Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Rồng Ở Ven Đường Không Được Nhặt - Chương 15

  1. Home
  2. Rồng Ở Ven Đường Không Được Nhặt
  3. Chương 15
  • 10
Prev
Next

Chương 15: Bỏ trốn.

Khi hoa mầm trong sân sau đã chết khô, trở thành một bó cỏ vàng, Liễu Thị và Liễu Hạnh vội vã thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy trốn, còn Sửu Nhi vẫn thong thả ngồi ngoài sân nhìn những bông hoa chết héo.

“Sửu Nhi, mau vào đây, trời nắng lớn lắm, vốn dĩ con đã xấu rồi, nắng đen thui như than, lớn lên không lấy được chồng, rồi con sẽ trở thành gánh nặng cho ta và đại di mẫu con đấy.”

Tay Sửu Nhi gạt nhẹ những bông hoa khô, nói: “Nhị di mẫu, người đã lớn rồi mà vẫn không lấy được chồng, người còn không lấy được huống hồ là con, tại sao con phải lấy chồng chứ?”

“Xấu nhưng nắm đấm cứng là được rồi.” Sửu Nhi giơ nắm tay bé nhỏ của mình lên, nói: “Một mình con đánh được mười tên, đánh cho đến khi chúng chịu khen con đẹp mới thôi.”

Liễu Hạnh há hốc mồm, nhìn sang Liễu Thị.

Liễu Thị đang bận thu dọn đồ đạc, không rảnh rang, bảo Liễu Hạnh: “Con bé mới ba tuổi, muội nói chuyện lấy chồng xa vời với nó làm gì, nó hiểu được cái rắm gì, đừng đứng chần chừ nữa, mau giúp thu dọn đồ đạc đi.”

Hai người lớn lại tiếp tục bận rộn trong nhà.

Sửu Nhi ngồi ngoài sân, bỗng cảm thấy không còn nắng nóng trên đầu nữa, trời tối dần xuống, ngẩng đầu lên nhìn, thấy bầu trời đầy những đám mây đen đang tụ lại.

Đây là lần đầu Sửu Nhi nhìn thấy nhiều mây đen đến vậy.

Phong Sa trấn ít mưa, ngay cả khi có mưa thì mây cũng rất mỏng, rơi vài giọt là xong, còn bây giờ những đám mây này rất dày đặc.

Sửu Nhi đứng dậy, nảy ra một ý nghĩ, nàng muốn bắt những đám mây xuống.

Và nàng đã làm thế thật, nàng giơ tay lên, nhắm vào một đám mây di chuyển nhanh trên đầu, vói tay túm lấy.

Thật kỳ diệu, nàng đã bắt được một mảng mây từ trên trời xuống.

Trên trời, đám mây bị lủng một lỗ, trên tay nàng là một mảng mây.

Nàng mở to mắt, nhìn chằm chằm vào đám mây trên tay, bỗng cảm thấy sợ hãi không rõ nguyên do.

Liễu Hạnh bước nửa người ra khỏi cửa nhà, nhìn thấy bầu trời chợt tối sầm, đầy mây đen, gọi Sửu Nhi đang đứng ngốc ra đó.

“Trời ơi, sắp có mưa rồi, Sửu Nhi, con có điên không đấy, trời nắng con không chịu vào, trời mưa cũng không chịu vào, đến khi trên trời rơi dao xuống con mới chịu về à?”

Nói xong, kéo Sửu Nhi về nhà.

“Nhị di mẫu, người xem này.” Sửu Nhi giơ tay ra, bảo Liễu Hạnh nhìn đám mây trên tay mình.

Liễu Hạnh giật mình: “Cái gì đây?”

Sửu Nhi: “Nhị di mẫu, đây là mây, con bắt được mây từ trên trời rồi.”

Đột nhiên một tiếng sấm vang lên, như tiếng hổ gầm, cả vùng trời phát ra một tiếng nổ chói tai kinh khủng, mặt đất cũng rung chuyển theo.

Sửu Nhi và Liễu Hạnh sợ hãi, ôm chầm lấy Liễu Thị.

Sửu Nhi: “Đại di mẫu, con bắt được mây rồi, liệu có bị mây kéo lên trời không?”

Liễu Hạnh: “Tỷ tỷ, đứa nhỏ này, sao lại bắt được mây xuống được chứ, tỷ đã ngủ với yêu quái nào mà sinh ra nó vậy?”

Liễu Thị cầm nến sáp, gỡ hai người khỏi người mình, bình tĩnh thắp nến giữa những tiếng sấm rền vang dội.

“Không có gì phải sợ cả, chỉ là bắt được một nhúm mây thôi mà, về sau đừng có bắt nữa là được.” Liễu Thị vỗ nhẹ lên đám mây trên tay Sửu Nhi.

Đám mây tan ra giống như bụi, bay đi mất.

Liễu Thị nắm lỗ tai Liễu Hạnh, miệng áp sát vào tai nàng thì thầm: “Không được nhắc trước mặt Sửu Nhi là ta sinh ra nó, nhớ kỹ đấy, ta là đại di mẫu của nó.”

Nhiệt độ sa mạc cao, mưa rơi xuống như nước sôi đổ xuống.

Cát trộn với bùn trở thành xi măng, Hổ Phách Nguyệt quý trọng trang phục của mình, không muốn bị bẩn, bắt Hoa Phi Nguyệt hóa rồng làm phương tiện di chuyển, chở hắn đi tìm Sửu Nhi.

“Hà chủ, ta cũng sợ bẩn.”

“Ngươi màu xanh, sợ bẩn cái gì, không giống ta màu bạc đây này.” Hổ Phách Nguyệt cầm ô giấy, đứng trên cổ rồng của Hoa Phi Nguyệt, “Đi nào!”

Hoa Phi Nguyệt: “Hà chủ, ta là rồng chứ không phải ngựa.”

“Đi nào!”

Con rồng xanh nhỏ đành thở dài, chở Hổ Phách Nguyệt bay thẳng lên trời, xuyên qua lớp mây.

–

Trận mưa lớn cản trở đường chạy trốn của Liễu Thị, nàng biết rõ con rồng dâm đãng kia đã phát hiện ra mình, nhất định sẽ tìm đến.

Liễu Thị ngồi dưới ánh nến, cầm thanh đại bảo kiếm ‘giết người hoặc là chảy máu một lóng tay hoặc là chảy một chậu nếu không thì chảy cả phòng máu, trên trời dưới đất không có hai thanh’ đã nhiều năm không thấy máu.

Nàng định chặt bàn chân rồng trước, rồi móc mắt rồng.

Sửu Nhi không biết lại phá phách thế nào, Liễu Hạnh đang đánh nàng, dù sao trời mưa rảnh rỗi như vậy, đánh hài tử thì cũng không sao.

Vừa đánh, Sửu Nhi vừa khóc lóc, thì cửa lớn bị gió thổi tung ra.

Một rồng và một người xuất hiện ở cửa.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 15"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online