Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Rơi Vào Ngân Hà - Chương 70

  1. Home
  2. Rơi Vào Ngân Hà
  3. Chương 70
  • 10
Prev
Next

Chương 70: Không cam tâm chết nhưng lại chẳng có cách nào sống nổi.

Cục Công an thành phố bắt đầu làm việc từ ngày mùng tám Tết.

Tô Dao đến văn phòng từ sớm, trên tay cầm theo một xấp lì xì đỏ, đứng ở cửa văn phòng phát lì xì may mắn cho đồng nghiệp đến làm việc trước.

“Cảm ơn đội trưởng Tô.”

“Chị Tô, năm mới vui vẻ.”

“Whoa, có lì xì này!”

……

Ngô Thanh Đào nhận lấy lì xì may mắn của Tô Dao, mở ra xem: “Năm nay nhiều hơn năm ngoái, gấp đôi luôn!”

Năm ngoái mỗi người được năm mươi tệ, năm nay mỗi người được một trăm tệ, Cục Công an thành phố trợ cấp cho một phần, phần còn lại là Tô Dao tự bỏ tiền túi ra, để cảm ơn cấp dưới đã phối hợp trong công việc với cô, hy vọng một năm mới tiếp tục cố gắng.

Tô Dao làm lì xì theo số người, người nào cũng có, phát xong còn thừa lại một cái.

Ngô Thanh Đào liếc mắt mấy lần nhìn về phía cổng: “Sao đội phó Trần còn chưa đến, không phải lại nhập viện rồi đó chứ?”

Đang nói thì Trần Ngân Hà bước ra khỏi thang máy, mặt mày nghiêm túc đi tới cửa văn phòng. Cãi nhau từ đêm mùng năm Tết đến giờ đã ba ngày rồi hai người họ chưa gặp nhau.

Tô Dao cho rằng Trần Ngân Hà ghen tuông vô cớ, Trần Ngân Hà thì cho rằng trong lòng Tô Dao có người đàn ông khác, vì vậy mới không đồng ý làm bạn gái anh.

Nhưng dù sao thì đây cũng là Cục Công an thành phố, nên công việc vẫn phải diễn ra bình thường, Tô Dao chủ động lên tiếng chào hỏi: “Đội phó Trần.”

Trần Ngân Hà liếc nhìn cô một cái, rồi vươn tay nhận lấy bao lì xì, sắc mặt trở nên tốt hơn đôi chút: “Lì xì mình anh có hay những người khác cũng có.”

Ngô Thanh Đào vội vàng giấu bao lì xì sau lưng rồi lặng lẽ lùi vào văn phòng.

Tô Dao biết không thể che giấu: “Tất cả đều có.”

“Bộp” một tiếng, Trần Ngân Hà đập phong bao lì xì trên tay mình sang tay Tô Dao: “Nếu em cho anh cũng giống với những người khác thì anh không cần.”

Dứt lời liền nhấc chân bước vào văn phòng, chỉ để lại một bóng lưng đầy kiêu hãnh.

Tô Dao nhấc chân làm động tác đá vào mông Trần Ngân Hà trên không, con mẹ nó, đây là sản phẩm công chúa nhỏ thích hành hạ người khác gì thế này, kiếp trước cô đã gây ra bao nhiêu tội tình để rồi kiếp này mới gặp phải anh không biết. Tô Dao thầm nghĩ chắc chắn đầu óc cô có vấn đề, nếu không sẽ chẳng đi thích một người đàn ông thần kỳ như vậy.

Những ngày tiếp theo, cả hai vẫn chiến tranh lạnh với nhau.

Rất nhanh đã đến cuối tuần. Thứ bảy, Tô Dao làm ổ ở nhà không đi đâu, chủ nhật cô ra ngoài một chuyến để mua quà sinh nhật cho Hứa Gia Hải, dự tính buổi tối sẽ đến tham dự tiệc sinh nhật của anh ta.

Qua Tết, thời tiết đã ấm dần lên, cơ địa Tô Dao vốn hay nóng, lúc này đã không còn phải mặc áo khoác ngoài nữa, nên lấy trong tủ ra một chiếc áo len màu đen có thể mặc ở bên ngoài rồi mặc vào. Khi nhìn vào gương mới thấy chiếc áo len đã xù lông, cũ quá rồi nên lại cởi ra. Cô chọn đi chọn lại cả nửa ngày cũng không tìm được chiếc áo nào phù hợp.

Tô Dao nhìn đống quần áo chất đầy giường do cô lục ra, cảm thấy bản thân mình đã thay đổi, trước đây cô không như vậy, trước đây bất luận là tham gia sự kiện gì, thì cô đều cứ thế nhắm mắt chọn bừa một bộ đồ trong tủ, chỉ cần không hỏng không rách là có thể mặc ra ngoài, chẳng bao giờ để ý xem nó có đẹp hay không.

Năm giờ chiều, Tô Dao gội đầu, chọn ra một chiếc áo khoác tương đối đẹp trong đống quần áo cũ, mặc vào, lại lấy chai nước hoa lần trước Chu Tiểu Nghiên mua cho xịt một ít lên cổ.

Về việc tư thì Hứa Gia Hải rất thích chơi, địa điểm tổ chức sinh nhật được đặt tại một quán karaoke có quy mô khá lớn và mời những người bạn tương đối thân thiết tới tham dự. 

Anh ta mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, bên dưới là quần tây đen, đeo cặp kính gọng vàng, vẫn là hình tượng một người tiết chế, dịu dàng.

Khách mời vẫn chưa đến, trong phòng bao chỉ có Hứa Gia Hải và Trần Ngân Hà. Hứa Gia Hải bước đến bên cửa sổ nhìn Trần Ngân Hà một cái, trên tay anh là điếu thuốc lá, cậu một hơi, tôi một hơi cùng thi nhau nhả khói.

Hứa Gia Hải: “Cũng chỉ là thất tình thôi mà, cậu có thể thôi đi không? Mặt mày ủ rũ làm gì, ai không biết còn tưởng cậu đến đây không phải để dự tiệc sinh nhật mà là đến để làm loạn đó.”

Trời đã tối hẳn, những tòa nhà cao tầng thẳng tắp trong trung tâm thành phố, ánh đèn đủ loại màu sắc chiếu sáng khiến màn đêm chẳng giống màn đêm, sáng đến chói mắt. Chỉ có bầu trời là tốt, vì nó tối đen điểm những ngôi sao rải rác trong màn đêm.

Trần Ngân Hà hút một hơi thuốc, rời ánh mắt khỏi bầu trời đêm: “Cô ấy không đồng ý làm bạn gái tôi, tôi không hiểu.”

Hứa Gia Hải vỗ vai Trần Ngân Hà an ủi: “Không hiểu thì đừng có nghĩ nữa, càng nghĩ càng rối, còn dễ đi vào bế tắc nữa.”

Trần Ngân Hà nói bằng giọng chua chát: “Có phải vốn dĩ cô ấy không hề thích tôi không?”

Trước giờ Hứa Gia Hải chưa từng thấy Trần Ngân Hà đau buồn như vậy, nhất thời không biết phải nói gì với anh để anh cảm thấy tốt hơn một chút.

Trần Ngân Hà: “Tôi vừa đẹp trai lại vừa có tiền, nếu như tôi thế này mà cô ấy còn không thích thì khả năng cao là không thích thật rồi.”

Hứa Gia Hải: “Thất tình cũng không nhất thiết lúc nào cũng treo câu tôi đẹp trai lại lắm tiền lên miệng thế đâu.”

Trần Ngân Hà rũ mắt dập điếu thuốc: “Không phải cậu cho rằng tôi nói vậy là đang khoe khoang đó chứ?”

Hứa Gia Hải: “Chẳng lẽ lại không phải hỡi cái vị lão đại vừa đẹp trai vừa lắm tiền nhiều của?”

Trần Ngân Hà cười khổ một tiếng: “Cậu không hiểu.”

Hứa Gia Hải: “Vâng, vâng, vâng, người ta không lắm tiền bằng cậu, không đẹp trai bằng cậu, đương nhiên là chẳng thể hiểu nổi nỗi muộn phiền của cậu rồi.”

Có người đẩy cửa bước vào, Hứa Gia Hải đi tới đón tiếp. Trần Ngân Hà bỏ đầu thuốc vào gạt tàn, đến Hứa Gia Hải cũng không hiểu anh thì có lẽ trên thế giới này chẳng có ai hiểu anh rồi. Anh thường xuyên cảm thấy tâm hồn mình thối nát, chỉ có bề mặt bên ngoài còn có thể coi là nhìn được, miễn cưỡng có thể xứng với cô.

“Anh Trần.” Đường Chu bước vào, không chút khách khí cầm chiếc gạt tàn trong tay Trần Ngân Hà: “Anh đã hút năm điếu thuốc.”

Trần Ngân Hà hất cằm chỉ vào Hứa Gia Hải: “Cậu ta hút, tất cả đều là cậu ta hút.”

Đường Chu bất lực mỉm cười: “Anh nghĩ mũi tôi điếc hay mắt tôi mù rồi thế?”

Trần Ngân Hà: “Anh có nói với giáo viên của anh không?”

Giáo viên của Đường Chu là một bác sĩ nổi tiếng trong nước, ông ấy là người năm đó đưa Trần Ngân Hà về từ thay thần chết, cũng chính là bác sĩ điều trị chính của anh, vô cùng hung dữ.

Trần Ngân Hà: “Tôi vừa thất tình, anh nỡ sao?”

Đường Chu tốt bụng thở dài một hơi: “Không có lần sau.”

Tô Dao xuống xe bus, tìm đến quán karaoke mà Hứa Gia Hải đặt, từ xa đã trông thấy Chu Tiểu Nghiên đứng ở cổng quán karaoke, nên đi tới khoác cánh tay cô ta cùng nhau vào trong: “Sao lại đứng ở ngoài mà không vào thế?”

Chu Tiểu Nghiên đăng mặc chiếc váy dài tay màu trắng mà cô ta mua lần trước, không mặc quần tất, lộ ra đôi chân trần trắng nõn, khoác thêm chiếc áo khoác màu đen bên ngoài chiếc váy, dưới chân là đôi giày cao gót màu be, tôn thêm độ trắng cho mu bàn chân.

Bước vào đại sảnh, Chu Tiểu Nghiên cởi áo khoác ra để Tô Dao ngắm: “Thế nào, tôi mặc đồ có đẹp không?”

Tô Dao: “Tôi hỏi cô một câu trước đã, quà sinh nhật chuẩn bị cho Hứa Gia Hải có mang đến không?”

Chu Tiểu Nghiên giật mình một cái.

Tô Dao: “…” Tuy rằng nói Hứa Gia Hải chỉ là cái bia đỡ đạn đáng thương, nhưng thế này cũng quá chiếu lệ rồi, đến quà sinh nhật của người ta cũng quên mang theo.

Chu Tiểu Nghiên lục tìm trong túi xách, nhưng không tìm thấy, cuối cùng lại tìm được ba đôi tất ở túi áo khoác. Hai người cùng đến một cửa hàng quà tặng gần quán karaoke gói lại, tìm được giấy bọc quà hình bầu trời trời sao màu xanh đậm rất đẹp, rồi thắt thêm dải ruy băng màu đen, trông có vẻ khá tươm tất. Xong xuôi, cả hai vội vàng quay lại quán karaoke, đi đến cửa phòng bao.

Chu Tiểu Nghiên lấy ra một chiếc gương nhỏ dặm lại lớp trang điểm, thấy Tô Dao vẫn để mặt mộc nên tô cho cô chút son môi: “Da cô đẹp, cho dù không đánh phấn thì chỉ cần tô chút son cũng đủ đẹp rồi, lông mày, để tôi kẻ cho cô một chút.”

Chu Tiểu Nghiên hít hít mũi, mỉm cười: “Cô xịt chai nước hoa đó rồi à, để cho anh Ngân ngửi phải không?”

Tô Dao: “Không phải, cô ngửi nhầm rồi. Đừng có để ý đến tôi nữa, tâm điểm hôm nay là cô.”

Chu Tiểu Nghiên chỉnh trang lại quần áo: “Tôi mặc thế này có ổn không?”

Tô Dao: “Chắc chắn ổn, trông giống như cô con gái nhà người ta, vô cùng dịu dàng, khí chất.”

Hai mắt Chu Tiểu Nghiên sáng rực, đôi má có chút ửng đỏ: “Vậy chúng ta vào nhé?”

Hai người cùng đẩy của phòng bao, bước vào.

Hứa Gia Hải đi tới: “Đội trưởng Tô.”

Tô Dao mỉm cười, đưa món quà sinh nhật mà mình chuẩn bị cho Hứa Gia Hải: “Không cần gọi tôi là đội trưởng Tô đâu, gọi tên hoặc biệt danh đều được.”

Hứa Gia Hải liếc nhìn về phía Trần Ngân Hà một cái, nở nụ cười xấu xa, nói với Tô Dao: “Được, Dao Dao.”

Coi như báo được mối thù lần trước anh ta bị anh ấn xuống sàn đánh cho một trận.

Chu Tiểu Nghiên: “Anh Hải, đây là món quà em chọn lựa kỹ càng, là thứ mà chỉ có quý tộc mới được dùng, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

Hứa Gia Hải không khỏi tò mò, mở hộp quà ra, nhìn thấy ba tôi tất bên trong: “Đúng là quý sờ tộc thật.”

Chu Tiểu Nghiên: “Tất nhiên rồi, ba trăm tệ lận, anh phải dùng cẩn thận đó nhé.”

Hứa Gia Hải nhìn Chu Tiểu Nghiên một lượt rồi cau mày: “Sao cô lại ăn mặc như ma thế này, mặc cái gì mà ngây thơ thuần khiết thế kia, chẳng ra thể thống gì hết.”

Chu Tiểu Nghiên bỏ ra cả đống tiền cùng bao tâm huyết để ăn diện từ trên xuống dưới vậy mà lại bị Hứa Gia Hải cho một bài chế giễu, suýt chút nữa thì lăn ra ngất, liền quay đầu lại cầu cứu Trần Ngân Hà: “Anh Ngân!”

Lúc này, Trần Ngân Hà mới rời tầm mắt khỏi người Tô Dao, liếc nhìn sang Chu Tiểu Nghiên một cái: “Chẳng ra thể thống gì.”

Chu Tiểu Nghiên: “Dao Dao!”

Tô Dao không nói được Hứa Gia Hải chỉ có thể trừng mắt nhìn chằm chằm vào Trần Ngân Hà, tình yêu của Chu Tiểu Nghiên đã mong manh như vậy mà hai người họ còn phá bĩnh cô ta.

Chu Tiểu Nghiên bị đả kích đến ủ rũ chán nản, Tô Dao kéo cô ta sang một bên: “Đừng có để ý đến hai người họ.” Chỉ cần Đường Chu thích là được.

Tô Dao gọi Đường Chu đến, dùng giọng điệu trêu đùa, nói: “Bác sĩ Đường, anh đến nhận xét xem, Hứa Gia Hải và Trần Ngân Hà nói Chu Tiểu Nghiên ăn mặc không ra thể thống gì, có phải quá đáng rồi không?”

Chu Tiểu Nghiên có chút căng thẳng, kéo kéo ống tay áo Tô Dao.

Tô Dao vỗ lên tay cô ta một cái, nhỏ giọng nói: “Đừng lo lắng.” Tất cả đều biết, tính cách của Đường Chu nổi tiếng là tốt, trước giờ chưa từng cố ý chọc giận phái nữ.

Đường Chu: “Tôi cảm thấy hai người họ nói phải, có hơi không ra thể thống gì cả.”

Tô Dao: “…” Không đúng, đây không phải là Đường Chu mà cô biết, Đường Chu cô quen biết không như vậy!

Chu Tiểu Nghiên bệu môi, suýt chút nữa thì bị mấy người đàn ông này làm cho tức mà bật khóc tại trận. Cô ta âm thầm thở dài trong lòng, bản thân vốn dĩ là vậy nên có mặc đẹp đến mấy cũng vẫn xấu xí.

Đường Chu nhìn Chu Tiểu Nghiên, nói: “Có phải cô sắp khóc rồi không, bình thường chẳng phải trông cô rất đanh đá sao, cãi nhau với dì hộ lý ở bệnh viện tôi, còn suýt chút nữa thì ném người ta từ cửa sổ tầng mười sáu xuống mà.”

Vẻ mặt Chu Tiểu Nghiêm hiếm khi trở nên nghiêm túc: “Ai bảo bà ta nói xấu sau lưng anh Ngân, nói thần kinh anh ấy có vấn đề, là bệnh nhân tâm thần.”

Tô Dao nghe ra, có lẽ là vào đêm đầu tháng mười hai, khi Trần Ngân Hà nửa đêm ngồi trên giường đan khăn len, rồi bị hiểu lầm là đang trong tình trạng mê man.

“Tôi không nói dì hộ lý đó là đúng.” Đường Chu nghiêng đầu nhìn Chu Tiểu Nghiên: “Tôi chỉ vô cùng băn khoăn, rốt cuộc là cô thích Hứa Gia Hải hay thích anh Trần thế?”

Chu Tiểu Nghiên: “Tôi chẳng thích ai hết!”

Trần Ngân Hà: “Mấy người nói thì cứ việc nói, sao lại nhắc đến người vừa mới thất tình là tôi làm gì?”

Tô Dao: “…” Hoá ra Đường Chu luôn cho rằng Chu Tiểu Nghiên cố ý ăn diện là để cho Hứa Gia Hải ngắm. Sao các mối quan hệ lại loạn thành ra thế này?

Trần Ngân Hà ngồi trên ghế sofa, cầm một hộp quà trong đống quà đang chất đống trên bàn, bóc ra, nhìn thấy là một chiếc cà vạt màu xanh lam. Đó là quà sinh nhật Tô Dao tặng cho Hứa Gia Hải. 

Trần Ngân Hà nhướng mi nhìn tô Dao đang đứng cách đó không xa, sắc mặt mơ hồ không rõ. Anh cảm thấy bản thân mình thật nực cười, quen biết cô lâu như vậy rồi mà đến một món quà hẳn hoi tử tế cô cũng chưa từng chuẩn bị cho anh.

Cả nhóm bắt đầu vừa uống vừa hát, Hứa Gia Hải nhiều bạn bè, kiểu người nào cũng có, một phòng bao gần như không chứa hết. Trần Ngân Hà chê ồn ào nên đứng trốn bên cửa sổ. Tâm trạng Chu Tiểu Nghiên cũng không mấy tốt, nên đứng cạnh Trần Ngân Hà, trông giống như một tổ hai người đau lòng.

Tô Dao bị một cô gái xinh đẹp không quen kéo lên hát, cô chẳng biết làm gì chỉ đành cầm cây vỗ tay [1] đứng diễn màn robot vỗ tay trong vô cảm.

Trần Ngân Hà cười chế nhạo: “Cô nhìn cô ấy kìa, chơi vui vẻ biết bao.”

Chu Tiểu Nghiên: “Anh Ngân, em cảm thấy anh có chút hiểu lầm Dao Dao rồi, trong lòng cô ấy có anh, không tin anh đến cạnh cô ấy ngửi thử xem, cô ấy xịt nước hoa cố ý dành cho anh ngửi đó.”

Cuối cùng, sắc mặt Trần Ngân Hà cũng khá lên một chút: “Thật không?”

Chu Tiểu Nghiên gật đầu.

Một lúc sau, đột nhiên Trần Ngân Hà nói với Chu Tiểu Nghiên một câu: “Cô và anh ta không ở cùng một thế giới, nếu nhất quyết muốn làm con thiêu thân lao vào lửa thì phải chuẩn bị cho việc bản thân sẽ bị lửa đốt.”

Chu Tiểu Nghiên rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Em biết rồi, anh Ngân.”

Trần Ngân Hà: “Tôi không khuyến khích cô thích anh ta, khuyên cô nên sớm dập tắt cái tâm tư này đi.”

Chu Tiểu Nghiên cười khổ: “Em biết mà, nhưng em không khống chế được. Anh Ngân, anh có thể kiềm chế được bản thân mình thích Dao Dao không, đối với anh thì cô ấy cũng là người ở thế giới khác mà.”

Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao ngồi trong nhóm người, ánh đèn bên trên hắt xuống người cô, mọi thứ xung quanh như không tồn tại, trên thế gian chỉ còn lại một mình cô đang ngồi trong ánh sáng, xinh đẹp tuyệt trần. Anh cảm thấy bản thân mình nên tránh xa một chút, sợ lại gần sẽ mang theo bóng tối trên người mình đến bên cô, vô cớ xúc phạm đến sắc đẹp đó. Nhưng lại cảm thấy nếu không có cô sẽ chẳng thể sống nổi. Cuối cùng thứ đọng lại trên gương mặt chính là nụ cười khổ giống Chu Tiểu Nghiên.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Tô Dao quay đầu ra nhìn, trước tiên là hai nhân viên phục vụ bê một đĩa trái cây đi vào, sau đó là một cô gái mặc chiếc váy dài màu vàng ánh kim nhạt, chiếc váy có đính sequins [2], đèn led trên đỉnh đầu đã tắt, điều này càng khiến cô ta thêm rạng rỡ.

Ngô Nguyệt Oánh, sao cô ta lại xuất hiện ở đây?

Hứa Gia Hải bước tới, Ngô Nguyệt Oánh mỉm cười với anh ta: “Bác sĩ pháp y Hứa, anh còn nhớ tôi không?”

Trí nhớ của Hứa Gia Hải rất tốt, đặc biệt là đối với người đẹp, có thể nói là đạt đến trình độ chỉ cần nhìn thoáng qua cũng chẳng thể quên: “Còn nhớ, cô Ngô.”

Ngô Nguyệt Oánh bảo nhân viên phục vụ đặt đĩa trái cây lên bàn: “Cảm ơn bác sĩ pháp y Hứa vì việc của cậu tôi lần trước, hoá đơn hôm nay của anh sẽ được bao trọn, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

Hứa Gia Hải mỉm cười: “Đâu có gì phải cảm ơn, là trách nhiệm của tôi thôi. Đĩa trái cây tôi sẽ nhận còn bao trọn hoá đơn thì không cần đâu, cảm ơn ý tốt của cô Ngô.”

Thấy ý từ chối trong câu nói của Hứa Gia Hải quá rõ ràng, Ngô Nguyệt Oánh khẽ nở nụ cười: “Vậy được, nếu ở đây cần gì thì cứ gọi tôi, chúc anh chơi vui vẻ, tôi không quấy rầy nữa.”

Hứa Gia Hải gật đầu, đồng thời tiễn Ngô Nguyệt Oánh ra cửa.

Tô Dao gọi một tiếng: “Ngô Nguyệt Oánh.”

Ngô Nguyệt Oánh quay lại, nhìn thấy Tô Dao, trên gương mặt thoáng hiện lên một tia ngạc nhiên rồi nhanh chóng được thay thế bằng niềm vui bất ngờ: “Dao Dao, cậu cũng ở đây à?”

“Haizz, xem đầu óc tớ này, cậu và bác sĩ pháp y Hứa cùng làm việc tại Cục Công an thành phố, nên có quen biết cũng chẳng lấy gì làm lạ.”

Tô Dao nói với Hứa Gia Hải: “Tôi và Ngô Nguyệt Oánh là bạn học cấp ba, còn là bạn cùng bàn nữa.”

Tô Dao không hiểu, hỏi Ngô Nguyệt Oánh: “Không phải cậu làm Kế toán tại công ty đầu tư à, sao lại làm việc ở đây?”

Một chút dấu vết của sự mất tự nhiên hiện lên trên khuôn mặt của Ngô Nguyệt Oánh, cô ta mỉm cười, nói: “Quán karaoke này là của bạn tớ, cuối tuần tớ sẽ đến đây làm việc bán thời gian để kiếm thêm chút tiền tiêu vặt.”

Tô Dao cũng không hỏi nhiều: “Hoá ra là vậy.”

Ngô Nguyệt Oánh đưa Tô Dao đến một nơi không có người ngoài cửa, hỏi: “Lần trước Đào Chính An đưa cậu về nhà sau đó hai người thế nào rồi?”

Tô Dao: “Vậy thôi, tớ đã nói rõ với anh ta rồi, sau này có lẽ không còn giao tiếp gì nữa, ngoại trừ công việc.”

Ngô Nguyệt Oánh có chút tiếc nuối, nói: “Tớ còn tưởng hai người sẽ hẹn hò cơ.”

Tô Dao mỉm cười: “Việc đã qua cũng qua rồi, cậu thì sao, thế nào rồi, lần trước tớ quên không hỏi, cậu đã có bạn trai chưa?”

“Chưa có.” Ngô Nguyệt Oánh nói: “Cậu mau vào trong đi, lần tới hai ta lại ra ngoài ăn uống, tớ sẽ hẹn cậu.”

Tô Dao: “Được.”

Tô Dao vừa bước vào thì Chu Tiểu Nghiên lại kéo cô sang một bên: “Dao Dao, thế mà cô lại là bạn với cô gái kia à?”

Tô Dao: “Sao thế, cô cũng quen cô ta à?”

Chu Tiểu Nghiên gật đầu: “Tôi làm việc ở quán bar mà, thỉnh thoảng có thấy cô ta đến cùng ông chủ của bọn tôi, cô ta rất cởi mở, chỉ cần cô ta ngang qua là con ngươi của mấy gã đàn ông đều dính chặt lên người cô ta.”

Sau khi Tô Dao nghe xong, cô lại càng cảm thấy Ngô Nguyệt Oánh khác rất xa so với hồi còn học cấp ba.

Chu Tiểu Nghiên lại gọi Hứa Gia Hải đến: “Anh Hải, anh và Ngô Nguyệt Oánh quen nhau thế nào? Anh từng giúp cậu cô ta à?”

Hứa Gia Hải xắn ống tay áo lên: “Khi tôi mới chuyển đến Nam An, bên phía nhà giam kéo người tới, nói một phạm nhân sắp được thả đã tự sát, sau khi khám nghiệm tử thi phát hiện không phải ông ta tự sát, chứng cứ quan trọng đã bị tôi tìm thấy trong thi thể, ông ta đã bị bạn tù giết hại. Người bị giết đó chính là cậu của Ngô Nguyệt Oánh, là tù nhân cũng là nạn nhân.”

Chu Tiểu Nghiên: “Ồ, hoá ra là vậy, cậu cô ta phạm tội gì mà phải ngồi tù thế?”

Hứa Gia Hải: “Bị kết án mười lăm năm vì tội buôn người.”

Chu Tiểu Nghiên thở dài một hơi: “Mười lăm năm à, vậy chắc chắn là tính chất buôn người rất nghiêm trọng.”

Hứa Gia Hải gật đầu: “Lừa người bắt đi, xuất cảnh bất hợp pháp rồi bán sang nước khác làm thuê.”

Tô Dao không ngờ rằng nhà Ngô Nguyệt Oánh lại xảy ra chuyện này, hoàn toàn không thể tưởng tượng ra.

Hứa Gia Hải bị gọi đi uống rượu, Tô Dao và Chu Tiểu Nghiên tìm một nơi không có người ngồi xuống, mỗi người cầm một chai bia, cô một cốc tôi một cốc uống với nhau mấy cốc liền, rồi cùng nói đến vị đắng của tình yêu.

Chu Tiểu Nghiên lại rót thêm cho Tô Dao một cốc, vừa ngước mắt lên đập vào mắt là ánh mắt đằng đằng sát khí từ phía cửa sổ xông đến, liền vội vàng thu lại cốc bia trên tay Tô Dao: “Đừng uống nữa, uống rượu không tốt cho sức khỏe.”

Nói xong liền ngồi sát lại bên người Tô Dao, nhỏ giọng nói: “Dao Dao, cô và anh Ngân rốt cuộc là có chuyện gì thế?”

Tô Dao: “Là thế đó, sẽ không thể hẹn hò trước khi giải quyết rõ vấn đề.”

Chu Tiểu Nghiên không thể hiểu: “Ý cô là sao, anh ấy có chuyện gì giấu cô à?”

Tô Dao không trả lời, coi như ngầm xác nhận.

Chu Tiểu Nghiên mỉm cười: “Nói thật, trước giờ tôi chưa từng thấy anh Ngân thích một cô gái nào như vậy. Tôi cảm thấy cô thật hạnh phúc, mỗi một cô gái được yêu đều thật hạnh phúc.”

“Anh ấy thích cô, cô cũng thích anh ấy, như vậy là đủ rồi mà.”

Tô Dao và Chu Tiểu Nghiên mỗi người nhấp một ngụm bia trong cốc trên tay: “Tôi không hy vọng mình không hiểu cũng chẳng thể nhìn thấu người mà mình sẽ đầu ấp tay gối, càng cảm thấy việc bản thân bị lừa dối, tính toán là một chuyện thật ngu ngốc.”

Tô Dao ngước mắt lên nhìn Trần Ngân Hà, lại phát hiện anh cũng đang nhìn mình, cô cũng không né tránh, mà tiếp tục nói: “Hai người ở bên nhau thì điều quan trọng nhất chẳng lẽ không phải là sự tin tưởng sao?”

Chu Tiểu Nghiên thở dài: “Mấy việc cô nói tôi đều không thể hiểu, tôi cảm thấy chỉ cần hai người tâm đầu ý hợp thì những thứ còn lại đều không phải là vấn đề.”

Tô Dao nắm lấy tay Chu Tiểu Nghiên: “Đường Chu có biết tâm tư của cô không?”

Chu Tiểu Nghiên cười khổ một tiếng: “Có lẽ là không biết, à không phải, khoan đã, sao cô lại nhìn ra là tôi thích Đường Chu, cảnh sát mấy người đều giỏi vậy sao?”

Tô Dao: “Không phải tôi giỏi mà do cô quá lộ liễu.”

Chu Tiểu Nghiên suýt chút nữa thì nhảy dựng lên như con mèo bị giẫm phải đuôi, mắt trợn tròn miệng há hốc, không dám nhìn về phía Đường Chu: “Đâu có!”

Tô Dao mỉm cười: “Yên tâm, Đường Chu không biết cô thích anh ta đâu.”

Chu Tiểu Nghiên thở phào nhẹ nhõm.

Tô Dao: “Anh ta cho rằng cô thích Hứa Gia Hải, hôm nay ăn diện như vậy là để Hứa Gia Hải ngắm.”

“Anh ta có phải ngốc không thế?” Chu Tiểu Nghiên cười đến chảy cả nước mắt: “Bỏ đi, anh ta không biết cũng tốt.”

Tô Dao lấy khăn giấy trên bàn giúp Chu Tiểu Nghiên lau nước mắt, rồi ôm cô ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô ta: “Một cô gái đáng yêu như cô chắc chắn sẽ gặp được người đàn ông yêu cô, thương cô.”

Chu Tiểu Nghiên lại càng khóc dữ dội hơn, cơ thể gần như phát run.

Tô Dao an ủi, nói: “Không sao đâu.”

“Không phải tôi khóc vì anh ta.” Chu Tiểu Nghiên lau nước mắt nước mũi lên người Tô Dao: “Đã lâu lắm rồi không có người ôm tôi, lần gần đây nhất là từ khi tôi bảy, tám tuổi, là một ngày trước khi ba tôi nhảy xuống sông rồi chết đuối.”

“Sau khi ba tôi chết, mẹ tôi đi bước nữa, gả cho ba dượng tôi, người đàn ông đó đối xử với tôi chẳng tốt chút nào, hở ra là đánh là chửi, mẹ tôi vì để lấy lòng chồng mới của bà ấy nên không những chẳng bảo vệ tôi, lại còn bắt tay với ông ta cùng đánh tôi.” Chu Tiểu Nghiên khóc như đứa trẻ chịu ấm ức, cuộn tròn người trong vòng tay Tô Dao: “Tôi không phải người Nam An, quê tôi ở một thị trấn xa xôi lạc hậu, con gái phải kết hôn sớm, khi đó tôi mới học lớp bảy, vừa xuất hiện kinh nguyệt chẳng được mấy ngày, ba dượng đã gả tôi cho người khác để lấy sính lễ.”

“Tôi đã lén lút đi xem mặt người đó, anh ta là một tên côn đồ có tiếng, làm ăn buôn bán nhỏ, có chút tiền. Tôi không muốn gả cho người như vậy nên đã bỏ đi theo bạn trai trên mạng, anh ta nói cả đời này sẽ đối xử thật tốt với tôi, tôi tưởng rằng những lời anh ta nói với mình đều là thật. Kết quả là không được bao lâu anh ta đã bán tôi để trả nợ tiền thua cờ bạc, với giá hai vạn tệ cho một lão già độc thân trên núi làm con dâu.” Chu Tiểu Nghiên không còn khóc nữa, mà co ro run rẩy nằm trong vòng tay Tô Dao: “Nhân lúc bọn họ giao dịch với nhau, tôi đã bỏ chạy, cũng còn may mắn là trên đường gặp được cảnh sát, mấy người đó không dám đối đầu với cảnh sát nên đành tháo chạy, sau đó tôi đã đi theo viên cảnh sát kia.”

Tô Dao vuốt vuốt đầu Chu Tiểu Nghiên: “Đại nạn không chết sau này ắt sẽ có phúc.”

Chu Tiểu Nghiên vừa khóc vừa cười: “Tôi thì lấy đâu ra phúc phận gì cơ chứ, ở cùng viên cảnh sát đó được hai tháng, đến khi anh ta bị cảnh sát thật bắt thì tôi mới phát hiện ra đối phương là một tên buôn bán giấy tờ giả.”

“Từ đấy về sau tôi thành bơ vơ, chạy mấy việc lặt vặt để nuôi sống bản thân. Sau này, lại quen một cô gái, cô ta rất quan tâm tôi, nấu mì cho tôi ăn, tôi xem cô ta như chị ruột của mình, còn đưa toàn bộ tiền làm công của mình cho cô ta, kết quả lại bị lừa lần nữa, bọn họ nhốt tôi lại, đó là một ổ mại dâm.” Chu Tiểu Nghiên rũ mi, cắn chặt môi mình đến mức suýt chút nữa thì bật máu: “Lần ấy tôi không còn gặp may mắn nữa, tôi không thể chạy thoát.”

“Bọn họ còn chưa kịp ép tôi đón khách thì bị đội quét mại dâm phá.” Chu Tiểu Nghiên lau nước mắt: “Ngoài tôi ra thì những cô gái còn lại đều vì kiếm tiền nên tự nguyện bán thân, tôi không đưa ra được bằng chứng bản thân mình bị bắt cóc đến đây, nên bị cho là bán dâm rồi bị nhốt mười ngày, khi được thả ra trên người đã mang tiền án, tìm chẳng được công việc nào tử tế, từ đó bắt đầu làm phục vụ bán rượu trong quán bar.”

Sau khi nói liền một mạch, Chu Tiểu Nghiên cảm thấy khô miệng, Tô Dao rót cho cô ta một cốc nước: “Vậy cô và Trần Ngân Hà quen biết nhau thế nào?”

Chu Tiểu Nghiên uống nước xong: “Khi đó anh Ngân chỉ là một viên cảnh sát hình sự bình thường, đến quán bar của chúng tôi thực hiện nhiệm vụ truy bắt tội phạm giết người đang bị truy nã, tôi bị bắt làm con tin, là anh Ngân đã cứu tôi. Tôi không hiểu kỷ luật của cảnh sát mấy người, chỉ biết anh Ngân vì việc đó mà ăn một trận mắng té tát của cấp trên.”

Chu Tiểu Nghiên nhớ lại: “Lúc ấy là vào khoảng thời gian lạnh nhất của mùa đông năm đó, trong đêm, tiếng còi xe cảnh sát vang lên bên ngoài quán bar, ánh đèn xanh đỏ đua nhau nhấp nháy, tôi bị lôi ra khỏi quán bar, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đồng phục mỏng, anh Ngân đã đưa áo khoác của anh ấy cho tôi.”

Tô Dao chăm chú lắng nghe, trong lòng cô rất rõ, con người Trần Ngân Hà vô cùng lạnh lùng, tuyệt đối sẽ không vì một cô gái không quen biết mà làm tới bước này, nhất định là vì khi ấy trên người Chu Tiểu Nghiên có điểm gì đó khiến anh cảm động, khiến anh đồng cảm.

“Trước giờ chưa từng có ai đối xử tốt với tôi như vậy, trước đó mấy người đối xử tử tế với tôi đều là vì muốn lừa tôi, lừa bản thân tôi, lừa tiền của tôi, chỉ có anh Ngân là không.” Chu Tiểu Nghiên mỉm cười, đôi mắt dần dần sáng lên, như được ánh sao thắp sáng: “Từ đó về sau tôi đã trở thành người đưa tin của anh Ngân, ẩn nấp và truyền tin tình báo cho anh Ngân.”

Hai người đang nói chuyện thì một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh đi tới.

Người đàn ông nhìn Chu Tiểu Nghiên: “Người đẹp sao lại khóc rồi, tôi là bác sĩ tâm lý, nếu có chuyện gì cần tâm sự thì có thể nói chuyện với tôi.”

Anh ta vừa nói vừa đưa danh thiếp qua: “Bên trên có số điện thoại cùng địa chỉ văn phòng làm việc của tôi.”

Chu Tiểu Nghiên nhận lấy danh thiếp: “Cảm ơn.”

Bạn của Hứa Gia Hải có lẽ không phải là một tên lừa gạt. Tô Dao vẫn không yên tâm, đợi đến khi người đàn ông đó đi rồi, mới nói với Chu Tiểu Nghiên: “Đừng có người nào đối xử tốt với cô là cô sẽ đi theo người đó, nói không chừng cũng là một người lăng nhăng giống Hứa Gia Hải đó.”

Chu Tiểu Nghiên đặt tấm danh thiếp xuống bàn: “Tôi biết rồi, sau này sẽ không ngốc nghếch vậy nữa.”

Lúc này, một người đàn ông khác lại đi tới: “Haizz, khóc à, mắt sưng hết cả lên rồi kìa, vốn dĩ đã không đẹp, bây giờ lại càng xấu hơn.”

Chu Tiểu Nghiên nghiêng đầu, bĩu môi: “Anh đến là để chọc quê tôi đấy hả?”

Tô Dao: “Đường Chu, anh bị Trần Ngân Hà và Hứa Gia Hải nhập rồi sao?” Một chàng trai lương thiện ấm áp đang yên đang lành sao đột nhiên lại biến thành một tên xấu xa thế này?

Đường Chu: “Tôi đâu có nói sai, cô nhìn mắt cô ấy sưng lên kìa, dùng khăn bọc hồng trà ngâm qua nước lạnh chườm từ ba đến năm phút, sau đó ăn thêm nhiều đậu đỏ, lúa mạch, dưa chuột… Tất cả đều không nhất định sẽ có tác dụng.”

Chu Tiểu Nghiên với quả quýt trên bàn ném vào người Đường Chu, tức giận, nói: “Chọc quê xong chưa, xong rồi thì biến đi, đừng có để tôi nhìn thấy anh nữa, cứ hễ nhìn anh là tôi lại thấy phiền, biến, biến, biến.”

Đường Chu đón lấy quả quýt trên người bóc vỏ, vừa ăn vừa rời đi.

Vốn dĩ Chu Tiểu Nghiên đã dừng khóc, lại bị Đường Chu chọc tức đến phát khóc, nên cứ thế bò trên người Tô Dao nức nở: “Ông trời ơi là ông trời, sao tôi lại đi thích loại người đó chứ, để tôi tức chết luôn đi cho xong.”

Tô Dao vỗ vỗ người Chu Tiểu Nghiên: “Đừng khóc nữa, còn khóc là mắt không khỏi được đâu, ngày mai không đi làm được, thì sao mà thăm dò tin tức được cho anh Ngân nhà cô.”

Chu Tiểu Nghiên nghe thấy có lý liền lập tức lau nước mắt, nhưng vẫn ôm khư khư Tô Dao không chịu buông ra.

Quần áo Tô Dao đã ướt đẫm nước mắt của Chu Tiểu Nghiên rồi: “Đứng dậy, vai tôi sắp bị cô đè nát luôn rồi này.”

Chu Tiểu Nghiên dụi dụi vào lòng Tô Dao: “Ngực cô bự, trên người lại có mùi thơm, ôm rất thoải mái. Mùi nước hoa này thật hấp dẫn, tôi là con gái mà ngửi thấy còn muốn cắn cô một miếng.”

Tô Dao đẩy Chu Tiểu Nghiên ra: “Tôi vào nhà vệ sinh một chút, lát nữa lại cho cô ôm.”

Chu Tiểu Nghiên đứng dậy: “Tôi đi cùng cô.”

Tô Dao mỉm cười: “Tôi đâu có phải con nít, vào nhà vệ sinh cũng cần người đi cùng à?”

Chu Tiểu Nghiên: “Cô xinh đẹp như vậy, ngộ nhỡ gặp phải tên dê xồm thì làm thế nào?”

Tô Dao mỉm cười: “Tôi là cảnh sát mà lại còn sợ dê xồm sao, không sợ dê xồm tới, chỉ sợ anh ta không tới, nếu không một đấm sẽ chết một tên.”

Vừa rồi uống hơi nhiều bia, Chu Tiểu Nghiên đứng dậy, nói: “Tôi cũng muốn đi vệ sinh, cùng đi đi.”

Cô ta còn chưa kịp dứt lời, đã chú ý thấy ánh mắt sắc bén từ phía xa, đành nhịn cơn buồn tiểu, nói: “Tôi không muốn đi vệ sinh, không buồn chút nào.”

Tô Dao cảm thấy Chu Tiểu Nghiên khóc đến ngốc luôn rồi, bản thân mình có muốn đi vệ sinh hay không cũng không rõ: “Vậy tôi đi nhé.”

Ngay khi Tô Dao vừa ra ngoài, Chu Tiểu Nghiên liền chạy tới trước mặt Trần Ngân Hà: “Anh Ngân, hành động vừa rồi của em có ok không?”

Ánh mắt Trần Ngân Hà hơi sầm xuống, có vẻ như không có ý định đùa cợt, sau đó xách theo chiếc túi màu hồng mà mình mang theo khi ra khỏi nhà, kéo cửa bước ra ngoài.

Cô gái đó từ khi đặt chân vào phòng bao đến giờ, tổng cộng đã qua một tiếng bốn mươi phút, nhưng cô chỉ nhìn về phía anh duy nhất một lần và ánh mắt chỉ dừng lại trên người anh không quá một giây.

Trần Ngân Hà đứng ở hành lang bên ngoài cửa phòng vệ sinh, dựa vào tường, hai chân bắt chéo, rũ mắt nhìn xuống hoa văn trên sàn nhà. Anh cầm chiếc túi giấy trên tay lên, lấy từ bên trong ra hai chiếc khăn len do mình tự tay đan, một chiếc màu đen, một chiếc màu hồng đậm, là khăn tình nhân.

Cô thích chiếc nào anh sẽ cho cô chiếc đó, cô muốn biết chuyện gì anh sẽ nói cho cô nghe chuyện đó. Thế nào cũng được, anh không muốn tiếp tục như vậy nữa, rõ ràng là ở trong cùng một căn phòng, đã từng ôm cũng đã từng hôn, làm những chuyện thân mật với nhau rồi, vậy mà lại xa lạ như không hề quen biết.

Từ trước tới giờ anh chưa từng trải qua chuyện nào đau khổ như vậy, như thể không khí xung quanh anh đang bị cuốn đi từng chút từng chút một, ngột ngạt, bồn chồn, không nỡ chết cũng chẳng thể nào sống nổi.

Trần Ngân Hà nhìn thấy Tô Dao đi ra từ phòng vệ sinh, rõ ràng chỉ mới dăm ba phút không nhìn thấy cô, vậy mà anh lại có cảm giác như đã mấy ngày không gặp, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, vào đôi môi mà anh từng hôn, có nhìn thế nào cũng chẳng đủ.

Lo lắng ánh mắt như muốn đốt cháy người khác của mình sẽ dọa cô sợ mà bỏ chạy. Anh cụp mắt xuống, đè nén nỗi xao động trong ánh mắt, khi ngẩng lên lần nữa, đôi mắt anh đã trở nên dịu dàng như nước.

Anh nhìn cô rồi đưa chiếc túi giấy trong tay đến trước mặt cô như đang dâng bảo vật: “Anh tặng quà cho em, đừng có ngó lơ anh được không?”

[1]:

Cây vỗ tay (Ảnh minh hoạ).

[2]:

Sequins (Ảnh minh hoạ).

Thiên:

Tổ hợp ba người anh Hà, anh Hải vs anh Chu thật là hết nước chấm :))) Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mà :v

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 70"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

cau-xin-anh-tu-hon-di.jpg
Cầu Xin Anh Từ Hôn Đi
30 Tháng 3, 2025
bi-an-chua-loi-giai-ve-mua-mua-ruc-lua.jpg
Bí Ẩn Chưa Lời Giải Về Mùa Mưa Rực Lửa
22 Tháng mười một, 2024
hom-nay-troi-trong.jpg
Hôm Nay Trời Trong
4 Tháng mười một, 2024
su-muoi-cham-chut-da.jpg
Sư Muội, Chậm Chút Đã
26 Tháng 10, 2024

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online