Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Rồng Ở Ven Đường Không Được Nhặt - Chương 35

  1. Home
  2. Rồng Ở Ven Đường Không Được Nhặt
  3. Chương 35
  • 10
Prev
Next

Chương 35: Nhan sắc của nàng, như một cú đấm, đấm thẳng vào hàm hắn.

Trên dây chuyền sản xuất mây thiên giới, viên chức Hổ Phách Tông đang làm mây bỗng hắt hơi một cái.

Hắn hoàn toàn không biết sau khi tiên du, mình đã có thêm một người con gái tên Hổ Phách Tuyết, còn là nữ nhi do hắn say rượu làm chuyện bậy bạ với cá chạch tinh sinh ra.

Hắn chỉ có hai con trai, Hổ Phách Nguyệt trung thực ngay thẳng, Hổ Phách Lưu vô dụng đào hoa.

Thấy Hổ Phách Nguyệt không biết nói tiếp chuyện là thế nào, Liễu Thị tiếp lời: “Sắt cô nương bị bắt nạt ở Hổ Phách Hà, nên đến trú ngụ nhà chúng ta một thời gian.”

Hổ Phách Nguyệt nghe Liễu Thị đồng ý cho mình ở lại, không kiềm chế được giọng nói, lại trở về giọng nam thật của mình.

“Đúng đúng.”

Liễu Hạnh nghe giọng Hổ Phách Nguyệt, ánh mắt đầy sợ hãi và nghi ngờ, nhìn sang Liễu Thị.

“Tỷ tỷ, nghe thấy không?”

“Nghe cái gì?”

“Là giọng Hổ Phách Nguyệt.”

“Hạnh nhi, muội bị ngất hai lần rồi, đầu óc choáng váng, con rồng ngu ngốc Hổ Phách Nguyệt kia đã bị tỷ đuổi về Hổ Phách Hà rồi, sẽ không quay lại đâu.”

Liễu Hạnh nửa tin nửa ngờ, chỉ vào Hổ Phách Tuyết: “Sao ngẫu nhiên quá, Hổ Phách Nguyệt đi rồi, muội muội cá chạch của hắn lại đến nhà chúng ta ở?”

“Hạnh nhi, tỷ có bao giờ lừa muội đâu, tỷ nói con rồng đó đã đi rồi, là đã đi rồi, đây là muội muội của hắn, Hổ Phách Sắt.”

Liễu Thị nhìn Hổ Phách Nguyệt: “Đúng không, Sắt cô nương.”

“Vâng, huynh trưởng có việc quay về Hổ Phách Hà, ta ở đó không nơi nương tựa, phụ mẫu đã mất, huynh trưởng bảo ta đến nương nhờ tẩu tẩu.”

Để Liễu Hạnh tin Hổ Phách Nguyệt thật sự đã đi rồi, ngay cả thị vệ Hoa Phi Nguyệt cũng biến mất.

Thực ra Hoa Phi Nguyệt đã hóa thành một con chim xanh, vỗ cánh đậu trên vai Hổ Phách Sắt, vẫn trung thành bảo vệ chủ tử Hổ Phách Nguyệt, bất cứ lúc nào Hổ Phách Nguyệt cần, hắn cũng luôn có mặt.

Ý tưởng hóa thân thành nữ nhân này chính là Hoa Phi Nguyệt đưa ra cho Hổ Phách Nguyệt.

Sau khi Liễu Hạnh cuối cùng cũng tin, mọi người ngồi vào bàn ăn cơm, Hổ Phách Nguyệt vừa ăn vừa hỏi Liễu Thị ngồi bên cạnh: “Nàng vẫn chưa trả lời ta, nếu ta và muội muội nàng cùng rơi xuống sông, nàng sẽ cứu ai trước?”

Liễu Hạnh ngẩng đầu lên nhìn hai người, Liễu Thị cười khúc khích, nhét nốt nửa cái bánh bao vào miệng Hổ Phách Nguyệt.

“Ăn cơm đi, đừng hỏi những câu vô nghĩa.”

Nhưng Hổ Phách Nguyệt lại cho rằng câu hỏi này rất có ý nghĩa.

Đêm đó Hổ Phách Nguyệt hóa thành nam nhân, đè Liễu Thị ra đâm thọc một trận xong, vẫn cố chấp muốn có câu trả lời.

“Ta và muội muội nàng rơi xuống sông, nàng sẽ cứu ai trước?”

Liễu Thị không muốn trả lời câu hỏi ngu ngốc như vậy.

Đợi nàng ngủ say, bên tai liền vang lên giọng nói thầm thì của Hổ Phách Nguyệt.

“Ta và muội muội nàng rơi xuống sông, nàng sẽ cứu ai trước?”

Cứu mẹ ngươi ấy!

Liễu Thị đấm một cái vào đầu rồng, con rồng kia mới im lặng.

—

Vài ngày sau, Uông Tụ Xuyên đến.

Liễu Thị vừa mở cửa, đã thấy Uông Tụ Xuyên cầm một cái ô giấy, trên đầu hắn có một đám mây đen, đang mưa xối xả.

Người xung quanh thấy hắn như thấy quỷ, ai nấy tránh né không kịp.

Chỉ có Liễu Thị gặp hắn vẫn bình thản, chào hỏi: “Uông công tử.”

Liễu Thị còn không sợ cả một con rồng bạc khổng lồ, thì đám mây đen theo Uông Tụ Xuyên này cũng chẳng là cảnh tượng hiếm gặp gì cả.

Không những không kinh sợ, Liễu Thị còn hiểu ngay đây là trò ma mãnh của Hổ Phách Nguyệt, chỉ có hắn mới làm ra chuyện ấu trĩ như vậy mà thôi.

“Uông công tử, mời vào.”

Liễu Thị mời Uông Tụ Xuyên vào trong, Uông Tụ Xuyên cầm ô bước vào, liền thấy trong sân có một cô nương mặc áo trắng đang phơi vỏ quýt.

Chỉ thấy bóng dáng nghiêng nghiêng, ánh nắng chiếu nhẹ lên khuôn mặt, tỏa ra vẻ quyến rũ mờ ảo, nàng cầm lấy vỏ quýt phơi khô, đưa lên mũi ngửi, chỉ cử chỉ ngắn ngủi đó cũng khiến Uông Tụ Xuyên đang đứng dưới mưa cảm nhận được cảm giác ấm áp như sau cơn mưa trời lại sáng.

Vẻ đẹp của nữ tử này như một cú đấm, đấm thẳng vào hàm Uông Tụ Xuyên.

Quá xinh đẹp, quá dịu dàng.

Uông Tụ Xuyên nhìn mê mẩn, không còn thấy Liễu Thị đứng trước mặt.

“Dám hỏi Liễu cô nương, vị nữ tử kia là ai?”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 35"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online