Rồng Ở Ven Đường Không Được Nhặt - Chương 41
Chương 41: Long Long đơn thuần chỉ muốn làm tình.
Hổ Phách Lưu nôn còn nặng hơn, được đỡ vào nghỉ ở phòng trong, còn luôn miệng rên rỉ, nói thấy được ông bà tổ tiên cả rồi.
Một thời gian không gặp, Hổ Phách Nguyệt cảm thấy Hổ Phách Lưu này càng giỏi giả vờ, Uông Tụ Xuyên ăn món hắn nấu, chỉ tăng thêm số lần đi vệ sinh thôi, ai lại giống như hắn ta, ăn một miếng đã nôn liên tục như thế.
Sau bữa ăn, Uông Tụ Xuyên lại hẹn Hổ Phách Sắt ngày mai đến nhà hắn.
“Phụ thân và mẫu thân, đại ca và đại tẩu, nhị ca và nhị tẩu đều muốn gặp Sắt cô nương, nếu họ hài lòng với nàng, chúng ta sẽ có thể đính hôn với nhau rồi.”
Tưởng chỉ cần gặp phụ mẫu là được, không ngờ còn phải gặp cả nhà họ, Hổ Phách Sắt hỏi: “Nếu trong bọn họ, có một người không hài lòng với ta, thì chúng ta cũng không thể thành hôn sao?”
“Là đính hôn.” Uông Tụ Xuyên sửa lại.
Hoá ra được cả nhà bọn họ chấp thuận thì mới chỉ đính hôn thôi sao? Gia đình gì thế này, Hổ Phách Hà còn chẳng có yêu cầu cao như vậy.
Trong tộc rồng, nam long thích nữ long hay nữ nhân nhân loại nào, chỉ cần cả hai có tình cảm thật sự, yêu thích nhau là có thể ở bên nhau, không cần sự đồng ý của gia đình.
Nếu long tộc mà cũng như nhà họ Uông, thì Hổ Phách Lưu đến giờ vẫn sẽ là độc thân, chắc chắn không được phép cưới một đám thê thiếp như vậy về hang rồng…
Uông Tụ Xuyên: “Nhà ta là như vậy đấy, lần đầu tiên đến nhà, cần được cả nhà chấp thuận, đại tẩu và nhị tẩu của ta đều được cả nhà đồng ý mới vào cửa nhà họ Uông.”
Trước nhị tẩu và tam tẩu của Uông Tụ Xuyên, đã có rất nhiều cô nương đến nhà họ Uông, nhưng hoặc là Uông phụ không ưng, hoặc là Uông mẫu khinh thường, hoặc là Uông nhị ca không thích mông nhị tẩu tương lai quá nhỏ, khó sinh nở, hoặc là Uông đại ca không thích đại tẩu tương lai kém xinh đẹp.
Nhà họ Uông chọn dâu, tiêu chuẩn không thấp.
Thấy Hổ Phách Sắt có vẻ do dự, Uông Tụ Xuyên an ủi: “Sắt cô nương không cần lo lắng, ta tin Sắt cô nương nhất định có thể vượt qua sự chấp thuận của cả nhà ta.”
Hổ Phách Sắt còn lâu mới lo.
Là Hà chủ oai phong lẫm liệt của Hổ Phách Hà, là người có tài, có nhan sắc, có tiền bạc, có địa vị, chỉ có người khác để hắn lựa chọn, chưa từng có tiền lệ hắn bị người khác lựa chọn bao giờ.
Uông Tụ Xuyên đã phá vỡ tiền lệ này.
Sau khi Uông Tụ Xuyên rời khỏi cùng đám mây đen ầm ĩ, Hổ Phách Nguyệt lập tức xúi giục Liễu Thị:
“Nhà họ Uông quá rườm rà phiền phức, cũng may nàng không gả vào đó, chưa cưới đã chê bai đủ điều, nếu cưới về rồi, hôm nay trang phục nàng không vừa mắt công công bà bà, ngày mai cài trâm trên đầu cướp hết phong độ của hai tẩu tẩu, nàng sẽ là mục tiêu trong vở kịch gia đình nhà bọn họ.”
Không chỉ nhân cơ hội chê bai nhà họ Uông, Hổ Phách Nguyệt còn ra sức tán tụng Hổ Phách gia.
“Lấy Hổ Phách Nguyệt ta, nàng mới là người có phúc, phụ thân ta đã tiên du, mẫu thân sau khi phụ thân lên trời cũng liền đi du ngoạn bốn biển, nàng lấy ta, sẽ không bị công công bà bà khó dễ, cũng chẳng bị tẩu tẩu bắt nạt, nàng chính là đại tẩu, chủ nhân của Hổ Phách Hà.”
“Hổ Phách Lưu, con rồng ngu ngốc kia, nàng cũng thấy rồi đấy, ta còn chưa chủ động gắp đồ ăn cho hắn, hắn đã tự đưa bát đến xin ta ăn, thấy rõ mối quan hệ giữa hai huynh đệ chúng ta thân thiết như thế nào rồi chứ.”
“Những thê thiếp của hắn, từ trên xuống dưới đều rất dễ gần, nàng lấy ta, tuyệt đối sẽ không bị ức hiếp.”
Hổ Phách Nguyệt nói liền một tràng, Liễu Thị hỏi: “Ngươi nói xong chưa?”
Hổ Phách Nguyệt chưa nói hết nhưng không biết phải nói tiếp gì nữa, chốt lại: “Tạm thời xong rồi.”
“Nói xong rồi thì mặc quần áo vào đi, nhà ai giống nhà ngươi, nói chuyện lại cởi quần áo làm gì.” Liễu Thị nhìn con rồng trần truồng trước mặt, nói.
Người khác nói chuyện hăng say có thể vẫy tay múa chân, còn con rồng này nói chuyện là cởi quần áo…
Hổ Phách Nguyệt đang trong giai đoạn động dục, bản năng khiến hắn muốn sinh con đẻ cái.
Là một con rồng, giai đoạn động dục của hắn là chỉ muốn làm tình, hắn đã rất kiềm chế so với câu chuyện trước kia mình từng nghe, chính là có một thỏ tinh kể về hành động điên cuồng của thỏ đực khi động dục.
Một con chim bay ngang qua, bị con thỏ đực động dục bám theo, nhất định nói con chim nhìn nó một cái đã khiến nó có thai.
Con thỏ đực nôn mửa, không muốn ăn uống, nằng nặc ở trong tổ chim không chịu đi, khẳng định mình sắp sinh con, bắt cả nhà con chim kia phải chịu trách nhiệm.
Đợi đến khi hết giai đoạn động dục, ảo giác có thai biến mất, con thỏ đực ôm hai cái tai dài, che mặt thẹn quá hóa rồ mà chạy trốn mất dạng, chuyện này sau đó trở thành một trò cười lưu truyền không dứt.
Giai đoạn động dục của rồng đơn giản hơn, sẽ không có ảo giác mang thai, mà chỉ là muốn làm tình.
Hổ Phách Nguyệt đã hiện nguyên hình rồng, quằn quại trên mặt đất như con sâu bị điện giật.
Liễu Thị nhìn với thái độ bình thản, không hề kinh ngạc, hỏi: “Sao thế, ngươi bị rận cắn à? Ngứa quá nên biến thành rồng lăn lộn trên đất sao?”
“Không phải.” Con rồng bạc đang quằn quại trả lời: “Đây là điệu múa giao phối, dùng để cầu hoan đấy, ta nhảy cho nương tử xem.”
Hừ.
Liễu Thị không thèm cười, chỉ phát ra tiếng khinh khỉnh lạnh lùng, điệu múa giao phối của hắn quá mức khó coi, nàng thà độc thân cả đời cũng không thèm.