Rồng Ở Ven Đường Không Được Nhặt - Chương 26
Chương 26: Long long quỳ xuống
Phòng chứa củi bên ngoài nhà họ Liễu.
Liễu Thị vung rìu lên, chém một nhát xuống, một khúc gỗ to bị chặt làm đôi.
Mảnh vụn gỗ bay tung tóe, Hổ Phách Nguyệt lùi lại.
“Nương tử, hãy nghe ta giải thích…”
Liễu Thị cầm nửa khúc gỗ đã bị chặt đặt lên một khúc gỗ khác, lại giơ cao rìu.
“….Sửu Nhi nói bậy thôi, lời nói của trẻ ba tuổi, không đáng tin.”
Một nhát rìu nữa xuống, khúc gỗ bị chặt thành những miếng gỗ nhỏ vừa đủ để đốt.
“Đừng gọi ta là nương tử.” Liễu Thị liếc Hổ Phách Nguyệt, tiếp tục chặt củi.
Lý Quỳ có thấy cũng phải khen một tiếng sức mạnh tuyệt vời, dao lên dao xuống, gỗ không sai một nhát, tất cả đều bị chặt thành miếng củi.
Liễu Thị chặt củi ở sau viện, Liễu Hạnh xách theo Sửu Nhi dính đầy bùn đen từ ngoài đi vào, mách tội với Liễu Thị.
“Tỷ tỷ, tỷ xem Sửu Nhi, nó cùng các nam hài trong làng bắt cá chạch, lăn xuống vũng bùn, nếu không nhờ Trương đại thẩm vớt lên, cái mạng nhỏ này của nó đã phải gửi ở vũng bùn đen rồi.”
Liễu Hạnh chọc chọc vào trán Sửu Nhi dính đầy bùn đen.
Vừa thấy Sửu Nhi dính đầy bùn đen, Liễu Thị mắt tối sầm lại, không phải lo nó chết đuối, nó là long nữ, không chết đuối được, chỉ là người dính đầy bùn đen, giặt quần áo cần nước, tắm rửa cũng cần nước.
Đây là thị trấn ở sa mạc, cần phải kéo lừa đi đến giếng nước duy nhất ở trung tâm để lấy nước, quãng đường đi lại mất thời gian, giặt đồ và tắm cho Sửu Nhi là vô cùng tốn công.
Liễu Thị ném rìu xuống, gầm lên: “Quỳ xuống!”
Một tiếng gầm đầy uy lực, không làm Sửu Nhi sợ hãi dù đã chứng kiến nhiều lần Liễu Thị nổi giận, nàng đứng thẳng tắp, nhất quyết không quỳ.
“Ta bảo con quỳ xuống!”
Liễu Thị gầm lên một lần nữa, lại cầm lấy một cây roi mây trên đất.
Bịch một tiếng quỳ vang lên, Hổ Phách Nguyệt đã quỳ trên mặt đất.
“Nương tử nguôi giận.”
—
Bất cứ ai đi ngang qua cửa nhà họ Liễu đều phải nhìn Hổ Phách Nguyệt một cái, hắn đang ngồi trước cửa giặt đồ.
Hắn dùng dây buộc tay áo lên, lộ ra hai cánh tay, ấn quần áo dính đầy bùn đen của Sửu Nhi lên bàn giặt.
Nước trong chậu đen ngòm, lẫn với cát bùn.
Đây là lần đầu tiên Hổ Phách Nguyệt tự tay giặt đồ, lại còn là quần áo bẩn thỉu như thế này, hắn vừa giặt vừa thở dài.
Giặt xong đồ, Hổ Phách Nguyệt đổ bỏ nước đen trong chậu, đi vào nhà múc nước sạch để xả quần áo.
Đang bưng chậu nước đi vào trong thì gặp Liễu Hạnh đi ra, gặp nhau không chào cũng hơi ngại, Liễu Hạnh cố gắng gọi một tiếng Hổ Phách công tử.
Hổ Phách Nguyệt liếc mắt nhìn thấy, ừ một tiếng, hoàn toàn khác với tên dê xồm muốn nắm tay nàng lúc trước.
Một lúc sau, Hổ Phách Nguyệt vẫn chưa giặt xong đồ, Liễu Hạnh lại bưng một rổ đậu đi tới.
“Tỷ tỷ bảo, ngươi lột vỏ đậu đi, ta sẽ quay lại lấy sau.”
Hổ Phách Nguyệt dùng mu bàn tay lau mồ hôi trán, “Để đó đi.”
Liễu Hạnh đặt rổ đậu xuống, khoảng hai nén hương sau quay lại lấy đậu đã lột vỏ.
Lúc này Hổ Phách Nguyệt đã phơi xong đồ, trong rổ đậu cũng gần xong.
Liễu Hạnh im lặng lấy đậu đã lột vỏ của hắn, hắn giữ lại rổ đậu, không để Liễu Hạnh lấy đi, ánh mắt vô cảm, “Cô nương và ta xưa nay không quen biết, vì sao lại lấy đậu đã lột vỏ cỉa ta?”
“Hổ Phách công tử, là ta, ngươi mở to mắt mà nhìn cho rõ!”
Liễu Hạnh không thể tin được, ngón tay chỉ vào mình: “Ta là Liễu Hạnh, vừa rồi đã đưa đậu cho ngươi lột đấy, bây giờ ta đến thu.”
Hổ Phách Nguyệt xấu hổ vì không nhận ra Liễu Hạnh, vội vàng đem đậu đưa cho nàng, đầu cũng không dám ngẩng lên, sau khi Liễu Hạnh đi rồi, hắn mới thấp giọng rên rỉ hai tiếng.
Ngày hôm sau, Liễu Hạnh thay một bộ quần áo khác, đi ra ngoài dạo một vòng, về đến nhà liền thấy Hổ Phách Nguyệt ngồi xổm trên mặt đất, nghiên cứu cách dùng đá lửa.
Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Liễu Hạnh, Hổ Phách Nguyệt ánh mắt tinh tường: “Cô nương tìm ai?”
Ngồi ở bên cạnh Hổ Phách Nguyệt, Hoa Phi Nguyệt lập tức nhắc nhở nhỏ: “Hà chủ, đây là Liễu Hạnh cô nương.”
Hổ Phách Nguyệt một lần nữa không nhận ra cô em vợ, hết sức hổ thẹn, chạy đi như bỏ trốn, lấy cớ gọi Sửu Nhi dậy để che giấu sự lúng túng.
Đêm hôm đó, dưới ánh đèn.
Sau khi ru Sửu Nhi ngủ, Liễu Hạnh đến bên Liễu Thị đang lau kiếm, nói: “Tỷ tỷ, ta nghi ngờ Hổ Phách Nguyệt là một tên ngốc, hắn không nhận ra ai, ngoại trừ Sửu Nhi và nam nhân.”
Lời vừa dứt, tiếng đẩy cửa kẽo kẹt vang lên, Hổ Phách Nguyệt bưng một đĩa bánh bao màu đen đi vào.
Trên má hắn còn dính một vệt nhọ đen do đốt củi.
Hắn cười tươi tắn, cẩn thận đặt đĩa bánh bao xuống trước mặt Liễu Thị, nói: “Nương tử, đây là bánh bao bí đỏ ta làm theo chỉ dẫn của nàng, mời nàng thưởng thức.”