Rồng Ở Ven Đường Không Được Nhặt - Chương 37
Chương 37: Dụ người bỏ cuộc.
Bởi vì Uông Tụ Xuyên đến, mà Hổ Phách Nguyệt phải tự tay xuống bếp nấu vài món ăn.
Đặt lên bàn, Hổ Phách Nguyệt hiếm khi không ngồi cạnh Liễu Thị, mà ngồi bên cạnh Uông Tụ Xuyên, gắp đồ ăn cho hắn.
Gắp một đũa rau xanh vàng úa để vào bát của Uông Tụ Xuyên.
“Đây là rau ta xào, Uông công tử mau nếm thử xem, có ngon không?”
Món ăn này trông sao giống y hệt như món Hổ Phách Nguyệt nấu, xấu xí thế nhỉ? Uông Tụ Xuyên chợt nảy ra một suy nghĩ trong lòng.
Nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị xoá đi.
Chắc chắn là vì bọn họ là huynh muội một nhà rồi.
Uông Tụ Xuyên đã từng nghĩ những món ăn này sẽ rất khó ăn, nhưng khi thực sự bỏ vào miệng, hắn liền mở to mắt, suýt nữa thì nhổ ra ngoài, bởi vì…
Món này còn khó nuốt gấp trăm lần so với dự đoán của hắn.
“Ngon không?” Hổ Phách Nguyệt vừa hỏi chuyện, vừa gắp thêm một miếng thịt đen ngòm vào bát Uông Tụ Xuyên.
Món đỏ tươi kia bị Hổ Phách Nguyệt biến thành đen thui.
Món mỹ nhân nấu, dù có khó nuốt đến đâu, cũng phải ăn cho bằng hết.
“Ngon lắm.” Khó nuốt đến nỗi Uông Tụ Xuyên bị nghẹn ở cổ họng.
Vẻ mặt Uông Tụ Xuyên khi nuốt, trông giống như đang chịu tra tấn bởi thập đại khổ hình, khiến Liễu Thị thấy cơm trong miệng cũng trở nên khó nuốt theo.
Về phần mình, Sửu Nhi vừa uống canh gà ngon lành do Liễu Thị nấu, vừa giơ ngón cái lên với Uông Tụ Xuyên.
Thật là anh hùng.
Lần trước ăn món thịt vịt của Hổ Phách Nguyệt, đã khiến Sửu Nhi hiểu ra rằng, cãi lại Liễu Thị chỉ tổ hại thân, cho nên liền ngoan ngoãn nghe lời mẹ, như vậy mới không bị thiệt thòi.
Một bữa cơm, Uông Tụ Xuyên chỉ ăn toàn món do Hổ Phách Nguyệt nấu.
Xuống bàn, Uông Tụ Xuyên lập tức chạy thẳng đến nhà xí, từ xa đã nghe thấy tiếng cúc hoa nổ đùng đùng và tiếng nước chảy ào ào.
Hắn từ nhà xí đi ra, thấy Hổ Phách Sắt đã đợi mình sẵn từ lâu.
“Uông công tử, có phải ngươi thích ta không?” Hổ Phách Sắt đỏ mặt, hỏi thẳng thừng, khác hẳn lần đầu vừa gặp đã mắng Uông Tụ Xuyên là tên biến thái.
Uông Tụ Xuyên ôm bụng đau như cắt vì tiêu chảy, hai chân run lẩy bẩy: “Nếu cô nương không nấu bừa bãi nữa, ta sẽ càng thích cô nương hơn, đa tạ.”
“Ôi, Uông công tử lại đùa rồi,” Hổ Phách Sắt cười khúc khích, chủ động vòng qua ôm tay Uông Tụ Xuyên, nũng nịu: “Vậy thì, chúng ta thành thân nhé.”
Thành thân!
“Sắt cô nương, hôm nay chúng ta mới gặp nhau lần đầu, chưa hiểu tính cách sở thích của nhau, mà đã bàn đến việc hôn nhân, e là không hợp lý.”
“Chuyện kết hôn, ngươi có tình cảm với ta, ta có tình cảm với ngươi, đó là duyên trời định, chi bằng ngày mai ngươi cưới ta về nhà, được không?”
Hổ Phách Sắt liếc mắt đưa tình với Uông Tụ Xuyên một cách vụng về.
Uông Tụ Xuyên cảm thấy có điều khả nghi, lúc mới gặp, Hổ Phách Tuyết không thèm để mắt tới hắn, bây giờ vừa quay đầu đã chủ động đề cập đến hôn sự, quả thực là chuyển biến quá nhanh rồi…
Con chim xanh nhỏ cắn lấy hoa tai của Hổ Phách Sắt, thì thầm:
【Hà chủ, ngài quá vội vàng, hắn nghi ngờ rồi đấy】
Ồ, thế à.
Lòng bàn tay Hổ Phách Nguyệt toát mồ hôi, lần đầu mở miệng yêu cầu nam nhân cầu hôn mình, hắn hơi căng thẳng, không giữ được vẻ mặt bình thản vốn có.
Nhưng nếu lấy danh nghĩa Hổ Phách Sắt kết hôn với Uông Tụ Xuyên, tức là có thể thành công loại Uông Tụ Xuyên ra khỏi vòng tranh giành. Chỉ cần Uông Tụ Xuyên cưới vợ, Liễu Thị với bản tính kiên quyết không đa thê một phu chắc chắn sẽ là của mình, Hổ Phách Nguyệt nghĩ vậy, trong lòng liền cười khúc khích.
Sau khi thành thân, mình sẽ chọn đúng thời điểm mà giả chết thoát thân, hóa thành Hổ Phách Nguyệt, rồi mang theo Liễu Thị và Sửu Nhi về Hổ Phách Hà, mãi mãi rời khỏi Phong Sa trấn, không gặp lại Uông Tụ Xuyên nữa, như vậy là tốt nhất.
“Việc thành thân cần suy nghĩ kỹ lưỡng, nếu Sắt cô nương có tình cảm với ta, chúng ta sẽ tìm hiểu nhau nhiều hơn.”
Uông Tụ Xuyên liếc nhìn cái bụng phình to của Hổ Phách Sắt sau khi ăn no, thầm nghĩ không phải đã có thai với người đàn ông khác, nên mới gấp gáp ép mình kết hôn để cho đứa trẻ có cha đó chứ?
Cần phải tìm hiểu nhiều hơn!
Hổ Phách Nguyệt lùi lại một bước, không, tuyệt đối không.
Tuyệt đối không thể để Uông Tụ Xuyên “tìm hiểu” thân thể mình để dụ hắn lui ra được.
Tên khốn này! Hổ Phách Nguyệt rủa thầm, cho hắn cơ hội một chút đã dám mơ tưởng đến thân thể rồng của mình.
Đám mây đen trên đầu Uông Tụ Xuyên, trong lúc không hay không biết đã âm thầm nở ra lớn hơn, mưa cũng tầm tã hơn.
Hạt mưa lớn như hai ngón tay, xé toạc chiếc ô giấy Uông Tụ Xuyên cầm, mưa ào ạt đổ xuống đầu hắn, nhất thời khiến hắn trở nên ngu ngốc, không biết mình đến tột cùng là đã chọc phải vị thần tiên nào, mà bị đối xử như thế…