Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Rơi Vào Ngân Hà - Chương 74

  1. Home
  2. Rơi Vào Ngân Hà
  3. Chương 74
  • 10
Prev
Next

Chương 74: Người phụ nữ của anh.

Nghe lời Chu Tiểu Nghiên, liên tưởng tới vụ án trong tay đội trưởng Hoàng, Tô Dao lập tức trở nên căng thẳng, cô nói vào điện thoại: “Cô phát hiện ra gì rồi?”

Chu Tiểu Nghiên là một người đưa tin rất có nguyên tắc, mỗi khi phát hiện manh mối chỉ báo cáo cho mình Trần Ngân Hà: “Gọi anh Ngân tới đây, đừng để người khác nghe thấy, hiện tại nể tình cô là người phụ nữ của anh Ngân, lại là cảnh sát, tôi cho phép cô đứng bên cạnh nghe.”

Tô Dao đỏ mặt, nói: “Cái gì mà người phụ nữ của anh Ngân, là cấp trên, cấp trên!”

Cô có chút nghi ngờ: “Tin tình báo của cô có chuẩn không thế?”

Chu Tiểu Nghiên cho rằng năng lực chuyên môn của mình bị nghi ngờ, nên giọng nói cũng lớn hơn vài phần: “Đương nhiên!”

“Nếu không cô nghĩ rằng căn nhà ở Nam An của tôi từ đâu mà có, đều là dựa vào việc cung cấp manh mối cả, tiền kiếm được là phí và phần thưởng cho người cung cấp manh mối từ phía cảnh sát đó.”

Nam An phát triển hơn nhiều so với Vân Giang và giá nhà đất ở đó cũng không hề rẻ.

Tô Dao không ngờ Chu Tiểu Nghiên lại giỏi đến vậy, cô không khỏi quan tâm đến manh mối mà đối phương cung cấp: “Đợi đó, tôi đi gọi Trần Ngân Hà tới.”

Tô Dao để điện thoại lên bàn, đi tới trước mặt Trần Ngân Hà, thấp giọng nói: “Anh vào văn phòng nhỏ với em một chút.”

“Vào văn phòng nhỏ?” Trần Ngân Hà đứng dậy khỏi ghế, vươn tay móc lấy ngón tay út Tô Dao, nhìn chằm chằm vào môi cô: “Em không thể nhịn một chút sao?”

Ngay khi Tô Dao nghe thấy giọng điệu của anh, cô lập tức hiểu ra người đàn ông đầu óc đen tối này đang nghĩ cái gì: “Giờ làm việc, bớt đùa cợt đi.”

Bước vào văn phòng nhỏ, Tô Dao quay lại đóng cửa rồi khoá trái. Nhưng chỉ vừa mới quay người đã bị người đàn ông đè lên cửa: “Ai bảo em dụ dỗ anh dưới bàn làm việc hả?”

Đầu óc Tô Dao chỉ nghĩ tới việc chính, nên dùng sức đẩy người đàn ông sang một bên: “Chu Tiểu Nghiên có tin tình báo quan trọng muốn báo với anh, anh đến… Mẹ kiếp, anh đừng có cắn, ưm… Đừng… Điện thoại của em vẫn đang được kết nối kìa, sẽ bị nghe thấy đó.”

Trần Ngân Hà buông Tô Dao ra, đưa đốt ngón tay trỏ lên lau khoé môi dính đầy nước miếng, cong môi mỉm cười: “Lần sau dám dụ dỗ anh thì không phải chỉ là hôn một cái thôi đâu.”

Anh vươn tay nhấc nhấc cổ áo Tô Dao, nở nụ cười tà mị: “Mà sẽ xé quần áo em đó.”

Tô Dao bịt miệng Trần Ngân Hà lại: “Xin anh đừng có nói nữa, ngộ nhỡ Chu Tiểu Nghiên nghe thấy thì sao.”

Tô Dao buông tay ra, kéo Trần Ngân Hà đến cạnh bàn, ấn loa ngoài trong giao diện cuộc gọi.

Giọng nói lắp bắp của Chu Tiểu Nghiên phát ra từ ống nghe: “Tôi không, tôi không nghe thấy gì hết!”

Đây nào đâu có vẻ gì là không nghe thấy, Tô Dao đành chấp nhận, không để ý nữa, rồi nói vào điện thoại: “Tôi gọi anh Ngân của cô vào rồi, cô có tin tình báo quan trọng gì muốn phản ánh?”

Chu Tiểu Nghiên đang định nói thì Tô Dao lại “suỵt” một tiếng: “Đợi chút đã.”

Nói xong liền kiểm tra các cửa ra vào và cửa sổ trong văn phòng, tất cả đều đã đóng, xác nhận rằng thông tin quan trọng không bị rò rỉ ra ngoài. Sau đó, cô ấn nút ghi âm cuộc gọi: “Được rồi, có thể nói rồi, cô phát hiện những gì?”

Chu Tiểu Nghiên hạ thấp giọng: “Tôi phát hiện trong quán bar của bọn tôi có người tiến hành giao dịch mại d.âm, còn mang theo súng, anh Ngân, tôi nay anh dẫn theo người đến đây chắc chắn có thể bắt tại trận.”

Một khi có súng thì dù chuyện nhỏ đến đâu cũng sẽ trở thành lớn, Tô Dao nín thở: “Có thế nào thì cô cũng đừng hành động hấp tấp nhé!”

Chu Tiểu Nghiên: “Tôi đã là một người đưa tin thành thục rồi, vì vậy sẽ không hành động hấp tấp đánh rắn động cỏ đâu. Tối nay tôi sẽ ở quán bar để ý, mấy người đợi tín hiệu của tôi nhé.”

Sau khi cúp máy, Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, vẻ mặt anh lại vô cùng bình tĩnh, thoải mái: “Liên quan đến súng, súng đó, anh không căng thẳng sao?”

Trần Ngân Hà khẽ khịt mũi một tiếng: “Tin tức của cái tên ngốc là Chu Tiểu Nghiên mà em cũng dám tin à?”

Tô Dao nghĩ đến lần trước, khi Chu Tiểu Nghiên nhầm việc bạn cùng phòng của mình mang thai, sảy thai, tranh chấp tình cảm thành lạm dụng ma tuý và giết người, cô cảm thấy quả thực có chút không đáng tin cậy. Nhưng lần này thì khác, đội trưởng Hoàng vừa mới đến, có chuyện xảy ra rồi.

Thà tin rằng nó là sự thật còn hơn không, nếu như manh mối của Chu Tiểu Nghiên sai thì cùng lắm cũng chỉ mất công chạy đi chạy lại một chuyến, chứ đâu có mất gì. Còn ngô nhỡ là thật thì có thể phá được một vụ án có súng.

Tô Dao nghiêm túc cân nhắc một chút: “Trước tiên, tối nay em cứ đến quán bar của Chu Tiểu Nghiên thăm dò xem sao, không có chuyện gì là cái tốt, còn nếu thực sự có chuyện thì sẽ dập cả cụm.”

Đến tối, Tô Dao kéo theo Trần Ngân Hà, hai người cùng đến quán bar của Chu Tiểu Nghiên.

Chu Tiểu Nghiên mặc áo sơ mi trắng của nhân viên làm việc, gặp bọn họ ở cửa sau, cô ta thấp giọng nói: “Mười phút trước, ông chủ của chúng tôi đưa một người phụ nữ lên phòng bao trong cùng tại lầu ba.”

“Tôi giả vờ không cẩn thận làm đổ rượu lên người người phụ nữ đó, trong lúc lau quần áo cho cô ta, thấy trong túi cô ta có một khẩu súng.”

Chu Tiểu Nghiên nói: “Ông chủ đã dặn dò, không cho bất cứ ai vào phòng bao của ông ta, cửa đã bị khóa trái, hai người dự tính sẽ vào trong bằng cách nào?”

Tô Dao lùi lại phía sau vài bước, chỉ lên cửa sổ đóng chặt phía trong cùng trên lầu ba: “Là phòng bao kia phải không?”

Thấy Chu Tiểu Nghiên gật đầu, Tô Dao đi tới vị trí bên dưới ô cửa sổ, quan sát hoàn cảnh xung quanh, rồi giẫm lên ống nước bên cạnh, quay đầu lại nói: “Tiểu Nghiên, cô vào làm việc trước đi đã, cứ cho là chưa từng gặp bọn tôi, bất luận có động tĩnh gì cũng không được ra ngoài.”

“Đội phó Trần ở yên tại chỗ canh giữ cho em.”

Chu Tiểu Nghiên trở nên căng thẳng: “Rõ, đội trưởng Tô!” Nói xong liền làm theo lệnh, đi vào quán bar từ cửa sau.

Trần Ngân Hà dựa vào tường, hai chân bắt chéo, ngẩng đầu nhìn Tô Dao đang bò lên theo đường ống nước, rồi huýt một tiếng sáo: “Cô gái xinh đẹp, mông em cong thật đó.”

Một tay Tô Dao bám vào đường ống nước, tay còn lại chỉ về phía Trần Ngân Hà, bực bội nói: “Câm ngay!”

Thấy bộ dạng lười biếng dựa vào tường của anh, cô vô cùng không hài lòng: “Thời khắc sinh tử, anh có thể cảnh giác một chút được không hả, có ai thi hành nhiệm vụ mà như anh không?”

Tô Dao leo lên thêm một tầng, quay lại nhìn: “Bảo anh giám sát, anh lại đi nhìn chằm chằm vào em làm gì?”

Trần Ngân Hà mỉm cười, rồi lại tiếp tục nhìn cô chằm chằm.

Rất nhanh, Tô Dao đã leo đến tầng ba. May mắn thay, rèm cửa của phòng bao không kéo, có thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong xuyên qua cửa thuỷ tinh. Chỉ thấy một người phụ nữ ăn mặc hở hang đang chĩa súng vào người đàn ông vạm vỡ, hai người đang nói chuyện qua lại.

Nhìn thấy khẩu súng, trái tim Tô Dao như muốn vọt lên cổ, lên mắt luôn rồi. Không biết họ đang nói những gì, cô chỉ đành nhìn chằm chằm vào người phụ nữ và khẩu súng trên tay cô ta.

Tô Dao lặng lẽ đẩy cửa sổ một cái, thật ngạc nhiên là cửa sổ không khoá. Cô nhìn xuống bên dưới, ra hiệu với Trần Ngân Hà, bảo anh phải đề cao cảnh giác, chú ý canh gác, chuẩn bị hỗ trợ đột kích bất ngờ bất cứ lúc nào. Trần Ngân Hà đáp lại bằng ra hiệu ok, tỏ ý là mình đã hiểu.

Tô Dao lại nhìn vào phòng, cảnh tượng bên trong đã thay đổi, người phụ nữ lấy ra một chiếc còng tay ở thắt lưng, có trời mới biết được tại sao cô ta lại giấu được còng tay dưới một nhúm vải trên người thế kia.

Tại sao người phụ nữ này lại có còng tay, lẽ nào cô ta là một cảnh sát chìm? Tô Dao nhìn gương mặt của người phụ nữ, tin chắc rằng mình chưa từng gặp đối phương, ít nhất là trong thành phố Vân Giang không có nữ cảnh sát nào như vậy, cũng có thể cô ta từ thành phố khác đuổi tới đây.

Phát hiện là đồng nghiệp, Tô Dao nhẹ nhàng thở phào một hơi. Người phụ nữ ném khẩu súng sang một bên, cú ném này tình cờ bay đến ghế sofa bên cạnh cửa sổ, Tô Dao vội vàng cúi đầu ẩn nấp. Lần tiếp theo thò đầu vào, chỉ thấy người phụ nữ ném người đàn ông xuống sàn, sau đó hai người ôm hôn nhau thắm thiết.

Tô Dao: “…”

Cuối cùng cô cũng hiểu trong phòng này đang diễn ra sự kiện cosplay gì rồi, nhìn kỹ lại khẩu súng trên ghế sofa, nó chỉ là một khẩu súng giả mô phỏng theo súng thật, nhìn từ xa trông giống hệt đồ thật. Tô Dao nhìn đôi nam nữ đang chiến đấu khốc liệt dưới sàn nhà, đành chán nản trèo xuống theo đường ống nước.

Trần Ngân Hà nhướng mày một cái: “Có hay không?”

Tô Dao phủi phủi quần áo dính bụi từ ống nước, bực tức nói: “Anh đã sớm biết rồi sao không nhắc nhở em!”

Trần Ngân Hà: “Chẳng phải anh đã nói rồi sao, không thể tin tin tình báo của Chu Tiểu Nghiên, 100% đều là giả.”

Tô Dao hoàn toàn không hiểu: “Vậy anh còn bảo cô ta làm người đưa tin?”

Trần Ngân Hà: “Tự cô ta nằng nặc muốn làm, nói ngoại trừ việc này ra thì chẳng còn việc gì có thể báo đáp anh được nữa.”

Tô Dao: “Vậy căn nhà ở Nam An là thế nào, không phải nói là mua được nhờ vào phí và tiền thưởng khi cung cấp thông tin cho cảnh sát sao?”

Trần Ngân Hà lấy khăn giấy khử trùng đưa cho Tô Dao, bảo cô lau tay: “Đó là do anh và Hứa Gia Hải góp chút tiền trợ cấp cho cô ta, một cô gái ở bên ngoài có chỗ đặt chân sẽ tốt hơn rất nhiều.”

Tô Dao: “…” Góp một chút tiền? Giá nhà đất ở Nam An cao như vậy, thế mà gọi là góp một chút tiền sao?

Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao, mỉm cười: “Có phải cảm thấy anh tiêu tiền bừa bãi không, em bắt đầu quản tiền của anh rồi đấy à?”

Tô Dao lau tay xong, ném khăn giấy vào thùng rác: “Em không có ý đó, em chỉ đang cảm thán mà thôi, em thực sự không hiểu thế giới của những người lắm tiền.”

Lúc này, ngoài hẻm vang lên tiếng bước chân, nghe tiếng chân thì có lẽ là khoảng ba người và một con chó. Tiếng động mỗi lúc một gần, có người hét lên một tiếng: “Ai ở trong đó thế!”

Tô Dao cay mày, một quán bar nhỏ mà thuê cả nhân viên đi tuần, hơn nữa còn mang theo chó, không phải là thực sự có chuyện gì đó không muốn người khác biết đó chứ?

Phía sau quán bar có hai con đường, một đã bị ngăn bởi bức tường, đường còn lại là hướng có người đang đi tới. Tô Dao kéo cánh tay Trần Ngân Hà đến cửa sau quán bar, muốn trà trộn vào trong rồi ra ngoài. Nhưng khi đẩy mạnh cánh cửa lại chẳng thể nào đẩy được.

Trần Ngân Hà: “Bị Chu Tiểu Nghiên khoá rồi, khả năng cao là do sợ ông chủ chạy thoát từ cửa sau.”

Tô Dao khóc không ra nước mắt, bây giờ thì ông chủ quán bar không cần chạy nữa rồi, mà là bọn họ bị mắc kẹt tại đây. Cuối cùng, cô cũng hiểu được tâm trạng của Trần Ngân Hà, sau này có thế nào cũng không bao giờ tin vào bất cứ tin tình báo nào của cái cô ngốc xinh đẹp Chu Tiểu Nghiên kia nữa.

Tô Dao không sợ đám người này, mà là không muốn gây ra ồn ào quá lớn. Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, bóng người đổ xuống, trên tay ai cũng cầm theo một cây gậy dài, tiếng chó sủa càng ngày càng gấp gáp.

Tô Dao xắn ống tay áo, nếu không được thì đánh thôi, quét sạch mấy người này với cô mà nói là quá dư sức, chỉ cần “bông hoa” xinh đẹp đừng có làm vướng víu tay chân, không bị người ta bắt làm con tin thì mọi chuyện quá đơn giản.

Tô Dao đứng trước mặt Trần Ngân Hà: “Anh nấp sau em, lát nữa em giữ chân bọn họ, anh chạy trước đi.”

Còn chưa kịp dứt lời đã bị người đàn ông phía sau đèn lên tường. Một tay anh giữ sau đầu cô, tay còn lại ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn lên môi cô, thấp giọng thì thầm: “Phối hợp một chút, đừng có cử động.”

Tô Dao cũng là người đã từng xem phim, biết được Trần Ngân Hà đang diễn kịch, giả bộ thân mật để lừa nhóm người kia. Quả thực, đây là cách dễ dàng nhất.

Tưởng rằng anh chỉ đang giả bộ cho mấy người kia nhìn, áp môi một chút lên môi cô là được, không ngờ anh lại làm thật. Anh hôn môi cô, chớp lấy thời cơ cạy mở hàm răng cô, nuốt lấy lưỡi cô chỉ trong tích tắc.

Ánh sáng của đèn pin quét qua, nhóm người đi tới nhìn thấy một đôi tình nhân đang thân mật với nhau, chỉ mỉm cười ái muội một tiếng rồi quay người rời đi.

Khi tiếng bước chân đã đi xa, Tô Dao đẩy Trần gân Hà: “Họ đi cả rồi… Thả em ra… ưm…”

Còn chưa kịp dứt lời, anh đã rời môi khỏi tai cô, rồi tiếp tục hôn, hoàn toàn không có ý muốn buông cô ra, giả biến thành thật, ngày càng điên cuồng. Cô bị anh hôn đến thở không ra hơi, suýt chút nữa thì không đứng vững, lại được anh đỡ lấy.

Anh tham lam vồ vập lấy hơi thở của cô, bị anh làm đau, cô đã cắn anh một cái. Lần này, anh không dịu dàng như trước nữa, mà trở nên không biết thương xót, cũng quên cả việc yêu thương.

Tô Dao hơi tức giận, cô đá vào bắp chân Trần Ngân Hà một cái, bảo anh dừng lại. Dường như anh rất sợ việc cô rời khỏi người mình, nên càng ôm cô chặt hơn, như thể muốn làm xương khớp cô gãy vụn vậy.

Cảm nhận được anh có gì đó không đúng, nghi ngờ nó có liên quan tới việc sáng nay, chắc chắn là anh đã moi được tin cô điều tra anh từ miệng Cung Dương, lúc này anh đang phát tiết để trút bỏ cảm xúc.

Anh ôm cô, tì cằm lên vai cô, đôi mắt đen láy điểm những vì sao, giọng nói khàn khàn: “Em sẽ rời bỏ anh sao?”

Thấy anh như vậy, trái tim Tô Dao đã dịu lại, cảm thấy bản thân mình thật không ra gì, anh đã thẳng thắn giải thích với cô rồi vậy mà cô còn âm thầm điều tra anh, đổi thành bất cứ ai thì chắc chắn họ cũng sẽ cảm thấy đau lòng.

Tô Dao giữ mặt Trần Ngân Hà, chủ động hôn lên môi anh, rồi lại hôn đến mặt, mũi, yết hầu, cuối cùng là dừng lại bên tai anh: “Anh tốt như vậy, sao em có thể rời bỏ anh chứ?”

Anh cụp mi rồi lại mở mắt ra, ánh mắt đong đầy ánh sáng, giống như không dám tin câu nói này của cô.

Thấy bộ dạng bất ngờ vì nhận được nuông chiều của anh, cô lại cảm thấy đau lòng, nói: “Chẳng phải điện thoại của anh bị rò điện rồi sao, bây giờ em đưa anh đi mua nhé. Còn cả bánh quy nữa, tối nay em sẽ nướng cho anh, sáng mai mang đi, anh còn muốn gì nữa không?”

Trần Ngân Hà thấp giọng, nói: “Đừng bảo anh xin lỗi Đào Chính An, anh không muốn xin lỗi anh ta.”

Lúc này, Tô Dao đang vô cùng nhẫn nại và dịu dàng với Trần Ngân Hà, không trách móc anh mà chỉ hỏi: “Tại sao, là anh không phân rõ trắng đen, ra tay đánh người ta trước mà.”

Giọng cô nhẹ nhàng đến khó tin: “Từ nhỏ thầy cô giáo đã dạy chúng ta rằng phạm lỗi phải biết nhận lỗi, cần xin lỗi người khác.”

Trần Ngân Hà nhân thời khắc đang được yêu chiều, cứng rắn nói: “Anh không sai, anh ta thèm muốn cô gái của anh vậy anh đánh anh ta một cái thì đã làm sao?”

Tô Dao nhấc tay xoa xoa đầu Trần Ngân Hà: “Được, anh không cần xin lỗi cùng em nữa, em sẽ thay anh xin lỗi.”

“Em cùng đừng xin lỗi anh ta.” Trần Ngân Hà cúi người, dụi dụi đầu vào lòng bàn tay Tô Dao: “Cũng đừng có liên lạc với anh ta nữa, không được nói chuyện với anh ta, không được cười với anh ta.”

Anh đưa ra bước nhượng bộ to lớn: “Anh cho phép hai người trao đổi trong trường hợp công việc bình thường.”

Tô Dao nuông chiều, nói: “Được.”

Lúc này, người đàn ông mới mãn nguyện mỉm cười một cái, anh ôm lấy eo cô, ôm thật chặt một lúc lâu vẫn không nỡ buông tay.

Hai người từ cửa sau quán bar đi ra khỏi con hẻm, Trần Ngân Hà nắm tay Tô Dao, cô rất ngoan ngoãn để anh nắm, còn chủ động nắm tay anh thật chặt.

Thỉnh thoảng Trần Ngân Hà lại quay đầu nhìn cô gái bên cạnh, khi nhìn ánh mắt lộ rõ vẻ tham lam, nhưng đến khi cô cũng quay đầu sang thì anh lại chuyển thành vẻ mặt dịu dàng, khẽ nở nụ cười.

Đang đợi đèn đỏ ở phần đường dành cho người đi bộ, anh và cô bị ánh đèn và bóng tối cắt ngang, anh đứng trong bóng tối, còn cô đứng dưới ánh đèn. Anh trắng trợn tặng figure cho Cung Dương, cố ý để cô nhìn thấy, cũng chỉ là muốn để cô đối xử với mình tốt hơn một chút, chính là như hiện tại, cho dù anh có nắm tay thì cô cũng không thả tay anh ra, còn nói với anh rằng cô sẽ không bao giờ rời bỏ anh.

Sau khi băng qua đường, Tô Dao mua cho Trần Ngân Hà một chiếc điện thoại theo lời giới thiệu của Cung Dương, còn mua thêm cho anh một chiếc ốp điện thoại màu hồng. Buổi tối về nhà, việc đầu tiên cô làm là nướng bánh quy hình trái tim nhân socola và dâu. Ngày hôm sau mang đến văn phòng, còn không nỡ chia một miếng nào cho người khác, mà đưa toàn bộ cho Trần Ngân Hà.

Ngô Thanh Đào ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của bánh quy, cứ thế đi quanh Tô Dao và Trần Ngân Hà hồi lâu để xin bánh, nhưng tiếc là xin cả buổi sáng cũng chẳng được miếng nào. May mắn thay, đội phó Trần là một người tốt, bọn họ được chiêu đãi một bữa trà chiều thịnh soạn đắt tiền từ một khách sạn năm sao đưa tới.

Buổi chiều, Tô Dao đến đội chống mại d.âm một chuyến, hỏi đội trưởng Hoàng về tiến triển của vụ án, biết được chẳng có gì mới, thời gian trôi qua đã quá lâu, đối phương hành sự lại vô cùng thận trọng, khiến việc điều tra gặp khó khăn.

Tô Dao hỏi: “Bắt đầu từ phía bên mua thì sao, điều tra một lượt tất cả những người giàu có từng có tiền sử tội phạm mại d.âm.”

Tội trưởng Hoàng ngồi tại bàn làm việc: “Tất cả những gì có ghi chép đều đã điều tra rồi, nhưng cô phải biết rằng mấy người lắm tiền sẽ có một vạn cách thức để thoát tội cho bản thân, đã từng bị bắt hơn nữa lại để lại hồ sơ trong vụ án là rất ít.”

Tô Dao: “Có vẻ như việc này sẽ tốn thời gian rồi.”

Đội trưởng Hoàng: “Cũng may là không xuất hiện thêm vụ mất tích nào khác, nếu không mọi việc sẽ càng trở nên phức tạp. À phải rồi, để người của cô lại chỗ tôi thêm mấy ngày nhé, để điều tra tiếp xem thế nào, vài ngày nữa tôi sẽ trả lại cho cô.”

Vài ngày liên tiếp trôi qua, mấy người Tô Dao điều đến đội chống mại d.âm đã về đội, vụ án mất tích vẫn không có tiến triển gì. Không có bất cứ tin tức nào, cũng chẳng tìm thấy thi thể, hai người phụ nữ đó như thể đã bốc hơi khỏi thế giới vậy.

Tô Dao còn nói với đội trưởng Hoàng về quán bar mà Chu Tiểu Nghiên làm việc, đội trưởng Hoàng dẫn theo người tới đó nhưng tạm thời không phát hiện điều gì, đừng nói đến việc giam cầm, bắt bán, đến cả bán d.âm cũng chẳng có.

Rất nhanh đã đến cuối tháng ba, đầu tháng tư, mùa hoa đào bắt đầu nở.

Tô Dao nhận được cuộc gọi của Chu Tiểu Nghiên, nói cô ta đã bán căn nhà ở Nam An và ngắm được một căn hộ nhỏ có hai phòng ngủ một phòng khách ở gần Cục Công an thành phố, rất gần với nhà của Trần Ngân Hà và Hứa Gia Hải, chuẩn bị tiến hành mua bán, mấy ngày tới sẽ ký hợp đồng. Cô ta đã xin thôi việc tại quán bar, làm nốt đến cuối tháng để lấy tiền hoa hồng bán rượu, sang tháng không làm nữa, chuẩn bị đổi công việc mới. Còn mua sách theo danh sách mà Trần Ngân Hà kê cho, dự định học lại bắt đầu từ kiến thức lớp bảy, rồi sẽ đến một ngày có thể trở thành Dược sĩ.

Tô Dao cảm thấy mừng cho Chu Tiểu Nghiên, bảo cô ta khi nào mua xong nhà, chuyển sang nhà mới thì nhớ gọi cô.

Sắp đến cuối tháng, Tô Dao nhận được điện thoại của Chu Tiểu Nghiên, cô hỏi cô ta đã mua nhà hay chưa?

Chu Tiểu Nghiên nói qua điện thoại: “Tôi đưa tiền cho người khác vay rồi, tháng tới mới mua.”

Tô Dao: “Món tiền lớn như vậy, những một trăm tám mươi vạn tệ đó, cô cho ai vay thế, đối phương có đáng tin không?” [1]

Chu Tiểu Nghiên: “Tôi đâu có ngốc, sao có thể cho vay cả cục tiền thế chứ, chỉ cho vay có bốn mươi vạn thôi, Viên Viên nói có việc gấp tháng sau sẽ trả lại cho tôi.”

Tô Dao luôn cảm thấy không yên tâm: “Viên Viên là ai?”

Tháng sau là chuyển sang nhà mới, Chu Tiểu Nghiên đang ở nhà thu dọn đồ đạc, điện thoại mở loa ngoài, nói: “Viên Viên là cô gái ở phòng đối diện tôi, lần trước cô tới ngủ ở chỗ tôi cũng gặp rồi.”

Tô Dao: “Cô gái mang thai, sảy thai, mở Tik Tok ầm ỹ đó á?”

Chu Tiểu Nghiên: “Đúng, đúng, đúng, chính là cô ta. Chẳng phải cô ta sảy thai sao, bạn trai lại không thèm quan tâm, sau khi sảy thai cũng không được chăm sóc cẩn thận, nên đau ốm, tuần trước cô ta đi kiểm tra sức khoẻ, phát hiện tim có vấn đề, cần bốn mươi vạn làm phẫu thuật, nếu không làm phẫu thuật thì chỉ có thể sống được hai năm nữa thôi.”

Tô Dao nghe xong, suýt chút nữa thì lên cơn đau tim, đây là một thủ đoạn lừa gạt vô cùng vụng về, một lần nữa cô đã hiểu tại sao Trần Ngân Hà lại gọi Chu Tiểu Nghiên là đồ ngốc.

Tô Dao nín thở: “Đấy là lừa đảo, cô bị lừa rồi.”

Chu Tiểu Nghiên không tin: “Viên Viên không phải loại người như vậy, thực ra con người cô ta rất tốt, lần trước tôi nói với cô ta đừng có mở Tik Tok ầm ĩ, cô ta đã không còn mở nữa rồi.”

Sợ Tô Dao không tin, Chu Tiểu Nghiên lại nói: “Tuần trước tôi bị cảm lên cơn sốt, cũng là cô ta chăm sóc cho tôi, thức trắng cả đêm ngồi canh bên giường tôi, đút thuốc, rót nước cho tôi, buổi sáng còn nấu cháo cho tôi nữa. Cháo cô ta nấu ngon lắm, giống cháo ba tôi nấu, tôi đang nói đến ba ruột của tôi đấy nhé.”

Vốn dĩ Tô Dao muốn mắng cho Chu Tiểu Nghiên một trận, để cô ta nhớ thật lâu, nhưng sau khi nghe cô ta nói, cô lại có chút không nỡ lên tiếng, cuối cùng chỉ thở dài một hơi: “Cô đến phòng đối diện gõ cửa, xem người còn ở đó không, tối nay tan làm tôi sẽ đến chỗ cô, có việc gì thì nhớ tìm tôi.”

Chu Tiểu Nghiên đang gấp quần áo phải dừng lại: “Ý cô là sao, Dao Dao, cô ta lừa tôi thật à?”

Vừa nói vừa đến phòng đối diện gõ cửa, nhưng không có người đáp lại, gọi điện cũng không được. Chu Tiểu Nghiên lại gọi điện cho chủ nhà, mới biết được cô gái phòng đối diện đã trả phòng từ hôm qua và dọn đi rồi.

Tô Dao an ủi Chu Tiểu Nghiên: “Không sao, cô đi báo án đi, có tôi ở đây, chắc chắn sẽ tìm được tiền về cho cô.”

Tô Dao hành động rất nhanh, trưa ngày hôm sau đã tìm được kẻ lừa đảo kia, nhưng đáng tiếc là chẳng lôi được tiền về, số tiền đó bị bạn trai cô ta mang đi đánh bạc thua cả rồi.

Tô Dao vô cùng chán nản, không biết phải nói thế nào với Chu Tiểu Nghiên. Thiếu bốn mươi vạn sẽ chẳng có cách nào mua được căn nhà mà mình thích nữa, vốn dĩ kế hoạch đã xong xuôi, tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.

Trần Ngân Hà ôm vai Tô Dao: “Có gì to tát đâu, chẳng phải chỉ là tiền thôi sao.”

Vấn đề mà có thể giải quyết bằng tiền thì không phải là vấn đề, một người đàn ông cao ráo đẹp trai giàu có nào đó đã nói vậy.

Tô Dao: “Vậy tiền của anh còn đủ không?”

Như thể nghe thấy một câu chuyện cười nào đó, Trần Ngân Hà cong môi đầy khinh thường: “E là em không biết anh có bao nhiêu tiền rồi, cho dù anh chẳng làm gì cả, chỉ gửi tiền trong ngân hàng thì riêng tiền lãi hàng tháng thôi cũng đủ để anh phung phí mấy đời.”

Trần Ngân Hà: “Em có biết anh có bao nhiêu tiền không?”

Tô Dao nói rằng những người có tiền khác đều vô cùng khiêm tốn, trước giờ chẳng bao giờ nói mình có nhiều tiền, đây là lần đầu tiên cô gặp trường hợp lúc nào cũng treo câu tôi có rất nhiều tiền trên miệng.

Tô Dao: “Em không những biết anh giàu có, mà còn biết anh rất đẹp trai nữa.”

Trần Ngân Hà mỉm cười: “Nếu em đã biết vậy thì nên để mắt tới anh cẩn thận, tránh việc anh bị phụ nữ bên ngoài nhòm ngó, đến khi đó em có khóc cũng muộn rồi.”

Tô Dao bật cười: “Chàng tiên nhỏ, anh thật buồn cười.”

Tô Dao gọi điện cho Chu Tiểu Nghiên, báo cho cô ta rằng đã bắt được người phụ nữ lừa đảo kia, bảo cô ta đến đồn Công an một chuyến để lấy lại tiền.

Sáu giờ chiều, Chu Tiểu Nghiên đúng giờ đến Cục Công an thành phố, Tô Dao đã dặn trước chú bảo vệ, chú Lưu vừa nhìn thấy Chu Tiểu Nghiên thì cho cô ta vào trong.

Mỗi lần Chu Tiểu Nghiên đến đều mang thứ gì đó tới cho chú Lưu, lúc thì chút trái cây, lúc thì hộp sữa, thậm chí là một gói kẹo, một túi hạt dưa, tất cả đều là thứ chẳng mấy tốt tiền, nhưng lại vô cùng ấm áp.

Chú Lưu bảo Chu Tiểu Nghiên không cần mang đồ đến nữa, để dành tiền mua quần áo và mỹ phẩm tốt một chút cho bản thân, rồi tìm một anh người yêu thật đẹp trai.

Chu Tiểu Nghiên đặt miếng bánh mì mình mang đến lên bàn của chú Lưu: “Chú ơi, nếu trực buổi đêm mà đói thì chú có thể lấy ra ăn, cháu vào trong đây.”

Chú Lưu nhìn miếng bánh mì trên bàn, mỉm cười: “Con nhóc này.”

Vào mùa đông năm ngoái, khi Chu Tiểu Nghiên đến tìm Trần Ngân Hà, quần áo mặc trên người rất ít, đứng ngoài cổng Cục Công an thành phố lạnh đến phát run, chú Lưu đã mang chiếc áo khoác quân đội ra đưa cô ta mặc, nói nhìn cô ta lạnh mà thương, nếu để ba mẹ ở nhà nhìn thấy chắc chắn sẽ đau lòng. Chút ấm áp này cô ta vẫn luôn ghi nhớ.

Thấy Chu Tiểu Nghiên đi vào, Tô Dao vẫy tay về phía cô ta: “Ở đây.”

Chu Tiểu Nghiên đi theo Tô Dao và Trần Ngân Hà, đến một căn phòng ở lầu một: “Sáu giờ rồi, hai người không tan làm sao, thủ tục giải quyết có đơn giản không?”

“Còn không phải đang tăng ca vì cô à?” Tô Dao giả bộ lấy ra một tờ giấy đưa cho Chu Tiểu Nghiên: “Ký một chữ vào đây là được.”

Chu Tiểu Nghiên ký tên xong, Trần Ngân Hà lấy trong túi ra một tấm ngân phiếu, kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa đưa qua: “Cầm đi mua nhà đi.”

Thời tiết đã ấm dần lên, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, bên ngoài là áo khoác gió kaki được cắt may khéo léo, cử chỉ như người mẫu nam trong đoạn quảng cáo thời trang, bất cứ một trạng thái nào cũng có thể trở thành bom tấn. Và hoàn toàn không tương thích với chiếc bàn gỗ nặng nề kế sau lưng anh.

Nhất thời, Tô Dao bị người mẫu nam này khiến cho loá mắt, đến mức chẳng thể nào mở nổi mắt, cô sợ anh lại kiêu căng ngạo mạn nên lên tiếng phàn nàn một câu: “Anh đúng là đồ Bking!” [2] 

Chu Tiểu Nghiên không hiểu, nên hỏi: “Anh Ngân, Bking có nghĩa là gì, là tên tiếng Anh của anh sao?”

Trần Ngân Hà: “Cô cũng có thể hiểu là vậy.” Ánh mắt Tô Dao sáng ngời khi nhìn anh, rõ ràng là rất thích nên anh đoán rằng từ này là đang dùng để khen ngợi mình.

Tô Dao cho rằng Trần Ngân Hà hiểu ý nghĩa của từ đó, nhưng vì nể mặt tình cảm nên mới thừa nhận đó là tên tiếng Anh của mình trước mặt cô gái ngây thơ chẳng biết gì là Chu Tiểu Nghiên.

Mãi cho đến ngày hôm sau, Tô Dao mới phát hiện Trần Ngân Hà quả thực không biết từ thông dụng trên mạng đó có nghĩa là gì.

Đã lâu lắm rồi cả đội không tổ chức xây dựng nhóm, Tô Dao bảo Ngô Thanh Đào sắp xếp, Ngô Thanh Đào đã chọn kịch bản giết người, yêu cầu mọi người đều phải điền trước vào phiếu mẫu, để tiện cho việc phân vai. [3] Trong đó có một mục là phải điền tên tiếng Anh, Trần Ngân Hà đã viết Bking vào đó.

Khi thu phiếu mẫu, mặt mày Ngô Thanh Đào vô cùng nghiêm túc, nghĩ rằng đội phó Trần nhà cô ấy không thể có loại tên tiếng Anh này, mà đây chắc chắn là vì đội phó Trần đang có ý tứ sâu xa nào đó.

Cứ thế cho đến khi Tô Dao nhận được tờ phiếu mẫu, cô nhịn không được, hỏi: “Lão Trần, anh có biết Bking có nghĩa là gì không?”

Trần Ngân Hà ngước mắt lên, nói với giọng phát âm tiếng Anh thuần thục: “Beautiful king, Vua của sự nho nhã, xinh đẹp, có vấn đề gì sao?”

“Một chàng tiên nhỏ chẳng hiểu sự đời, nên không biết mấy từ ba lăng nhăng trên mạng này cũng là chuyện bình thường.” Tô Dao nói với giọng đau khổ: “Bking có nghĩa là Vua làm màu.”

Trần Ngân Hà: “…”

Tô Dao thấy sắc mặt anh thay đổi, liền vội vàng lấy một tờ phiếu mẫu mới, dỗ dành anh: “Anh viết tờ mới đi, phải viết cái tên hay nhất thế giới, nếu không sẽ không xứng với gương mặt này của anh.”

Được người phụ nữ mình thích tâng bốc, sắc mặt Trần Ngân Hà đã khá lên rất nhiều, anh viết lên tờ phiếu một chữ: King.

Tô Dao: “Tuyệt vời, tổng tài thật là bá đạo.”

Trần Ngân Hà ngước mắt lên nhìn Tô Dao: “Anh là King của ai?”

Tô Dao khẽ mỉm cười: “Của em, anh là King của em.”

Trần Ngân Hà tìm tờ phiếu của Tô Dao trong đống phiếu, thấy cô viết tên mình là: Marry.

Anh chê bôi trong một giây, sau đó gạch tên tiếng Anh của cô đi, viết sang bên cạnh một chữ: Queen.

Tô Dao nhìn tên tiếng Anh mới của mình, cảm thấy nó chẳng khá hơn là bao so với Marry, nhưng đây là tên do chàng tiên nhỏ đặt cho cô, nên ngoài việc nói thích ra thì cũng chỉ có thể nói là thích. Ai bảo King và Queen là một đôi cơ chứ?

Nếu không đồng ý dùng đồ đôi với anh, anh lại hờn dỗi thì phải làm thế nào, đến lúc đó lại phải dỗ dành.

Tô Dao cầm cốc của mình đi rót nước, lúc ngang qua cửa sổ cô hơi khựng lại một chút, ánh mắt cô nhìn thấy một bóng người vụt qua cửa sổ của tòa nhà văn phòng bên kia đường. Cô giả bộ không nhìn thấy, tiếp tục rót nước, rót xong đi qua cửa sổ để về chỗ ngồi lại nhìn thấy bóng người đó một lần nữa. Cửa sổ bên kia ở cầu thang đi bộ, toà nhà văn phòng rất cao, có thang máy nên rất ít người đi thang bộ. Tô Dao không tin đây là trùng hợp, cô lại đứng dậy, phát hiện quả thực là bóng người kia đang quan sát cô, hơn nữa kỹ thuật còn vô cùng lóng ngóng.

Tô Dao nói mình có việc nên ra ngoài một chuyến. Cô ra khỏi tòa nhà Cục Công an thành phố, đi vòng sang toà nhà văn phòng đối diện, bắt tại trận kẻ đang theo dõi mình. Đối phương khoảng ngoài ba mươi, trên tay cầm một chiếc máy quay chuyên nghiệp, trên cổ đeo chứng chỉ.

“Anh đã vi phạm quyền hình ảnh và quyền riêng tư của tôi, quay phim, theo dõi cán bộ viên chức, đi theo tôi.” Tô Dao vừa nói vừa lấy còng tay ra còng người đàn ông lại, đồng thời lấy máy quay của anh ta, xem xem anh ta đã quay những gì.

“Tôi chỉ quay vài đoạn phim cuộc sống hàng ngày thôi, không quay gì khác.” Phóng viên liên tục xin tha: “Đừng bắt tôi, tôi xóa đi được không, xóa ngay bây giờ!”

Tô Dao chẳng tin mấy lời ma quỷ này, ai mà biết trong tay anh ta có bản dự phòng hay không. Cô xem chứng chỉ của anh ta, phát hiện đối phương đến từ một công ty giải trí.

Cô hoàn toàn không hiểu: “Anh không đi phục mấy ngôi sao lớn, lại quay tôi làm gì, tôi có thể mang lại sự nổi tiếng và tiền bạc cho anh sao?”

Phóng viên đẩy gọng kính trên sống mũi: “Có phải cô vẫn không biết phải không, sáng hôm nay có người đăng một đoạn video của cô, nó đã nổi tiếng trên mạng rồi, rất nhiều lượt hotsearch đều là cô.”

Phóng viên chỉ vào chiếc mấy chiếc Limousine màu đen đang đỗ cạnh Cục Công an thành phố: “Mấy người kia đều đang đợi để chụp cô.”

Tô Dao liếc nhìn một cái, rồi gọi điện cho Giang Bất Phàm, bảo Giang Bất Phàm đuổi bọn họ đi, sau đó đưa theo phóng viên này về Cục Công an thành phố theo lối cổng sau.

Tô Dao giao phóng viên cho Đại Vu, bảo cậu ấy không được nể tình, cứ xử lý nghiêm minh theo đúng quy định, đồng thời công bố kết quả xử lý ra ngoài, để xem ai còn dám rình quay chụp lén nữa hay không.

Khi Tô Dao quay lại văn phòng, mọi người đã biết về việc bị quay lén, cũng biết bão trên Weibo.

Ngô Thanh Đào đi tới trước mặt Tô Dao: “Chị Tô, đã bảo người bên bộ phận kỹ thuật tìm được bản gốc của đoạn video rồi, là một nhân viên trong công ty môi giới người nổi tiếng.”

Tô Dao xem đoạn video trên điện thoại, nhận ra đó là vào hôm sinh nhật Hứa Gia Hải, khi cô ra ngoài phòng bao cùng Ngô Nguyệt Oánh, đi qua đại sảnh của quán karaoke về đến phòng nghỉ. Trong đó có vài giây cảnh cô đang đứng trước màn hình LCD lớn đang phát đoạn video công khai của Cục Công an thành phố. Cô mặc chiếc áo len màu hồng nhạt, mái tóc đen óng, đôi mắt to tròn cùng đôi môi anh đào, trước đó lại vừa hôn nhau thắm thiết cùng Trần Ngân Hà trên lầu, dưới sự nuôi dưỡng của tình yêu khiến mọi cử chỉ động tác lẫn nụ cười của cô đều vô cùng quyến rũ.

Trong đoạn phim tuyên truyền, cô mặc áo đồng phục cảnh sát, đôi mắt xinh đẹp, tạo dáng hùng dũng, giơ súng về phía máy quay. Sự tương phản mạnh mẽ này khiến mọi người đều phải đổ dồn ánh mắt vào đó và bùng nổ độ phổ biến chỉ trong chốc lát.

Sau khi hot search bị gỡ xuống nó lại rất nhanh được đẩy lên, không những thế còn liên tiếp mấy dòng hot search liền nhau, mức độ nổi tiếng có thể so sánh với những ngôi sao hàng đầu trong làng giải trí khi thông báo mối quan hệ yêu đương.

Bởi vì đây không phải là tin tức tiêu cực và bất hợp pháp nên không có cách nào thiết lập ngăn chặn từ khóa tìm kiếm. Cục Công an thành phố giúp đỡ xoá hotsearch nhưng quả thực là xóa không nổi, nên chỉ đành đợi độ nóng của nó giảm đi. Nhân tiện, nó cũng giúp Học viện Cảnh sát tuyển được khá nhiều sinh viên, rất nhiều thiếu nữ muốn trở thành Cảnh sát diệt trừ cái ác và đem lại hoà bình cho người dân.

Tô Dao cầm chiếc gương trên bàn của Trần Ngân Hà lên ngắm nghía, cảm thấy ngoại hình cũng chỉ đến vậy, không phải là cô tự hạ thấp bản thân, mà cảm thấy quả thực là không đến mức độ đó, nghĩ rằng mấy người kia không biết thế giới bao la ra sao, nếu bọn họ nhìn thấy Trần Ngân Hà thì mới biết thế nào mới được gọi là đáng kinh ngạc thực sự.

Giang Bất Phàm và Triệu Dương đuổi mấy chiếc xe đỗ gần Cục Công an thành phố đi, đuổi được lượt này thì lượt khác lại tới, cuối cùng thậm chí còn có phóng viên và nhà đài không lái xe đến, mà cứ thế cầm điện thoại đứng ngoài cổng đợi, cộng thêm vài streamer nổi tiếng trên mạng, thành ra có đuổi cũng chẳng đuổi hết. Cứ thế cho đến giờ tan làm, lúc nào cũng có một nhóm người đứng chặn ở cổng trước và cổng sau.

Tô Dao đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài: “Lát nữa em mới ra ngoài, lão Trần, anh về trước đi, cố gắng lái xe ra ngoài vậy.”

Trần Ngân Hà kéo tay Tô Dao: “Cùng về đi.”

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, anh có vẻ ngoài bán nước hại dân, hận không thể tìm một chiếc túi nilon màu đen để trùm đầu anh lại.

Ra đến thang máy thì gặp Lục Hải Minh, Lục Hải Minh trêu đùa Tô Dao: “Tôi chỉ đang thắc mắc, tôi cũng xuất hiện trong đoạn video đó, vậy tại sao chẳng có ma nào chăn tôi nhỉ?”

Một đồng nghiệp nữ bên cạnh khẽ cười, nói: “Đội trưởng Lục, anh là đàn ông, có vẻ ngoài cứng rắn, con cũng học cấp một rồi thì có gì để ngắm chứ.”

“Phải nói rằng, hoa khôi cảnh sát của chúng ta quá xinh đẹp, khí chất cực phẩm.” Nữ đồng nghiệp lấy điện thoại ra mở đoạn video lên: “Mọi người xem này, bên cạnh đội trưởng Tô còn có một cô gái ăn mặc tươm tất, trang điểm cẩn thận nữa kìa, váy hai dây đuôi cá, kiểu tóc và gương mặt đều trang được trang điểm đặc biệt, nhưng vẫn bị đội trưởng Tô của chúng ta áp đảo, chẳng có ai nhắc đến, vậy nên đội trưởng Lục, anh đừng có mơ nữa.”

Tô Dao biết nữ đồng nghiệp đang nói đến Ngô Nguyệt Oánh.

Mọi người ra khỏi thang máy, đến lầu dưới toà nhà văn phòng, nhìn một nhóm người đang đứng chặn ngoài cổng.

Lục Hải Minh nói: “Ngồi xe tôi đi, kéo cửa sổ lên, xem bọn họ quay kiểu gì?”

Để đến được bãi đậu xe cần phải đi qua sân của Cục Công an thành phố, mấy người đang phục ngoài cổng thấy Tô Dao đi ra khỏi toà nhà, lập tức lôi điện thoại, máy ảnh, máy quay phim ra nhắm thẳng vào cô. Những người này biết rõ pháp luật không truy cứu trách nhiệm của đám đông, chỉ cần đủ số người thì sẽ không phải chịu dù chỉ là một chút trách nhiệm pháp lý. 

Bọn họ đông người, cứ cho là chụp ảnh quay phim cô khi không được sự cho phép của cô, thì sao cảnh sát có thể bắt được hết bọn họ, đó là việc không thể, lượng công việc quá lớn, tăng cường lực lượng để điều động đám đông quả thực là không đáng.

Trời đã gần tối, đèn đường bắt đầu bật sáng, ánh đèn flash lại liên tục nhấp nháy khiến Tô Dao không mở nổi mắt. Trần Ngân Hà cởi áo khoác ngoài của mình ra, ôm cô giấu vào lòng, đưa cô đến bãi đậu xe. Anh mở cửa cho cô, giơ tay che trên đỉnh đầu, đợi vô vào trong rồi đóng cửa, sau đó đứng dựa bên ngoài cửa xe lấy điện thoại ra.

Tô Dao gõ lên cửa sổ: “Sao anh không lên xe.”

Những người đứng ngoài cổng thấy cô đã lên xe bèn chuyển ống kính nhắm vào Trần Ngân Hà.

Trong đêm tối mịt mờ, đôi mắt đen láy của Trần Ngân Hà trầm xuống, anh nói vào điện thoại: “Có người nào tính người đó, không được để bất cứ ai chạy thoát, hành động!”

Vừa dứt lời, Giang Bất Phàm, Đại Vu, Ngô Thanh Đào và những người đang phục kích gần đó đã chặn tất cả nhóm người bên ngoài tại cổng Cục Công an thành phố và bắt giữ.

Trần Ngân Hà nói với Lục Hải Minh ngồi ở ghế lái: “Làm phiền đội trưởng Lục, phiền anh đưa cô ấy về nhà an toàn.”

Lục Hải Minh mỉm cười: “Rõ, đội phó Trần.”

Tô Dao hạ cửa kính xe xuống, nhìn ra khoảng sân hỗn loạn của Cục Công an thành phố: “Nhiều người như vậy không dễ xử lý, anh có làm đến nửa đêm cũng không xong, thôi bỏ đi, dọa họ vài câu là ngày mai bọn họ không dám đến nữa đâu.” 

“Cái gì mà pháp luật không truy cứu đám đông.” Trần Ngân Hà cười lạnh một tiếng: “Người phụ nữ của ông đây mà cũng dám quay lén, một câu bỏ đi là xong sao, cho rằng ông đây chết rồi chắc?”

“Đội trưởng Lục, lên đường.”

Không màng đến sự phản đối của Tô Dao, đội trưởng Lục lái xe ra khỏi cổng Cục Công an thành phố: “Em gái, không phải em đang cho rằng đội phó Trần nhà em chuyện bé xé ra to đó chứ?”

Lục Hải Minh tiếp tục nói: “Cô nghĩ những bức ảnh của cô bị đưa lên mạng cho người ta ngắm là xong rồi sao? Cô không phải đàn ông nên không hiểu công dụng của ảnh gái đẹp to lớn đến mức nào đâu, đóng cửa làm mấy chuyện bẩn thỉu với tấm ảnh coi như còn đơn giản đó.”

“Không thể trách đội phó Trần tức giận, nếu như ảnh của chị dâu cô bị người nào đó làm vậy tôi cũng chẳng thể nhịn, hiểu chưa hả?”

Tô Dao quay đầu nhìn về phía cổng Cục Công an thành phố, xe đã lái đi rất xa, đã không còn nhìn thấy Trần Ngân Hà nữa.

Tô Dao: “Anh Lục, đừng đưa tôi về nhà, tôi đến nhà Trần Ngân Hà.”

“Tôi muốn đợi anh ấy tan làm, muộn cỡ nào cũng đợi.”

Trên tầng hai của quán cà phê đối diện Cục Công an thành phố, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng ngồi bên cửa sổ, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía cổng Cục Công an. Chứng kiến vô số ánh đèn nhấp nháy và trông thấy người đàn ông thậm chí không thèm liếc nhìn mình lấy một cái lại vì cô gái đó mà điều quân hành động. Rõ ràng là cô ta cũng xuất hiện trong đoạn video nhưng lại chẳng có ai để ý đến. Cô ta nghiến chặt hàm răng, đôi mắt đỏ hoe, tức giận tới mức suýt chút nữa thì bóp nát chiếc cốc cà phê bằng sứ trên tay.

Cô ta cầm điện thoại để bên cạnh lên bấm gọi, giọng nói ảm đạm: “Chẳng phải mấy người vẫn đang tìm kiếm Queen sao, chỗ tôi có một người, bảo đảm có thể bán được cái giá chẳng thể nào ngờ tới.

[1]

Một trăm tám mươi vạn tệ bằng khoảng 6.8 tỷ VNĐ.

[2]

Bking – b

王

(b.wáng): Chữ b là viết tắt của từ

逼

(Bī) có nghĩa là Vua làm màu, vua thể hiện. Nó chủ yếu là kiểu giọng điệu châm biếm, miêu tả một con người tỏ ra đầy khí chất trong từng cử chỉ và tỏa ra ánh sáng khắp cơ thể.

[3]

Xây dựng nhóm đề cập đến một loạt các hành vi tối ưu hóa đội như thiết kế cấu trúc và khuyến khích nhân sự để tối đa hóa hiệu suất và sản lượng của nhóm. Cải thiện năng lượng tích cực, lực hướng tâm và chế độ hợp tác tối ưu hơn của nhóm.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 74"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

danh-mon-thinh-sung-quyen-thieu-xin-chieu-co.jpg
Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
12 Tháng 4, 2025
ngu-bu-giua-suy-luan.jpg
Ngủ Bù Giữa Suy Luận
23 Tháng mười một, 2024
van-nhan-me-quang-hoan-2-convert.jpg
Vạn Nhân Mê Quang Hoàn 2 Convert
21 Tháng mười một, 2024
anh-trang-co-nguoi-tron-mot-nua.jpg
Ánh Trăng Có Người Tròn Một Nửa
24 Tháng 1, 2025

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online