người cô.
Tuy rằng nhìn như được lựa chọn, nhưng thực tế lại chỉ có thể bóp mũi uống hết mấy chén rượu mạnh trên bàn kia.
Nhưng lúc này đây, cô không hề sợ hãi.
Bởi vì cô biết, sẽ có một anh hùng tên Lăng Phong tới cứu mình.
***
Việc đột nhiên, Sở Diễn không kịp chào hỏi Lăng Phong liền vội vội vàng vàng rời đi.
Đương nhiên, một nhân vật phụ như y tùy tiện rời đi một chút cũng hoàn toàn không cần phải thông báo cho vai chính, Lăng Phong để ý y làm gì, so với y điều hắn càng thêm quan tâm chính là sách vở tri thức, rốt cuộc nhân thiết của Lăng ca nhà chúng ta chính là một người kiến thức phong phú.
Nhưng y không biết chính là, chân trước y vừa rời đi, Lăng Phong- người vốn nên “Tập trung tinh thần” đọc sách liền nâng lên đôi mắt tối đen cất giấu cảm xúc sâu không thấy đáy.
…
Dọc theo đường đi, gió thổi lạnh muốn chết, Sở Diễn một bên run rẩy, một bên đi tìm đồng đội heo làm việc lung tung của mình.
Một lần y làm người đàn ông mang mặt nạ bảo hộ đó là bởi vì y không thể làm người tốt, nếu không sẽ bị hệ thống xử phạt.
Bây giờ, y cho rằng sự việc có thể giải quyết thật dễ dàng.
Y trực tiếp hùng hùng hổ hổ kêu dừng là được.
Nhìn thì có vẻ quyền lực, thực tế hết thảy đều là hổ giấy!
Cùng lúc đó, Dương Cứu Thành ngồi bắt chéo chân, cà lơ phất phơ ngồi ở ghế lô chờ hồi lâu.
Nói thật hắn cảm giác hôm nay chơi không quá tận hứng.
Loại trò chơi táng tận lương tâm này thời điểm chơi tốt nhất thường không phải là sau khi bắt đầu, mà là trước đó.
Bởi vì lúc đó, người làm chủ trò chơi sẽ chậm rãi hướng dẫn con chuột bạch, dùng ngôn ngữ cường điệu từng bước một phá tan phòng tuyến tâm lý của nạn nhân.
Loại ánh mắt tuyệt vọng từng chút một này có thể thỏa mãn d*c vọng bi3n thái của hắn.
Nhưng mà tình huống trước mắt là như thế nào vậy!
Chủ trò: “Loại người không có địa vị như ngươi ở Đế tinh không sống nổi, sau khi chết thậm chí không mua nổi một một miếng đất xây mộ.”
Hồ Anh Anh mặt vô biểu tình: “Vậy sao?”
Chủ trò: “… Nếu cô không uống rượu, vậy chính là bất hiếu.”
Đối mặt với bắt cóc đạo đức, Hồ Anh Anh như cũ, mặt không có cảm xúc gì: “Đúng vậy đúng vậy, anh nói gì đều đúng.”
Chủ trò “…”
Mẹ nó, này còn chơi cái rắm!
Ngay lúc này, bên ngoài cánh cửa sắt màu đen kia rốt cuộc truyền đến tiếng đập cửa đã được chờ mong từ lâu.
Dương Cứu Thành sắc mặt vui vẻ, nghênh ngang đi mở cửa.
Ánh mắt Hồ Anh Anh cũng theo qua, bên trong tràn đầy chờ mong cùng hồi ức.
Lúc này, cô muốn nói cho Lăng Phong toàn bộ chân tướng, bao gồm thân phận cao quý của hắn, còn có những việc độc ác mà Sở Diễn làm với hắn.
Từng cái, từng cái, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ cô đều phải nói cho hắn.
Đây… Có lẽ chính là ý nghĩa cho việc trọng sinh của cô đi.
Cánh cửa sắt chậm rãi mở ra.
Nhưng xuất hiện ngoài cửa lại không phải khuôn mặt nàng ngày đêm tơ tưởng.
Sở Diễn bị cô thóa mạ vạn lần không lường trước được mà xuất hiện ở trước mắt cô, cô gái nhu nhu nhược nhược hận không thể chỉ không mắng: Ngươi mẹ nó lừa dối bà đây!
Dương Cứu Thành nhìn huynh đệ tốt tới, trong lòng sung sướng nhiệt tình dạt dào đón y vào, còn cầm khăn giấy tỉ mỉ lau ghế dựa cho y.
“Anh Diễn, trò chơi này còn chờ anh đến chủ trì đấy.”
Hắn định triều Sở Diễn wink* một cái tỏ vẻ muốn nhường quyền to nhất cho y. Nhưng cơ mặt hắn không phối hợp, lại biến thành làm mặt quỷ.
*nháy mắt
Sở Diễn che mặt nghĩ thầm: Được rồi, có thể, không cần vội.
Đôi mắt Hồ Anh Anh thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm Sở Diễn, giống như muốn nhìn thấu y.
Việc đã đến nước này, cô cảm thấy chính mình lần này có lẽ chạy trời không khỏi nắng.
Mọi thứ cùng đời trước không giống nhau, không biết vì nguyên nhân gì, lần này Lăng Phong không tới.
Mà đến người lại là cái người đạo đức suy đồi chọc người ghét bỏ.
Y kế tiếp nhất định sẽ sai sử đám người kia đối phó mình, đem thứ rượu gay mũi kia rót vào khoang miệng cô, hơn nữa không cho cô cơ hội nhổ ra.
Nhưng cho dù có chết, nàng cũng muốn tàn nhẫn cắn xuống một miếng thịt từ trên người Sở Diễn cho hả giận.
Mặt cô âm trầm, một bên chờ đợi thẩm phán của Sở Diễn, một bên muốn dùng mảnh vỡ thủy tinh tấn công tiểu nhân âm hiểm kia.
Nhưng câu nói tiếp theo của Sở Diễn lại là: “Thả cô ta đi thôi.”
Nghe được câu nói không hợp với tác phong của Sở Diễn, Dương Cứu Thành khó hiểu nói: “Sao vậy anh Diễn, anh không thích trò này sao?”
Đương nhiên là không thích…
Vì làm tiếng nói của mình có sức nặng một chút, Sở Diễn cố ý diễn xuất bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh, chỉ vào bình rượu vênh mặt hất hàm sai khiến nói: “Đem mấy thứ này thu lại đi, tao ngứa mắt.”
Dương Cứu Thành cho rằng Sở Diễn có âm mưu càng bi3n thái hơn, giống như đã hiểu lộ ra nụ cười ác ý, sau đó chỉ huy nhân viên công tác đem rượu xuống.
Sở Diễn nhẹ nhõm thở dài một hơi, bước tới gần Hồ Anh Anh, muốn mang cô đi.
Rốt cuộc để một cô gái trẻ tuổi đi một mình không cần nghĩ cũng biết kia có bao nhiêu nguy hiểm.
Nhưng việc Sở Diễn tới gần làm Hồ Anh Anh cực kỳ sợ hãi, đặc biệt là Dương Cứu Thành đứng sau Sở Diễn còn lộ ra biểu tình xem trò hay khiến cô càng thêm kinh hoảng thất thố.
Cái người tâm địa ác độc này muốn làm gì?
Cô nắm mảnh vỡ thủy tinh vì khẩn trương mà run rẩy, trong lòng bàn tay đổ rất nhiều mồ hôi, rốt cuộc, khi Sở Diễn chậm rãi vươn một bàn tay tới chỗ cô, Hồ Anh Anh đột nhiên bạo phát.
Cô thét to: “Chết đi! Tên hỗn đản này!”
Giây tiếp theo mảnh vỡ thủy tinh sắc bén rạch qua mặt Sở Diễn, máu tươi đỏ thắm theo bên tai chảy xuống, Sở Diễn cả người đều ngây ngốc.
Suy nghĩ đầu tiên là trên mặt lạnh lạnh.
Suy nghĩ thứ hai là đau, kịch liệt đau, đau đến khó có thể chịu đựng, loại cảm giác bén nhọn mà thống khổ loảng xoảng nổ tung trong thần kinh Sở Diễn, lan tràn.
Tầm mắt y lúc sáng lúc tối, đôi mắt không biết là bị máu che khuất hay là chip sắp hết điện, y không biết, nhưng y cái gì cũng thấy không rõ lắm.
Mọi người là nhân viên công tác hay là Dương Cứu Thành đều ngây ngẩn cả người.
Bọn họ không tưởng tượng được tiểu bạch thỏ mặc người bày bố sẽ đột nhiên bạo phát.
Hồ Anh Anh cảm thấy chính mình đang báo thù cho Lăng Phong báo, trong lòng vui sướng không thôi.
Trừng trị ác nhân, có lẽ chính là ý nghĩa trọng sinh của cô đi.
Cô làm được! Lăng Phong! Cô làm được!
Ngay khi nàng còn muốn hung hăng chọc thêm vài cái lên người Sở Diễn đã mất đi năng lực phản kháng một người đột nhiên chắn trước Sở Diễn, ngón tay hữu lực gắt gao mà bắt lấy tay Hồ Anh Anh, mặt mày lăng liệt* không chút nào che giấu phẫn nộ.
*Lạnh lẽo, ác liệt
Tầm mắt Sở Diễn mơ hồ mà nhìn người phía trước đang bảo hộ y, như thế nào cũng không nhìn rõ hắn đến tột cùng là ai.
Giờ này khắc này, trong lòng y khổ sở không nói nên lời.
Bị căm thù thật sâu hóa ra là cảm giác tổn thương người như vậy.
Huhu tội anh tôi quá😭😭😭