Rồng Ở Ven Đường Không Được Nhặt - Chương 31
Chương 31: Long Long vì tình mà làm vịt
Trước đó gian bếp trong nhà bị Hổ Phách Nguyệt vô ý đốt cháy, suýt nữa thiêu rụi cả cái phòng.
Hổ Phách Nguyệt tuy kịp thời gọi mưa dập lửa, nhưng trong bếp vẫn ngập tràn khói khét không thể xua tan, sàn nhà còn đọng lại một vũng nước chưa kịp lau.
Uông Tụ Xuyên vừa bước vào bếp đã thấy góc tường bị khói ám đen sì, vẫn còn mùi cháy khét, hỏi: “Bếp vừa bị cháy à?”
“Ừm.” Liễu Hạnh nói: “Bị cháy rồi.”
Liễu Thị nhìn Liễu Hạnh, Liễu Hạnh không cần nói ra, chỉ cần nhìn về phía Hổ Phách Nguyệt, Liễu Thị đã hiểu, đó là việc làm ngu ngốc của con rồng đần độn kia.
Uông Tụ Xuyên cũng theo hướng của Liễu Hạnh, nhìn về phía Hổ Phách Nguyệt.
“Nhìn ta làm gì?” Hổ Phách Nguyệt không phủ nhận việc mình đốt cháy căn bếp, nói: “Chỉ là một tai nạn thôi, cuộc đời sẽ có rất nhiều tai nạn, chẳng hạn như tai nạn lên giường với nữ tử, tai nạn sinh ra một đứa con…”
Liễu Thị lấy ra vài quả cà chua và vài quả trứng gà, đưa cho Uông Tụ Xuyên: “Trời nóng nực, trong bếp ngột ngạt khó chịu, ở lâu sẽ không khỏe, Uông công tử cứ làm một đĩa trứng xào cà chua, nấu ít mì, trộn với nước sốt trứng cà chua, chúng ta ăn qua loa cũng được, không cần cầu kỳ tinh tế, đơn giản là tốt nhất.”
Uông Tụ Xuyên chưa kịp nói gì, Hổ Phách Nguyệt vốn có ham muốn chiến thắng mãnh liệt, lập tức từ chối đề nghị của Liễu Thị.
“Mì trứng cà chua thì có gì mà ngon, muốn ăn thì phải ăn món thịnh soạn.”
Hổ Phách Nguyệt đã nói thế, Uông Tụ Xuyên tất nhiên không chịu thua, cũng lên tiếng: “Hổ Phách công tử nói đúng, nhưng mì trứng cà chua thì vẫn phải làm, Liễu cô nương muốn ăn thì ta nấu cho nàng, ngoài mì trứng cà chua ra, ta còn nấu một món ta rất giỏi.”
“Ta giỏi nấu cá và tôm, không biết Hổ Phách công tử giỏi nấu món gì?”
Hoa Phi Nguyệt nhìn mọi người, thầm cảm thán, Hà chủ chỉ giỏi ăn thôi.
“Ta… Ta…” Hổ Phách Nguyệt suy nghĩ trong đầu, nhớ ra mình từng ăn một món vịt nướng tên là vịt hoả diệm, hương vị rất khó quên, bèn nói: “Ta giỏi làm vịt.”
Uông Tụ Xuyên: “Vậy Hổ Phách công tử làm vịt, ta làm cá và tôm.”
“Được.”
Liễu Thị thấy Hổ Phách Nguyệt đồng ý dễ dàng như vậy, tưởng hắn sẽ gian lận, lợi dụng lúc mọi người không chú ý, biến ra một món vịt nướng chín.
Hắn có thể gọi gió gọi mưa, trong lòng bàn tay có thể biến ra long châu và thuốc tránh thai, biến ra một món vịt đối với hắn là chuyện nhỏ.
Nhưng hắn vẫn nghiêm túc làm sạch con vịt, nhổ lông vịt, với sự trợ giúp của Hoa Phi Nguyệt, hắn đốt cháy lông vịt còn dính trên da không nhổ hết được.
Trông giống như một con rồng biết nấu ăn.
Nhưng đến khi hắn cắt con vịt ra thành những miếng nhỏ, thì hắn vừa cầm dao chặt vịt trên thớt, vừa hoảng sợ lùi lại liên tục.
Chặt một nhát, hắn lùi hai bước, rồi lại tiến lên hai bước, chặt tiếp một nhát nữa, rồi lại nắm chặt dao làm bếp lui về phía sau.
Nấu ăn giống như đang ếm bùa.
Cũng là cắt thịt cá, Uông Tụ Xuyên một tay giữ cá, một tay cầm dao, lát cá mỏng như giấy, tạo thành sự tương phản rõ rệt với Hổ Phách Nguyệt.
“Hà chủ, ngài chưa từng nấu ăn, theo ngu ý của tiểu nhân, ngài nên sớm từ bỏ thì hơn.”
Hoa Phi Nguyệt nhỏ giọng nói với Hổ Phách Nguyệt chặt một nhát vịt rồi lùi lại hai bước: “Ngài so sánh mình với một nhân loại, hạ thấp địa vị Hà chủ của mình, sao ngài lại bị con người này lôi kéo vào vũng lầy vậy? Hắn giỏi nấu ăn, ngài so tài nấu ăn với hắn, ngài giỏi gọi mưa, sao ngài không bắt hắn so tài gọi mưa với ngài?”
Lời này, nghe có lý.
Hổ Phách Nguyệt cầm hai cánh, nhấc cả con vịt lên mà vẫn chưa chặt đứt sau vài nhát dao, nói: “Ngươi không nghe hắn nói sao?”
“Nói gì?”
“Hắn nói nam tử biết nấu ăn dễ chiếm được cảm tình của cô nương.”
Hổ Phách Nguyệt giật cánh vịt, vặn ra, nói: “Ta so tài gọi mưa với hắn? Rõ ràng là bắt nạt hắn, hắn biết gọi mưa à? Chỉ có thể so tài cởi quần ra xem ai tiểu tiện xa hơn, bắn cao hơn mà thôi.”
“Vậy Hà chủ ngài biết nấu ăn không?” Hoa Phi Nguyệt nói: “Hà chủ, ngài đốt củi còn đốt cháy cả căn bếp, tiểu nhân lo ngài nấu ăn sẽ làm nổ tung cái bếp này.”
Hổ Phách Nguyệt cảm thấy Hoa Phi Nguyệt nói nhiều quá, bảo hắn im miệng.
“Chuyện của ta, ta sẽ tự lo, dù sao cũng không thể thua hắn được.”
Đây không còn đơn giản là nấu ăn nữa, đây là sự ganh đua giữa nam nhân, chưa làm ra món ăn mà đã chịu thua, quá nhút nhát.
Là một con rồng, Hổ Phách Nguyệt chưa từng nhút nhát.