Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Rơi Vào Ngân Hà - Chương 73

  1. Home
  2. Rơi Vào Ngân Hà
  3. Chương 73
  • 10
Prev
Next

Chương 73: “Quét mại d.âm đây, quét mại d.âm đây!”

Tô Dao và Trần Ngân Hà bước vào phòng bao.

Tô Dao nhìn xung quanh, thấy Chu Tiểu Nghiên đang ngồi một mình trên ghế sofa, đầu cúi thấp, không biết là làm gì, cô quay sang nói với Trần Ngân Hà: “Hôm nay em ngủ ở chỗ Chu Tiểu Nghiên một tối.”

Trần Ngân Hà: “Hôm nay em ngủ cùng cô ta, vậy khi nào thì ngủ cùng anh?”

Tô Dao đánh vào cánh tay Trần Ngân Hà một cái, mỉm cười mắng anh: “Biến, đồ lưu manh!”

Trần Ngân Hà bị đánh lại còn ăn mắng, tâm tình vui vẻ khẽ cười, nhìn Tô Dao đi về phía Chu Tiểu Nghiên, sau đó quay sang đi tìm Hứa Gia Hải.

Thấy gương mặt tràn đầy gió xuân của anh, Hứa Gia Hải không muốn chơi cùng, nên anh chỉ đành lại đứng dựa bên cửa sổ, tiếp tục nghịch chiếc cà vạt trên cổ và không ngừng nhìn về phía Tô Dao.

Tô Dao ngồi bên cạnh Chu Tiểu Nghiên, cầm tăm xiên một miếng dưa lưới đút vào miệng Chu Tiểu Nghiên: “Có ngọt không?”

Chu Tiểu Nghiên nở nụ cười: “Ngọt.”

Chu Tiểu Nghiên hỏi Tô Dao: “Quan hệ giữa cô với Ngô Nguyệt Oánh rất tốt phải không?”

Tô Dao: “Khi còn đi học thì ổn, hiện tại không đi lại mấy, sau này có lẽ cũng chẳng có giao tiếp gì.”

Chu Tiểu Nghiên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi. Cô ta quá thân thiết với ông chủ quán bar chỗ tôi, ông chủ thì lại chẳng giống người tốt gì cho cam, tôi lo cô ta cũng là người xấu.”

Tô Dao căn dặn Chu Tiểu Nghiên một lần nữa: “Tránh xa ông chủ chỗ cô ra một chút, ngộ nhỡ phát hiện động tĩnh gì đó cũng đừng tự ý hành động, phải báo với tôi và Trần Ngân Hà, hoặc báo cảnh sát cũng được.”

Chu Tiểu Nghiên gật đầu: “Tôi đâu có ngốc mà tự chạy lại rồi đưa đầu mình ra.”

Tô Dao: “Lần tới đưa sơ yếu lý lịch của cô cho tôi, tôi giúp cô gửi.”

Chu Tiểu Nghiên bật cười: “Loại lăn lộn ngoài xã hội như tôi thì làm gì có sơ yếu lý lịch chứ?”

Tô Dao: “Cô có đồng ý làm việc tay chân nặng nhọc không, nếu không để ý thì tôi sẽ tìm cho cô một công việc không tồi.”

Chu Tiểu Nghiên: “Công việc chân tay thì có làm sao, dựa trên chính đôi tay của mình để kiếm tiền thì cần gì phải xấu hổ.”

Tô Dao: “Nhà máy sản xuất thuốc ba tôi làm việc, đừng có thấy nó không to mà coi thường, thực ra đó là một nhà máy đủ tiêu chuẩn quốc gia, phúc lợi về mọi mặt đều tốt, được đóng bảo hiểm và quỹ dự phòng nhà ở [1], an toàn hơn nhiều so với làm việc tại quán bar, chỉ có điều thời gian làm việc dài, vất vả hơn một chút.” 

“Tôi lớn lên trong gian khổ, cái không sợ nhất chính là khổ.” Chu Tiểu Nghiên thở dài một hơi: “Nhưng nếu thời gian làm việc dài quá thì thôi, tôi muốn vừa làm vừa đi học.”

Cô ta đã hỏi thăm rồi, cho dù chưa tốt nghiệp cấp hai, nhưng chỉ cần đủ mười tám tuổi vẫn có thể đăng ký tham dự kỳ thi đại học dành cho người trưởng thành, cô ta muốn lấy được tấm bằng, còn muốn thông thạo tiếng Anh nữa. Muốn tiến lại gần hơn một chút với người mình thích.

Tô Dao có chút bất ngờ nhìn Chu Tiểu Nghiên, vừa khâm phục vừa cảm thấy mừng cho cô ta. Vì tính chất công việc nên Tô Dao biết rất nhiều người làm việc tại những nơi xa hoa lạc thú, nhìn chung bọn họ không mấy người là có học thức, việc ghét nhất chính là học tập và cầu tiến, thích nhất là hư hỏng, hưởng thụ, muốn không làm mà có.

Nhiều người đã buông bỏ chính mình, không ai muốn đứng dậy từ lần vấp ngã đầu tiên, thông thường nếu đã ngã xuống bùn thì chẳng thể nào bò lên được nữa, đánh đấm, lừa đảo, bán d.âm, bán m.a t.uý, có tham vọng thì bị vào đồn, không có tham vọng thì về quê, có thể kiếm được những đồng tiền trong sạch mang về đã là chuyện không tưởng rồi. 

So với những người đó, thì Chu Tiểu Nghiên như một đoá hoa nở rộ trong bóng tối, chân vùi trong bùn cũng phải liều mạng chạy trốn, luôn nghiêng đầu ngẩng lên nhìn bầu trời đầy sao. Đột nhiên Tô Dao có chút hiểu ra tại sao một người máu lạnh như Trần Ngân Hà lại đối xử khác với Chu Tiểu Nghiên.

Chu Tiểu Nghiên nói kế hoạch cuộc đời mình với Tô Dao: “Tôi muốn bán căn nhà ở Nam An, rồi mua một căn tại Vân Giang, vài tháng nữa sẽ xin nghỉ việc tại quán bar, tận dụng thời gian làm việc cuối cùng để tiếp tục thăm dò báo cáo tin tức cho anh Ngân.”

Tô Dao mỉm cười: “Cái gì cô cũng muốn thì còn học hành gì nữa, còn làm người đưa tin gì nữa. À phải rồi, đã cân nhắc xem sau này sẽ làm công việc gì chưa, muốn học chuyên ngành gì?”

“Bác sĩ thì không có hy vọng gì rồi, đấy là công việc mà những học bá tài giỏi mới dám nghĩ tới.” Chu Tiểu Nghiên không chút do dự, nói: “Tôi muốn thi vào ngành Dược.”

Tô Dao nở nụ cười đầy ái muội, nói đùa: “Cô là vì yêu mà học phải không?”

Chu Tiểu Nghiên đỏ mặt, bụng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo: “Tôi đâu có thèm làm vì cái tên đó.”

Tô Dao quay đầu nhìn Đường Chu đang ngồi trên sofa nói chuyện với Hứa Gia Hải, rồi ghé vào tai Chu Tiểu Nghiên, nói: “Tôi cảm thấy không hẳn là bác sĩ Đường không có chút hứng thú nào với cô.”

“Cô không phát hiện ra sao, anh ta đối xử với bất cứ ai cũng đều tốt, đến nhân viên phục vụ rót rượu cũng một câu cảm ơn hai câu cảm ơn, chỉ có mình cô là anh ta tỏ ra xấu xa nhất, luôn bắt lỗi cô.”

Người đàn ông trưởng thành đến mấy vẫn sẽ có mặt trẻ con.

Chu Tiểu Nghiên không dám tin bản thân mình lại được người khác thích như vậy. Khó khăn lắm mới đến sinh nhật Hứa Gia Hải, cô ta có cơ hội được gặp mặt Đường Chu, tận tâm ăn diện cho bản thân thật xinh đẹp, cuối cùng rơi vào miệng anh ta lại thành không ra thể thống gì cả. 

Cô ta nhớ lại một chút, trước đây khi ở trước mặt Đường Chu mình sẽ như thế nào, khi đó vẫn là mùa hè, cô ta thích mặc váy hai dây sẫm màu, đi giày cao gót, môi đỏ, tóc xoăn. Cô ta cảm thấy một người đàn ông tốt như Đường Chu sẽ không thích phụ nữ quá gợi cảm, có lẽ sẽ thích một cô gái thuần khiết, ngoan ngoãn, khí chất giống như chiếc váy trắng trên người cô ta lúc này.

Tô Dao nhìn đôi mắt sưng húp vì khi nãy khóc của Chu Tiểu Nghiên: “Dùng khăn bọc hồng trà đã ngâm qua nước lạnh, rồi chườm khoảng từ ba đến năm phút, ăn thêm nhiều đậu đỏ, lúa mạch, dưa chuột, có lẽ có thể giảm sưng. Tôi không học Y, cô đoán xem tại sao tôi lại biết?”

Chu Tiểu Nghiên: “Là khi nãy Đường Chu đã nói lúc cười nhạo tôi.”

Tô Dao nhéo nhéo mặt Chu Tiểu Nghiên, kéo cô ấy đứng dậy khỏi sofa: “Đi thôi, đến tìm Đường Chu chơi, khó khăn lắm mới có một lần gặp mặt.”

Cuối cùng Chu Tiểu Nghiên cũng mỉm cười, đôi mắt to tròn ngấn nước sáng long lanh, trong lòng âm thầm mong đợi, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ ảo tưởng của cô ta có thể thành sự thật thì sao.

Đường Chu ngồi bên trái ghế sofa, Tô Dao và Chu Tiểu Nghiên đi tới từ phía bên phải, vì muốn để Chu Tiểu Nghiên ngồi bên cạnh Đường Chu nhưng lại không quá lộ liễu, Tô Dao đã kéo tay Chu Tiểu Nghiên vòng ra sau, chuẩn bị đi lên từ phía bên trái ghế.

Còn chưa kịp vòng qua, đã nghe thấy Hứa Gia Hải hỏi Đường Chu: “Có phải bạn gái cũ của anh sắp về nước rồi không, thấy cô ta đăng trên trang cá nhân cái gì mà không muốn bỏ lỡ lần nữa, đây có phải là muốn quay lại với anh không?”

Đường Chu dựa vào đệm sofa, nhàn nhạt ừm một tiếng: “Chuyến bay là vào tuần tới, bảo tôi ra sân bay đón.”

Ánh mắt Chu Tiểu Nghiên chợt mờ đi, rồi lặng lẽ rời khỏi. Trong lòng thầm nghĩ, Đường Chu đối xử khác với cô ta là bởi vì ghét cô ta thôi.

Chu Tiểu Nghiên không về lại chỗ ngồi khi nãy, mà quay người đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía Đường Chu, rất lâu cũng không nhúc nhích.

Trần Ngân Hà dựa bên cửa, cúi đầu nghịch chiếc cà vạt, khẽ cong môi: “Vừa rồi tôi đã nói thế nào, cô và anh ta không cùng một thế giới.”

Tô Dao ôm vai Chu Tiểu Nghiên, ngước mắt lên lườm Trần Ngân Hà: “Không biết ăn nói thì ngậm miệng lại đi.”

Chu Tiểu Nghiên cúi đầu nhìn xuống bộ váy trắng của mình: “Anh Ngân nói đúng, tôi không nên ảo tưởng đến những thứ không thuộc về mình.”

Cô ta gạt đi nỗi buồn trên mặt, nở nụ cười ngọt ngào: “Mấy chuyện yêu yêu đương đương quá nhàm chán, đâu có thú vị bằng làm người đưa tin, tôi phải nằm vùng thật tử tế để còn kiếm phí đưa tin của cảnh sát.”

“Tôi muốn đi vệ sinh, Dao Dao cô đi không?”

Tô Dao nhìn đôi mắt như sắp muốn khóc của Chu Tiểu Nghiên: “Tôi đi rồi, cô đi đi, tối nay tôi đến chỗ cô ngủ cùng cô.” Nói xong lại đưa cho cô ta một gói khăn giấy, để cô ta ở một mình một lúc.

Chu Tiểu Nghiên nhận lấy gói khăn giấy rồi rời đi, Tô Dao nhấc khửu tay huých mạnh vào bụng Trần Ngân Hà: “Cô ta đã đau buồn đến vậy rồi mà anh còn nói mấy lời kích động người ta như thế.”

Trần Ngân Hà quấn lấy eo Tô Dao, ấn cô vào lòng mình, rồi cúi đầu ngửi ngửi bên cổ cô: “Sau này cấm em được xịt loại thuốc kích d.ục phóng túng này nữa, chỉ khi nào ở với một mình anh mới được… vặn qua vặn lại trong lòng anh, càng vặn thì tác dụng của thuốc càng mạnh.”

Tô Dao nghiến răng mắng một câu: “Đồ lưu manh!”

“Ai bảo em bỏ thuốc anh.” Anh vừa nhẹ nhàng thì thầm, vừa dùng sức siết chặt hai cổ tay cô, rồi lấy chiếc cà vạt cô tặng cho người đàn ông khác buộc lại, đầu ngón tay khẽ vuốt ve trên môi cô: “Có thích chơi thế này không?”

Tô Dao dùng hết sức lực mà vẫn không thể cởi được chiếc cà vạt, không phải cô không được, mà là do cái tên lưu manh này quá được. Cho dù người này thường ngày trông có vẻ yếu ớt, nhưng cứ mỗi lần giở thói lưu manh là lại trở nên vô cùng mạnh mẽ.

Điện thoại của Tô Dao đổ chuông: “Tháo cà vạt ra đi, em phải nghe điện thoại.”

Trần Ngân Hà lấy điện thoại trong túi Tô Dao ra, liếc nhìn một cái: “Cung Dương, cậu ta tìm em vào giờ này làm gì?”

Cung Dương là kỹ thuật viên trẻ nhất và có kỹ thuật máy tính tốt nhất Cục Công an thành phố.

Tô Dao: “Đương nhiên là vì có việc rồi, mau tháo ra cho em, đừng có làm chậm trễ công việc.”

Trần Ngân Hà tháo cà vạt ra cho Tô Dao: “Công việc gì mà đội trưởng là em biết còn đội phó là anh thì không?”

Giọng anh vẫn thiếu nghiêm túc như cũ, nhưng ánh mắt lại trầm xuống không hề biến sắc.

“Dăm bữa nửa tháng anh lại vào viện, thì lo được bao nhiêu việc, nên không biết là chuyện đương nhiên.” Tô Dao xoa xoa cổ tay đau nhức của mình rồi lấy điện thoại từ tay Trần Ngân Hà: “Trong phòng ồn quá, em ra ngoài nhận điện thoại.”

Tô Dao đi đến cuối hàng lang, sau khi xác nhận xung quanh không có người mới ấn kết nối.

Cung Dương là con cú đêm, đang ngồi ở nhà xem anime, bên cạnh là chiếc máy tính xách tay công việc: “Chị Tô, chị bảo em kiểm tra nhật ký chi tiêu của đội phó Trần làm gì thế, còn không được nói với ai nữa.”

“Còn không phải do anh ấy suốt ngày ăn diện như cành hoa đung đưa trước gió rồi ra ngoài thu ong hút bướm hay sao? Tôi cảm thấy bất an, sợ anh ấy giấu tôi lăng nhăng với người phụ nữ khác.” Tô Dao liếc nhìn về phía cửa phòng bao đang đóng chặt: “Mười một giờ sáng ngày ba mươi tháng mười hai trước Tết, đội phó Trần đã làm gì?”

Đó là thời gian sau khi Trần Ngân Hà ra khỏi nhà khách của Cục Công an thành phố Nam An.

Cung Dương: “Đội phó Trần bắt một chiếc taxi, sau hai mươi phút thì đến trung tâm thương mại Kim Bích, vào một quán cà phê trên lầu hai gọi một cốc Latte nóng, năm mươi phút sau lại bắt taxi.”

Tô Dao: “Hết rồi sao?”

Cung Dương: “Hết rồi ạ.”

Tô Dao thở phào nhẹ nhõm, nó giống hoàn toàn với những gì Trần Ngân Hà giải thích, anh không nói dối cô.

Tô Dao quay lại phòng bao, Trần Ngân Hà nhìn cô: “Có việc gì mà vui thế?”

Tô Dao mỉm cười: “Không có gì, chỉ là vui thôi, tóm lại là em đang rất vui.”

Trần Ngân Hà chỉ vào má mình: “Nếu em đã vui vẻ như vậy thì thơm anh một cái trước mặt Hứa Gia Hải đi.”

Hứa Gia Hải đang đứng bên cạnh: “…”

Tô Dao nhướng mắt nhìn Trần Ngân Hà: “Sao anh suốt ngày thể hiện trước mặt Hứa Gia Hải vậy hả, đầu óc lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Hứa Gia Hải, chẳng có lẽ hai người mới chính là tình yêu của nhau?”

“Đội trưởng Tô, đừng có làm tôi buồn nôn thế chứ.” Hứa Gia Hải nói: “Cậu ta đang ghen ăn tức ở, ghim thù tôi. Năm ngoái cô tặng bánh quy cho tôi, còn cậu ta thì không được ăn nên ghim đến tận bây giờ, đây là cố tình trả thù tôi đó.”

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà: “Anh muốn ăn bánh quy sao không nói với em, em nướng cho anh, làm bánh hình trái tim, cho thêm thật nhiều socola và mứt dâu.”

Hứa Gia Hải có lòng khuyên nhủ Tô Dao: “Cô mà chiều chuộng cậu ấy như vậy là cậu ấy sẽ được đằng chân lân đằng đầu cho xem.”

Trần Ngân Hà hơi cúi người xuống, nghiêng đầu đưa má đến gần Tô Dao, như thể không có được nụ hôn của cô thì anh sẽ không di chuyển vậy.

Hứa Gia Hải cong môi mỉa mai: “Gớm mặt, còn muốn người ta chủ động hôn nữa, sao không lên trời luôn đi.”

Chỉ thấy Tô Dao nhón chân, nhanh chóng hôn Trần Ngân Hà một cái, lại không phải hôn vào má mà là vào môi anh. Cô còn chưa kịp rời khỏi môi anh, đã bị anh giữ sau gáy, mãnh liệt hôn lại.

Hứa Gia Hải: “…” Được, hiện tại thì cái người nào đó đúng là lên trời thật rồi.

Hứa Gia Hải thở dài: “Đội trưởng Tô, cô bị hư hỏng theo luôn rồi!”

Tô Dao nhấc mu bàn tay lên lau nước miếng trên môi do bị Trần Ngân Hà hôn, có chút ngượng ngùng mỉm cười: “Vì thích anh ấy quá nên không kiềm chế được, xin lỗi Giám đốc Hứa, lần tới sẽ không hôn trước mặt anh nữa.”

Trần Ngân Hà: “Mà đóng cửa hôn.”

Hứa Gia Hải: “Không còn gì để nói nữa rồi, tuyệt giao đi.”

Nhớ lại năm đó, trong khi anh ta cuồng nhiệt “chiến đấu” với phụ nữ, thì Trần Ngân Hà còn phải dựa vào tay phải của mình để qua ngày, vậy mà hiện tại anh ta đã trở thành một người độc thân đáng thương hát bản tình ca. Hứa Gia Hải chịu đủ với cái đôi này rồi, nên quay người đi tìm Đường Chu.

Trần Ngân Hà nắm tay Tô Dao, nghịch ngợm ngón tay cô: “Em nói chuyện gì với Cung Dương mà lúc quay về lại vui thế?”

Tô Dao cảm thấy chột dạ vì mình đã nghi ngờ rồi điều tra sau lưng Trần Ngân Hà, sự thật lại chứng minh anh hoàn toàn thật lòng với cô, anh không lừa dối và giấu giếm cô.

Cô dỗ dành anh, nói: “Không có gì, chỉ là mấy ngày trước em nhờ Cung Dương chọn điện thoại giúp, chẳng phải anh nói điện thoại của anh bị rò điện hay sao, em muốn tặng anh một chiếc điện thoại mới, dành cho anh một niềm vui bất ngờ.”

Cô làm bộ không vui: “Bị anh phát hiện rồi, chẳng còn bất ngờ nữa.”

Trần Ngân Hà áp tay Tô Dao lên má cô, xoa xoa lòng bàn tay trên mặt cô, ánh mắt trìu mến: “Em đối xử với anh tốt thật, trước giờ chưa từng có ai đối xử với anh tốt như vậy.”

Anh càng nói vậy, trong lòng Tô Dao càng cảm thấy có lỗi, hối hận vì mình đã nghi ngờ rồi điều tra anh, hận không thể đối xử với anh tốt một chút, tốt thêm chút nữa.

“Giả bộ đáng thương cái gì? Lại còn trước giờ chưa từng có ai tốt với cậu như vậy.” Hứa Gia Hải tình cờ ngang qua, liếc nhìn Trần Ngân Hà một cái, rồi cười lạnh: “Trả lại tôi chiếc điện thoại năm ngoái tôi tặng cho cậu đây.”

Tô Dao: “…”

Trần Ngân Hà vờ như không nghe thấy, Tô Dao hỏi điện thoại của Trần Ngân Hà, nói giúp anh xem xem tại sao lại bị rò điện.

Trần Ngân Hà: “Ban đầu anh cho rằng nó bị rò điện, nhưng sau đó mới phát hiện không phải, chỉ khi gọi điện cho em thì tai anh mới bị tê, còn người khác thì không, vậy nên không phải rò điện mà là bị điện giật, là cảm giác dòng điện tình yêu chạy qua.”

Tô Dao mỉm cười: “Anh có thể đừng đạo đức giả như thế được không?”

Trần Ngân Hà nhìn cô: “Không thể.”

Tô Dao lại cười, đôi mắt to tròn cong cong, ánh mắt sáng ngời dưới ánh đèn.

Trần Ngân Hà nhìn đến mê muội: “Em thật đẹp.”

Tô Dao: “Nói nhỏ thôi, để người khác nghe thấy rồi.”

Trần Ngân Hà cúi người, ghé vào tai Tô Dao, thấp giọng nói một câu, cô nghe xong lập tức đỏ bừng cả mặt, rồi nhấc tay lên đánh anh.

Hứa Gia Hải không thể chịu nổi nữa: “Hai người đủ rồi đó, đừng có tình anh ý em, thắm thắm thiết thiết, tán tỉnh qua lại nữa, tàn tiệc rồi, mau đi thôi.”

Một nhóm người ra ngoài cổng quán karaoke, Tô Dao đi cùng Chu Tiểu Nghiên, tối nay đến chỗ cô ta ngủ, Trần Ngân Hà không uống rượu nên lái xe đưa bọn họ về.

Về đến cổng khu nhà của Chu Tiểu Nghiên, Trần Ngân Hà giúp Tô Dao mở cửa xe: “Sáng mai anh đến đón em đi làm.”

Tô Dao gật đầu: “Được.”

Trong lúc Chu Tiểu Nghiên không để ý, Trần Ngân Hà cúi xuống hôn cô một cái rồi quay người lên xe. Nụ hôn của anh chỉ là một cái chạm nhẹ, khi môi hai người chạm nhau đầu lưỡi anh khẽ liếm vào khe hở giữa môi cô, rồi nhanh chóng rời đi. Tô Dao bị anh làm cho tâm can ngứa ngáy, suýt chút nữa thì kìm không được đã ôm lấy anh và hôn lại.

Đợi đến khi Trần Ngân Hà lên xe lái đi xa rồi, lúc này cô mới hoàn hồn, anh đúng thật là con cáo đực ngàn năm thành tinh.

Tô Dao vừa xoay người đi theo Chu Tiểu Nghiên lên lầu, vừa lấy điện thoại ra nhắn tin cho Cung Dương nhờ cậu ấy giới thiệu cho mình vài mẫu điện thoại, với ý đồ che đậy cuộc điều tra bí mật về Trần Ngân Hà của mình.

Ngày hôm sau, Tô Dao đến phòng kỹ thuật tìm Cung Dương, hỏi cậu ấy về việc giới thiệu mẫu điện thoại: “Không sợ tốn tiền, cấu hình phải cao, quan trọng nhất là mẫu mã phải đẹp.”

Mẫu mã không đẹp sẽ không xứng với chàng tiên nhỏ.

Cung Dương giới thiệu cho Tô Dao một vài mẫu mã của thương hiệu nổi tiếng: “Ở cả trang này, chị chọn đi.” Nói xong liền nhường chỗ cho Tô Dao, còn mình thì ngồi bên cạnh sắp xếp đống figure [2] mới trên bàn của mình.

Tô Dao chọn xong điện thoại, quay lại nhìn Cung Dương: “Tổng tấn công, cậu trúng xổ số đấy à, sao lại mua nhiều figure cùng lúc thế này, chỗ này cộng lại ít nhất cũng phải đến trên một vạn đấy nhỉ?”

Cung Dương không hề rời mắt khỏi đống figure, thích đến khủng khiếp: “Được người ta tặng.”

Tô Dao có chút tò mò: “Ai mà đại gia thế?”

Một đồng nghiệp trong bộ phận kỹ thuật ở bên cạnh nói: “Còn là ai được nữa, đương nhiên là đội phó Trần cao ráo đẹp trai giàu có nhất Cục Công an thành phố rồi, anh ấy mang đồ ăn đến cho tất cả bọn tôi, tủ lạnh còn chẳng chứa nổi, là Ngô Thanh Đào xách đến, đội trưởng Tô, cô không biết sao?”

Quả thật là Tô Dao không biết, đến cả Ngô Thanh Đào cũng không đề cập chuyện này với cô.

Tô Dao cầm một con figure lên xem, rồi hỏi Cung Dương: “Anh ấy tặng đồ cho cậu làm gì? Làm việc bất bình thường ắt có khuất tất, chẳng có miếng bánh nào tự nhiên từ trên trời rơi xuống, cậu không sợ bị người ta lừa à?”

Đặc biệt là Trần Ngân Hà, cô thân thiết với anh như vậy mà vẫn thường xuyên không hiểu anh đang nghĩ những gì.

Cung Dương: “Em thì có gì để lừa, đội phó Trần bảo em điều tra giúp anh ấy vài việc, chỗ figure này là phần thưởng của em.”

Tô Dao tập trung: “Anh ấy bảo cậu điều tra gì thế?”

Cung Dương: “Về việc liên quan đến kỳ thi đại học cho người trưởng thành, như: Tài liệu, câu hỏi, chính sách, vân vân, nói là điều tra giúp một người bạn.”

Tô Dao gật đầu, có lẽ Trần Ngân Hà hỏi giúp Chu Tiểu Nghiên. Tuy nhiên, việc điều tra tài liệu như thế này thì Ngô Thanh Đào hoàn toàn có thể làm được, tìm Cung Dương có hơi quá mức cần thiết rồi.

Tô Dao nghĩ đến việc tối qua khi ở phòng hát mình đã tránh mặt Trần Ngân Hà để nhận điện thoại của Cung Dương, có phải anh đã biết việc cô điều tra anh rồi không?

Tô Dao hỏi: “Ngoài việc thi đại học cho người trưởng thành ra thì anh ấy có nói chuyện gì khác với cậu không?”

Cung Dương: “Có nói ạ.”

Trái tim Tô Dao khẽ chùng xuống, mục đích Trần Ngân Hà tìm Cung Dương quả nhiên không phải tìm hiểu giúp Chu Tiểu Nghiên, mà là anh muốn biết xem tối qua cô tìm Cung Dương làm gì.

Cung Dương thấy sắc mặt Tô Dao không ổn, nên nhỏ giọng nói với cô: “Chị Tô, yên tâm, em không nói với đội phó Trần việc chị nhờ em điều tra chi tiêu của anh ấy đâu, chỉ nói vài câu về việc chị nhờ em tìm điện thoại thôi.”

Tô Dao biết Trần Ngân Hà rất thông minh, nếu anh muốn biết một chuyện gì đó thì sẽ tìm một vạn cách để moi nó ra khỏi miệng người ta. Đừng nói đến một nhân viên kỹ thuật có trái tim ngây thơ như Cung Dương, ngay đến người suốt ngày phải chiến đấu với tội phạm như cô cũng chẳng thể nào phòng bị được anh.

Tô Dao lo lắng nuốt nước miếng: “Hai người nói chuyện với nhau thế nào, kể lại cho tôi nghe, không được bỏ sót dù chỉ là một chữ.”

Cung Dương vô tội gãi đầu: “Em làm sao mà nhớ rõ được như vậy, quên rồi ạ.”

Tô Dao ra khỏi phòng kỹ thuật, cô nghi ngờ rằng Trần Ngân Hà đã biết, anh biết việc cô điều tra anh rồi, ngay cả Cung Dương không nói thì anh cũng sẽ suy luận ra được việc cô điều tra anh.

Tô Dao ôm trái tim nặng nề quay lại văn phòng, vừa vào liền liếc sang vị trí của Trần Ngân Hà một cái. Anh đang ngồi trên ghế tận hưởng, hấp thụ làn sương của nước trên dãy núi Los Angeles phun ra từ máy tạo độ ẩm, lưng dựa vào ghế, vươn cánh tay dài ra gõ chữ trên máy tính, vẻ mặt lười biếng, không khác gì so với ngày thường.

Nghe thấy tiếng cô đi vào, anh quay đầu sang khẽ mỉm cười với cô, đôi mắt đào hoa cong cong, tình yêu ngập trong ánh mắt như muốn trào ra ngoài, có muốn giấu cũng chẳng giấu nổi.

Tô Dao quay lại chỗ ngồi của mình, trong lòng vô cùng bất an, không biết tình hình hiện tại của Trần Ngân Hà thế nào, rốt cuộc có biết việc cô lén lút điều tra anh hay không? Nếu như biết bản thân mình bị nghi ngờ, không được tin tưởng, vậy chắc chắn sẽ tức giận nhỉ, nhưng xem dáng vẻ của anh thì không có vẻ gì là đã biết. Tuy nhiên, anh cũng không thể vô duyên vô cớ đến tìm Cung Dương, lại còn tặng cậu ta một đống figure nữa.

Tô Dao rối rắm đến mức hai hàng lông mày nhíu chặt, cô kiểm tra email công việc trên máy tính, thỉnh thoảng lại liếc nhìn sắc mặt Trần Ngân Hà vài cái.

Dưới bàn hai người không có vách ngăn, mà thông nhau, Tô Dao duỗi chân chạm vào ngón chân Trần Ngân Hà một cái, đối phương cũng chạm lại cô. Anh không những chỉ dùng ngón chân mà còn nhẹ nhàng xoa mắt cá chân cô, móc lấy bắp chân cô rồi vuốt ve qua lại.

Toàn thân Tô Dao cứng ngắc, trong lòng vừa tệ dại vừa ngứa ngáy, bị anh xoa đến mềm nhũn cả chân. Cô đỏ mặt, lén lút ngước lên nhìn anh một cái, nhưng anh lại như không để ý, vẫn tiếp tục cúi đầu gõ chữ trên máy tính, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, như thể người đang móc chân cô dưới gầm bàn không phải là anh vậy.

Tô Dao bị biểu cảm nghiêm túc nhưng lại âm thầm lẳng lơ này của người đàn ông khiến cho tâm can ngứa ngáy, phải với lấy cốc nước trên bàn uống liền mấy ngụm.

“Quét mại d.âm, quét mại d.âm đây!”

Tiếng hò hét đột nhiên vang lên ầm ầm trong văn phòng, Tô Dao sợ đến mức không cầm chắc cốc nước, khiến nước đổ lên ngực, phải vội vàng rút khăn giấy ra lau. Lại chỉ trông thấy người đàn ông nào đó nhìn vẻ hốt hoảng chột dạ của cô rồi mỉm cười.

Tô Dao xua đuổi sóng gió đang dâng lên trong lòng, ổn định lại tinh thần, nói với đội trưởng Hoàng vừa đi vào: “Đội trưởng Hoàng, anh muốn quét mại d.âm thì ra ngoài mà quét, đến chỗ chúng tôi quét cái gì thế, văn phòng chúng tôi trong sạch lắm!”

Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao khẽ cong môi mỉm cười, rõ ràng là đang cười sự đạo đức giả của cô. Tô Dao trừng mắt nguýt Trần Ngân Hà một cái, bảo anh đừng có đùa bỡn.

Đội trưởng Hoàng đi đến trước bàn Tô Dao, ngồi xuống chiếc bàn trống bên cạnh: “Nhân lực bên đội tôi không đủ, gần đây đội bọn cô không có vụ án, cho tôi mượn mấy người nhé, tôi đã nói qua với sếp rồi, lát nữa sẽ gửi mail sau.”

Tô Dao: “Ngành công nghiệp mại d.âm của các anh xảy ra vụ án lớn nào à?”

“Mấy người mới là ngành công nghiệp mại d.âm thì có, chúng tôi là quét mại d.âm.” Đội trưởng Hoàng nói: “Vụ án lớn thì không, mà là có hai đối tượng hành nghề mại d.âm mất tích, nghi ngờ bị giam cầm hoặc bị bắt, bán, cần hỗ trợ điều tra hình sự.”

Tô Dao suy đoán: “Bị giam cầm hoặc bắt bán, bắt bán và giam cầm, thậm chí là bị giết hại, đều có khả năng.”

Đội trưởng Hoàng gật đầu: “Hai người này không phải là loại gái rẻ tiền bình thường, một người vô cùng xinh đẹp, một người không những xinh đẹp mà trình độ học vấn còn cao, là một cử nhân. Điều kiện tốt như vậy có thể bán được giá cao, nên khả năng bị bắt cóc rồi đem đi bán rất lớn.”

Tô Dao ngẫm nghĩ, chắc chắn không phải bị bán lên núi, người ở đó chẳng mua nổi, có lẽ được bán cho người lắm tiền rồi. Ở đây có một điểm nghi vấn, người có tiền thì chẳng thiếu người đẹp, hà tất gì phải mua gái mại d.âm, có quá nhiều yếu tố không an toàn.

“Chúng tôi nghi ngờ đến hai khả năng.” Đội trưởng Hoàng nói: “Thứ nhất là băng nhóm đứng sau chúng đã gộp hai người họ lại, làm giả thân phận mới, rồi mới mang đi bán. Thứ hai, bọn chúng đã bán hai người họ cho mấy người giàu có sở thích đặc biệt.”

Sở thích đặc biệt ở đây thường đề cập đến việc lạm dụng tình d.ục, hoặc thậm chí là lạm dụng tình d.ục rồi giết.

Tô Dao cảm thấy tính nghiêm trọng của sự việc: “Vậy trước mắt các anh đã điều tra được gì rồi?”

Đội trưởng Hoàng vò đầu bứt tai: “Hai người đó không phải gần đây mới xảy ra chuyện, nhưng luôn không có ai báo án. Mấy ngày trước bắt được một tên cầm đầu nhỏ nhóm buôn bán d.âm, đã lấy được một bản danh sách từ chỗ anh ta, chúng tôi ra quân bắt người theo danh sách đó, mới phát hiện không tìm thấy hai cô gái trong bản danh sách. Sau đó, điều tra thì biết được đã vài tháng rồi không có ai trông thấy hai người họ.”

Tô Dao đã hiểu, thời gian trôi qua quá lâu, đã không còn có thể điều tra dễ dàng được rồi. Nếu như lại tiếp tục có người mất tích thì có thể lập tức lập án điều tra hình sự kết hợp.

Tô Dao chỉ ra ba người, bảo bọn họ phối hợp làm việc với độ trưởng Hoàng. Sau khi đội trưởng Hoàng đưa người đi, Tô Dao vào văn phòng nhỏ gọi điện cho Chu Tiểu Nghiên, bảo cô ta đừng nghĩ tới việc kiếm tiền nữa. Trước tiên hãy xin nghỉ tại quán bar, vì gần đây không mấy yên bình.

Chu Tiểu Nghiên gấp gáp nói với Tô Dao: “Anh Ngân có đang bận không, tôi phát hiện một việc rất lớn muốn báo cáo với anh ấy.”

[1]:

Quỹ dự phòng nhà ở là phúc lợi xã hội dùng cho nhà ở, mang tính phổ biến và bắt buộc, chủ yếu được sử dụng để người lao động mua, xây mới, cải tạo, sửa chữa, trang trí nhà ở hoặc trả tiền thuê nhà.

[2]:

Figure: Là một mô hình nhân vật có thể tạo hình được làm bằng nhựa thông dụng nhất và thường dựa trên các nhân vật trong phim, truyện tranh, quân đội, trò chơi điện tử hoặc chương trình truyền hình; hư cấu hoặc lịch sử. Chúng thường được bán cho trẻ em trai và người lớn sưu tầm. (Ảnh minh hoạ)

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 73"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

xuyen-chung-chi-thanh-xuan.jpg
Xuyên Chứng Chỉ Thanh Xuân
13 Tháng mười một, 2024
anh-that-hua-roi.jpg
Anh Thất Hứa Rồi
24 Tháng mười một, 2024
Gon-gio-dem
Gợn Gió Đêm
23 Tháng 8, 2024
mot-ngan-dem-ngu-dong.jpg
Một Ngàn Đêm Ngủ Đông
18 Tháng 10, 2024

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online