Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Rồng Ở Ven Đường Không Được Nhặt - Chương 29

  1. Home
  2. Rồng Ở Ven Đường Không Được Nhặt
  3. Chương 29
  • 10
Prev
Next

Chương 29: Tiểu tổ tông, cầu xin ngươi

Trong một chén trà, Uông Tụ Xuyên đã sửa xong lỗ thủng trên mái nhà.

Liễu Thị vội vàng lau người bằng nước nóng, mặc thêm một bộ quần áo sạch ra tiếp khách.

Nàng nấu một nồi trà lạnh giải nhiệt.

Đợi Uông Tụ Xuyên đầy mồ hôi trên mặt đi xuống cầu thang, dưới gốc nho, Liễu Thị đã bày sẵn một bàn trái cây và trà lạnh.

“Đa tạ Uông công tử.” Liễu Thị rót một tách trà, đưa bằng hai tay cho Uông Tụ Xuyên.

Liễu Thị dậy muộn, không biết lỗ thủng trên mái nhà do Hổ Phách Nguyệt gây ra, nói: “Hôm qua nhìn mái nhà còn tốt đẹp, hôm nay đã có lỗ thủng, chắc đêm qua có con mèo hoang nào nặng nề leo lên, giẫm sập mái nhà.”

Không có mèo hoang nặng nề nào cả, chỉ có một con rồng ngu ngốc.

Nhìn Liễu Thị rót trà đưa nước cho nam nhân khác, con rồng ngốc kia liền ghen tị, cũng đòi Liễu Thị rót trà cho mình.

“Liễu nhi, ta muốn uống trà.”

“Ngươi muốn uống thì rót đi, còn muốn ta dâng cho ngươi à?”

Con rồng ngốc không hiểu Liễu Thị không muốn rót trà cho hắn, ngây thơ gật đầu: “Muốn.”

“Ngươi uống nước tiểu không? Uống nước tiểu thì ta sẽ rót cho.”

Liễu Thị chỉ vào bình trà và tách trà trên bàn, khuyên nhủ: “Ngươi nói xem, chúng nó có cách ngươi tám ngàn dặm đâu, ngay trong tầm tay ngươi rồi, ngươi bắt ta rót trà cho ngươi, ngươi có phải tưởng mình là chủ nhân của căn nhà này rồi không?”

Một tràng nói xong, con rồng ngốc nghe vậy liền tức giận, cầm bình trà lên, ngửa cổ đưa vòi bình vào miệng mình, ực ực uống cạn cả bình trà lạnh.

Uống hết bình trà này, khiến Uông Tụ Xuyên không còn trà để uống.

Uông Tụ Xuyên tạm thời không hiểu mối quan hệ của hai người, hắn đặt tách trà xuống, hỏi: “Hổ Phách công tử, là cùng ở chung với Liễu cô nương à?”

“Đúng vậy.” Hổ Phách Nguyệt đặt bình trà xuống, ợ một tiếng ra vẻ no nê.

Liễu Thị nói: “Hắn không nhà không cửa, ta thấy thương tình nên cho ở nhờ, dạy hắn làm một số việc nhà, nấu cơm nấu nước giúp đỡ ta và muội muội.”

Đứng dưới tường, Liễu Hạnh nghe vậy, thầm nghĩ: Hắn chỉ làm phiền thêm thôi.

“Một nam nhân cùng hai nữ tử như hai nàng ở chung một nhà, dễ sinh ra lời đồn đãi không hay, đúng lúc phường dệt của ta thiếu một công nhân, sao Hổ Phách công tử không đến đó làm việc, có thợ giỏi dạy cách đạp khung cửi, bao ăn ở, không cần tốn một đồng nào, còn được trả tiền lương hàng tháng.”

Công việc tốt như vậy, đối với người khác có lẽ không tồi, nhưng trong mắt Hổ Phách Nguyệt, đây chỉ là công việc tống cổ ăn mày mà thôi.

Bản thân là Hà chủ Hổ Phách Hà, làm công là không thể, càng không thể làm công cho nam nhân nhân loại, huống hồ còn là nam nhân được nhận định là “tình địch”.

Muốn đuổi ta khỏi vị trí bên cạnh Liễu Thị à, không có cửa đâu!

Hổ Phách Nguyệt nói: “Đa tạ Uông công tử, ta say mê Liễu nhi, đã hứa hôn với nàng, chỉ mong ở bên cạnh nàng suốt đời, sẽ không đi đâu cả.”

Lời nói thẳng thắn như vậy không những không khiến Uông Tụ Xuyên biết điều mà còn kích thích thêm lòng cạnh tranh của hắn.

Chỉ bằng vào tên Hổ Phách Nguyệt này mà cũng muốn chiếm được tình cảm của mỹ nhân hắn thích sao? Hừ, thật buồn cười, quả thật buồn cười.

Uông Tụ Xuyên mở quạt ra, phe phẩy: “Hay quá, ta cũng có ý với Liễu cô nương, Liễu cô nương còn chưa kết hôn, chúng ta có thể cạnh tranh công bằng.”

“Không có chuyện cạnh tranh công bằng, ta và Liễu nhi đã…” Hổ Phách Nguyệt vừa nói đến giữa chừng, đã bị Liễu Thị giẫm mạnh chân.

Liễu Thị nhỏ giọng đe doạ: “Ngươi dám nói bậy, ta sẽ moi gân rồng của ngươi ra.”

Lúc này, Sửu Nhi đang ngậm một miếng dưa hấu đi ngang qua.

Hổ Phách Nguyệt nhịn đau nhói do bị dẫm chân, vẫy tay gọi Sửu Nhi.

Để chứng minh mình đã có con với Liễu Thị, xua đuổi Uông Tụ Xuyên đi, Hổ Phách Nguyệt gọi: “Cửu Nhi, gọi thử một tiếng phụ thân nghe xem nào.”

Sửu Nhi không để ý đến Hổ Phách Nguyệt, nhả ra một hạt dưa.

Biết Sửu Nhi lại phát bệnh, Hổ Phách Nguyệt sửa lời: “Sửu Nhi, ta là phụ thân con, mau gọi một tiếng phụ thân, cho Uông thúc nghe đi.”

Sửu Nhi vẫn không đáp lại, hai tai như tự động chặn tiếng của Hổ Phách Nguyệt, ngồi xuống dùng vỏ dưa đã gặm sạch mà chùi mặt.

Hổ Phách Nguyệt đành xin xỏ: “Tiểu tổ tông, ta van con đấy.”

“Ờ.” Sửu Nhi mới chậm rãi đáp một tiếng.

Chỉ là tiếng ờ của Sửu Nhi là đáp lại câu “tiểu tổ tông” của Hổ Phách Nguyệt.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 29"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online