Rồng Ở Ven Đường Không Được Nhặt - Chương 36
Chương 36: Tình địch biến thành người yêu
Đối với hành vi vừa thấy người đẹp là thay lòng đổi dạ của Uông Tụ Xuyên, Liễu Thị phản ứng rất bình thản, không hề tức giận, vì nàng không có tình cảm nam nữ gì với Uông Tụ Xuyên, cũng không hề ngạc nhiên, vì nàng biết nam nhân đều là thứ hàng như vậy, thấy nữ tử xinh đẹp là muốn lăn ra dưới váy nàng ta.
Tuy hắn thật sự đổi trắng đổi đen, nhưng cô nương xinh đẹp mà hắn nhìn trúng lại không phải là nữ tử thật sự.
Liễu Thị vốn định bảo Hổ Phách Nguyệt xua đám mây đen trên đầu Uông Tụ Xuyên đi, nhưng giờ nhìn lại, cứ để hắn dầm mưa thêm một thời gian cũng được, dù sao não hắn cũng đã ngập nước rồi, thêm chút nước nữa cũng chẳng sao.
“Nàng ấy tên Hổ Phách Sắt, Sắt cô nương, là muội muội của Hổ Phách Nguyệt.”
“Muội muội…” Uông Tụ Xuyên cầm ô, như không có chân, phi thân đến trước mặt Hổ Phách Nguyệt.
Uông Tụ Xuyên vừa đến, nước mưa liền làm ướt vỏ quýt phơi khô, Hổ Phách Nguyệt không vui: “Uông công tử, người khác ra đường mang ô, còn ngươi thì ra đường mang theo mưa, xem này, ngươi làm ướt hết vỏ quýt khô của ta rồi, ngươi đứng xa ta ra một chút đi.”
“Cô nương làm sao lại biết ta họ Uông?” Uông Tụ Xuyên nhìn chằm chằm vào hình dáng nữ nhân của Hổ Phách Nguyệt, càng nhìn càng yêu thích.
Hổ Phách Nguyệt lúc này mới giật mình, hắn bây giờ là Hổ Phách Sắt.
Lập tức giả vờ trả lời: “Ta nghe đại ca kể về tên tuổi của Uông công tử, hắn nói, Uông công tử xấu xí, tính tình bướng bỉnh, làm người ồn ào thích phô trương, hôm nay gặp mặt, quả thật đúng như lời đại ca ta nói.”
Lời mỉa mai này không những không làm Uông Tụ Xuyên lùi bước, hắn thậm chí còn cảm thấy Hổ Phách Sắt không chỉ xinh đẹp như tiên, mà còn cởi mở có cá tính.
“Sắt cô nương thường ngày thích làm gì, thích ăn món gì?”
“Tại sao phải nói với ngươi những điều đó?” Hổ Phách Nguyệt không để Uông Tụ Xuyên vào mắt, nói: “Sao hôm nay ngươi kỳ lạ thế, cứ bám lấy ta mà nói chuyện, không lẽ là ăn nhầm thuốc à?”
Hổ Phách Sắt càng ra vẻ ghét bỏ, Uông Tụ Xuyên càng cảm thấy nàng thú vị.
Chưa bao giờ có cô gái nào dám mắng hắn.
Rất tốt, nàng đã thu hút sự chú ý của ta rồi đấy.
“Tay của Sắt cô nương…” Uông Tụ Xuyên không kiềm chế được, nắm lấy tay Hổ Phách Sắt.
Hổ Phách Sắt hoảng hốt: “Tay ta làm sao vậy?”
Không lẽ, từ bàn tay này, hắn đã nhận ra mình là nam nhân sao? Mắt tinh thế…
“Tay của Sắt cô nương thật là trắng trẻo, mềm mại.”
Lúc này, con chim xanh đậu trên vai Hổ Phách Sắt bay lên, lập tức muốn mổ mắt Uông Tụ Xuyên, luôn miệng líu lo bằng tiếng chim mà mắng nhiếc hắn.
Tên nam nhân ghê tởm, tay của Hà chủ chúng ta, sao ngươi dám sờ vào?!
Tiểu vào mặt ngươi, cho ngươi tỉnh ra, bỏ bản tính biến thái của ngươi, thấy nhan sắc của Hà chủ đã lạc mất hồn phách rồi.
Buông tay Hà chủ ra, tên biến thái chết tiệt, muốn sàm sỡ nam tử à! Ta mổ chết ngươi!
……
“Vô liêm sỉ!” Hổ Phách Nguyệt giật tay khỏi tay Uông Tụ Xuyên.
Bị một nam tử sờ tay, Hổ Phách Nguyệt cảm thấy bị xúc phạm, nắm tay lại, định đấm thẳng vào mắt Uông Tụ Xuyên.
Liễu Thị xuất hiện đúng lúc, nói: “Sắt cô nương, làm phiền ngươi vào xem nồi canh trong bếp, đã sôi chưa?”
Hổ Phách Nguyệt ban đầu không muốn đi, nhưng thấy ánh mắt Uông Tụ Xuyên nhìn mình, hắn nổi hết cả da gà.
Tên biến thái chết tiệt!
Hổ Phách Nguyệt xoay người chạy thẳng vào bếp.
Ánh mắt Uông Tụ Xuyên đuổi theo bóng lưng Hổ Phách Nguyệt, tình cảm trào dâng, không kìm được nói: “Ta chưa từng gặp cô nương nào như Sắt cô nương, thật khiến lòng ta rung động.”
Liễu Thị suy nghĩ, cô nương như thế nào mới khiến hắn rung động? Hay là không để Uông Tụ Xuyên vào mắt, khơi gợi thói chiếm hữu đặc biệt biến thái của hắn?
Nắp nồi canh được Hổ Phách Nguyệt nhấc lên, lại bỏng tay, hắn lập tức buông ra, bóp bóp vào dái tai làm mát dịu cơn đau.
Hổ Phách Nguyệt liền trút giận lên Uông Tụ Xuyên, há miệng mắng hắn.
“Tên biến thái chết tiệt này, dám để ý đến ta! Cẩn thận ta giáng một đòn sét xuống, đánh ngươi thành xác khô bốc khói đấy, con cá hôi thối này -”
Con chim xanh đậu trên vai Hổ Phách Nguyệt, bỗng vỗ cánh, bay lại gần tai Hổ Phách Nguyệt, nói: “Hà chủ bình tĩnh, tiểu nhân có một ý tưởng tuyệt vời.”
“Toàn là ý tưởng tồi tệ thôi, đừng nói ra thì hơn.”
“Hà chủ.” Hoa Phi Nguyệt đã hóa thành chim xanh, lúc này rất phấn khích.
Hắn kéo cái thân tròn vo nhiều lông của mình, bay đến trước mặt Hổ Phách Nguyệt, vỗ cánh lên xuống xùm xụp.
“Hà chủ, Uông Tụ Xuyên thích ngài, sao ngài không thuận nước đẩy thuyền, diễn một vở kịch, hắn thích ngài, thì sẽ không thích Liễu cô nương nữa, kẻ thù trở thành người yêu, ngài hy sinh bản thân, bớt đi một kẻ thù, đá hắn ra khỏi cuộc chơi, tuyệt vời lắm phải không?”