Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ - Chương 230
Chương 230
“Cậu còn nhớ ta đã nói với cậu về bản chất của Hoang là gì không?” Triều Từ vẫn mỉm cười hỏi Nhiếp, thần sắc bình thản như mỗi đêm trước đây khi anh dạy học cho Nhiếp.
Nhiếp nhìn anh, không nói gì.
Tim của hắn đau nhói, nhưng nỗi đau ấy không chỉ đến từ vết thương nơi thanh kiếm đâm vào.
Triều Từ dường như cũng không cần câu trả lời từ Nhiếp, anh tự mình tiếp tục nói: “Hoang là sự kết thúc của tất cả, nó là điểm cuối của mọi thứ cũ kỹ và mục nát, nó không thể chứa đựng một vị thần cũ.”
Nhiếp vẫn không nói gì, hắn đang chờ đợi một câu trả lời cuối cùng.
“Có người đã tạo ra nó, họ muốn nó trở thành một thùng rác đủ tiêu chuẩn, nhưng nó không muốn. Nó muốn tự cứu mình, nhưng nó không thể dựa vào một vị thần cũ, nó cần một vị thần mới.”
“Một vị thần mới do chính nó tạo ra.”
Nhiếp khép mắt lại, dường như hắn đã hiểu ý của Triều Từ.
“Vậy anh muốn thay thế tôi?” Hắn hỏi.
“Không, ta thật sự không hứng thú với việc trở thành thần,” Triều Từ nhún vai, “Trở thành thần quá phiền phức, ai thích thì cứ làm.”
“Ta chỉ muốn sống, sống cũng chẳng có gì hay ho, nhưng sợ chết vẫn là bản năng của con người, ngay cả thần cũng vậy.”
“… Thì ra là vậy.” Nhiếp nhắm mắt lại, gần như thở dài.
Nụ cười của Triều Từ thoáng chững lại.
Triều Từ cứ nghĩ rằng mình không có trái tim, nhưng đến lúc này anh mới nhận ra rằng bản thân cũng có cảm giác tội lỗi.
“Tôi còn sống được bao lâu?” Nhiếp hỏi anh.
“Bảy ngày,” Triều Từ nói, “Trận pháp này cần bảy ngày mới hoàn thành.”
“Giờ anh sẽ đi sao?”
“……”
Câu hỏi này khiến Triều Từ cảm thấy có chút vớ vẩn, cổ họng anh như bị nghẹn lại, cuối cùng anh chỉ khô khốc đáp: “Không, vì ta là người hưởng lợi từ trận pháp, nên ta cũng phải ở trong trận pháp này.”
Câu trả lời của anh khiến Nhiếp bình tâm lại phần nào, như thể vừa hoàn thành được một tâm nguyện vậy.
Cảm giác này khiến Triều Từ cảm thấy vừa buồn cười vừa hoang đường, đồng thời đầu ngón tay của anh cũng bắt đầu run rẩy.
Sự im lặng kéo dài rất lâu, cả căn phòng lớn chìm vào tĩnh lặng.
“Vậy lần gặp gỡ của chúng ta lúc đó thực ra không phải là tình cờ?” Sau một lúc, Nhiếp phá vỡ sự im lặng, hỏi một câu như đang trò chuyện bình thường.
“Tất nhiên là không.” Triều Từ nói, “Cậu là vị thần mới được Hoang chọn… ta đã mất rất nhiều thời gian để tìm cậu.”
“Những thứ đó không chỉ là ấn ký truyền thừa đúng không?” Nhiếp nhìn về phía những viên pha lê đang lơ lửng trên trận pháp.
“Đúng vậy, thực ra đó là thần cách của họ.” Triều Từ nói, “Thần cách là thứ mà người phàm không thể hủy diệt, vì vậy nó mới tồn tại cho đến bây giờ, trở thành nguồn sức mạnh vô tận cho họ.”
Đó là thần cách của Lucifer, của Belphegor,… chỉ là linh hồn bên trong đã bị xóa sạch.
“Sáu mảnh thần cách cộng với tôi, có thể giúp anh thoát khỏi sự ràng buộc của Hoang không?”
“Ta không biết.” Triều Từ lắc đầu, “Nhưng ta cũng không định tiếp tục ở lại đây, có lẽ nguồn sức mạnh này đủ để ta rời khỏi nơi này.”
Nhiếp gật đầu, hắn nhìn về phía cửa sổ đóng kín của cung điện, dường như muốn nhìn thấu thế giới hoang tàn bên ngoài qua khung cửa sổ ấy.
Vùng đất này… thật sự quá nhiều vết thương.
“Thế giới bên ngoài trông thế nào?” Hắn đột nhiên muốn biết.
Cuộc sống trước đây của Triều Từ, nó như thế nào?
“Chỉ vậy thôi, trời xanh, cỏ xanh, trong cửa hàng bán đầy bánh ngọt nhỏ, người bình thường dù không làm gì cũng không bị đói, sống tốt hay sống tệ cũng không khác nhau nhiều…”
Nhiếp lặng lẽ nghe xong, “… Thật sự tốt hơn nhiều rồi.”
Tốt hơn mảnh đất hoang tàn này rất nhiều.
……
Hai người trò chuyện rất lâu, như thể đang nói về những câu chuyện thường ngày.
Không ai có thể nghĩ rằng, có một người là kẻ giết người, còn người kia là nạn nhân sắp chết.
Đến ngày cuối, máu trong cơ thể của Nhiếp đã gần như cạn kiệt, sức mạnh của trận pháp đang giữ cho hắn sống đến khi giọt máu cuối cùng chảy ra.
Bây giờ, sau khi Triều Từ nói xong một câu, Nhiếp phải mất rất lâu mới có thể đáp lại.
Trước khi giọt máu cuối cùng cạn kiệt.
“Cuối cùng, một câu hỏi nữa thôi,” Nhiếp yếu ớt mỉm cười, “Anh đã từng thích tôi chưa?”
Hắn thậm chí còn không dám dùng từ “yêu”.
Triều Từ nhìn hắn chăm chú, lúc này, bộ áo choàng đen trên người anh sáng bóng như mới, những hoa văn trên cổ tay áo và vạt áo tựa như phù chú đang uốn lượn.
Đến lúc này, anh mới thật sự giống như một vị thần. Một vị thần cao cao tại thượng, đầy từ bi nhưng cũng vô tình.
Anh không trả lời câu hỏi đó, chỉ đến gần Nhiếp. Trong giây phút cuối cùng của cuộc đời hắn, anh nhẹ nhàng hôn lên chiếc trán đã không còn độ ấm nào của hắn.
Có lẽ ta sẽ nhớ cậu, Tiểu Nhiếp à.
Người đàn ông bị xiềng xích lúc này đã không còn hơi thở.
Anh tháo xuống xiềng xích trên người đàn ông, ôm lấy hắn rồi nhẹ nhàng đặt nằm xuống đất.
Trong khi đó, ánh sáng từ trận pháp càng lúc càng rực rỡ, cuối cùng biến thành một cột sáng chọc thẳng lên trời khiến tòa lâu đài bị phá hủy từ bên trong, vô số viên gạch rơi xuống. Cột sáng ấy vẫn tiếp tục đâm thẳng vào bầu trời, xuyên qua những tầng mây dày đặc như một mũi tên sắc bén, mở ra một khoảng không lớn, chiếu rọi ánh sáng khắp nơi.
Triều Từ bước ra khỏi tòa lâu đài đã gần như trở thành đống đổ nát, xung quanh anh đầy rẫy binh lính và vô số khẩu pháo nhắm vào.
Triều Từ không màng đến ai, anh bước đến một nơi trống trải, không gian phía trước đột nhiên nứt ra một khe nứt khổng lồ.
Năng lượng cuồng bạo từ bên trong rò rỉ ra khiến không ai dám tiến lại gần, nhưng Triều Từ vẫn thản nhiên.
Anh nâng chân, một chân đã bước vào bên trong khe nứt không gian.
“Bệ hạ không nói cho ngài biết đúng không?”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau anh.
Triều Từ quay đầu lại, là Luce đang hét lên với anh.
“… Gì cơ?”
Giọng nói của Triều Từ bị cơn gió lớn từ miệng khe nứt át đi hoàn toàn.
“Bệ hạ đã biết từ lâu rồi.”
Khi Luce vừa nói xong, Triều Từ đã hoàn toàn biến mất vào khe nứt của không gian.
Sau khi rời khỏi Hoang, Triều Từ đã đi qua rất nhiều, rất nhiều thế giới.
Sau khi ra ngoài, anh mới hiểu hết được nguồn gốc của Hoang, cũng biết đến sự tồn tại của hệ thống và Chủ Thần.
Anh rất mạnh, đi đến đâu cũng có thể hành động theo ý mình, rồi thời gian cứ thế trôi qua, rất lâu.
Anh luôn nhớ về thằng nhóc có đôi mắt màu lục ngốc nghếch đó.
Anh chủ động tìm đến Chủ Thần để thực hiện một giao dịch.
“Tôi muốn hồi sinh cậu ấy.”
“Một trăm triệu điểm.”
—— “Thành giao.”
…………
Hai mươi triệu điểm có thể mua được Chìa Khóa Quay Lại, nhưng Chìa Khóa Quay Lại không thể hồi sinh Nhiếp, vì hắn là hóa thân của Hoang.
Triều Từ đã trải qua vô số vận mệnh bi thảm trong vô số không-thời gian.
Cậu hoàn toàn đắm chìm trong đó. Chỉ khi cảm xúc của cậu hoàn toàn hòa vào vai diễn, cậu mới có thể kiếm được nhiều điểm hơn.
Cậu không biết mình đã mất bao lâu mới tích lũy đủ một trăm triệu điểm theo yêu cầu của Chủ Thần, nhưng khi cậu vừa kịp tích lũy đủ và chuẩn bị đi tìm Chủ Thần để thực hiện giao dịch đó, thì đột nhiên cậu lại bị cuốn vào thế giới nhiệm vụ trước đó.
Cho nên cậu mới tức giận đến như vậy, cậu không thể chờ thêm một giây phút nào nữa, cậu phải rời đi nhanh nhất có thể.
Thậm chí, cậu còn nghĩ rằng có lẽ Chủ Thần không thể thực hiện được yêu cầu của cậu, nên mới cố tình giam cậu trong mấy thế giới nhiệm vụ này để lừa gạt cậu.
Suy nghĩ này ngày càng trở nên mạnh mẽ, cho đến khi cậu đến thế giới này.
Triều Từ ngồi dậy từ chiếc giường có bốn trụ rất sang trọng, giơ tay hất đổ bát cháo trắng đặt bên cạnh giường.
Tiếng bát vỡ tan tành trên mặt đất đã khiến con robot vừa rồi lập tức quay trở lại.
“Gọi Nhiếp ra đây.” Triều Từ nói với robot.
“Bệ hạ không muốn gặp ngài.” Robot trả lời.
【Giờ là tình huống gì vậy?】Triều Từ gọi hệ thống ra.
【Cái này… đợi một chút, có vẻ như đây là một thế giới nhiệm vụ mới.】Hệ thống còn bối rối hơn cả Triều Từ, nó hoàn toàn không biết gì về Hoang, càng không hiểu Hoang là nơi nào, nó còn tưởng rằng nó và Triều Từ đã bị Chủ hệ thống chuyển đến một thế giới nhiệm vụ khác, lo lắng đến mức suýt chết máy.
Chủ hệ thống đang làm cái gì vậy, nó và Triều Từ đã bị các thế giới nhiệm vụ trước đó hành cho ra bã, giờ lại gặp thêm phiền phức nữa, không sợ Triều Từ phát điên mà bỏ việc sao.
Sau khi xem xét tài liệu từ Chủ hệ thống, nó nói với Triều Từ:【Bối cảnh của thế giới này có vẻ là… hậu tận thế? Tôi cũng không rõ lắm, có vẻ như thế giới này vừa mới hoàn thành thống nhất và hiện tại cậu là một kẻ ám sát vua không thành…】
【Được rồi, tôi hiểu rồi.】Triều Từ ngắt lời hệ thống.
Sau đó, cậu nói với robot: “Ngươi mau đi nói với hắn, nếu hắn không đến, thì đừng hòng ta uống dù chỉ một giọt cháo, để ta chết đói cho xong.”
Robot: “……”
Nó thu dọn đống bát vỡ, sau đó lặng lẽ quay người rời đi.
Khoảng mười phút sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân đều đặn và mạnh mẽ.
Tên ngốc mà cậu nhớ thương bao lâu nay vẫn giống như trong ký ức.
Người đàn ông cao lớn với đôi mắt xanh lục và mái tóc đen từ từ tiến lại gần, cuối cùng dừng lại trước giường của cậu.
“Anh lại giở trò gì nữa vậy?” Nhiếp hỏi cậu, giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào, rất lạnh lẽo.
Dường như Triều Từ không hề cảm nhận được sự lạnh lùng trong lời nói của Nhiếp, cậu khẽ lắc chiếc xích sắt trên chân, nghiêng đầu cười nói: “Vậy kịch bản lần này là ta ám sát bất thành, rồi bị vị bệ hạ khoan dung này giam giữ?”
Nhiếp lặng lẽ nhìn cậu, như thể không hiểu cậu đang nói gì.
“Hửm? Em định giả vờ mất trí nhớ à? Hay là thật sự không nhớ gì?” Triều Từ hỏi.
Nhiếp vẫn giữ im lặng, khiến Triều Từ trông như đang diễn kịch một mình.
Nhưng Triều Từ cũng chẳng bận tâm, cậu nhún vai: “Thôi bỏ đi, nhớ hay không cũng chẳng quan trọng.”
“Ta không muốn uống cháo, ta muốn uống sữa.”
Một tù nhân lại còn ra lệnh đòi hỏi thế này, Nhiếp dường như sắp mở miệng chế giễu cậu.
Nhưng Triều Từ không để cho Nhiếp có cơ hội đó, cậu tiếp tục nói: “Ta chưa từng uống sữa khi đang bị xích, không biết có thú vị hơn không.”
Nhiếp ngẩn người một chút, sau khi hiểu ra ý tứ trong lời nói của Triều Từ, tai hắn bắt đầu đỏ lên.
Hắn không muốn để Triều Từ giở trò, đang định nói gì đó nhưng môi đã bị Triều Từ chặn lại, cùng với đó là tiếng xiềng xích va vào nhau vang lên bên tai.
……
Không có gì mà chịch không thể giải quyết, nếu chưa thì làm thêm phát nữa.
Triều Từ và Nhiếp không chỉ làm một hai lần, họ làm từ sáng đến tối, rồi lại từ tối làm đến sáng.
Triều Từ mệt đến nỗi không nhấc nổi cánh tay, lúc mọi chuyện kết thúc cậu chỉ muốn chìm vào giấc ngủ sâu.
Nhưng lúc đó, hệ thống khó khăn lắm mới được thả ra, cuối cùng nó cũng có thể liên lạc được với Triều Từ. Nó không thể chờ đợi được nữa, nhanh nhảu nói với cậu:
【Triều Từ, Chủ hệ thống bảo tôi truyền đạt cho cậu hai câu.】
【Chủ hệ thống nói các thế giới mà trước đây cậu làm nhiệm vụ thực ra đều là thế giới tinh thần của Nhiếp, bởi vì Nhiếp chính là hiện thân của Hoang, do đó thế giới tinh thần của hắn rộng lớn vô cùng.】
【Chủ hệ thống còn nói rằng: Ta vốn định sắp xếp giùm hắn một cơ hội xả giận tuyệt vời, nhưng không ngờ ngươi, một kẻ vô tâm vô phế, lại xen vào. Ngươi khiến hắn tự hành hạ mình đến thê thảm. Thôi, ta lười can thiệp vào nữa. Hai ngươi đúng là nồi nào úp vung nấy, một kẻ muốn đánh, một kẻ muốn chịu, tự mà lo lấy nhau đi.】
【Triều Từ, Chủ hệ thống nói cái gì vậy, tôi chẳng hiểu gì cả?】
Triều Từ vốn đang buồn ngủ, nhưng sau khi nghe xong những câu này thì mọi cơn buồn ngủ đều tan biến.
Cậu lập tức tỉnh táo lại, khó nhọc chống cơ thể lên, một tay đè lên người Nhiếp, tay còn lại thì véo mạnh vào má Nhiếp.
“Hóa ra mấy người đó đều là em.”
Cậu vừa cười vừa tức giận: “Coi như chúng ta hòa nhau.”
Nhiếp bình tĩnh nhìn cậu, đôi mắt xanh lục của hắn như một hồ nước ngày xuân sâu lắng và dịu dàng.
“Ừ.” Hắn khẽ đáp.
Rồi hắn vươn tay, ôm lấy cổ của Triều Từ, kéo người này vào lòng mình. Hắn ôm thật chặt như muốn hòa tan cậu vào trong máu thịt của mình.
Ai đúng ai sai, hắn không còn muốn phân biệt nữa.
Chỉ cần người này có thể quay về.
…………
《Hoàn chính văn》