Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Rơi Vào Ngân Hà - Chương 76

  1. Home
  2. Rơi Vào Ngân Hà
  3. Chương 76
  • 10
Prev
Next

Chương 76: Tìm vợ.

“Rầm rầm rầm”, Hứa Gia Hải cầm theo túi đồ ăn mua bên ngoài, đứng ngoài cửa văn phòng nhỏ của đội điều tra hình sự số ba: “Vào đây.”

Sau khi Tô Dao bị bắt cóc, Trần Ngân Hà đã chuyển bàn làm việc của mình vào văn phòng nhỏ này, ngoài việc tìm Tô Dao và chuyện công việc ra thì anh không nói chuyện với bất cứ ai.

Hứa Gia Hải đặt túi đồ ăn lên bàn Trần Ngân Hà, giúp anh mở hộp ra: “Ăn chút đi, nếu không còn chưa tìm được đội trưởng Tô thì cậu đã chết vì đói đó.”

Lúc này, thời gian đã qua một tháng kể từ khi Tô Dao bị bắt cóc. Trần Ngân Hà lại như thể không hề nghe thấy lời nói của Hứa Gia Hải, anh cúi đầu xem đống ảnh trên bàn. Tất cả đều là ảnh chụp tại hiện trường vụ mất tích, bao gồm: Cỏ, cây, gạch đá, xi măng.

Không một thứ gì là ngoại lệ, bên trên đều có máu, tất cả là máu của Tô Dao. Dường như Trần Ngân Hà đang tự hành hạ bản thân, ép mình xem chúng hết lần này đến lần khác. Anh là một người sống trong hận thù, hồi nhỏ như vậy, hiện tại cũng như vậy.

Hứa Gia Hải rót cho Trần Ngân Hà một cốc nước: “Yên tâm, chắc chắn đội trưởng Tô sẽ không sao.”

Trần Ngân Hà không cầm cốc nước, ánh mắt đông cứng hồi lâu mới chuyển động, anh ngước lên nhìn Hứa Gia Hải: “Cậu là bác sĩ pháp y…”

Vừa mở miệng, mới phát hiện cổ họng đã khô khốc và khàn đến mức đau rát, âm thanh khản đặc khiến mọi người không thể nghe rõ anh đang nói gì, như thể đã già đi rất nhiều trong vòng một tháng này vậy.

Trần Ngân Hà đón lấy cốc nước nhấp nửa ngụm để cổ họng có thể phát ra âm thanh, rồi tiếp tục câu nói vừa rồi: “Chắc chắn cậu có thể nhìn ra chỗ máu này cộng lại là bao nhiêu.”

Hứa Gia Hải đã xem những bức ảnh này không biết bao nhiêu lần, cùng với nhân viên giám định dấu vết, anh ta đã khôi phục lại toàn bộ quá trình Tô Dao chiến đấu với kẻ xấu. Tại hiện trường, có hai thanh gỗ dài, dày, cây cỏ bị gãy nát từng đám. Vết máu bị kéo lê bên trên thì nhiều vô số kể.

Hứa Gia Hải thở dài: “Đội trưởng Tô đã rất cố gắng chiến đấu để tồn tại rồi, ý chí của cô ấy vô cùng mạnh mẽ, nhất định là đang nghĩ cách trốn ra ngoài gặp cậu, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Tuy nói vậy, nhưng một tháng đã trôi qua rồi, cô sống không thấy người chết chẳng thấy xác, như thể đã bốc hơi khỏi nhân gian. Trong những vụ án khác, thì tình huống này thông thường là lành ít dữ nhiều. Nhưng không ai dám nói vậy trước mặt Trần Ngân Hà.

Trần Ngân Hà: “Cô ấy nói xương mình gãy rồi, có thể gãy ở đâu chứ, là cánh tay, cổ tay, đùi, xương sườn hay là cột sống?”

Mỗi một chữ anh nói ra đều cảm thấy trái tim đau nhói, dường như chỉ có thế mới có thể chia sẻ được một chút nỗi đau của cô vậy.

Trước giờ, Hứa Gia Hải chưa từng thấy bộ dạng này của Trần Ngân Hà, anh đã không ngủ trong nhiều ngày, hai mắt lờ đờ, tia máu ở khoé mắt dày như mạng nhện, dưới cằm mọc ra một lớp râu xanh, áo sơ mi trên người nhăn nhúm và gầy đi rất nhiều.

Khi mới biết Tô Dao bị bắt cóc, anh không như vậy. Khi đó lý trí anh bình thường, như thể chỉ đang xử lý một vụ án bắt cóc thông thường, xử lý phân công chỉ huy hành động, mở cuộc họp phân tích vụ án, triển khai, thu thập manh mối, lần theo các dấu vết. Đến giờ ăn là ăn, đến giờ ngủ là ngủ. Khi nói chuyện với người khác anh cũng nói cho ra nói, máu lạnh tàn nhẫn như thể chẳng hề có tình cảm với người bị bắt cóc.

Lúc đó, Hứa Gia Hải rất lo lắng, sợ rằng anh sẽ trở thành Phạm Hà thứ hai. Nhìn vẻ bề ngoài thì rất ổn, nhưng trong lòng thì đã chết.

Trong khoảng thời gian ấy, Hứa Gia Hải ngủ ngoài phòng khách, vì sợ Trần Ngân Hà có động tĩnh gì mà anh ta không biết. Thậm chí anh ta còn bí mật lắp camera theo dõi lên người anh vì sợ anh đột ngột xảy ra chuyện như Phạm Hà.

Nhưng lần nào camera theo dõi của Hứa Gia Hải cũng bị Trần Ngân Hà phát hiện rồi ném đi, anh còn cười nhạo anh ta như thường lệ, nói bản lĩnh của anh ta cũng chỉ đến thế mà thôi. Còn nói bản thân mình không yếu đuối như vậy, sẽ không dễ dàng nghĩ không thông.

Cứ thế cho đến khi manh mối cuối cùng bị cắt đứt, thì anh không còn nói một lời nào ngoài vấn đề vụ án nữa. Như tình trạng trước mắt, giống người người bị lấy đi linh hồn, như một cái xác biết đi.

Hứa Gia Hải đẩy hộp cơm đã mở đến trước mặt Trần Ngân Hà: “Lần trước cậu nhờ tôi tìm nhà, tôi đã tìm được rồi, là căn ở tòa đối diện với phòng cậu, cùng một tầng, cậu đứng ở cửa sổ có thể ngắm nhìn cô ấy từ xa.”

“Chủ nhà nói có thể ký hợp đồng bất cứ lúc nào, có cần tôi sửa sang giúp cậu luôn không?”

Trần Ngân Hà: “Hợp đồng ký đi, còn sửa sang thì không cần.”

Có vẻ anh nói chuyện rất khó khăn, chẳng muốn nói thừa dù chỉ là một chữ.

Hứa Gia Hải ra khỏi văn phòng nhỏ, giúp Trần Ngân Hà đóng cửa lại, rồi hỏi Ngô Thanh Đào toàn bộ hồ sơ điều tra kể từ khi Tô Dao bị bắt cóc để xem.

Nhà của Tô Dao ở ngoại ô, cô chuẩn bị đi gặp Trần Ngân Hà, từ nhà cô tới bến xe bus cần ngang qua một con đường hẹp, xung quanh có một khu rừng nhỏ. Đừng nói đến camera giám sát, ngay cả đèn đường cũng rất ít. Nhóm người xấu rất chuyên nghiệp, đến xe cũng không lái đến, chúng xuyên qua khu rừng và biến mất sau khi băng qua một cánh đồng, hầu như không để lại bất cứ dấu vết gì.

Kể cả như vậy, nhưng Trần Ngân Hà vẫn dẫn người đuổi theo, cuối cùng manh mối bị một ngọn núi cắt đứt. Trần Ngân Hà bắt đầu chuyển trong tâm của cuộc điều tra sang Tô Dao và yêu cầu mọi người tìm hiểu tất cả các vụ án mà Tô Dao từng xử lý kể từ khi cô vào làm tại Cục Công an thành phố rồi sàng lọc ra những người có thể trả thù cô.

Đến cuối cùng, phạm vi đã được mở rộng đến thời đại học thậm chí cả thời thơ ấu của Tô Dao. Tất cả những người được điều tra ra là từng có mâu thuẫn với cô, thậm chí đến cả giáo viên phạt cô chạy quanh sân vận động anh đều sẽ đích thân gặp người đó.

Những người có liên quan đến Tô Quốc Dân, Triệu Hân Hoa và Tô Tiến anh cũng không bỏ qua. Trần Ngân Hà đã sàng lọc mọi đối tượng tình nghi từ những người này, lợi dụng nhiều cách khác nhau để đưa họ đến phòng thẩm vấn của Cục Công an thành phố, còn nhận lấy rất nhiều lời phàn nàn nhưng Cục trưởng Khương đã gánh giúp anh.

Hứa Gia Hải xem tập tài liệu trong tay: “Người có tên Ngô Nguyệt Oánh, đội phó Trần đã cho gọi cô ta ba lần.”

Ngô Thanh Đào đáp: “Đúng ạ, cô ta là bạn cùng bàn hồi cấp ba với chị Tô, bề ngoài thì mối quan hệ rất tốt, có vẻ như chẳng hề có mâu thuẫn, nhưng đội phó Trần lại rất nghi ngờ cô ta. Đáng tiếc là cái gì có thể điều tra đều đã điều tra cả rồi, đội phó Trần phái người theo dõi cô ta một thời gian, nhưng không có bằng chứng cho thấy cô ta là người ra tay với chị Tô.”

“Giám đốc Hứa, rốt cuộc là hiện tại chị Tô đang ở đâu cơ chứ, sao một chút manh mối cùng không điều tra ra vậy!” Ngô Thanh Đào nói đến bật khóc, đưa cánh tay lên lau nước mắt: “Cả thành phố Vân Giang sắp bị chúng ta lật tung hết lên rồi, vậy mà vẫn chẳng tìm được.”

Hứa Gia Hải lấy khăn giấy đưa cho Ngô Thanh Đào: “Đừng khóc nữa, lần nào đến đây cũng thấy cô đang khóc.”

Ngô Thanh Đào cố gắng kìm nén bản thân: “Em nhịn không được, cứ nghĩ đến những vết máu cùng dấu vết chiến đấu tại hiện trường vụ án là lại cảm thấy khó chịu.”

Cô ấy quay đầu nhìn vào văn phòng nhỏ, thầm nghĩ, đến cô ấy cũng khó chịu như vậy rồi thì đội phó Trần sẽ đau khổ cỡ nào đây?

Hứa Gia Hải đọc dòng cuối cùng trong tập tài liệu, là chữ viết tay của Trần Ngân Hà:

Cô ấy không ở Vân Giang nữa rồi.

Hỗ trợ điều tra toàn quốc cũng đã được phát động, đội trưởng đội cảnh sát hình sự bị bắt cóc không phải là việc nhỏ, nên đồng nghiệp ở khắp nơi đều rất hợp tác. Tuy nhiên vẫn chẳng có manh mối.

Sau khi Hứa Gia Hải rời đi, Tô Tiến bước vào văn phòng. Cậu mặc trên người bộ đồng phục, đeo cặp sách, vào rồi cũng không lên tiếng mà chỉ ngoan ngoãn tìm một chiếc bàn trong góc rồi ngồi xuống làm bài tập.

Giang Bất Phàm rót cho cậu một cốc nước, cậu thấp giọng nói cảm ơn, uống nước rồi tiếp tục làm bài. Mỗi ngày cậu đều sẽ đến đây một lúc, muốn được nhìn thấy chị ngay khi chị được tìm thấy.

Tô Quốc Dân và Triệu Hân Hoa xin nghỉ làm nửa tháng, mỗi ngày đều chạy đến Cục Công an thành phố. Mỗi khi không ở Cục công an thành phố, thì Tô Quốc Dân lại ngồi ở ban công trong nhà hút hết điếu này đến điếu thuốc khác, còn Triệu Hân Hoa thì ngồi trong phòng ngủ khóc, khóc đến mắt lúc nào cũng sưng húp.

Tô Tiến cúi đầu làm bài tập, mọi tiếng động trong văn phòng đều không thể làm cậu phân tâm, trước giờ cậu chưa từng học hành nghiêm túc như hiện tại. Chị nói bảng thành tích học tập của cậu không đẹp, cậu muốn thi được một bảng thành thích thật hoàn hảo, muốn xếp vào top 5 trong lớp, để khi nào về chị cậu có thể xem.

Một bóng người cao lớn xuất hiện trước mặt, Tô Tiến ngẩng lên nhìn thấy Trần Ngân Hà, biết anh muốn đưa cậu đi ăn cơm, liền lặng lẽ thu dọn sách vở đeo cặp sách lên rồi theo anh ra ngoài.

Mỗi một lần Trần Ngân Hà đều không ăn mà chỉ ngồi đối diện Tô Tiến, nhìn cậu, đôi mắt và lông mày của cậu ấy rất giống Tô Dao, anh thích ngắm nó.

Tô Tiến không ăn được nhiều, ăn có vài miếng đã bỏ đũa xuống, nói mình no rồi. Trần Ngân Hà đưa cậu quay lại trường, đưa cậu đến cổng nhìn cậu đi vào cổng trường, rồi mới quay người về Cục Công an thành phố ở cách đó hai con đường.

Đợi đến khi mọi người đều đã tan làm, anh sẽ tắt toàn bộ đèn, ngồi trước bàn làm việc của cô, mà đã ngồi sẽ ngồi cả một đêm, đến sáng hôm sau thì đứng dậy rửa mặt rồi lại tiếp tục điều tra manh mối. Khi buồn ngủ, anh sẽ gục xuống bàn một lúc, mỗi lần ngủ đều không quá nửa tiếng. Nếu ngủ lâu anh sẽ mơ thấy Tô Dao.

Mơ thấy người cô bê bết máu, vừa khóc vừa gọi tên anh, bảo anh cứu cô, bảo anh ôm cô. Nhưng khi anh đưa tay về phía cô thì lại không thấy nữa, có lúc sẽ biến thành làn khói rồi bay mất, có lúc lại vỡ vụn như thuỷ tinh. Sau đó, thành ra anh không còn dám ngủ nữa.

Cuối cùng, Hứa Gia Hải quả thực không thể chịu nổi nữa, lo lắng anh sẽ tự hại chết bản thân, nên bỏ thuốc an thần vào cốc nước của anh, để anh ngủ một giấc thật sâu. Đây là giấc ngủ ngon duy nhất của Trần Ngân Hà kể từ sau khi Tô Dao bị bắt.

Anh lại mơ thấy Tô Dao, nhưng giấc mơ lần này không giống những lần trước, toàn thân cô không còn máu, gương mặt cũng không có nước mắt. Cô mặc chiếc váy đỏ mà anh chưa từng thấy, buộc tóc, khuôn mặt sạch sẽ, nụ cười ngọt ngào nở trên môi, nói với anh: “Trần Ngân Hà, em đưa anh đến một nơi tốt hơn nhé.”

Cô nắm tay anh chạy, từ sườn đồi nơi có hoa Cúc vàng nở rộ đến dòng suối trong vắt, nơi có thể nhìn thấy những chú cá nhỏ và cuối cùng họ nằm cạnh nhau trên bãi cỏ, mười ngón tay đan vào nhau. Cứ thế cho đến khi mặt trời xuống núi, bầu trong trong phút chốc chìm vào bóng tối, cô đẩy anh ra rồi quay người chạy vào bóng tối ấy, anh muốn vươn tay túm lấy cô nhưng cô lại biến thành một làn khói hoặc biến thành thuỷ tinh, vỡ vụn trước mặt anh.

Trần Ngân Hà chật vật tỉnh lại sau cơn mơ, lưng anh ướt đẫm mồ hôi, đôi tay vẫn còn đang run rẩy. Nhưng rất nhanh anh đã vui vẻ trở lại, cảm thấy như vậy cũng tốt, ít ra thì vẫn còn được nhìn thấy cô trong giấc mơ, chỉ cần tỉnh lại trước khi cô biến mất là được. Anh đã tìm ra cách để gặp được cô và phụ thuộc vào nó.

Kể từ hôm ấy, ban ngày anh tiếp tục đi làm, buổi tối tan làm thì ra ngoài, không đến Cục Công an thành phố cũng chẳng ở nhà, đến quá nửa đêm mới quay lại, khoá cửa phòng, uống một viên thuốc an thần, có lúc thì lại tự tiêm thuốc an thần cho mình. Ông trời đã phù hộ cho anh, mỗi lần đều cho anh đạt được ước nguyện để anh gặp cô trong giấc mơ.

Những ngày như vậy tiếp diễn trong một khoảng thời gian, Hứa Gia Hải thấy Trần Ngân Hà đã chịu ngủ, tưởng rằng anh đã khá dần lên, biết chấp nhận hiện thực rằng tạm thời sẽ không thể tìm thấy Tô Dao.

Cứ thế cho đến một buổi sáng, Trần Ngân Hà ra ngoài, Hứa Gia Hải theo sau, thấy anh ném thứ gì đó vào thùng rác để rác thải y tế dưới lầu. Anh ta có linh tính không tốt, nên đợi Trần Ngân Hà đi mới vào bới thùng rác, thì phát hiện một lọ thuốc an thần đã bị anh uống sạch cùng ba cây kim tiêm trống rỗng.

Hứa Gia Hải giận đến mức bóp chặt hộp thuốc, không nói không rằng lẳng lặng đi theo Trần Ngân Hà. Anh ta muốn xem xem rốt cuộc anh đang làm cái gì.

Buổi tối, sau khi tan sở, Trần Ngân Hà ra khỏi Cục Công an thành phố, không về nhà cũng chẳng đi ăn, anh bắt xe đến một con phố thương mại ở phía Nam thành phố.

Hứa Gia Hải âm thầm theo anh, trong hoàn cảnh bình thường sẽ không có chuyện Trần Ngân Hà không phát hiện ra có người đang theo dõi mình, nhưng tình trạng hiện tại của anh là không bình thường, nên đã chẳng hề phát giác.

Hứa Gia Hải thấy Trần Ngân Hà băng qua con phố thương mại, đứng trong ngõ hẻm dựa vào tưởng, giống như đang đợi ai đó. Con đường trong hẻm phủ đầy bụi bẩn, thỉnh thoảng còn bị nước thải lẫn rác bắn vào.

Trần Ngân Hà là một người có thói quen sạch sẽ kỳ quái, trước đây anh chỉ biết bịt mũi chê bôi, vậy mà hiện tại lại chẳng hề cảm nhận thấy, cứ thế tựa lưng vào tường, quần áo lấm lem bùn đất. Hứa Gia Hải biết, nếu mất đi Tô Dao thì Trần Ngân Hà sẽ không còn là Trần Ngân Hà nữa, anh đã hoàn toàn biến thành một người khác.

Hứa Gia Hải không hiểu Trần Ngân Hà đang đợi cái gì, đoán rằng là một người đưa tin nào đó của anh, để xem xem có tin tức gì của Tô Dao hay không.

Nửa tiếng sau, một bóng người cao lớn từ trong hẻm đi ra, trên tay đối phương cầm theo lon bia, vừa uống vừa ậm ừ ngân nga. Chỉ thấy Trần Ngân Hà vốn dĩ đang đứng yên bất động bỗng lao ra kẹp lấy cổ người đàn ông. “Rầm” một tiếng, nhanh như chớp, người đàn ông to cao vạm vỡ bị ép vào tường. Với tốc độ cùng sức lực kinh ngạc, đối phương không có bất kỳ phản ứng nào, đợi đến khi phản ứng lại thì cổ họng đã bị nghẹn ứ rồi.

Người đàn ông to lớn nhìn người đàn ông xuất hiện như bóng ma trước mặt, mu bàn tay đối phương nổi đầy gân xanh, nhưng khuôn mặt lại vô cùng thanh tú và cao quý ấy lại chẳng có bất cứ biểu cảm gì, ánh mắt trống rỗng, như tử thần cầm theo lưỡi hái, trước giờ chưa từng thương tiếc con người.

Người đàn ông vạm vỡ khó khăn phát ra chút âm thanh trong cổ họng: “Cảnh sát, không phải tôi, thực sự không phải tôi!” Anh ta nhận ra người trước mặt, nửa tháng trước anh ta bị cấp dưới của anh tóm đến Cục Công an thành phố, nói mình là nghi phạm bắt cóc.

Trần Ngân Hà tăng lực trên ngón tay, cổ họng người đàn ông to cao bị kẹp chặt, sắc mặt tái nhợt, đôi môi tái xanh, vừa giãy dụa vừa há miệng vô ích.

Hứa Gia Hải sợ xảy ra án mạng nên xông lên kéo cánh tay Trần Ngân Hà: “Cậu điên rồi sao!”

Người đàn ông to lớn ho liền mấy tiếng, vừa thở hổn hển vừa biện hộ: “Thực sự không phải tôi, tôi thừa nhận trước đó từng bị người của đội trưởng Tô bắt vào tù, sau khi được thả đã báo thù cô ấy, từng gây trở ngại cho cô ấy, nhưng hiện tại tôi đã ăn năn hối cải rồi, thực sự không phải tôi!”

Trần Ngân Hà lạnh lùng liếc người đàn ông to cao một cái, khiến đối phương sợ hãi co rụt người lại, chủ động giải thích: “Tôi không đánh lại cô ấy, thật đó, chưa từng làm hại dù chỉ là một cọng lông của cô ấy.”

Hứa Gia Hải bảo anh ta đi, rồi lôi Trần Ngân Hà ra khỏi con hẻm: “Mấy ngày này cậu toàn đi chặn những người từng ức hiếp cô ấy và đối tượng tình nghi đấy à?”

Hứa Gia Hải tức giận nói: “Có phải nếu vừa rồi tôi không xuất hiện thì cậu đã bóp chết người ta rồi không?”

Anh ta vừa nói vừa tóm cánh tay Trần Ngân Hà, vạch ống tay áo sơ mi của anh, nhìn thấy chi chít những vết kim tiêm thuốc an thần trên cánh tay anh.

Hứa Gia Hải cảm thấy trái tim mình khẽ run, vừa tức giận vừa sợ hãi, bực tới mức vung nắm đấm đấm vào mặt Trần Ngân Hà một cái: “Cậu tỉnh táo một chút đi, không cần mạng nữa à?”

Trần Ngân Hà không đánh trả, chỉ xoa xoa vị trí bị Hứa Gia Hải đánh, cũng chẳng lên tiếng mà xoay người đi vào con hẻm.

Hứa Gia Hải theo sau: “Về nhà với tôi, ngoài ra tình trạng hiện tại của cậu cần có sự can thiệp của bác sĩ tâm lý.”

Trần Ngân Hà xuyên qua con hẻm, thấp giọng nói: “Cậu cho rằng tôi đang phát tiết, làm loạn vô cớ sao?”

“Chẳng lẽ lại không phải, người vừa rồi không phải là vô tội à?” Hứa Gia Hải cau mày: “Đúng là trước đây anh ta từng ức hiếp đội trưởng Tô, bị cậu bóp cổ là đáng đời, nhưng hiện tại anh ta không phải là đối tượng tình nghi, cho dù là phải thì cậu cũng không nên ra tay với mục đích cá nhân với anh ta.”

Giọng nói của Trần Ngân Hà lại thản nhiên đến không ngờ: “Người đó tên là Bàng Cường, từng tham gia một tổ chức đánh thuê bí mật, vì hiếp d.âm phụ nữ nên bị… cô ấy tự tay bắt vào tù, nhưng trước một ngày cô ấy bị bắt cóc lại được thả ra, hơn nữa không thể đưa ra bằng chứng ngoại phạm chứng minh mình không có mặt tại hiện trường.”

Anh không còn có thể gọi tên cô được nữa, đã quen dùng từ “cô ấy” để thay thế. Hai chữ “Tô Dao” giống như từ cấm kỵ trong miệng anh, nó như con dao sắc bén dính máu, hễ nói ra miệng là cảm thấy trái tim đau đớn.

Hứa Gia Hải: “Tôi là bác sĩ pháp y, đương hiên hiểu quy trình xử lý vụ án của cảnh sát, cậu nghi ngờ anh ta thì phải có bằng chứng mới được, cậu không có bằng chứng đúng không?”

Trần Ngân Hà cau mày, giọng nói lạnh như kết băng: “Nếu có bằng chứng thì hiện tại anh ta còn có thể sống sao?”

Hứa Gia Hải xoa xoa lông mày: “Cậu có thể đứng có suốt ngày nghĩ tới việc đánh đánh giết giết không hả?”

Trần Ngân Hà bước nhanh vài bước, Hứa Gia Hải không thể nhìn thấy sắc mặt anh, chỉ nghe thấy giọng anh vang lên trong không khí thối rữa và buồn tẻ của con hẻm vào ngày hè: “Đợi đến khi điều tra ra là ai làm, nếu như cô ấy có mệnh hệ gì, thì có tên nào sẽ tính sổ tên đó, phải để tất cả bọn chúng đều bị mai táng cùng cô ấy.”

Hứa Gia Hải cau mày, tiếp tục đi theo Trần Ngân Hà, nhìn thấy anh dừng trước của một quán bar: “Đây chẳng phải là quán bar nơi Chu Tiểu Nghiên làm việc sao?”

Trần Ngân Hà đi tới trước một chiếc ô tô màu đen đang đỗ cách đó không ra, mở cửa ngồi vào trong.

Đại Vu và Triệu Dương đang theo dõi, nhìn thấy Trần Ngân Hà liền báo cáo với anh: “Đội phó Trần, ba mươi phút trước Tiền Binh vào trong, bên cạnh còn có một cô gái trẻ xinh đẹp khoảng chừng ngoài hai mươi tuổi, Ngô Nguyệt Oánh theo sau.”

Tiền Binh là ông chủ của quán bar này.

Đại Vu hạ nửa cửa sổ ô tô xuống, chỉ vào một ô cửa sổ trên lầu ba: “Tại căn phòng đó, tiểu Lâm đang ở toà nhà đối diện theo dõi từ trên cao, nhưng tiếc là rèm cửa bị đóng, nên không nhìn rõ thứ gì.”

“Bọn chúng rất thận trọng, máy quay và máy nghe lén trước đó bọn em đặt vào đều đã bị bọn chúng dùng máy quét tìm ra rồi phá hỏng.”

Trần Ngân Hà trầm giọng nói: “Tiếp tục theo dõi.” Nói xong liền xuống xe, bước vào quán bar.

Hứa Gia Hải không hiểu việc làm của Trần Ngân Hà: “Ngô Nguyệt Oánh đã bị cậu gọi tới mấy lần rồi, cô ta nhận ra mặt cậu, cậu cứ thế vào trong không sợ đánh rắn động cỏ à?”

Ánh đèn sặc sỡ của quán bar thay phiên nhau nhấp nháy, tiếng nhạc rock chói tai, Trần Ngân Hà nghiêng người đi đến một bục cạnh tường, khinh thường cong môi: “Loại người như cô ta, nếu tôi không đến thì cô ta sẽ càng lo lắng.”

Trần Ngân Hà nhận một cuộc điện thoại, là Giang Bất Phàm gọi đến, cậu ấy đang thực hiện nhiệm vụ giám sát tại một địa điểm khác. Trần Ngân Hà không chỉ nghi ngờ Ngô Nguyệt Oánh mà anh theo dõi tất cả đối tượng tình nghi ở Vân Giang. 

Nhân lực không đủ, anh đã bỏ tiền túi ra để thuê thám tử tư, hắc đạo bạch đạo, tất cả nhân vật có thể sử dụng anh đều đã dùng cả. Phần thưởng của phía cảnh sát đưa ra trong thông báo tìm người mất tích là hai trăm vạn tệ. Anh lấy danh nghĩa cá nhân đăng thêm một thông báo, với phần thưởng bổ sung từ hai trăm vạn tệ ban đầu thành tám trăm vạn tệ.

Con số này cách xa hoàn toàn số tiền có được khi bán đi một người, vô cùng hấp dẫn, bọn côn đồ bình thường khi nhìn thấy đều sẽ muốn lấy tiền không muốn lấy người, sẽ đổi con tin để nhận tiền. Một người cho dù có xinh đẹp đến đâu, gói ghém giỏi thế nào thì cũng chỉ là người trần mắt thịt. Có thế nào cũng không thể bán nổi cái giá trên trời là tám trăm vạn tệ.

Trần Ngân Hà lấy điện thoại ra, nhìn phần thưởng mà mình đã đăng. Trên cùng là bốn ký tự “

Thông báo tìm vợ

“, bên dưới là phần mô tả ngắn gọn thông tin của Tô Dao cùng một tấm ảnh, cuối cùng là số tiền thưởng. Anh lại thêm một số không phía sau con số tám trăm vạn tệ.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 76"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

sau-khi-xuyen-thanh-nu-phu-bi-vai-ac-cong-luoc.jpg
Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Bị Vai Ác Công Lược
30 Tháng 3, 2025
can-cu-nong-hoc-so-9.jpg
Căn Cứ Nông Học Số 9
6 Tháng 12, 2024
bi-mat-tan-hon.jpg
Bí Mật Tân Hôn
20 Tháng mười một, 2024
kien-truc-thuong-tang.jpg
Kiến Trúc Thượng Tầng
25 Tháng mười một, 2024

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online