Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận - Chương 10
Chương 10
Trước Có Hổ Sau Có Sói, Ta Run Bần Bật
Ở vài ngày…
Sở Diễn cảm giác lưỡi của mình cũng líu lại, đầu y vận động hết công suất cũng không nghĩ ra được lý do cự tuyệt, bởi vì dung lượng não của y đã hoàn toàn bị những lời này cùng với hậu quả của nó khi trở thành sự thật làm kinh sợ.
Y cảm thấy tổ tiên đã đứng ở phía xa xa chờ y.
“Lỡ như… Làm phiền chú.”
Chương Tuyển khẽ cười: “Em từ nhỏ đã thường xuyên tới điện của tôi, tôi chưa bao giờ cảm thấy em phiền toái.”
“…” Đây căn bản không phải vấn đề phiền toái hay không!
Gió thét, ngựa kêu, nội tâm Sở Diễn rít gào: Đại ca! Ngài tha cho tôi một con đường sống đi, đến nhà anh tôi thật sự hít thở không nổi!
Đừng cho là tôi không nhìn ra ngụy trang của anh, đời trước anh dày vò tôi như thế nào tôi nhớ rõ ràng!
Sở Diễn nhớ rõ, khi Chương Tuyển biết y không phải Đại hoàng tử chân chính mà là tu hú chiếm tổ không biết nơi nào tới, liền triệt để bại lộ bản tính với y.
Y còn nhớ rõ từng câu từng chữ Chương Tuyển nói với mình: “Mỗi ngày thấy bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh của cậu, ta thực sự cảm thấy rất chướng mắt, ưu điểm duy nhất của cậu chính là thân phận còn tính là cao quý này, không nghĩ tới ưu điểm này cũng là trộm từ người khác.”
“Cậu đoán xem, nếu có một ngày thân phận của cậu bại lộ, người khác sẽ đối với cậu như thế nào, Sở Thiên Khoát sẽ đối xử với cậu như thế nào, những người đã từng bị cậu ức hiếp sẽ coi cậu như thế nào.”
Chương Tuyển dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn y, lạnh giọng nói: “Cậu sẽ sống không bằng chết.”
Bản thân Sở Diễn vô cùng thông minh, am hiểu suy một ra ba.
Ý tứ của Chương Tuyển nói rõ hai điểm:
Thứ nhất, hắn không chán ghét Sở Diễn có phải Hoàng tử hay không, cho dù y là Hoàng tử thật Chương Tuyển cũng đã sớm không quen nhìn y kiêu ngạo ương ngạnh, hơn nữa từ trong lòng đã cảm thấy đứa nhóc ranh này thật mẹ nó thiếu đánh.
Thứ hai, không phải Hoàng tử lại càng tốt, có thể chỉnh chết y.
Thứ ba, y xong rồi.
Nói cách khác, cho dù hiện tại Chương Tuyển còn không biết Sở Diễn là đồ giả cũng không khiến hắn chán ghét y chậm thêm.
Dối trá.
Người này thật dối trá.
Một hai phải đem đứa nhóc mình chán ghét đem về nhà, để làm gì?
Đáp án rõ ràng.
Phỏng chừng là cảm thấy lâu rồi không thấy, đứa nhỏ này lại thiếu giáo huấn, nhưng mà tên phụ thân Sở Thiên Khoát kia so với con trai mình lại càng thiếu đánh hơn, cho nên tự nhiên cũng sẽ không tự giáo huấn con của mình.
Vậy thì y cũng chỉ có thể tự mình tới.
Muốn tra tấn một người đối với Chương Tuyển mà nói hoàn toàn chỉ là cái ngoắc tay, là việc nhẹ nhàng hơn nữa còn có thể khiến người ta không nắm được nhược điểm.
Bởi vì trên thế giới này có tồn tai một câu nói vạn năng xuất phát từ phương Đông, đó là “Tôi đều vì muốn tốt cho cậu”.
Tuy rằng cậu bị tôi phạt đến đi không nổi, nhưng tôi đều vì muốn tốt cho cậu.
Tuy rằng cậu bị tôi tra tấn đến tinh thần không ổn định, nhưng tôi đều vì muốn tốt cho cậu.
Tuy rằng cậu bị tôi làm cho thân bại danh liệt, nhưng tôi đều vì muốn tốt cho cậu.
Tốt em gái anh!
Với những lời này, Sở Diễn chỉ có thể làm người câm ăn hoàng liên*, khổ không nói nên lời.
*khổ mà không thể nói ra
Tóm lại, cùng Chương Tuyển giữ khoảng cách là sự quật cường cuối cùng của Sở Diễn.
Y mím chặt môi vành mắt đỏ hồng, nhìn qua rất có điểm thấy chết không sờn, thực tế trong nội tâm y đang điên cuồng xây dựng tâm lý.
Chương Tuyển cảm thấy bộ dáng kinh hoảng của Sở Diễm thực đáng yêu, giống như mèo nhỏ cố ý cậy mạnh, rõ ràng đuôi mắt đều bị dọa đỏ còn cố gắng trấn định thương lượng với hắn.
Từ “đáng yêu” này rất ít xuất hiện trong tư duy của hắn, cho nên khi hai chữ này từ trong đầu hắn nhảy ra hắn có chút ngẩn ngơ.
Chương Tuyển nhẹ nhàng nâng tay lên, giống như khi Sở Diễn còn nhỏ muốn xoa đầu tóc mềm mại của bé Sở Diễn.
Nhưng giây tiếp theo, phản ứng của Sở Diễn làm hắn ngây ngẩn cả người, tay Chương Tuyển đình trệ giữa không trung, trong lòng không biết là tư vị gì.
Bởi vì trong nháy mắt tay hắn nâng lên kia, Sở Diễn thế nhưng theo bản năng tránh đi, trên mặt đầy vẻ phòng bị giống như Chương Tuyển là hồng thủy mãnh thú sắp lao đến.
Tuy rằng… Hắn cũng không phải người tốt gì.
Chương Tuyển chưa từng bị đối xử như vậy, ngoài mặt hắn luôn đeo mặt nạ người tốt, trên gương mặt văn nhã sẽ không có bất luận thất thố nào. Hắn cũng sẽ không dễ dàng xé rách da mặt, càng sẽ không trắng trợn táo bạo uy hiếp người nào.
Bởi vì hắn là một người cực kỳ am hiểu xem xét thời thế, hắn biết phải dùng những người không cùng cấp bậc địa vị của mình thế nào, biết mình nên làm gì, nói gì, ngay cả hoàng đế muốn thống trị người nào cũng thường xuyên phải nghe theo kiến nghị của hắn.
Mà người am hiểu nhẫn nại cũng sẽ có thú vui tàn ác của chính mình.
Một mặt hung tàn nhất của hắn chỉ bày ra cho phế vật tay không tấc sắt, vô lực phản kháng, bởi vì bọn họ không thể có bất luận sự phản kháng nào, cho dù không cho bọn họ sắc mặt tốt họ cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không dám phản kháng.
Hơn nữa không cần hao phí bất cứ thứ gì.
Nhưng mà đời này, hắn chưa từng làm ra bất cứ việc gì quá mức với Sở Diễn.
Bởi vì hắn cảm thấy, người này tựa hồ còn có điểm ý tứ, để lại chơi một chút cũng không sao.
Một khi đã như vậy vì sao khi Sở Diễn phản ứng như vậy lại làm hắn thấy không thoải mái.
Sở Diễn không chờ đến khi Chương Tuyển phản ứng, trong lòng nghi hoặc, miễn cưỡng đánh bạo nhìn sắc mặt Chương Tuyển.
Y phát hiện sắc mặt người nọ âm trầm đáng sợ.
Sở Diễn tức khắc khóc không ra nước mắt.
Không phải đi, tuy rằng tôi phản kháng anh nhưng cũng không đến mức khiến anh tức giận như vậy chứ.
Sở dĩ tôi có phản xạ có điều kiện nhạy bén như vậy còn không phải do đời trước anh huấn luyện tốt sao!
Nghĩ tới không ai đánh kẻ mặt cười, Sở Diễn chỉ đành phải chậm rãi bỏ tay xuống, sau đó nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn muốn giải thích một chút về hành vi vừa rồi của mình.
Chương Tuyển nhìn chăm chú vào y thật lâu, sau đó chậm rãi đặt tay ở đỉnh đầu y, dùng sức lực đời trước chưa từng có nhẹ nhàng vuốt v e, giống như đối đãi một sủng vật yếu ớt.
Sở Diễn khẩn trương ngừng thở hoàn toàn không dám nhúc nhích, để Chương Tuyển không kiêng nể gì vuốt tóc y.
Y không nổi vì sao Chương Tuyển muốn làm như vậy, chẳng lẽ là vì y phát triển tốt đến làm hắn hâm mộ sao?
Thời điểm y đang miên man suy nghĩ, Chương Tuyển dùng ngữ khí trưởng bối thấm thía nói: “Không cần nghĩ quá nhiều, tôi sẽ chuẩn bị tốt phòng cho em.”
“…”
“…”
Không, rất khó không nghĩ nhiều, thậm chí còn có chút muốn chết.
Trọng điểm là anh có chuẩn bị phòng cho tôi hay không sao! Trọng điểm là tôi hoàn toàn không muốn tới gần anh đó, người chú thân ái của tôi!
Nhưng chuyện đã tới nước này, sao y có thể ngang nhiên cự tuyệt! Làm sao y có thể! Sao y dám làm!
“Được…”
Sắc mặt Sở Diễn cứng đờ nói: “Tôi cũng rất muốn có người ưu tú như chú ở chung.”
Chỉ có mình Sở Diễn nghe được bản thân nghiến răng nghiến lợi mà nói.
***
Bị bắt tiếp nhận lời mời của Chương Tuyển, Sở Diễn sắp hỏng mất.
Y rất muốn ngang nhiên cự tuyệt: A, gã này, đừng vọng tưởng khống chế ta!
Nhưng thực tế y chỉ dám: Tôi cảm thấy quyết sách của ngài rất tuyệt, rất ưu tú! Tôi vô điều kiện phục tùng ngài!
Khi y bị dọa đến mềm chân run run rẩy rẩy ra ngoài, bóng dáng Chu Mai đã hoàn toàn biến mất, chẳng biết đi đâu.
Y thở dài một cái, cảm giác nhân sinh thật vô thường.
Lần đầu tiên, Chu Mai không biết vì nguyên nhân gì không xuất hiện ở hoa viên.
Lần thứ hai, Chương Tuyển đột nhiên xuất hiện làm kế hoạch của y loạn thành một đoàn.
Đương nhiên quan trọng hơn là Sở Diễn cũng có đủ loại băn khoăn.
Rốt cuộc từ góc độ nào đó mà nói chuyện này với y cũng không phải trò đùa.
Cho dù y nguyện ý để Chu Mai công bố thân phận của mình, mẹ ruột y cũng chưa chắc đã nguyện ý làm như vậy.
Rốt cuộc, trong chuyện này nàng cũng tương đương phạm tội.
Thứ nàng muốn chỉ là moi được tiền từ Sở Diễn thôi.
Muốn từ chỗ Chu Mai tìm ra điểm đột phá cũng không phải hành động sáng suốt.
Trừ khi…
Sở Diễn đột nhiên tỉnh ngộ.
Nếu y có thể cùng Lăng ca trở thành bạn bè thân thiết đến mức có thể cùng mặc chung một cái quần, đi đi lại lại trong nhà nhiều như vậy sẽ bại lộ không phải càng nhiều sao.
Cho dù y không chủ động bại lộ, nhất định Chu Mai cũng sẽ tự lòi đuôi, bằng vào chỉ số thông minh của Lăng ca, hắn sẽ cực kỳ nhạy bén phát hiện không thích hợp.
Đời trước Sở Diễn vì sắm vai vạn người ghét, nhiều lần ở thời điểm Lăng Phong sắp phát hiện ra chân tướng chặn ngang một chân, làm hắn kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Hành vi như vậy cực kỳ đáng hận, thử hỏi có ai nguyện ý thấy một người xa lạ tùy ý chiếm cứ cuộc sống vốn thuộc về ngươi, hưởng thụ hết tài nguyên vốn nên thuộc về ngươi, thậm chí còn vọng tưởng vĩnh viễn chiếm cứ mà không tiếc tìm cách giết ngươi – người nên có tất cả.
Xin hỏi lương tâm hắn không đau sao!
Che lại lương tâm Sở Diễn tỏ vẻ, rất đau, thật sự rất đau, đau đến không thể nói, đau đớn muốn chết!
Đây quả thực là đang nhảy Disco lên tam quan của y!
Cũng may đời này không bị bắt phải làm ra chuyện như vậy, Sở Diễn quyết định dùng tình yêu cùng nhiệt tình của chính mình bồi thường cho tiểu thiên sứ Lăng Phong đã từng chịu quá nhiều thương tổn.
Đương nhiên, nếu sau khi Lăng Phong biết chân tướng ngứa răng, cảm thấy khó có thể chấp nhận cho rằng người chiếm đoạt thân phận hắn hơn hai mươi năm cần phải trả giá đại giới, Sở Diễn cũng sẽ nhận, y nguyện ý phục vụ tùy Lăng ca xử trí, chỉ cần Lăng ca vui vẻ y như thế nào cũng được.
Sau khi hạ quyết tâm, Sở Diễn cảm thấy nội tâm rộng mở thông suốt, mây tan thấy mặt trời.
Rất nhiều chuyện chỉ cần nghĩ thoáng ra, tựa hồ cũng không còn gian nan như vậy nữa… Đi
***
Quân tử bình thản.
Tiểu nhân hay lo âu.
Sở Diễn yên lặng rơi nước mắt nhìn về phía cửa sổ, một bàn tay chống cằm biểu tình ưu thương nhìn Lăng Phong.
Trong cuốn tiểu thuyết máu chó này có một câu: Lăng ca chau mày, giống như cả thế giới đều ảm đạm.
Nói thật đúng.
Lăng Phong giống như không chú ý tới Sở Diễn đã đến, bởi vì đời trước bọn họ không cùng lớp, đương nhiên rồi, thứ nhất đếm ngược cùng thứ nhất chân chính không giống nhau sao có thể cùng lớp.
Hơn nữa lớp tinh anh việc học nặng nề, yêu cầu của giáo viên đối học sinh thường thường cũng sẽ cực cao.
Quan trọng nhất chính là, cái người đời trước lừa Sở Diễn lên chiến trường, cũng là người làm y bị toàn Tinh Võng trào phúng là phản đồ của Đế quốc- Đại Nguyên soái, hắn cũng là giáo viên dạy thực chiến tinh hạm, hơn nữa nghe nói thủ đoạn dạy học của hắn thập phần tàn khốc, có thể dịu dàng như nước mà nói với ngươi: “Không học được sao? Vậy cậu đi tìm chết đi.”
Tiêu Mục.
Anh hại tôi thật thảm.
Anh là đồ không có lương tâm.
Lúc mà Sở Diễn còn đang ảm đạm buồn rầu, Lăng Phong giống như cảm nhận được cái gì, hắn chậm rãi quay đầu mở to mắt, trong mắt tràn ngập cảm xúc Sở Diễn không hiểu.
Cho dù đó là cái gì, Sở Diễn đều cảm nhận được chấp niệm và nghiêm túc trong đôi mắt kia.
Khi Sở Diễn còn đang sắp xếp câu từ để chào hỏi, xây dựng hoàn mỹ lần đầu… Không phải, lần hai gặp gỡ, một bàn tay hữu lực từ phía sau chạm lên vai y.
“Đang giảng bài, trở lại vị trí của cậu đi.”
Giọng nói kia thập phần dịu dàng, nhưng phần dịu dàng này giống như vỏ rỗng, không có một chút độ ấm.
Tựa như lúc trước ở trong phòng giam tối tăm, hắn vươn tay nhẹ nhàng hứa hẹn: “Theo tôi lên chiến trường đi, nhân sinh cậu còn có hy vọng.”
Người này thắp sáng hy vọng của y, cũng làm y hôi phi yên diệt*.
*hồn phi phách tán
Sở Diễn cứng đờ nuốt nước miếng, cả người không rét mà run.