Sau Khi Liên Hôn, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Tổng Tài - Chương 8
Chương 8:
“Thẩm tổng! Ngài tới sao không báo trước một tiếng?”
Nhan Văn Thanh nhiệt tình chạy tới, vội bảo nhân viên công tác chuẩn bị một cái ghế dựa cho Thẩm Thời Kiêu, thuận tiện giới thiệu thân phận của Thẩm Thời Kiêu với tổ đạo diễn.
Chương trình lần này, một mình Thẩm thị đầu tư 5.4 triệu, là kim chủ ba ba duy nhất của tổ chương trình, nhân viên công tác nghe nói Boss lớn của Thẩm thị tự mình đến đây, vội thẳng lưng, tiếp đón hắn.
Sau khi Thẩm Thời Kiêu lễ phép đáp lại, ánh mắt vẫn dừng trên màn hình trực tiếp, chậm chạp không rời đi.
Ở đây chỉ có Nhan Văn Thanh hiểu được hành động đó của Thẩm Thời Kiêu, toàn bộ những người khác đều nghĩ Thẩm Thời Kiêu có hứng thú với chương trình này, mời hắn ngồi vào chỉ đạo cùng quan sát.
Lúc này, đạn mạc đã phủ kín màn hình, trong đó cơ hồ một phần ba, thảo luận vai diễn hoa khôi của Tiểu ca ca.
Phó đạo diễn buồn bực cười cười: “Trong kịch bản của chúng ta không có thiết kế cảnh múa, phỏng chừng là diễn viên có ý tưởng của mình, lúc này mới đột ngột sáng tạo.”
Thẩm Thời Kiêu bình tĩnh nhìn chằm chằm màn hình: “Người đứng dưới thành là ai?”
Nhan Văn Thanh trả lời: “Đó là Lương ảnh đế, Đại minh tinh đang nổi.”
“Họ Lương à?” Thẩm Thời Kiêu đánh giá nam nhân trong màn hình, chống tay đỡ trán.
Máy quay đã cắt, cảnh quay của Hạ Trĩ kết thúc. Nhận được nhắn nhở của nhân viên công tác, cậu run run nhảy xuống.
Trên đất rất lạnh.
Túm lại áo ba-đờ-xuy quân dụng, Hạ Trĩ cầm ly sữa nóng ngồi trong phòng nghỉ ngơi, nhân viên công tác trêu ghẹo: “Không thể ngờ cậu múa cũng không tệ lắm, từng học vũ đạo?”
Hạ Trĩ hạnh phúc nhai khoai sọ viên: “Không có, nội dung vở kịch cần thôi, tôi chỉ ngẫu hứng phát huy một đoạn. Vừa rồi lúc các anh kêu tôi múa, tôi suýt nữa không tiếp được.”
Nhân viên công tác nghe nói, hơi lưỡng lự: “Chúng tôi không có bảo cậu. . .múa mà. . .”
Một hồi giải thích, Hạ Trĩ biết được chân tướng muốn rơi nước mắt.
Cái này, thật sự chết người đó.
Dù kết thúc diễn viên còn chưa thể rời đi, ở lại lát nữa nhận phỏng vấn. Bất quá thời gian phát sóng trực tiếp không thể nắm chính xác, phỏng chừng thời gian nhóm thi sinh lên sân khấu, khi kết thúc phỏng vấn nhóm huấn luyện viên cũng chỉ còn thừa 2, 3 phút.
Bốn mươi thí sinh, ghi hình hai phút, cạnh tranh không tiếng động lan rộng, sóng ngầm mãnh liệt giữa các thí sinh.
Thời đại này, đề tài là vua, có chủ đề thì có lưu lượng.
Một tiếng sau, kì quay thứ nhất kết thúc, câu chuyện dừng lại ở bóng lưng kiếm khách do Lương ảnh đế đóng.
Khán giả thỏa mãn, mạnh mẽ yêu cầu nhanh chóng phát sóng kì tiếp theo. Cuộc bình chọn giá trị tinh quang chính thức chấm dứt, máy quay dời đến trên người Lương ảnh đế, nhân viên công tác đưa ra một ít câu hỏi thú vị cho Lương ảnh đế, trong đạn mạc “Lương phấn (1)” điên cuồng liếm màn hình.
Mười phút sau, huấn luyện viên cuối cùng cũng chính là Hạ Minh Hiên bắt đầu nhận phỏng vấn. Lúc nãy gã không để ý tới, hoảng hốt nhìn thấy Thẩm Thời Kiêu ngồi bên cạnh đạo diễn.
Sao anh ta lại tới đây?
Đến lượt Hạ Minh Hiên lên sân khấu, trong đạn mạc xuất hiện nhiều bình luận sắc bén, phần lớn là phun tào diễn xuất của gã, điển hình là trừng mắt nhíu mày mặt đơ. Bất quá Hạ Minh có không ít fan, nhóm fan rất nhanh dọn sạch đạn mạc, sau đó trên màn hình toàn là tặng hoa khen ngợi.
Nhóm thí sinh được nhân viên công tác dẫn tới đất trống trước cung điện, là nơi nhận phỏng vấn. Nhiệt độ không khí đêm nay rất lạnh, tổ chương trình ân cần cung cấp cho mỗi người một chiếc áo lông siêu dày, mặt trên là logo nước chanh của kim chủ ba ba.
Ngồi trên ghế đẩu nhỏ, Hạ Trĩ ôm má nhìn về phía xa xa.
Minh tinh bị tám cái máy vây quanh kia, sao giống Hạ Minh Hiên vậy? Trong kịch bản không có gã mà?
“Ui, lát nữa chúng ta cơ hội được phỏng vấn không đây?”
“Thời gian đều bị huấn luyện viên chiếm, làm sao tới lượt chúng ta?”
“Hôm nay tôi chỉ có một câu thoại, không biết người xem có nhớ tôi không nữa.”
Tiếng thảo luận không có chút ảnh hướng nào tới Hạ Trĩ, cậu túm chặt áo lông, thống khổ treo trên mặt.
Đói quá à.
Chương trình bình thường 118 phút, còn có 2 phút nữa là kết thúc, lúc này truyền đến tin tức của tổ chương trình, kì thứ nhất Lương ảnh đế đứng đầu bảng được 4000 vạn giá trị tinh quang.
Nhận được tin tức này Nhan Văn Thanh cũng không ngoài ý muốn, nhưng tin tức kế tiếp làm y hơi khiếp sợ.
Hạ Trĩ đứng thứ sáu, 960 vạn giá trị tinh quang, gần với 1800 vạn của Hạ Minh Hiên.
Thẩm Thời Kiêu liếc mắt: “Số phiếu như vậy có phải nhiều không?”
Nhan Văn Thanh gật đầu như trống bỏi: “Không phải nhiều, là rất nhiều!”
Hạ Trĩ chính là nhân tố đó! Một chút fan cơ bản cũng không có, bình chọn hoàn toàn dựa vào duyên của người qua đường và biểu hiện của bản thân.
Y thật sự là nhặt được bảo vật rồi!
Mà những điều này Hạ Trĩ đều không biết chỉ biết đói đến mức ngực với lưng sắp thành một, cậu muốn ăn khoai nướng mềm ngọt.
Hơn mười giây đưa ra quyết định, lúc này Nhan Văn Thanh bảo nhân viên công tác giao nửa phút cuối cùng cho Hạ Trĩ.
Đón lấy ánh mắt hâm mộ, Hạ Trĩ bị nhân viên công tác túm đến trước máy quay, một giây trước cậu còn vẻ mặt mộng bức(2), một giây sau liền cười ngọt ngào với máy quay, trời sinh đã hợp với máy quay, khí chất đắn đo càng đúng.
“Chào mọi người, tôi là Trĩ Trĩ, đóng vai hoa khôi trong Trường An dạ tập, cảm ơn mọi người đã thích.”
Trước tường thành cung điện phong cách cổ xưa, khuôn mặt ôn nhu trắng nõn mang theo ánh sáng, rực rỡ dưới ánh trăng sáng.
Ai không thích thiếu niên lang(3) ôn nhu đẹp trai chứ?
Thẩm Thời Kiêu nhìn chăm chú cậu hồi lâu, hơi cụp mắt xuống.
“Gọi Trĩ Trĩ sao? Tên cũng thật dễ nghe!”
“Trĩ Trĩ, tôi là fan chị đầu tiên của cậu!”
“Cho một phút, tôi muốn tất cả tư liệu của Trĩ Trĩ!”
“Đệch, nhìn rất ngoan nha! Không giống với khí chất hồi nãy chút nào.”
Trong máy có một chiếc di dộng, Hạ Trĩ có thể nhìn thấy đạn mạc của mọi người, nhân viên công tác tán gẫu với cậu: “Mọi người ai cũng rất thích cậu, ở lại một lát vội về làm gì?”
Hạ Trĩ túm chặt áo lông, ngọt ngào nói: “Về nhà ăn cơm với lão công.”
“? ? ?”
“? ? ?”
Trong lòng nhân viên công tác căng thẳng, là người đầu tiên hỏi được vấn đề riêng tư của người ta, anh ta không bị trừ lương chứ?
Nghe câu trả lời, Thẩm Thời Kiêu kinh ngạc ngẩng đầu, lần này hắn không có nhìn chăm chú vào màn hình nữa, mà là đứng dậy tìm kiếm máy quay phỏng vấn Hạ Trĩ, theo góc nhìn của hắn, có thể nhìn thấy bóng dáng của Hạ Trĩ.
Tâm tình của Hạ Trĩ tựa hồ không tồi, tay ở sau máy quay vô cùng không thành thật, đưa tay ra hiệu như một tiểu bạch thỏ.
Giữa chân mày của Thẩm Thời Kiêu hiện lên một chút ôn như, ý cười nơi đáy mắt.
Chương trình kết thúc, nhóm thí sinh lục tục đi tới khách sạn, thảo luận tên Hạ Trĩ.
Hạ Minh Hiên sau khi nghe giá trị tinh quang của Hạ Trĩ, sắc mặt vô cùng khó chịu, làm cho gã không thể ngờ chính là, Thẩm Thời Kiêu có thể một nửa là vì Hạ Trĩ mà đến.
Gã cầm kịch bản, đầu ngón tay trắng bệch không có một chút máu.
Nhận được tin nhắn, Hạ Trĩ chạy nhanh ra cửa thành điện ảnh, lái xe phụ trách đón cậu cách cửa thành khoảng 20m, mà Thẩm Thời Kiêu thì đứng ở cửa, dường như là nghênh đón cậu.
Đối diện ánh mắt, Thẩm Thời Kiêu tháo khăn quàng cổ xuống, cúi đầu buộc quanh cổ người trước mặt.
Khăn quàng cổ còn giữ lại nhiệt độ cơ thể của Thẩm Thời Kiêu, Hạ Trĩ cúi đầu nhỏ giọng nói cảm ơn.
Ấm quá đi, sao lại tốt với cậu như vậy.
Trên đường, Thẩm Thời Kiêu xử lý công việc, Hạ Trĩ dùng 5G lướt web. Chương trình mới kết thúc nửa tiếng, tài khoản Weibo của cậu đã bị dân mạng đào ra, ở dưới có mấy bình luận, hỏi cậu có phải hoa khôi hay không.
Tôi mới không phải hoa khôi, tôi là tiểu khả ái.
Hạ Trĩ cúi mặt, cười ra tiếng.
Lúc này Thẩm Thời Kiêu mở miệng: “Mẹ tôi nói, muốn mời cậu và người nhà của cậu cùng nhau về nhà ăn bữa cơm.”
“Thân thể bác Thẩm thế nào?” Hạ Trĩ vội tắt di dộng hỏi.
“Gần đây tinh thần không tồi, cho nên muốn gặp cậu.”
“Tôi cần chuẩn bị cái gì không?” Hạ Trĩ vội vàng đếm số dư trong thẻ ngân hàng, lần đầu gặp cha mẹ, như thế nào cũng phải chuẩn bị vài món làm lễ vật.
Tuy rằng chỉ là hôn nhân hợp đồng.
Nhìn bộ dáng quẫn bách của cậu, giọng điệu của Thẩm Thời Kiêu ôn hòa: “Lễ vật tặng cho mẹ tôi sẽ chuẩn bị, cậu chỉ cần đi cùng tôi là được rồi. Nếu cậu cảm thấy có thể, tôi sẽ để trợ lý thông báo cho Hạ Hoài Sơn.”
Hạ Trĩ gật đầu như gà mổ thóc: “Có thể.”
Kịch bản của kì sau đang được gấp gáp chế tác, Hạ Trĩ có một tuần nghỉ ngơi.
Cuối tuần này, Thẩm Thời Kiêu mang cậu về đại trạch Thẩm gia.
Thẩm gia là nhà giàu trăm năm, phong cách kiến trúc của đình viện không khó nhìn ra đã trải qua nhiều thế hệ lớn hiển hách.
Trong phòng khách, mẹ Thẩm ngồi ở chủ vị, bên cạnh là một nhà Hạ Hoài Sơn vẻ mặt tươi cười. Tần Hoàn Như tiếp tục mấy lời nịnh hót thường ngày, Hạ Minh Hiên lễ phép nho nhã bồi ở một bên, thay mẹ Thẩm châm trà.
Khí sắc của mẹ Thẩm không tồi, lúc Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu đến cũng không nghe được bọn họ nói cái gì, nhưng không khó nhìn ra mẹ Thẩm có chút không kiên nhẫn và có lệ.
Đáy lòng Hạ Trĩ trầm xuống, lo lắng mẹ Thẩm rất khó ở chung.
Lúc này, lòng bàn tay được bao phủ bởi một bàn tay ấm áp, Thẩm Thời Kiêu gật đầu với cậu, ý bảo cậu không cần quá lo lắng.
Hạ Trĩ nhìn chằm chằm mười ngón tay giao nhau của hai người.
Thẩm Thời Kiêu kết hôn với cậu chính là vì mẹ Thẩm, trước mặt trưởng bối vẫn cần thể hiện tình cảm.
Vậy có phải hợp lý hơn không?
Vì thế,cậu nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Thẩm Thời kiêu, cuối cùng còn thử liếc hắn một cái.
Thấy tôi ngoan chưa?
Thẩm Thời Kiêu tựa hồ không đoán được cậu sẽ chủ động, đưa tay xoa đầu cậu.
Một này bị bốn người ở phòng khách nhìn thấy, mẹ Thẩm chủ động đứng lên đi về phía hai người. Bà năm nay đã 49 tuổi, nhưng không khó nhìn ra thời trẻ là một đại mỹ nhân, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo cao quý và tao nhã.
“Con là Trĩ Trĩ sao?” Mẹ Thẩm nhẹ nhàng nhếch miệng, chủ động vươn tay, “Thấy hai con hạnh phúc, ta an tâm rồi.”
Hạ Trĩ đầu tiên là thụ sủng nhược kinh nháy mắt mấy cái, sau đó cầm lấy tay mẹ Thẩm, cung kính nói: “Chào bác gái ạ.”
Mẹ Thẩm ra vẻ bất mãn: “Thời Kiêu, con chọn ngày tốt đi lĩnh chứng đi, ta muốn nghe Trĩ Trĩ gọi ta là mẹ.”
Thẩm Thời Kiêu phụ họa: “Dạ.”
Ba người ở chung lại hòa thuận như thế, một nhà Hạ Hoài Sơn lại tựa như không hợp. Sắc mặt của Hạ Minh Hiên khó ở, bởi vì gã cảm nhận được ánh mắt của người hầu Thẩm gia nhìn bọn họ không hiểu sao lại ghét bỏ.
Mẹ Thẩm cho Thẩm Thời Kiêu một ánh mắt, nói với Hạ Hoài Sơn: “Thông gia, nhân vật chính đã đến, chúng ta nhập tiệc thôi?”
Hạ Hoài Sơn vội đứng lên: “Được.”
Thẩm gia rất chú ý đến việc ăn uống, lớn thì đồ ăn, nhỏ thì chén đĩa, đều được chuẩn bị tỉ mỉ.
Mẹ Thẩm nói với Hạ Trĩ: “Trước đó ta có hỏi Thời Kiêu, nó nói con thích ăn những món này.”
Hạ Trĩ cảm kích cười: “Cảm ơn bác gái ạ.”
Mẹ chồng này thật tốt quá!
A không phải! Mẹ vợ thật tốt quá!
Một chút cơm, một nhà ba người Hạ Hoài Sơn cũng ăn không vô.
Bọn họ có thể cảm nhận được, mẹ Thẩm dường như không quá thích phản ứng với bọn họ, mà vẫn luôn để tâm đến Hạ Trĩ. Trừ phi gặp được câu hỏi cần Hạ Hoài Sơn gật đầu, mới có thể công thức hóa hỏi một câu.
Hạ Trĩ hạnh phúc uống canh hải sâm nheo mắt lại, hoàn toàn không để ý Hạ Hoài Sơn liều mạng cho cậu ánh mắt.
Cơm nước xong, bàn tính trước đó của Hạ Hoài Sơn không thành, mang theo Tần Hoàn Như và Hạ Minh Hiên phẫn nộ cáo biệt. Trong lúc đó mẹ Thẩm còn có việc muốn nói với Hạ Trĩ, cho nên trước tiên để ông ta chờ ở phòng khách.
Hạ Trĩ lười nhìn bọn Hạ Hoài Sơn, dứt khoát làm con lợn nhỏ ngồi trên sô pha ăn trái cây.
Trong đình viện, mẹ Thẩm thu hồi ôn nhu, giữa chân mày hiện lên mạnh mẽ run sợ: “Vừa nãy Hạ Hoài Sơn đề nghị với ta, con và Hạ Trĩ còn chưa lĩnh chứng, có thể thay đối tượng liên hôn thành Hạ Minh Hiên được hay không.”
Thẩm Thời Kiêu cười lạnh một tiếng, yên lặng nhìn ba người ở sau lưng.
Tài xế của Hạ gia đợi trước cửa Thẩm gia, Thẩm Thời Kiêu và mẹ Thẩm đứng trước cửa lớn, nhìn bọn họ lên xe. Tuy rằng không thu được lợi lộc gì, nhưng Hạ Hoài Sơn vẫn ra dáng nói: “Bà thông gia, hai người mau trở về đi.”
Nhưng mà, nghênh đón bọn họ, là hai ánh mắt đầy thâm ý.
Khuôn mặt của Thẩm Thời Kiêu tương tự mẹ Thẩm, mặt không chút thay đổi lạnh lùng xa cách.
Thẩm Thời Kiêu hơi mở miệng: “Ông nghĩ rằng, Thẩm gia chúng tôi rác rưởi nào cũng nhận à?”
________________________________________________________________________________
(1) Lương phấn: nghĩa là fan của anh Lương á. Mà tại vì nó để trong ngoặc kép nên mình giữ nguyên không dịch ra để nghe dễ thương hơn
(2)Vẻ mặt mộng bức: (一脸懵逼): Vốn từ mộng bức là lời nói ở phía ĐB Trung Quốc, ý là trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời) ‘ngoài khét trong sống’. Và vẻ mặt mộng bức có thể hiểu là, sau khi bị ‘sét đánh’ bởi một chuyện nào đó hoặc ai đó, khuôn mặt xuất hiện biểu cảm trợn mắt hốc mồm.
(3)Thiếu niên lang: Mĩ xưng dùng cho đàn ông.