Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Rơi Vào Ngân Hà - Chương 71

  1. Home
  2. Rơi Vào Ngân Hà
  3. Chương 71
  • 10
Prev
Next

Chương 71: Như đang tâm tình nỗi nhớ, lại như đang hung hãn báo thù.

Tô Dao từ phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy Trần Ngân Hà đang dựa vào bức tường ngoài hành lang, nên định đi ngang qua không thèm để ý tới anh.

Anh đưa cho cô chiếc túi giấy màu hồng, nhưng cô không nhìn chiếc túi mà nhìn chằm chằm vào anh. Sắc mặt anh xem ra khá chán nản, ánh mắt có chút thận trọng, mang theo sự nịnh nọt rõ ràng, anh đang xin cô làm hoà.

Đèn ngoài hành lang mờ ảo, ánh đèn ấm áp chiếu trên người anh, rơi xuống mặt đất bóng hình cao dài, khiến cảnh tượng trước mắt lộ ra vẻ hiu quạnh, cô đơn.

Ánh mắt Tô Dao khẽ dao động, cô dành cho người đàn ông đáng thương một ánh nhìn: “Anh ở đây làm gì?”

Trần Ngân Hà lấy khăn trong túi giấy ra, cầm trên tay hai chiếc, một hồng một đen: “Anh luôn cảm thấy khăn mua bên ngoài không đủ mềm, cũng không đủ ấm, không phải quá mỏng thì lại quá dày, không xù lông thì lại có mùi, không có chiếc nào xứng với em, nên đã tự tay đan cho em một chiếc.”

Anh đưa khăn tới trước mặt cô: “Em thích chiếc nào?”

Tô Dao cầm khăn lên sờ thử, nó dày hơn khăn bán bên ngoài, cũng mềm mại và thoải mái hơn, hoạ tiết trông thì là kiểu rất đơn giản nhưng thực ra cách đan lại vô cùng phức tạp. Hoạ tiết cầu kỳ nhưng lại thoải mái, không phô trương, đúng với phong cách của anh.

Tô Dao trả lại khăn cho Trần Ngân Hà: “Bây giờ thời tiết ấm lên rồi, không cần thiết phải quàng khăn nữa.”

Đây là ý tứ từ chối, không chịu tha thứ cho anh một cách dễ dàng.

Trần Ngân Hà cố nén sự bất an từ tận đáy lòng, cùng khao khát mãnh liệt muốn nuốt chửng người phụ nữ này chỉ trong một miếng.

Nhưng anh không để lộ nó ra mặt, chỉ chậm rãi cất chiếc khăn vào trong túi giấy, rũ mi nhìn cô: “Anh lúc nào cũng không thể bắt kịp như vậy, lúc nào cũng chậm một bước, trước đây cũng vậy, hiện tại cũng vậy.”

Tô Dao hừ một tiếng: “Anh đang ghen tuông với Đào Chính An, bản thân anh hoàn toàn không biết mình sai chỗ nào, đúng không?”

Trần Ngân Hà: “Anh biết, anh không nên không phân biệt đúng sai ghen tuông bừa bãi, không nên ép em viết H văn dài một vạn chữ. Thực ra, nếu em không muốn viết thì anh có thể viết cho em đọc.”

“Em không muốn đọc cái đó.” Sắc mặt Tô Dao đã thoải mái hơn rất nhiều, không còn lạnh băng băng và cứng ngắc như vừa rồi nữa: “Lần trước là anh ra tay đánh người trước, tuần tới em và Đào Chính An có một chút công việc cần phải liên hệ, đến lúc đó anh cùng em xin lỗi anh ta, rồi việc này coi như xong.”

Trần Ngân Hà cười lạnh: “Anh ta thèm muốn người con gái của anh đây, vậy mà còn bảo anh đây đi xin lỗi anh ta sao?”

Thấy thái độ này của anh, Tô Dao không khỏi nhíu mày.

Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao, khéo léo đưa đẩy cuộc nói chuyện, âm cuối còn không quên kéo dài, mang theo chút ấm ức: “Chẳng phải chỉ là xin lỗi thôi sao.”

“Không phải anh xin lỗi anh ta vì mình đã đánh anh ta, mà là vì em.” Anh đeo chiếc khăn màu đen cho cô: “Em có thể nói anh vô lý, nói anh thái độ, nhưng em không được ngó lơ anh.”

Tô Dao suýt chút nữa thì bị người đàn ông này khiến cho tức đến bật cười: “Anh cũng độc đoán thật đó, dựa vào cái gì mà bảo em không được ngó lơ anh?”

Nói xong liền cởi khăn ra ném vào mặt anh: “Tránh ra, đừng có chắn đường.”

Trần Ngân Hà không tránh, anh đứng yên tại chỗ, sắc mặt mịt mờ không rõ, sau một hồi đấu tranh tâm lý gay gắt, cuối cùng mới nói: “Anh sai rồi.”

Tô Dao nhìn vào mắt Trần Ngân Hà, như thể thông qua đôi mắt có thể nhìn thấu trái tim anh: “Ngoài việc này ra, anh còn gì muốn nói với em không?”

Cô hy vọng anh sẽ tự thú nhận, nói cho cô nghe tất cả mọi thứ về anh, không còn giấu giếm, tính toán với cô nữa.

Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao chằm chằm vài giây, rồi trầm giọng nói: “Em muốn biết chuyện gì, anh sẽ nói tất cả với em.”

Tô Dao thầm thở phào một hơi, kéo ống tay áo anh: ” Qua đây cùng em.”

Cô dẫn anh qua lối hàng lang, mở cửa cầu thang, leo lên nửa tầng và dừng lại ở khoảng cầu thang giữa hai tầng.

Sau khi trông thấy xung quanh không có camera, cô mới quay lại, nói: “Hơn một năm rưỡi trước có phải Minh Nguyệt là do anh thả đi không?”

Trần Ngân Hà rũ mi nhìn Tô Dao, giọng điệu kiên định: “Không phải, nếu anh thực sự có cảm tình với cô ta thì lúc đó sau khi thả cô ta đi sẽ không vạch ra kế hoạch bẫy cô ta vào bệnh viện tâm thần và bắt cô ta lại nữa.”

Tô Dao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Trần Ngân Hà, giống như đang thẩm vấn, không bỏ sót dù chỉ là một chút biểu cảm của anh: “Minh Nguyệt nói với phía cảnh sát là anh thả cô ta đi, đương nhiên, cô ta là một tội phạm chẳng còn đường thoát, vừa yêu vừa hận anh, nên quay lại cắn anh cũng chẳng phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.”

Tô Dao dừng lại, giọng điệu cũng trở nên trầm hơn: “Nhưng cô ta đã vượt qua máy phát hiện nói dối của cảnh sát, hơn nữa còn có người tận mắt chứng kiến anh thả cô ta đi. Cảnh sát không có bằng chừng, Cục phó Vương của tổ chuyên án chống xã hội đen hình như cũng có chút thiên vị anh, ông ấy hoàn toàn bất lực với anh.”

Cô nhìn anh: “Em không cần biết anh nói với người khác ra sao, Trần Ngân Hà, anh phải cho em một lời giải thích.”

Cô không muốn sau này, có một ngày khi cô yêu anh đến chết đi sống lại và chẳng thể nào rời xa anh, lại có một lượng lớn cảnh sát bất ngờ ập vào nhà của hai người, bắt anh đi ngay trước mặt cô, rồi nói với cô rằng người cô yêu là một tội phạm phạm phải tội tày trời. Nhân lúc tình cảm của cô dành cho anh chưa đến mức sẽ không thể sống nổi nếu không có anh, trong khi vẫn còn cơ hội để thoát thân thì cô muốn biết mọi thứ về anh một cách thật rõ ràng.

Đèn cầu thang là đèn cảm ứng, nó sẽ tắt khi không có người nói chuyện hoặc đi lại, lúc này cả không gian đã chìm vào bóng tối vô tận.

“Bộp” một tiếng, Tô Dao đạp mạnh chân cho đèn bật sáng, giọng nói mang theo chút nhẫn nhịn: “Câu hỏi này làm khó anh đến vậy sao?”

Khi ánh sáng rơi xuống, Trần Ngân Hà nhìn thấy đôi mắt sáng ngời như thuỷ tinh của Tô Dao, vẻ chờ mong trong mắt cô không hề phai nhạt bởi sự trầm lặng của anh. Cô đang hy vọng vào anh.

Trần Ngân Hà vuốt tóc Tô Dao, đặt một tay sau gáy cô, ôm cô vào ngực mình. Một lúc sau, anh mới buông ra: “Em biết anh và Chu Vũ Trần có ngoại hình giống nhau phải không, cậu ta còn rất mê muội anh, thích bắt chước anh. Từ cách ăn mặc, phong thái, cách cư xử, đại đa số đều có phần giống anh.”

Tô Dao ngước mắt lên: “Ý của anh là, người thả Minh Nguyệt đi là Chu Vũ Trần, sau đó bị người khác nhìn thấy đã hiểu lầm là anh? Thậm chí đến Minh Nguyệt cũng cho rằng đó là anh, nên cô ta mới vượt qua được máy phát hiện nói dối của cảnh sát?”

Trần Ngân Hà: “Ai đã từng gặp mẹ anh đều sẽ nói rằng anh giống hệt bà ấy, như thể được đúc ra từ cùng một khuôn, nhưng trên thực tế, Chu Vũ Trần càng giống mẹ hơn anh.”

Tô Dao không hiểu: “Nếu anh ta đã mê muội anh như vậy thì tại sao lại muốn hại anh?”

Trần Ngân Hà: “Cậu ta luôn không thích cảnh sát, không muốn anh làm cảnh sát.”

Tô Dao: “Tại sao anh không nói với cảnh sát rằng người thả Minh Nguyệt đi là Chu Vũ Trần?”

Trần Ngân Hà nhìn bóng mình in dưới đất: “Chẳng có ý nghĩa gì hết, không có bằng chứng, nói cũng vô ích.”

“Anh đã từng nợ cậu ta một thứ, nên coi như là trả lại cho cậu ta.”

Tô Dao thay đổi câu hỏi: “Hôm ở nhà khách Cục Công an thành phố Nam An, anh nói mình đi gặp thầy giáo, có thật không?”

Trần Ngân Hà nhướng mi, ánh mắt mang theo chút sắc bén không thể phát hiện: “Em điều tra anh?”

Tô Dao cười lạnh một tiếng: “Anh nghĩ ai cũng như anh, thích mưu mô tính toán với người khác chắc?”

“Chiều hôm đó ở trường Trung học phổ thông Nam An, tay anh đập vào quả bóng rổ, chê bẩn nên vào nhà vệ sinh rửa tay, giáo viên của anh đã nhìn thấy anh, nên tới hỏi em đó có phải là anh không. Rất rõ ràng, anh hoàn toàn không đi gặp ông ấy.” Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà: “Vậy nên, hôm đó sau khi ra khỏi nhà khách anh đã đi đâu, tại sao lại giấu em?”

Trần Ngân Hà lấy điện thoại ra, mở một đoạn video rồi đưa tới trước mặt Tô Dao: “Anh đi gặp Chu Vũ Trần, bảo cậu ta đem con mèo cho anh xem, địa điểm là một quán cà phê trong trung tâm thương mại Kim Bích.”

Tô Dao nhìn vào nó, trong đoạn video chỉ quay một con mèo đang nằm phơi mình dưới ánh nắng mặt trời, là con mèo Ragdoll màu trắng hồng, chính là con mèo mà Minh Nguyệt nuôi.

“Không phải anh nói con mèo đó sau khi được đưa ra khỏi nhà Minh Nguyệt đã chạy rồi sao?”

Trần Ngân Hà: “Vốn dĩ là chạy rồi, nhưng được Chu Vũ Trần tìm thấy, anh cũng mới biết cách đây không lâu, nên mới bảo cậu ta mang nó tới để anh xem.”

Tô Dao không thoải mái, nói: “Anh nhìn mèo thì cứ nhìn, tại sao lại phải giấu em, lẽ nào em lại đi cướp con mèo đó của anh?”

Trần Ngân Hà cụp mắt, dần hạ thấp giọng nói: “Anh sợ em không thích anh ở cạnh Chu Vũ Trần.”

Tô Dao thực sự không yên tâm về Chu Vũ Trần, nhưng cô có thể hiểu được Trần Ngân Hà, trên đời này, Trần Ngân Hà chỉ còn lại mình Chu Vũ Trần là người thân.

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà: “Sau này đừng giấu em những việc như vậy nữa, em không phải là người chẳng biết nói lý, nếu anh nói với em đàng hoàng tử tế thì em sẽ hiểu.”

“Sau khi gặp Chu Vũ Trần thì sao, còn làm gì nữa không?”

Trần Ngân Hà: “Lúc đó, anh chỉ muốn mau chóng về gặp em, làm gì còn thời gian mà làm việc khác nữa.”

Tô Dao ừm một tiếng, rồi cúi đầu nhìn xuống đoạn video trong điện thoại, thật vui vì con mèo suýt chút nữa bị siết cổ chết trong tay Trần Ngân Hà lại vẫn sống khỏe mạnh.

Thấy giọng điệu Tô Dao đã thoải mái hơn, ánh mắt Trần Ngân Hà lập tức phát sáng: “Em không trách anh nữa, đúng không?”

Tô Dao thở dài: “Anh đâu có giấu em đi gặp tình cũ, em trách anh làm gì?”

“Em không thích bị người ta lừa gạt tính toán, anh phải thề rằng sau này không được lừa dối em nữa, có chuyện gì phải nói cẩn thận với em, nếu còn lừa dối em…” Tô Dao nhìn vào mắt Trần Ngân Hà: “Thì anh đừng có làm chàng tiên nhỏ gì gì nữa, mà xuống địa ngục luôn đi.”

Trần Ngân Hà thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Được… Anh xuống địa ngục.”

Sau khi đã làm rõ mọi chuyện, Tô Dao cầm chiếc túi giấy trong tay Trần Ngân Hà, lấy chiếc khăn màu hồng đậm đưa cho anh: “Khăn rất đẹp, anh quàng cho em đi.”

Trần Ngân Hà mỉm cười: “Chẳng phải em nói mình thích màu đen à, sao lại giành màu hồng của anh?”

Tô Dao: “Bỗng nhiên em thích màu hồng, không được hả?”

Trần Ngân Hà vuốt thẳng chiếc khăn rồi cuốn một vòng quanh cổ Tô Dao. Làn da cô rất trắng, đôi môi hồng hào, màu hồng này thực sự hợp với cô. Khiến cô trông giống như một trái đào chín mọng mà người ta chỉ cần nhìn thôi cũng muốn cắn một miếng.

Tô Dao quàng xong khăn, ngắm nghía: “Hết sảy, anh còn biết đan hoạ tiết nữa à, đan cái gì đây, ‘S’ là gì?”

Trần Ngân Hà lấy chiếc khăn màu đen ra cho Tô Dao nhìn: “Ở đây đan chữ ‘C’, tưởng rằng em sẽ chọn chiếc này, nên anh mới đan chữ ‘Trần’.” [1]

‘S’ có nghĩa là ‘Tô’, Tô trong Tô Dao. 

Tô Dao ghép hai chữ cái lại với nhau, trên chiếc khăn màu hồng là chữ màu đen, trên khăn màu đen là chữ màu hồng, trong anh có em, trong em có anh, lưu lưu luyến luyến.

Tô Dao thấy trong túi vẫn còn một chiếc khăn nữa, nên lấy ra xem. Chiếc khăn này trông rất nhỏ, chỉ dài khoảng năm mươi phân, được đan bằng hai màu đen, hồng, cũng có chữ cái ‘CS’.

Tô Dao: “Thế này là sao?”

Đôi mắt đẹp như hoa đào của người đàn ông khẽ cong: “Đan xong khăn cho em và anh thì còn lại một chút len, vứt đi thì lãng phí, nên đan thêm một chiếc nhỏ.”

“Chiếc áo khoác có giá mấy vạn tệ nói vứt là vứt, tiêu ba mươi vạn mà chẳng hề chớp mắt thì không có tư cách nói câu lãng phí.” Tô Dao nhìn chiếc khăn nhỏ đan sau: “Nhỏ thế này thì quàng kiểu gì, còn không đủ một vòng nữa. ‘CS’ nghĩa là gì, Trần và Tô?”

Trần Ngân Hà khẽ cười: “CS, phải kết hợp chủ nhân của hai chiếc khăn này lại, khăn nhỏ thế này đương nhiên là để cho con chúng ta quàng rồi.”

Tô Dao đỏ mặt trừng mắt nhìn Trần Ngân Hà một cái: “Ai muốn sinh con với anh thế?”

Trần Ngân Hà ghé sát vào tai Tô Dao, giọng điệu không hề nghiêm túc: “Chữ ‘C’ trong ‘CS’ không phải Trần mà là ‘ch.ịch’, chủ nhân của chiếc khăn nhỏ này là kết tinh của ‘CS’, hiểu chưa?” [2]

“Đồ lưu manh!” Tô Dao giơ tay đấm vào ngực Trần Ngân Hà mấy cái liền, cú đấm của cô không giống những cô gái bình thường khác, cô nói đám thì thực sự là đấm.

Tuy Trần Ngân Hà bị đánh liên tiếp mấy cái, nhưng trong lòng đã vui vẻ hơn rất nhiều, nhất là khi anh phát hiện ra mấy ngày nay cô lạnh nhạt với anh hoàn toàn không phải vì người đàn ông hôm đó đưa cô về nhà. Anh vươn tay giúp cô tháo chiếc khăn ra, nhưng giữa chừng lại phát hiện có gì đó không đúng, liền dừng tay lại.

Tô Dao thấy hàng lông mày hơi nhíu lại của Trần Ngân Hà, trong lòng bỗng trở nên căng thẳng, vội vàng đề cao cảnh giác, tập trung chú ý động tĩnh xung quanh, rồi nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”

Trần Ngân Hà bỏ chiếc khăn trên cổ Tô Dao vào túi giấy: “Thuốc kích.dục”

“Cái gì?” Tô Dao nhất thời không phản ứng kịp: “Sao lại có thứ đó ở đây, là ai bỏ thuốc, động cơ là gì?”

Trần Ngân Hà đưa tay lên, vén tóc xõa trước ngực Tô Dao ra sau tai, rồi hơi nghiêng đầu đưa chóp mũi tới ngửi một bên cổ cô: “Sao em lại tự thoa thuốc kích.dục lên người mình thế?”

“Không phải.” Tô Dao vội vàng sờ sờ cổ mình, đỏ mặt, nói: “Em xịt nước hoa chứ làm gì có thuốc kích.dục!”

“Không phải?” Vẻ mặt Trần Ngân Hà vô cùng khó hiểu, anh nhìn chằm chằm vào cổ Tô Dao hồi lâu: “Vậy tại sao anh lại cảm giác như mình bị bỏ thuốc thế này?”

Tô Dao: “…” Anh động.dục thì nói mẹ ra cho rồi, lại đi phàn nàn về nước hoa của người khác.

Đôi mắt người đàn ông tối sầm lại, yết hầu khẽ cuộn, ngón tay cái của anh xoa xoa lên tĩnh mạch cổ cô, như thể đang cảm nhận dòng màu chảy bên trong cô vậy.

Cô quay đầu tránh khỏi ánh mắt thèm thuồng của anh, lùi về sau nửa bước, đưa tay lên che cổ: “Chúng ta ra ngoài lâu quá rồi, nên quay vào thôi.”

“Em có biết mấy ngày nay anh nhớ em thế nào không?” Trần Ngân Hà buông tay, chiếc túi giấy rơi xuống đất. Anh giống như con sói bị bỏ đói lâu ngày, một tay vòng qua eo cô, ôm thật chặt, tay còn lại giữ gáy, rồi cúi đầu hôn lên môi cô.

Cô cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, nó gấp gáp như muốn nuốt trọn cô vậy. Đèn cảm ứng vụt tắt, cả thế giới chìm vào bóng tối. Chỉ còn lại hành động chiếm đoạt đến điên cuồng mới có thể làm dịu đi một phần vạn nỗi nhớ của anh với cô. Anh dùng sức, cố ý cắn khiến cô đau, như đang tâm tình nỗi nhớ lại như đang hung hãn báo thù.

Không khí mỗi lúc một loãng, cô nghiêng đầu né tránh đôi môi anh, phải hít một hơi thật sâu mới tránh cho mình bị ngạt thở vì thiếu oxy, cứu lấy mạng sống. Nhưng anh vẫn không buông tha, lại tiếp tục cúi đầu hôn lên cổ cô. Những nơi anh chạm vào dường như bị dòng điện chạy qua, cả cơ thể cô cứng ngắc, nửa người bắt đầu cảm thấy tê dại, mềm nhũn ngã vào vòng tay anh. 

Cầu thang không có điều hoà, mùa đông cũng chưa hoàn toàn qua đi, đáng lẽ phải cảm thấy hơi lạnh mới đúng, nhưng cô hoàn toàn không thấy lạnh, chỉ thấy nóng, muốn đẩy anh ra, muốn bỏ chạy.

Sau khi tách ra, hơi thở của người đàn ông vẫn còn nặng nề sau nụ hôn, đôi mắt hơi đỏ, giọng nói trầm khàn: “Chỉ tiếc rằng ở đây không có giường.”

Tô Dao lại muốn đánh người rồi, nhưng bất lực vì bị anh hôn đến chẳng còn sức lực, cô nhấc chân đá vào bắp chân anh: “Khốn kiếp!” Nói xong liền quay người đi xuống mở cửa cầu thang bước ra ngoài.

Chu Tiểu Nghiên thấy Tô Dao lâu không quay lại, sợ Tô Dao và Trần Ngân Hà mâu thuẫn cãi nhau, không yên tâm nên ra ngoài tìm. Cô ta đã tìm kiếm khắp nơi trong nhà vệ sinh, hành lang, thậm chí cả đại sảnh dưới lầu một cũng tìm một lượt nhưng đến một bóng người cũng chẳng thấy. Cô ta lại không dám gọi điện cho ai trong hai người, vì sợ làm phiền đến việc gì đó.

Chu Tiểu Nghiên quay lại hành lang bên ngoài phòng bao thì nhìn thấy Tô Dao đang vội vàng từ cửa cầu thang đi tới, nên nhanh chóng tới đón: “Dao Dao, cô chạy đi đâu… thế?”

Tô Dao thấy Chu Tiểu Nghiên sững sờ nhìn mình, cô mất tự nhiên đưa mu bàn tay lên lau môi và má, thầm nghĩ đừng có nói là chàng tiên nhỏ Trần lén lút tô son khiến vết son in hết lên mặt cô khi hôn rồi đó nhé.

Sắc mặt Tô Dao vẫn bình tĩnh: “Sao thế?”

Chu Tiểu Nghiên lấy điện thoại ra, mở camera chụp ảnh lên: “Cô tự nhìn đi.”

Tô Dao quan sát, chỉ thấy tại nơi bị tên cẩu nào đó liếm qua trên cổ xuất hiện một dấu đỏ, là do anh dùng lực mút.

Tô Dao vội vàng đưa tay lên che: “Muỗi đốt.”

Chu Tiểu Nghiên khẽ cười: “Trong cái thời tiết này mà cô lại bảo với tôi là bị muỗi đốt sao?”

Đang nói thì cửa cầu thang lại một lần nữa mở ra, Trần Ngân Hà cầm theo chiếc túi giấy đi tới, thấy Tô Dao và Chu Tiểu Nghiên đều đang nhìn chằm chằm vào mình, liền hào phòng đứng lại cho hai người họ nhìn.

Tô Dao vô cùng tức giận, anh đã to đầu bằng ngần này rồi tại sao còn làm việc không biết để ý thế này, trong phòng bao có nhiều người như vậy, bảo cô cứ thế vác theo vết đỏ trên cổ rồi đi vào sao?

Chu Tiểu Nghiên không dám nói nhiều trước mặt Trần Ngân Hà: “Anh Ngân, chấm đỏ bên miệng anh là muỗi đốt phải không?”

Tô Dao: “…” Bị nói là con muỗi nhưng cô lại chẳng thể phản bác. Nhưng vẫn còn tốt hơn bị nói miệng anh là do cô cắn.

Tay anh không yên phận, vuốt ve quanh eo cô, nên bị cô cắn mạnh một cái cảnh cáo, kết quả là xước cả da. Làn da anh rất trắng, cho dù là một chút vệt đỏ cũng vô cùng bắt mắt, nên có muốn không để ý tới cũng khó.

Chu Tiểu Nghiên bật cười: “Haiz, muỗi vào mùa này đốt dữ thật đó.”

Tô Dao: “Haizz, còn không phải sao!”

Trần Ngân Hà liếc nhìn Tô Dao một cái: “Lấy đâu ra muỗi, miệng tôi là do bị cô ấy cắn.”

Tô Dao: “…” Trên đời này sao lại có người không biết xấu hổ như vậy cơ chứ, vừa mới đối xử tử tế với anh một chút là anh lại muốn được đà lấn tới rồi.

Tô Dao lấy chiếc khăn màu hồng đậm trong túi giấy của Trần Ngân Hà, quấn quanh cổ để che đi dấu hôn, rồi kéo tay Chu Tiểu Nghiên: “Đi, chúng ta vào trong hát, mặc kệ anh ấy.”

Bữa tiệc sinh nhật đã sắp kết thúc, cái gì cần chơi đều đã chơi, cái gì cần loạn cũng đã loạn, lúc này mọi người trong phòng đàng túm năm tụm ba lại để uống rượu, trò chuyện.

Hứa Gia Hải ngồi bóc quà sinh nhật, anh ta lục tìm trong đống quà nhưng không tìm thấy hộp quà của Tô Dao tặng mình: “Này, có ai thấy quà của hoa khôi cảnh sát tặng tôi không?”

“Hộp quà màu hồng chấm bi trắng, còn thắt nơ màu trắng nữa, có ai thấy đâu không?”

Hứa Gia Hải oang oang một hồi, vốn dĩ mấy người không có hứng thú cuối cùng cũng vây lại để giúp anh ta tìm món quà sinh nhật của hoa khôi cảnh sát tặng.

Hứa Gia Hải đi tới trước mặt Trần Ngân Hà: “Lão Trần, cậu có thấy không?”

Nhân cơ hội Trần Ngân Hà đang thất tình, cả ngày lúc thì muốn sống khi thì muốn chết, anh ta phải tận dụng cơ hội này để báo thù, ai bảo trước đó từ sáng cho tới tối đều tống cơm chó vào miệng anh ta, không khoe bộ đồ ngủ trên người thì lại khoe kẹo vẽ.

Trần Ngân Hà nhìn Hứa Gia Hải: “Hộp quà đó hả, có thấy.”

Hứa Gia Hải nhướng mày: “Cậu giấu đi rồi à?”

Trần Ngân Hà moi chiếc cà vạt trong túi ra: “Ở đây này.”

Ngay khi Hứa Gia Hải định gọi Tô Dao tới bắt trộm, thì Trần Ngân Hà lại đưa mặt ra trước mắt Hứa Gia Hải: “Đừng có gọi cô ấy nữa, quan tâm tới vết thương của tôi chút đi này.”

Anh chạm lên đôi môi đỏ mọng của mình, vẻ mặt đau khổ ảo não: “Ai ya, muỗi mùa Đông đốt dữ thật đó, thành tinh cả rồi, con muỗi thành tinh đó cứ bám riết lấy tôi không tha, rồi cắn tôi thành ra thế này đây.”

Là một người lăng nhăng trong chuyện tình cảm, chưa có loại dấu hôn nào mà Hứa Gia Hải chưa từng nhìn thấy, anh ta lại là một bác sĩ pháp y, nên đến cả việc Tô Dao cùng chiếc răng nào, góc độ ra sao, lực cắn như thế nào cũng đều nhìn rõ mồn một.

Trần Ngân Hà nghịch chiếc cà vạt trên tay, cong môi khẽ cười: “Giám đốc Hứa, anh còn cần món quà sinh nhật của hoa khôi cảnh sát nữa không?”

Hứa Gia Hải không kịp phòng bị đã bị ném cho một nắm cơm chó vào mặt, anh ta ôm lấy trái tim đang đau nhức nhối của mình: “Tuyệt giao đi.”

Trần Ngân Hà dựa bên cửa sổ, nhìn Tô Dao đang ngồi trên sofa trong khu vực hát. Anh vừa nhìn cô vừa chậm rãi thắt cà vạt. Anh mặc áo sơ mi luôn không thích cài hai hàng cúc trên cùng, nên cà vạt thắt cũng rất lỏng, lộ ra cặp xương quai xanh sắc bén, đôi mắt đào hoa khẽ nhếch lên khi nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm trời sinh đượm tình.

Vài cô gái có mặt trong bữa tiệc thỉnh thoảng lại nhỏ giọng bàn tán gì đó, đến cả nữ nhân viên phục vụ vào đưa rượu cũng lén lút liếc anh vào cái. Đúng thật trong xương cốt đã là một người thu ong hút bướm, Tô Dao đối diện với tầm mắt Trần Ngân Hà, thấy anh dùng ánh mắt thu hút mình, còn đưa đầu lưỡi ra liếm vết đỏ trên môi nơi bị cô cắn, phong lưu sắc tình.

Tô Dao cảm thấy cổ họng mình khô khốc, nên với lấy chai nước suối trên bàn, mở nắp ra uống vài ngụm, rồi quay đầu sang nói với Chu Tiểu Nghiên: “Nếu đây là thời cổ đại, còn anh ấy là gái.điếm trong lầu xanh thì cả ngày chẳng cần làm gì cả, chỉ việc ngồi đó vuốt tóc tạo dáng cũng đủ rồi.”

Chu Tiểu Nghiên liếc nhìn vị “Gái.điếm lầu xanh” đang đứng tựa bên cửa sổ, rồi nói với Tô Dao: “Đừng nói đến gái.điếm thời cổ đại, thời này cũng vẫn có mà, trong quán bar lớn nhỏ, muôn hình vạn trạng tụ điểm giải trí, làm gì có chỗ nào là thiếu gái đẹp.”

Trong dịp Tết Nguyên Đán, để tránh sự thúc giục kết hôn từ phía ba mẹ, Tô Dao đã theo đội trưởng Hoàng đi quét mại dâm vài lần và tóm được không ít. Chu Tiểu Nghiên nói đúng, mỗi một vài băng nhóm lại có một “bè cánh”, tướng mạo, thân hình, thậm chí cả học lực đều không thấp, tương ứng với đó là giá cả cũng cao hơn nhiều so với những gái làm tiền khác.

Chu Tiểu Nghiên nhỏ giọng nói: “Tôi nghe thấy ông chủ quán bar của bọn tôi gọi điện thoại cho người ta, nói cái gì mà cô gái đẹp nhất Vân Giang, không những đẹp mà khí chất cũng vô cùng xuất sắc, cái gì mà độc nhất vô nhị, còn nữa nhưng tôi không nghe rõ.”

Tô Dao: “Cô cẩn thận một chút, cho dù là giúp Trần Ngân Hà thăm dò tin tức cũng đừng có thể hiện cố gắng quá, nếu để bị phát hiện người ta sẽ lại bán cô đi đó, đến lúc ấy có trốn cũng không nổi đâu.”

“Tôi biết mà, tôi cũng đâu có ngốc, sẽ bảo vệ bản thân thật tốt.” Chu Tiểu Nghiên thì thầm: “Tôi luôn cảm thấy ông chủ quán bar của tôi đã phạm một tội gì đó rất lớn.”

Tô Dao: “Lần trước cô còn nói bạn cùng phòng của mình hút ma tuý, giết người, nhưng thực ra người ta chỉ đang mang thai rồi sảy thai và tranh chấp tình cảm.”

Trong lúc đang nói chuyện, có tiếng gõ cửa bên ngoài phòng bao, Ngô Nguyệt Oánh bước vào lần thứ hai. Cô ta đã thay quần áo, không còn là chiếc váy màu vàng ánh kim nhạt khi nãy nữa mà là chiếc váy đuôi cá hai dây màu đen. Cách trang điểm trên gương mặt cũng đã thay đổi, mắt kẻ đậm, môi tô son đỏ đậm, dưới chân là đôi giày cao gót đính đá cao mười phân, trông khí chất ngời ngời, vừa vào đã thu hút tất cả ánh nhìn, ngoại trừ Trần Ngân Hà đang đứng bên cửa sổ. Có thế nào cũng đừng nghĩ tới việc bảo anh rời mắt khỏi Tô Dao.

Ngô Nguyệt Oánh nở nụ cười quyến rũ: “Làm phiền mọi người rồi, tôi muốn tìm Tô Dao.”

[1]

Chữ Trần (

陈

-Chén) trong tên Trần Ngân Hà có phiên âm chữ cái đầu là C, còn chữ Tô (

苏

-Sū) trong tên Tô Dao có phiên âm là chữ S, nên anh Hà đan hai chữ cái C và S lên hai chiếc khăn của anh chị.

[2]

Còn chữ C trong cụm CS được đan ở khăn màu hắc hường của em bé, anh Hà có nói chữ C đó không phải Trần mà là ch.ịch (操-Cāo), nghĩa là anh ch.ich chị Tô và chủ nhân của chiếc khăn nhỏ đó là kết tinh của hai người :)))).

Thiên:

Klq nhưng anh nhà vẫn nói dối chị nhà thế là không được đâu nhé…

Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ và thật nhiều sức khoẻ!

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 71"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

ga-cho-tieu-truc-ma.jpg
Gả Cho Tiểu Trúc Mã
28 Tháng mười một, 2024
vai-ac-cac-dai-lao-nghe-long-ta-thanh-sau-ooc-roi-convert.jpg
Vai Ác Các Đại Lão Nghe Lòng Ta Thanh Sau, OOC Rồi Convert
13 Tháng mười một, 2024
tieu-qua-phu-dap-gio-re-song.jpg
Tiểu Quả Phụ Đạp Gió Rẽ Sóng
21 Tháng 10, 2024
toc-may-them-huong.jpg
Tóc Mây Thêm Hương
1 Tháng 4, 2025

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online