Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ - Chương 225

  1. Home
  2. Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ
  3. Chương 225
  • 10
Prev
Next

Chương 225

Mười phút trôi qua, tình cảnh đã biến thành Triều Từ thoải mái ngồi dựa vào tảng đá, tay cầm miếng thịt mà thiếu niên đã cắt ra từ con Hắc Thạch Thú, miếng thịt bằng một phần ba của phần thịt đó.

Bên cạnh là một thằng nhóc với vẻ mặt khó chịu.

Nó đã quyết tâm không để ý đến người này, thậm chí còn định đuổi đi nếu anh ta cứ tiếp tục giở trò bám dính, nhưng không hiểu sao cuối cùng lại vô thức đưa thức ăn cho anh ta.

Lúc nhìn vào đôi mắt giống như chứa đầy những ngôi sao lấp lánh của người đó, trong lòng nó bỗng dâng lên một cảm giác khó tả, như thể nếu từ chối đối phương thì đó là một tội lỗi.

Đây là một cảm xúc không hề bình thường, nhưng lúc này thiếu niên lại không nhận ra.

Nó lôi thức ăn mà mình đã khó khăn săn bắt được, dùng con dao làm bằng xương cắt một nửa, định đưa cho đối phương. Nhưng khi đưa đến gần tay của anh ta, nó lại rút lại, cẩn thận cắt lại còn khoảng một phần ba rồi mới đưa cho Triều Từ.

Triều Từ: “……”

Có thể thấy rõ, dù đang bị mê hoặc nhưng thằng nhóc này vẫn rất kiên định với nguyên tắc của mình, tiết kiệm được chút nào hay chút đó.

Triều Từ nhận lấy thức ăn, mỉm cười thở dài: “Đúng là một cậu nhóc keo kiệt.”

Lần này, Nhiếp không vui chút nào.

“Trả cho tôi.” Nó nhìn Triều Từ nói.

Dù tên nhóc này còn nhỏ tuổi, nhưng trong đôi mắt đã có dáng vẻ của một kẻ săn mồi bậc cao, đầy cảnh cáo, đe dọa và xâm lược.

“Nhóc đừng nghiêm trọng quá mà, ta chỉ là đang đùa thôi.” Triều Từ nhéo nhẹ má của đứa nhỏ, vẫn giữ thái độ trêu chọc.

Sắc mặt của tên nhóc càng thêm khó chịu.

Triều Từ cảm thấy nếu mình còn nói thêm câu nào nữa, thằng nhóc này sẽ đứng dậy và đánh mình mất.

Anh liền biết điều không nói nữa, rồi đi quanh quẩn kiếm thêm một ít cành khô và cỏ khô.

Ở Hoang không phải không có thực vật, chỉ là chúng thường có hình dạng xấu xí và không thể ăn được, thậm chí có một số loài còn rất hung dữ. Nhưng vài cành cây khô để dùng làm chất đốt thì vẫn ổn.

Sau đó, anh ngồi khoanh chân, thử nhóm lửa.

…

Gần một tiếng đồng hồ trôi qua.

Đống cỏ khô vẫn chưa hề bốc lên chút khói nào.

Ngược lại, những mảnh gỗ thô ráp đã khiến bàn tay trắng mịn của Triều Từ bị trầy xước không ít.

Anh suy nghĩ một chút rồi cuối cùng từ bỏ, sau đó dùng ánh mắt đầy mong đợi nhìn về phía thằng nhóc đang cắn xé miếng thịt sống.

Nhiếp: “…..”

Bị nhìn chăm chăm một lúc lâu, Nhiếp đành chấp nhận số phận, lại gần giúp Triều Từ nhóm lửa.

Trời sắp tối rồi, bây giờ nhóm lửa cũng có thể đuổi được bọn dã thú.

Nhiếp tự nhủ rằng việc nhóm lửa này không phải là để giúp người lạ mặt này, mà là để chuẩn bị cho đêm tối sắp đến.

Dù nó vốn không thích nói chuyện, nhưng cũng không thể không chửi thầm trong lòng.

Kỹ thuật nhóm lửa của người này thật là tệ hại, cứ vụng về như thế này thì có làm đến sáng mai cũng chẳng thể nhóm nổi lửa.

Nhiếp cầm lấy cành cây, chỉ mới vài động tác, khói đã từ từ bốc lên.

“Giỏi quá!” Triều Từ nhìn nó với đôi mắt lấp lánh.

Nhiếp: “…”

Nó không nói gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ.

“Cho ta mượn con dao này nhé.” Khi Nhiếp còn chưa kịp phản ứng, Triều Từ đã cầm lấy con dao bằng xương từ bên hông nó.

Đến khi thằng nhóc nhận ra thì con dao đã nằm gọn trong tay Triều Từ, đang được dùng để cắt thịt.

Sau đó, toàn thân thằng nhóc lập tức tỏa ra sự lạnh lùng.

Nó đã nhận thức được rằng sự dung túng của mình đối với Triều Từ là điều không bình thường. Vũ khí đối với một di dân sống nơi hoang dã như nó quan trọng không kém gì thức ăn, gần như là sinh mạng. Nếu là người khác lấy đi vũ khí của nó, nó chắc chắn sẽ liều mạng với họ, nhưng khi Triều Từ lấy đi con dao của nó, nó lại cảm thấy điều đó là bình thường.

Nó từng nghe người ta nói rằng ở một nơi rất xa xôi có một loài sinh vật đầu người mình chim, chuyên dùng sức mạnh mê hoặc lòng người… Có lẽ người đàn ông kỳ lạ này cũng giống như loài chim đó, sở hữu năng lực tương tự.

Nó rất muốn cảnh giác, nhưng năng lực của người đàn ông này quá mạnh, khiến nó không thể nào sinh ra ý định giết hại anh ta.

Bất lực, Nhiếp chỉ có thể quay đầu không quan tâm đến anh ta nữa.

Nó nhìn vào đống lửa nhỏ bên cạnh, tạm thời không có ý định rời đi. Nó sẽ ở lại đây qua đêm, rồi sau đó sẽ chia tay với người đàn ông này.

Nó cắn thêm vài miếng thịt nữa. Phần có thể ăn được của Hắc Thạch Thú không có mùi tanh của máu, thậm chí cũng không có máu, điều này giúp người di dân dễ dàng bảo quản thức ăn hơn. Nếu không, một con Hắc Thạch Thú sẽ không thể nào bảo quản trong vòng một năm mà phải ăn hết trong ba ngày, vì mùi máu sẽ thu hút các loài dị thú khác đến tấn công.

Nó liếc nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh nướng thịt, trong lòng có chút hối hận vì đã đưa phần thịt cho anh ta.

Thực phẩm đủ ăn trong ba ngày giờ chỉ còn lại hai ngày. Nó phải lên kế hoạch săn bắt lần nữa.

Tuy nhiên, đồ đã cho đi rồi thì Nhiếp cũng không có ý định đòi lại, nó đành nhắm mắt, quyết không nhìn tới nữa.

Sau khi nhắm mắt một lúc, mũi nó bỗng ngửi thấy mùi thịt nướng thơm phức, Nhiếp mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt quyến rũ và mê hoặc của người đàn ông, đôi mắt và khóe miệng của anh ta đang mỉm cười.

Ngay cả khi đã ở rất gần, Nhiếp cũng không thể thấy được bất kỳ tì vết nào trên gương mặt của người này. Anh ta còn trắng trẻo và mềm mại hơn bất kỳ thứ gì mà Nhiếp từng thấy.

“Chia cho cậu một xiên này, thấy ta có tốt không?”

Nhiếp nhìn miếng thịt được đưa tới trước mặt, trong lòng có chút phức tạp.

Tốt cái gì chứ, rõ ràng là thịt của nó cho mà.

Nhiếp chửi thầm trong lòng, nhưng… cũng cảm thấy không tệ lắm.

Nó không có lý do gì để từ chối thức ăn được đưa đến tận miệng. Nó ngồi dậy, nhận lấy xiên thịt từ tay Triều Từ, ăn hết trong vài ba miếng, cũng chẳng sợ nóng.

Phải thừa nhận rằng thịt Hắc Thạch Thú nướng lên ngon hơn nhiều so với ăn sống. Người di dân đã quen với việc ăn sống ngay sau khi săn bắt được thức ăn, vì chẳng ai biết liệu giây tiếp theo thức ăn có còn nằm trong tay mình nữa hay không.

Nhiếp tựa lưng vào tảng đá rồi chợp mắt tiếp. Nó không mấy quan tâm đến điều kiện nơi ngủ như thế nào, giấc ngủ của nó rất nông, chỉ cần có thứ gì đó đến gần là nó sẽ lập tức tỉnh dậy.

Trong khi đó, Triều Từ thì cứ trăn trở mãi mà không ngủ được, anh mở mắt, đưa tay kéo nhẹ tay áo của thằng nhóc.

Bị đột ngột chạm vào khiến Nhiếp lập tức cảnh giác, nó mở bừng mắt nhìn về phía Triều Từ. Trong thoáng chốc, ánh mắt của nó trở nên đáng sợ vô cùng.

Nhưng dường như Triều Từ chẳng hề cảm nhận được điều đó, thấy nó mở mắt, anh còn tỏ ra khá vui mừng.

“Cậu cũng không ngủ à, tốt quá!”

Phát hiện người trước mặt là Triều Từ, sự cảnh giác trong lòng Nhiếp giảm đi hơn nửa, nhưng sắc mặt của nó vẫn không dễ chịu hơn chút nào.

Nó đã ngủ từ lâu rồi, chỉ là vừa mới bị Triều Từ đánh thức thôi.

“Buồn quá đi nhóc à, cậu nói chuyện với ta một chút được không?”

“……”

“Ta tên là Triều Từ, còn cậu?”

“……”

“Sao cậu không nói gì vậy?”

“……” Nhiếp thực sự rất muốn xoay người rồi bịt kín tai lại, nhưng nó lại không an tâm giao lưng mình cho Triều Từ, nó suy nghĩ một hồi rồi mới nói ba chữ, “Anh ồn quá.”

Nếu có thể, nó rất muốn lôi Triều Từ ra ngoài để cho dị thú ăn thịt.

“Cậu nói một chút đi mà, chỉ một cái tên thôi, ta vừa nói tên mình rồi mà.” Người đàn ông trước mặt dường như chẳng hề nhận ra sự phản kháng của Nhiếp, nũng nịu nói.

“……Nhiếp.” Cuối cùng, Nhiếp vẫn nói ra tên của mình.

Đối với nó tên gọi không quan trọng, chỉ là một cái danh xưng mà thôi. Nó mong rằng sau khi mình nói ra tên thì người đàn ông mặc dù đẹp nhưng lại ồn ào này sẽ ngay lập tức im lặng.

Thực tế chứng minh rằng những kẻ phiền phức luôn được đà lấn tới: “Chỉ một chữ thôi à, nghe ngầu thật đấy, tại sao lại gọi là Nhiếp?”

Nhiếp thực sự không thể chịu nổi nữa, nó đặt con dao bằng xương lên cổ Triều Từ, lạnh lùng nói: “Câm miệng!”

“Không nói thì thôi mà.” Triều Từ phồng má rồi nằm xuống ngủ tiếp.

Cuối cùng cũng yên lặng.

Nhiếp thở phào, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

…………

Tuy nhiên đến sáng hôm sau, người đàn ông kỳ lạ và phiền phức này vẫn không chịu rời đi.

Bất kể Nhiếp đi về hướng nào, người đàn ông này đều bám theo.

Trong lòng Nhiếp dấy lên một suy nghĩ thật đáng sợ: Người đàn ông này không định để mình nuôi anh ta chứ?

Nghe có vẻ rất hoang đường, vì người đàn ông này trông cao hơn Nhiếp cả một cái đầu, ít nhất cũng phải hơn hai mươi tuổi, nhưng lại đi tìm sự bảo vệ từ một thằng nhóc chỉ mới mười hai tuổi.

Tuy nhiên, Nhiếp cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm, vì người đàn ông này trông thật yếu ớt và chậm chạp, dường như không có khả năng sinh tồn.

Nhưng dù thế nào, Nhiếp cũng không muốn nuôi một kẻ lạ mặt mới gặp ngày hôm qua.

Người di dân chỉ nuôi bạn đời và con cái của mình. Ở Hoang, phụ nữ phụ thuộc vào đàn ông, là tài sản của đàn ông, nên việc nuôi sống bạn đời của mình là điều tất nhiên.

Có lẽ khi trưởng thành, Nhiếp cũng sẽ tìm một người phụ nữ như vậy, nhưng trước hết, nó phải trưởng thành cái đã… và người đó phải là phụ nữ!

Dù người này có đẹp đến đâu thì anh ta cũng là đàn ông.

Cuối cùng, Nhiếp lại sử dụng chiêu bài quen thuộc của nó: con dao bằng xương.

“Đừng theo tôi nữa,” nó nói.

“Nhưng nếu không theo cậu, ta sẽ không có gì để ăn,” người đàn ông chớp mắt, nói việc ăn bám này một cách đúng lý hợp tình.

“……”

Nhiếp gần như tức đến bật cười, nó không muốn tiếp tục dung túng cho người đàn ông kỳ lạ này nữa. Nếu dung túng lần nữa sẽ khiến người này nghĩ rằng nó là kẻ ngoài cứng trong mềm, điều này quả thật không tốt chút nào.

Nó chuẩn bị dùng sức lên con dao, nhưng tay cầm dao của nó đã bị Triều Từ giữ chặt lại.

Tay Nhiếp nắm chặt cán dao, còn tay Triều Từ lại đặt trực tiếp lên tay nó. Trong khoảnh khắc, cảm giác ấm áp và mịn màng ở da nhanh chóng truyền đến não bộ của Nhiếp.

Tên này thật là không biết xấu hổ!

Nam giới di dân phải đến mười lăm tuổi mới được coi là trưởng thành, vậy mà người đàn ông này lại không biết xấu hổ mà quyến rũ nó khi nó chỉ mới mười hai tuổi.

Mặt Nhiếp đỏ bừng vì tức giận.

“Đừng vội tức giận, thật ra ta rất có ích mà,” Triều Từ nói rồi dùng con dao rạch nhẹ lên cổ tay mình, máu đỏ tươi lập tức chảy ra.

Con dao này không biết được làm từ xương của loại thú gì, nó cực kỳ cứng cáp và sắc bén, thậm chí có thể rạch qua lớp da hóa đá của Hắc Thạch Thú huống chi là cổ tay của Triều Từ.

Tay của Nhiếp bị Triều Từ kéo theo, nó cảm nhận rõ hơn sự mềm mại và ấm áp khiến nó cảm thấy rùng mình. Khi Triều Từ bắt đầu rạch cổ tay, Nhiếp liền sợ hãi, theo phản xạ định kéo ngược trở lại nhưng đã quá muộn rồi. Lưỡi dao quá sắc bén, Triều Từ đã kịp để lại một vết cắt nhỏ vừa đủ như anh ta muốn.

Triều Từ hạ dao xuống, đặt cổ tay mình lên vai của Nhiếp để máu nhỏ xuống đó.

Sau đó, vết thương của Nhiếp bắt đầu lành lại với tốc độ mà nó không thể tin được.

Nhiếp kinh ngạc nhìn Triều Từ, còn Triều Từ tỏ ra đắc ý: “Thấy chưa, ta đã nói mà, ta rất lợi hại.”

“Cậu đưa ta theo không lỗ chút nào đâu!”

Nhiếp không nói gì.

Khả năng của Triều Từ thật sự rất lợi hại và hữu dụng trong hoàn cảnh nguy hiểm, ăn bữa hôm lo bữa mai như ở Hoang.

Nhưng Nhiếp vẫn chưa trưởng thành, việc tự nó sống sót đã là một kỳ tích trong số những người di dân, huống hồ còn phải chăm sóc thêm một người trưởng thành nữa.

Nếu là một người khác, chắc chắn Nhiếp đã từ chối từ lâu.

Nhưng từ khi gặp Triều Từ, nó luôn có một cảm giác kỳ lạ. Cảm giác này khiến nó dung túng cho Triều Từ, nó làm nhiều việc mà lẽ ra nó không nên làm, bây giờ nó cũng không thể cứng rắn đuổi anh ta đi.

Thôi thì cứ tính sau, nếu không nuôi nổi nữa nó sẽ đuổi đi.

Nhiếp thầm nghĩ.

……..

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 225"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online