Rồng Ở Ven Đường Không Được Nhặt - Chương 40
Chương 40: Tranh sủng.
Trước khi đi, chỉ có Liễu Thị và Hổ Phách Sắt, khi quay về, thành ba người, thêm một Hổ Phách Lưu.
Hổ Phách Lưu xấu hổ, không nhận ra Hổ Phách Nguyệt đã hóa thành nữ nhân, không chỉ tán tỉnh hình dáng nữ của Hổ Phách Nguyệt là Hổ Phách Sắt, còn tán tỉnh cả tẩu tẩu nữa.
Ban đầu hắn từ chối đi theo bọn họ về, chỉ muốn nói rõ ý định với Hổ Phách Nguyệt, bảo Hổ Phách Nguyệt sớm trở về Hổ Phách Hà là được, nhưng Liễu Thị nói, đã đến rồi thì cứ vào nhà ngồi một lát.
Hổ Phách Lưu dùng ánh mắt hỏi ý kiến Hổ Phách Nguyệt, Hổ Phách Nguyệt không có ý kiến gì, chỉ gật đầu, bảo hắn nghe theo lời Liễu Thị, thế là Hổ Phách Lưu cũng đi theo về nhà.
Về đến nhà mới biết, Uông Tụ Xuyên đã đến, đợi bọn họ một lúc lâu.
Liễu Hạnh thấy Liễu Thị và Hổ Phách Sắt đi ra ngoài một lúc, lại dẫn về một nam nhân, liền nói: “Ôi, hôm nay là ngày gì mà khách khứa đến hết người này đến người khác vậy.”
Để Liễu Hạnh khỏi hoảng sợ, Liễu Thị không nói ra thân phận thật sự của Hổ Phách Lưu cũng là một con rồng, nàng chỉ giới thiệu Hổ Phách Lưu là ‘nam nhân yêu mến Hổ Phách Sắt, bọn họ vừa gặp trên đường’.
Sửu Nhi đang ăn quả mơ, nhìn chằm chằm Hổ Phách Lưu, thầm nghĩ đây đâu phải là nam nhân yêu mến phụ thân mình, rõ ràng là nhị thúc, lúc trước còn dẫn theo một đám rồng con bị mình đánh sưng mũi dập mặt, sau đó chạy đến tìm phụ thân Hổ Phách Nguyệt mà tố cáo mình đây mà.
Uông Tụ Xuyên vốn mất hứng thú với Hổ Phách Sắt, giờ nghe nói có nam nhân yêu mến Hổ Phách Sắt, bất chợt bừng lên hứng thú với nàng trở lại.
Uông Tụ Xuyên cầm quạt thiết, đến trước mặt Hổ Phách Sắt, tỏ ra nhiệt tình.
“Sắt cô nương, đi chợ mệt rồi phải không, nàng đi nghỉ đi, để ta cầm giỏ rau cho.”
Uông Tụ Xuyên nói xong liền đoạt lấy giỏ rau từ tay Hổ Phách Sắt.
Hổ Phách Lưu thầm nghĩ, tên nhóc này cầm giỏ rau như vậy khiến mình trông vô dụng quá mức, với tư cách là đệ đệ mà không giúp huynh trưởng cầm giỏ, lại để cho người ngoài làm việc đó, tự ra vẻ đảm đang.
“Đưa đây.” Hổ Phách Lưu giơ tay đòi lấy giỏ rau của Uông Tụ Xuyên.
Uông Tụ Xuyên đã cầm đồ đạc trong tay, sao có thể đưa cho người khác chứ, hắn nói: “Công tử kia, ta đã cầm giỏ rau rồi, vẫn là để ta cầm thì hơn.”
Ối chà…
Tên nam tử nhân loại này, muốn chết à?
Hổ Phách Lưu lộ vẻ hung ác: “Ta cầm.”
Một giỏ rau mà thôi, không biết có gì để tranh giành.
Liễu Thị nhìn sang bên trái là Uông Tụ Xuyên, rồi lại nhìn sang bên phải là Hổ Phách Lưu, sau đó đi về phía nhà bếp, nói: “Đã về tới nhà rồi, dù ai trong hai người cầm, thì cũng mang vào bếp đi chứ, trong thời gian uống một chén trà, nhanh mang vào đây.”
Cuối cùng Hổ Phách Lưu biểu hiện vẻ mặt hỗn xược, dọa nạt cướp lấy giỏ rau của Uông Tụ Xuyên, nhanh chóng mang vào bếp.
Hổ Phách Sắt lén lút tránh xa mọi người, một mình trốn trong góc tường, lấy từ tay áo ra một cái gương soi, nhìn qua nhìn lại gương mặt mình.
Nàng nâng khuôn mặt lên, chớp đôi mắt trong veo, thở dài.
“Than ôi, quá đẹp cũng là một nỗi phiền não, khiến bọn họ vì ta mà tranh nhau cả một giỏ rau.”
Không chỉ tranh nhau giỏ rau, mà khi ngồi vào bàn ăn, Hổ Phách Sắt còn chủ động gắp đồ ăn mình làm cho Uông Tụ Xuyên. “Uông công tử hãy thử món này, món này chắc chắn ngon lành, ta làm bằng cua và rau đấy.”
Uông Tụ Xuyên mặt mày nhăn nhó, ăn uống một cách hết sức miễn cưỡng. Lúc này, Hổ Phách Lưu mới đưa bát cơm ra trước mặt Hổ Phách Sắt.
Huynh gắp đồ ăn cho người khác, cũng phải gắp cho ta.
Hổ Phách Sắt bỗng nhận ra, vốn là mình quá được lòng người, làm ra món ăn xấu xí khó nuốt, vậy mà còn có người cạnh tranh nhau để ăn.
Mặc dù Hổ Phách Lưu là đệ đệ ruột thịt, Hổ Phách Sắt vẫn gắp một đũa rau khét, đặt vào bát của Hổ Phách Lưu.
“Ối—”
Miếng đầu tiên vừa ăn vào, Hổ Phách Lưu đã nhổ toạc ra, Liễu Thị đã biết trước, thản nhiên đẩy thùng rác đã chuẩn bị tới trước mặt Hổ Phách Lưu.
“Cảm… cảm ơn tẩu tẩu…” Hổ Phách Lưu nói xong liền chui đầu vào thùng rác mà tiếp tục nôn.
Cảm giác muốn ói mửa từ rau lan tỏa ra, cộng thêm vị cua dính trên rau khiến người ta chỉ cần ăn một miếng là nôn thốc nôn tháo một lần.
Thấy Hổ Phách Lưu ăn món Hổ Phách Sắt làm, còn nôn ra ngay trước mặt Hổ Phách Sắt, Uông Tụ Xuyên bỗng cảm thấy thành tựu, để thể hiện tấm chân tình nhiều hơn, hắn nhắm mắt nuốt trọn miếng rau Hổ Phách Sắt làm mà không dám nhai cái nào xuống bụng.
“Món Sắt cô nương làm thật là món ngon như tiên phẩm, ta không phải như một số người, không biết trân trọng, vừa ăn một miếng là đã nôn ra, giẫm đạp lên tấm chân tình của Sắt cô nương như vậy.”