Rơi Vào Ngân Hà - Chương 72
Chương 72: “Anh cũng nhớ em.”
Nghe thấy giọng của Ngô Nguyệt Oánh, tô Dao đứng dậy khỏi ghế sofa, đi tới: “Cậu tìm tớ à?”
Ngô Nguyệt Oánh mỉm cười với Tô Dao: “Ừm.”
Trên màn hình máy tính khổng lồ của phòng karaoke đang phát bài hát, xung quanh là tiếng nói chuyện ồn ào, hoà lẫn với bản nhạc rock sôi động, Tô Dao kéo Ngô Nguyệt Oánh ra ngoài cửa: “Ở đây ồn quá, chúng ta ra ngoài nói đi.”
Tô Dao mở cửa phòng bao, đợi Ngô Nguyệt Oánh bước ra rồi ra sau, khi đóng cửa lại phát hiện có gì đó không đúng, sao không đóng được thế này, cô nhìn lại, thì thấy Trần Ngân Hà cũng theo ra, còn đang chặn cửa nữa.
Tô Dao: “Em nói chuyện với bạn học cũ, anh đi theo làm gì?”
Trần Ngân Hà ra khỏi phòng bao, đứng bên cạnh Tô Dao, rũ mi nhìn cô: “Chẳng phải em đang theo đuổi anh sao, sợ em không nhìn thấy anh sẽ nhớ đến phát điên lên mất.”
Ngô Nguyệt Oánh đang đứng kế bên, Tô Dao bị mấy lời tục tĩu của Trần Ngân Hà làm cho giận đến đỏ mặt, cô đưa tay kéo kéo ống tay áo anh, bảo anh đừng có ăn nói lung tung nữa.
Trần Ngân Hà chậm rãi nhấc tay Tô Dao ra: “Đang ở nơi công cộng đó, em đừng có lột quần áo anh, không nhịn được thì cũng phải đợi về nhà đóng của lại đã chứ.”
Tô Dao: “…”
Tô Dao túm cánh tay Trần Ngân Hà, lôi anh sang một bên: “Rốt cuộc anh ra ngoài cùng em là muốn làm gì thế hả?”
Trần Ngân Hà liếc nhìn Ngô Nguyệt Oánh, rồi khẽ nhếch môi đầy khinh thường: “Cô ta có ý với anh.”
“Anh đang nói gì thế? Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, nói chuyện còn chưa nói thì sao người ta có ý với anh được?” Tô Dao nhướng mắt nhìn Trần Ngân Hà: “Em đồng ý là anh đẹp trai, nhưng Giám đốc Hứa, cùng mấy người Đường Chu cũng đau có kém cạnh, vậy mà anh mở miệng ra là nói Ngô Nguyệt Oánh thích anh, anh cũng quá tự tin, quá tự luyến rồi đó.”
Trần Ngân Hà mỉm cười, đôi mắt đào hoa cong cong: “Từ nhỏ anh đã lớn lên trong thương thầm nhớ trộm của đủ loại phụ nữ, nên vô cùng quen thuộc với anh mắt đó, cô ta muốn có được sự chú ý của anh.”
Tô Dao quay đầu nhìn về phía Ngô Nguyệt Oánh, vừa hay ánh mắt của đối phương cũng chạm vào cô, cô ta khẽ mỉm cười rồi quay đầu nhìn đi chỗ khác. Tô Dao cau mày, quả thực là Ngô Nguyệt Oánh đang nhìn Trần Ngân Hà.
Trần Ngân Hà nhướng mày: “Em cho rằng cô ta thay bộ đồ trên người là cho ai ngắm?”
Lần này, Tô Dao không phản bác lại Trần Ngân Hà nữa. Tô Dao ngước mắt, đèn ngoài hành lang trong quán karaoke hơi tối, khiến ánh mắt anh càng thêm thâm thuý, cổ áo sơ mi hơi mở, bên trên còn thắt chiếc cà vạt buộc lỏng, đuôi mắt khẽ nhếch lên, khiến cả người vô cùng không nghiêm túc.
Tô Dao thấp giọng mắng một câu: “Cả ngày làm bản thân mình như cành hoa đung đưa khoe sắc, biến vào trong phòng bao đi, đừng có ra ngoài đổ đốn lăng nhăng nữa.”
Trần Ngân Hà: “Anh coi như em đang khen anh đó nhé.”
Tô Dao: “Đồ không biết xấu hổ.”
Tô Dao mở cửa phòng bao ra, ấn vai Trần Ngân Hà đẩy vào trong, động tác vô cùng thô lỗ, không khá hơn là bao so với việc áp giải một nghi phạm phạm tội ác tày trời.
Trần Ngân Hà đứng bên cửa phòng bao, nhìn Ngô Nguyệt Oánh bằng ánh mắt trầm tĩnh, rồi thấp giọng nói với Tô Dao: “Đừng có đi quá xa.”
“Yên tâm, một cảnh sát như em còn sợ bị người khác bắt rồi đem bán hay sao?” Tô Dao nói: “Hơn nữa, người ta cũng biết em là cảnh sát rồi, nào đâu có gan dám bắt cóc em, không sợ bị truy nã toàn quốc hả?”
Trần Ngân Hà vuốt ve khuôn mặt Tô Dao, nở nụ cười phong lưu: “Mấy cô gái thông thường thì quá nhàm chán, “trèo lên” một nữ cảnh sát biết bao nhiêu hứng thú, mạo hiểm càng lớn thì sẽ đổi lại được càng nhiều kích thích và hưởng thụ, hiểu không hả cô gái?”
Tô Dao bị Trần Ngân Hà nhìn chằm chằm đến toàn thân tê dại, cô bỏ bàn tay anh đang sờ loạn trên mặt mình ra: “Anh là cảnh sát chứ không phải một tên quỷ háo sắc tâm lý xấu xa đen tôi, vậy nên cách suy nghĩ vấn đề có thể bình thường một chút không hả?”
“Em tưởng rằng anh đang nói đùa với em đấy à?” Trần Ngân Hà cúi đầu nhìn thời gian: “Hai mươi phút, nếu sau hai mươi phút mà em không quay lại anh sẽ cho nổ tung quán karaoke này.”
Tô Dao không thể không nhắc nhở anh: “Anh là cảnh sát, đừng có suốt ngày nghĩ tới việc giết người, đánh bom.”
Cô cảm thấy Trần Ngân Hà đang làm quá, chuyện bé xé ra to.
Trần Ngân Hà nâng mắt lên nhìn Ngô Nguyệt Oánh một cái, rồi thấp giọng nói: “Vừa rồi anh nói có chút không chính xác, cô ta không thích anh mà là ghen tị với em, cô ta ghen tị với em.”
Tô Dao cảm thấy Trần Ngân Hà càng nói càng thái quá: “Em thì có gì đáng để ghen tị, anh nhìn chiếc áo rách nát trên người em đi rồi nhìn người ta xem, người ta rạng rỡ bắt mắt thế nào, chẳng cần em phải nói nữa rồi đúng không?”
“Hơn nữa, trước đây cô ta là bạn cùng bàn cấp ba với em, tính cách hướng nội, điều kiện gia đình không được tốt, nên không mấy khi giao lưu với mọi người, em lại là đứa cả ngày chỉ biết cắm mặt vào học, cũng chẳng thích chơi, đơn điệu đến mức chẳng thể đơn điệu hơn nữa rồi. Hai đứa em thuộc loại không có cảm giác tồn tại trong lớp, đến việc mình là hoa khôi của lớp mà đến tận lần họp lớp vừa rồi em mới biết.”
“Mặc dù hiện tại cô ta thay đổi rất nhiều so với trước đây, nhưng bản thân cô ta không có động cơ, hoàn toàn không có lý do để ghen tị với em.”
Trần Ngân Hà nhấc tay lên xoa xoa đầu Tô Dao: “Sao cô ta lại không có động cơ, sự tồn tại của bản thân em chính là mối đe dọa của những người phụ nữ khác.”
Tô Dao từng nghe một câu nói, đó là trong mắt người tình hoá Tây Thi, trong mắt Trần Ngân Hà, vẻ đẹp của Tây Thi này phải nhân lên gấp mười, trong mắt anh, mọi người xung quanh đều đang thèm muốn Tây Thi này gấp mười lần. Tô Dao biết ngoại hình của mình không tệ, nhưng quả thực là đâu đến mức độ kinh thiên động địa.
Nói thì là thế, nhưng chẳng có người phụ nữ nào là không thích người được đàn ông của mình khen ngợi như vậy. Trong lòng Tô Dao cảm thấy đôi chút vui vẻ, cô lén lút liếc nhìn Trần Ngân Hà, khoảng thời gian này không mấy để ý tới anh, vậy mà hệ thống lời nói tình tứ của anh đã được nâng cấp rồi, thật sự đáng sợ. Nếu như cứ tiếp tục e là không ổn, cô sẽ bị anh ăn sạch mất thôi.
Trần Ngân Hà: “Cô ta vào phòng bao tổng cộng hai lần, lần đầu tiên cố tình thu hút sự chú ý của người khác, chỉ có anh là không nhìn cô ta, bởi vì khi đó anh đang nhìn em. Lần thứ hai vẫn vậy, cô ta đã thua em rồi.”
Trần Ngân Hà tiếp tục nói: “Chỉ cần nơi nào có em thì người khác sẽ không nhìn cô ta nữa, đây chính là lý do cô ta ghen tị với em.”
“Giả định, nếu em có thể dễ dàng cướp đi thứ mà cô ta có cố gắng thế nào cũng chẳng thể đạt được, đổi thành em thì em có phát điên hay không?”
Tô Dao: ” Em đâu có cướp thứ gì của cô ta.”
Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao: “Nếu đến bản thân em cũng không ý thức được mình đã cướp đồ của cô ta, thì đây mới chính là điều khiến người ta bực bội nhất.”
Tô Dao ngập ngừng, nói: “Tất cả đều chỉ là suy đoán của anh.”
Trần Ngân Hà: “Trước giờ anh chưa từng giả định về người khác, anh chỉ đưa ra lập luận dựa trên bằng chừng, Dương Sơ Mẫn là vậy, Lý Thư Bân là vậy, Phạm Hà là vậy và cô gái Ngô Nguyệt Oánh trước mắt đây cũng là vậy.”
Cái khác không nói đến, nhưng mắt nhìn người của Trần Ngân Hà quá sắc bén, Tô Dao tỏ vẻ đang rửa tai để lắng nghe.
Trần Ngân Hà: “Vừa rồi em cũng đã nói, trên người cô ta có hai đặc điểm rõ ràng nhất, mờ nhạt không có cảm giác tồn tại và nghèo khó.”
“Chúng ta nói về sự nghèo khó trước, như em đã thấy, cô ta đang liều mạng để kiếm tiền, dùng tiền đắp lên người, toàn thân đầy ngọc ngà trang sức, chỗ tiền này có sạch sẽ hay không lại là vấn đề khác. Bên cạnh đó, về việc mờ nhạt không có cảm giác tồn tại, thì hiện tại cô ta đã biến thành một bông hoa giao lưu, trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng muốn khiến bản thân mình có thể thu hút được tất cả ánh mắt của mọi người, tất cả những thứ này đều là sự bù đắp cho những khiếm khuyết tâm lý bệnh tật của bản thân cô ta.”
Những gì Trần Ngân Hà nói là đúng, có thế nào Tô Dao cũng không ngờ tới việc Ngô Nguyệt Oánh lại ghen tị với cô. Cũng may bọn họ không có hận thù sâu đậm gì, sau này cùng lắm không đi lại nữa là xong, không giao tiếp gì cũng chẳng sao.
Dường như thấy được suy nghĩ trong lòng Tô Dao, Trần Ngân Hà nhìn vào đôi mắt trong sáng lương thiện của cô, nói với giọng lạnh lùng: “Đừng bao giờ coi thường ác ý của một người.”
Cách đó không xa, Ngô Nguyệt Oánh đứng đợi đã lâu, nên lên tiếng gọi Tô Dao: “Dao Dao, cậu vẫn chưa nói chuyện xong sao?”
“Em qua đó đã.” Tô Dao nói với Trần Ngân Hà: “Sẽ quay lại trong hai mươi phút.”
Tô Dao đi đến trước mặt Ngô Nguyệt Oánh.
Ngô Nguyệt Oánh kéo cánh tay Tô Dao, mỉm cười dịu dàng: “Tớ đã tan làm trước giờ rồi, vừa hay cậu đang ở đây, từ sau buổi họp lớp lần trước, chúng ta vẫn chưa gặp nhau, đến văn phòng tớ hàn huyên chuyện cũ nhé?”
Vì lời nhắc nhở của Trần Ngân Hà, nên Tô Dao đã cảnh giác với Ngô Nguyệt Oánh hơn đôi chút: “Bạn tớ còn đang tổ chức sinh nhật, tớ ra ngoài lâu quá thì không hay, dưới lầu một chẳng phải có phòng nghỉ sao, đến đó ngồi đi.”
Ngô Nguyệt Oánh khẽ cười: “Được.”
Ngô Nguyệt Oánh đang đi đôi giày cao gót mười phân, dường như bị vướng vào chân váy, nên dứt khoát tháo giày ra xách trên tay, cứ thế bước chân trần trên thảm. Thảm trong quán karaoke là màu tím, bàn chân cô ta lại rất trắng còn sơn móng chân màu đỏ tươi nữa. Một tay cô ta xách đôi giày cao gót mảnh mai, tay còn lại nhấc váy, lộ ra cảm giác thần bí mạnh mẽ. Đón lấy ánh nhìn, khiến người khác tò mò, không khỏi tập trung sự chú ý lên người cô ta, đoán xem cô ta có phải là nàng Lọ Lem trốn khỏi buổi dạ hội hay không.
Tô Dao cùng Ngô Nguyệt Oánh xuống lầu một, khi đi vào phòng nghỉ thì trên màn hình LCD ngoài đại sảnh đang phát một đoạn video ngắn tuyên truyền về an toàn. Là tuyên truyền của Cục Công an thành phố Vân Giang, yêu cầu trong vòng ba tháng trước và sau Tết, tất cả các tụ điểm vui chơi giải trí mỗi ngày nên phát lại ít nhất là mười phút.
Thật không may người mẫu cho mọi đoạn video tuyên truyền của Cục Công an thành phố đều do Tô Dao và Lục Hải Minh đảm nhiệm. Hoa khôi cảnh sát kiêu sa, Lục Hải Minh thì cao to vạm vỡ, hai người cầm súng đứng trước ống kính trông vô cùng đẹp mắt, đồng thời cũng tạo cảm giác an toàn cho người dân. Trong video, Tô Dao trang điểm nhẹ nhàng, mặc đồng phục cảnh sát, thần sắc xinh đẹp nghiêm nghị, ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Trong đoạn phim ngắn đó, Tô Dao có nói một câu: “
Thực thi pháp luật công bằng.”
Lục Hải Minh nói: “
Trung thành với nhân dân
.”
Tô Dao lại nói: “
Dũng cảm và giỏi chiến đấu
.”
Lục Hải Minh nói thêm: “
Diệt trừ cái ác, xoa dịu lòng dân
.”
Hai người tựa lưng vào nhau, cùng nhìn vào ống kính, rồi đồng thanh: “
Tâm tình vui vẻ, hun đúc tâm hồn người cảnh sát!”
Tô Dao vẫn nhớ khi quay đoạn video ngắn này, cô và Lục Hải Minh đã bị Lưu Khoa ở bộ phận tuyên truyền mắng cho một trận tơi bời. Họ không phải là diễn viên chuyên nghiệp, nên không biết diễn xuất, cách nói và cơ thể đều cứng ngắc, quay trong vòng một tuần, cuối cùng… cũng chẳng quay cho ra hồn, sau đó vì thời gian gấp rút nên phải chọn ra một bản rồi gửi lên trên.
Tô Dao nhìn mình và Lục Hải Minh mỗi người nói một câu trong đoạn video, như thể đang biểu diễn Crosstalk [1], còn là loại chẳng có bất cứ biểu cảm gì trên khuôn mặt, cô xấu hổ đến mức ngón chân bám chặt xuống đất, hận không thể quay người rời đi, vờ như không quen biết hai tên ngốc trong màn hình.
Nhiều người tại đại sảnh bị thu hút bởi nữ cảnh sát trong đoạn video tuyên truyền.
“Khí chất ngời ngời, lý tưởng khi còn nhỏ của tôi là làm cảnh sát, nhưng đáng tiếc là thể chất không ổn, thật ngưỡng mộ cô ấy.”
“Tôi cảm thấy đây không phải là cảnh sát, có lẽ họ mời nữ diễn viên hoặc người mẫu nào đó, nếu không thì lấy đâu ra cảnh sát xinh đẹp như vậy chứ?”
“Đúng thế, có ngoại hình thế này thì ai lại đi làm cảnh sát, chỉ cần khuôn mặt cũng có thể mua được biệt thự ở Lâm Giang rồi.”
“Tôi cảm thấy là cảnh sát thực thụ, mấy người xem động tác cầm súng của cô ấy kìa, tư thế, dáng lưng thẳng tắp, vừa nhìn đã biết là được đào tạo chuyên nghiệp rồi.”
Cứ thế cho đến khi đoạn video kết thúc sau vài lần phát lặp lại, nhưng mọi người trong đại sảnh vẫn chưa hài lòng, có người bảo nữ nhân viên tiếp tân phát thêm vài lượt nữa, bọn họ xem vẫn chưa chán. Nữ nhân viên ở quầy lễ tân cũng thích ngắm người đẹp, những mỹ nhân kiêu sa thế này lại càng hiếm khi thấy.
Cô ta đã xem đoạn phim tuyên truyền này không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn chẳng thấy chán, đang định chiếu thêm vài lần để đáp ứng nhu cầu của đông đảo mọi người, thế nhưng lại phát hiện ánh mắt của một người đứng trong đám đông cách đó không xa liếc về phía cô ta một cái, nên chỉ đành nói với mọi người: “Hôm nay chiếu nhiều quá rồi, chẳng có gì đáng xem nữa.”
Quản lý của quán karaoke này là Ngô Nguyệt Oánh.
Mọi người trong đại sảnh nhận ra Tô Dao liền ngạc nhiên chạy đến: “Xin chào, chị có phải nữ cảnh sát trong đoạn phim tuyên truyền kia không?”
Tô Dao khẽ khựng lại rồi mỉm cười: “Không phải đâu.” Cô không thích bị người khác vây quanh.
Một trong hai cô gái nhận ra cô có tính cách hoạt bát: “Em không nhận lầm người đâu, chắc chắn là chị, chị cảnh sát, chị ngầu thật đó.”
Tô Dao chẳng thể phủ nhận, nghĩ đến hiện tại mình đang là đại diện cho hình tượng của Cục Công an thành phố, nên chỉ đành lộ ra nụ cười vì dân phục vụ: “Cảm ơn.”
Cô gái lấy điện thoại ra, có chút ngượng ngùng hỏi: “Bọn em có thể chụp ảnh với chị không, em và mẹ đều rất thích chị, mỗi lần đoạn video tuyên truyền kia phát trên TV là mẹ em đều dán chặt mắt vào xem, nói cô gái này thật xinh đẹp, gương mặt có hậu.”
Tô Dao lịch sự mỉm cười.
Cô gái đưa điện thoại cho bạn đi cùng, còn mình thì đứng bên cạnh Tô Dao để người bạn kia chụp ảnh hai người họ.
Bên này động tĩnh quá lớn, nên một nhóm người nhìn qua đồng thời nhận ra Tô Dao, thậm chí trong đó còn có đại diện của một công ty môi giới người nổi tiếng. Người đại diện đi tới, đưa danh thiếp của mình cho Tô Dao và giới thiệu thân phận của bản thân, hỏi Tô Dao có ý định gia nhập giới giải trí hay không.
Tô Dao lịch sự từ chối: “Cảm ơn sự đánh giá cao của anh, tôi không có tài năng đó, anh cũng đã thấy rồi, diễn xuất của tôi cứng như khúc gỗ, tôi vẫn thích hợp làm cảnh sát hơn.”
Người đại diện quan sát Tô Dao vài lần, mắt nhìn của anh ta rất nổi tiếng trong ngành, người mà anh ta nhắm trúng không nổi tiếng thì cũng sẽ là cực nổi tiếng. Anh ta sớm đã xem đoạn video tuyên truyền của Cục Công an thành phố, cảm thấy nữ cảnh sát đó thật đẹp, thật không ngờ người thật lại đẹp tới mức độ này.
Cô chưa từng phẫu thuật thẩm mỹ, tóc và mắt đều là màu đen tuyền, làn da trắng như tuyết, đôi mắt to tròn, sống mũi cao và nhỏ, điều nổi bật nhất chính là đôi môi không những đỏ tự nhiên mà còn căng mọng đầy đặn. Do thường xuyên luyện tập càng khiến vóc dáng cô trở nên căng tràn sức sống, với vòng eo mỏng manh cùng đôi chân thon gọn, cơ thể không chút mỡ thừa. Thật hiếm khi thấy một người phụ nữ có vẻ đẹp vừa hoang dã vừa gợi cảm thuần khiết như vậy.
Mặc dù quần áo trên người cô mặc bình thường đến mức chẳng thể bình thường hơn, đến gương mặt cũng không trang điểm. Nhưng chỉ cần cô xuất hiện thì mọi người xung quanh đều sẽ trở thành phông nền cho cô. Sự tồn tại của họ là để tạo nên vẻ độc đáo của cô, cô nên đứng ở trung tâm của sân khấu để tận hưởng niềm ngưỡng mộ của hàng triệu người.
Người đại diện vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục nói với Tô Dao: “Cô không muốn gia nhập giới giải trí cũng được, có một số quảng cáo và phim cần đến cảnh sát thực sự, là loại chỉ có thời lượng khoảng vài phút, cô có cân nhắc một chút không?”
Chỉ cần cô sẵn sàng xuất hiện trước ống kính, cho dù chỉ là vài phút thì anh ta cũng đủ tự tin khiến cô trở nên nổi tiếng. Không cần biết diễn xuất có tốt hay không, chỉ cần với khí chất của khuôn mặt này thôi vẫn sẽ nhận được sự ngưỡng mộ của khán giả.
Tô Dao mỉm cười: “Bản thân là người của tổ chức tư pháp, thì việc tham gia biểu diễn nghệ thuật riêng tư là vi phạm kỷ luật, thực sự xin lỗi.”
Ngô Nguyệt Oánh đi tới, nói với người đại diện: “Cô ấy không đồng ý thì không cần ép đâu, quán karaoke chúng tôi rất nhiều các cô gái xinh đẹp, anh xem có thấy ai phù hợp không?”
“Điều kiện mà tôi cần không chỉ có xinh đẹp.” Người đại diện lắc đầu đầy tiếc nuối: “Chỗ các cô không có.”
Ngô Nguyệt Oánh khẽ cười: “Vậy sao, xem ra nếu không phải cô ấy thì không được rồi.”
Bên cạnh còn có một vài người đang xếp hàng chờ chụp ảnh cùng Tô Dao, Tô Dao chỉ có thời gian là hai mươi phút, nên chẳng thể chụp riêng với từng người, đành gọi tất cả lại rồi nhờ nhân viên lễ tân chụp một tấm ảnh tập thể, coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Nữ nhân viên ở quầy lễ tân nhìn thấy Ngô Nguyệt Oánh ở bên cạnh, nên gọi một tiếng: “Quản lý Ngô, chị không chụp ạ?”
Ngô Nguyệt Oánh mỉm cười: “Tôi không chụp, mọi người đều thích nữ cảnh sát xinh đẹp, tôi đứng vào giữa không thích hợp.”
Nữ nhân viên lễ tân vô tư nói một câu: “Không sao đâu Quản lý Ngô, chị đứng sang một bên cũng được, lần tới rửa tấm ảnh này ra treo trên tường, còn có thể quảng bá cho quán của chúng ta nữa kìa.”
Nữ nhân viên lễ tân không để ý thấy sắc mặt của Ngô Nguyệt Oánh đã thay đổi.
Ngô Nguyệt Oánh đi sang bên cạnh gọi điện cho người phụ trách bộ nhận nhân sự: “Tiểu Linh ở quầy lễ tân, ngày mai có thể không cần đến làm việc nữa rồi, lý do là làm việc riêng trong giờ làm việc.”
Quản lý Nhân sự: “Con người tiểu Linh rất tốt mà, được việc, linh hoạt, xinh đẹp, đầu óc cũng nhanh nhạy, đã làm ở chỗ chúng ta hơn ba năm rồi, lần trước ông chủ còn nói với tôi chuẩn bị thăng chức cho cô ta lên làm trưởng bộ phận đón tiếp mà.”
Ngô Nguyệt Oánh lạnh lùng nói: “Cô ta giỏi giang, ưu tú như vậy, ở mãi chỗ chúng ta chẳng phải là lãng phí nhân tài sao?”
Quản lý nhân sự nghe ra Ngô Nguyệt Oánh không vui, không muốn tranh cãi với cô ta, dự tính lần tới sẽ xin chỉ thị từ ông chủ rồi mới quyết định có sa thải Tiểu Linh hay không, sau đó khẽ cười, nói: “Được, tôi biết rồi Quản lý Ngô.”
Quản lý nhân sự có tính toán riêng của mình, những tụ điểm giải trí như quán karaoke cần những cô gái có ngoại hình xinh đẹp, bán rượu bán trái cây, chọn bài hát hay hát kèm, đều có thể tăng thêm không ít thu nhập.
Bất cứ người đàn ông nào đến đây tiêu tiền đều không muốn người ngồi bầu bạn bên cạnh mình là một người xấu xí còn không bằng người phụ nữ của họ, nên đương nhiên là càng đẹp sẽ càng dễ bắt được ánh nhìn của người khác. Ngoài Tiểu Linh ra thì Ngô Nguyệt Oánh đã tìm đủ loại lý do để đuổi mấy cô gái xinh đẹp đi, đây không phải là điều mà ban Quản lý của quá karaoke muốn thấy.
Sau khi chụp ảnh, Tô Dao nói với nữ nhân viên lễ tân: “Ảnh có thể chụp, nhưng treo lên tường thì không, hiểu không?”
Thân phận của cô quá nhạy cảm, một khi treo ảnh lên tường, mọi người sẽ nghĩ rằng quán karaoke này đã được cảnh sát chứng nhận, nên tuyệt đối an toàn, vậy nếu có chuyện gì xảy ra thì cô sẽ phải chịu trách nhiệm hay không?
Tiểu Linh mỉm cười: “Được ạ, em biết rồi chị cảnh sát.”
Sau khi chụp ảnh xong, người đại diện vừa rồi lại đến tìm Tô Dao hỏi xin Wechat của cô, Tô Dao không muốn cho, nên nói với đối phương: “Bạn tôi vẫn đang đợi, tôi phải qua đó rồi.”
Nói xong liền bước về phía Ngô Nguyệt Oánh, người đại diện chỉ đành bỏ cuộc.
Tô Dao đi đến bên cạnh Ngô Nguyệt Oánh, nhìn thấy người đại diện kia cùng bạn của anh ta bước ra khỏi quán karaoke, lúc này cô mới thở phào một hơi: “Níu kéo người tài thật đó.”
Đôi mắt phượng của Ngô Nguyệt Oánh cong cong: “Còn không phải là do cậu quá bắt mắt sao, đã đẹp, năng lực hoạt động còn mạnh nữa, thực sự rất giống hồi còn đi học.”
Cô ta bí mật nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tô Dao, bàn tay buông thõng cạnh người nắm chặt, các đầu móng tay gần như cắm sâu vào da thịt, nhưng cô ta không hề cảm thấy đau đớn, gương mặt vẫn mang nở nụ cười tươi tắn.
Tô Dao: “Tớ đâu có muốn bị làm phiền, chỉ muốn yên bình sống qua ngày thôi.”
Ngô Nguyệt Oánh cong môi, khoé môi lộ ra ý tứ châm chọc, nhưng giọng điệu lại vô cùng ấm áp, vô hại: “Thật sao?” Miệng thì nói không muốn bị chú ý, nhưng đi tới đâu cũng thu hút mọi ánh nhìn, đúng là còn ngây thơ vô số tội hơn cả bạch liên hoa.
Tô Dao chỉ về phía phòng nghỉ bên cạnh: “Đến đó ngồi nhé?”
“Được.” Ngô Nguyệt Oánh vừa nói vừa thân mật khoác cánh tay Tô Dao: “Cậu uống gì không để tớ bảo lễ tân làm.”
Tô Dao mỉm cười: “Không cần đâu, bạn tớ còn đang tổ chức sinh nhật ở trên, lát nữa tớ còn phải lên đó.”
Ngô Nguyệt Oánh bảo nhân viên lễ tân làm hai cốc nước ép đào, cho thêm ít mật ong.
Hai người ngồi đối diện nhau trên sofa, Tô Dao uống một ngụm: “Ngọt thật đó.” Cô không thích uống quá ngọt, đoán rằng có lẽ Trần Ngân Hà sẽ thích, định lần tới có cơ hội sẽ làm cho anh uống.
Nghĩ đến Trần Ngân Hà, Tô Dao không khỏi nhìn cốc nước ép đào vài lần, đừng nói là bên trong có bỏ thuốc gì đó nhé. Cảm thấy bản thân mình hơi nghi thần nghi quỷ, nếu Ngô Nguyệt Oánh thực sự ra tay với cô thì chắc chắn không dám thực hiện ở đây.
Tô Dao không khỏi hụt hẫng khi nghĩ đến cảnh Ngô Nguyệt Oánh giúp mình rửa chỗ máu dính lên ghế khi tới tháng vào mùa Đông năm học lớp mười hai. Trong lòng cô thầm hy vọng rằng suy luận của Trần Ngân Hà đều là sai, nhưng vẫn có chút phòng bị, cảnh giác với Ngô Nguyệt Oánh.
Tô Dao bắt đầu hồi tưởng: “Thấy cuộc sống của cậu thật tốt, kiếm tiền cũng nhiều, tính cách thì vui vẻ thoải mái hơn trước đây, thật tốt quá.”
“Cậu cũng tốt mà, không khác chút nào so với trước đây.” Ngô Nguyệt Oánh nói: “Buổi họp lớp lần trước, sau khi Đào Chính An đưa cậu về nhà, hai người không có tiến triển gì sao?”
Tô Dao: “Không, cậu ta là người rất tốt bụng, rất ưu tú, sau này nhất định có thể gặp được một cô gái tốt hơn.”
Ngô Nguyệt Oánh nói bằng giọng trêu đùa: “Là vì cậu tìm được người đàn ông tốt hơn rồi phải không, là người trong phòng bao vừa rồi. Ngoại hình tuấn tú, khí chất cao quý, vừa nhìn đã biết rất giàu có, không giống người bình thường.”
“Khi nào thì hai người kết hôn thế, để tớ còn chuẩn bị tiền mừng.”
Tô Dao khẽ mỉm cười: “Vẫn còn sớm lắm.”
Giữa cô và Trần Ngân Hà vẫn còn khúc mắc cần giải quyết, tình trạng trước mắt là chưa thể ở bên nhau, cứ cho là hẹn hò rồi cũng sẽ chia tay, cô không thích chia tay, mà thích giải quyết vấn đề hơn. Chẳng hạn như sự cứng đầu và chiếm hữu không thể cứu vãn được của anh đối với cô, chẳng hạn như tất cả những thứ mà anh che giấu cô.
Có lẽ Trần Ngân Hà cũng hiểu, anh ôm cô hôn cô, chỉ duy nhất một điều đó là không đề cập tới việc để cô trở thành bạn gái của anh, cô biết anh thích mình thế nào và cô cũng thích anh như vậy, nhưng hai người họ không thể chỉ dựa vào tình yêu để có thể sống bên nhau đến đầu bạc răng long.
Ở cái tuổi này, chẳng ai còn là những cô nhóc cậu nhóc chưa trải sự đời nữa, người lớn thì lý trí là việc đương nhiên, có yêu mãnh liệt đến mấy thì cũng phải biết kiềm chế, không kiềm chế nổi cũng phải kiềm chế, nếu không cuối cùng sẽ chỉ cùng nhau bị huỷ hoại.
Ngô Nguyệt Oánh nhìn Tô Dao: “Nếu cậu đã không thích Đào Chính An thì tớ cũng có thể nói rồi, trước đây tớ thích Đào Chính An, rất thích cậu ta.”
Tô Dao sững sờ một lúc, cô hoàn toàn không ngờ rằng Ngô Nguyệt Oánh cũng từng thích Đào Chính An.
Ngô Nguyệt Oánh mỉm cười: “Chuyện này đâu có gì phải ngạc nhiên, điều kiện của cậu ta tốt, có rất nhiều cô gái thích cậu ta kìa, thêm tớ nữa cũng chẳng phải là nhiều.”
Tô Dao: “Xin lỗi, khi đó tớ không biết cậu thích cậu ta, nên đã nói nhiều điều không nên nói.”
Hồi ấy, cô chìm đắm trong học tập, không mấy giao lưu với các bạn trong lớp, chỉ thân thiết với Ngô Nguyệt Oánh, đương nhiên cũng tâm sự với cô ta rất nhiều chuyện thiếu nữ, ví dụ như việc mình có cảm tình với Đào Chính An. Giờ nghĩ lại, nếu như Ngô Nguyệt Oánh cũng thích Đào Chính An, mà phải nghe những lời nói đó của cô thì nhất định sẽ cảm thấy khó chịu.
“Không sao, tớ biết Đào Chính An cũng thích cậu. Vị trí của cậu ta ở phía sau hai đứa mình, trong giờ tự học cậu ta ngẩn ngơ nhìn bóng lưng cậu, trời mưa sẽ để lại cho cậu một chiếc ô.” Ngô Nguyệt Oánh nói: “Nữ sinh thích cậu ta nhiều như vậy nhưng trong mắt cậu ta chỉ có một mình cậu.”
Giọng điệu của Ngô Nguyệt Oánh khiến Tô Dao cảm thấy không thoải mái, cô có chút muốn rời khỏi đây: “Lần trước tớ đã nói rõ với cậu ta rồi, sau này nhất định cậu ta sẽ gặp được một cô gái tốt hơn.”
Ngô Nguyệt Oánh cầm cốc nước đào trên bàn lên uống một ngụm: “Tớ nhớ có một lần vào giờ Thể dục, cậu ta mua một chai nước đào nhưng lại ngại không dám đưa cho cậu, nên nhờ tớ giúp.”
Tô Dao nhớ ra: “Tớ luôn tưởng rằng là cậu mua cho tớ, tiếc là không cẩn thận làm rơi xuống đất, đổ cả ra ngoài, nên không uống được.”
Ngô Nguyệt Oánh mỉm cười, con ngươi hơi ngước lên trên, lộ ra khoảng lớn lòng trắng, nụ cười hờ hững không chạm tới đáy mắt: “Cậu không uống được, tớ đã tiếc nuối rất lâu đó.”
Vì cô ta đã nhổ nước bọt vào trong chai nước đào đó.
Tô Dao nhìn Ngô Nguyệt Oánh: “Về việc Đào Chính An, cậu có dự tính gì không?”
Ngô Nguyệt Oánh mỉm cười: “Người đầu tiên mà một cô gái thích luôn rất sâu sắc, tớ thực sự rất thích cậu ta, ngay cả việc cậu ta liếc nhìn bạn nữ khác một cái tớ cũng âm thầm ghen tuông, thật sự rất đau khổ.”
Tô Dao không lên tiếng, đến bản thân Ngô Nguyệt Oánh cũng nói vậy rồi, thì những gì Trần Ngân Hà nói hoàn toàn là đúng, cô ta ghen tị với cô.
Ngô Nguyệt Oánh tiếp tục: “Từ sau khi tốt nghiệp cấp ba cho tới học đại học, sau này ra trường làm việc, trong lòng tớ vẫn luôn thích cậu ta. Nhưng cậu ta luôn ở thành phố S, trước Tết này mới về, nên tớ cũng chẳng có cơ hội để liên lạc với cậu ta.”
Tô Dao ừm một tiếng, không tuân theo logic trò chuyện thông thường để thuyết phục cô ta dũng cảm theo đuổi tình yêu để không phải hối tiếc nữa. Ngô Nguyệt Oánh như vậy không xứng với Đào Chính An.
Ngô Nguyệt Oánh: “Những việc này đều đã qua rồi, tớ đã không còn thích cậu ta nữa.”
Cô ta đã có thứ mà mình thích hơn đó là tiền và vẻ ngoài chói loá.
Tô Dao nhìn đồng hồ trên tường ngoài đại sảnh, đứng dậy, nói: “Tớ phải đi rồi, nếu không bạn tớ sẽ phải đợi lâu.” Cốc nước đào trên bàn cô mới uống một ngụm cũng không có dự định cầm theo.
Ngô Nguyệt Oánh đứng dậy: “Được, lần tới chúng ta lại hẹn nhau, cuối tuần sau cậu có rảnh không, về thăm lại trường cũ nhé?”
Tô Dao: “E là không được rồi, cuối tuần sau tớ bận việc.”
Ngô Nguyệt Oánh nở nụ cười: “Vậy được, khi nào cậu có thời gian thì gọi cho tớ nhé, tớ thì lúc nào cũng được.”
Tô Dao: “Được.”
Ngô Nguyệt Oánh duyên dáng vén vạt váy kéo lê trên sàn nhà: “Đi thôi, tớ đưa cậu về phòng bao.”
Tô Dao không để Ngô Nguyệt Oánh tiễn mình: “Tớ tự lên được rồi.”
Lên đến trên tầng, vừa ra khỏi thang máy Tô Dao đã thấy Trần Ngân Hà đang đứng ngoài cửa phòng bao đợi mình. Anh mặc chiếc áo sơ mi màu hồng, trên cổ là chiếc cà vạt trễ nải, đang lười biếng đứng dựa vào tường, hai chân bắt chéo, một tay xỏ vào túi quần, tay còn lại nghịch chiếc bật lửa màu đen, hơi nghiêng đầu, tập trung cao độ, không biết đang nghĩ điều gì.
Khoảnh khắc trông thấy anh, tâm trạng cô đột nhiên đã tốt hẳn lên. Tình yêu là thứ gì đó thật khó giải thích, nó khiến người ta chẳng thể dừng lại. Sự nhàm chán mà Ngô Nguyệt Oánh mang đến đã bị cuốn sạch, lòng dạ cô trở nên phấn chấn, như thể đã rất lâu rồi không được gặp anh, chỉ muốn ôm anh vào lòng.
Nghe thấy tiếng thang máy, Trần Ngân Hà quay đầu lại, cuối cùng Tô Dao cũng biết anh đang làm gì, anh đang đếm ngược. Anh cho cô thời gian là hai mươi phút, vào khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh mở rộng vòng tay hướng về phía cô, mỉm cười đếm con số cuối cùng thành tiếng: “Không.”
Như thể nhận được mệnh lệnh chào đón, cô chạy về phía anh, được anh ôm eo nhấc lên, xoay tại chỗ một vòng. Anh ôm lấy cô, nhẹ nhàng cắm một cái lên vành tai cô: “Anh cũng nhớ em.”
[1]
Crosstalk (相声-Xiàngsheng): Là một loại hình nghệ thuật dân gian TQ, sử dụng các câu chuyện cười, câu đố vui và hát nói để gây cười cho khán giả. Nó chủ yếu được sử dụng để châm biếm, và ngày nay nó cũng được sử dụng để ca ngợi những một người hoặc một sự việc nào đó. Theo số lượng người, nó được chia thành nói chuyện chéo, nói chuyện độc lập, hoặc nói chuyện chéo nhóm.