Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ - Ngoại truyện 6

  1. Home
  2. Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ
  3. Ngoại truyện 6
  • 10
Prev
Next

Ngoại truyện 6

Bùi Sơ thực sự bị Triều Từ chọc tức đến mức bật cười, cơn tức giận như đang bùng nổ trong lục phủ ngũ tạng của hắn.

Hắn theo phản xạ muốn nghiêm khắc chất vấn Triều Từ, nhưng lời nói lại nghẹn lại trước khi thốt ra.

Lý do mà Triều Từ có thể thản nhiên như vậy, chẳng lẽ hắn lại không biết sao?

Bởi vì hắn luôn nhấn mạnh với Triều Từ rằng giữa họ không cần sự chung thủy, cũng không cần tình cảm.

Bây giờ nếu hắn chất vấn Triều Từ, có lẽ sẽ bị Triều Từ mỉa mai lại bằng những lời tương tự mà thôi.

Bùi Sơ nghĩ đến đây rồi nhìn vào vẻ mặt bình tĩnh của Triều Từ, lý trí của hắn dường như đã dần trở lại.

Hắn nghĩ rằng Triều Từ đang giận dỗi với hắn.

Triều Từ cảm thấy khó chịu trong lòng mới ra ngoài tán tỉnh người khác để khiến hắn ghen.

Rõ ràng, mục đích của Triều Từ đã đạt được.

Bùi Sơ lặng lẽ nhìn Triều Từ một lúc, đột nhiên nắm chặt tay cậu và kéo cậu ra ngoài.

Triều Từ nhíu chặt mày, muốn rút tay mình ra khỏi tay Bùi Sơ, nhưng sức của Bùi Sơ quá lớn, tay của hắn kẹp chặt cổ tay cậu như hai thanh thép khiến cậu không thể nào thoát ra được. Trong lúc bối rối, cậu đã bị hắn kéo ra khỏi cửa.

Sau đó, Bùi Sơ mở cửa ghế phụ, đẩy mạnh Triều Từ vào trong rồi đóng cửa lại.

Triều Từ ngồi trong ghế phụ, ánh mắt bình tĩnh, không hiểu hôm nay Bùi Sơ phát điên cái gì.

Chưa đầy vài giây sau, Bùi Sơ mở cửa ngồi vào ghế lái, rồi cúi người thắt dây an toàn cho Triều Từ.

Khi hắn cúi người lại gần, Triều Từ cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Đây là lần đầu tiên Bùi Sơ quan tâm đến chi tiết nhỏ nhặt như vậy.

Thắt dây an toàn xong, Bùi Sơ đạp ga rồi lái xe đi ngay.

“Em định đưa anh đi đâu?” Triều Từ nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng có chút lạnh lùng.

“Về nhà.” Giọng của Bùi Sơ còn lạnh lùng hơn.

“Hôm nay em nổi điên cái gì?” Triều Từ quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt không vui.

“Gã vừa rồi xấu như thế mà anh cũng để mắt đến à?” Bùi Sơ đáp trả, dường như xung quanh hắn còn toát ra một luồng khí đen.

Triều Từ: “……”

Cậu nghĩ một lúc rồi nói: “Thẩm Diệp bảo người đó có tám múi cơ bụng.”

Bùi Sơ: “……”

Áp suất không khí xung quanh hắn dường như càng thấp hơn.

Sau một hồi im lặng, hắn không tin nổi mà nhướn mày lên: “Tôi không có à?”

“Em có hay không thì liên quan gì đến anh ta?” Triều Từ hỏi ngược lại.

“Sao lại không liên quan? Da gã thô ráp, chỉ có cơ bắp, cao cũng không bằng tôi, nhìn qua là biết kiểu người chỉ biết tập gym cho có, mắt thì nhỏ, môi thì dày… trông xấu chết đi được.” Bùi Sơ liên tục công kích vẻ ngoài của đối phương.

Triều Từ: “…………”

Gì mà da thô, mắt nhỏ, môi dày, đó gọi là da màu đồng, mắt một mí, gương mặt anh tuấn! Còn chuyện chiều cao, Bùi Sơ đã cao 1m92 rồi, chẳng lẽ phải cao cỡ Diêu Minh mới chịu sao, mà anh chàng kia cao 1m88 cũng là rất cao rồi được chưa!

Cậu hơi nhức đầu, đưa tay xoa nhẹ trán: “Bùi Sơ, anh không biết em đang phát điên chuyện gì, nhưng chuyện này không thể có lần thứ hai.”

“Anh và em chẳng có liên quan gì, đó cũng là điều mà em đã nói không biết bao nhiêu lần trước đây. Anh trả tiền và chúng ta chỉ có mối quan hệ bạn tình, không có bất kỳ cảm xúc hay sự chung thủy nào đối với nhau. Anh muốn tìm ai là việc của anh, kể cả nếu người đó rất xấu thì đó cũng là lựa chọn của anh, em không có quyền can thiệp vào đời sống cá nhân của anh.”

Bùi Sơ tạm thời không cãi được gì.

Những câu này y chang những câu mà trước đây hắn từng dùng để chối bỏ Triều Từ. Bây giờ, từng câu từng chữ đều được Triều Từ trả lại cho hắn.

Hắn gần như không thể phản bác lại.

Trong lòng không ngừng dâng lên cảm giác chua xót và khó chịu.

Hóa ra hắn thực sự quan tâm Triều Từ đến thế.

Sự lạnh lùng trước đây là chỉ vì quá tự tin, thậm chí còn mang theo một chút cảm giác muốn trả đũa.

Hắn im lặng suốt quãng đường còn lại, không nói lời nào. Triều Từ nghĩ rằng hắn đã nghe hiểu nên cũng không nói thêm gì.

Lái xe gần một tiếng thì cuối cùng cũng đến nhà của Triều Từ.

Khi xe dừng lại, Triều Từ mở cửa xe, chuẩn bị bước xuống thì đột nhiên nghe Bùi Sơ nói: “Tôi cứ muốn can thiệp đấy.”

Triều Từ còn chưa kịp phản ứng lại xem câu nói đó có ý nghĩa là gì, vì đã gần một tiếng trôi qua kể từ lúc hai người nói chuyện với nhau.

Trong khi Triều Từ còn đang bối rối, Bùi Sơ đã nhanh chóng xuống xe, hắn kéo cậu ra khỏi xe, dẫn thẳng đến cửa nhà rồi mở cửa ra.

Hắn có chìa khóa nhà của Triều Từ.

Sau khi mở cửa, hắn kéo Triều Từ vào theo rồi đóng mạnh cửa lại.

Ngay sau đó, môi của Triều Từ bị hắn mạnh mẽ chiếm lấy.

Hắn hôn quá mãnh liệt đến mức Triều Từ không thể thở nổi, nhưng lúc này cậu lại nghĩ đến Tạ Kiêu – thằng nhóc ngang ngược đó cũng hôn cậu dữ dội như vậy.

Chỉ khác là Tạ Kiêu không có kinh nghiệm, lần đầu tiên hôn còn để răng va vào môi cậu, vụng về và lóng ngóng.

Nhận ra Triều Từ đang phân tâm, Bùi Sơ lại càng hôn cậu dữ dội hơn, làm cho đôi môi của cậu tê rần, cảm giác đau nhói khiến cậu tỉnh táo trở lại.

Khi tỉnh táo lại, trong lòng Triều Từ bỗng hơi kinh ngạc.

Vậy mà cậu còn có thể nghĩ đến người khác khi được Bùi Sơ hôn.

Có vẻ như cậu thực sự đang dần thoát ra khỏi cái lồng mà Bùi Sơ đã vẽ nên cho mình.

Nhưng rồi chẳng mấy chốc, cậu không còn tâm trí để nghĩ đến điều đó nữa, chỉ vì Bùi Sơ hôn quá lâu!

Triều Từ cũng có kỹ năng hôn khá tốt, nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy lồng ngực của mình khó thở, miệng thì tê dại đến khó chịu.

Khi cậu đấm vào vai của Bùi Sơ, người này mới buông ra, cho cậu một chút không khí để thở rồi lại hôn tiếp.

Không biết đã qua bao lâu, Triều Từ cảm thấy đôi môi và khoang miệng của mình giống như không còn là của mình nữa, lúc đó Bùi Sơ mới thả ra, thấp giọng nói: “Không được đi tán tỉnh lung tung.”

Triều Từ: “……”

Cậu cảm thấy người này bị bệnh rồi.

“Tại sao chứ?” Triều Từ hỏi lại, mặc dù khi cậu vừa hỏi đã cảm thấy trong lòng chua chát.

Lúc này, ánh mắt của Bùi Sơ lại trở nên vô cùng nghiêm túc.

“Sau này tôi cũng sẽ không đi tìm người khác, nên anh cũng không được phép.” Hắn nói.

Giọng điệu của hắn rất nghiêm túc, nhưng Triều Từ nghe vào lại cảm thấy như thể đối phương đang nói: Tôi cho anh một đặc ân lớn, anh không định cảm ơn tôi sao?

Triều Từ bật cười: “Bùi Sơ, bên em ngày nào mà không có người theo đuổi? Em tự mình nói ra câu này, vậy bản thân em có tin nổi không?”

“Anh không tin tôi.” Trông Bùi Sơ như đang rất ấm ức.

Triều Từ nghĩ hắn đang đùa: “Nếu không tin thì sao?”

Bùi Sơ im lặng một lúc rồi nói: “Vậy nếu một ngày tôi không đi tìm người khác, thì một ngày đó anh cũng không được đi tán tỉnh lung tung, chúng ta cùng nhau kiềm chế.”

“……”

Triều Từ thực sự bị câu nói này chọc cười.

Cậu đoán chắc rằng người này vẫn còn nghĩ có một kẻ ngốc tên là Triều Từ đang yêu hắn đắm đuối, không thể sống thiếu hắn, ngày nào cũng phải chịu đựng mọi thiệt thòi chỉ để đợi hắn quay đầu lại.

Bùi Sơ không nhận ra sự chế giễu trong mắt Triều Từ, hắn vẫn rất nghiêm túc: “Mấy người đó có gì hay ho, trông ai cũng như mấy trái dưa héo, họ có đẹp bằng tôi không, có lớn và trụ lâu bằng tôi không?”

“……”

Sao càng nói càng trở nên tục tĩu thế này.

Mà biểu cảm của người này còn trông có vẻ rất tự nhiên.

Triều Từ cảm thấy mình nên mừng vì ngôi nhà này rộng rãi, có nhiều cây xanh xung quanh và không có hàng xóm.

Triều Từ không muốn tranh luận với hắn về chuyện ai lớn hơn ai bền hơn, cậu suy nghĩ một lát rồi nói: “Nhưng họ đều sạch sẽ hơn em.”

Sau một lúc im lặng, Bùi Sơ mở to mắt không thể tin nổi: “Anh chê tôi không sạch sẽ?!”

“Được, được lắm.”

Không biết người này vừa bị kích thích hay bị tổn thương, mà trực tiếp ôm lấy Triều Từ rồi hôn ngấu nghiến, vừa hôn vừa kéo cậu về phía ghế sô pha.

…

Cả đêm, hai người từ ghế sô pha chuyển sang phòng ngủ, đến khi trời vừa rạng sáng mới dừng lại.

Ban đầu Triều Từ định từ chối hắn, nhưng rồi nghĩ lại giữa họ chỉ là mối quan hệ bỏ tiền mua vui. Triều Từ đã bỏ ra nhiều tiền như vậy, Bùi Sơ lại có điều kiện xuất sắc để làm một cây “gậy mát xa” sống, vậy tại sao cậu lại không tận dụng?

Bùi Sơ ban đầu vẫn như mọi khi, chỉ lo cho bản thân, hắn vốn định đêm nay sẽ nhẹ nhàng hơn, nhưng khi nghĩ đến việc Triều Từ đi ve vãn người khác, lại còn chê hắn không sạch sẽ, cơn giận dữ khiến hắn không thể bình tĩnh.

Sau đó hắn bị Triều Từ đạp một phát vào ngực.

Triều Từ nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng và nói: “Không biết làm thì cút ra ngoài.”

Thế là Bùi Sơ khôn hơn.

Hai lần đầu Triều Từ vẫn rất hài lòng. Nhưng sau hai lần Triều Từ lại muốn đẩy cái tên này ra, vì cái thân sắp ba mươi tuổi này thật sự không chịu nổi nữa rồi.

Nhưng Bùi Sơ chỉ mới thưởng thức món khai vị, hắn cúi đầu hôn Triều Từ, bịt miệng cậu lại và tiếp tục thêm lần nữa, đến mức sau đó Triều Từ có muốn từ chối cũng không còn sức.

Khi trời vừa hửng sáng Triều Từ mới ngủ, nhưng đến chín giờ cậu đã tỉnh dậy, trong khi đó Bùi Sơ vẫn nằm bên cạnh ngủ say, còn vòng tay ôm chặt lấy eo của cậu.

Triều Từ nhẹ nhàng rút tay hắn ra, mặc quần áo rồi đi rửa mặt, sau đó đi làm.

Khi Bùi Sơ tỉnh dậy, chỉ còn lại hắn một mình ở trên giường, chăn gối bên cạnh đã lạnh ngắt.

Trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác trống rỗng… cuối cùng thì cũng đến lượt hắn bị bỏ lại.

…

Triều Từ cảm thấy Bùi Sơ sau khi đã “phát điên” thì dường như không thể dừng lại được.

Trước đây, Bùi Sơ có thể vài ngày không thèm nhắn tin cho cậu, chỉ có Triều Từ hằng ngày ngốc nghếch quan tâm hỏi han hắn. Nhưng từ sau lần đó, Bùi Sơ ngày ngày nhắn hàng loạt tin nhắn, hỏi cậu khi nào tan làm, hiện giờ đang làm gì, sao đến giờ này vẫn chưa về nhà… Thỉnh thoảng còn gọi điện thoại kiểm tra.

Như thể đang giám sát vậy.

Giờ đây, ngày nào Bùi Sơ cũng trở về căn biệt thự đó, hắn còn tự giác gọi nơi đó là “nhà”, chứ không còn là “nhà anh” nữa.

Triều Từ cảm thấy phiền phức vô cùng, ban đầu cậu nghĩ không cần phải nói dối với Bùi Sơ, bởi chẳng có gì phải thấy có lỗi. Nhưng dần dần cậu nhận ra rằng, khi đối đầu với kẻ ngốc, dù mình không sai nhưng cũng không thể nói thật tất cả mọi thứ.

Rồi lại có lần, khi Triều Từ đang vui vẻ tận hưởng cuộc sống xa hoa bên ngoài, Bùi Sơ nhắn tin kiểm tra: [Anh đang ở đâu?]

Triều Từ: [Đang ở công ty tăng ca.]

Đối phương không nhắn lại nữa, Triều Từ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng mọi chuyện đã xong. Nhưng một lát sau, Bùi Sơ lại nhắn: [Tôi hỏi qua lễ tân của công ty anh rồi, cô ấy nói anh tan làm từ lúc 5 giờ chiều.]

Triều Từ: […]

Khỉ thật.

Bùi Sơ liền gọi điện đến, nhưng Triều Từ thấy quá phiền nên đã tắt máy.

Thôi, không muốn giải thích gì nữa, chào tạm biệt nhé.

Thế là cảnh tượng ngày xưa lại tái diễn, Bùi Sơ đi hỏi thăm một lượt bạn bè của Triều Từ. Sau khi biết được cậu đang ở đâu, hắn liền chạy đến kéo cậu đi, mặt mày cực kỳ khó chịu.

Triều Từ muốn cãi nhau với hắn, nhưng dù sao cậu cũng là một tỷ phú thường xuyên lên báo, nếu giữa thanh thiên bạch nhật mà cãi nhau với người ta thì không hay ho gì, đành phải nhăn mặt theo hắn rời đi.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Ngoại truyện 6"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online