Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca - Ngoại truyện 6
Ngoại truyện 6(4): Nếu tạo phản thành công – Mỗi ngày ta đều biết ơn.
Sau trận bóng, mối quan hệ giữa Tiêu Lộng và tiểu Thái tử đã trở nên gần gũi hơn rất nhiều.
Tiểu Thái tử tràn ngập tò mò về Tiêu Lộng, dăm ba bữa lại lẻn ra khỏi Đông Cung, chạy đến phủ Định Vương tìm Tiêu Lộng trò chuyện.
Tiêu Lộng nói chuyện rất thú vị, ở ngoài biên cương lâu năm, kiến thức rộng rãi, tiểu Thái tử rất thích nghe hắn nói.
Hơn nữa hắn còn có một đôi mắt xanh rất đẹp, đẹp hơn cả viên lam bảo thạch quý nhất trong cung của cậu.
Tiếp xúc nhiều hơn, thiếu niên cũng sẽ trút bầu tâm sự với Tiêu Lộng, nào là thầy Chu quá nghiêm khắc, cưỡi ngựa bắn cung khó quá, cậu không bắn trúng khi cưỡi ngựa, nhưng lại không thể không luyện tập để chuẩn bị cho kỳ thu săn. Tiêu Lộng nghe xong, nhướng mày nói: “Cái này ta rành lắm, để ta dạy ngươi.”
Bàn về công phu cưỡi ngựa bắn cung, Tiêu Lộng chắc chắn là số một số hai.
Không ngờ người đường ca lạnh lùng kiêu ngạo trong miệng Tiêu Văn Lan lại nhiệt tình đến vậy. Tiểu Thái tử mở to mắt nhìn hắn: “Thật không?”
Tiêu Lộng kéo cậu đi đến sân tập phủ Định Vương: “Đương nhiên là thật.”
Muốn dạy cưỡi ngựa bắn cung, tất nhiên phải cưỡi chung một ngựa. Tiểu Thái tử leo lên ngựa trước, ngay sau đó cảm thấy phía sau nặng xuống, Tiêu Lộng ngồi sau lưng cậu, một tay cầm dây cương, một tay giữ lấy cánh tay nhỏ của cậu, giọng nói trầm thấp: “Động tác chưa chuẩn lắm, cánh tay nâng cao lên chút.”
Tiểu Thái tử nghe lời nâng cao cánh tay, toàn tâm toàn ý nhắm vào mục tiêu, mũi tên bắn ra, lệch hướng.
Cái đầu nhỏ trong lòng hơi ủ rũ cúi xuống.
Lệch đến mức này, nếu là trong quân doanh chắc chắn đã bị Tiêu Lộng mắng đến mức không dám ngẩng đầu lên rồi. Nhưng lúc này Tiêu Lộng đang ôm tiểu mỹ nhân trong lòng, ngược lại cực kỳ có kiên nhẫn, tâm trạng khá tốt, hắn xoa xoa đầu cậu, giọng nói dịu dàng khích lệ: “Không phải đã trúng rồi sao? Thế là rất giỏi rồi, cứ từ từ.”
Nghe lời khích lệ của hắn, tiểu Thái tử lấy lại được chút tự tin.
Chỉ là giọng của Tiêu Lộng thật sự rất trầm ấm, dựa gần như vậy vang lên bên tai khiến cậu cảm thấy nửa người đều mềm nhũn, lỗ tai cũng tê tê nóng lên. Khi mím môi lần nữa kéo cung, đầu óc cậu đã có hơi choáng váng.
Thế tử Định Vương… Thật là một người tốt bụng dịu dàng nha!
Lúc trời gần tối, Tiêu Lộng đích thân đưa tiểu Thái tử về cung.
Tiểu Thái tử tự tin đầy mình, cảm thấy kỹ năng lẻn ra khỏi cung của mình ngày càng thành thạo, sẽ không còn bị phụ hoàng mẫu hậu phát hiện ra nữa.
Hoàn toàn không nhận ra bên cạnh có ám vệ đi theo.
Vì tần suất con trai nhỏ lẻn ra khỏi cung gần đây tăng cao, Bùi Hi không khỏi để mắt tới nhiều hơn chút. Ban đêm, ông gọi ám vệ âm thầm bảo vệ tiểu Thái tử đến, nghe báo cáo xong, ông và Hoàng hậu trố mắt nhìn nhau.
“Thế tử Định Vương…” Hoàng hậu Ân Nghi Phồn nói với giọng kỳ dị: “Gần đây Điều Điều đều ở bên cạnh nó à?”
Bùi Hi đứng trước án thư, điềm tĩnh cầm bút luyện chữ, chẳng qua mỗi nét bút đều mang chút sát khí.
Hoàng hậu suy nghĩ một lát, lộ ra biểu cảm không biết nên khóc hay cười: “Ta nghe nói đứa trẻ đó rất cứng đầu, hồi nhỏ vì không thích hôn ước với Điều Điều mà nhất quyết không chịu về Kinh, bây giờ thì đang làm gì đây?”
Biểu cảm của Bùi Hi nhìn không ra là vui hay buồn, chỉ có lực bút lại mạnh thêm một chút.
“Bệ hạ định làm thế nào?”
Hoàng hậu nhìn biểu cảm khó chịu của Hoàng đế, buồn cười nói: “Hôn ước là do chúng ta cùng định ra, vốn thấy Thế tử Định Vương không thích, nghĩ là chờ đến khi bọn nó trưởng thành rồi sẽ thuận tiện giải trừ, nhưng bây giờ… nó trông không giống như là không thích.”
Bùi Hi nói: “Điều Nhi của chúng ta ngoan như vậy, ai nhìn mà không thích chứ.”
“Nhưng vấn đề là.” Ân Nghi Phồn vén một lọn tóc rơi xuống sau tai, chậm rãi nói: “Điều Nhi của chúng ta dường như cũng khá thích nó.”
Bùi Hi mất khống chế, mạnh tay để lại một vết mực.
Bệ hạ vốn nổi danh về thư họa, mất bình tĩnh và viết hỏng chữ như vậy cũng là lần đầu tiên.
“Bệ hạ muốn ngăn cản bọn nó qua lại sao?” Ân Nghi Phồn nhìn về phía Đông Cung: “Nhưng gần đây Điều Nhi rất vui.”
Mặc dù xung quanh luôn có nhiều bạn bè, nhưng tiểu Thái tử chưa bao giờ vui như vậy.
Lúc nào cũng ríu ra ríu rít như một chú chim nhỏ, mỗi khi đến tìm phụ hoàng mẫu hậu sẽ không nhịn được mà vô tình hay cố ý nhắc đến người đó, hai mắt lấp lánh sáng ngời.
Bùi Hi im lặng hồi lâu, mới thấp giọng nói: “Nghi Phồn, ta không muốn để Điều Điều như ta và nàng ngày xưa.”
Năm xưa khi Bùi Hi còn là Thái tử, Hoàng đế tiền nhiệm không hài lòng với Thái tử phi, sau đó những chuyện mà họ phải trải qua… Bùi Hi đã không còn muốn nhớ lại nữa.
Những gian nan mà họ từng trải qua, hà tất phải để đứa trẻ mà họ nâng niu trong lòng bàn tay phải trải qua lần nữa.
“Ta cũng không muốn.”
Ân Nghi Phồn luôn nghĩ thông suốt nhanh hơn Bùi Hi, nhẹ nhàng vuốt lưng ông, mỉm cười nhẹ nhàng: “Trước khi Điều Nhi ra đời, chúng ta chỉ mong đứa trẻ này trường thọ vô lo, chỉ cần nó bình an vui vẻ, không làm điều gì trái với lẽ trời, sao phải làm khổ nó?”
Đế hậu đều có tính cách khoan dung, sau khi nghiêm túc thảo luận, họ quyết định nhắm mắt làm ngơ trước việc hai người này ngày nào cũng dính lấy nhau.
Để tránh việc con trai suốt ngày chạy ra ngoài, Bùi Hi cắn răng ban chỉ, cho phép Tiêu Lộng vào cung hướng dẫn Thái tử cưỡi ngựa bắn cung.
Tiêu Lộng nhận được thánh chỉ, cũng hiểu Bệ hạ đang cho hắn một cơ hội, tâm trạng vui vẻ hẳn ra, trời còn chưa sáng hẳn đã không nhịn được mà thức dậy, chuẩn bị đi đến Đông Cung.
Biết rõ tính tình của cha mình, Tiêu Lộng còn cố tình đi vòng qua tiền viện, không ngờ gừng càng già càng cay, vòng vèo một vòng vẫn đụng trúng Định Vương đang luyện thương buổi sáng.
Mí mắt ông cũng không thèm nâng lên: “Ấy, mới sớm thế này mà đi đâu đấy?”
Tiêu Lộng: “…”
Định Vương cười mỉa: “Ai là người nói rằng ngày nào hôn ước chưa được giải trừ, ngày nào đó sẽ không về Kinh thế nhỉ?”
Tiêu Lộng suy nghĩ một lát, bước đến bên giá vũ khí, nhấc chân đá cây thương gỗ trên mặt đất lên tay mình: “Cha, đánh một trận đi.”
Sau khi đấu một trận với cha ruột, Tiêu Lộng bị cha mình dùng thương gỗ cố tình đâm trúng mấy chỗ trên người, đau đến mức nghiến răng nhưng vẫn kiên quyết đi đến Đông Cung.
Lúc đến nơi, tiểu Thái tử đang đứng bên cửa đo chiều cao, cố gắng ưỡn thẳng lưng, truy hỏi tiểu thái giám đang đo cho mình: “Ta có cao lên chút nào không?”
Tiểu thái giám khó xử: “Điện hạ, hôm qua vừa đo rồi mà.”
Ngài cũng không phải là măng xuân trong đất, sao mà cao nhanh như vậy được chứ.
Tiêu Lộng khoanh tay cười thành tiếng.
Hắn thật sự cảm thấy tiểu Thái tử như một chiếc măng non, bọc từng lớp từng lớp, để lộ ra phần lõi giòn ngọt… khiến người ta rất muốn cắn một miếng.
Nghe thấy tiếng cười của Tiêu Lộng, tiểu Thái tử quay đầu lại, mừng rỡ không thôi: “Tiêu Lộng? Sao ngươi lại đến đây?”
Tiêu Lộng gạt đi ý xấu trong lòng, nở nụ cười hết sức tự nhiên: “Bệ hạ lệnh cho ta đến dạy Điện hạ cưỡi ngựa bắn cung.”
Tiểu Thái tử có rất nhiều điều muốn nói với Tiêu Lộng, để chân trần chạy lạch bạch về phía hắn.
Nhìn thấy cậu không đi giày mà chạy loạn, thái giám phía sau kêu lên “Ối ối”, ôm đôi giày hì hục đuổi theo.
Sợ cậu giẫm phải vật gì đó làm thương chân, Tiêu Lộng nhanh chóng bước lên trước một bước, đưa tay ra dễ dàng bế cậu lên, bước vào trong phòng trải thảm dày.
Tiểu Thái tử cảm thấy bị bế thế này thật mất mặt, không vui lắm, trong lúc giãy giụa thì đá hắn một cái: “Thả ta xuống.”
Cậu không dùng nhiều sức nhưng lại vô tình đá trúng chỗ đau của Tiêu Lộng, lông mày Tiêu Lộng hơi nhíu lại, xuýt xoa một tiếng nho nhỏ. Tiểu Thái tử lập tức như con mèo bị nắm gáy, ngồi yên trở lại, lo lắng hỏi: “Ta đá ngươi bị thương rồi sao?”
Tiêu Lộng không nói gì, cẩn thận bế cậu vào phòng, đặt cậu xuống thật nhẹ nhàng, sợ cậu bị va chạm làm đau.
Được hắn đối xử trân trọng như vậy, thiếu niên càng thêm ngại ngùng, cúi đầu ngoan ngoãn xoa xoa đầu gối bị đá của Tiêu Lộng: “Có đau lắm không? Để ta xoa cho ngươi.”
Tiêu Lộng nhất thời không biết là đầu gối bị cậu xoa không nhẹ không nặng mềm hơn hay là lòng hắn mềm hơn nữa.
Không ai hiểu con hơn cha, nhìn phản ứng gần đây của Tiêu Lộng, sao Định Vương không nhận ra được. Ông cố ý chọn ngày dạy dỗ hắn một trận, để hắn suy nghĩ cho rõ.
Tiêu Lộng nghĩ rất rõ ràng.
Nếu không phải hôm đó trên xe ngựa, thiếu niên bất ngờ xông vào xe ngựa nóng hầm hập, lại xuất hiện đúng lúc hắn đề nghị giải trừ hôn ước, thì hôn ước giữa hai người bọn họ có thể thật sự đã bị cắt đứt rồi.
Trời cao cho cơ hội, sao hắn có thể bỏ lỡ.
Lại nghĩ đến trước đây khi mẹ hắn trở về Mạc Bắc từ Kinh thành, tặc lưỡi kể về tiểu Hoàng tử đáng yêu như băng tuyết, khiến người ta chỉ muốn giấu đi mang về. Tiêu Lộng nghiến răng, trong lòng càng thêm hối hận.
Không được gặp được Điều Điều khi còn bé, thật sự là thiệt thòi.
May là bây giờ cũng chưa quá muộn.
Trước kỳ thu săn, Cảnh Vương đội mũ quan, tự xin rời Kinh đến đất phong.
Trừ những năm tháng khổ cực khi còn nhỏ, từ khi Bệ hạ lên ngôi, mẹ con Cảnh Vương được đối xử ôn hòa hơn rất nhiều. Đất phong dành cho Cảnh Vương cũng là một vùng đất phì nhiêu, còn cho phép hắn ta đưa mẫu phi đi dưỡng già, cực kỳ khoan dung.
Vì vậy dù rời khỏi Kinh thành có hơi không nỡ, nhưng Bùi Hoằng cũng không có hối tiếc hay phiền muộn gì. Trước khi rời đi, hắn ta mời hết tất cả bạn bè trong Kinh thành đến, tổ chức một buổi tiệc tiễn biệt náo nhiệt.
Thậm chí còn cụng hai chén với Chung Tư Độ mà trước đây không hề hợp nhau.
“Điện hạ.” Điều duy nhất mà Bùi Hoằng không yên tâm chính là tiểu Thái tử có tính cách lương thiện này, hắn ta hạ giọng nói: “Ngươi phải cẩn thận với cái tên Thế tử Định Vương đó, bổn vương nhìn một cái đã thấy hắn không có ý tốt.”
Tiểu Thái tử nghiêm mặt chỉ trích: “Cảnh Vương Điện hạ đừng nói xấu sau lưng người khác như vậy, Hàm Nguy ca ca là người rất tốt.”
Bùi Hoằng nghe mà đau răng, phe phẩy cây quạt trong tay.
Chỉ chưa đến một tháng, mà ngay cả “ca ca” cũng bị người ta dụ gọi rồi.
Lớn tuổi hơn nên muốn gọi thế nào cũng được sao?
Nếu hắn ta nhớ không lầm, thì họ Tiêu kia vai vế còn lớn hơn cả hắn ta. Tính đến thế hệ của tiểu Thái tử thì đáng lẽ phải gọi là ông mới đúng…
Lại phiền muộn một lúc, khi quay đầu lại, hắn ta mới phát hiện người mà hắn ta đang nghĩ trong đầu cũng xuất hiện ở bữa tiệc tiễn biệt.
Gần đây Tiêu Lộng và tiểu Thái tử cứ như hình với bóng. Nếu có hỏi thì sẽ là vì phụng chỉ dạy Thái tử cưỡi ngựa bắn cung, lý do hết sức chính đáng.
Bùi Hoằng vốn không ưa gì Tiêu Lộng, nên mới không mời hắn đến tiệc tiễn biệt, còn dặn tiểu Thái tử lén lút rời khỏi Tiêu Lộng mà đến, đừng để hắn phát hiện ra.
Nào biết mũi tên này thính như chó, ngửi mùi của tiểu Thái tử mà theo đến đây.
Tiêu Lộng bước thẳng đến bên cạnh tiểu Thái tử đang nhăn mũi nhìn chén rượu, giành lấy chén rượu trong tay cậu, giơ lên trước mặt Bùi Hoằng rồi ngửa đầu uống cạn.
Sau đó thì muốn đưa tiểu Thái tử đang mơ màng rời khỏi.
Bùi Hoằng sững sờ một lúc, lập tức ngăn lại, giơ chén lên: “Thế tử, muốn đưa tiểu Thái tử của chúng ta đi, một chén rượu là không đủ đâu.”
Những người khác trong buổi tiệc cũng không ưa gì kẻ đang có hôn ước với Thái tử này, bèn hùa theo: “Đúng đúng, hôm nay là tiệc tiễn biệt của Cảnh Vương Điện hạ mà.”
Ngay cả Tiêu Văn Lan cũng hò hét: “Ca, em còn chưa thấy anh say bao giờ đâu!”
Tiêu Lộng nhướng mày, nhìn thấy dáng vẻ cố ý làm khó của họ, kéo tà áo ung dung ngồi xuống: “Được thôi, muốn chuốc rượu ta thế nào đây?”
Thái tử ngồi bên cạnh, vội vàng ngăn cản: “Các ngươi không được bắt nạt anh ấy…”
“Không sao.” Tiêu Lộng nghiêng đầu nhìn cậu, giọng điệu mềm mỏng. “Uống đến khi bọn họ tâm phục khẩu phục là được.”
Tiểu Thái tử ngốc nghếch nhìn họ bày lên một đống bình rượu, không hiểu tại sao họ lại có lòng hiếu thắng cao như vậy.
Tiêu Lộng lớn lên ở Mạc Bắc, rượu Mạc Bắc mạnh vô cùng, tửu lượng của hắn cũng khá hơn người khác, tuy hắn không uống rượu nhiều nhưng trước giờ chưa từng say.
Trên bàn tiệc có hơn chục người, thay phiên nhau rót rượu cho Tiêu Lộng.
Vẻ mặt Tiêu Lộng không hề thay đổi, lần lượt chuốc ngã từng người.
Sau trận bóng hôm đó, mọi người đã có chút phục Tiêu Lộng. Bây giờ từng người bị chuốc ngã, không khỏi cảm thấy Tiêu Hàm Nguy này thật quá kinh khủng, không chỉ giỏi uống rượu mà còn giỏi đánh đuổi quân Man di.
Liên tiếp chuốc say bảy tám người, Tiêu Lộng cũng hơi ngà ngà say.
Tiểu Thái tử căng thẳng bám lấy cánh tay hắn, nhỏ giọng hỏi: “Có sao không? Hay là đừng uống nữa?”
Tâm trạng Tiêu Lộng rất tốt, xoa xoa đầu cậu, rồi lại nâng chén về phía Chung Tư Độ. Tửu lượng của Chung Tư Độ không cao, nãy giờ chưa uống chén nào, nhưng bây giờ thì không thể không uống. Y nghiêm mặt nhìn chén rượu trong tay, nhăn mặt uống một ngụm.
Rồi gục luôn.
Bùi Hoằng coi như là còn tỉnh táo, thấy Chung Tư Độ không thể uống đến vậy thì tặc lưỡi một tiếng thật lớn: “Thật vô dụng.”
Tiêu Lộng lại chuốc ngã thêm một người, từ tốn giơ chén rượu về phía Bùi Hoằng: “Núi cao đường dài, cáo từ.”
Bùi Hoằng bị men say làm choáng đầu. Hắn ta ngẩn ra một lúc, đột nhiên cảm thấy Tiêu Hàm Nguy này cũng không tệ. Nếu trước đây Tiêu Lộng ở Kinh thành, có khi mọi người đã trở thành bạn bè rồi. Nghĩ vậy, hắn ta cười một tiếng: “Được rồi, cho phép người đưa tiểu Điện hạ của chúng ta đi.”
Tiểu Thái tử dìu Tiêu Lộng xuống lầu, phát hiện bước chân hắn đã loạng choạng, thở dài: “Mấy người nha, cứ phải uống mới được.”
Xuống đến xe ngựa dưới lầu, lúc này tiểu Thái tử mới phát hiện Tiêu Lộng khi say không giống Tiêu Văn Lan cứ khóc lóc ầm ĩ, hắn vô cùng yên lặng nhưng rất bám người.
Thanh niên cao lớn cứ ôm lấy cậu, cằm tựa lên vai, đôi mắt xanh hơi khép lại trông như một con mèo lớn lười biếng.
Tiểu Thái tử nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, không nhịn được nhích lại gần thêm chút, lần nữa khen ngợi: “Mắt anh thật đẹp.”
“Thích không?” Tiêu Lộng lười nhác dụi vai cậu: “Móc ra tặng em.”
Tiểu Thái tử giật mình, xù lông vỗ nhẹ đầu hắn: “Anh nói chuyện đáng sợ quá.”
Tiêu Lộng cười khẽ, cảm thấy cậu dễ thương vô cùng.
Đứa nhỏ này không hề biết, những suy nghĩ trong đầu hắn còn đáng sợ hơn.
Sau khi xuống khỏi bữa tiệc rượu ồn ào, bên tai được yên tĩnh trở lại. Tiểu Thái tử xoa xoa vành tai, không vội bảo xe ngựa đi ngay mà gọi người đi tìm thuốc giải rượu, rồi nhét vào miệng Tiêu Lộng.
Tiêu Lộng nhìn mặt cậu một lúc rồi há miệng uống thuốc. Không biết là vô tình hay cố ý, răng hắn đụng vào ngón tay thon dài của tiểu Thái tử, ngậm trong đó cọ xát một chút, đến khi cậu đỏ bừng mặt mới mỉm cười buông ra.
Tiểu Thái tử trông có vẻ hơi giận, nhưng vẫn không đẩy Tiêu Lộng đầy mùi rượu ra khỏi người mình.
Có lẽ vì nghĩ rằng Tiêu Lộng đang say, đầu óc không tỉnh táo, tiểu Thái tử đung đưa chân, buồn bực mở miệng: “Thật ra em đã nghe nói rồi, anh không thích hôn ước của chúng mình nên mới không về Kinh. Ngày đó anh bị trói trên xe ngựa, chắc chắn là bị ép đưa về.”
Tiêu Lộng lười biếng dụi vai cậu, nghe vậy thì hơi khựng lại.
Tiểu Thái tử làm gì cũng chậm chạp, nhưng trong lòng thì cái gì cũng biết, thật ra cậu rất thông minh.
Cảm thấy hơi chột dạ, Tiêu Lộng bỗng dưng không nói gì, đợi câu tiếp theo của cậu.
“Anh rất lợi hại, giúp em thắng trận bóng, còn dạy em cưỡi ngựa bắn cung. Tiêu Nhị thiếu nói anh không kiên nhẫn, nhưng anh đối xử với em luôn rất kiên nhẫn.”
Tiểu Thái tử quay đầu, tránh đi ánh mắt của Tiêu Lộng: “Còn… rất đẹp trai nữa.”
Ngoại trừ phụ hoàng và mẫu hậu, cậu chưa từng thấy ai đẹp hơn Tiêu Lộng.
Trong lòng Tiêu Lộng dâng lên một dòng nhiệt nóng hổi, nghe những lời nói của thiếu niên, trong lòng sinh ra sự mong đợi.
Khen hắn như vậy, là… cũng thích hắn sao?
“Em thấy anh là một người rất rất tốt.”
Tiểu Thái tử cúi đầu, giọng điệu ngây thơ nhưng cũng rất nghiêm túc: “Cho nên anh không cần phải làm khó mình nữa, hai ngày sau em sẽ giúp anh xin phụ hoàng giải trừ hôn ước của chúng ta.”
Nụ cười của Tiêu Lộng bỗng chốc cứng lại.
Nghe thấy thiếu niên còn định nói tiếp, men rượu trong đầu hắn bất chợt xông lên. Hắn lập tức nghiêng đầu, bịt miệng Tiểu Thái tử lại.
Một lúc sau, khi ý thức được thứ mềm mại dưới môi là gì, đầu óc tạm thời bị khống chế bởi men say của Tiêu Lộng mới tỉnh táo lại. Nhưng sau khi tỉnh táo, hắn lại càng không nỡ buông ra. Hắn nắm lấy cằm thiếu niên, ép cho đôi môi cậu mở rộng hơn, hôn càng sâu xuống.
Hơi men theo đôi môi dính chặt truyền qua, khiến đầu óc tiểu Thái tử cũng mơ màng, bỗng dưng hoài nghi không biết mình liệu có say rồi không. Cậu ngây ngốc mở miệng theo động tác của Tiêu Lộng, để hắn tuỳ ý trêu đùa môi lưỡi cậu một lúc, mới tỉnh táo lại đẩy hắn ra.
Dù lực cậu không lớn, Tiêu Lộng vẫn thuận theo động tác của cậu mà buông ra. Sống mũi cao của hắn cọ nhẹ vào đầu mũi cậu, hít hà hương thơm trên người, giọng khàn khàn đầy ý cười: “Điều Điều, em thấy ta giống như muốn giải trừ hôn ước sao?”
Thiếu niên như con vật nhỏ bị hoảng sợ, đôi mắt đen láy trừng lên nhìn hắn, đôi môi đỏ ửng hơi hé mở rồi lập tức đưa tay lên che miệng.
“Trước khi gặp em, ta quả thực rất ghét cái hôn ước này.”
Tiêu Lộng uống đã say tám phần, nhưng ý thức lại rõ ràng hơn bao giờ hết. Hắn biết mình đang làm gì, nói gì, nhìn cậu chằm chằm: “Nhưng sau khi gặp em, mỗi ngày ta đều biết ơn vì hôn ước này tồn tại.”
“Điều Điều, sao em lại đáng yêu như vậy, lại đẹp như thế.”
Tiểu Thái tử chưa bao giờ bị đối xử một cách táo bạo và mãnh liệt như vậy. Cảm nhận được ánh nhìn sâu thẳm của hắn, trái tim đập loạn nhịp, mặt đỏ bừng, mím chặt môi không lên tiếng.
“Đợi em lớn lên thêm chút nữa, ta sẽ cưới em, có được không?”
Tiêu Lộng nhân lúc men rượu mơ hồ mà làm càn: “Hoặc là em cưới ta, thế nào cũng được.”
“… Hừ.”
Tiểu Thái tử nhìn chằm chằm hắn rất lâu, cuối cùng cũng không cho hắn một câu trả lời rõ ràng, bực bội quay đầu đi, đôi tai mỏng đỏ như máu: “Mơ đẹp nhỉ.”
Tiêu Lộng mỉm cười, ôm chặt cơ thể mảnh khảnh, tựa đầu lên vai cậu, hít hà hương lan thanh nhã, nhắm mắt lại đầy hưởng thụ.
Mơ đẹp sao?
Nhưng từ việc tiểu Thái tử không bài xích việc hắn đến gần, cho phép nhắn ngủ lại Đông Cung, sau khi bị hắn hôn cũng không gọi ám vệ vào đâm chết hắn…
Sao hắn lại cảm thấy cơ hội của hắn vẫn rất lớn chứ?
Nói đi nói lại, quả nhiên phải cảm ơn bát thuốc mẹ hắn đưa cho trước khi về Kinh.