Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca - Ngoại truyện 7
Ngoại truyện 7(3): Nếu hiện đại ABO – Em sẽ cùng anh vượt qua kỳ mẫn cảm.
Giống như năm ngoái khi Chung Yến Sanh phân hóa, đôi mắt ướt đẫm đỏ hoe, đưa tay về phía hắn đòi được ôm. Lúc ấy Tiêu Lộng có thể dễ dàng ngậm lấy Omega hoàn toàn tin tưởng và phụ thuộc vào hắn này, trong căn phòng riêng không người, hắn có thể ấn cậu xuống giường, mạnh mẽ cắn xuyên qua tuyến thể, rót pheromone vào đánh dấu cậu. Cho dù Chung Yến Sanh có khóc khàn cả giọng, cậu cũng không thể thoát khỏi tay hắn.
Nhưng cuối cùng, hắn chỉ ở bên cạnh Chung Yến Sanh đang lo lắng bất an, vỗ lưng cậu như đang dỗ dành một con mèo con, tiêm thuốc ức chế cho cậu xong thì chật vật rời đi.
Mỗi lần anh trai đẩy cậu ra, đều là một sự từ chối dịu dàng nhưng kiên quyết.
Chung Yến Sanh nửa tỉnh nửa mê, chỉ cảm thấy rằng có lẽ hắn làm vậy là vì nghĩ cậu còn quá nhỏ, hoặc đơn giản chỉ coi cậu như em trai.
Nhưng giờ đây, tuyến thể của cậu đã phát triển hoàn thiện, chẳng còn nhỏ bé gì nữa.
Cảm giác vừa tức giận vừa bất mãn không thể hiểu được, kể từ đêm hôm đó, mỗi ngày Chung Yến Sanh đều dán kín tuyến thể của mình, không cho Tiêu Lộng ngửi nữa.
Buổi tối khi làm bài tập, Chung Yến Sanh cũng không cho Tiêu Lộng ôm cậu, khuôn mặt nhỏ lạnh xuống, chỉ để cho hắn ngồi bên cạnh thôi.
Ngoại trừ vài phút ngắn ngủi mỗi sáng giúp hắn thắt cà vạt, thì những lần tiếp xúc giữa hai người trở nên hiếm hoi. Mỗi ngày nhìn đứa nhỏ đẹp đẽ lượn lờ trước mắt, nhưng lại không thể ngửi thấy chút pheromone nào, khiến Tiêu Lộng bắt đầu trở nên cáu kỉnh.
Thế nhưng Chung Yến Sanh dường như cố tình trả đũa. Khi thời tiết ấm lên, không biết trộm đâu ra áo sơ mi của hắn. Mỗi tối sau khi tắm xong, cậu lại mặc chiếc áo ấy chạy lạch bạch xuống bếp mở tủ lạnh tìm đồ uống.
Áo sơ mi của Tiêu Lộng quá dài và rộng với cậu, chỉ vừa đủ che đến bắp đùi. Mỗi khi di chuyển, phần bắp đùi đầy đặn cứ lúc ẩn lúc hiện, đôi chân thon dài trắng trẻo lộ ra rõ ràng. Thỉnh thoảng Tiêu Lộng mở cửa bất ngờ bắt gặp cảnh tượng này, cổ họng khô khốc như phải đi trong sa mạc mười mấy năm, suýt chút nữa bẻ gãy tay nắm cửa.
Giấc mơ mỗi đêm cũng thường xuyên xuất hiện hình ảnh kia, tiếng xé rách vải cứ vang lên không ngừng.
Tiêu Lộng không biết làm sao để nói với Chung Yến Sanh rằng thật ra cậu chẳng cần làm gì cả, chỉ cần ngồi đó ngoan ngoãn mỉm cười một cái cũng đủ sức quyến rũ hắn rồi.
Nhưng nói ra thì khác nào một kẻ biến thái.
Tiêu Lộng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, bước đến lấy lại đồ uống trong tay Chung Yến Sanh: “Điều Điều, buổi tối đừng uống nước lạnh, coi chừng đau bụng.”
Chung Yến Sanh ngẩng mặt nhìn hắn, đối mắt với hắn một lúc lâu, lại cúi đầu nhìn giữa hai chân hắn một lúc, trông như rất không hài lòng, hừ nhẹ một tiếng rồi quay người kéo cửa vào phòng.
Ánh mắt Tiêu Lộng dán chặt vào bóng lưng cậu, nhắm mắt lại hít sâu một hơi để kiềm chế cảm xúc ngay lập tức đè người ta lên cánh cửa, xé bỏ miếng dán tuyến thể chướng mắt, áp sát vào mảng da mềm mại đó mà dùng sức hít hà, liếm mút.
Ông trời con lúc giận cũng thật muốn mạng của hắn mà.
Ngày đêm chung sống suốt hai tháng, Tiêu Lộng vẫn chưa thể ngửi lại mùi hương hoa lan quen thuộc ấy.
Lúc kiểm tra sức khỏe, hắn bị bạn tốt kiêm bác sĩ tư nhân cười cho: “Ôi trời ơi, giám đốc Tiêu, gần đây cậu bị làm sao vậy? Không được thỏa mãn nhu cầu à? Pheromone Alpha của cậu mạnh đến mức như muốn đấm thẳng vào mặt tôi vậy!”
Tiêu Lộng vô cảm ngồi yên trên ghế, bắt chéo chân, chẳng buồn nâng mí mắt lên: “Bây giờ tôi cũng có thể đấm cậu đó.”
“Ấy, đừng có bạo lực với bác sĩ chứ.”
Lâu Thanh Đường thận trọng lùi lại vài bước, lật xem các chỉ số trong báo cáo sức khỏe của hắn: “Chẳng phải cậu đã mất bao công sức để đón bé cưng của cậu về ở chung rồi sao? Sao trạng thái pheromone vẫn bất ổn thế này? Không đúng lắm, độ xứng đôi pheromone của hai người rất cao mà, cậu ta phải có khả năng trấn an cậu mới phải.”
Trấn an ư? Đứa nhỏ kia còn hận không thể tưới thêm dầu vào lửa.
Được cưng đến mức không biết trời cao đất dày, hoàn toàn không hiểu một Omega mà làm những điều này trước mặt Alpha đang có ham muốn với mình, thì đúng là không muốn xuống giường nữa.
Nhưng lúc này Tiêu Lộng không thể động vào cậu.
Tiêu Lộng càng bực bội hơn: “Im miệng.”
Lâu Thanh Đường nhìn hắn chằm chằm: “Ôi căng thẳng thế. Đừng nói với tôi là cậu bị bé cưng từ chối rồi nhé?”
Tiêu Lộng xoa thái dương, giọng điềm tĩnh: “Là tôi từ chối em ấy.”
Lâu Thanh Đường hết hồn: “Người đẹp tự dâng đến tận cửa mà cậu cũng không nhận? Chúng ta học chung đại học bao nhiêu năm, tôi không biết cậu quân tử đến vậy đó.”
Tiêu Lộng lạnh nhạt: “Em ấy chưa đủ tuổi.”
“Chỉ còn chưa đầy một tháng thôi mà.” Lâu Thanh Đường sờ cằm: “Chậc chậc, không ngờ cậu là người có nguyên tắc giới hạn đến thế.”
Tiêu Lộng mất kiên nhẫn: “Đọc báo cáo đi.”
“Tóm lại, dựa vào báo cáo gần đây của cậu, thì kỳ mẫn cảm của cậu năm nay sẽ rơi vào khoảng nửa tháng đến một tháng tới.” Lâu Thanh Đường gõ nhẹ vào tờ báo cáo trong tay. “Bé cưng nhà cậu thi đại học xong thì cũng đủ tuổi rồi nhỉ? Thật đúng lúc, nhưng lấy lương tâm của bác sĩ, tôi không khuyên cậu dùng kỳ mẫn cảm để làm người ta đâu.”
Mỗi Alpha đều sẽ trải qua kỳ mẫn cảm, trong thời gian này, Alpha thường sẽ mất lý trí và trở nên cực kỳ nhạy cảm. Họ sẽ cảm thấy bài xích mạnh mẽ với những Alpha khác, thậm chí đầy sự hung hãn như thú dữ, nhưng ngược lại sự bảo vệ và chiếm hữu đối với Omega sẽ tăng lên đến mức vặn vẹo.
Từ khi phân hóa, kỳ mẫn cảm của Tiêu Lộng luôn rối loạn hơn Alpha bình thường. Mỗi lần kỳ mẫn cảm đến đều phải hỗn loạn một trận. Hắn phải tiêm thuốc ức chế và tự cách ly với những người xung quanh, cắn răng chịu đựng qua những ngày đó.
Lời khuyên của Lâu Thanh Đường quả thật hết sức có tâm. Lúc nào Tiêu Lộng cũng kiềm chế, nhưng khi lý trí mất đi trong kỳ mẫn cảm, Chung Yến Sanh sẽ bị ăn đến mức không còn lại một mẩu xương.
Trong khoảng thời gian này Chung Yến Sanh đều nghiêm chỉnh dán miếng tuyến thể, thật ra cũng là một cách để bảo vệ cho bản thân. Nếu không với tình trạng hiện tại của Tiêu Lộng, nói không chừng chỉ cần ngửi một chút thì lý trí sẽ sụp đổ, lập tức kéo người về phòng mình.
Nỗi bất an trước khi kỳ mẫn cảm bắt đầu xuất hiện, Tiêu Lộng hết sức quen thuộc với cảm giác này, hắn đè vào giữa lông mày, giọng khàn khàn: “Tôi hiểu rồi.”
Dù có khát khao đến mấy, hắn cũng không muốn làm tổn thương Chung Yến Sanh.
Ít nhất phải đợi kỳ mẫn cảm qua đi, khi đó hắn mới có thể thổ lộ tình cảm của mình như một người bình thường.
Những ngày cuối cùng của năm học lớp mười hai, bầu không khí trong trường ngược lại không còn quá căng thẳng nữa.
Vào ngày chụp ảnh tốt nghiệp, nhà trường cho phép người thân của học sinh vào trường. Sau khi chụp ảnh tập thể, Chung Yến Sanh bị một đống người gọi đi chụp ảnh cùng. Cậu dứt khoát trốn dưới bóng cây, trùm áo đồng phục lên đầu, co lại thành một cây nấm nhỏ, nhắn tin hỏi Tiêu Lộng có đến không.
Mãi mà Tiêu Lộng vẫn chưa đáp lại, Chung Yến Sanh vừa có hơi thất vọng thì bỗng nghe được giọng nói quen thuộc từ sau lưng: “Điều Điều.”
Chung Yến Sanh ngạc nhiên quay đầu lại: “Anh!”
Tiêu Lộng mang theo một bó hoa, mặc áo vest chỉnh tề, bước đi thong thả. Vóc dáng cao lớn, tuấn tú của Alpha thu hút vô số ánh nhìn. Nhìn cậu bé mặc đồng phục học sinh chạy như bay tới, hắn bèn đưa tay đón lấy: “Trốn dưới bóng cây làm cây nấm à?”
Chung Yến Sanh hờn dỗi không muốn bị gọi là nấm, đá nhẹ vào giày hắn: “Ai bảo anh không trả lời tin nhắn của em chứ.”
Tiêu Lộng bật cười, đưa hoa cho cậu: “Chúc mừng Điều Điều của anh tốt nghiệp.”
Hai tai Chung Yến Sanh ửng đỏ, mím môi nhận lấy bó hoa.
Gần đó bỗng dưng vang lên tiếng “tách tách”, Tiêu Lộng theo phản xạ giơ tay kéo Chung Yến Sanh qua bảo vệ trong lòng. Lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một Beta trong đồng phục đang cầm chiếc máy ảnh lấy hình liền, cười hì hì chạy tới đưa tấm ảnh cho Chung Yến Sanh: “Chung Yến Sanh, tặng cậu!”
Trong bức ảnh chính là cảnh Tiêu Lộng tặng hoa cho Chung Yến Sanh.
Người đàn ông trưởng thành trong bộ vest, vì nóng mà cởi bỏ vài cúc áo, và thiếu niên trong đồng phục học sinh đang ngước đầu nhìn hắn, một góc áo bị gió thổi bay. Họ đứng cạnh nhau, tạo thành một khung cảnh hài hòa bất ngờ.
Chung Yến Sanh nhỏ giọng nói cảm ơn, chưa kịp nhận ảnh thì Tiêu Lộng đã nhanh chóng cầm lấy, ngắm nhìn một lúc lâu rồi ung dung cất vào ví.
Chung Yến Sanh liếc mắt một cái thì chú ý tới trong ví Tiêu Lộng đã có sẵn một bức ảnh của cậu, có vẻ là tấm ảnh khi cậu đi du lịch chụp hình với gia đình hè năm ngoái, khi đó hắn cố tình tránh mặt cậu.
Cậu sửng sốt vươn tay giật lại: “Anh lén giấu ảnh của em!”
Tiêu Lộng giơ tay lên, ỷ vào chiều cao dễ dàng tránh được tay cậu, lật tấm hình đó lên hươ hươ, cười xoa đầu cậu: “Oan quá, anh quang minh chính đại mà.”
“…”
Tim Chung Yến Sanh đập thình thịch, về nhà bèn nghiêm túc tra cứu nửa ngày, xem việc một Alpha giữ ảnh Omega trong ví có ý nghĩa gì.
Nghĩ mãi đến đêm mà vẫn không ngủ được, cậu không kiềm được khoác chăn nhỏ bò dậy, rón rén mở cửa phòng ra, chui vào phòng Tiêu Lộng, sau đó nằm nhoài lên giường hắn.
Vì kỳ mẫn cảm sắp tới, gần đây mỗi đêm Tiêu Lộng đều phải tiêm thuốc ức chế để tránh mất kiểm soát khi nghĩ đến Chung Yến Sanh ngủ ngay phòng bên cạnh.
Nào biết người ta tự chạy lạch bạch tới.
Vất vả lắm mới buồn ngủ, đương lúc nửa tỉnh nửa mê thì bị chọt cho tỉnh giấc. Mở mắt ra thì thấy thiếu niên đang nằm bên cạnh giường, cằm tựa vào thành giường, đôi mắt sáng ngời nhìn mình: “Anh ơi, em muốn ngủ chung với anh.”
Lý trí khó khăn lắm mới ổn định của Tiêu Lộng suýt nữa sụp đổ.
Gân xanh trên trán hắn hiện lên, cúi xuống bế Chung Yến Sanh lên, lạnh mặt ôm cậu về phòng, thả lại lên giường. Mặc cho người trong lòng giãy giụa, hắn lật người cậu lại, lần đầu tiên không kiềm chế được mà vung tay “bép” một tiếng, khiến Chung Yến Sanh hoảng sợ vùng vẫy kêu lên.
Lúc này cơn giận của Tiêu Lộng mới nguôi đi một chút, dịu dàng xoa mấy cái lên chỗ vừa đánh, giọng mang theo ý cảnh cáo mềm mỏng: “Ngoan ngoãn ngủ đi.”
Chung Yến Sanh sợ lại bị đánh mông, mắt rưng rưng ngấn nước, tủi thân chui vào chăn.
Tiêu Lộng đúng là đồ chết tiệt!!!
Cậu giận dỗi, nghe thấy Tiêu Lộng chưa rời đi bèn chui đầu vào chăn, không muốn nhìn hắn nữa.
Chỉ một lúc sau, cậu cảm thấy đầu mình bị xoa nhẹ hai cái.
“Bé ngoan, đợi thi đại học xong rồi hãy tính.”
Được rồi.
Chung Yến Sanh ló đầu ra khỏi chăn, thấy Tiêu Lộng nhẹ nhàng rời khỏi phòng, thầm nghĩ, vậy thì chờ thi xong rồi nói sau.
Ngày trước kỳ thi đại học, Chung Yến Sanh được cha mẹ đón về nhà.
Lâu rồi không gặp cha mẹ, cậu cũng nhớ họ lắm nên không có ý kiến gì, bèn ngoan ngoãn trở về nhà.
Thành tích bình thường của Chung Yến Sanh khá tốt, trước giờ phát huy đều ổn định, sau kỳ thi cũng tự ước chừng được điểm, chắc là có thể đỗ vào trường mà cậu muốn.
Ngày thi kết thúc, đầu óc căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng, cậu vui vẻ ở cùng cha mẹ mấy ngày, cho đến ngày sinh nhật mới nhận ra Tiêu Lộng sao vẫn chưa tới tìm cậu?
Cậu đã thi xong rồi mà.
Chung Yến Sanh muốn đi tìm Tiêu Lộng nhưng lại bị bố mẹ giữ lại, giọng dịu dàng: “Điều Điều, hôm nay là sinh nhật con, có muốn đi chơi không?”
Chung Yến Sanh chớp chớp mắt, lập tức đoán ra điều gì: “Cha mẹ không muốn con đi tìm anh sao?”
“…”
Hai vợ chồng bị hỏi đến nghẹn lời.
Chung Yến Sanh không vui lắm: “Con không muốn đi chơi, con muốn đi tìm anh.”
Hai vợ chồng nhìn nhau, giọng ẩn ý: “Điều Điều, giờ anh con không tiện lắm.”
Chung Yến Sanh chẳng thèm nghe, như con cá nhỏ trơn tuột, vèo một cái đã chạy ra đến cửa: “Con đi tìm anh đây!”
Đã nói là thi xong sẽ tính tiếp mà, có phải Tiêu Lộng sợ rồi không vậy?
Chung Yến Sanh giận đùng đùng, bảo tài xế chở mình đến chỗ ở của Tiêu Lộng.
Tiêu Lộng luôn cho phép Chung Yến Sanh ra vào tự do chỗ ở của hắn, nhưng sau khi dễ dàng quét mặt và dấu vân tay vào cổng, Chung Yến Sanh bị chặn ở cửa nhà.
Bên trong bị khóa trái.
Chung Yến Sanh ngơ ngác một lát, mới nhận ra có vẻ Tiêu Lộng lại đang tránh mình.
Cậu tức đến nghẹn, không vào được nhà, đi vòng vo bên ngoài một vòng, mới phát hiện cửa sổ ban công phòng Tiêu Lộng trên tầng hai đang mở, mắt cậu sáng rực, lập tức leo lên tầng hai.
Trước đây cậu cùng Tiêu Lộng chơi leo núi nên có chút kinh nghiệm, hì hục leo được nửa chừng thì tay đột nhiên bị siết chặt, còn chưa kịp phản ứng đã bị nâng eo ôm bổng lên ban công tầng hai. Chưa kịp vui mừng, mông cậu đã bị đánh đau điếng.
Chung Yến Sanh bị đánh đến giật mình, ngốc nghếch ngẩng đầu lên đối diện với khuôn mặt đen sì của Tiêu Lộng. Tiêu Lộng không nói lời nào, ôm cậu lại đánh thêm hai cái nữa. Cảm giác đau và xấu hổ xông lên, mắt Chung Yến Sanh đỏ hoe, nức nở: “Đau…”
“Nhóc nghịch ngợm.”
Đến giờ Tiêu Lộng vẫn chưa hết kinh hãi, đôi mắt xanh đậm hằn lên tia máu, nghiến răng nghiến lợi, hơi thở nóng rực: “Em tính dọa chết anh à.”
Vừa rồi nghe tiếng động đi ra, thấy Chung Yến Sanh đang leo lên tường, hắn ngay cả thở cũng không dám, càng không dám lên tiếng sợ làm cậu giật mình, mãi đến khi tới gần hắn mới vội vàng ôm người lên.
Từ bé đến lớn Chung Yến Sanh đều được cưng chiều trong lòng bàn tay, chưa từng bị ức hiếp thế này bao giờ.
Sinh nhật của cậu mà Tiêu Lộng cũng không tới, còn không giữ lời hứa!
Cơn giận bùng lên, cậu há miệng cắn vào cổ Tiêu Lộng, dùng sức mài mài.
Lực cắn đối với Tiêu Lộng chẳng những không đau, mà ngược lại còn khơi dậy một loại dục vọng nào đó.
Khi bị ném lên giường, Chung Yến Sanh còn hơi ngơ ngác, lúc này mới phát hiện, mới rời đi vài ngày mà phòng của Tiêu Lộng đã loạn cào cào cả lên.
Trên giường phủ đầy… quần áo của cậu.
Toàn là quần áo cậu thường mặc khi sống ở chỗ Tiêu Lộng.
Nằm trong đống quần áo ấy, Chung Yến Sanh mới chậm chạp nhận ra vì sao Tiêu Lộng lại tránh cậu.
Hành vi làm ổ, kỳ mẫn cảm của hắn đến rồi.
Trước đó vì quá giận, Chung Yến Sanh chậm chạp không nhận ra pheromone của Alpha đang cuồn cuộn ập tới, khiến mặt cậu nóng bừng, eo chân mềm nhũn.
Alpha tuấn tú đứng trước giường, vẻ mặt mờ ảo dưới ánh sáng, im lặng nhìn chằm chằm cậu bé đang nằm trên giường.
Chung Yến Sanh nín thở, ngẩng đầu lên đối mắt với hắn thật lâu, sau đó cúi xuống, đưa tay gỡ miếng dán tuyến thể sau gáy ra.
Vừa chạm tới miếng dán, tay cậu đã bị Tiêu Lộng giữ lại.
Nhiệt độ cơ thể Tiêu Lộng rất cao, đầu ngón tay nóng đến nỗi cậu giật mình rụt lại: “Điều Điều… em còn nhỏ.”
Chung Yến Sanh bĩu môi: “Em đã trưởng thành rồi.”
“…Em chỉ coi anh là anh trai thôi.”
Chung Yến Sanh bị nghi ngờ, tức giận trừng mắt: “Tuy em nhỏ hơn anh nhưng đầu óc em bình thường, rốt cuộc là thích kiểu anh trai hay là thích kiểu gì khác, em còn không thể phân biệt được à?”
Nghĩ đến việc bị Tiêu Lộng từ chối bao nhiêu lần, cậu lại cảm thấy tủi thân. Tiêu Lộng thà trải đầy quần áo của cậu trên giường, nhưng không chịu để cậu gỡ miếng dán tuyến thể, cậu nghẹn ngào: “Có phải anh không thích em không?”
Tiêu Lộng đáp ngay: “Thích.”
“Thích nhiều không?” Mắt Chung Yến Sanh đỏ hoe, bất chợt ngồi dậy tiến lại gần hắn, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, môi mấp máy hỏi dồn: “Thích kiểu gì?”
Hơi thở trong veo phả tới, yết hầu Tiêu Lộng lại căng lên. Sau một hồi im lặng, cuối cùng hắn cũng không nhịn nổi nữa, bàn tay đè sau gáy cậu hơi dùng lực một chút, kiềm chế đoạn cổ nhỏ dài kia, cúi đầu mạnh mẽ hôn lên đôi môi đỏ tươi đang hé mở không chút đề phòng, thô bạo liếm hôn vào trong.
Chung Yến Sanh không phòng bị, bất ngờ bị hôn, cậu ngơ ngác há miệng để mặc hắn tùy ý hôn vào. Đầu lưỡi bị hắn cưỡng ép đoạt lấy, tiếng nước nhóp nhép vang lên bên tai không ngừng, pheromone hỗn loạn trong kỳ mẫn cảm của Alpha vây lấy cơ thể, tràn đầy tính chiếm hữu và xâm lược.
Chung Yến Sanh vốn đang hung hăng ngay lập tức mềm nhũn, ngay cả thở cũng không xong. Đến khi được thả ra, đôi môi cậu đã ướt đỏ một mảng, hai má đau nhức không khép lại được, thở dốc ngắt quãng, đầu lưỡi đỏ tươi thoáng ẩn hiện.
Tiêu Lộng kề sát mũi vào mũi cậu, giọng khàn khàn: “Là thích kiểu này.”
Từ trong mắt hắn, Chung Yến Sanh thấy rõ dục vọng thiêu đốt được kiềm nén trong đôi mắt xanh như hồ nước sâu thẳm kia.
Chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy, cậu cảm thấy xương cốt mình đều tê dại.
“Nếu sợ.”
Hành động của Tiêu Lộng vẫn đầy kiềm chế. Chung Yến Sanh chú ý đến đầu giường đầy các lọ thuốc ức chế đã dùng hết đang đặt ngổn ngang: “Thì về trước đi.”
Nói là thả người đi, nhưng tay lại giữ chặt eo cậu.
Rõ ràng đã thèm đến không chịu nổi rồi.
Ngón tay Chung Yến Sanh mềm nhũn đặt lên tay Tiêu Lộng, run rẩy hồi lâu rồi kéo tay hắn xuống sau gáy mình, ngẩng mặt nhẹ giọng nói: “Anh, tháo nó ra đi.”
“Em sẽ cùng anh vượt qua kỳ mẫn cảm.”
Tiêu Lộng im lặng một lúc.
Rồi sau đó, một cảm giác kéo nhẹ truyền đến từ sau gáy, tuyến thể dưới lớp miếng dán cuối cùng cũng được tự do, để lộ đoạn cổ trắng tuyết, hương lan ẩm ướt mông lung ồ ạt trào ra.
Đôi mắt Alpha gần như ngay lập tức đỏ rực.
Lý trí hoàn toàn sụp đổ, cuộn trào như nước lũ, từng đợt sóng dữ dội. Sau gáy bị cắn mạnh, răng nanh ghim sâu vào tuyến thể, đau đớn xen lẫn với cảm giác thỏa mãn khi pheromone rót vào điên cuồng đan xen.
Chung Yến Sanh theo bản năng muốn bò đi, nhưng lại nghe thấy một âm thanh.
Phải một lúc sau cậu mới nhận ra, đó là tiếng tháo dây nịt.
Hết thảy đều mất khống chế.
Cho dù cậu khóc thế nào, giãy giụa ra sao, đều không thoát nổi pheromone của Alpha đang giam cầm mình. Căn phòng này là hang ổ của Alpha giăng ra để bắt giữ người mình yêu, còn cậu chính là chú chim non biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn lao vào.
Ý thức liên tục bị đánh tan rã, cậu đã không phân biệt được thời gian, lúc mở mắt thì nằm ở trên giường, khi thì dưới vòi hoa sen, lúc ngồi trên bồn rửa tay hoặc nằm trên ban công.
Alpha đã tháo bỏ vẻ ngoài giả tạo thường ngày, để lộ bản chất hung bạo và tàn nhẫn.
Cuối cùng Chung Yến Sanh cũng không chịu nổi nữa, cả người ướt nhẹp muốn bò khỏi chăn, lại bị một bàn tay đầy gân xanh siết chặt eo kéo mạnh lại, khóc không ra tiếng.
Sau nhiều lần nghi ngờ khả năng của Tiêu Lộng, cuối cùng vào ngày sinh nhật, Chung Yến Sanh cũng cảm nhận được rõ ràng Tiêu Lộng có được hay không.