Rồng Ở Ven Đường Không Được Nhặt - Chương 33
Chương 33: Long Long không vui, trực tiếp làm mưa.
Bầu trời gào thét, tiếng sấm rền vang lên, từng đám mây đen kéo đến, bầu trời chợt tối sầm xuống.
Một cơn bão đang đến.
Nơi này cách phường dệt Xuân Thảo không xa nếu cưỡi ngựa, nhưng giữa đường gặp bão lớn, chắc chắn sẽ bị dầm mưa ướt như gà đi tắm.
Uông Tụ Xuyên cùng hai tiểu đồng đi theo từ biệt Liễu Thị.
“Liễu cô nương, trời đã muộn, ta lo trời đổ mưa lớn, đường về nhà gập ghềnh, ngày khác Uông mỗ sẽ đến thăm Liễu cô nương.”
Hắn còn định quay lại? Trong lòng Hổ Phách Nguyệt xuất hiện một con sâu đen, lặng lẽ bò qua.
Liễu Thị đưa một bao khoai lang làm quà tặng trả lễ cho Uông Tụ Xuyên: “Uông công tử cẩn thận trên đường.”
Tiễn Uông Tụ Xuyên cưỡi ngựa đi khuất, Liễu Thị quay người vào nhà, không ngờ đâm sầm vào lòng Hổ Phách Nguyệt.
Hắn đứng sau lưng nàng, nhìn nàng tiễn Uông Tụ Xuyên đi.
Một tia chớp rơi xuống đất, nổ ra tiếng kinh thiên động địa, ngựa hí vang lên.
Hổ Phách Nguyệt sợ làm Liễu Thị hoảng sợ, trước khi tia chớp rơi xuống, hai tay đã bịt chặt tai nàng lại.
Tim nàng đập thình thịch, xoa trán bị đau vì va chạm, hoảng hốt đẩy Hổ Phách Nguyệt đứng chắn trước mặt mình ra, lẩm bẩm: “Ngực làm bằng đá à? Cứng thế.”
Mưa bắt đầu trút xuống từ cụm mây đen.
Chỉ là cơn mưa này không phải cả Phong Sa trấn đều có.
Cơn mưa này, chỉ dành riêng cho Uông Tụ Xuyên, đám mây đen trôi nổi ngay trên đầu hắn, những giọt mưa to như hạt đậu rơi xuống, đập mạnh trên người hắn.
Dù hắn đi đâu, đám mây vẫn bám theo, mưa cũng chỉ tạt vào người hắn.
“Tam công tử.” Một tiểu đồng chỉ lên đám mây đen trên đầu Uông Tụ Xuyên, sợ hãi đến mức miệng há hốc, “Mưa… mưa chỉ đi theo tam công tử thôi, gặp ma ám rồi sao?”
Uông Tụ Xuyên ra khỏi nhà lúc nắng gắt, trong sa mạc ít mưa, nên không mang theo ô, đâu có ngờ trên đường về sẽ gặp mưa thế này, mà cơn mưa còn chỉ tạt riêng vào mình.
Đi trong mưa, không thể nhanh được.
Nước mưa chảy dọc khuôn mặt, khiến Uông Tụ Xuyên không nhìn rõ được gì, hắn dùng tay lau nước mưa trên mặt, rủa thầm một câu, lại kéo cương ngựa tiếp tục đi chậm rãi trong mưa tầm tã.
“Hì hì hì…” Hổ Phách Nguyệt cười khúc khích.
Liễu Thị đuổi theo Sửu Nhi mà đút cơm, thấy Hổ Phách Nguyệt ngồi đó cười một cách quỷ dị, liền bước tới đặt bát cơm vào tay hắn.
Trông con là công việc vất vả, Liễu Thị mệt mỏi đuổi theo không kịp, thấy Hổ Phách Nguyệt nhàn rỗi như vậy, trong lòng không vui.
“Này, đút cơm cho Sửu Nhi đi.”
“Vâng, nương tử.”
Hổ Phách Nguyệt nhận lấy bát cơm, đi đuổi theo Sửu Nhi.
“Cửu Nhi, Cửu Nhi.”
“Sửu Nhi, Sửu Nhi.”
“Này, đi đâu thế! Năng lượng dồi dào quá nhỉ tiểu tổ tông, mau lại đây ăn cơm đi, thơm lắm đấy~”
……
Sửu Nhi dường như có năng lượng vô tận, Hổ Phách Nguyệt đuổi theo vòng quanh một vòng lớn, ngay cả khi bắt kịp nàng, nàng vẫn không chịu mở miệng ăn, Hổ Phách Nguyệt cũng bó tay với nàng.
Hổ Phách Nguyệt nghĩ, dùng sức mạnh không được, phải dùng mưu kế.
Hắn đột nhiên hóa thân thành rồng thật, một con rồng bạc khổng lồ quấn quanh trong sân, tạo thành một cơn lốc xoáy, thổi bay hết quần áo phơi trong sân.
Sửu Nhi chợt mở to mắt, nhìn bóng rồng áp sát, che phủ cả thân hình bé nhỏ của mình.
Nàng rất bất lực, mới ba tuổi đầu đời gặp phải quái vật lớn thế này…
“Hổ Phách Cửu, con không ăn cơm, ta sẽ bắt con đi, ném vào hang núi cho người rừng ăn thịt.”
Hổ Phách Nguyệt giơ một bàn chân rồng ra, móc móc lấy Sửu Nhi đang sững sờ.
“Đồ ngốc!” Liễu Thị chạy tới, đẩy con rồng bạc đang dồn Sửu Nhi vào góc tường ra, “Ngươi không thấy đã làm Sửu Nhi sợ đến run lên rồi sao? Người nó đang run cầm cập kìa.”
Liễu Thị sờ quần Sửu Nhi, ướt sũng.
“Trời ạ! Còn đái dầm nữa chứ, thật chưa từng thấy, Hổ Phách Nguyệt.”
Liễu Thị kéo râu rồng của Hổ Phách Nguyệt, nói: “Bảo ngươi đút cơm cho nó, ngươi hóa rồng ra để dọa nó làm gì? Nó ba tuổi chứ không phải ba trăm tuổi, không chịu nổi ngươi dọa đâu.”
Hổ Phách Nguyệt lập tức hóa thành người, chớp đôi mắt to tròn, thốt lên bi thiết: “Ta tưởng, với tính tình bất khuất, không sợ trời không sợ đất của nó, ta hóa rồng ra cũng không làm nó sợ được, thấy nguyên hình của ta, có thể nó còn nói câu, trông phụ thân ngầu quá…”
“Dù sao cũng chỉ bị dọa thôi, ta xua tan nỗi sợ cho nó, là nó sẽ ổn ngay thôi.”
Hổ Phách Nguyệt định vỗ đầu Sửu Nhi để xua tan nỗi sợ, nhưng Liễu Thị đã ôm Sửu Nhi lên, định vào trong thay quần bị đái dầm của nàng.
Chỉ là Liễu Thị vừa xoay người ôm Sửu Nhi, liền thấy dưới đất có một người nằm ngửa.
Chính là Liễu Hạnh bị hình dáng rồng thật của Hổ Phách Nguyệt hiện ra dọa cho ngất xỉu.