Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca - Ngoại truyện 8
Ngoại truyện 8: Nguyên Tiêu – Không được thừa cơ hôn em!
Những chiếc đèn lồng dưới mái hiên bị gió thổi xoay tròn. Quản gia phủ Hầu gia vừa chỉ huy người treo đèn xong, vừa quay đầu lại thì chú ý tới một chiếc xe ngựa đang tiến tới từ xa, rồi chậm rãi dừng lại.
Tết Nguyên Tiêu sắp đến, dạo này có rất nhiều người đến phủ Hầu gia để lấy lòng. Quản gia đang định xem xe ngựa này là của nhà nào, thì tấm rèm dày trên xe ngựa bị vén lên, một dáng người cao lớn cúi người chui ra ngoài, khoác lên người một chiếc áo choàng màu xanh đậm nhưng không hề có vẻ cồng kềnh, vô cùng anh tuấn. Khi ngẩng đầu lên, màu sắc trong đôi mắt giống hệt bộ y phục.
Đôi mắt đặc biệt như vậy, trong Kinh thành không ai là không biết, mọi người trước phủ ngay lập tức giật mình, dừng hết công việc trong tay, nơm nớp lo sợ hành lễ: “Tham kiến Định Vương Điện hạ!”
Tiêu Lộng chỉ hờ hững đáp một tiếng, nhanh nhẹn bước xuống xe ngựa, rồi quay người đưa tay về phía chiếc xe.
Người bên trong có vẻ hơi sợ lạnh, rề rà mãi không chịu ra ngay. Nghe nói vị Định Vương Điện hạ này nổi tiếng là khó tính và mất kiên nhẫn, nhưng ngược lại lần này thì không như vậy, nơi khóe môi dường như còn hơi cong lên.
Chỉ một lúc sau, từ sau rèm vươn ra một bàn tay thon dài trắng nõn, đặt vào tay Tiêu Lộng, thuận theo sức kéo của hắn mà nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa. Chiếc áo lông cáo trắng như tuyết bay phấp phới trong không trung, lộ ra khuôn mặt thanh tú băng thanh ngọc khiết.
Những người đã hầu hạ nhiều năm trong phủ Hầu gia không khỏi bàng hoàng trong chốc lát.
Là đứa trẻ lớn lên dưới mắt bọn họ…
Bốn năm trước khi đăng cơ, thiếu niên vẫn còn nét non nớt, nay đã vươn mình cao lớn, khuôn mạo càng thêm trầm tĩnh sắc sảo, dung nhan ngày một rạng rỡ khiến người khác không dám nhìn lâu.
Hoàn hồn lại, mọi người vội quỳ xuống hành lễ: “Tham kiến Bệ hạ!”
Trườc giờ Định Vương Điện hạ chỉ chú trọng phong thái, không bao giờ chịu mặc nhiều lớp áo ấm như Chung Yến Sanh, tay lạnh ngắt. Chung Yến Sanh chê tay hắn lạnh, vội rụt tay lại, lắc đầu, giọng mềm mại: “Đứng dậy hết đi, cứ làm việc của mình, trẫm chỉ tiện đường đến tặng lễ cho phu nhân và Hầu gia thôi.”
Tặng lễ?
Mọi người đều thắc mắc trong lòng nhưng không ai dám hỏi, lén nhìn hai vị khách quý và đám thị vệ bước vào cửa phủ Hầu gia.
Mùa đông năm nay lạnh hơn những năm trước, sân viện trong phủ còn đầy tuyết dày, gió thổi qua như dao cắt. Chung Yến Sanh hết sức cẩn thận kéo chặt áo lông cáo, ôm lấy lò sưởi nhỏ trong tay, cố gắng để gió không thổi vào mình.
Tiêu Lộng bước chậm rãi theo bên cạnh, nghiêng đầu nhìn Chung Yến Sanh mỉm cười, không nhịn được lại nhớ tới mùa đông nhiều năm trước, con chim sẻ nhỏ ấm áp dễ chịu này đã rơi vào lòng bàn tay hắn.
Quả thật giống hệt như con chim sẻ nhỏ.
Nhất là mùa đông thì phải bọc thêm hai ba lớp, trông tròn trĩnh dễ thương vô cùng.
Nhưng những lời này không thể nói ra, nếu nói ra sẽ bị tiểu Bệ hạ không vui mổ một cái.
Mặc dù Tiêu Lộng rất vui khi để cậu mổ.
Chung Yến Sanh bận bịu xong việc của mình, nghiêng đầu sang nhìn Tiêu Lộng một lúc, tự cho rằng mình rất kín đáo mà luồn tay từ trong ống tay áo ra, ôm lấy đầu ngón tay lạnh như băng của hắn, khẽ nói: “Để em sưởi ấm cho anh.”
Tiêu Lộng cong môi, đôi mắt tràn ngập ý cười nhìn cậu. Trong sự che chắn của ống tay áo, hắn nắm lấy mấy ngón tay thon dài ấm áp kia, từ đầu ngón tay lần mò dần đến gốc, rồi vuốt ve từng kẽ ngón, bóp nhẹ mà chậm rãi. Bàn tay mang vết chai mỏng chạm vào làn da mềm mại mỏng manh, không thể nói là đau hay ngứa, nhưng cảm giác hiện diện rõ rệt khiến Chung Yến Sanh rùng mình một cái, vội muốn rụt tay lại.
Lúc nào cũng giở trò xấu!
Cách đó không xa bỗng dưng vang lên tiếng ho khan.
Là Hoài An Hầu và Hầu phu nhân nghe tin thì vội vàng ra đón.
Dù Chung Yến Sanh đã được Tiêu Lộng dạy dỗ cho da mặt đỡ mỏng hơn trước, nhưng bị Hoài An Hầu và Hầu phu nhân bắt gặp cảnh kéo kéo đẩy đẩy này, cậu vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ, vành tai bắt đầu nóng lên.
Chung Yến Sanh lén trừng mắt với kẻ đầu xỏ đang ung dung nhàn nhã bên cạnh, giả vờ như không có chuyện gì mà rút tay về.
Nhìn thấy vành tai mỏng đỏ bừng của cậu, Tiêu Lộng mím môi cười khẽ một tiếng.
Hoài An Hầu và Hầu phu nhân nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu, bước tới sân trước, vừa định hành lễ thì đã bị Chung Yến Sanh ngăn lại.
Chung Yến Sanh cong mắt cười, giọng nói dịu dàng nhưng thái độ không cho phép từ chối: “Hầu gia và phu nhân không cần đa lễ, trời lạnh thế này, vào phòng rồi nói chuyện.”
Hoài An Hầu và Hầu phu nhân đã nghe hạ nhân nói Bệ hạ và Định Vương đến để tặng lễ.
Nhưng lễ vật gì mà phải để hai vị đích thân tới?
Hoài An Hầu và Hầu phu nhân đầy thắc mắc, dẫn mọi người vào chính đường.
Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng dẫn theo thị vệ vào phòng nhưng không ngồi xuống, ngược lại còn đưa tay đẩy Hoài An Hầu và Hầu phu nhân ngồi vào vị trí chủ tọa. Dù Chung Yến Sanh lớn lên dưới gối hai người, nhưng hành động này cũng quá là không hợp quy củ. Hoài An Hầu nhíu chặt mày, vừa định đứng dậy thì đã bị Chung Yến Sanh nhẹ nhàng ấn xuống, cười híp mắt nói: “Mai là Tết Nguyên Tiêu, là ngày đoàn viên, Hầu gia cứ ngồi xuống, xem món lễ vật ta mang tới đã.”
Hoài An Hầu còn đang bối rối thì một “thị vệ” theo sau Tiêu Lộng bỗng tiến lên hai bước, cúi đầu quỳ xuống trước mặt họ.
Hoài An Hầu và Hầu phu nhân vốn không được tự nhiên lập tức nhận ra điều gì, đột ngột nhìn về phía người đó.
Người đang quỳ dưới đất tháo bỏ chiếc mũ che mặt, ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt trẻ trung tuấn tú rất giống với họ, cúi đầu khẽ gọi: “Cha, mẹ.”
Hầu phu nhân ngạc nhiên nhìn y rất lâu, môi mấp máy vài lần, hốc mắt bỗng chốc đỏ lên.
Năm đó Chung Tư Độ phạm sai lầm, Chung Yến Sanh đã giúp che đậy được những điều có thể, nhưng vẫn có những thứ không thể giấu được, nên vào ngày Chung Tư Độ trở thành Trạng Nguyên, y đồng thời cũng nhận lệnh điều đi khỏi Kinh thành.
Đúng như dự đoán ban đầu của Chung Yến Sanh, tuy vẻ ngoài Chung Tư Độ là người ôn hòa hiểu lễ, nhưng thật ra tài trí nhanh nhạy, khéo léo. Trong bốn năm qua, thành tích của y vô cùng xuất sắc, cộng thêm các vị ân sư trước đây liên tục cầu xin tha thứ, Chung Yến Sanh đã thuận nước đẩy thuyền, điều Chung Tư Độ quay về.
Từ giờ trở đi, mỗi dịp Nguyên Tiêu, Chung Tư Độ đều có thể đoàn viên cùng cha mẹ.
Rời khỏi phủ Hầu gia, Tiêu Lộng nhìn Chung Yến Sanh cụp mắt xuống, không biết đang nghĩ gì, khiến hắn không khỏi nhớ đến dáng vẻ buồn bã của đứa nhỏ này vào năm sinh nhật mười tám tuổi. Hắn đưa tay chọc vào má cậu, cúi đầu hỏi: “Điều Điều, không vui à?”
Những năm Chung Tư Độ không có mặt ở đây, mỗi dịp đoàn viên, vì áy náy và quan tâm, Chung Yến Sanh thường mời riêng Hoài An Hầu và Hầu phu nhân cùng nhau đón Tết.
Bây giờ Chung Tư Độ trở về rồi, sau này đương nhiên không thể như vậy nữa.
Chung Yến Sanh lấy lại tinh thần, biết Tiêu Lộng đang nói gì, lắc đầu, nghiêm túc đáp: “Em đã là người lớn rồi, sao có thể không vui vì mấy chuyện này chứ.”
Hơn nữa… hơn nữa giờ cậu đã có Tiêu Lộng ở bên.
Kể từ đêm Tiêu Lộng ôm cậu lên tường thành, cậu đã không còn buồn nữa.
Chung Yến Sanh có vẻ ngoài thanh tú, không hiện rõ tuổi tác, mấy năm nay lại cao thêm, từ một tiểu mỹ nhân trở thành đại mỹ nhân, nhưng nhìn chung vẫn không khác nhiều so với thời niên thiếu, nhất là khi ngẩng mặt lên.
Nghe cậu nghiêm túc nói mình đã là người lớn, Tiêu Lộng không nhịn được cười, mập mờ gật đầu đồng tình: “Đúng là lớn rồi, dấu vết trên cổ bổn vương cũng sâu hơn.”
Ban ngày ban mặt nói cái gì vậy chứ!
Chung Yến Sanh đỏ bừng tai, vội lấy tay bịt miệng hắn lại, kéo hắn lên xe ngựa.
Triển Nhung đang đóng vai người đánh xe vờ như không nghe thấy gì, giật dây cương, xoay ngựa trở về cung.
Ngày mai là Nguyên Tiêu, Kinh thành vô cùng náo nhiệt, khắp nơi treo đèn lồng, cảnh tượng phồn vinh.
Chung Yến Sanh vén rèm nhìn ra ngoài một lúc, rồi thả rèm xuống, chẳng còn chút phong thái nào của bậc đế vương, ngả đầu vào lòng Tiêu Lộng: “Ca ca, mai là Nguyên Tiêu rồi, sao cô vẫn chưa có tin tức gì, có phải cô không đến không?”
Những năm gần đây biên cương dần ổn định, Tiêu Lộng cũng không cần phải thường xuyên đóng quân, cùng lắm chỉ thỉnh thoảng đi tuần tra một phen.
Dưới sự lãnh đạo của Bùi Nguyệt, quan hệ giữa người Man di và Đại Ung cũng dần hòa hoãn, bắt đầu giao thương trà ngựa.
Sau vài năm hòa hoãn, Nguyên Tiêu năm nay, Bùi Nguyệt sẽ dẫn đầu sứ đoàn đến Kinh thành một chuyến.
Đối với Bùi Nguyệt, Kinh thành chất chứa quá nhiều đau thương. Khi nhận được thư của bà, Chung Yến Sanh vừa mừng vừa lo.
Tiêu Lộng tựa vào giường thấp, kéo cậu vào lòng, đầu mũi áp vào mái tóc mềm mượt dày đặc của tiểu Bệ hạ, nhắm mắt thỏa mãn hít hà, lười biếng nói: “Yên tâm, đó là cô em mà.”
Chung Yến Sanh suy nghĩ một chút, cảm thấy hắn nói có lý, bèn gật đầu như gà con mổ thóc.
Trước nay Tiêu Lộng nói chuyện luôn có căn cứ, đến ngày Nguyên Tiêu hôm sau, sứ đoàn Man di đã vào Kinh.
Yến tiệc Nguyên Tiêu tổ chức ở điện Phụng Thiên, tiếng nhạc nổi lên, Chung Yến Sanh dẫn Tiêu Lộng ngồi vào vị trí chủ tọa. Nhìn thấy Định Vương Điện hạ ung dung ngồi đó, văn võ bá quan không khỏi nhíu mày.
Đặc biệt là Lễ bộ Thị Lang, nhăn mày rất chi là rõ rệt.
Thật ra Chung Yến Sanh vẫn như trước, không thích những chỗ quá náo nhiệt, nhưng tiệc Nguyên Tiêu năm nay lại khác, ngoài Vệ Lăng cáo phép về Quế Quảng một chuyến, còn có rất nhiều người quen.
Bùi Nguyệt theo sứ đoàn tới, Chung Tư Độ ngồi bên cạnh vợ chồng Hoài An Hầu, Tiêu Văn Lan đang cúi đầu líu ríu với Lâu Thanh Đường vừa trở về Kinh.
Điều không hài hòa duy nhất là Hoắc Song và Triển Nhung đang đứng phía sau họ.
Hai người này đã làm việc chung nhiều năm nhưng vẫn cực kỳ ngứa mắt nhau.
Nhất là cái miệng của Triển Nhung, học chủ tử hắn ta vô cùng thiếu đánh.
Ngày lễ mà còn như vậy.
Chung Yến Sanh nghĩ thầm, rồi quay đầu sai người mang cho hai người kia một bình rượu, bảo họ xuống dưới uống rượu nói chuyện tâm sự chút.
Tiệc rượu chính thức bắt đầu, trong những buổi yến tiệc thế này, trăm quan bên dưới thường sẽ tâng bốc Chung Yến Sanh suốt nửa canh giờ. Nhưng hôm nay Chung Yến Sanh thật sự không có hứng thú nghe những lời nịnh nọt, nghe xong chừng hai chén trà, cậu mới thấy nhức đầu mà vỗ tay, mỉm cười với vị quan kia: “Phùng Cát, ban rượu.”
Vị đại thần vừa nịnh nọt xong mừng rỡ nhận lấy rượu.
Kẻ này vừa xong kẻ khác lại đến, Chung Yến Sanh càng lúc càng thành thạo: “Phùng Cát, ban rượu cho vị đại nhân này nữa.”
“Phùng Cát, ban rượu cho vị đại nhân kia.”
“Ban rượu.”
“Ban rượu.”
“Ban rượu!”
…
Chung Yến Sanh bận rộn không khác gì người nông dân ra đồng bắt chuột, ai ngóc đầu là ban rượu, rượu ban cho cũng rất mạnh, uống xong là không nói thêm lời nào.
Hoài An Hầu ho khan, Hầu phu nhân nín cười vỗ lưng ông, Chung Tư Độ thì lắc đầu, một lát sau cũng quay đầu lại mím môi cười nhẹ.
Tiêu Lộng giả vờ đau đầu đưa tay lên trán, cúi đầu cười khẽ: “Điều Điều, như vậy có phải hơi thô bạo quá không?”
Chung Yến Sanh nhỏ giọng đáp lại: “Có tác dụng lắm mà, anh xem, không còn ai nói nhảm nữa.”
Vì uống quá nhiều mà cả đám người đều gục ngã, đặc biệt là những kẻ thường ngày lắm mồm, thích dài dòng tâng bốc kia.
Ừ, quả thật là đơn giản mà hiệu quả.
Tiêu Lộng càng buồn cười hơn, nếu không phải phía dưới còn nhiều người tỉnh táo đang nhìn, hắn thật sự muốn giơ tay xoa đầu cậu.
Chung Yến Sanh bận rộn xong, cúi đầu thì bắt gặp ánh mắt đầy ý cười của cô, bỗng dưng có hơi xấu hổ.
Vừa rồi có phải cậu quá trẻ con, để cô cười chê rồi không?
Trái ngược với suy nghĩ của Chung Yến Sanh, nụ cười của Bùi Nguyệt lại mang vẻ vui mừng.
Tính cách Điều Điều quá tốt, lại rất mềm mỏng, bà luôn lo rằng đứa nhỏ này không thể áp chế được văn võ bá quan —— Dù có Tiêu Lộng ở bên cạnh, nhưng cũng không thể lúc nào cũng dựa vào Tiêu Lộng giúp cậu thị uy.
Bây giờ xem ra, tuy vẫn chưa thật sự thành thục, nhưng Điều Điều đã có thể từ tốn đối phó với những kẻ tâm tư khó lường kia rồi.
“Đây gọi là gần mực thì đen.”
Lâu Thanh Đường nghiêng đầu lại tiếp tục thì thầm với Tiêu Văn Lan: “Ngươi không biết đâu, lần đầu tiên ta gặp Bệ hạ, ngài ấy là một đứa nhỏ ngây thơ biết bao…”
Ban đầu Tiêu Văn Lan còn cười hi hi ha ha với Lâu Thanh Đường xem náo nhiệt, tám nhảm về chuyện của các quan viên xung quanh, nghe vậy thì không vui: “Anh ta đen chỗ nào? Anh ta rất tốt mà!”
Năm đó Kinh thành hỗn loạn, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tiêu Văn Lan đã bắn chết thủ lĩnh quân phản loạn An Vương. Chung Yến Sanh vốn định phong quan cho Tiêu Văn Lan, nhưng Tiêu Nhị thiếu gia vốn quen sống tự do, lại không hiểu mấy chuyện quan trường, nghe xong thì hoảng sợ từ chối, cuối cùng chỉ nhận một chức nhàn tản, không cần quản lý sự vụ, mỗi ngày vui chơi không lo trời đất.
Làm bạn của Bệ hạ, có vị Định Vương Điện hạ uy danh lừng lẫy kiêm Hoàng phu của Bệ hạ là đường ca, cả Kinh thành không ai dám chọc Tiêu Văn Lan nữa.
Ngày trước khi Tiêu Lộng còn ở Kinh thành, Tiêu Văn Lan luôn sợ hãi, chạy trốn như thỏ. Nhưng giờ đây hắn ta không còn như xưa, cũng không giao du với đám công tử lêu lổng vô công rỗi nghề.
Điều này khiến cho số lần Tiêu Văn Lan bị Tiêu Lộng dạy dỗ giảm đi đáng kể, vì thế mấy năm nay cuộc sống hắn ta vô cùng sung sướng.
Lâu Thanh Đường tặc lưỡi: “Tiêu Nhị thiếu gia, ngươi đã quên những ngày bị đường ca ngươi đánh đòn rồi sao?”
Tiêu Văn Lan hừ hừ ưỡn ngực: “Giờ đã khác xưa rồi, Lâu huynh!”
Cả hai trêu chọc lẫn nhau xong, Lâu Thanh Đường lại kéo Tiêu Văn Lan tiếp tục vừa cắn hạt dưa vừa nghe những tin đồn trong Kinh thành, rắc rắc một hồi đĩa đã đầy vỏ dưa.
Bị Chung Yến Sanh ban rượu không khác gì đập chuột, chẳng còn ai dám dài dòng nữa, bầu không khí trong bữa tiệc dần thoải mái trở lại. Đèn hoa lung linh, trên bầu trời phía xa đầy những ánh đèn, đi đôi với pháo hoa bất chợt vút lên rồi nổ tung, khiến bầu trời lúc sáng lúc tối.
Chung Yến Sanh muốn nhanh chóng nói chuyện riêng với Bùi Nguyệt, vì vậy bữa tiệc không kéo dài quá lâu.
Tiêu Văn Lan và Lâu Thanh Đường tửu lượng cao, vẫn đang hứng khởi, cho người đến chào Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng rồi cùng nhau chạy đi tiếp tục uống rượu tán gẫu.
Bộ cổn miện trên người rất khó chịu, Chung Yến Sanh kéo Tiêu Lộng vào điện thay đồ. Cổn miện mặc vào hay cởi ra đều rất phiền phức, may mà Định vương Điện hạ rất có tài cởi đồ, Chung Yến Sanh còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy đai lưng mình được tháo ra, áo choàng cứ như bị phù phép, từng lớp xuất hiện trong tay Tiêu Lộng vô cùng mượt mà.
Nghĩ đến cái bản lĩnh này của hắn luyện được do cởi đồ mình, Chung Yến Sanh không nhịn được đỏ mặt, đấm nhẹ vào ngực hắn: “Lưu manh.”
Tiêu Lộng bị đấm không rõ lý do nhưng cũng không tức giận, ném cổn miện sang bên giường thấp, tay đặt lên vòng eo thon mảnh của Chung Yến Sanh, tiện tay nhặt chiếc áo choàng dày choàng lên người cậu, nhướng mày: “Oan uổng quá, đêm qua chẳng phải Bệ hạ bảo ta cởi đồ nhanh lên sao?”
Mặt Chung Yến Sanh càng đỏ hơn, lại đánh hắn một cái: “Ai bảo anh bắt em mặc mấy bộ đồ kỳ quặc đó chứ!”
Cậu đã định chạy rồi, kết quả lại bị Đạp Tuyết nằm ở cửa phản bội, tha cậu về cho Tiêu Lộng.
Chung Yến Sanh nghĩ lại vẫn còn tức.
Trong nửa tháng tới, Đạp Tuyết đừng mơ đến món thịt thỏ non yêu thích của nó nữa.
Hai người cứ lề mề trong điện hồi lâu, lúc Chung Yến Sanh ra ngoài thì môi đã hồng hồng. Thấy Bùi Nguyệt đang được Phùng Cát đưa đến, cậu đỏ mặt, nhỏ giọng gọi: “Chào cô ạ.”
Bùi Nguyệt lườm Tiêu Lộng đang bày ra vẻ mặt thư thái.
Năm đó ở bể thuốc đáng lẽ nên thả nhiều bọ cạp hơn.
Bọn họ gặp nhau không phải để nói chuyện phiếm, Chung Yến Sanh dẫn đường cho Bùi Nguyệt, nhẹ giọng nói: “Chắc hẳn cha mẹ cũng luôn mong cô trở về thắp cho họ một nén hương.”
Dù đã rời Kinh mấy chục năm, nhưng ký ức về những bức tường cao trong thâm cung khó mà phai nhạt. Dù trong ký ức đã phai màu, nhưng chỉ cần lướt qua, mí mắt vẫn không kiềm chế được mà giật nhẹ.
Bùi Nguyệt dời mắt, lặng lẽ thở dài.
Bà từng nghĩ cả đời này sẽ không bao giờ trở lại đây nữa, trên đường xuôi Nam nhiều lần dừng lại muốn quay về, nhưng cuối cùng vẫn đến.
Cũng không khó đối mặt như bà từng nghĩ.
Chung Yến Sanh đã phái người sắp xếp mọi thứ từ trước, đến từ đường, cậu lấy nhang cúi đầu bái lạy. Khi nghiêng người, cậu nhìn thấy Bùi Nguyệt đang chăm chú nhìn bài vị của cha mẹ cậu, vẻ mặt có hơi hoảng hốt.
Chung Yến Sanh mỉm cười, giọng nhẹ nhàng ôn hòa: “Cha mẹ, cô cũng đến thăm hai người rồi đây.”
Viền mắt của Bùi Nguyệt cuối cùng cũng đỏ lên.
Chung Yến Sanh biết Bùi Nguyệt là người vô cùng kiên cường, không muốn bộc lộ sự yếu đuối trước mặt bất kỳ ai. Tuy nhiên, Chung Yến Sanh thật lòng nghĩ rằng có những cảm xúc nên được giải tỏa. Cô cậu đã ở ngoài bao năm, chịu đựng nhiều uất ức. Những điều đó có thể khó nói trước mặt con cháu, nhưng trước mặt cha mẹ cậu, có khóc cũng chẳng sao.
Để cho họ trò chuyện với nhau một lát thôi.
Cậu lặng lẽ kéo tay áo Tiêu Lộng, yên lặng rời khỏi từ đường cùng hắn.
Khi đi dọc theo con đường trong cung, Chung Yến Sanh chợt nhớ đến hai người đã biến mất từ lâu: “Hoắc Song và Triển Nhung đâu rồi? Không phải là đánh nhau rồi chứ?”
Tiêu Lộng quấn tay mình với tay cậu, dẫn cậu băng qua nguyệt môn, nhấc cằm: “Ở kia.”
Chung Yến Sanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người ngồi trên mái hiên.
Xem ra quả thực đã đánh nhau một trận, kiếm cũng cắm sang một bên, tay áo thì rách rưới, nhưng không như cậu tưởng tượng, hai người này dường như đã say đến hồ đồ rồi —— Hoặc chính xác hơn là Triển Nhung đã say đến hồ đồ, hắn ta định làm động tác đại bàng giương cánh nhảy xuống mái hiên, lại bị Hoắc Song nhíu mày tát một cái đẩy trở lại.
Cũng không biết Triển Nhung đã làm động tác đại bàng giương cánh này được bao nhiêu lần, Hoắc Song đã đau đầu ấn hắn ta lại bao lâu.
Thấy Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng bất ngờ xuất hiện, Hoắc Song định đứng dậy: “Bệ hạ…”
Ồ, xem ra hai người này hòa hợp hơn cậu tưởng.
Chung Yến Sanh hài lòng gật đầu: “Hai người cứ từ từ chơi, ta và ca ca ra ngoài đi dạo chợ đêm đây.”
Hoắc Song còn chưa kịp đáp lời, Triển Nhung đã nhân lúc y không chú ý, lại cười hề hề định làm đại bàng, Hoắc Song bực mình phải đè hắn ta xuống.
Hôm nay là Nguyên Tiêu, không có lệnh giới nghiêm, Kinh thành vô cùng náo nhiệt, xe cộ như nước, đèn đuốc sáng rực.
Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng dẫn theo vài ám vệ ra khỏi cung, giống như người thường, theo dòng người đi trên phố phường đông đúc.
Tiêu Lộng ôm cậu vào lòng, nắm chặt tay cậu. Dựa vào chiều cao và sức lực vượt trội, hắn di chuyển một cách trơn tru, không gặp bất kỳ trở ngại nào, đồng thời cũng thu hút không ít ánh nhìn.
Chung Yến Sanh bỗng dưng có hơi chột dạ, đưa tay ấn đầu Tiêu Lộng xuống.
Trong Kinh thành, người ngoại bang tóc vàng mắt xanh không phải là hiếm, nhưng người tóc đen mắt xanh thì quá ít. Trong tiềm thức của dân chúng Kinh thành, người đầu tiên xuất hiện chính là Tiêu Lộng, nếu bị phát hiện, chắc chắn sẽ gây hỗn loạn một phen.
Cậu suy nghĩ một lát, nhìn quanh bốn phía, thấy có một sạp bán mặt nạ gỗ bèn kéo Tiêu Lộng qua đó, tỉ mỉ chọn lựa. Phát hiện có một chiếc điêu khắc khá giống Đạp Tuyết, cậu cầm lên rồi úp lên mặt Tiêu Lộng: “Ca ca, đeo vào!”
Người chủ sạp vốn đang cúi đầu khắc mặt nạ, nghe tiếng thì ngẩng đầu lên. Người đó thấy Chung Yến Sanh thì sửng sốt một lát, rồi quay sang nhìn Tiêu Lộng, mặc dù đang đeo mặt nạ gỗ đáng yêu nhưng sự sắc bén trong cốt cách không hề giảm đi chút nào.
Chủ sạp không khỏi rụt cổ, vô cớ sinh ra vài phần sợ hãi, nuốt nước bọt nhưng chưa kịp nói gì thì đã nghe người đàn ông cao lớn kia thở dài thườn thượt: “Chồng ta chê ta xấu xí, phải mua mặt nạ để che lại.”
Chung Yến Sanh: “…”
Đám ám vệ phía sau cũng rụt cổ: “…”
Mẹ ơi.
Đôi mắt xanh đậm bị che khuất sau chiếc mặt nạ, nếu không lại gần thì khó mà nhận ra màu sắc thật. Chủ sạp nghe thấy vậy, lại liếc nhìn đại mỹ nhân xinh đẹp như thần tiên đứng cạnh, thật sự không thể thốt lên lời phẫn nộ gì, chỉ cộc lốc đáp: “Vâng.”
Chung Yến Sanh thật sự chịu không nổi cái miệng của Định Vương Điện hạ, cậu vươn tay móc túi tiền của Tiêu Lộng, định trả tiền nhanh rồi đi. Trong tầm mắt đột nhiên lướt qua một món đồ, động tác không khỏi dừng lại, đưa tay cầm lấy: “Đây là thứ gì?”
Chủ sạp ân cần giới thiệu: “Đây là rọ mõm, một số con chó dữ sẽ cắn người, đeo vào để tránh bị cắn.”
Chung Yến Sanh nhìn cái rọ mõm trong tay, lại nhìn Tiêu Lộng, rồi lại nhìn miệng của Tiêu Lộng, sau đó lại nhìn cái rọ mõm.
Cổ và ngực cậu vẫn còn rất đau đây này.
Tiêu Lộng mím môi, trông có vẻ nguy hiểm: “Bé ngoan, em đang nghĩ gì đấy?”
Chung Yến Sanh móc túi tiền của hắn ra, đặt xuống một lượng bạc, nghiêm chỉnh nói: “Không có gì hết.”
Rồi cậu nghiêm túc bỏ cái rọ mõm vào túi.
Tiêu Lộng nhướng một bên mày, đuổi theo bước chân cậu. Chung Yến Sanh cảm thấy Tiêu Lộng đang nhìn mình, ho khan một tiếng, ánh mắt đảo lung tung, nói bậy nói bạ: “Anh nói xem năm đó Cảnh Vương có thật là trốn ra khỏi đường hầm không, bây giờ chẳng biết đang đón Tết Nguyên Tiêu ở nơi nào rồi.”
Nhắc đến chuyện xui xẻo này, Tiêu Lộng nheo mắt lại, giọng nhẹ nhàng: “Thế thì tốt nhất hắn nên cầu nguyện đừng để lộ một chút tung tích nào.”
Chung Yến Sanh cảm thấy chủ đề này không ổn cho lắm, Tiêu Lộng dường như vẫn đang nhìn chằm chằm cậu, cậu nhìn đông nhìn tây, rồi kéo Tiêu Lộng theo dòng người đi về phía bờ sông: “Hình như họ đang thả đèn Khổng Minh? Ca ca, chúng ta cũng đi thả đèn đi!”
Nhìn dáng vẻ của cậu, Tiêu Lộng chợt nhớ đến trải nghiệm thả đèn hoa đăng trước đây. Hắn dừng lại một chút, thấy Chung Yến Sanh có hứng thú, bèn tùy ý phất tay, ra hiệu cho mấy ám vệ không xa đi mua đèn Khổng Minh và bút về.
Bờ sông người đông chen chúc, nhưng Chung Yến Sanh không cố tình né tránh đám đông. Đám ám vệ làm việc nhanh nhẹn, chẳng bao lâu sau đã mang đến hai chiếc đèn Khổng Minh cùng bút đến.
Chung Yến Sanh cầm bút, đang nghĩ xem nên viết gì thì bỗng thấy vai nặng trĩu, Tiêu Lộng lười biếng cúi đầu, gác cằm lên vai cậu, bất thình lình lên tiếng: “Em căn bản không thích ta.”
Hả???
Chung Yến Sanh ngơ ngác nhìn hắn, không biết Tiêu Lộng lại nổi chứng gì, nhưng vẫn nhíu mày đáp lại: “Thích chứ.”
Còn thích hơn cả thích nữa.
“Nhưng em chưa bao giờ nói thích.”
Chung Yến Sanh túm lấy mái tóc mềm mại của hắn kéo nhẹ, có hơi bực bội: “Đã nói rồi mà.”
“Khi nào?”
Chung Yến Sanh ngớ ra vài giây, ánh mắt có phần lảng tránh, Tiêu Lộng lập tức thở dài: “Quả nhiên là…”
Chung Yến Sanh chịu không nổi nữa, bịt miệng hắn lại, ngắt lời hắn: “…Bốn năm trước, vào ngày sinh nhật của anh đó.”
Trong mắt Tiêu Lộng lập tức tràn ngập ý cười, nở một nụ cười như đã đạt được mục đích: “Hửm? Vậy khi đó trên đèn hoa đăng viết gì?”
Chung Yến Sanh lặng lẽ quay lưng lại, không muốn trả lời. Tiêu Lộng lại xoay người, tiến tới trước mặt cậu, dỗ ngọt: “Điều Điều, em đã mua cả rọ mõm cho ta, sao lại không chịu nói cho ta biết chuyện này?”
Là do Chung Yến Sanh tự mua rọ mõm nên có hơi đuối lý, nhỏ giọng nói: “Cũng đâu phải mua cho anh.”
Giọng Tiêu Lộng lạnh tanh: “Ồ? Thế mua cho ai?”
Chung Yến Sanh nghẹn lời.
Sao ngay cả cái rọ mõm cũng tranh vậy! Cậu mua cho Đạp Tuyết không được à!
Biết tính cách bướng bỉnh của Tiêu Lộng, Chung Yến Sanh do dự một lúc, rồi đáp: “Là một bài thơ.”
Trời đã về khuya, ánh sáng xung quanh vốn đã mờ ảo, nay lại bị mặt nạ che chắn, đôi mắt vốn sâu thẳm của hắn dường như càng thăm thẳm hơn. Hắn nhìn thẳng vào cậu một lúc lâu, Chung Yến Sanh cảm thấy Tiêu Lộng đang cười: “Hình như ta đoán ra là bài thơ nào rồi.”
Chung Yến Sanh chớp chớp mắt, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Tiêu Lộng lại muốn lừa cậu sao?
“Không tin à?”
Tiêu Lộng nhận lấy bút và giấy, đầy tự tin: “Ta viết câu đầu, Điều Điều viết nửa câu sau, thế nào?”
Chung Yến Sanh suy nghĩ một lúc, cảm thấy Tiêu Lộng không thể đọc được suy nghĩ của mình, làm sao mà biết chứ. Cậu gật đầu đồng ý, nhưng vẫn lo Tiêu Lộng nhìn trộm bèn xoay người lại. Lúc nghiêng đầu thì thấy Tiêu Lộng đang tràn đầy tự tin, cúi đầu xuống viết gì đó lên đèn Khổng Minh.
Đợi hắn dừng bút, Chung Yến Sanh mới nửa tin nửa ngờ, viết cho xong nửa câu sau.
Vừa ngừng bút, bên tai đã vang lên giọng trầm thấp quen thuộc: “Viết xong chưa?”
Tiêu Lộng đưa tay qua, vòng qua vai Chung Yến Sanh, rồi tùy ý đưa chiếc đèn Khổng Minh của mình cho cậu.
Chung Yến Sanh cụp mi dài xuống, cẩn thận nhìn, nhận ra câu thơ trên đó thì không khỏi kinh ngạc mở to mắt.
Tiêu Lộng… thật sự đã đoán đúng.
Hai chiếc đèn đặt sát vào nhau, chính là phần đầu của bài thơ.
Là tình cảm của cậu khi ấy.
Người bên cạnh ôm lấy cậu thật chặt, xoa rối mái tóc mềm mại của cậu, giọng cười trầm ấm: “Điều Điều, đó cũng là tình cảm của ta.”
Đèn Khổng Minh được châm lửa, cùng vô số chiếc đèn khác xung quanh, chập chờn bay lên trời cao.
Chung Yến Sanh tựa vào lồng ngực quen thuộc, ngước đầu lên, đôi mắt phản chiếu ánh sáng từ những chiếc đèn trên trời, sáng rực và lấp lánh. Đôi môi đỏ hồng hé mở, để lộ đầu lưỡi đỏ au thoáng ẩn hiện. Cậu hoàn toàn không chú ý Tiêu Lộng không nhìn đèn, mà chỉ chăm chú ngắm cậu, thậm chí đã bắt đầu rục rịch tháo nửa chiếc mặt nạ xuống.
Nhìn hai chiếc đèn bay càng lúc càng cao, cậu không khỏi lẩm nhẩm câu thơ trên đó.
Tiêm vân lộng xảo, phi tinh truyền hận, Ngân Hán điều điều ám độ.
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số.
…
“Tiêu Hàm Nguy, không được thừa cơ hôn em!”
Kết thúc.
–
Chú thích:
“Tiêm vân lộng xảo, phi tinh truyền hận, Ngân Hán điều điều ám độ.
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số.” —— “Thước Kiều Tiên – Xiêm Vân Lộng Xảo” – Tần Quán.
Dịch nghĩa:
Từng đám mây màu nhỏ khoe đẹp
Sao bay truyền cho nhau nỗi hận
Sông Ngân vời vợi thầm vượt qua
Gió vàng móc ngọc một khi gặp nhau
Hơn hẳn bao lần ở dưới cõi đời.