Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca - Ngoại truyện 3
Ngoại truyện 3: Đại hôn – Đường đường chính chính ngủ với nhau.
Gần đây, Chung Yến Sanh có hơi bí ẩn.
Nói chính xác hơn, từ sau khi Tiêu Lộng khỏi bệnh cảm lạnh không lâu, hành tung của cậu bắt đầu trở nên khó nắm bắt.
Tính cách Chung Yến Sanh vốn chậm chạp, thích ngủ nướng. Sau khi lên ngôi, việc đầu tiên làm là nhân lúc Kinh thành và triều đình còn đang rối ren, dời giờ thiết triều xuống muộn hơn.
Dù vậy thì những buổi sáng có thiết triều cậu vẫn không dậy nổi. Niềm vui mỗi ngày của Tiêu Lộng chính là dỗ Chung Yến Sanh dậy, vừa bóp vừa xoa để đánh thức người ta, rồi lại bị tiểu Bệ hạ tham ngủ không vui đá cho hai cái.
Những khi thật sự không muốn dậy, Chung Yến Sanh sẽ mơ màng hôn lên cằm và khoé môi Tiêu Lộng, mềm giọng xin ngủ thêm chút nữa. Mái tóc đen buồn ngủ rối bời, rúc mình trong chăn mở không nổi mắt, khiến lòng người ta mềm nhũn.
Thế nhưng dạo gần đây, Phùng Cát vừa gõ cửa một cái, Chung Yến Sanh lập tức bật dậy.
Đến trưa cũng không vội chạy về, vừa oán trách các đại thần thích tranh cãi trên triều, vừa nằm trong lòng Tiêu Lộng ngủ trưa.
Đến lúc trời chạng vạng, Phùng Cát lại đến báo tin, nói tiểu Bệ hạ đang gặp các triều thần, bảo Tiêu Lộng dùng bữa trước.
Đến nửa đêm, Tiêu Lộng phát hiện trong lòng trống rỗng, mở mắt ra thì thấy cơ thể mỏng manh ấm áp vẫn nằm bên cạnh mình trước lúc ngủ đã biến thành cái đuôi lông xù. Tiểu mỹ nhân không thấy đâu, thay vào đó là một con mèo lớn trông như ấm ức mà không dám kêu thành tiếng.
Hắn nhướng mày, đứng dậy đi đến cửa, bỗng nghe thấy Chung Yến Sanh không biết đang nói chuyện với ai, giọng nói khẽ khàng, mơ hồ.
“…Đừng để… Định Vương Điện hạ phát hiện…”
“Làm cẩn thận chút…”
“Bảo người bên kia… hành động kín kẽ…”
Tiêu Lộng khoanh tay đứng nghe, lông mày hơi nhướng lên.
Nghĩ ngợi một lúc, Tiêu Lộng cũng không bước ra, đợi đến khi tiếng nói dừng lại mới quay về giường nằm xuống.
Hồi lâu sau, Chung Yến Sanh mới rón rén trở về, cẩn thận đóng cửa lại, chậm rãi đi về phía giường. Cậu liếc nhìn Tiêu Lộng vẫn đang ngủ yên ổn, lại nhìn vào mắt của Đạp Tuyết đang nghiêng đầu nhìn mình, nhỏ giọng “suỵt” một tiếng, thở phào nhẹ nhõm.
May quá, không tỉnh dậy.
Cậu nhẹ nhàng trèo lên giường, chui vào lòng Tiêu Lộng, như con mèo con co lại, hài lòng nhắm mắt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Tiêu Lộng mở mắt ra, đôi mắt u tối ngắm nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của tiểu mỹ nhân bên cạnh một hồi.
Hồi lâu sau, hắn mới trừng phạt cậu bằng cách cọ cọ lên dái tai cậu, ôm người trong lòng chặt thêm một chút rồi nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, Phùng Cát bên ngoài vừa gõ cửa, Chung Yến Sanh lại tích cực bò dậy, không lăn lộn trong lòng Tiêu Lộng, cũng không đá hắn hay hôn hắn nữa.
Tiêu Lộng nhìn theo bóng lưng Chung Yến Sanh, có hơi khó chịu.
Tiêu Lộng có đặc quyền được miễn tham dự buổi thiết triều.
Sau khi tỉnh lại, hắn vừa dưỡng thương vừa dưỡng bệnh, lười lên triều nghe các đại thần gây gổ, nhưng hôm nay cuối cùng cũng không nhịn nổi, quyết định lên triều góp vui.
Khi thay triều phục, Tiêu Lộng mới phát hiện y phục của mình đã mất hai bộ.
Cả ngày Định Vương Điện hạ cứ như một con công hoa, y phục còn nhiều hơn cả Chung Yến Sanh, gần như mỗi ngày một bộ, ít khi mặc lại, bị một con chim nhỏ nào đó lén lút tha mất hai bộ cũng không phát hiện ngay.
Chân mày Tiêu Lộng nhướng cao hơn, nhưng vẫn không nói gì, nhanh chóng thay triều phục rồi vào điện.
Buổi thiết triều hôm nay cũng hết sức náo nhiệt, Hộ bộ Thượng thư lại đang khẩu chiến với quần thần, không chịu móc tiền ra. Định Vương Điện hạ bất thình lình xuất hiện, làm cho các đại thần sợ hãi muốn chết, vốn đang ầm ĩ đỏ mặt tía tai cũng yên tĩnh trở lại, xung quanh rơi vào yên lặng hoàn toàn.
Ngay cả Chung Yến Sanh ngồi trên điện Kim Loan phía trên cũng mở to mắt, đôi mắt đen láy, như thể cũng sợ hết hồn.
Tiêu Lộng ung dung chỉnh lại tay áo, hơi cúi người với Chung Yến Sanh, khoanh tay nhướng mày nói: “Nhìn bổn vương làm gì, chẳng lẽ bổn vương không được đến?”
Mọi người: “…Ha ha ha Định Vương Điện hạ nói đùa, sao có thể, sao có thể chứ!”
Các đại thần đang tranh cãi cũng im bặt, trong triều trở nên vô cùng hòa hợp, lần lượt từng người đứng lên bắt đầu thảo luận về mối quan hệ với Man di ngoài biên cương.
Các bộ tộc Man di vốn như một mớ cát rời, giờ đây đã có Khả hãn mới, nguyện ý hòa giải với Đại Ung. Không còn sự quấy nhiễu liên tục của người Man di, chiến sự ở vùng Mạc Bắc cũng dần lắng xuống.
Nhưng thù hận bao đời đâu dễ xóa nhòa như vậy, hết thảy vẫn cần phải thảo luận kỹ lưỡng.
Trong lúc bàn bạc chuyện này, mọi người đều len lén nhìn Tiêu Lộng, trong lòng nặng trĩu.
Dù vùng Mạc Bắc vẫn không thể thiếu Tiêu Lộng, nhưng hiện tại Tiêu Lộng cũng không cần thường xuyên trấn thủ ở nơi đó nữa.
Chắc chắn Tiêu Lộng sẽ không giao nộp binh quyền. Để một nhân tố bất ổn như Tiêu Lộng ở ngoài sẽ khiến người ta bất an, còn giữ hắn trong Kinh thành lại làm cho người ta sợ hãi.
Hắn như một thanh kiếm không vỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống chém đứt đầu người ta.
Xưa nay các quân vương đều thực hiện đạo lý “Được chim bẻ ná, được cá quên nơm”. Tiểu Bệ hạ giữ Định Vương trong cung, rốt cuộc dự định xử lý thế nào?
Tiêu gia đã gặp đại họa một lần, giờ chỉ còn lại Tiêu Lộng và Tiêu Văn Lan. Phương pháp trước đó không thể dùng lại lần nữa, nếu không ngày mai Tiêu Lộng sẽ mang quân san bằng Kinh thành mất.
Tiêu Lộng không quan tâm đến ánh mắt lo lắng của những người kia đang nhìn mình, chỉ nhìn thẳng về phía Chung Yến Sanh.
Chung Yến Sanh bị ánh mắt nóng bỏng đầy cảm giác tồn tại này làm cho như ngồi trên đống lửa, ánh mắt lúng túng, lảng tránh, không dám đối diện với Tiêu Lộng.
Tiêu Lộng chậm rãi nheo mắt lại, ánh mắt ngày càng nghi ngờ.
Bé con có tật giật mình.
Rốt cuộc là đang lén lút làm gì đây?
Chung Yến Sanh quá hiểu rõ Tiêu Lộng, vừa liếc qua biểu cảm của hắn đã đoán được tám phần là Tiêu Lộng đã phát hiện ra gì đó. Trong lòng vô thức trở nên lo lắng, vừa kết thúc thiết triều là vội vàng giữ mấy đại thần ở lại, cố làm ra vẻ nghiêm túc: “Định Vương Điện hạ cứ về nghỉ ngơi đi, trẫm còn có chuyện cần bàn bạc với quân thần.”
Tiểu mỹ nhân giờ đã tiến bộ hơn rồi, chột dạ nói dối mà cũng dám nhìn vào mắt người khác.
Tiêu Lộng cảm thấy hơi buồn cười, nhưng trước mặt người khác cũng không tiện làm mất mặt Chung Yến Sanh, lười biếng nói: “Vậy Bệ hạ nhanh lên một chút nhé, tiểu vương chờ ngài dùng cơm trưa.”
Có vẻ như đã trấn an được Tiêu Lộng.
Chung Yến Sanh vội vàng gật đầu như gà con mổ thóc: “Được được!”
Những quan đại thần bị giữ lại trố mắt nhìn nhau, nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề.
Cái gì?
Định Vương đang chờ tiểu Bệ hạ dùng cơm trưa?
Chung Yến Sanh cũng không thật sự muốn giữ người khác lại để nói chuyện. Ngay khi Tiêu Lộng vừa đi, cậu lập tức đuổi những người khác, vội vàng gọi Vệ Lăng và Phùng Cát đến: “Đồ đã chuẩn bị xong chưa? Hình như ca ca phát hiện ra rồi, làm nhanh lên chút.”
Vệ Lăng trông như muốn nói rồi lại thôi, chắp tay lên tiếng: “Đã được đưa đến rồi, bây giờ Bệ hạ có muốn đến nhìn một chút không?”
Hai mắt Chung Yến Sanh sáng lên: “Mau dẫn ta đi xem.”
Để không bị phát hiện, Chung Yến Sanh cố tình chọn một gian phòng cách xa điện Lan Thanh.
Khi đến đó, cậu cho những người khác lui ra ngoài hết, tự mình đẩy cửa bước vào trong, ngay lập tức nhìn thấy một mảng đỏ rực.
Đó là hai bộ hỷ phục tinh xảo, đỏ thắm như mây chiều, chỉ vàng thêu ẩn hiện, phủ lên màu sắc đỏ tươi, rực rỡ nhưng không lòe loẹt, đã mất nhiều ngày để cắt may và thêu thùa.
Chung Yến Sanh không kìm được mà đưa tay chạm vào hai bộ hỷ phục ấy.
Mấy ngày trước người phía dưới lại giục cậu lập hậu, cậu nói rằng đã có người trong lòng, không phải chỉ là lời nói suông.
Các triều thần đều lo lắng Tiêu Lộng nắm quyền quá lớn, kết hôn sẽ là cách tốt nhất để họ yên tâm hơn, không phải lúc nào cũng sống trong lo lắng nữa.
Dù có chút ý định để yên lòng mọi người, nhưng nhiều hơn là có lý do riêng.
Nếu không thì cậu đã chẳng lén lấy trộm y phục của Tiêu Lộng, để người ta đo kích thước mà gấp rút may thành hai bộ hỷ phục này. Dù sao theo lễ chế, khi đại hôn Chung Yến Sanh phải mặc cổn miện.
Nhưng cậu rất muốn cùng Tiêu Lộng kết hôn như những người bình thường.
Chỉ là không biết ca ca có đồng ý không.
Ngoài miệng Tiêu Lộng luôn đùa giỡn thúc giục Chung Yến Sanh thực hiện hôn ước, nhưng trở thành Hoàng phu của Hoàng đế thì lại là chuyện khác.
Chung Yến Sanh chạm tay vào bộ hỷ phục với chất liệu cực kỳ tốt, tim hơi rung lên, có hơi muốn thử xem bộ quần áo này có vừa người không. Cậu cúi xuống tháo đai lưng ra, cởi bỏ long bào treo sang một bên, mặc bộ hỷ phục đỏ thẫm lên người, thắt đai lưng qua loa rồi chạy đến gương cẩn thận nhìn ngắm.
Vệ Lăng làm việc chu đáo, đã đoán trước việc Chung Yến Sanh sẽ nổi hứng thử đồ, nên đã sai người đặt sẵn nhiều gương đồng lớn trong phòng, tất cả đều được mài bóng, đặt bên cạnh bàn, tổng cộng có ba chiếc.
Chung Yến Sanh đi đến, có thể nhìn thấy rõ ràng bộ hỷ phục của mình từ mọi góc độ.
Trong gương đồng, dung mạo xinh đẹp của thiếu niên càng trở nên rạng rỡ, hỷ phục đỏ thẫm làm nổi bật những nét đẹp trên khuôn mặt, eo được thắt chặt, mặc dù thân hình hơi gầy nhưng vẫn cân đối và thanh mảnh. Chung Yến Sanh xoay người hai vòng, vẫn cảm thấy không ổn, chuyên tâm nhìn mình trong gương, lẩm bẩm: “Chỗ nào không ổn nhỉ…”
“Eo rộng quá.”
Đương lúc quan sát, sau lưng bỗng vang lên giọng nói quen thuộc, ngay lập tức eo cậu bị siết chặt.
Chung Yến Sanh bị dọa mà run lên, lông tóc dựng đứng, hoảng loạn mở to mắt, trong gương xuất hiện một đôi mắt xanh đậm quen thuộc.
Chẳng biết từ lúc nào Tiêu Lộng đã xuất hiện phía sau cậu, đôi tay có khớp xương rõ ràng đặt lên eo, từ từ vuốt ve theo đường cong mảnh mai: “Người bên dưới không biết, eo của tiểu Bệ hạ chúng ta thật sự nhỏ đến mức nào.”
Chung Yến Sanh ngẩn người một hồi, lúc này mới nhận ra mình có thể đã bị lộ từ lâu, đỏ mặt giận dỗi đẩy tay Tiêu Lộng ra: “Anh, anh cố ý dọa em, buông ra!”
“Làm gì có.”
Trong gương, người đứng sau cúi đầu xuống, như một con chó nhỏ quấn người, đôi môi chạm vào vành tai cậu, giọng nói trầm thấp mang ý cười: “Bổn vương quang minh chính đại vào đây, chỉ là tiểu Bệ hạ chuyên tâm quá nên không nhận ra.”
Hơi dừng lại một chút, Chung Yến Sanh nhìn thấy người ôm chặt mình trong gương ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng bỏng và say đắm, xen lẫn chút mê muội, chậm rãi nói: “Đẹp như vậy, Điều Điều say me cũng có lý.”
Chung Yến Sanh cảm thấy cả người đều phát ngượng: “Em, em không có mê mà.”
“Ừm.” Tiêu Lộng hết sức bình thản: “Là bổn vương say mê rồi.”
Lúc không đứng đắn, giọng Tiêu Lộng luôn mang theo ý cười, nghe qua thì rất nghiêm túc nhưng cũng như đang đùa giỡn, nhưng Chung Yến Sanh nhận ra Tiêu Lộng không phải đang nói đùa.
Chính vì Tiêu Lộng không nói đùa, trên khuôn mặt cậu không khống chế được mà đỏ lên, được màu đỏ của hỷ phục tôn lên hoàn toàn.
“Mấy ngày nay em lén lút chuẩn bị cái này sao?”
Tiêu Lộng ôm lấy tiểu mỹ nhân đang xấu hổ co thành một cục nhỏ, cười cười đặt cậu ngồi lên bàn, hai tay chống hai bên bao lấy cậu trong ngực, vùi vào ngực cậu hít một hơi mùi hương như hoa lan, ánh mắt hắn càng thêm nóng bỏng rực lửa: “Điều Điều, ở chỗ này mặc cho ca ca nhìn thêm lần nữa đi.”
Chung Yến Sanh xấu hổ nhéo tay áo, bị ánh mắt đầy tính xâm lược của hắn làm cho lông mi run rẩy, cắn môi: “Không muốn…”
Đồ chó xấu xa, chắc chắn không có ý tốt gì.
Làm sao cậu có thể không biết xấu hổ mà cởi đồ ở đây được chứ, lỡ như Tiêu Lộng muốn làm gì, cậu chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn rõ mình trong gương.
“Y phục của bổn vương thiếu hai bộ.” Tiêu Lộng bị từ chối cũng không tức giận, đôi môi nhẹ nhàng chạm vào cổ, ngửi yết hầu tinh tế của cậu: “Nếu không mặc cho ta xem thì trả đồ lại đây.”
Hơi thở mát lạnh cùng đôi môi nóng bỏng lướt qua những chỗ nhạy cảm, Chung Yến Sanh không khỏi co rụt người lại, nhỏ giọng nói: “Em lập tức gọi người mang tới trả cho anh…”
“Không được.”
Tiêu Lộng cười khẽ: “Trả lại ngay bây giờ, hoặc bổn vương sẽ lột đồ của em.”
Sắc mặt Chung Yến Sanh lập tức thay đổi, muốn tránh nhưng sức lực của cậu nào địch nổi Tiêu Lộng, dễ dàng bị đẩy trở lại, trên eo được nới lỏng một chút, ngay sau đó đai lưng bị tháo ra.
Thiếu niên trong gương đồng ý để áo choàng bị mở ra, mắt cá chân căng thẳng, lồng ngực bất an run rẩy.
Động tác của Tiêu Lộng khoan thai chậm rãi. Chung Yến Sanh cảm thấy như mình là một cái bánh chưng ngày Tết Đoan Ngọ, bị hắn cởi bỏ từng lớp. Mặt cậu đỏ rần, vừa cúi đầu là thấy tay Tiêu Lộng đang cởi áo mình, quay đầu lại thì thấy rõ ràng Tiêu Lộng đang lột đồ mình trong gương. Cậu chỉ có thể nhắm mắt lại, rồi bị Tiêu Lộng hôn lên khóe mắt, ép buộc mở mắt ra: “Bé ngoan, đẹp lắm, em mở mắt ra nhìn chút đi.”
Chung Yến Sanh cảm thấy trên người lạnh lẽo, y phục bị lột bỏ sạch sẽ. Tiêu Lộng đã cởi sạch đồ của cậu, không còn sót lại thứ gì. Cậu bị ép mở mắt ra, cả ba chiếc gương đều phản chiếu làn da nhẵn nhụi trắng tuyết, như thể có ba Tiêu Lộng đang dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cậu vậy.
Cậu bị nhìn mà tê dại cả xương, luống cuống không biết làm sao, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh đá Tiêu Lộng hai cái: “Được mà, được mà, em, em muốn về.”
Tiêu Lộng không những không buông cậu ra mà còn nắm lấy mắt cá chân cậu xoa mấy cái không nhẹ không nặng, bàn tay có vết chai mỏng chậm rãi xoa dọc theo mắt cá chân đến bắp đùi, cuối cùng giữ chặt hai chân đang giãy giụa.
Nơi này là nơi nhiều thịt nhất trên người Chung Yến Sanh, cảm giác sờ vào rất thích. Mỗi lần Tiêu Lộng bóp một cái, Tiêu Lộng trong gương cũng bóp một cái. Chung Yến Sanh sắp khóc đến nơi mới nghe thấy Tiêu Lộng cười khẽ: “Mới vừa cởi ra, còn chưa mặc vào, em gấp cái gì.”
Dường như Tiêu Lộng thật sự muốn xem cậu mặc hỷ phục thế nào, thong thả mặc lại từng món cho Chung Yến Sanh đang ngồi trên bàn.
Áo choàng đỏ rực được mặc lại, đai lưng cũng được thắt chặt tỉ mỉ.
Một lúc lâu sau, Tiêu Lộng mới ra vẻ mãn nguyện mà khen ngợi: “Điều Điều thật đẹp.”
Nhưng vẫn chưa mặc quần.
Phía dưới không mặc gì, Chung Yến Sanh hơi khép chân, bất an cực kỳ: “Ca ca…”
Tấm áo rộng lớn bỗng dưng bị vén lên, màu đỏ rực càng làm nổi bật cặp chân dài trắng nõn, đỏ trắng tương phản rõ ràng trong tầm mắt.
Hai chân Chung Yến Sanh vô thức khép chặt hơn, thậm chí cả bắp chân cũng căng ra. Tiêu Lộng nhìn thấy phản ứng của cậu, ánh mắt chứa ý cười tăng thêm một tầng dục vọng, dịu dàng gọi: “Điều Điều.”
Chung Yến Sanh không dám nhìn đi đâu: “Dạ… dạ?”
“Tách ra.”
Đầu óc Chung Yến Sanh mơ màng, nóng bừng, chẳng hiểu sao lại nghe theo mệnh lệnh của Tiêu Lộng.
Tiêu Lộng mỉm cười, ngón tay đặt sau cổ cậu xoa nhẹ vài cái như khen thưởng, rồi cúi xuống ngậm lấy môi cậu, nụ hôn cuồng nhiệt vô cùng, không khí ẩm ướt đến mức như có thể vắt ra nước.
Cậu cũng bị Tiêu Lộng ép ra nước.
Khoảnh khắc tiếp theo, mọi thứ hoàn toàn mất kiểm soát.
Trong cơn mê mệt, khi mở mắt ra, Chung Yến Sanh nhìn thấy mình trong gương mặc bộ hỷ phục đỏ rực, bị Tiêu Lộng ôm lấy…
Cậu hoảng hốt quay đầu đi, nhưng lại nhìn thấy trong tấm gương khác một góc độ còn rõ ràng hơn.
Phía trước, bên trái, bên phải.
Ba Tiêu Lộng.
Choáng ngợp mê muội ập tới, một cảm giác u ám và xấu hổ dâng lên. Cậu muốn nhắm mắt lại, nhưng bị ép phải mở ra. Tiêu Lộng khẽ ngậm dái tai cậu, ánh mắt sắc bén như sói, cả ba đôi mắt trong gương đều dõi theo cậu: “Điều Điều, nhìn rõ chưa?”
Chung Yến Sanh hối hận muốn chết.
Ba tấm gương chết tiệt này… Vệ Lăng cũng chu đáo quá rồi đó!!!
Một lúc buông thả quá đà, hậu quả là bộ hỷ phục của Chung Yến Sanh bị vấy bẩn bởi một thứ khó nói.
Càng là loại vải quý thì càng không chịu nổi sự giày vò. Mấy ngày trước, Chung Yến Sanh lén gọi Khâm Thiên Giám để tính ngày lành. Bận rộn suốt nửa tháng trời, ngày lành cũng không còn xa, lúc này nếu làm gấp thêm một bộ thì chắc chắn sẽ không kịp.
Nhưng giờ áo bị bẩn và nhăn hết cả, sao cậu dám đem đi nhờ người sửa chứ?
Chung Yến Sanh vừa giận vừa xấu hổ, sau khi được Tiêu Lộng ôm mặc lại bộ y phục cũ thì đạp mạnh một cái: “Nếu đến đầu tháng sau không có hỷ phục mới thì không cưới nữa!”
Nói xong, cậu khập khiễng bỏ chạy.
Tiêu Lộng mân mê bộ hỷ phục bị làm bẩn, cúi đầu liếc một cái.
Không cưới nữa?
Vậy thì không được.
Đêm đó Chung Yến Sanh trở về điện Lan Thanh chuẩn bị ném gối của Tiêu Lộng lên giường thấp, để hắn tối nay tự ngủ một mình.
Nhưng khi vào phòng, cậu bắt gặp trên giường trải một bộ hỷ phục đỏ khác, tinh xảo rực rỡ không kém, trông nho nhỏ vừa vặn với kích cỡ của cậu.
Chung Yến Sanh ngẩn người, chần chừ nhìn về phía Tiêu Lộng đang ngồi bên bàn, không hiểu hắn móc đâu ra bộ hỷ phục này chỉ trong nửa ngày.
Tiêu Lộng chống cằm, bình thản nói: “Bộ hỷ phục này ta đã chuẩn bị từ năm ngoái, kích thước có thể hơi nhỏ một chút, chiều nay đã bảo người sửa lại rồi.”
Chung Yến Sanh ngơ ngác nhìn hắn.
Thì ra Tiêu Lộng còn chuẩn bị trước cả cậu sao?
“Thử xem có vừa không?”
Ký ức buổi trưa lại hiện lên trong đầu, Chung Yến Sanh lập tức không dám nhìn bộ hỷ phục kia thêm lần nào nữa, quả quyết từ chối: “Không thử!”
Nụ cười trên môi Tiêu Lộng càng rõ ràng hơn: “Được, vậy đến ngày đại hôn lại mặc cho ta xem.”
Tiêu Lộng đã chuẩn bị xong hỷ phục, Chung Yến Sanh mè nheo do dự cả ngày, cuối cùng cũng để người thông báo tin tức ra ngoài.
Triều đình lập tức loạn thành một nồi cháo heo.
Bọn họ vốn muốn tiểu Bệ hạ lập hậu, nhưng không ngờ tiểu Hoàng đế lại định lập Định Vương làm Hoàng phu!
Nhưng sau vài ngày ầm ĩ, một bàn tay vô hình đã thay đổi hướng gió.
Lúc này mọi người mới sực nhớ ra, Định Vương quả thật có hôn ước với đương kim Bệ hạ.
Chẳng phải trước kia Thế tử Định Vương đánh chết cũng không đồng ý hôn sự này, ai nhắc tới cũng bị hắn tặng cho cái bản mặt lạnh sao?
Sao tự dưng lại đổi ý rồi?
Nghĩ đến chuyện hôn ước này, phản ứng kịch liệt của các đại thần bị người khác cố ý dẫn dắt bỗng dịu xuống, rồi chợt bừng tỉnh ngộ.
Tiểu Bệ hạ thật anh minh!
Định Vương ngông cuồng bất trị, trong tay nắm giữ binh quyền, lại là vị vương khác họ duy nhất của Đại Ung. Để giữ người như vậy an phận, biện pháp tốt nhất chẳng phải là danh chính ngôn thuận “cưới” hắn vào cung, giám sát chặt chẽ hay sao!
Giờ đã là người một nhà, chắc Tiêu Lộng cũng sẽ biết điều hơn chút.
Trước đây để kết nối với những quyền thần như vậy, thường là gả Công chúa hoặc là nạp phi tần vào cung, nhưng hiện tại không có nữ nhi hoàng tộc nào đủ tuổi, Tiêu gia cũng chỉ còn lại Tiêu Lộng và Tiêu Văn Lan…
Tiểu Bệ hạ hy sinh thân mình, chịu nhiều gian khổ.
Những tiếng phản đối kịch liệt dần yếu đi, đại lễ cũng đã được chuẩn bị đâu vào đấy.
Ngày đại hôn được Khâm Thiên Giám đặc biệt chọn lựa kỹ càng, quả nhiên là một ngày lành, ánh nắng ấm áp chiếu rọi.
Tiêu Lộng là nam nhân, quy trình phong Hoàng phu không cần quá phiền phức, nhưng các lễ quan vẫn vò đầu bứt tai rất lâu, lược bớt những thứ cần lược, đến lúc chọn lễ phục cũng rất khó khăn.
Cuối cùng vẫn là Chung Yến Sanh quyết định, trong ngày đại hôn, Tiêu Lộng sẽ mặc lễ phục áo bào thân vương.
Tuy nhiên, dù sao đây cũng là đại lễ hoàng gia, nên vẫn phức tạp hơn người thường. Từ sáng sớm đã phải làm lễ tế cáo trời đất, tông miếu, xã tắc. Tiếp đó là lễ bái triều thần, rồi đến lễ sách phong, lễ tám lạy, ban chiếu thư, không thể bỏ sót bất cứ nghi thức nào.
Mặc dù người phía dưới đã thực hiện quy trình nhiều lần, nhưng Chung Yến Sanh vẫn bận rộn đến choáng váng, chỉ mong mau kết thúc để có thể ở riêng với Tiêu Lộng.
Tiêu Lộng bình thường không mấy kiên nhẫn với những lễ nghi rườm rà, nay lại nhẫn nại hơn rất nhiều.
Bị dày vò từ sáng sớm đến chiều tối, khi Chung Yến Sanh mệt đến mức không đứng nổi nữa thì cuối cùng cũng xong xuôi.
Vừa về đến điện của mình, Chung Yến Sanh đã không thể chịu nổi. Cậu dùng hết sức lực cuối cùng cho người lui hết, sau đó mệt mỏi nằm bẹp thành một cục, mềm nhũn để Tiêu Lộng bế mình về giường.
Trên giường rải đầy những hạt táo đỏ, lạc, nhãn khô, hạt sen và những món đồ cát tường khác. Chung Yến Sanh mềm yếu, dù mặc lễ phục dày cộm nhiều lớp vẫn bị cấn đến đau. Cậu nhặt một hạt sen lên, có hơi buồn bực: “Bọn họ để mấy thứ này làm gì, là cảm thấy em có thể sinh con hay anh sinh con?”
Tiêu Lộng đang giúp cậu cởi cổn miện, nghe vậy thì không nhịn được cười, bàn tay lớn đặt lên chiếc bụng mềm mại của cậu, ấn nhẹ một cái đầy mập mờ: “Tiểu Bệ hạ tham ăn như vậy, nói không chừng trong bụng đã có rồi đó!”
Chung Yến Sanh không ngờ hắn lại nói ra lời thô tục như thế, ngẩn người vài giây, rồi mới thẹn quá hóa giận: “Anh mới tham ăn!”
“Ừm.” Tiêu Lộng không phủ nhận, cẩn thận giúp cậu cởi bỏ lớp y phục vừa dày vừa nặng trên người, không khỏi sinh ra ảo giác như đang bóc bánh chưng, lại cười nói: “Bổn vương rất thích ăn bánh chưng nhỏ của Bệ hạ.”
Bộ lễ phục vừa dày vừa nặng được cởi ra, cuối cùng Chung Yến Sanh cũng cảm thấy thoải mái hơn chút. Cậu ngước mắt lên nhìn, phát hiện chẳng biết từ lúc nào, trên bàn đã xuất hiện một chiếc bình hút lộc tráng men trang trí hình hoa văn tứ quý và bướm màu sặc sỡ, chói mắt đến mức dù là người thường nhìn thấy bảo vật như Chung Yến Sanh cũng trợn mắt há mồm: “Đó… đó là cái gì?”
Tiêu Lộng không thèm liếc mắt, rõ ràng là đã thấy trước đó rồi: “Quà của Tiêu Văn Lan.”
Chung Yến Sanh há hốc miệng, nhớ lại chiếc bình to màu hồng mà cậu từng nôn vào ở phủ Vương gia, muốn nói nhưng lại thôi: “Gu thẩm mỹ của Nhị thiếu gia… luôn như vậy sao?”
Tiêu Lộng bình thản giúp cậu cởi giày: “Ừm.”
Chung Yến Sanh ngập ngừng mãi mới thốt ra được: “Cũng đẹp đấy.”
Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng kết hôn, người đến tặng lễ vật tự nhiên nhiều không kể xiết. Những món đồ được đưa vào điện Lan Thanh đều là của những người thân thiết nhất, ngoài lễ vật của Tiêu Văn Lan, còn có những món quà của Bùi Nguyệt từ Mạc Bắc. Đa phần đều là những món đồ quý giá, nhìn qua một lượt đều là bảo vật như đá quý xanh vàng, cùng một vài món đồ đậm chất thần bí của người Man di, dưới ánh nến tỏa ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ, long lanh chói mắt.
Lâu Thanh Đường cũng gửi lễ vật, dưới sự che chở của Tiêu Lộng, y kiếm được bộn tiền nên ra tay hào phóng. Ngoài đống vàng bạc ngọc khí, y còn tặng thêm một bình rượu thuốc do tự tay mình cất.
Triển Nhung, Hoắc Song và những người của Vệ Lăng cũng đưa quà mừng.
Xem hết quà của mọi người, Chung Yến Sanh tuy mệt mỏi nhưng trong lòng lại rất vui, cậu dụi đầu vào lòng Tiêu Lộng: “Ca ca, từ giờ chúng ta đã có danh phận rồi!”
Tiêu Lộng cười một tiếng, rót hai ly rượu thuốc đặc chế của Lâu Thanh Đường, đưa cho cậu, làm như than thở: “Thật đáng tiếc, từ nay bổn vương không còn là gian phu của Bệ hạ nữa rồi, mất đi một thú vui.”
Chung Yến Sanh đá nhẹ hắn một cái, nhận lấy chén rượu, thử dùng đầu lưỡi nếm trước một chút, thấy không cay mới cùng hắn uống cạn chén rượu hợp cẩn này.
Rượu vừa trôi xuống bụng, hơi thở của Chung Yến Sanh bắt đầu nóng lên, ý thức cũng dần mơ hồ. Cậu chợt nhớ ra mình chưa thấy Tiêu Lộng mặc hỷ phục bao giờ, bèn to gan hơn, tỏ vẻ được chiều mà kiêu, mơ màng ra lệnh cho Tiêu Lộng: “Thay… đồ cho em xem đi!”
Tiêu Lộng nhướng mày, bóp nhẹ mặt cậu, sau đó thuận theo đi thay hỷ phục.
Cởi bỏ bộ áo quan phô trương tượng trưng cho thân phận, mặc hỷ phục vào, Tiêu Lộng trông trẻ tuổi và ôn hòa hơn hẳn. Vóc người cao lớn thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú của hắn được hỷ phục tôn lên, giống hệt một công tử quý tộc sống trong nhung lụa, phong lưu tao nhã.
Nhưng khuôn mặt của hắn lại sắc sảo hơn người thường, cùng với đôi mắt còn đẹp hơn cả những viên lam ngọc giá trị liên thành trên bàn kia, lại khiến hắn tăng thêm vẻ huyền bí đặc trưng của ngoại tộc.
Chung Yến Sanh nghiêm túc cảm thấy, đôi mắt của Tiêu Lộng chính là viên đá quý đẹp nhất trên đời.
Cậu ngoan ngoãn ngồi trên giường, đôi mắt sáng lấp lánh, nhìn Tiêu Lộng từng bước từng bước tiến lại gần mình. Cậu giơ tay lên nắm lấy cổ áo hắn kéo nhẹ, sức lực mềm nhũn, nhưng cũng đủ để kéo Tiêu Lộng cúi xuống, khiến đôi môi của hai người gần như chạm vào nhau.
Đôi mắt Chung Yến Sanh mơ màng, rõ ràng đã hơi say, cậu nũng nịu gọi hắn: “Tiêu Hàm Nguy, hôn.”
“Hửm?” Tiêu Lộng nheo mắt lại: “Hửm? Em vừa gọi ta là gì?”
Mới cưới mà đã không gọi ca ca nữa sao?
Chung Yến Sanh níu chặt cổ áo hắn, lông mi chớp chớp, dường như suy nghĩ một lúc rồi mềm mại gọi ra một tiếng không rõ ràng: “Phu quân?”
Ánh mắt Tiêu Lộng lập tức nóng rực: “Điều Điều, em vừa gọi ta là gì? Gọi lại lần nữa.”
Chung Yến Sanh kề sát môi hắn, ngoan ngoãn khẽ gọi thêm một tiếng: “Phu quân… có phải chúng ta nên, đường đường chính chính mà ngủ với nhau không…”
Tiêu Lộng mặc hỷ phục đẹp quá, cậu bắt đầu thấy muốn ngủ với hắn thật rồi.
Trước đây đứa nhỏ này đâu nói ra được mấy lời như vậy.
Rượu của Lâu Thanh Đường trông có vẻ vô hại, nhưng hiệu quả lại mạnh vô cùng.
Sau này không thể để tiểu Bệ hạ của hắn uống say trước mặt người khác.
Tim Tiêu Lộng như bị những lời nói của cậu làm cho mềm nhũn, nóng rực. Hắn đẩy nhẹ cậu xuống giường.
Chung Yến Sanh ngoan ngoãn ngã lên bộ hỷ phục đỏ rực nằm trên giường, tay với vào không trung rồi bị Tiêu Lộng bắt được, mười ngón tay đan vào nhau.
“Được, vậy chúng ta đường đường chính chính ngủ với nhau.”