Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Rồng Ở Ven Đường Không Được Nhặt - Chương 18

  1. Home
  2. Rồng Ở Ven Đường Không Được Nhặt
  3. Chương 18
  • 10
Prev
Next

Chương 18: Long Long lại nhận nhầm người.

Sau lần Hổ Phách Nguyệt gọi mưa, Phong Sa trấn hồi sinh, cái giếng cạn cũng có nước trở lại.

Phong Sa trấn bốn mùa nóng nực, mùa đông và mùa xuân là thời điểm thích hợp nhất để đào vàng, mùa hè và mùa thu thì không thích hợp vào sa mạc, nhưng vẫn có những nam nhân không sợ khổ, để đào được nhiều bụi vàng trong cát hơn, bổ sung thu nhập cho gia đình, liều mình vào sa mạc ngay cả những lúc thời điểm không thích hợp.

Lúc này là đầu mùa hè, Liễu Thị không vào sa mạc đào vàng nữa, mà cùng Liễu Hạnh làm trà lạnh bánh lạnh và những thứ tương tự khác, bày bán ở chợ.

Sau khi Sửu Nhi đi, Liễu Hạnh đoán chừng một tháng sau, Sửu Nhi sẽ làm náo loạn đòi về.

Liễu Thị múc trà lạnh vào thùng lớn, nói: “Một tháng quá ngắn, chưa chơi đủ, khoảng ba tháng mới đủ.”

“Ba tháng đối với nó quá dài rồi, tỷ tỷ, từ nhỏ muội đã ăn chung, ngủ chung với đứa nhỏ đó, muội hiểu nó hơn ai hết, một tháng là chắc chắn quay về.”

Liễu Thị lắc đầu, không để lời Liễu Hạnh vào tai.

Nhưng chỉ nửa tháng sau, khi hai tỷ muội Liễu Thị Liễu Hạnh bán trà lạnh bánh lạnh ở chợ, từ xa đã thấy Sửu Nhi cầm một xâu kẹo bông gòn, tay kia nắm tay Hổ Phách Nguyệt, đi về phía họ.

“Đại di mẫu, nhị di mẫu!”

Vừa thấy hai người, Sửu Nhi vùng vằng thoát tay Hổ Phách Nguyệt, chạy về phía họ.

Hổ Phách Nguyệt quan sát xem Sửu Nhi chạy đến người nào trước, rất có thể đó là mẫu thân thật sự của nàng.

Nhưng đứa trẻ không chạy đến ai cả, mà chạy đến cả hai, mỗi tay ôm đùi một người.

“Đại di mẫu, nhị di mẫu, Sửu Nhi nhớ hai người muốn chết!”

Liễu Hạnh đoán Sửu Nhi sẽ trở về sau một tháng, Liễu Thị đoán sau ba tháng, nhưng cuối cùng cả hai đều đoán sai, Sửu Nhi chỉ chơi ở Hổ Phách Hà nửa tháng đã nhớ quê nhà, bứt rứt muốn trở về.

Trong nửa tháng ấy, hai người sống vô cùng thoải mái, nay Sửu Nhi quay lại quá nhanh khiến cả hai không vui vẻ gì.

Sửu Nhi: “Đại di mẫu, nhị di mẫu, hai người gặp con mà không vui à?”

“Vui, vui.” Liễu Thị gật đầu, trao đổi ánh mắt với Liễu Hạnh, Liễu Hạnh cũng gật đầu nói, vui lắm, vui lắm.

Liễu Thị: “Sửu Nhi, sao con không ở lại Hổ Phách Hà lâu hơn.”

“Dù nơi đó nước nhiều, long châu nhiều, cát mịn cũng nhiều, đồ chơi mới lạ cũng nhiều, nhưng không có đại di mẫu và nhị di mẫu bên cạnh, dù chỗ nào, vui đến đâu, Sửu Nhi cũng thấy chán.”

Lời này khiến Liễu Hạnh bóp má Sửu Nhi, nói: “Cái miệng ngọt ngào, coi như ta không uổng công nuôi con.”

Từ cử chỉ của cả hai bên, Hổ Phách Nguyệt cảm thấy nữ tử mặc áo vàng thân thiết với Sửu Nhi hơn, còn nữ tử mặc áo đỏ thì lạnh nhạt với Sửu Nhi, chỉ lo bán trà lạnh của mình.

“Tiểu Hoa.” Hổ Phách Nguyệt liếm môi, ra hiệu cho Hoa Phi Nguyệt đứng bên cạnh lại gần, thì thầm hỏi: “Lần trước họ nói, ai là đại di mẫu của Sửu Nhi? Ai là nhị di mẫu? Ngươi chỉ cần nói màu áo là được.”

Hoa Phi Nguyệt: “Hà chủ, người mặc áo vàng, là nhị di mẫu của thiếu chủ, tên Liễu Hạnh, người mặc áo đỏ, là đại di mẫu của thiếu chủ, tên Liễu Thị.”

“Ồ.” Hổ Phách Nguyệt gật gù, có vẻ đang suy nghĩ, “Ta hiểu rồi.”

Hoa Phi Nguyệt: “Hà chủ hiểu cái gì? Ngài chỉ nhận ra họ qua màu áo thôi à? Nếu họ đổi áo cho nhau, ngài lại nhận lầm người mất.”

Cái gì gọi là ‘lại’ nhận lầm?

Bản thân đã từng nhận nhầm người nào sao?

Tự đặt câu hỏi, Hổ Phách Nguyệt liền nhớ lại những năm qua, khi tìm kiếm nữ tử nhân loại mang long thai, sau đêm xuân ấy liền chạy trốn, đã gây ra bao hiểu lầm.

Do bị mù mặt, Hổ Phách Nguyệt không nhận ra khuôn mặt nữ tử nhân loại, bất cứ ai giống nàng ta là hắn đều đến hỏi xem đã sinh con cho mình chưa.

Có người trả lời: Chưa sinh bao giờ.

Có người trả lời: Đã sinh rồi.

Còn có người trả lời: Chưa sinh, nhưng ta sẵn sàng sinh cho công tử, công tử muốn mấy đứa con thì ta sinh mấy đứa.

……

Hổ Phách Nguyệt nhìn Hoa Phi Nguyệt, nói: “Ai rảnh mà đổi áo cho nhau chứ?”

“Hà chủ, biết đâu…”

“Khoan, ngươi gọi ta là gì? Heo?” Hổ Phách Nguyệt mắt mở to kinh ngạc.

Hoa Phi Nguyệt: “Tiểu nhân gọi ngài là Hà chủ, sao dám gọi ngài là heo.”

Hổ Phách Nguyệt mới yên tâm, nói: “Ta cũng nghĩ thế, có cho ngươi cũng không dám, nếu ngươi dám gọi ta là heo, thì chức Hà chủ Hổ Phách Hà này ta nhường lại cho ngươi đấy.”

“Tiểu nhân không dám.”

Sửu Nhi bận thân mật với Liễu Thị Liễu Hạnh, không hề quay đầu nhìn Hổ Phách Nguyệt, mãi cho đến khi Hổ Phách Nguyệt bước tới quán trà lạnh của họ, cầm quạt, cúi chào Liễu Hạnh.

“Cô nương vẫn khỏe chứ.”

Liễu Hạnh lùi lại một bước, thầm nghĩ: Tỷ phu sao lại chào ta như vậy? Không phải nên… tán tỉnh tỷ tỷ sao?

Nàng nhìn sang Liễu Thị, thấy Liễu Thị vẻ mặt lạnh nhạt, đang múc một bát trà lạnh uống cạn để dập tắt ngọn lửa trong lòng.

Liễu Hạnh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Liễu Thị càng không.

Lúc này, tam thiếu gia của phường dệt Xuân Thảo nghe tin hai tỷ muội nhà họ Liễu đến bán hàng, liền dẫn theo hai tiểu đồng, mang quà đến quán trà lạnh của họ.

Hổ Phách Nguyệt thấy đối phương ra vẻ như muốn theo đuổi một trong hai tỷ muội họ Liễu, vội gọi Hoa Phi Nguyệt đến bên cạnh tăng thêm uy phong, lo sợ thiếu gia phấn son kia để mắt tới Liễu Hạnh.

“Liễu cô nương, Uông mỗ mới có được một số lụa thời thượng, đặc biệt mang tặng cho cô nương.”

Lụa được dâng lên trước mặt Liễu Thị.

Hổ Phách Nguyệt thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm, cũng may gã này không cướp người của mình.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 18"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online