Rồng Ở Ven Đường Không Được Nhặt - Chương 12
Chương 12. Hoa của sa mạc.
Sa mạc không có hoa, không có cây cỏ xanh tươi.
Nhà cửa ở Phong Sa trấn đều xây bằng vách đất vàng, có thể chống cát, chống nóng, ở rất ấm vào mùa đông, mát vào mùa hè.
Mỗi khi bão cát đến, mọi nhà đóng kín cửa ra vào không dám bước chân ra ngoài.
Liễu Thị vội vã dắt một con lạc đà chở về hai bao vàng cát đã đào được trong sa mạc trước khi bão cát ập đến.
Sắp xếp xong lạc đà, Liễu Thị cởi khăn che mặt chống cát chống nắng, hỏi Liễu Hạnh: “Lúc tỷ đi vắng, Sửu Nhi có ngoan không?”
“Nó ngoan được à? Trông chừng nó, muội suýt chết vì căng thẳng rồi.”
Liễu Hạnh đặt khăn thêu xuống, kể lể với Liễu Thị: “Hôm trước, nó một mình đánh bại mười thằng con trai, làm tóc chúng nó bù xù hết cả lên, gia đình bọn chúng tới tìm, nói Sửu Nhi châm lửa đốt tóc chúng nó, bắt phải có lời giải thích.”
Liễu Hạnh nói tiếp: “Có thể giải thích thế nào? Đành phái đánh Sửu Nhi một trận ngay trước mặt bọn họ cho đến khi nó khóc lên, bọn họ mới chịu bỏ đi.”
Liễu Thị nghe xong im lặng.
“Tỷ tỷ, hay đổi muội đi đào vàng, tỷ ở nhà trông Sửu Nhi.”
Liễu Hạnh biết đào vàng cát là công việc vất vả khổ sở, nhưng nàng cảm thấy trông Sửu Nhi ở nhà còn mệt mỏi hơn cả đào vàng cát, nàng thà đi đào vàng còn hơn.
Liễu Thị rót một tách trà từ trong ấm, uống xong, mới nói: “Muội quá yếu đuối, đổi muội đi đào vàng, lúc ra đi còn sống, về thì phải người khác khiêng về, biến thành xác khô mất thôi.”
Gió cát thổi qua, cuốn cả bầu trời, cửa sổ không then cài bị gió thổi tung, cát bay vào mắt Liễu Thị.
Liễu Thị đi đến cửa sổ đóng lại, theo thói quen nàng ngước mắt lên trời, trên bầu trời vàng ố của bão cát sắp đến, nàng thoáng thấy một cái đuôi rồng lượn lờ.
Tim nàng đập thình thịch, nàng dụi mắt bị cát làm mờ đi.
Nhìn lại, gió cuốn cát vàng lên trời, trời u ám vàng ố không còn bóng dáng đuôi rồng đâu nữa.
Tim Liễu Thị đập loạn nhịp, nàng cảm thấy không thể có chuyện đó, sa mạc này làm sao có thể xuất hiện rồng.
Đóng kín cửa sổ, Liễu Thị nói: “Cố gắng thêm chút nữa, cố đến khi Sửu Nhi đến tuổi lấy chồng, chúng ta gả nó đi rồi thì dọn khỏi chỗ này.”
“Ôi tiểu quỷ kia, đánh người không biết nhẹ tay, nam nhân nào dám cưới chứ? Nam hài trong trấn này đều sợ nó cả, cả đời cũng hông lấy được chồng đâu, chúng ta sẽ phải ở đây cả đời sao?”
Liễu Hạnh vuốt mặt mình, nói: “Đến đây được ba năm, da mặt ta cũng đã bị gió cát làm thô ráp rồi.”
Liễu Thị đi tìm Sửu Nhi ở phòng bên cạnh, thấy nàng ngồi ngoan ngoãn chơi hạt châu.
Quá bất thường, nàng không thể im lặng như thế.
Trẻ con yên lặng, chắc chắn đang làm trò quỷ quyệt.
“Sửu Nhi, đứng dậy.” Liễu Thị nói.
Sửu Nhi không chịu.
Liễu Thị cứng rắn kéo nàng đứng dậy, thấy nàng ngồi trên một viên long châu, chính là viên long châu dâm long tặng cô ngày xưa.
Viên long châu đó đã vỡ làm đôi.
Mắt Liễu Thị mở to kinh ngạc.
Thứ này rất cứng, có lần Liễu Thị đập hạt dẻ mà không tìm được dụng cụ, bèn lấy viên long châu này ra đập, nghĩ nếu có vỡ cũng không sao.
Tuy nhiên, đập xuống hạt dẻ vỡ nát nhưng viên long châu vẫn nguyên vẹn.
“Con, con làm thế nào mà vỡ nó ra vậy?”
Sửu Nhi vẫn tưởng Liễu Thị đau lòng vì viên châu, sợ bị đánh, Sửu Nhi làm ra vẻ mặt thảm hại cầu xin, nói: “Đại di mẫu, không phải con làm vỡ đâu, nó để yên vẫn tự lăn xuống rơi ra đất, vỡ làm đôi, con chỉ vô tình nhặt lên thôi, lúc đại di mẫu vào phòng, con đang giấu dưới mông.”
“Nói thật đi! Không nói thật, ba ngày tới sẽ không cho ăn cơm.” Liễu Thị cầm nửa viên long châu, tách ra rồi lại ghép lại, vẫn cảm thấy khó tin.
Bị Liễu Thị quát một tiếng, Sửu Nhi vì miếng ăn, khai hết sự thật: “Con thấy viên châu này, tưởng là đồ ăn, dùng răng cắn nhẹ xuống một chút.”
Cắn nhẹ?
“Con cắn lại cho ta xem nào.” Liễu Thị không tin, đưa long châu về phía miệng Sửu Nhi. Sửu Nhi đành phải cầm nửa viên long châu trước mặt Liễu Thị, cắn một cái.
Nửa viên long châu chia làm đôi tiếp, thành hai nửa của một nửa.
Liễu Thị mở to mắt, tách miệng Sửu Nhi ra, cẩn thận kiểm tra răng của nàng.
Sửu Nhi ngoan ngoãn há miệng, đứng yên không cử động để Liễu Thị nhìn vào miệng, trong lòng sợ hãi: không lẽ đại di mẫu sẽ nhổ hết răng mình ra sao?
“Giỏi thật đấy.” Liễu Thị lại một lần nữa kinh ngạc, Sửu Nhi cắn vào long châu mà răng trong miệng không hề thiếu hay nứt nẻ gì.
Con bé này, răng cứng hơn cả long châu rồi.
Sau trận bão cát, cả trấn phủ đầy cát vàng, cát khắp nơi.
Cửa mở, Sửu Nhi ôm long châu quấn dây chạy ra ngoài chơi, Liễu Thị đi theo sau, thấy Sửu Nhi chạy đến bãi đất trống, ném long châu lên cao. Khi long châu rơi xuống, nàng nhảy lên, dùng đầu đỡ lấy long châu.
Liễu Thị lại kinh ngạc: “Giỏi thật, đầu của Sửu Nhi cứng hơn cả long châu.”
Đã có dân làng ra ngoài giếng gần gốc cây để múc nước, quay về tay không.
Thấy Liễu Thị không lo lắng gì, đứng bên cạnh xem Sửu Nhi chơi bóng, dân làng cầm thùng nước rỗng nói: “Chị của Sửu Nhi, sau trận bão cát, giếng dưới gốc cây bị cát vùi lấp, đào lên cũng cạn nước, khô cạn rồi, nhà có gạo mà không có nước thì không thể nấu cơm được, chị cũng nên nghĩ cách chứ.”
Liễu Thị biết nơi đây gần sa mạc, dễ thiếu nước, nên trong nhà luôn chứa đầy hai thùng nước lớn, vì vậy không quá lo lắng.
Cùng lúc đó, Liễu Hạnh định nấu cơm, mở nắp thùng chứa nước nhà mình ra, thấy đáy thùng trống rỗng.
Mở thùng chứa nước còn lại, cũng thấy trống trơn.
Hôm qua nhìn còn đầy nước, đến hôm nay đã cạn, trong nhà chỉ có ba người, ngoài Sửu Nhi ra, Liễu Hạnh không nghĩ ra ai khác có thể làm cạn hai thùng nước.
Sửu Nhi và Liễu Thị cùng bị gọi về nhà, Liễu Hạnh chỉ vào hai thùng đựng nước hỏi: “Sửu Nhi, chắc chắn là việc tốt của con phải không?”
“Nhị di mẫu, đây là việc tốt của con.” Sửu Nhi thẳng thắn thừa nhận, “Con đem tưới hoa ở sân sau.”
Đây là sa mạc, không trồng được hoa, nhưng Sửu Nhi vẫn lấy nước quý giá đi tưới những cây hoa yếu ớt trong sân sau, bị Liễu Hạnh mắng nhiều lần vẫn không sửa.
Liễu Hạnh nắm chặt nắm đấm, lại định đánh Sửu Nhi, lần này bất ngờ bị Liễu Thị ngăn lại.
“Thôi, Hạnh nhi, tha cho Sửu Nhi lần này đi, đứa trẻ này khác với những đứa khác, cứ để nó vậy.”
Con nhà người ta chỉ biết lấy nước để chơi bùn, còn nàng thì dùng nước để trồng hoa giữa sa mạc, chỉ nhờ vào điều này, Liễu Thị liền tin con gái mình sinh ra sẽ không tệ đến quá mức.