Rồng Ở Ven Đường Không Được Nhặt - Chương 14
Chương 14: Long Long cảm thấy uất ức, nhưng Long Long quyết không phát ra tiếng bò rống.
“Sửu Nhi?”
Hổ Phách Nguyệt thử gọi nàng một tiếng.
Sửu Nhi giơ tay ra, đòi lại viên long châu: “Trả lại ta.”
Hổ Phách Nguyệt quỳ xuống, biến ra một viên long châu mới trong lòng bàn tay, vừa thấy viên long châu mới, Sửu Nhi liền muốn với tay đoạt lấy, nhưng bị Hổ Phách Nguyệt vẫy tay từ chối.
“Đợi đã, cho ngươi viên long châu mới được, nhưng ngươi phải nói cho ta biết, mẫu thân ngươi ở đâu? Dẫn ta đi tìm nàng ấy.”
“Ngươi tìm mẫu thân ta làm gì?” Sửu Nhi nhìn chằm chằm vào viên long châu sáng lấp lánh.
“Tìm nàng ấy, có chuyện.”
Hổ Phách Nguyệt nhìn Sửu Nhi từ trên xuống dưới, nén xúc động trong lòng, đúng rồi, không sai, máu rồng chảy trong người đứa trẻ dễ thương này giống hệt mình.
Nói cách khác, đứa trẻ dễ thương này chính là con gái của mình.
Vài năm trước, lão mù xem bói xâm nhập Hổ Phách Hà để ăn trộm báu vật có nói, nữ nhân nhân loại chiếm đoạt thân rồng của mình đã mang thai hài nhi rồng.
Hổ Phách Nguyệt không nhận ra được gương mặt phụ nữ nhân loại, nhưng có thể nhận ra hài nhi cùng huyết thống của mình, dù sao, Sửu Nhi cũng không hoàn toàn là người.
Không lạ gì mà tìm khắp nơi vẫn không thấy người mẹ con bé, lại ở nơi xa xôi đến nỗi rồng cũng không muốn đến gọi mưa.
Sửu Nhi hỏi: “Ngươi tìm mẫu thân ta có chuyện gì? Ngươi là ai?”
“Ta là…”
Hổ Phách Nguyệt vốn không muốn nhận con ngay lúc này, nhưng nơi đây là sa mạc, lại bị cát làm mờ mắt, nàng xoa đôi mắt đỏ hoe, cảm khái nói: “…ta là phụ thân ngươi.”
Sửu Nhi nhìn nam nhân trước mặt, quyết định hắn không phải người tốt.
Làm gì có người tốt nào, lần đầu gặp mặt đã bắt dẫn đi gặp mẫu thân, còn tự xưng là phụ thân.
Khóe môi Sửu Nhi giật giật, khinh khỉnh nói: “Ta là phụ thân ngươi.”
Tưởng Sửu Nhi đang bắt chước lại lời mình nói, Hổ Phách Nguyệt sửa lại: “Ta là phụ thân ngươi, chứ không phải ngươi là phụ thân ta.”
Sửu Nhi: “Ta là phụ thân ngươi.”
Hổ Phách Nguyệt nghĩ, chắc đứa trẻ này có vấn đề, bên cạnh bóng người lao ra, ôm lấy Sửu Nhi chạy mất.
Hổ Phách Nguyệt đuổi theo, tưởng là bắt cóc trẻ con, nữ nhân kia lại đánh lạc hướng, la làng lên: “Bắt cóc trẻ con kìa, cứu với, cứu với!”
La to một tiếng, từ những ngôi nhà xây bằng vách đất vàng ùa ra một đám người, có người cầm nĩa, có người cầm cuốc.
Một cái nĩa đâm thẳng vào mặt đang đơ của Hổ Phách Nguyệt.
Hổ Phách Nguyệt bị đè xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn kỹ gương mặt nữ nhân ôm Sửu Nhi chạy đi, xem có phải nàng hay không.
Cho đến khi Hổ Phách Nguyệt bị dân làng trói giống như một con heo sắp làm thịt, bốn chân bị buộc, treo trên cáng, hắn vẫn không nhận ra.
Hắn chỉ có thể khẳng định Sửu Nhi là hài nhi cùng huyết thống với mình, không thể nhận ra nữ nhân ôm Sửu Nhi chạy đi có phải là mẫu thân của Sửu Nhi hay không.
Trong ký ức, gương mặt nữ nhân đó, ngay cả chính hắn cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ là xinh đẹp, không xấu xí.
Nhưng xinh đẹp thì nhiều lắm, không thể nào tất cả đều là nàng.
“Nói đi, từ đâu tới, tên gì, dám chạy đến đây bắt cóc trẻ con! Muốn chết sớm lắm à?”
Một người dân tát vào cái đầu đờ đẫn của Hổ Phách Nguyệt, Hổ Phách Nguyệt mới tỉnh lại, phát hiện mình bị trói gô tứ chi, treo trên cán, như một con heo sắp mang đi làm thịt.
Hắn muốn phát ra một tiếng rống rền để bày tỏ nỗi oan ức trong lòng, nhưng nhớ ra tiếng rống của mình nghe giống tiếng trâu, nên đành nhịn xuống, nghiến răng nhìn bọn dân chúng quê mùa kia cầm cuốc cầm xẻng mà hùng hổ.
Nếu chọc tức hắn, hắn sẽ không gọi mưa nữa đâ, bọn họ cứ chờ chết khô thân đi.
Hừ.
–
Đứng trong đám đông, Liễu Thị nhìn Hổ Phách Nguyệt một lúc, nghi ngờ hắn có vẻ ngu ngốc, dường như không nhận ra mình.
Liễu Thị ôm Sửu Nhi, vội vã chạy về nhà, về đến nhà liền bảo Liễu Hạnh chuẩn bị dọn đi.
Liễu Hạnh hớn hở nhảy cẫng lên, reo mừng vì cuối cùng cũng thoát khỏi nơi quỷ quái này.
“Dọn đến chân núi Tuyết Sơn.”
Tiếng reo hò của Liễu Hạnh chợt im bặt.
Liễu Thị vớ lấy một miếng dưa hấu trên bàn mà cắn, nghĩ bụng, nơi này có rồng bản địa phụ trách gọi mưa rồi, sao con rồng ngoại lai kia lại từ Hổ Phách Hà xa xôi chạy đến Tuyết Sơn gọi mưa chứ.