Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ - Ngoại truyện 4

  1. Home
  2. Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ
  3. Ngoại truyện 4
  • 10
Prev
Next

Ngoại truyện 4

“Bây giờ mẹ cậu đang ở bệnh viện nào?” Triều Từ hỏi.

“Bệnh viện Nhân dân số 5 của thành phố…” Tạ Kiêu đáp.

“Bệnh viện đó trị ung thư xương cũng chỉ tạm ổn thôi, đi đến bệnh viện XX sẽ tốt hơn, nơi đó có nhiều thành tựu trong việc điều trị ung thư xương hơn.” Triều Từ nói.

Sắc mặt của Tạ Kiêu có chút u ám, cậu ta tất nhiên biết bệnh viện XX tốt hơn, nhưng đó là một bệnh viện tư, chi phí điều trị đắt đỏ hơn và rất khó để đặt được lịch khám.

“Đừng lo, tiền viện phí tôi sẽ lo cho cậu.” Triều Từ nói.

Triều Từ vừa dứt lời, Tạ Kiêu liền giật mình ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt tràn đầy sự ngạc nhiên.

Chi phí điều trị cho một bệnh nhân ung thư xương giai đoạn cuối ít nhất cũng phải lên đến tiền triệu.

Triều Từ rất có tiền, trong bảng xếp hạng tỷ phú mới cập nhật năm nay, tài sản công khai của cậu đã vượt qua con số một trăm tỷ, nhưng các tỷ phú đều là những người hằng ngày làm từ thiện hay sao? Một người xa lạ vừa mới gặp mặt mà đã muốn bỏ ra vài triệu cho họ?

Tạ Kiêu nghĩ rằng Triều Từ đang đùa.

Triều Từ đương nhiên biết Tạ Kiêu đang nghĩ gì, cậu mỉm cười: “Tiền bây giờ đối với tôi chỉ là những con số, cậu là sinh viên của Đại học A, nói đúng hơn cũng là đàn em khóa dưới của tôi. Bữa tiệc hôm nay là do Thẩm Diệp tổ chức, nhưng cũng có thể coi là tôi đứng ra. Cậu gặp sự cố trong bữa tiệc của tôi, nên tôi tất nhiên phải có trách nhiệm.”

“Bỏ ra mấy triệu cũng không sao, tôi chỉ coi đó là một việc thiện trong ngày của mình, cậu không cần lo lắng về chuyện tiền bạc… Hãy dành thời gian quý giá này để ở bên cạnh mẹ cậu nhiều hơn trong những ngày tháng cuối cùng.” Triều Từ nói đến đây, giọng điệu cũng trở nên nặng nề.

Sắc mặt của Tạ Kiêu cũng dần u ám hơn.

Ung thư xương giai đoạn cuối thường chỉ còn khoảng ba đến sáu tháng để sống. Mẹ Tạ Kiêu được chẩn đoán cách đây một tháng, giờ có lẽ chỉ còn lại hai tháng nữa thôi.

“Người ta nói vô công bất thụ lộc, mấy triệu đối với anh có thể không là gì cả, nhưng đối với tôi đó là một con số rất lớn. Giờ mẹ tôi nằm trên giường bệnh, tôi không thể từ chối khoản tiền này chỉ vì lòng tự trọng ngớ ngẩn của mình. Nhưng thực sự tôi cảm thấy mình không xứng đáng để nhận nó, vì vậy…” Tạ Kiêu nói chậm rãi nhưng đầy kiên định, “Nhận được gì thì phải trả lại cho tương xứng, dù cho anh có muốn mạng của tôi —”

“Đừng đừng đừng,” Triều Từ bật cười, ngắt lời chàng trai, “Cậu nói gì mà ngốc thế, thật thà quá rồi đấy. Đây đâu phải là thời phong kiến bán mình chôn cha. Bên tôi cũng chẳng thiếu người, cậu khác với họ chỉ ở chỗ gương mặt của cậu đẹp hơn thôi. Chẳng lẽ tôi muốn cậu làm người tình của mình sao?”

Chàng thanh niên cao ráo trước mặt im lặng một lúc lâu rồi nói, “Tôi đồng ý.”

Lần này Triều Từ lại là người ngạc nhiên, vội nói, “Cậu nói gì vậy? Tôn Thịnh kia bỏ tiền ra để đổi lấy cậu, cậu cũng không chấp nhận, sao lại đồng ý với tôi? Tôi cũng không nghĩ mình đẹp trai hơn hắn ta đâu. Đừng nghĩ ngợi nhiều quá thanh niên à, cứ học hành chăm chỉ đi. Sau khi tốt nghiệp Đại học A, nếu làm việc chăm chỉ thì kiếm được tiền triệu cũng chỉ là chuyện một hai năm thôi…”

Triều Từ chưa kịp nói hết, Tạ Kiêu đã trầm giọng ngắt lời, “Tôi đồng ý.”

“……”

Triều Từ thở dài bất lực: “Sao nói mãi mà cậu này vẫn không hiểu nhỉ?”

Thôi bỏ đi.

Triều Từ nghĩ.

Người trẻ mà, thường hay như vậy, nhận được một chút ân huệ từ người khác là sẵn sàng dốc hết lòng dạ để trả ơn. Chỉ cần Triều Từ không xem chuyện “người tình” này là thật, thì có lẽ vài ngày sau cậu nhóc này sẽ quên hết thôi.

“Giờ cũng đã khuya rồi, nhà cậu ở đâu tôi đưa cậu về. Ngày mai tôi sẽ sắp xếp cho mẹ cậu vào bệnh viện XX,” Triều Từ nói.

Nghe thì có vẻ Triều Từ đang thể hiện sự lịch thiệp và phong thái của một người trưởng thành, nhưng nếu có một kẻ lõi đời ở đây, sẽ dễ dàng nhận ra Triều Từ đang cố tình gài bẫy chàng trai này.

……

Triều Từ lái xe đưa Tạ Kiêu về nhà, lúc này mới phát hiện nơi ở của chàng trai này cũng chật chội đến đáng thương.

Vì mẹ mắc bệnh ung thư xương giai đoạn cuối, nên Tạ Kiêu không ở ký túc xá nữa mà thuê một căn phòng và sống cùng với em gái mười một tuổi của mình. Hai anh em chen chúc trong một căn phòng cho thuê chưa đầy mười mét vuông, em gái ngủ trên giường, Tạ Kiêu ngủ dưới đất, còn các đồ đạc như bếp, tủ quần áo, bàn ghế đều xếp san sát nhau ở trong góc phòng.

Triều Từ nhìn cô bé mười một tuổi đó cũng cảm thấy không khỏi xót xa, cuối cùng quyết định đã tiễn Phật thì tiễn đến Tây Thiên, liền chuyển hai anh em đến ở tại một căn hộ mà cậu đang để trống ngay trong đêm hôm đó.

Lần này, Tạ Kiêu không hề cảm thấy ngại ngùng, có lẽ chàng trai này đã coi mình là tình nhân của Triều Từ rồi. Ông chủ bao tình nhân ở nhà riêng là chuyện quá bình thường.

Ngày hôm sau, Triều Từ sắp xếp để mẹ của Tạ Kiêu được chuyển vào bệnh viện XX, bản thân cậu cũng đích thân đi cùng để đảm bảo mọi thứ được ổn thỏa. Sau khi mọi việc đã xong, Triều Từ mới nói với họ rằng: “Có chuyện gì thì nhớ gọi cho tôi”, rồi cậu rời đi.

Tạ Kiêu không muốn làm phiền Triều Từ nên không gọi điện cho cậu. Nhưng dù Tạ Kiêu bận rộn suốt ngày không có thời gian nghỉ ngơi, vẫn đều đặn nhắn tin cho Triều Từ trên WeChat.

Cho đến hơn nửa tháng sau, đột nhiên Triều Từ nhận được một cuộc gọi từ Tạ Kiêu, nhưng khi nhấc máy lại phát hiện giọng nói không phải của Tạ Kiêu mà là của em gái: “Anh Triều ơi, có người đang đánh anh em… hức hức… anh đến nhanh đi…”

Nghe đến đây, Triều Từ lập tức biết có chuyện chẳng lành. Trong điện thoại ngoài tiếng khóc của cô bé còn nghe được cả những âm thanh giống như tiếng đánh nhau.

Cậu vội vàng đứng dậy, thông báo cho thư ký mang theo bảo vệ, rồi vừa bước nhanh về phía thang máy vừa nói với cô bé: “Tiểu Vũ, em đừng lo lắng, anh sẽ đến ngay. Em có thể kể cho anh nghe tại sao họ lại đánh anh trai em không? Bọn họ có bao nhiêu người?”

“Có… có sáu người… Trước đây ba đã nợ họ tiền, nhưng ba chạy trốn rồi. Bây giờ họ thấy chúng em chuyển đến nhà mới nên đến đòi tiền. Nhưng chúng em không có tiền, họ không tin rồi đánh anh em…” Cô bé vừa nói vừa nấc nghẹn.

“Anh biết rồi. Tiểu Vũ, em hãy tìm chỗ trốn an toàn, bảo vệ bản thân, anh sẽ đến ngay.”

Cậu vừa nói đến đây thì thang máy cũng vừa dừng lại ở tầng một, tài xế cũng đã đứng đợi sẵn ở cửa. Triều Từ bước ra, nhanh chóng lên xe rồi hướng về phía nơi ở của Tạ Kiêu.

May là nơi cậu đã sắp xếp cho Tạ Kiêu ở cũng không xa công ty, chỉ mất khoảng mười phút lái xe, nếu chạy nhanh thì chỉ cần bảy tám phút.

Ôi.

Đây có lẽ là tập thứ hai của bộ phim “anh hùng cứu mỹ nhân”.

…

Đúng như Tạ Vũ đã kể, những người mà cha của Tạ Kiêu nợ tiền cờ bạc đã từng đến nhà Tạ Kiêu gây rối nhiều lần, nhưng họ biết nhà Tạ Kiêu thực sự đã hết tiền nên dần dần cũng ít lui tới hơn. Tuy nhiên, mấy ngày gần đây, không biết họ nghe được tin tức từ đâu mà biết rằng Tạ Kiêu và em gái đã chuyển đến khu chung cư cao cấp, còn đưa mẹ vào trong bệnh viện tốt hơn, chắc hẳn là đã có tiền rồi. Thế là họ không thể ngồi yên, điều tra suốt mấy ngày rồi lẻn vào bên trong khu chung cư để đòi tiền.

Ban đầu, họ định lấy được tiền thì rời đi, nhưng Tạ Kiêu ở trong một khu chung cư cao cấp như thế mà vẫn khăng khăng nói không có tiền, điều này đã khiến họ nổi giận, không nhịn được mà xông vào đánh nhau với Tạ Kiêu.

Tạ Vũ nhân lúc hỗn loạn lấy được điện thoại của Tạ Kiêu. Kể từ khi gia đình họ gặp chuyện, không còn ai có thể giúp đỡ họ được nữa. Đặc biệt là sau khi mẹ bị chẩn đoán mắc ung thư xương, họ đã vay hết mọi thứ có thể từ người thân, giờ đây có thể nói là không còn ai để nương tựa. Tạ Vũ cầm điện thoại suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể nghĩ đến Triều Từ, người đã giúp đỡ gia đình họ rất nhiều cách đây hơn nửa tháng trước.

Anh Triều nói sẽ đến ngay nên Tạ Vũ cũng cảm thấy an tâm hơn, nhưng ngay sau đó nó lại lo lắng vì tiếng đánh nhau ở bên ngoài. Những người kia sẽ không đánh đến mức chết người, nhưng họ có đến sáu người, cho dù Tạ Kiêu có giỏi đánh nhau đến đâu cũng phải rơi vào thế yếu.

Anh Triều bảo nó phải bảo vệ bản thân thật tốt…

Nó biết rằng nếu mình ra ngoài, ngoài việc gây thêm rắc rối sẽ chẳng giúp được gì.

Tạ Vũ cắn môi, cố hết sức để chịu đựng.

Nhưng đúng lúc này, có người chợt nhớ ra Tạ Kiêu còn có một đứa em gái.

“Con nhóc này trốn ở đây à.” Một người bước đến bên tủ quần áo, nhìn thấy Tạ Vũ đang trốn ở trong đó.

“Đúng lúc lắm, tao đang lo là anh mày cứng đầu, không sợ trời, không sợ đất!”

…

Khi Triều Từ đến nơi, Tạ Kiêu đang ôm chặt đứa em gái dưới thân mình, bản thân im lặng chịu đựng những cú đánh chí mạng từ những kẻ đó.

Mười mấy vệ sĩ của Triều Từ lao vào mở đường, sáu người kia vừa nhìn thấy mấy gã vệ sĩ to cao, lực lưỡng, trông không dễ đối phó này thì sợ cứng người, chẳng bao lâu sau toàn bộ bọn chúng đã bị khống chế hoàn toàn.

Triều Từ nhanh chóng bước tới đỡ Tạ Kiêu dậy.

Tạ Vũ nhìn thấy Triều Từ, cuối cùng không thể nhịn nổi nữa mà bật khóc.

Triều Từ ôm lấy cô bé nói: “Không sao rồi, chúng ta sẽ đưa anh em đi bệnh viện ngay.”

Sau khi đưa Tạ Kiêu đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là ngón trỏ tay trái bị gãy, cánh tay cũng bị gãy, trên người có nhiều vết bầm tím, nhưng may là nội tạng không bị tổn thương.

Sau khi bó bột, truyền nước xong xuôi trời cũng đã tối.

Tạ Vũ vẫn còn là trẻ con nên Triều Từ bảo người đưa cô bé về nhà ngủ trước.

Triều Từ ở lại chăm sóc Tạ Kiêu.

“Cậu bị thương thế này rồi, để tôi nhờ người chăm sóc mẹ cậu vài ngày, đừng cố quá. Còn Tiểu Vũ thì cậu cũng đừng lo lắng…”

Triều Từ nhẹ nhàng nói với Tạ Kiêu, nhưng bỗng cảm nhận được một bàn tay áp lên vai mình. Ngay sau đó, cậu bị kéo vào trong một cái ôm ấm áp và mạnh mẽ của Tạ Kiêu. Mũi Triều Từ lập tức ngửi thấy mùi thuốc cao thoang thoảng và cả một mùi hương khó tả – một mùi hương trong lành và sạch sẽ, đặc trưng của Tạ Kiêu.

“Cảm ơn anh, Triều Từ…” Tạ Kiêu khẽ nói, giọng khàn đi, Triều Từ có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của chàng trai phả vào cổ mình, cùng với sự run rẩy nhẹ nhàng từ cơ thể đối phương.

Lúc bị người ta đến tận nhà để đòi nợ, đến giây phút cuối cùng khi bản thân ôm chặt lấy em gái vào trong lòng, Tạ Kiêu đã thật sự cảm thấy rất tuyệt vọng.

Tạ Kiêu không biết liệu mình có thể bảo vệ được em gái hay không.

Triều Từ lại một lần nữa xuất hiện kịp lúc như một vị thần.

Có lẽ cảm giác đó quá mạnh mẽ, quá choáng ngợp, hoặc có lẽ cảm xúc hiện tại của chàng trai này đã quá hỗn loạn, đến mức không thể diễn tả được cảm xúc thực sự trong lòng mình, nhưng dù thế nào thì cảm xúc mãnh liệt này cần một cách để giải tỏa.

Tạ Kiêu bất chợt cúi xuống một chút và hôn lên môi Triều Từ.

Một nụ hôn dữ dội, đầy mãnh liệt.

Triều Từ bị động tác bất ngờ của Tạ Kiêu làm cho sững sờ, trong thoáng chốc không có phản ứng gì, để mặc cho đối phương mút lấy đôi môi, sau đó mở toang hàm răng, chiếm lấy khoang miệng của cậu.

Khi Triều Từ kịp phản ứng lại, môi lưỡi của cậu đã bị làm cho tê dại, cậu cố gắng giữ lại chút lý trí cuối cùng để đẩy đối phương ra.

“Cậu đang làm gì vậy?”

Triều Từ muốn nghiêm khắc trách mắng, nhưng chợt sững người khi nhìn thấy ánh mắt của Tạ Kiêu.

Ánh mắt của Tạ Kiêu quá… quá chân thành, quá trực diện, quá…

Trong đó còn pha trộn những điều mà Triều Từ đã từng khao khát, muốn tìm thấy ở người kia, nhưng dù đã hy sinh tất cả, cậu vẫn chưa từng có được.

Triều Từ bỗng chốc không thốt nên lời.

Và khi kịp nhận ra, cậu đã bị đối phương hôn thêm lần nữa một cách dữ dội.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Ngoại truyện 4"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online