Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ - Chương 228
Chương 228
Trong thị trấn hiếm khi nhìn thấy người nào mặc trang phục hoa lệ và sạch sẽ như vậy. Thông thường, người dân ở đây chỉ có một bộ quần áo mặc trong nhiều năm, ai có thêm một bộ để thay đã được xem là có cuộc sống khá tốt rồi. Ở trong tình cảnh như vậy, việc giữ cho quần áo luôn sạch sẽ và tinh tươm là điều không thể.
Thanh niên không chỉ ăn mặc nổi bật mà còn có dung mạo vô cùng tuấn tú, đôi mắt xanh da trời hiếm thấy và kết hợp với nhiều đặc điểm khác, rõ ràng gã là một quý tộc đến từ một trong sáu thành phố.
Trong tay Triều Từ đang cầm một chiếc hộp nhỏ được trang trí tinh xảo, hiển nhiên đây không phải là thứ có thể xuất hiện ở thị trấn nhỏ này, rõ ràng là do thanh niên đó tặng.
Triều Từ vui vẻ trò chuyện với thanh niên, đôi mắt như hoa đào cong lên, lấp lánh những tia sáng nhỏ bên trong.
Nụ cười của anh đẹp đến hút hồn nhưng nó lại dành cho người khác.
Ánh mắt Nhiếp chợt tối lại, môi mím chặt thành một đường thẳng, bước nhanh tới kéo tay của Triều Từ về phía mình.
Triều Từ có chút ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn thì nhận ra là Nhiếp, sắc mặt liền thả lỏng: “Tìm được chỗ ở của chúng ta rồi à?”
“Ừm,” Nhiếp lạnh nhạt đáp, giọng điệu có chút trách móc: “Không phải đã bảo anh đừng đi lung tung rồi sao?”
“Ta có chạy lung tung đâu…”
Nhiếp không để ý đến lời biện bạch của Triều Từ, nó kéo mạnh cánh tay của anh rồi lôi về phía chỗ ở mà mình vừa tìm được.
Thanh niên mặc áo choàng trắng ban đầu còn định nói gì đó, nhưng khi Nhiếp đến, gã không thể xen vào lời nào, bây giờ lại thấy Triều Từ sắp bị kéo đi nên gã chạy theo, giữ lấy tay áo của Triều Từ: “Hai người định tìm chỗ trú qua kỳ gió lớn phải không? Thực ra không cần phải ở lại đây đâu, cơ sở vật chất của thị trấn này rất kém, e rằng sẽ sống rất khó khăn. Tôi có vài chỗ ở gần thành phố Samuel, nếu hai người không phiền thì…”
“Không cần.” Nhiếp không đợi thanh niên nói hết câu đã ngắt lời, sắc mặt càng trở nên tồi tệ hơn, nó kéo tay Triều Từ rồi bước nhanh.
Triều Từ bị Nhiếp kéo đi, áy náy quay đầu lại nhìn thanh niên: “Xin lỗi nhé, em trai tôi hơi nóng tính…”
Ngay khi nghe Triều Từ nói từ “em trai”, sắc mặt của Nhiếp đã hoàn toàn đen kịt.
Còn thanh niên phía sau, ban đầu có vẻ lo lắng nhưng sau khi nghe Triều Từ nói thì lại vui vẻ hơn, gã vẫy tay: “Không sao, không sao, tôi sẽ ở đây vài ngày, nhớ đến tìm tôi nhé!”
Triều Từ định trả lời, nhưng Nhiếp bên cạnh anh bước đi nhanh hơn. Triều Từ đành phải chạy theo để không bị kéo đau cánh tay, nên cũng không còn cơ hội đáp lại lời của thanh niên.
Nhiếp không đợi đến khi cả hai về đến chỗ ở, ngay sau khi khuất khỏi tầm mắt của gã thanh niên áo choàng trắng đó, nó đã kéo Triều Từ vào một con hẻm nhỏ, nửa đè anh lên tường, giọng điệu vô cùng khó chịu: “Anh ta là ai?”
“Không biết, vừa nãy mua đồ thì gặp thôi mà.” Triều Từ gãi đầu, như thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nói xong, anh còn giơ cái hộp nhỏ trong tay lên: “Ban đầu ta không định để ý đến hắn đâu, nhưng hắn tặng ta đồ ăn ngon. Là bánh ngọt đấy! Không biết đã mấy nghìn năm rồi ta không được ăn bánh ngọt ngon như thế này, hu hu…”
Là thần của dục vọng, Triều Từ vừa sinh ra đã biết cách tận dụng vẻ ngoài của mình. Lúc này, anh giả bộ khóc để làm dịu đi bầu không khí, trông vừa xinh đẹp vừa dễ thương, nhưng Nhiếp lại không hề bị lay động, ngược lại đôi môi của nó càng mím chặt hơn.
Nó chộp lấy cái hộp trong tay Triều Từ định vứt đi, nhưng Triều Từ liền ngăn lại, khiến sắc mặt của Nhiếp càng thêm khó coi.
“Có phải anh không quyến rũ người ta thì sẽ chết không?!” Sắc mặt của nó đanh lại.
Đúng vậy, đây không phải là lần đầu tiên Triều Từ cố ý quyến rũ người khác trước mặt nó.
Khi Nhiếp mười ba tuổi, Triều Từ cũng từng gặp một tên quý tộc khác. Người đó đã tặng cho Triều Từ một viên đá quý màu đỏ rất lớn. Khi đó, họ cũng nói chuyện vui vẻ với nhau. Nếu không phải hôm ấy chỉ dừng chân ở thị trấn một ngày, thì chẳng biết mối quan hệ giữa họ sẽ phát triển đến mức nào.
Triều Từ chớp mắt, dường như cảm thấy Nhiếp đang làm quá lên: “Ta là thần của dục vọng, không đi quyến rũ người khác thì làm gì?”
Đúng là chuyện bé xé ra to, giữa anh và gã thanh niên áo choàng trắng kia còn chưa đến đâu cả.
Triều Từ đã sống rất lâu, số mối tình mà anh đã từng trải qua không phải một nghìn thì cũng đến tám trăm.
Tình yêu và dục vọng mới là vũ khí mạnh nhất của anh.
Câu này của Triều Từ không những không làm cho Nhiếp bình tĩnh lại, mà còn như thêm dầu vào lửa.
“Vậy thì hãy quyến rũ tôi đi!”
Triều Từ vốn chỉ đứng ở gần góc tường, nhưng bây giờ đã bị Nhiếp đẩy thẳng lên tường.
Đầu của Triều Từ suýt nữa va vào tường, may mà Nhiếp kịp thời giơ tay ra đỡ để nó va vào lòng bàn tay mềm mại của Nhiếp.
Hành động bất ngờ này khiến Triều Từ sững người trong giây lát. Sau đó, anh ngẩng đầu nhìn Nhiếp, không kìm được mà bật cười như thể nghĩ rằng nó đang đùa.
“Cậu đang nói gì vậy? Ta không làm hại trẻ con đâu… Ưm—”
Lời của Triều Từ chưa kịp nói hết thì đã bị một nụ hôn đột ngột hoặc có thể nói là hung hãn cắt ngang.
Một lúc lâu sau, hai người mới tách ra. Lúc này, đôi môi của Triều Từ không chỉ đỏ lên mà còn sưng phồng, khóe miệng còn rách một chút.
Chỉ có điều không có máu chảy ra.
Thằng nhóc này vừa cắn anh một cái, rồi liếm hết máu trên vết thương. Sức lực của nó vừa mạnh vừa dứt khoát, khiến Triều Từ đau đến mức không thể xác định được rốt cuộc ai mới là thần, ai mới là con người nữa.
Sau khi buông Triều Từ ra, Nhiếp nhìn thẳng vào mắt anh, giọng khàn khàn nói: “Tôi đã trưởng thành rồi.”
Lễ Đón Gió năm nay đã trôi qua một tháng, theo tập tục của người di dân, Nhiếp đứng trước mặt Triều Từ lúc này đã hoàn toàn là người trưởng thành.
Cả cơ thể đã dậy thì đầy đủ rồi.
Triều Từ ngẩng đầu nhìn Nhiếp, sắc mặt có chút dại ra.
Nhiếp đã không còn là thằng nhóc mười hai tuổi chỉ cao đến cổ Triều Từ nữa.
Bây giờ, hắn đã cao hơn Triều Từ nửa cái đầu, vẻ non nớt và đáng yêu trên gương mặt trước kia cũng hoàn toàn tan biến. Ngũ quan đã nở rộ, không còn chút gì liên quan đến sự dễ thương, mà thay vào đó là nét sắc sảo, anh tuấn vô cùng, đôi mắt màu xanh lục đầy sự sắc bén và nguy hiểm của một kẻ săn mồi.
Lúc này, hắn đứng trước mặt Triều Từ, ép anh vào tường, che khuất phần lớn ánh sáng trước mặt anh. Để nói chuyện được với hắn, Triều Từ phải ngẩng đầu lên.
Không khí xung quanh đầy hơi thở của sự xâm lược.
Thật sự đã lớn rồi nhỉ.
Triều Từ cảm thán nhưng vẫn lắc đầu nói: “Cậu đã cao lớn rồi… nhưng ta không thể xuống tay với một người mới mười lăm tuổi được.”
“Cũng là anh nói lúc tôi vừa tròn mười ba tuổi, anh dám trêu chọc tôi rằng những thằng bé mười ba tuổi đều đã ở cùng với các cô gái. Sao bây giờ tôi trưởng thành rồi, anh lại bày đặt đạo đức?”
Giọng hắn lạnh lùng, mang theo sự châm biếm giống như đang rất tức giận.
Cái này, ít nhất cũng phải mười tám tuổi chứ?
Với lại, anh cảm thấy Nhiếp còn cao hơn nữa…
Triều Từ gãi đầu nói: “Cậu cũng biết đấy, ta đã mấy chục nghìn năm, thậm chí là mấy trăm nghìn năm tuổi rồi, cậu chỉ mới có mười lăm tuổi, ngay cả số lẻ của ta cậu cũng không bằng. Hơn nữa, nếu cậu đã hơn hai mươi tuổi thì còn đỡ, chứ mới mười lăm tuổi thì theo tập tục thế giới của ta, cậu vẫn chưa được coi là trưởng thành… Thế nên ta sẽ cảm thấy rất có lỗi.”
Nhiếp không hề bị lời nói của Triều Từ thuyết phục, ngược lại sắc mặt của hắn càng thêm lạnh lẽo: “Người vừa nãy trông cũng chỉ hai mươi tuổi thôi.”
“Ừm…” Triều Từ chớp chớp mắt, “Ta với người đó không có gì cả, chỉ là nói chuyện thôi mà. Hơn nữa, Tiểu Nhiếp à, cậu không cần so đo với người đó, vì chúng ta quá thân thiết, nên ta mới có cảm giác tội lỗi không dám xuống tay…”
“Vậy anh định khi nào?” Nhiếp ép anh từng bước, gặng hỏi.
Sắc mặt của Triều Từ có chút mất tự nhiên, anh cảm thấy mình đã bị dồn vào thế khó rồi.
Sao lại nói tới chuyện này, sao bây giờ việc mình và Nhiếp ở cạnh nhau lại trở thành chuyện đương nhiên thế nhỉ?
Anh chớp mắt như vẫn còn chưa nghĩ thông, hàm hồ nói: “Ít nhất cũng phải mười tám tuổi chứ?”
“Vậy thì mười tám tuổi.” Nhiếp đáp lại ngay lập tức, sau đó cúi đầu, ép sát vào tai Triều Từ thì thầm, “Ba năm nữa vào dịp Lễ Đón Gió, nếu anh còn từ chối tôi nữa, tôi sẽ làm chết anh.”
Triều Từ: “…”
Tiểu Nhiếp của ta đáng yêu thế kia, sao tự nhiên lại trở nên hung hãn và thô bạo thế này? Trả lại Tiểu Nhiếp đáng yêu của ta đi!
…………
Sau chuyện thanh niên áo trắng đó xong, Nhiếp không muốn ở lại thị trấn này nữa. Còn khoảng mười ngày nữa là đến kỳ gió lớn, bên ngoài gió đã bắt đầu mạnh lên, nhưng hắn vẫn kiên quyết dẫn Triều Từ đến một thị trấn khác gần đó.
Tiền là do hắn kiếm, việc là do hắn làm, Triều Từ chẳng có tiếng nói gì, chỉ đành đi theo Nhiếp.
May mà thị trấn đó cũng không quá xa, khi họ đến nơi là còn sáu ngày nữa mới đến kỳ gió lớn.
Từ sau cuộc nói chuyện hôm đó, mối quan hệ giữa hai người dường như đã có chút thay đổi.
Trước đây, mối quan hệ của họ rất khó xác định, nếu phải nói ra thì chỉ có thể coi là bạn. Nhưng ở nơi khắc nghiệt như Hoang, nếu chỉ là bạn bè thì việc Triều Từ cứ ăn bám và không làm gì như vậy thật sự rất khó chấp nhận.
Triều Từ trước giờ cũng ngầm coi mình là bề trên của Nhiếp, dù anh không dám làm gì cả nhưng vẫn có một kiểu tự tin khó hiểu như thế.
Dù ngoài miệng Nhiếp không thừa nhận, lại có chút kiêu ngạo, nhưng trong hành động luôn rất chiều chuộng Triều Từ. Triều Từ cảm thấy hắn chỉ là một ranh con miệng cứng lòng mềm.
Nhưng kể từ sau hôm đó, cách thức họ giao tiếp đã có chút thay đổi.
Bây giờ, Nhiếp không còn giữ vẻ kiêu ngạo bên ngoài nữa mà hết mực chiều chuộng, đáp ứng mọi yêu cầu của Triều Từ. Khi hắn nghe nói Triều Từ muốn ăn bánh ngọt, hắn đã tìm cách làm bánh từ trong chồng sách của Triều Từ. Lúc đến thị trấn tiếp theo, hắn đã mua rất nhiều trứng gà và tự tay học cách làm bánh cho Triều Từ, còn chiếc bánh ngọt mà gã thanh niên tặng trước đó đã bị Nhiếp vứt đi rồi.
Nói về chồng sách đó, dĩ nhiên Nhiếp không thể mang theo cả nghìn cuốn sách cùng một lúc. Triều Từ đã quét những cuốn sách đó, rồi nhập vào một con robot thông minh nhỏ để Nhiếp mang theo bên mình.
Khả năng học hỏi của Nhiếp ở lĩnh vực nào cũng cực kỳ đáng kinh ngạc. Sau khi làm bánh ngọt hai lần, hắn đã có thể làm rất ngon khiến Triều Từ vui sướng không thôi.
Sự kiện làm bánh ngọt này dường như cũng mở ra cho Nhiếp một cánh cửa mới. Sau đó, hắn bắt đầu say mê nghiên cứu cách làm thức ăn ngon. Phần lớn nguyên liệu có trong công thức nấu ăn được viết trong sách hiện giờ đã không còn nữa, nhưng Nhiếp vẫn tìm cách cải tiến công thức, sử dụng nguyên liệu hiện có để tạo ra những món ăn ngon không kém.
Triều Từ nghĩ rằng anh có thể làm một bộ phim tài liệu về “Hương vị nơi hoang dã”.
Mặc dù việc phát hiện ra tài năng nấu ăn của Nhiếp khiến Triều Từ rất vui, nhưng những thay đổi khác của Nhiếp lại khiến anh cảm thấy không thoải mái lắm.
Trong suy nghĩ của Triều Từ, Nhiếp vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng thực tế Nhiếp đã là một người đàn ông trưởng thành rồi.