Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ - Ngoại truyện 3

  1. Home
  2. Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ
  3. Ngoại truyện 3
  • 10
Prev
Next

Ngoại truyện 3

Thẩm Diệp tổ chức buổi tiệc lần này trên du thuyền mà anh ta vừa mới mua.

Khi Triều Từ xuất hiện, trung tâm của buổi tiệc chuyển từ Thẩm Diệp sang Triều Từ.

Trong khi mọi người vẫn còn đang dựa vào tài sản của cha mẹ, thì Thẩm Diệp đã tạo dựng được danh tiếng trong giới thượng lưu nhờ cơ hội mà anh ta tự mình đạt được. Huống hồ gì một người nằm trong danh sách các tỷ phú trong nước như Triều Từ, lại càng khiến các thiếu gia, tiểu thư trong giới không ngừng vây quanh, tâng bốc, dùng mọi lời để khen ngợi cậu.

Thẩm Diệp cũng rất vui, anh ta đặt một tay lên vai Triều Từ, tay kia nâng ly rượu: “Cuối cùng thì cậu cũng đã dứt khỏi cái tên kia rồi, thật tuyệt!”

“Đã bảo mà, cái tên Bùi Sơ đó có gì đáng để luyến tiếc? Triều Từ của chúng ta mà ra ngoài thì thiếu gì mỹ nhân đi theo, còn cái tên đó thì sao? Suốt ngày bày ra vẻ mặt khó chịu, tưởng nó là ai cơ chứ? Tôi khinh!”

Có lẽ vì quá vui mà Thẩm Diệp đã uống một đống rượu từ đầu buổi tiệc tới giờ, bắt đầu nói năng lung tung.

Nói rồi, anh ta nhìn xung quanh một lượt, kéo một thanh niên cao ráo và đẹp trai đến bên Triều Từ: “Nhìn xem, người này đẹp hơn Bùi Sơ đúng không?”

Thẩm Diệp lại liếc qua thanh niên đó.

Cậu thanh niên được anh ta gọi đến có vẻ ngoài khá giống Bùi Sơ, mang vẻ đẹp sắc sảo và rất cuốn hút. Ban đầu, Thẩm Diệp nghĩ rằng người này cũng không kém cạnh là bao, nhưng khi nhìn kỹ lại… có vẻ như vẫn còn thiếu chút gì đó so với Bùi Sơ.

Đúng là hết cách, để kiếm được người có vẻ ngoài như Bùi Sơ thật sự quá khó, trên đời này có mấy ai đẹp được như hắn chứ?

May mà mặt anh ta đã đỏ lên vì rượu, bây giờ dù có ngượng cũng không ai nhận ra.

Anh ta vớt vát lại nói: “Có thể là thua Bùi Sơ một chút, nhưng ngoan ngoãn hơn cái tên đó nhiều! Nó tưởng mình là cái gì mà suốt ngày ra vẻ! Hơn nữa…”

Thẩm Diệp bất ngờ hạ giọng xuống: “Hơn nữa người tôi dẫn đến, kỹ thuật chắc chắn giỏi hơn cái tên Bùi Sơ đó!”

Triều Từ nghe vậy thì khuôn mặt đen lại, đẩy Thẩm Diệp ra xa: “Được rồi, được rồi, tôi biết rồi. Sao tôi thấy cậu còn hằn học với Bùi Sơ hơn cả tôi, như một bà vợ hay cằn nhằn vậy.”

“Haiz,” Thẩm Diệp phẩy tay, cảm thấy Triều Từ chẳng hiểu được nỗi niềm cay đắng của mình, “Được rồi, cậu cứ từ từ nói chuyện với người ta đi, tôi qua bên kia đánh vài ván…”

Anh ta nói xong liền đi về phía nhóm người đang đánh bài bên kia, định để lại chút không gian riêng cho Triều Từ và cậu thanh niên đó.

Sau khi Thẩm Diệp rời đi, Triều Từ bắt chuyện đôi ba câu với cậu thanh niên bên cạnh. Cậu thanh niên này rất đẹp, khí chất cũng độc đáo, nhưng không phải là người mà Triều Từ muốn gặp tối nay.

Khi nhìn thấy Triều Từ và thanh niên đó trò chuyện khá thân thiết, các cậu ấm cô chiêu vốn đang căng thẳng vì sự xuất hiện của Triều Từ cũng dần thả lỏng, thoải mái chơi đùa hơn.

Khoảng hai mươi phút sau, đột nhiên có tiếng ly rượu vỡ vang lên cách chỗ Triều Từ không xa, sau đó là một tiếng tát mạnh và tiếng quát mắng: “Mày không biết điều à!”

Tức thì, sự chú ý của mọi người trong khu vực này đều đổ dồn qua đó.

Thẩm Diệp là người tổ chức buổi tiệc này, liền đặt bài xuống rồi đi xem tình hình ra sao, Triều Từ không có việc gì nên cũng đi theo.

Khi đến nơi, họ thấy một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, ngoại hình rất tuấn tú, mang vẻ đẹp lạnh lùng và sạch sẽ. Lúc này, cậu ta đang cúi đầu, trên mặt vẫn còn in hằn dấu tay đỏ ửng.

Đứng trước mặt cậu ta là một người trông có vẻ hung hăng và kiêu ngạo. Triều Từ có chút ấn tượng về gã, đó là Tôn Thịnh, con trai thứ hai của nhà họ Tôn, nổi tiếng là công tử ăn chơi khét tiếng trong giới.

Thẩm Diệp tuy chơi bời nhưng phải dựa trên tinh thần tự nguyện của đôi bên, còn người này chơi rất bẩn, danh tiếng cũng chẳng mấy tốt đẹp.

“Có chuyện gì vậy?” Triều Từ nhíu mày bước tới.

Tôn Thịnh vốn đang rất hung hãn, nhưng khi nhìn thấy Triều Từ thì lập tức thay đổi sắc mặt: “Không có gì đâu, chỉ là người dưới không biết điều, làm phiền ngài Chủ tịch Triều rồi.”

“Cậu hai Tôn khoan nói đã,” Triều Từ nở nụ cười như có như không, liếc nhìn gã một cái rồi quay sang thanh niên đang cúi đầu, hỏi: “Cậu nói đi, có chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Hành động này của Triều Từ rõ ràng là không nể mặt Tôn Thịnh, khiến sắc mặt của gã có chút khó coi. Nhưng Tôn Thịnh cũng hiểu rằng, khoảng cách giữa gã và Triều Từ cách nhau rất xa, Triều Từ hoàn toàn không cần phải nể mặt gã. Nói một cách khó nghe là trước mặt Triều Từ, gã và thằng nhóc bị tát kia chẳng có gì khác nhau cả. Chỉ là một con kiến và một con kiến lớn hơn một chút… thì có gì khác biệt cơ chứ?

Nghe Triều Từ hỏi, thanh niên từ từ ngẩng đầu lên. Đôi mắt của cậu ta vẫn còn đỏ ngầu, trông còn hung hăng hơn so với Tôn Thịnh.

“Anh ta bỏ thuốc vào rượu, ép tôi phải uống.” Thanh niên nói.

Nếu là người khác, cậu ta có lẽ sẽ không dám nói ra điều này. Nhưng khuôn mặt của Triều Từ vốn có độ nhận diện khá cao, cậu ta vừa nhìn đã nhận ra Triều Từ là người có địa vị cao nhất ở đây, là người chính trực nhất…

Nhưng nghĩ đến đây, trong lòng cậu ta lại dâng lên một chút sợ hãi. Những người giàu có làm gì có ai thật sự chính trực, thủ đoạn còn chẳng biết thâm độc đến mức nào.

Nhưng giờ cậu ta cũng không còn cách nào khác ngoài việc đặt hy vọng vào Triều Từ. Cậu ta đã nghe tiếng xấu của Tôn Thịnh từ trước, nếu đắc tội với gã thì chỉ gãy tay gãy chân là vẫn còn may.

Ngay khi nghe đến chuyện bỏ thuốc, sắc mặt của Triều Từ liền trở nên lạnh lẽo, cậu quay sang nhìn Thẩm Diệp vừa vội vã chạy đến: “Cậu tổ chức tiệc mà lại để mấy trò chẳng ra gì thế này xuất hiện à?”

Thẩm Diệp cứng người, sau đó liếc nhìn Tôn Thịnh một cái đầy giận dữ.

Anh ta và Tôn Thịnh tất nhiên không giống nhau, dẫu rằng bữa tiệc này là để vui chơi với đàn ông và phụ nữ, nhưng mọi thứ đều phải dựa trên sự đồng thuận, một bên muốn tiền, một bên muốn sắc. Trong bữa tiệc, ngoài những cậu ấm cô chiêu đến để giải trí, còn có những nam thanh nữ tú đến để khoe khoang hoặc tìm kiếm cơ hội từ những người giàu có.

Thẩm Diệp đã nghe nói về việc Tôn Thịnh chơi bẩn, nhưng chuyện này chưa từng xảy ra trước mặt anh ta. Anh ta nghĩ rằng những kẻ như gã sẽ không dám giở trò trong bữa tiệc của mình, nhưng ai ngờ ngay lần đầu tiên Triều Từ đến chơi mà gã đã gây rắc rối rồi.

“Tôn Thịnh, có phải tao đã nói từ lâu rồi là không được chơi mấy trò bẩn thỉu này trước mặt tao sao, mày có tin tao sẽ tiễn mày đi không?!” Thẩm Diệp bước tới, túm lấy cổ áo của Tôn Thịnh.

Mặt Tôn Thịnh đỏ bừng như gan lợn: “Thằng nhãi đó nói bậy mà mày cũng tin à?”

“Có thật hay không thì cứ xét nghiệm là biết ngay. Thẩm Diệp, gọi người tới lấy mẫu rượu trên sàn đi.” Triều Từ nói rồi gọi điện thoại.

Chẳng mấy chốc, có người mang theo vali tới gấp. Trong lúc chờ đợi, mọi người trong phòng đều không dám rời đi hay có bất kỳ động tĩnh nào vì sợ hãi trước sức mạnh của Triều Từ.

“Chính là ly rượu đó, thử xem có bị bỏ thuốc không?” Triều Từ nói, khẽ ngẩng đầu ra hiệu về phía chất lỏng đã được thu thập, được đựng trong một chiếc ly.

Người đến xử lý rất nhanh chóng và chuyên nghiệp, chỉ mất vài phút chiếc máy ở trong tay đã vang lên vài tiếng “bíp bíp”, sau đó anh ta nói: “Ngài Triều, trong ly rượu này có chứa Y-hydroxybutyric acid, còn gọi là nước ngoan ngoãn hay nước nghe lời.”

Nghe đến đây, sắc mặt của Tôn Thịnh lập tức trắng bệch như nhà có tang gia.

Xui xẻo lắm mới bị bắt quả tang ngay trước mặt Triều Từ, mà gã nghe nói Triều Từ là kiểu người cứng nhắc như cán bộ nhà nước, lần này rất có thể là gã sẽ bị tống vào trong tù.

“Cậu hai Tôn, cậu giỏi lắm,” Triều Từ nói, giọng điệu lạnh lùng.

“Giữ lại ly rượu và hiện trường, luật sư của tôi sẽ đến ngay.”

Sau đó, cậu nhìn về phía chàng trai đang ngồi trên ghế sô pha, người từ đầu đến cuối chỉ nói một câu kia, rồi dịu giọng: “Áo của cậu bị rượu làm ướt rồi, theo tôi vào phòng thay đồ nhé.”

Nghe vậy, chàng trai do dự một chút rồi từ từ đứng lên, đi theo Triều Từ ra khỏi đám đông.

Thực ra, Triều Từ không cần phải đích thân đưa người này đi thay quần áo, nhưng Triều Từ đặc biệt muốn làm vậy là vì… cậu đã để mắt đến chàng trai trẻ này rồi.

Giao dịch tiền và sắc, đôi bên tự nguyện thì làm sao có thể so sánh được với việc thuần phục một “chú sói con” nhìn là biết có câu chuyện đằng sau, đúng không?

Triều Từ dẫn cậu ta vào phòng thay đồ, trên đường đi Triều Từ đã dặn dò một nhân viên phục vụ mang quần áo đến. Hai người chưa đợi được một phút thì nhân viên đã mang một bộ quần áo tới.

Triều Từ nhận lấy quần áo, nhìn sơ qua kích thước rồi quan sát chàng trai, bèn nói: “Ở đây chỉ có quần áo của Thẩm Diệp, nhưng cậu cao hơn anh ta ít nhất bảy tám centimet, có thể sẽ hơi chật, tạm thời mặc đỡ nhé.”

Chàng trai dĩ nhiên không phản đối, im lặng nhận lấy quần áo. Triều Từ cũng tự giác ra ngoài phòng và đóng cửa lại để chờ cậu ta thay đồ.

Chưa đầy hai phút sau, chàng trai đã bước ra.

Khi cậu ta thay xong bộ đồ sạch sẽ và đứng dưới ánh sáng sáng rực của căn phòng, cậu ta trông còn đẹp trai hơn nhiều. Triều Từ có thể khẳng định rằng, cậu ta chính là người đẹp trai nhất trong bữa tiệc này, thậm chí không thua kém gì so với Bùi Sơ, chỉ là phong cách của hai người khác nhau mà thôi.

Cả hai đều đẹp trai đến mức không ai sánh bằng, nhưng vẻ đẹp của Bùi Sơ lại quá mạnh mẽ và mang tính xâm lược, là một kiểu nhan sắc rất bá đạo. Còn chàng trai trước mặt lại khác, khí chất của cậu ta rất lạnh lùng, thanh thoát và tao nhã. Hai người giống như mặt trời rực rỡ và mặt trăng mát dịu, một người chói lòa, một người lạnh lẽo. Cả hai đều mang lại cảm giác khó gần vì những đặc điểm riêng biệt đó.

Đẹp như thế này thì không có gì kỳ lạ khi Tôn Thịnh bị dục vọng che mờ lý trí, đến mức dám bỏ thuốc để chiếm đoạt.

“Cậu là người mà Tôn Thịnh đưa đến à?” Triều Từ hỏi chàng trai.

Mặc dù câu hỏi của cậu khá thẳng thắn, nhưng giọng điệu lại bình tĩnh và ấm áp, không mang chút cảm giác chất vấn nào, cũng không khiến người được hỏi cảm thấy khó chịu hay lúng túng.

Nếu nói về cách trò chuyện và ứng xử, thiết lập của Triều Từ trong thế giới này đã đạt đến mức hoàn hảo. Cậu chưa bao giờ thất bại, ngoại trừ những lần đối diện với Bùi Sơ.

“Vâng ạ,” chàng trai đáp lại.

“Vậy nếu cậu không muốn, tại sao còn đi cùng hắn?”

Chàng trai không trả lời.

Triều Từ thở dài một tiếng, đứng dậy cầm lấy ấm trà luôn có sẵn trong phòng, rót một tách trà rồi đưa cho chàng trai: “Ở đây buổi tối thường lạnh lắm, cậu uống chút gì ấm cho đỡ lạnh nhé.”

“Về bên phía Tôn Thịnh, tôi sẽ để luật sư của mình thu thập bằng chứng. Sau đó, cậu có muốn kiện hắn hay không đều tùy ý cậu. Tôi có thể hỗ trợ nếu cậu cần.”

Chàng trai đón lấy tách trà, động tác hơi cứng nhắc, nhưng khi nước trà ấm từ cổ họng chảy xuống dạ dày, sự căng thẳng trong lòng cậu cũng dần tan biến.

Chàng trai biết mình cư xử nãy giờ chưa phải phép lắm.

Tối nay, cậu ta có thể thoát khỏi tình cảnh khó khăn này là nhờ vào Triều Từ. Thậm chí, Triều Từ không đứng về phía những kẻ nhà giàu như mình mà còn cho Tôn Thịnh một bài học. Việc này đã là một ân huệ lớn lao, nhưng không ngờ Triều Từ còn nói sẽ sẵn sàng hỗ trợ nếu cậu ta quyết định kiện Tôn Thịnh.

Vì vậy, cậu ta tự nhiên cảm thấy biết ơn Triều Từ.

“Tôi…” Chàng trai chợt không biết bắt đầu từ đâu.

“Không cần vội,” Triều Từ mỉm cười nhẹ nhàng, “Cứ từ từ nói. Trước tiên, cậu có thể cho tôi biết tên của cậu là gì được không?”

“Tôi tên là Tạ Kiêu,” chàng trai nói.

Khi đã mở lời thì mọi chuyện sau đó dễ dàng nói ra hơn, chàng trai chậm rãi kể.

Tạ Kiêu hiện là sinh viên năm tư, học cùng một trường đại học với Triều Từ năm xưa, tương lai vốn đầy hứa hẹn nhưng gia đình lại gặp biến cố lớn. Cha nợ cờ bạc ba trăm nghìn rồi bỏ trốn, các chủ nợ không tìm thấy người nên ngày nào cũng đến để kiếm chuyện với mẹ và em gái. Mẹ ngã bệnh vì lo nghĩ nhiều, sau khi kiểm tra thì mới phát hiện bị mắc ung thư xương, hiện đang nằm trong phòng ICU, mỗi ngày đều tốn rất nhiều tiền.

Trước đây, Tôn Thịnh đã theo đuổi chàng trai này, nhưng cách làm của gã không được trong sáng cho mấy nên đã bị cậu ta đánh cho một trận.

Tôn Thịnh vừa thèm muốn vừa thù hận Tạ Kiêu. Sau khi nghe tin về gia đình của Tạ Kiêu, gã đã đến và nói rằng nếu Tạ Kiêu đồng ý đi cùng với gã đến buổi tiệc này, nếu Tạ Kiêu thể hiện tốt thì gã có thể giúp chi trả chi phí điều trị.

Tạ Kiêu đã đồng ý.

Nhưng cậu ta đã đánh giá quá cao bản thân, cũng như đã đánh giá quá cao Tôn Thịnh.

Cậu ta biết Tôn Thịnh là kẻ có thủ đoạn không sạch sẽ, nhưng không ngờ gã lại bẩn thỉu đến như vậy. Cậu ta nghĩ mình có thể chịu đựng được, nhưng cuối cùng cũng không nhịn nổi.

Khi nghĩ đến người mẹ đang nằm trong phòng bệnh, cậu ta cảm thấy có chút mờ mịt.

Triều Từ nghe xong cảm thấy xúc động.

Thật sự là một phiên bản nam của câu chuyện Lọ Lem.

Vừa hay, cậu có thể đóng vai một tổng tài bá đạo cứu mỹ nhân trong hoàn cảnh khốn khó này.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Ngoại truyện 3"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online