Rồng Ở Ven Đường Không Được Nhặt - Chương 19
Chương 19: Long Long trêu ghẹo em vợ.
Tam công tử của phường dệt Xuân Thảo – Uông Tụ Xuyên theo đuổi Liễu Thị đã được hai tháng.
Hai người quen nhau trong một dịp tình cờ, Uông Tụ Xuyên vận chuyển hàng mà không thuê lính bảo tiêu, chỉ dẫn theo vài tiểu đồng, không ngờ gặp vận xui, trên đường đi ngang qua sa mạc thì gặp phải bọn cướp.
Dao của bọn cướp áp vào cổ Uông Tụ Xuyên, sẵn sàng cắt cổ hắn, lấy mạng hắn, cướp của hắn.
May có Liễu Thị đi ngang qua, giết chúng như chặt cải bắp, cứu được Uông Tụ Xuyên. Uông Tụ Xuyên trước kia chỉ quen biết các tiểu thư khuê cát, đâu đã từng thấy người như Liễu Thị thế này, lập tức cảm tạ, hứa tặng mười vạn lượng vàng để đền đáp.
Liễu Thị tuy thích vàng, nhưng không hứng thú với vàng do người khác tặng, chỉ thích vàng do mình kiếm được, nên đã lập tức từ chối lễ vật của Uông Tụ Xuyên, không ngờ khiến Uông Tụ Xuyên vô cùng khâm phục Liễu Thị, dần dần hai người trở nên thân thiết.
Biết tính Liễu Thị lạnh lùng, không thể nóng vội, Uông Tụ Xuyên chỉ có thể lấy cớ đến tặng nàng một số món quà nhỏ, mục đích thân cận với nàng.
Vì nàng, Uông công tử còn hủy bỏ hôn ước đã định, nhờ gia tộc chọn một người đường ca, cưới nữ tử đã định là hôn thê của hắn thay hắn để bù đắp, còn hắn thì hết lòng muốn cưới Liễu Thị.
Chính vì biết ý định của Uông Tụ Xuyên nên mỗi lần hắn đến tặng quà, Liễu Thị đều không nhận.
Nhưng lần này, trước mặt Hổ Phách Nguyệt, nàng đã nhận lấy.
“Đa tạ Uông công tử.”
Điều này khiến Uông Tụ Xuyên vui mừng khôn xiết, có hy vọng, liền lợi dụng thời cơ mời nàng: “Chiều tà, khi quán trà lạnh của Liễu cô nương thu dọn xong, ta mời nàng đi chơi thuyền trên hồ với ta, có được không?”
Liễu Thị nói: “Được.”
“Trong sa mạc có hồ à?” Hổ Phách Nguyệt nghi ngờ.
Uông Tụ Xuyên cười với Hổ Phách Nguyệt, nói: “Công tử này có vẻ là người ngoại địa, trong sa mạc không chỉ có hồ, còn có suối nữa, ở Phong Sa trấn cũng có hồ do tiền nhân khởi tạo, trước đây thiếu nước vì không có mưa, hồ bị cạn kiệt, đáy hồ toàn đá cuội, sau này có một trận mưa lớn, nước hồ dâng đầy, mới phục hồi như cũ.”
Nghe đến cơn mưa đó, Hổ Phách Nguyệt liền tự hào, nhẹ nhàng quạt một cái.
Tất nhiên, cũng chẳng thèm nghĩ xem là ai gọi mưa.
“Hồ ở đâu?” Hổ Phách Nguyệt quay sang hỏi Liễu Hạnh, “Chúng ta cũng đi thuyền trên hồ.”
Liễu Hạnh đang bóp má Sửu Nhi chơi, bỗng bị Hổ Phách Nguyệt rủ đi thuyền trên hồ, da đầu tê dại, nhìn sang Liễu Thị.
Làm gì có tỷ phu nào trước mặt nương tử lại công khai tán tỉnh em vợ chứ? Can đảm thế, hoặc là ngu, hoặc là đần.
Liễu Thị lại uống một bát trà lạnh nữa, dằn lòng tức giận, suy nghĩ một lúc, hiện giờ không thích hợp ra tay, vì hôm nay không mang theo Huyết Nguyệt Đao, nếu không nhất định sẽ chặt con dâm long kia ra tám mảnh ngay giữa chợ.
Biết hắn là dâm long, nhưng lại không ngờ hắn lại vô liêm sỉ và dâm đãng đến thế, để mắt đến muội muội của mình.
Dâm long chết tiệt.
Sau khi thu dọn quán trà đá, Hổ Phách Nguyệt cố ý muốn nắm tay Liễu Hạnh, Liễu Hạnh tránh đi, hoảng sợ ôm cánh tay Liễu Thị, đi phía trước cùng nàng, nhỏ giọng: “Tỷ tỷ, muội sợ, hắn không bình thường.”
“Đừng sợ.” Liễu Thị lạnh lùng cười, “Ngoài này không thuận tiện ra tay, Huyết Nguyệt Đao để ở nhà, về nhà rồi, ta sẽ cạo trọc đầu hắn.”
Uông công tử mua bánh quế và hạnh nhân, đi bên cạnh Liễu Thị, đưa đồ ăn vặt cho hai tỷ muội họ Liễu nếm thử.
Đi phía sau, Hổ Phách Nguyệt cắn môi, cảm thấy bị bỏ rơi, nói với Hoa Phi Nguyệt: “Ta cảm thấy bị cô lập.”
“Hà chủ.” Hoa Phi Nguyệt định nói gì đó rồi thôi.
Hổ Phách Nguyệt nhìn về phía mấy người đi trước, giận dữ quạt mạnh tay, nói với vẻ uất ức: “Cứ nói đi, không sao.”
Nhưng hắn vẫn không nói.
Hoa Phi Nguyệt ngậm chặt miệng lại.
“Ôm Sửu Nhi tới cho ta, ta hỏi nó vài chuyện.”
Hoa Phi Nguyệt không dám ôm, tiểu bá vương ở Hổ Phách Hà có tiếng tăm lừng lẫy, tuổi còn nhỏ mà đã có uy thế trong Hổ Phách Hà, nam hài đều sợ nàng, hơn nữa nàng bây giờ là thiếu chủ, Hoa Phi Nguyệt liền mua một miếng bánh dầu ở ven đường, nói những lời ngọt ngào với Sửu Nhi, dỗ dành Sửu Nhi đang nắm tay Liễu Hạnh đến trước mặt Hổ Phách Nguyệt.
Thấy Sửu Nhi ăn đầy mồm dầu mỡ, Hổ Phách Nguyệt kéo tay nàng dừng lại, quỳ xuống lau miệng cho nàng.
“Ngoan nào Cửu Nhi, phụ thân đưa con về rồi, con nói với phụ thân, mẫu thân sao không đoái hoài đến phụ thân.”
“Ngài cũng không đoái hoài đến đại di mẫu, chỉ nói chuyện với nhị di mẫu thôi mà.” Sửu Nhi cắn một miếng bánh dầu Hoa Phi Nguyệt vừa đưa tới.
Miếng bánh dầu vừa mới ra lò, nóng hổi bốc khói, cắn vào, dầu bắn thẳng vào mặt Hổ Phách Nguyệt.
Đại… đại di mẫu?
Mắt Hổ Phách Nguyệt bị dính đầy dầu, ngài vội lau dầu thì trong đầu lia qua một lần.
Nữ tử áo vàng là nhị di mẫu, tên Liễu Hạnh, nữ tử áo đỏ là đại di mẫu, tên Liễu Thị.
Vừa rồi chỉ nói chuyện với Liễu Hạnh, bỏ mặc Liễu Thị sang một bên, trong khi Liễu Thị mới là mẫu thân thật sự của Sửu Nhi!
Hổ Phách Nguyệt bị dầu kích thích đến mắt đỏ ngầu, nhìn về phía trước, Uông công tử gần như đã đặt tay lên vai Liễu Thị rồi!!!
Có rồng bị người ta cướp vợ ngay trước mặt mà không hay biết.
Có rồng vô tình ‘quấy rầy’ em vợ mà không tự biết.
Ôi không!
Hổ Phách Nguyệt bị tổn thương đến mức từ tư thế quỳ, biến thành tư thế cúi sát đất, nắm tay đấm xuống đất, muốn tự chọc thủng đôi mắt mình.