Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Rơi Vào Ngân Hà - Chương 75

  1. Home
  2. Rơi Vào Ngân Hà
  3. Chương 75
  • 10
Prev
Next

Chương 75: “Trần Ngân Hà, em yêu anh.”

Tô Dao đến nhà Trần Ngân Hà, đứng dưới lầu ấn chuông, Hứa Gia Hải đang ở nhà nên mở cửa cho cô.

Tô Dao bước vào, đi đôi dép lê màu hồng của nữ do Hứa Gia Hải đưa cho, cô có chút bất ngờ: “Tôi đi vừa này.”

Hứa Gia Hải vừa đi đến bàn ăn rót nước cho cô vừa nói: “Đương nhiên, người nào đó cố ý mua cho cô mà, Xuân Hạ Thu Đông, bốn đôi đều chuẩn bị cả rồi, chỉ đợi cô thôi.”

Tô Dao nhận lấy cốc nước Hứa Gia Hải đưa cho, nói cảm ơn: “Anh bận gì thì cứ bận đi, không cần để ý đến tôi đâu.” Nói xong liền ngồi xuống ghế sofa.

Hứa Gia Hải về phòng mình lúc trở ra đã thay cả bộ quần áo, xem ra là chuẩn bị ra ngoài: “Đội trưởng Tô, tôi ra ngoài đây, tối nay không về đâu.”

Tô Dao có chút ngượng ngùng: “Là vì tôi sao, hay là tôi vào phòng Trần Ngân Hà đợi nhé, anh không cần phải ra ngoài tránh đâu.”

“Không phải vì chuyện này.” Hứa Gia Hải vừa thay giày vừa nói: “Thứ nhất, tối nay tôi đã ăn cơm rất no rồi, không muốn ăn cơm chó nữa. Thứ hai, tôi vẫn còn muốn sống.”

Điều thứ nhất Tô Dao có thể hiểu, cô luôn thấy Trần Ngân Hà chế giễu Hứa Gia Hải: “Điều thứ hai có nghĩa là gì?”

Hứa Gia Hải nở nụ cười: “Đến khi cậu ấy về, thấy cô đang ngồi đợi cậu ấy, mà tôi thì vẫn đang nằm ườn ở nhà làm cái bóng đèn ảnh hưởng tới hai người, vậy cô cảm thấy cậu ấy có giết tôi ngay tại trận hay không?”

Hứa Gia Hải thay giày xong, lại nghĩ ra chuyện gì đó nên đổi dép lê đi vào phòng mình. Tô Dao thấy Hứa Gia Hải đi từ phòng anh ta sang phòng Trần Ngân Hà, nhưng rất nhanh đã ra ngoài, không biết là làm gì.

Sau khi Hứa Gia Hải rời đi, Tô Dao đi đi lại lại trong phòng khách, đến khi mệt thì ngồi xuống sofa nghỉ ngơi. Cứ thế cho đến hơn một giờ, Trần Ngân Hà vẫn không quay lại.

Tô Dao gọi cho Ngô Thanh Đào: “Đào, tan làm chưa?”

Ngô Thanh Đào: “Mới xong ạ, vừa ăn xong bữa đêm xa xỉ đội phó Trần mua cho, em ợ hơi một cái rồi chuẩn bị tan làm đây, sao thế chị Tô?”

Tô Dao ngồi trên sofa, ôm lấy chiếc gối màu hồng bên cạnh: “Đội phó Trần đã tan làm chưa?”

Ngô Thanh Đào: “Đội phó Trần vẫn chưa về, anh ấy đang ở bên bộ phận kỹ thuật bảo Cung Dương xóa hết video và ảnh bị tung lên mạng, lượng công việc đó còn nhiều hơn cả bắt kẻ chụp lén, có lẽ phải bận tới gần sáng.”

Sau khi cúp máy, Tô Dao lại đợi Trần Ngân Hà thêm một lúc, sau đó vô tình ngủ quên trên ghế sofa, đến khi tỉnh dậy thì phát hiện đã là hai giờ sáng rồi.

Ghế sofa không thoải mái, cô xoa xoa bờ vai đau nhức của mình, đứng dậy vươn vai một cái rồi ôm gối chạy vào phòng Trần Ngân Hà, rửa mặt trong phòng tắm của anh, sau đó ngồi trong phòng đợi anh.

Đến ba giờ sáng ,Trần Ngân Hà từ Cục Công an thành phố về nhà, anh thay giày vào phòng, chuẩn bị tắm táp rồi đi ngủ. Vừa mở cửa phòng lại nhìn thấy chăn trên giường mình bị ai đó động vào, hơn nữa còn có người đang nằm trong chăn. Tưởng đó là Hứa Gia Hải, anh trầm mặt đi tới, chuẩn bị ném anh ta cùng chăn, đệm ra ngoài. Nhưng khi đến gần, nhìn gương mặt quen thuộc đang nằm dưới chiếc chăn màu hồng đậm, trong phút chốc mây đen đều tan biến hoàn toàn, khoé môi bất giác nở nụ cười dịu dàng.

Anh ngồi bên giường nhìn cô một lúc, sau đó đứng dậy vào phòng đi tắm, thay bộ quần áo ngủ màu hồng mà cô mua, rồi quay lại bên giường. Anh tắt đèn pha, bật ngọn đèn ngủ màu cam. Căn phòng lờ mờ sáng, hô hấp của cô rất yên tĩnh.

Trần Ngân Hà nhẹ nhàng nhấc chăn lên, nằm xuống bên cạnh Tô Dao, dựa vào gối rũ mi nhìn cô. Dáng vẻ khi cô ngủ thật xinh đẹp, đôi lông mi dài rũ xuống, đôi môi ửng hổng, đường viền cổ áo hơi hở, lộ ra chiếc cổ mảnh mai trắng như tuyết, thấp thoáng đường xương quai xanh gợi cảm. Không biết đang mơ thấy gì, mà hai hàng lông mày khẽ nhíu.

Anh hôn lên đôi lông mày đang cau lại của cô, như có thể dùng đôi môi của mình để xua đi những muộn phiền nơi cô. Anh không kìm được lòng, đôi môi thuận đường từ lông mày cô đi xuống, rồi hôn lên môi cô. Sợ đánh thức cô, động tác của anh rất nhẹ, nói là hôn nhưng chỉ khẽ chạm nhẹ lên môi cô một cái.

Cứ thế cho đến khi cô khẽ gọi tên anh trong giấc mộng, nhìn cô nhắm chặt mắt, đôi môi anh đào đầy đặn sáng bóng hé mở, bất giác thì thầm: “Trần Ngân Hà.”

Lúc này, anh đã không thể tự chủ được nữa, lập tức lật người đè cô xuống, cúi đầu ngậm lấy môi cô, không ngừng liếm láp.

Tô Dao bị đánh thức, ngơ ngác mở mắt ra, ngửi được hơi thở của anh liền vươn tay ôm lấy anh rồi lại đẩy anh ra, ngồi bật dậy, dụi dụi mắt: “Sao em lại ngủ quên mất thế này.”

Vừa nói cô vừa với điện thoại trên đầu giường liếc nhìn: “Đã muộn như vậy rồi sao, anh vừa về à?”

Có vẻ như cô rất buồn ngủ, đôi mắt híp lại, ánh mắt mơ màng, tóc bù xù vì gối đầu trên gối. Anh đứng bên giường, ánh mắt từ trên nhìn xuống cô, như thể đang nhìn một con mèo lười biếng.

Tô Dao bị Trần Ngân Hà nhìn chằm chằm đến nỗi cơn buồn ngủ cũng vơi đi rất nhiều: “Sao thế, muốn ăn thịt người à?”

Cô vén chăn bước xuống giường: “Em chưa tắm, cũng chưa thay quần áo, làm bẩn giường anh rồi, xin lỗi.”

Cô biết Trần Ngân Hà có chút sạch sẽ kỳ quái, trước giờ chưa từng cho người khác động vào đồ dùng trên giường của mình, nếu đã đụng vào thì phải làm vợ của anh, đây quả thật là người rất biết cách ăn vạ.

Trần Ngân Hà cúi người, ngửi ngửi mùi trên người Tô Dao, khiến cô giật mình tránh ra sau. Một mặt là do cô chưa tắm, sợ cơ thể có mùi. Mặt khác là anh khịt khịt ngửi trông giống như một con chó lớn, cô sợ mình sẽ bị anh ăn thịt.

Trần Ngân Hà lấy chiếc áo phông mùa hè trong tủ ra ném cho Tô Dao, rồi lại lấy thêm một chiếc quần lót của mình: “Áo phông có thể mặc thành váy ngủ, còn quần trong của anh thì hình như em không mặc được?”

Tô Dao: “Theo anh thì sao?”

Trần Ngân Hà bảo Tô Dao vào phòng tắm tắm rửa, còn mình thì bắt đầu thay quần áo: “Để anh về phòng trực ban trong Cục lấy cho em.”

Tô Dao ngẫm nghĩ cũng chỉ có thể làm vậy. Cô thường xuyên ngủ tại phòng trực ban, nên để rất nhiều đồ lót ở đó.

Khi Tô Dao tắm xong, thì Trần Ngân Hà đã từ Cục thành phố quay lại. Cô hé mở cửa phòng tắm, bảo anh đưa quần lót cho mình. Ngay khi cô vừa thò tay ra, thì lập tức bị người đàn ông giữ lấy cổ tay, bị anh kéo cả người ra ngoài, cũng may cô đã mặc áo. Chiếc áo phông của anh đủ rộng để che đi những thứ cần phải che.

Cô vừa mới tắm xong, có thể có mùi sữa tắm hương đào giống anh, hơi ấm cứ thế xộc thẳng vào chóp mũi, hai má vì nước nóng mà ửng hồng, đôi mắt phủ một lớp hơi nước mơ hồ, đôi môi hồng nhuận. Cô không mặc gì ngoài chiếc áo phông của anh, giống hệt với vô số giấc mơ của anh. Hơi thở của anh dần trở nên gấp gáp, anh ôm ngang người cô ném lên giường.

Tô Dao bị rơi xuống rất mạnh, cũng may là tấm nệm đủ mềm nên cô không hề thấy đau. Thấy ánh mắt mỗi lúc một sâu của anh, từ khoảng cách khá xa cũng có thể cảm nhận được sự điên cuồng trong đáy mắt anh. Cô lùi lại phía sau, sờ lên chiếc gối trên đầu giường lại thấy thứ gì đó cấn cấn, quay đầu nhìn, thì thấy đó là một hộp bao cao su.

Tô Dao vừa căng thẳng vừa có chút tức giận, cô cắn môi, nhướng mày: “Anh muốn làm gì em thế hả?”

Tình cảm của hai người vừa mới tốt đôi chút, nhưng còn quá xa để đến bước phát sinh quan hệ. Cô có chút không dám nghĩ, nếu như anh ép buộc cô, thì cô có nên đạp anh một cái để kết liễu mạng sống của anh hay không.

Chỉ thấy người đàn ông trước mặt lên giường, tiến lại gần cô, chống hai tay bên người cô, giam cả người cô trước người anh, nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm ấy và im lặng không lên tiếng.

Lúc này, cô không muốn gọi anh là người nữa mà là vật, anh đã không còn giống con người nữa rồi, là một con dã thú có thể xé xác và nuốt chửng cô bất cứ lúc nào.

Tô Dao nắm lấy hộp bao cao su bên cạnh ném lên người anh: “Trần Ngân Hà, anh tỉnh táo lại đi.”

Cô cảm nhận được sức nóng trên người anh khi anh áp sát lên người cô.

Cô tức giận lớn tiếng mắng chửi: “Nếu anh dám em sẽ cắt của anh đó!”

Sau đó, anh chỉ cúi đầu đặt một nụ hôn rất nhẹ lên môi cô rồi đứng dậy khỏi người cô, cầm một chiếc gối trên đầu giường, nghẹn giọng nói: “Anh sang phòng bên cạnh ngủ.”

“Có việc gì thì gọi… Có việc gì cũng đừng có gọi anh.”

Khó khăn lắm anh mới khống chế được bản thân, sợ rằng lần tới sẽ không thể kiểm soát được nữa. Anh không thể ở lại căn phòng này, nếu không sẽ mất kiểm soát, người phụ nữ kia quá hấp dẫn.

Sau khi Trần Ngân Hà ra ngoài, Tô Dao khoá trái cửa lại, vùi mình vào chăn lăn lộn, cứ thế cho đến khi thoát khỏi sự bồn chồn bất an trong lòng mới cầm chiếc quần lót anh mang cho mình mặc vào, rồi lại chui vào chăn.

Chăn bông của Trần Ngân Hà rất mềm, còn có mùi hương an thần nhè nhẹ, rất nhanh cô lại chìm vào giấc ngủ. Cô có một giấc mơ rất gay cấn, mơ thấy mình bị một nhóm người truy sát, cô phải đánh nhau với đám người đó, cuối cùng tỉnh dậy vì kiệt sức.

Tô Dao nhìn thời gian, hiện tại là năm giờ hai mươi phút sáng, cô cảm thấy cổ họng hơi khô nên xuống giường đi rót nước. Trời vẫn còn tối, ngoài phòng khách bật đèn ngủ, Tô Dao cũng không mở đèn pha, cứ thế đi chân trần vào phòng ăn.

Ánh mắt cô quét qua một bóng đen đứng bên ban công, tưởng rằng trong nhà có trộm, đối mặt với kẻ thù, bèn lập tức nấp sau chiếc tủ bên cạnh, không phát ra tiếng động, rồi thò đầu nhìn ra ngoài ban công.

Cuối cùng cô cũng nhìn rõ bóng dáng đó, biết là Trần Ngân Hà mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Anh đang nói chuyện điện thoại, sau đó thấy anh lấy trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa. Tô Dao không che giấu động tĩnh của mình nữa, cô ra khỏi phía sau tủ lạnh, đi vào phòng bếp rót nước.

Trần Ngân Hà thấy cô liền dập tắt điếu thuốc, từ ban công đi vào đứng sau người cô, đứng rất gần: “Khát nước sao?”

“Hôi, đừng có dí sát vào người em.” Tô Dao ngửi thấy mùi thuốc, nên đẩy Trần Ngân Hà ra sau: “Không tranh thủ ngủ bù đi mà lại ra ban công hút thuốc thế?”

Trần Ngân Hà ôm Tô Dao từ phía sau, tựa cằm lên vai cô, bám dính lấy cô: “Không muốn ngủ, cứ hễ nhắm mắt là lại mơ thấy em.”

Nghe thôi đã biết đó không phải giấc mơ gì tử tế, Tô Dao quay người lại, ra lệnh cho anh: “Đi ngủ ngay.”

Người đàn ông chẳng hề có ý muốn ngủ, thấy cô nổi giận, lại cố gắng ôm lấy má cô không cho cô cử động, rồi hôn cô một lúc lâu mới dừng lại thả cô ra.

Trời sáng khi Tô Dao tỉnh dậy, Trần Ngân Hà đã làm xong bữa sáng rồi. 

Đột nhiên, cửa nhà được mở từ bên ngoài.

Hứa Gia Hải ngủ ở khách sạn một đêm, bước vào: “Tôi ăn…”

Hứa Gia Hải nhìn bữa sáng trên bàn hoàn toàn không có phần của anh ta, bèn thay đổi lời nói: “Tôi lấy tài liệu rồi đi làm.”

Trần Ngân Hà giúp Tô Dao lau vết sữa trên khoé môi, rồi lại đút cho cô một miếng thịt bò nhỏ, sau đó đứng dậy đi tìm Hứa Gia Hải.

Hứa Gia Hải mỉm cười, hỏi: “Quà dành cho cậu thế nào, có phải rất thức thời không?”

Hứa Gia Hải nhìn sắc mặt Trần Ngân Hà, không thể tin nổi, hỏi: “Không phải đó chứ, ở cùng một phòng, nằm chung một giường rồi mà cậu vẫn không “chiến” à, không phải là không được đấy chứ?”

“Chẳng trách vẫn chưa yêu đương bao giờ, hoá ra là vậy!”

Trần Ngân Hà liếc Hứa Gia Hải một cái rồi ném hộp bao cao su lên người anh ta: “Nói nhăng nói cuội là giỏi.”

Hứa Gia Hải lấy chiếc áo sơ mi trắng trong tủ mặc vào, vừa cài cúc vừa nói: “Nói đi, có phải muốn tách khỏi tôi rồi không, cậu đúng là cái đồ không có lương tâm, vừa mới đưa phụ nữ về nhà là muốn đuổi ngay tôi đi.”

Trần Ngân Hà dựa vào cửa: “Không phải, tôi muốn mua cho cô ấy một căn nhà tại khu này, từ cửa sổ phòng tôi có thể nhìn thấy cửa sổ phòng cô ấy, phải ngắm nhìn từ xa, cậu giúp tôi tìm nhà nhé.”

“Cậu chỉ cần nói là mua căn ở tòa đối diện có cửa sổ đối diện với cửa sổ phòng cậu là được rồi, còn cái gì mà ngắm nhìn từ xa, nói văn nói vở vậy làm gì, tóm lại vẫn chỉ là một tên già còn trinh mà thôi.” Hứa Gia Hải nhìn chằm chằm vào Trần Ngân Hà: “Sao cậu không để cô ấy vào luôn đây mà ở, như vậy chẳng phải sẽ càng khăng khít hơn không?”

Trần Ngân Hà bĩu môi: “Cậu không hiểu.”

Tô Dao giúp Trần Ngân Hà hâm nóng một cốc sữa, rồi ngước mắt nhìn về phía phòng Hứa Gia Hải, tự khỏi không biết mới sáng sớm hai người đàn ông có chuyện gì để nói mà nói lâu như vậy.

Cô đã ăn no rồi, nên đặt nửa chiếc bánh trứng ăn thừa vào đĩa của Trần Ngân Hà. Để xong lại cảm thấy không ổn, chàng tiên nhỏ sao có thể ăn đồ thừa của người khác chứ? Nhưng có vẻ như anh lại rất thích ăn đồ thừa từ miệng cô, thường xuyên cướp trà sữa, nước trái cây, bánh ngọt của cô, thậm chí đến nửa viên kẹo cô đang ăn trong miệng cũng muốn giành lấy.

Tô Dao vừa đứng dậy cho tiêu cơm vừa lướt điện thoại. Sau hành động kiên quyết của Trần Ngân Hà thì hotsearch về cô trên mạng đã bị xoá sạch, không còn ai dám đăng tin mới nữa, tình hình hỗn loạn đã hoàn toàn lắng dịu.

Tô Dao lướt xem danh sách hotsearch và bị thu hút bởi một dòng tin tức:

“Vụ cháy tại trung tâm thương mại Kim Bích ở Nam An”.

Vừa thấy hai chữ Nam An, Tô Dao liền nghĩ ngay đến Trần Ngân Hà nên nhấp vào xem. Cái tên trung tâm thương mại Kim Bích nghe rất quen, Tô Dao nhớ ra, khi cô nhờ Cung Dương kiểm tra nhật ký chi tiêu của Trần Ngân Hà, anh đã từng mua cà phê ở một quán cà phê trên lầu hai tại trung tâm thương mại này.

Đám cháy trông có vẻ rất nghiêm trọng, các bức tường bên ngoài trung tâm đều cháy đen. Một số cư dân mạng đã đăng bức ảnh trung tâm thương mại Kim Bích trước khi bị cháy lên để so sánh. Tô Dao mở ra xem, vốn dĩ cô chỉ xem để giết thời gian, chứ không mấy quan tâm. Nhưng cô đã bị thu hút bởi một bóng lưng của người đàn ông trong bức ảnh, anh không phải là nhân vật chính của bức ảnh, chỉ chiếm một góc rất nhỏ của không gian, là vô tình bị người chụp chụp lại.

Anh mặc chiếc áo khoác màu xám, ngồi trong một tiệm bánh ngọt không mấy nổi bật. Chiếc áo khoác này Tô Dao rất quen thuộc, là chiếc áo mà cô đem đến Nam An. Người đàn ông này là Trần Ngân Hà, thân hình, tư thế, cho dù ngay cả là chỉ nhìn phía sau đầu anh cô cũng có thể nhận ra.

Anh quay lưng về phía máy ảnh, ngồi trên ghế, trên bàn là một miếng bánh ngọt nhỏ. Trước mặt không có bất cứ ai, dường như chỉ là đói bụng nên vào tìm chút đồ để ăn.

Tô Dao không phải người bình thường, cô là một cảnh sát hình sự, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra người phụ nữ ngồi đối lưng với Trần Ngân Hà. Mỗi người ngồi tại một bàn riêng biệt, trông có vẻ như không hề quen biết nhau, nhưng lưng ghế lại rất gần nhau. Tô Dao nhạy cảm nhận ra rằng anh đang nói chuyện với người phụ nữ này.

Ở góc bên phải của bức ảnh có ghi thời gian chụp, tình cờ là thời gian mà Trần Ngân Hà nói khi anh và Chu Vũ Trần gặp mặt. 

Tô Dao đã bảo Cung Dương kiểm tra lịch sử chi tiêu của Trần Ngân Hà, ngoài tiền taxi và tiền cà phê ra thì anh không tiêu tiền tại tiệm bánh ngọt. Cô hiểu Trần Ngân Hà, anh không thể để người khác mời mình ăn bánh, cũng không thích tiêu tiền mặt, chê trên tiền có nhiều vi khuẩn, đi đến đâu cũng quét mã thanh toán hoặc dùng thẻ. Chỉ cần anh sử dụng thanh toán điện tử, thì không có khả năng Cung Dương lại tra không ra, trừ phi số tiền mà anh sử dụng không phải đứng tên của anh.

Không phải chỉ ăn một miếng bánh ngọt thôi sao, anh đâu cần thiết phải giấu giếm chuyện này, còn thay đổi thẻ để sử dụng nữa. Rốt cuộc người phụ nữ kia là ai, anh và cô ta có mối quan hệ gì?

Tô Dao cất điện thoại đi, đầu óc vô cùng rối bời nhìn bữa sáng anh tận tâm chuẩn bị trước mắt. Ngày anh thành thật nói chuyện với cô, anh đã tự nói mình sẽ không lừa cô, nếu như anh còn lừa cô thì anh sẽ xuống địa ngục. Sự thật chứng minh, anh lại nói dối cô lần nữa.

Trần Ngân Hà từ phòng Hứa Gia Hải đi ra, thấy Tô Dao không còn ở phòng ăn, trên bàn có một tờ giấy nhắn:

Em ăn xong rồi, trong Cục có việc, em đi làm đây.

Trần Ngân Hà cầm tờ giấy nhớ lên, đó là chữ viết tay của cô, nội dung để lại cũng không có gì bất thường. Nhưng mặt sau của tờ giấy bị thủng, bị xước khi cô viết chữ.

Tô Dao bận rộn cả ngày, chỉ riêng việc mở cuộc họp thôi đã mất hơn nửa ngày, cứ thế cho đến tối mới có thời gian để thở, trong khoảng thời gian này cô không giao tiếp gì với Trần Ngân Hà. Đã rất nhiều lần anh lên tiếng bắt chuyện với cô, nhưng cô lại lấy lý do công việc và ra khỏi văn phòng, sợ bản thân mình không kiềm chế được sẽ cãi nhau với anh.

Buổi tối tan làm, Tô Dao không ở lại mà bắt thẳng xe về nhà. Khi ra khỏi xe, cô tìm một nơi vắng vẻ gọi điện đến trại giam Nam An, yêu cầu được nói chuyện với Minh Nguyệt vài câu.  Sau khi được chấp nhận, Tô Dao kết nối với Minh Nguyệt.

Cô chỉ hỏi một câu: “Cuối cùng có phải là Trần Ngân Hà thả cô đi không?”

Giọng nói của Minh Nguyệt lộ rõ ý cười: “Chẳng phải cô vẫn luôn cho rằng tôi đang cắn anh ấy sao, vậy mà bây giờ lại hỏi tôi câu này, rốt cuộc là cô cũng bắt đầu nghi ngờ anh ấy rồi phải không?”

“Tôi nói tôi được anh ấy thả đi vậy mà cảnh sát mấy người lại không tin, đến cả máy kiểm tra nói dối tôi cũng đã vượt qua, vậy mà cô còn không tin sao?”

Tô Dao: “Lý do cô có thể vượt qua được máy phát hiện nói dối là do cô đã xác định nhầm người, anh ấy có một người em trai có ngoại hình rất giống mình, người thả cô ra không phải anh ấy mà là em trai của anh ấy.”

Minh Nguyệt cười chế nhạo: “Tôi có ngu đến mấy cũng không thể không nhân ra người đàn ông mà mình thích, đã nói một vạn lần rồi, là anh ấy thả tôi đi.”

“Sau gáy anh ấy có một nốt ruồi màu hồng, việc này tôi không sai chứ, chẳng lẽ em trai anh ấy cũng có?” Minh Nguyệt cười, nói: “Đừng có tự lừa dối bản thân nữa, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, anh ấy là một con quỷ bò ra từ địa ngục, cô bị lừa rồi.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Minh Nguyệt, Tô Dao ngồi bên bồn hoa, ôm gối, gối đầu lên đầu gối. Cô nhớ lại ngày Trần Ngân Hà bộc bạch với mình, cô hỏi có phải anh thả Minh Nguyệt ra không, anh đã nói rằng là do anh và Chu Vũ Trần có ngoại hình giống nhau, sau đó vấn đề được đặt lên người Chu Vũ Trần. Anh không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, hơn nữa còn dùng kĩ thuật nói chuyện để khiến cô bối rối.

Một lúc sau, Tô Dao đứng dậy khỏi bồn hoa, dọc theo con đường nhỏ đi ra bên ngoài, cô cầm điện thoại gọi cho Trần Ngân Hà. Chỉ vài giây anh đã nhấc máy, xem ra vẫn luôn đợi điện thoại của cô.

Tô Dao cúi đầu, nhìn bóng mình dưới mặt đất, cố gắng giữ giọng nói thật bình tĩnh: “Ra ngoài nói chuyện đi.”

Nhưng giọng điệu nghẹn ngào cùng âm cuối hơi run rẩy đã bản đứng cô.

Anh nghe thấy, dường như đã hiểu được điều gì đó nên hơi dừng lại rồi thấp giọng đáp: “Được.” Năm phút trước, anh nhận được một cuộc gọi từ cấp dưới cũ của mình ở Nam An và biết được cô đang nói chuyện với Minh Nguyệt.

Anh biết, cô đã biết rồi.

Anh cũng biết, sớm muộn gì ngày này cũng đến, chỉ là không ngờ rằng nó lại đến nhanh như vậy, nhanh đến mức khiến anh chẳng kịp yêu cô cho đúng nghĩa.

Thấy cô không lập tức cúp máy, nhân lúc trước khi hoàn toàn tan vỡ, anh giả vờ như không biết, tự lừa dối bản thân vì muốn ở bên cô thêm một lát. Anh tham lam nghe tiếng hơi thở của cô qua điện thoại, giả bộ đùa cợt: “Sao muộn thế này rồi mà vẫn muốn gặp mặt anh, em nhớ anh đến vậy hả?”

“Nói đi, muốn anh ôm hay muốn anh hôn?”

“Hay là muốn nói với anh rằng em yêu anh rất nhiều.”

“Sao không lên tiếng thế, bị giọng nói của anh mê hoặc rồi hả?”

Cô vẫn không trả lời, khiến mấy câu tự nói của anh nghe thật nực cười, cuối cùng đến cả anh cũng chẳng nói tiếp được nữa: “Hôm nay có thể không gặp không?”

Như thể chỉ cần hôm nay không gặp mặt thì ngày mai bọn họ vẫn có thể yêu thương nhau vậy.

Tô Dao hít sâu một hơi: “Một tiếng nữa, công viên nhỏ ở cổng sau Cục Công an thành phố.” Dứt lời liền cúp máy.

Nhà cô ở ngoại ô thành phố, giao thông không mấy thuận tiện, đến được bến xe bus phải mất mười phút đi bộ. Lúc này đã rất muộn, trên đường không có ai, điện thoại của Tô Dao đổ chuông, cô liếc nhìn một cái, là điện thoại từ đồn cảnh sát địa phương.

“Cái gì, Phạm Hà chết rồi?”

Có thế nào thì Tô Dao cũng không dám tin rằng Phạm Hà lại tự sát, cô đã đến thăm cô ấy vài lần. Cô ấy đã bình phục sau nỗi đau từ cái chết của Tiểu Phong, sống cuộc sống bình thường, công việc đều đặn, thậm chí còn kết bạn mới, con người cũng thoải mái hơn trước nhiều, tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng tốt. Phạm Hà đã nói, bản thân sẽ sống thật tốt, vì chỉ khi cô ấy sống mới có người thăm bộ Tiểu Phong.

Tô Dao không muốn tin: “Cô ấy chết thế nào?”

Người ở đồn cảnh sát thở dài: “Ba mươi phút trước, cô ấy đang dọn dẹp tại khu vực mình làm việc, mọi thứ đều bình thường như mọi ngày, không có gì bất thường.”

“Cứ thế cho đến khi nhìn thấy một người bán khoai lang nướng đẩy xe ba gác ngang qua, đột nhiên cô ấy trở nên suy sụp, nhảy xuống sông, không cứu kịp.”

Sau khi cúp máy, đột nhiên Tô Dao bật khóc, nước mắt trào ra như vỡ đê, chẳng thể nào ngăn được. Cô cho rằng không có Tiểu Phong thì Phạm Hà vẫn sẽ sống thật tốt, cô ấy sẽ có một khởi đầu mới, cuộc đời mới, sau này cũng sẽ gặp được một người đàn ông thật tốt, cô ấy yêu anh ta và cưới anh ta.

Nhưng, không phải vậy. Không phải như vậy, người đó đã rời đi và đem theo cả linh hồn của cô ấy. Cô ấy rất cố gắng thử tiếp tục sống thật tốt, nhưng không thể sống nổi. Cô ấy đã chết từ rất lâu rồi, từ thời khắc Tiểu Phong chết thì cô ấy đã chết rồi.

Tô Dao nghĩ đến Trần Ngân Hà, đột nhiên cô hiểu ra, trước giờ cô chưa từng có thời khắc nào nhớ anh như vậy. Cô nên tin tưởng anh, cũng như việc cô tin rằng anh không giết chết con mèo đó. Cô không muốn tiếp tục nghi ngờ anh, thăm dò anh nữa, cô chỉ cần anh còn sống. Cô không muốn rời xa anh, mà chỉ muốn yêu anh.

Ngay cả khi Minh Nguyệt thực sự được anh thả ra, cho dù anh là một con ác quỷ bò ra từ địa ngục, thì cô cũng sẽ kéo anh lên, gột sạch bóng tối và tội lỗi trên người anh, để anh sống thật tốt trên nhân gian.

Tô Dao lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho Trần Ngân Hà, để nói với anh rằng cô nhớ anh nhiều thế nào. Nhưng biến cố luôn xảy ra trong lúc nước sôi lửa bỏng, đột nhiên có bốn, năm người đàn ông vạm vỡ bất ngờ lao ra từ hai bên con đường nhỏ, đối phương bịt mặt, trong đó có hai người cầm theo gậy dài nửa mét trên tay, xông đến nhắm thẳng vào vai cô.

Tô Dao né người sang một bên, trở tay túm lấy cây gậy đang gần cô nhất, rồi dùng lực kéo mạnh, nhanh chóng nhấc chân đá cánh tay của người đàn ông ra, cướp lấy cây gậy trong tay anh ta.

Cô không biết những người này là ai, cô đã đắc tội với rất nhiều người nên không thể suy đoán ra nhóm người này là ai. Đánh giá từ chiêu thức chiến đấu vừa ổn định vừa hung hãn của đối phương, thì có lẽ đây là lính đánh thuê chuyên nghiệp. Cũng may là bọn họ chỉ muốn bắt cô chứ không muốn lấy mạng cô, nên cô mới có cơ hội thoát khỏi vòng vây. 

Đối diện với bốn tên đánh thuê chuyên nghiệp, Tô Dao biết cứng rắn chỉ thiệt thân. Cô nhân cơ hội trốn vào rừng cây nhỏ bên cạnh và chạy sâu vào rừng. Cô lớn lên tại khu vực này, nên rất quen thuộc với rừng cây này, biết đâu là nơi thích hợp nhất để tấn công và phòng thủ.

Cô định tận dụng một ngã ba để phân tán bọn chúng, đồng thời phục kích rồi tiêu diệt từng tên. Nhưng kế hoạch của cô đã thất bại, bọn chúng nhìn ra ý định của cô và không để cô có cơ hội phục kích.

Tô Dao đã chiến đấu với vô số nghi phạm, trước giờ cô chưa từng sợ hãi, bọn chúng sợ cô, không dám giết cô, nên cô sẽ chỉ có thể càng tàn độc hơn bọn chúng. Cô không thể để bị bắt, cô còn chưa gọi được cho Trần Ngân Hà, còn chưa gặp được anh, chưa nói với anh rằng cô yêu anh nhường nào.

Tô Dao nhặt lấy một cây gậy bắt đầu chiến đấu với bốn tên. Lúc đầu, bọn chúng không muốn làm cô bị thương, nhưng quả thực cô rất mạnh, nếu không làm thật thì sẽ chẳng bắt nổi cô.

Cuộc chiến kéo dài rất lâu, Tô Dao hạ gục tên cuối cùng, nhưng vì bị thương và kiệt sức nên ngã gục xuống đất. Cô lau vết máu trên trán chảy xuống làm mờ mắt, ôm hai chiếc xương sườn dưới phần bụng bị gãy, nghiến răng bò ra lề đường.

Điện thoại của cô rơi bên bụi cỏ ven đường, cô phải nhanh chóng tìm lại. Ngộ nhỡ Trần Ngân Hà đợi cô không thấy rồi tìm không được cô thì phải làm thế nào?

Mỗi bước tiến về phía trước, mỗi một lần di chuyển là vết thương trên người lại như xé toạc lần đó, cô không biết mình đã mất bao nhiêu máu, trong mắt chỉ còn lại cỏ cây phía trước.

Cô cố hết sức bò đến vệ cỏ, tìm thấy điện thoại của mình, bấm gọi cho Trần Ngân Hà bằng ngón tay đẫm máu.

Trần Ngân Hà không biết Tô Dao đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng cô đang trách anh, giận anh, tưởng rằng cô muốn rời bỏ anh, nên giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Anh đến rồi, em ở đâu thế?”

Tô Dao ôm điện thoại, nghe thấy giọng anh, nước mắt lập tức không kìm được mà chảy xuống: “Trần Ngân Hà, em đau, trên người em chảy rất nhiều máu, xương cũng gãy rồi, đau chết mất, anh mau đến ôm em đi!”

Cô còn chưa kịp nói hết câu, đã thấy những bóng đen lần lượt xuất hiện trên mặt đường bê tông, cô ngước mắt lên thấy năm tên ăn mặc như nhóm đánh thuê vừa rồi. Lần này cô bắt buộc phải chết.

Trước khi bọn họ đến gần và đưa cô đi, cô liếc nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi với nỗi nhớ vô hạn, ánh mắt dịu dàng như thể đang được nhìn thấy khuôn mặt anh. Với đôi mắt ngấn lệ, cô dùng chút sức lực cuối cùng nói vào điện thoại: “Trần Ngân Hà, em yêu anh!”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 75"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

ha-dai.jpg
Hạ Dài
20 Tháng mười một, 2024
can-anh-trang.jpg
Cắn Ánh Trăng
6 Tháng 12, 2024
mot-ngay-mua.jpg
Một Ngày Mưa
24 Tháng mười một, 2024
trai-cam.jpg
Trái Cấm
7 Tháng mười một, 2024

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online