Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận - Chương 12
Chương 12
Tôi Muốn làm Người Tốt
Sở Diễn lập tức nắm lấy tay Lăng Phong, vội vàng dò hỏi: “Có chuyện gì, ai làm cậu bị thương?”
Lăng Phong nhìn vẻ mặt lo lắng Sở Diễn, trong lòng không khỏi nổi lên một chút cảm giác khác lạ.
Y chưa từng quan tâm người nào ngoài Đoạn Trạch Vân làm sao có thể biểu lộ ra cảm xúc lo lắng như vậy với người khác.
Thực ra, trên đời này có rất ít người quan tâm đến cơ thể Lăng Phong.
Chu Mai vẫn luôn không quan tâm hắn, mỗi ngày mỗi đêm đi tìm tình nhân của mình, vứt Lăng Phong một mình một người ở căn phòng nhỏ chật hẹp. Cửa sổ của căn phòng đó rất nhỏ làm hắn hoảng hốt cảm thấy đây là ngục giam, mà hắn là tù nhân duy nhất trong ngục.
Bọn họ chưa bao giờ quan tâm cuộc sống của Lăng Phong, không quan tâm hắn có hay không lạnh hay đói bụng, nhưng đôi khi sự thờ ơ đó cũng là xa xỉ, bởi vì bọn họ có khi còn nghĩ xem có thể kiếm được món lời gì từ thân thể gầy nhom của hắn, tỷ như… Đem hắn đi bán.
Những vết thương như vậy thật ra đã sớm có rất nhiều, ngay trước khi tới trường quân đội hắn còn cùng tình nhân của Chu Mai – Hạ Cường nổi lên tranh chấp, nguyên nhân là Hạ Cường muốn ném tiền vào trò cờ bạc mới nên Chu Mai đem tiền Lăng Phong chu cấp đưa cho hắn ta*.
* chỉ Hạ Cường
Chuyện như vậy cũng không hiếm lạ, trong ngôi nhà này, mỗi người có lòng tham giống như quái vật dùng áp bức đòi lấy đồ vật bọn họ muốn.
Có đôi khi hắn nghĩ rằng, nếu những việc không may này rơi trên người Sở Diễn y sẽ làm như thế nào.
Đôi mắt y không tốt, sống trong gia đình như vậy sẽ không được trị liệu Sở Diễn có lẽ sẽ bị mù đi. Đối với một phế vật mù, bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ ra bất kỳ tinh lực nào đi chiếu cố y.
Có lẽ sẽ bị bán cho bọn buôn người, có lẽ sẽ bị ném ở nơi hoang vu không người hỏi thăm, lại có lẽ… Đã chết.
Lăng Phong vốn là kiểu người không chịu thua ai, lựa chọn của hắn vĩnh viễn là đối ngạnh ngang tàng tuyệt đối sẽ không để hai con người ích kỷ kia từ chỗ hắn chiếm được một phân tiện nghi.
Dựa theo thân thủ cùng thiên phú của hắn đáng lẽ sẽ không bị thương.
Nhưng người xưa đều nói tiểu nhân khó phòng, Hạ Cường không chiếm được tiện nghi từ chỗ hắn, quay đầu liền cầm đao đi phá quyển sách trong ngăn tủ của Lăng Phong.
Quyển sách kia có chút ố vàng cũ xưa, nhưng Lăng Phong lại ngày ngày xem nó coi nó như bảo bối, càng là đồ vật hắn quý trọng đồ, Hạ Cường lại càng muốn hủy diệt.
Thời khắc mấu chốt, Lăng Phong dùng tay bảo vệ đồ vật Sở Diễn viết cả đời.
Hiện giờ, nó đã không hoàn toàn là đồ vật của Sở Diễn.
Bởi vì trên bìa sách cũng dính máu của Lăng Phong.
Kỳ thật hiện giờ Lăng Phong có thể dễ như trở bàn tay hủy diệt Sở Diễn lấy về mọi thứ vốn nên thuộc về mình.
Nhưng bây giờ, hắn luyến tiếc.
Ngươi xem, hắn ngay cả cuốn nhật ký người kia từng viết cũng luyến tiếc hủy diệt, không phải sao.
Nhìn vẻ mặt quan tâm của Sở Diễn, Lăng Phong mím môi, mỉm cười nói: “Không quan trọng.”
Không quan trọng.
Đừng cậy mạnh Lăng ca!
Ánh mắt Sở Diễn hận rèn sắt không thành thép, y nắm lấy tay Lăng Phong thành khẩn nói: “Cậu nói cho tôi, tôi nhất định sẽ giúp cậu.”
Lời còn chưa dứt, y chú ý tới Lăng Phong nghiêm túc nhìn chăm chú vào cổ tay bị chính mình nắm, tức khắc có chút hoảng loạn buông lỏng ra.
Có tật giật mình.
Hóa ra không làm chuyện xấu cũng có thể có tật giật mình.
“Tôi… Tôi không có ý khác, tôi chỉ là…”
Lăng Phong mang theo ý cười nói: “Không cần khẩn trương như vậy, cậu quan tâm tôi, tôi rất cảm kích.”
Người này…
Trong lòng Sở Diễn dâng trào cảm động.
Người này cười rộ lên thật quá ấm áp, quá chữa lành! Khó trách mọi người đều bị nụ cười của hắn thuyết phục, Sở Diễn cảm thấy chính mình cũng được chứng khiến.
Tuy rằng Sở Diễn mang theo tâm thái về hưu Phật hệ, nhưng không thể nghi ngờ Lăng Phong làm y nảy ra một ý nghĩ.
Quyết định rồi! Y nhất định phải kéo được mối quan hệ tốt với Lăng Phong, phụ tá hắn thượng vị, thuận tiện lăn lộn bán manh* xin hắn một cái nguồn năng lượng nạp điện cho con chip, nếu xin không được, y sẽ… y sẽ…
*làm ra vẻ dễ thương
Cuốn gói cút đi xa, coi như y cò kè mặc cả không thành.
Cảm giác càng ngày càng hèn mọn…
Nhưng nếu cái gì cũng không làm, lại yên tâm thoải mái mà làm Đại hoàng tử, kết quả như vậy cũng không phải điều y muốn.
Lăng Phong cự tuyệt Sở Diễn trợ giúp.
Nếu có thể viết nhật ký Sở Diễn có lẽ sẽ viết: [ khổ sở jpg]
Tôi muốn giúp cậu cơ!
Loại cảm giác này càng ngày càng giống liếm cẩu* là như thế nào???
*chỉ người chạy theo la liếm nịnh nọt người khác, mặt nóng dán mông lạnh mãi không bỏ
***
Bởi vì là trường quân đội, học sinh đều trọ ở trường.
Mọi phương diện kín kẽ quản lý kiểu quân đội hóa không phải nơi mà người thường có thể chịu đựng, nhưng Lăng Phong là ai, hắn dễ như trở bàn tay là có thể thích ứng.
Sở Diễn nếu so sánh với Lăng Phong ở thời đỉnh cao thì chính là một con gà bệnh, nhưng trước mắt y còn có thể dùng quyền thế của Hoàng thất thuận lợi — cùng Lăng Phong ở chung một ký túc xá.
Sở Diễn vốn có thể làm học sinh ngoại trú.
Nhưng y lại không.
Y muốn trở thành một người được vòng hào quang vai chính che chở!
Khi Lăng Phong nhìn Sở Diễn khuôn mặt mỉm cười ôm gối đầu đi tới phòng ngủ của hắn không hiểu sao lại khiến hắn chấn động một chút.
Hắn không biết hình dung tâm tình của mình khi đó là như thế nào.
Có một chút hưng phấn cũng có một chút chờ mong.
Lăng Phong luôn hơi xa cách, Sở Diễn mới vừa tiếp xúc với Lăng Phong, trong lòng ít nhiều cũng có chút thẹn thùng.
Lăng Phong nhìn Sở Diễn muốn nói lại thôi, trong thời gian ngắn cảm thấy thú vị.
Hắn tùy ý mở một quyển sách ra đọc, mặt ngoài chuyên chú, nhưng thực tế dư quang* lại chú ý nhất cử nhất động của Sở Diễn.
*kiểu nhìn bằng khóe mắt á
Y thoạt nhìn có chút đứng ngồi không yên, cực kỳ dùng sức nghĩ xem nên lựa chọn đề tài như thế nào.
Ngay lúc này, đột nhiên vang lên chuông điện thoại như muốn đòi mạng.
Sở Diễn hoảng loạn chỉnh sang chế độ im lặng, nhìn thoáng qua Lăng Phong xin lỗi rồi vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Đầu bên kia là hồ bằng cẩu hữu thứ nhất của y, Dương Cứu Thành.
Tôn chỉ đầu tiên của vạn người ghét chính là — không thể làm việc tốt!
Làm việc tốt là tinh hoa văn hoá nhân loại, là bài học làm người đầu tiên, là danh dự đạo đức của mỗi con người.
Đồng thời, đối với vạn người ghét mà nói, là một thứ hàng xa xỉ. Nếu y làm điều gì không phù hợp nhân thiết bị hệ thống phát hiện sẽ bị phán định vi phạm quy tắc, sau đó sẽ phải chịu trừng phạt khắc nghiệt.
Mà đám người Dương Cứu Thành không hề tuân thủ quy tắc No zuo no die* tốt đẹp lại kiên định làm trái ngược, mỗi ngày mỗi đêm đều đi tìm đường chết cho mình, thẳng đến khi đem chính mình chơi xong rồi mới cảm thấy thoải mái.
* không làm không chết
Khi mới bắt đầu tiếp xúc với nghiệp vụ vạn người ghét Sở Diễn không biết nên làm như thế nào, mỗi ngày đều tự chửi lương tâm.
Chẳng qua đám hồ bằng cẩu hữu này của y không thể nghi ngờ chính là người dẫn đường, quả thực là cầm tay chỉ dạy y phải làm chuyện xấu như thế nào, giao hàng tận nhà, mưa dầm thấm đất, bao dạy bao hiểu, cực kỳ tri kỷ.
Phía đối diện truyền đến lời lôi kéo: “Huynh đệ, tới khách sạn phòng số 006 khu tinh tế mới đi em cho anh xem thứ thú vị.”
Nói xong, người kia còn mặt người giọng thú phát ra tiếng cười cuồng dã.
Sở- đang định làm quân nhân đạo đức chuẩn mực – Diễn lâm vào trầm mặc.
Y nhìn Lăng Phong đang ngồi trong phòng nghiêm túc đọc sách, trong lòng quỳ lạy một phen sau đó yên lặng tiến sâu vào hành lang.
“Nói cụ thể đi, không nói rõ tôi sẽ không đi.”
“Tuyệt đối vui vẻ, huynh đệ, nhân phẩm của em không phải anh đã rõ ràng rồi sao, đảm bảo vừa lòng!”
“…”
Nhân phẩm của cậu xác thật xấu xa đến cực điểm, ở bên cậu rất có một loại cảm giác thành tựu cấu kết với nhau làm việc xấu.
Nhưng mà hiện tại tôi không cần đâu!
Tôi muốn xoát thiện cảm của Lăng ca cơ!
Mục đích của chúng ta bây giờ không giống nhau!
“Được được, em nói em nói, hôm nay giám đốc khách sạn chuẩn bị một trò chơi thú vị, anh đoán xem là cái gì?”
Ở thế giới này, những nơi như khách sạn cao cấp này có chuyên môn chuẩn bị chỗi ăn chơi cho những hứng thú một lời khó nói hết của các quý tộc, rốt cuộc tiền gì không là tiền, tiền bẩn cũng là tiền, vì vậy dễ dàng trở thành đối tượng đầu tư của các khách sạn.
Tính bảo mật của nơi này thường rất mạnh, bởi vì một khi lộ ra đi sẽ biến thành gièm pha, quản sự khách sạn cũng phải đảm nhiệm trách nhiệm rất lớn.
Mà trò chơi Dương Cứu Thành nói chính là một thiết kế tỉ mỉ để đón hùa thú vui tàn ác của quý tộc.
Đời trước Sở Diễn trải qua rất nhiều trò chơi như vậy, thật sự một lời khó nói hết.
Cái gì mà bịt mắt bắt “Tân nương”, nếu bắt được ngươi thì ngươi phải cùng ta động phòng.
Cái gì mà huynh đệ thân mật khăng khít bởi vì lòng tham dẫn đường cuối cùng vì tiền giết hại lẫn nhau.
Cho nên nói làm người không thể ăn quá no, ăn no một chút mới có thể dễ dàng làm việc.
Trường hợp như vậy hiện tại y không muốn dính vào dù chỉ một chút.
Y muốn ở trong lòng Lăng ca thành lập hình tượng tốt đẹp, vậy nên đâu thể ở thời khắc mấu chốt rớt dây xích còn đi ra ngoài ăn chơi đàng điếm.
Đang muốn muốn tùy tiện tìm một cái cớ cự tuyệt, câu nói tiếp theo của Dương Cứu Thành lại làm y sửng sốt nửa ngày.
“Xếp hạng nhất trường anh em có xem qua, tên là Lăng Phong thì phải, thật đen đủi, một tên dân đen cư nhiên dám bò lên đầu anh.”
“Nhưng không sao, bên này em chuẩn bị cho anh một kinh hỉ giúp anh xả giận.”
Kinh hỉ…
Sở Diễn nghĩ tới.
Đời trước, Dương Cứu Thành biết khó vói tay vào trường quân đội Sâm Tiêu quản lý nghiêm khắc, vì thế quay đầu đem ánh mắt chuyển hướng về phía một cô gái nhỏ-đồng hương của Lăng Phong- một người vô tội.
Điển hình của bắt nạt kẻ yếu.
Dương Cứu Thành cho người mang cô gái nhỏ kia đi khách sạn, lại dùng tiền tài hứa hẹn chỉ cần cô nguyện ý bồi bọn họ chơi trò chơi, bọn họ sẽ ra tiền giúp bà của cô gái chữa bệnh.
Theo sự phát triển của thời đại tinh tế, rất nhiều loại bệnh hiếm lạ cổ quái cũng sinh ra, y học cũng phải tiến bộ theo, nhưng một sự tình không thể tránh khỏi đã xảy ra, đó là bình dân không mua nổi thuốc đặc hiệu.
Cô gái nhỏ tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn đáp ứng bồi đám súc sinh chơi trò chơi.
Bọn họ vậy mà cho một cô gái không biết uống rượu uống loại rượu cực mạnh.
Uống một chén, có 1000 tinh tệ.
Cũng là giá một bình thuốc đặc hiệu nhỏ.
Chuyện như vậy làm Sở Diễn cảm thấy rất tội lỗi, bởi vì Dương Cứu Thành là vì muốn báo thù rửa hận cho y.
Khó là một khi y ra tay giúp đỡ cô bị phát hiện sẽ bởi vì vi phạm quy tắc của hệ thống mà bị xử phạt nghiêm khắc.
Cho nên… Y dùng một vài mánh khóe nhỏ.
Năm đó Dương Cứu Thành cõi lòng đầy hưng phấn đi mở cửa cho Sở Diễn khoan thai tới muộn, kết quả vừa mở cửa ra lại thấy một người đàn ông mang mặt nạ bảo hộ.
Cậu ta còn không kịp kêu tiếng nào người đàn ông mang mặt nạ bảo hộ từ trong túi móc ra một lọ phun sương thành phần không rõ điên cuồng phun, sau đó trong lúc hỗn loạn kéo tay cô gái nhỏ thoát đi nơi đầy thị phi kia.
Mỗi một anh hùng cứu mỹ nhân đều sẽ gặp được một cốt truyện như vậy.
“Anh… Là ai?”
Sở Diễn: “Ách, tôi là Lôi Phong*.”
*đại ý là những người làm việc tốt không muốn để lại tên, bạn nào đọc truyện Trung nhiều chắc cũng biết rồi
Đáng tiếc cô gái lại nghễnh ngãng*.
* đãng tai, nghe không rõ
Cô nghĩ thầm: Lăng Phong, người cứu mình là Lăng Phong.