Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Rơi Vào Ngân Hà - Chương 69

  1. Home
  2. Rơi Vào Ngân Hà
  3. Chương 69
  • 10
Prev
Next

Chương 69: Tận hưởng thất tình.

Đêm nay, anh đã nói với cô ba lần bảo cô làm bạn gái của anh, đầu óc anh bị cơn ghen khiến cho mê muội và quên mất việc anh đã từng nói muốn cô phải theo đuổi mình mới được. Kẻ thù lớn đang ở phía trước, anh chỉ có thể yên tâm khi nắm được quyền sở hữu cô, cô phải là của anh mới được.

Tô Dao ra khỏi vòng tay Trần Ngân Hà, thấp giọng nói: “Em cần suy nghĩ một chút.”

Đôi mắt rực rỡ như những vì sao của người đàn ông lập tức mờ đi, giọng nói trầm thấp như thể thở không ra hơi: “Em đang từ chối anh sao?”

“Em vì người đàn ông đó mà từ chối anh?”

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, vấn đề giữa hai người họ không phải nằm ở Đào Chính An, nó chẳng liên quan tới Đào Chính An dù chỉ là nửa xu tiền. Cô không thể hiểu con người Trần Ngân Hà, cô không hy vọng người đầu ấp tay gối của mình lại là một người mở miệng ra là nói dối, lừa gạt, tính toán với cô. Có thích thế nào đi nữa cũng không được.

“Không liên quan gì tới anh ta.” Tô Dao im lặng một lúc: “Anh về nghỉ ngơi sớm đi.”

Nói xong liền quay người đi vào hành lang. Cô không rời đi ngay lập tức mà dựa bên tường nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, một lúc sau mới nghe thấy tiếng Trần Ngân Hà kéo chiếc vali ra về.

Tô Dao quay lại phòng, nằm trong bóng rồi chạm lên môi mình. Cô hối hận rồi, đáng lẽ không nên để anh hôn, càng không nên đáp lại khi được anh hôn. Về mặt lý trí cô hiểu rõ nhưng vẫn không thể khống chế nổi, kiểm soát không được việc mình thích anh. Cô không khỏi nghĩ đến việc, sau này sẽ có một ngày hai người họ đứng ở hai phe hoàn toàn trái ngược nhau, liệu khi ấy cô có giương súng về phía anh và bóp cò không chút do dự hay không? Sẽ không thể, cô nghĩ. Với một người như anh thì mọi việc anh làm chắc chắn đều sẽ có lý do của mình.

Vốn dĩ Tô Dao định nói chuyện với anh sau khi anh về Vân Giang, nhưng không ngờ lại bị chèn Đào Chính An vào giữa, khiến nhịp điệu của cô hoàn toàn rối loạn. Dáng vẻ của Trần Ngân Hà hiện tại là không thể nghe cô nói, vậy nên trước tiên hãy để anh bình tĩnh lại rồi nói chuyện sau.

Ngày hôm sau là mùng sáu Tết, như kế hoạch ban đầu, Tô Dao đến sân bay đón người. Trần Ngân Hà đã quay về Vân Giang, nên Tô Dao đi đón Hứa Gia Hải và Chu Tiểu Nghiên. So với tám ngày trước, khi Tô Dao đưa họ đến sân bay thì rõ ràng là cô ở hiện tại trầm mặc hơn rất nhiều. Vừa cãi nhau với người đàn ông mà mình thích thì tâm trạng của bất cứ ai cũng đều sẽ không mấy tốt.

Hứa Gia Hải lại vô cùng vui vẻ, vốn dĩ anh ta không vui vẻ gì cho cam, vì Trần Ngân Hà đã phản bội lại bộ ba Nam An của bọn họ, cứ thế thay đổi lịch trình mà chẳng thèm nói lấy một câu, khi xuống sân bay anh còn gọi điện cho anh ta, nói với một con cún độc thân là anh ta rằng mình đang đứng dưới lầu nhà bạn gái đợi cô về để dành cho cô một bất ngờ, khoe khoang đến ngất trời.

Sáng sớm hôm nay anh ta gọi điện cho Trần Ngân Hà, lại nghe thấy giọng điệu của đối phương như đang hấp hối, nói với anh ta rằng mình thất tình rồi, bị cả thế giới ruồng bỏ rồi. Lúc đó, Hứa Gia Hải đã không kìm được mà bật cười thành tiếng, đây đúng là báo ứng mà.

Trong lòng Hứa Gia Hải đang muốn hóng chuyện đến chết, hận không thể cầm kính lúp đến soi xem Trần Ngân Hà thất tình thế nào, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra cao quý, hào hoa, như thể thuận miệng hỏi một câu: “Đội trưởng Tô, sao lão Trần không đến cùng?”

Tô Dao vừa lái xe vừa đáp: “Tối qua anh ấy và tôi xảy ra mâu thuẫn, giận dỗi, nên tôi không gọi anh ấy.”

Chu Tiểu Nghiên kinh ngạc: “Sao lại như vậy, tôi còn tưởng anh Ngân quay lại trước thì hai người có thể ôm ôm hôn hôn thành đôi rồi cơ?”

Tô Dao thầm nghĩ, ôm ôm hôn hôn thì có nhưng thành đôi thì không.

Chu Tiểu Nghiên tháo chiếc mũ len dày cộp mình đội từ Nam An tới đây: “Vậy tại sao hai người lại xảy ra mâu thuẫn thế?”

Tô Dao chỉ nói qua loa lý do, còn nguyên nhân cơ bản thì không nói: “Một người bạn học cũ đưa tôi về nhà bị anh ấy nhìn thấy, không phân rõ đúng sai, ghen tuông bừa bãi, còn ra tay đánh người ta trước, sau đó bản thân anh ấy cũng bị đấm một cái.”

Chu Tiểu Nghiên tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Thật là quá đáng.”

Tô Dao: “Phải đó, rõ ràng trong lòng anh ấy hiểu rằng tôi và người bạn học cũ đó không có gì cả, vậy mà cứ nhất định phải gây chuyện.”

Chu Tiểu Nghiên: “Tôi nói là người bạn học kia của cô quá đáng, sao có thể đánh anh Ngân của tôi chứ?”

Tô Dao: “Là anh ấy động tay động chân đánh người trước.” Việc này đúng là Trần Ngân Hà làm sai, tới đây cô còn phải liên lạc với Đào Chính An để thay Trần Ngân Hà xin lỗi anh ta, nếu không sau này gặp nhau trong công việc thì biết làm việc thế nào?

Chu Tiểu Nghiên: “Vậy thì anh ta cũng không thể đánh anh Ngân của tôi, tóm lại là không thể!”

Tô Dao nhìn Chu Tiểu Nghiên: “Bây giờ là thế kỷ 21 rồi, chúng ta đừng có tôn sùng mù quáng như vậy có được không hả?”

Đột nhiên Tô Dao cảm thấy có chút tò mò: “Tiểu Nghiên, tôi hỏi cô nhé, nếu như Trần Ngân Hà không phải là cảnh sát, mà là một tên xấu xa, một đại phản diện gây hại cho xã hội thì cô có làm theo lệnh của anh ấy nữa không?”

Chu Tiểu Nghiên nói một cách đúng lý hợp tình: “Đương nhiên!”

Tô Dao: “Bảo cô đi làm việc xấu cô cũng làm à?”

Chu Tiểu Nghiên: “Anh Ngân không phải người như vậy.”

Tô Dao: “Tôi nói là ngộ nhỡ.”

Chu Tiểu Nghiên: “Làm.”

Tô Dao chẳng còn gì để nói: “Giám đốc Hứa nói đúng, cô quả thực là chân chạy của Trần Ngân Hà.”

Trước tiên, bọn họ đến nhà của Hứa Gia Hải, nói chính xác hơn thì là nhà của Trần Ngân Hà. Tô Dao đánh xe vào tầng trệt, xuống xe ngẩng đầu nhìn lên trên.

Hứa Gia Hải lấy vali từ cốp xe ra, cầm chìa khóa mở cửa toà nhà, rồi quay lại hỏi: “Lên trên ngồi chơi chút không?”

Tô Dao: “Thôi khỏi, không lên đâu.” Hiện tại không thích hợp để cô gặp Trần Ngân Hà, gặp rồi lại cãi nhau, đợi khi nào anh bình tĩnh lại, nhận ra sai lầm của mình rồi nói sau.

Sau khi Hứa Gia Hải rời đi, Tô Dao lên xe đưa Chu Tiểu Nghiên về nhà. Chu Tiểu Nghiên sống trong một tòa nhà dân cư xem ra đã có tuổi, nó cũ kỹ như khu chung cư nhà Tô Dao.

Tô Dao giúp Chu Tiểu Nghiên xách vali: “Lần trước cô nói đã đổi công việc mới, là việc gì thế?”

“Cẩn thận nước dưới mặt đất, đừng để trượt ngã.” Chu Tiểu Nghiên vừa đưa Tô Dao lên lầu vừa đáp: “Làm bồi bàn trong quán bar.”

Tô Dao: “Sao lại vẫn là quán bar?”

Môi trường quán bar không đơn giản, Chu Tiểu Nghiên lại có ngoại hình xinh xắn, Tô Dao sợ cô ta bị một số người hỗn tạp nào đó ức hiếp: “Có được đóng bảo hiểm không, có bảo đảm được tính ổn định của công việc không, có an toàn cho bản thân không?”

Chu Tiểu Nghiên mỉm cười: “Từ nhỏ tôi đã chẳng học hành gì cho nên hồn, còn chưa học hết cấp hai đã bị buộc thôi học, không văn hoá không học thức, cho dù muốn tìm một công việc cho ra việc cũng chẳng tìm nổi.”

Tô Dao không tin, với khả năng của Trần Ngân Hà và Hứa Gia Hải thì việc sắp xếp cho Chu Tiểu Nghiên một công việc ổn định là hoàn toàn nằm trong khả năng: “Là do cô thích làm việc ở quán bar phải không?”

Đến cửa nhà, Chu Tiểu Nghiên lấy chìa khoá ra mở cửa: “Quán bar rất tốt, bán được rượu còn có hoa hồng, thu nhập hàng tháng cũng không ít.”

Chu Tiểu Nghiên thuê một phòng trong căn nhà rộng bảy mươi mét vuông, có hai phòng ngủ, một phòng khách, phòng khách được chủ nhà ngăn thành một căn phòng ngủ nhỏ, có ba cô gái sống ở đây, trông rất chật chội.

Một đôi tất đen không biết là của ai vứt trên ghế sofa, vài chiếc áo lót gợi cảm, cùng váy ngủ hai dây và những chiếc áo len, áo khoác rẻ tiền treo ngoài ban công. Hiệu quả cách âm của ngôi nhà không tốt, âm thanh Tik Tok phát ra từ căn phòng quay về hướng Bắc khiến người ta khó chịu.

Chu Tiểu Nghiên cúi người nhặt chiếc gối trên ghế sofa che đi đôi tất chân, dọn lại nửa túi khoai tây chiên không biết do ai vứt trên bàn trà, rồi quay lại nói với Tô Dao: “Không cần thay giày đâu, vào đi.”

Tô Dao nhìn môi trường sống quá tồi tệ này, kìm không được nhíu mày: “Hay là cô đổi nhà khác đi, thuê ghép không an toàn. Chẳng phải ở Nam An cô vẫn còn một căn nhà nhỏ sao, nếu như quyết định lập nghiệp ở Vân Giang thì bán căn nhà đó đi rồi mua một căn ở Vân Giang để ở sẽ thoải mái hơn nhiều.”

Chu Tiểu Nghiên đưa Tô Dao về phòng mình rồi đóng cửa lại: “Cô thật sự cho rằng tôi ở đây là ở thật sao?”

“Xem cô là cảnh sát kìa, vậy mà không nhìn ra tôi đang nằm vùng à?”

Tô Dao: “Xin lỗi, tôi không nhìn ra.”

Phòng của Chu Tiểu Nghiên quay mặt về hướng Nam, có một ban công rộng, trong phòng sạch sẽ gọn gàng, phong cách trang trí là màu hồng trắng chủ đạo, tràn ngập tâm tư thiếu nữ.

Tô Dao ngồi trên ghế, thuận tay cầm món đồ chơi hình con thỏ màu hồng trên giường lên: “Nói cho tôi nghe về hoạt động nằm vùng của cô đi.”

Chu Tiểu Nghiên mở cửa, cẩn thận ngó nhìn ra bên ngoài một cái, rồi khoá trái cửa lại, nhỏ giọng nói với Tô Dao: “Cô gái sống ở phòng đối diện tôi thích xem Tik Tok, tôi nghi ngờ cô ta đang hút ma túy, trên người có thể còn mang theo án mạng.”

Tô Dao: “Nói nghe xem.”

Chu Tiểu Nghiên: “Cô ta làm cùng một quán bar với tôi, cả ngày ngáp dài buồn ngủ, không có tinh thần, sắc da vàng sạm, ăn uống không ngon miệng, càng ngày càng gầy gò.”

Tô Dao gật đầu, đây quả thực là biểu hiện điển hình của nghiện ma tuý, chỉ những người hút ma tuý mới như vậy.

Chu Tiểu Nghiên tiếp tục: “Có một đêm, tôi ra phòng bếp lấy nước, nhìn thấy cô ta loạng choạng từ bên ngoài trở về, trên người dính máu, đồng thời gọi điện cho ai đó nói rằng mình muốn giết đối phương.”

Tô Dao: “Cô không báo cảnh sát sao?”

Chu Tiểu Nghiên: “Không có bằng chứng mà, tôi đâu tận mắt nhìn thấy cô ta hút ma tuý hay giết người. Ban đầu, tôi chỉ định sống tạm ở đây, nhưng vì cô ta nên mới quyết định không chuyển đi nữa, nắm được chút manh mối nào đó, tôi nhất định sẽ trình báo ngay với anh Ngân, nói không chừng có thể tóm được một tập đoàn ma tuý lớn nào đó.”

Tô Dao đứng dậy ra khỏi phòng Chu Tiểu Nghiên, đi vòng vòng quanh phòng khách và phòng bếp, rồi quay lại, nói: “Không phải cô ta nghiện ma tuý mà là mang thai, đang trong giai đoạn đầu của thai kỳ, vết máu trên người là do sảy thai, không biết liệu đứa bé có giữ được hay không.”

Chu Tiểu Nghiên nhìn Tô Dao bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Cô tài thật đó, cái này cũng nhìn ra được sao?”

Tô Dao bất lực, nói: “Chẩn đoán mang thai cùng đơn lấy thuốc của cô ta đều để trên tủ cạnh ghế sofa.”

Chu Tiểu Nghiên nhận đả kích sâu sắc: “Anh Ngân luôn nói tôi là đồ ngốc, quả nhiên không phải là không có lý.”

Tô Dao: “Sau này nếu cô muốn đi xem nhà, tôi có thể đi cùng cô, tìm nơi tốt một chút, đừng có kiếm loại ở theo nhóm này, đầu dây điện của căn phòng ngăn bên ngoài lộ cả ra rồi, quá nguy hiểm.”

Chu Tiểu Nghiên cất hành lý đi: “Dao Dao, hôm nay cô có việc gì không, nếu không thì chiều nay đi dạo với tôi đi, tôi muốn mua chút đồ.”

Vốn dĩ theo kế hoạch ban đầu, Tô Dao dự định buổi sáng đi đón Trần Ngân Hà còn buổi chiều sẽ ở cùng anh, bây giờ xem ra không cần nữa rồi. Cả hai ăn trưa tại quán mì ngoài cổng khu nhà, rồi cùng nhau đến trung tâm mua sắm gần đó.

Chu Tiểu Nghiên lấy điện thoại ra kiểm tra số dư tài khoản ngân hàng của mình: “Tốt rồi, chắc là đủ dùng.”

Trông thấy tình hình của cô ta, Tô Dao không khỏi tò mò: “Cô muốn mua gì thế?”

Chu Tiểu Nghiên vừa đi vừa nói: “Mấy ngày nữa là sinh nhật anh Hải rồi, tôi muốn mua quà sinh nhật cho anh ấy.”

“Sau khi từ bỏ Trần Ngân Hà, cô bắt đầu thích Hứa Gia Hải rồi hả?” Tô Dao rất có kinh nghiệm khi nhắc tới việc thích Hứa Gia Hải: “Có lẽ cô hiểu anh ta hơn tôi nhỉ, có biết anh ta là một người lăng nhăng trong tình yêu không?”

Chu Tiểu Nghiên nở nụ cười: “Đương nhiên là biết chứ.”

Tô Dao: ” Vậy mà cô vẫn…”

Chu Tiểu Nghiên đẩy Tô Dao vào một cửa hàng quần áo nữ: “Chiếc váy kia được đó chứ, vào xem sao.”

Tô Dao: “?”

“E là Hứa Gia Hải không thích mặc váy đâu.”

Chu Tiểu Nghiên cười đến mức suýt chút nữa thì không thể đứng thẳng: “Nghĩ gì thế, tôi mặc mà, tôi vào thử nhé, cô ngắm giúp tôi.”

Chu Tiểu Nghiên cầm chiếc váy vào phòng thay đồ, sau đó ra ngoài đứng trước gương ngắm nghía: “Đẹp không?”

Chiếc váy màu trắng tinh, dài tay, dài qua đầu gối một chút, cổ áo điểm viền ren, chiết eo thon thả, là kiểu váy hai tầng.

Tô Dao ngắm kỹ hơn một chút: “Đẹp.”

Nó không quá giống với phong cách thường ngày của Chu Tiểu Nghiên, có lẽ cô ta thích kiểu dáng phụ nữ trường thành một chút, chứ không phải kiểu thuần khiết ngoan ngoãn này. Chu Tiểu Nghiên có đôi mắt to tròn long lanh và xinh đẹp, khuôn cằm nhỏ nhắn, chiếc váy mặc trên người khiến cô ta trông như một cô công chúa nhỏ bước ra từ phim hoạt hình.

Cô ta vuốt vuốt mái tóc xoăn dài buông xõa, búi thành kiểu thấp rồi mỉm cười: “Thế nào, trông có giống một người phụ nữ được nuôi dạy đàng hoàng không?”

Tô Dao: “Ăn nói kiểu gì thế hả, cô vốn dĩ là một cô gái được nuôi dạy đàng hoàng mà.”

Chu Tiểu Nghiên nhìn bản thân mình trong gương, khẽ cười, không lên tiếng rồi quay đầu lại nói với nhân viên bán hàng: “Chiếc váy này có giảm giá không?”

Nhân viên phục vụ đáp lại: “Xin lỗi cô, đây là mẫu mới nên trước mắt không được giảm giá, nhưng có thể tặng cô một chiếc khăn lụa trị giá ba trăm tệ.”

Tô Dao nhìn nhãn mác trên chiếc váy, rồi âm thầm giật ống tay áo Chu Tiểu Nghiên, nhỏ giọng nói: “Hai nghìn tệ, quá đắt, đến chỗ khác xem thử đi.”

Chu Tiểu Nghiên có vẻ rất thích chiếc váy này, nhất quyết muốn mua nên bảo nhân viên bán hàng gói lại cho mình.

Sau khi thanh toán và ra khỏi cửa hàng, đột nhiên Tô Dao có chút hiểu được Chu Tiểu Nghiên: “Xem ra cô thực sự rất thích Hứa Gia Hải, nên mới tiêu tốn nhiều tiền vì anh ta như vậy.”

Tô Dao tưởng tượng một chút, nếu như đến sinh nhật Trần Ngân Hà, cô đến dự tiệc sinh nhật anh, vậy thì cô tuyệt đối sẽ không nỡ bỏ ra hai nghìn tệ để mua váy mặc cho anh ngắm, dự tính kinh phí bỏ ra nhiều nhất là hai trăm tệ.

Trần Ngân Hà, người đang tận hưởng khoảng thời gian thất tình, mặt mày ủ rũ ngồi trên sofa hắt xì hơi một cái: “Cô ấy chửi tôi rồi, chắc chắn là cô ấy đang chửi tôi.”

“Đại Hải, gọi điện cho người phụ nữ đó hỏi xem cô ấy đang làm gì, có phải đang gian díu với người đàn ông khác không?”

“Dám gọi tôi là Đại Hải thì tôi sẽ gọi cậu là Đại Hà đó.” Hứa Gia Hải quay đầu lại liếc nhìn Trần Ngân Hà một cái: “Muốn gọi thì tự đi mà gọi, đừng bảo tôi.”

Trần Ngân Hà: “Người có lỗi là cô ấy, hại người ta tan nát cõi lòng cũng là cô ấy, dựa vào cái gì mà bảo tôi chủ động gọi cho cô ấy trước?”

Hứa Gia Hải giơ ngón tay cái về phía Trần Ngân Hà: “Tuyệt vời.”

Trần Ngân Hà cầm điện thoại bên cạnh rồi đứng dậy khỏi sofa đi về phòng đóng cửa lại, đứng bên cửa sổ ngạo mạn bấm gọi cho Tô Dao. Điện thoại đổ mấy hồi chuông mà cô không bắt máy, Trần Ngân Hà thầm nghĩ anh sẽ cho cô thời gian là năm giây, trong vòng năm giây mà cô không bắt máy thì cả đời này cô đừng có nghĩ đến việc được nhận điện thoại của anh nữa.

Năm giây sau, cô vẫn không nhấc máy, anh lại nghĩ, nể tình cô xinh đẹp như vậy, anh sẽ cho cô thêm mười giây nữa. Mười giây sau, cô vẫn chẳng bắt máy, anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nể tình cô thích anh đến mức đó, nên anh sẽ cho cô một cơ hội cuối cùng. Cứ thế cho đến khi cuộc gọi tự động ngắt vì không có người nghe, Trần Ngân Hà ném điện thoại lên bàn, hay lắm, cô đã hoàn toàn đánh mất anh.

Chu Tiểu Nghiên chạm chạm vào cánh tay Tô Dao: “Điện thoại của cô rung kìa, tôi còn nghe thấy mà cô không nghe thấy à?”

Tô Dao: “Nghe thấy rồi, không muốn bắt máy.” Sợ nghe rồi chỉ nói được hai câu lại cãi nhau.

Sau tình tiết chen ngang nhỏ này, Chu Tiểu Nghiên lại kéo Tô Dao đến cửa hàng mỹ phẩm dưới lầu một, chọn một thỏi son matte màu đỏ đậm và một chai nước hoa mùi hoa cam. Tất cả là để phù hợp với chiếc váy màu trắng cô ta vừa mua.

Chu Tiểu Nghiên tự chọn xong đồ cho mình rồi lại nói với nhân viên ở quầy: “Giới thiệu giúp tôi một loại sexy, quyến rũ, là loại đàn ông vừa ngửi thấy liền không thể dừng lại.”

Nhân viên ở quầy mỉm cười, lấy ra một loại cho Chu Tiểu Nghiên thử, đồng thời giới thiệu: “Đây là sự pha trộn giữa đào và Lan Nam Phi, hương giữa và cuối là hoa huệ và xạ hương, vô cùng hấp dẫn.”

Chu Tiểu Nghiên xịt thử lên cổ Tô Dao một ít: “Chọn cho cô đó, có thích mùi này không?”

Tô Dao ngửi ngửi: “Không thích.”

Chu Tiểu Nghiên chớp mắt đầy ái muội: “Cô có cảm thấy mùi này rất gợi cảm không?”

Tô Dao: “Chính vì điều này nên tôi mới không thích, tôi là cảnh sát, nếu trên người luôn mang theo mùi thơm này, ai biết thì cho rằng tôi đi bắt nghi phạm, ai không biết sẽ tưởng tôi đi dụ dỗ nghi phạm luôn đó, không được, tuyệt đối không được.” 

“Để khi nào hẹn hò hãy xịt.” Chu Tiểu Nghiên nhìn ra là Tô Dao thích nên nói với nhân viên: “Lấy lọ này đi.”

Nói xong lại giành thanh toán, rồi đưa nước hoa cho Tô Dao: “Chúc mừng năm mới, Dao Dao.”

Tô Dao chỉ đành nhận lấy, trong lòng thầm nghĩ lần tới sẽ mua đồ gì đó tặng cho Chu Tiểu Nghiên. 

Tô Dao hít hít tự ngửi chính mình, mùi hương này thực sự không vấn đề gì chứ, cô có chút không yên tâm về Trần Ngân Hà. Vốn dĩ anh đã là một tên lưu manh rồi, lại bị mùi hương này kích thích rồi ngộ nhỡ làm ra chuyện gì đó không giống người thì biết sao bây giờ.

“Đang nghĩ gì mà ngẩn ra thế?” Chu Tiểu Nghiên ôm cánh tay Tô Dao, vừa đi vừa nói: “Có phải nhớ anh Ngân rồi không?”

Tô Dao hừ một cái: “Đâu có, anh ấy chỉ biết chọc cho tôi giận, tôi nhớ anh ấy làm gì?”

Chu Tiểu Nghiên quay sang nhìn Tô Dao: “Tôi thực sự ngưỡng mộ cô, có thể ở bên người mình thích.”

Tô Dao khẽ cười: “Cô cũng sẽ thế thôi.”

Cô vẫn có chút không yên tâm: “Về mặt chuyên môn thì Giám đốc Hứa hoàn toàn không thành vấn đề, vô cùng chuẩn chỉ, nhưng về phương diện tình cảm… Tôi khuyên cô nên cân nhắc kỹ càng, đừng để lún quá sâu.”

Chu Tiểu Nghiên liếc nhìn thời gian: “Được rồi, đồ cũng mua kha khá rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Tô Dao: “Không đúng, có phải chúng ta vẫn còn món đồ gì đó quan trọng chưa mua không?”

Chu Tiểu Nghiên: “Có sao, tôi thì đủ cả rồi, váy, son, nước hoa đều đã mua. Cô muốn mua gì không?”

Tô Dao: “Có lẽ là không.”

Chu Tiểu Nghiên: “Vậy tụi mình về thôi, tối nay cô mời tôi ăn Mala Tang [1] nhé.”

Tô Dao: “Được được, tôi cũng lâu lắm rồi không ăn.”

Cả hai đến khu phố ẩm thực phía sau trung tâm thương mại, vừa đi dạo vừa ăn uống, cứ thế cho đến khi thành phố lên đèn.

Tô Dao nhẹ nhàng xoa xoa bụng: “Tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng, cô xem xem còn đồ gì chưa mua không?”

Chu Tiểu Nghiên nhìn vào chiếc túi mua sắm của mình: “Chắc chắn là hết rồi.”

Tô Dao: “Vậy chúng ta về nhà nhé?”

Hai người từ phố ẩm thực vòng qua khu mua sắm, cuối cùng Tô Dao cũng nhỡ ra rốt cuộc là bọn họ đã quên mua thứ gì: “Tiểu Nghiên, mục đích chủ yếu trong lần mua sắm này của chúng ta là gì?”

Chu Tiểu Nghiên: “Mua quần áo, đã mua rồi mà, những hai nghìn tệ đó, trước giờ tôi chưa từng mua quần áo đắt như vậy.”

Tô Dao có chút khóc không nổi cười cũng không xong: “Không phải chúng ta đến là để mua quà sinh nhật cho Hứa Gia Hải à?”

Nếu để Hứa Gia Hải biết hai người đi mua quà sinh nhật cho anh ta, đi cả nửa ngày cuối cùng lại sắm một đống đồ cho chính mình và hoàn toàn quên béng mất anh ta thì anh ta sẽ tức đến phun ra máu mất.

Tô Dao không khỏi nghi ngờ: “Cô nói thật với tôi đi, có phải cô thực sự thích Hứa Gia Hải không?”

Chu Tiểu Nghiên dừng lại một chút: “Tất nhiên!”

“Anh Hải của tôi là một nhân tài, hiền lành nho nhã, thích anh ấy thì có gì làm lạ, chẳng phải cô cũng từng thích anh ấy còn gì?”

Hai người lại quay ngược vào trung tâm mua sắm, Tô Dao ngoảnh sang nhìn Chu Tiểu Nghiên, gương mặt cô ta vẫn còn chút ửng hồng chưa tan, cô nghi ngờ không phải cô ta thích Hứa Gia Hải mà là một người nào đó bên cạnh Hứa Gia Hải. Người này sẽ đến tham dự bữa tiệc sinh nhật của Hứa Gia Hải.

Chu Tiểu Nghiên không muốn nói nên Tô Dao cũng không hỏi nhiều: “Mua gì cho Giám đốc Hứa thì hợp?”

“Giám đốc Hứa ăn mặc rất trang nhã, tốt nhất nên tặng thứ gì sang trọng một chút, cà vạt hoặc thắt lưng thì sao?”

Tô Dao còn chưa kịp dứt lời, thì Chu Tiểu Nghiên đã đi tới một cửa hàng nhỏ bán tất. Cửa hàng bán tất này nằm giữa trung tâm mua sắm, không phải hàng hiệu nhượng quyền gì, là một gian hàng thuê rộng không đến năm mét vuông, xem ra sản phẩm tương đối bình thường, tóm lại là chẳng thể sánh nổi với phong cách sang trọng.

Chu Tiểu Nghiên đi tới chọn: “Ông chủ, loại tất nào rẻ nhất, đương nhiên là chất lượng đừng có kém quá, tốt nhất là loại hiệu suất chi phí cao đang được giảm giá mạnh nhất ấy.” [2] 

Ông chủ quay người lấy một bọc tất trên kệ: “Cái này đi, một gói có ba đôi, giá gốc là ba trăm tệ dành riêng cho quý tộc, được giảm 90% bây giờ chỉ còn ba mươi tệ.”

Chu Tiểu Nghiên thanh toán tiền, bảo ông chủ gói lại rồi xách đi.

Tô Dao nhìn ba đôi tất có giá ba mươi tệ và chiếc váy có giá hai nghìn tệ của Chu Tiểu Nghiên. Càng ngày càng chắc chắn rằng nhất định người mà Chu Tiểu Nghiên thích không phải Hứa Gia Hải, Hứa Gia Hải chỉ là người bị cô ta lôi ra làm bia đỡ đạn mà thôi.

Vậy, rốt cuộc người đàn ông đó là ai? Cũng không thể là Trần Ngân Hà, nếu thực sự là Trần Ngân Hà thì Chu Tiểu nghiên chẳng thể hẹn cô đi mua sắm cùng cô ta. Hơn nữa, Trần Ngân Hà và Chu Tiểu Nghiên thường xuyên gặp mặt, không phải đến tận sinh nhật Hứa Gia Hải mới có thể gặp mặt.

Không lẽ là Đường Chu? Đường Chu và Hứa Gia Hải là mối quan hệ bạn học, nên sinh nhật Hứa Gia Hải chắc chắn anh ta cũng sẽ có mặt. Đường Chu là người phụ trách bệnh tình của Trần Ngân Hà, Chu Tiểu Nghiên lại thường xuyên đến bệnh viện thăm anh, nhất định không ít lần tiếp xúc với Đường Chu, lần một lần hai dần dà thích người ta rồi?

Con người bác sĩ Đường không tồi, tính cách tốt, ngoại hình đẹp lại còn độc thân. Tô Dao cảm thấy vui thay cho Chu Tiểu Nghiên, một cô gái tốt như cô ta xứng đáng có được một người đàn ông tốt.

Tô Dao và Chu Tiểu Nghiên ra khỏi trung tâm mua sắm sau khi tận tâm chọn được món đồ chỉ dành riêng cho quý tộc làm quà sinh nhật cho Hứa Gia Hải.

Ngoài cổng có phát tờ rơi quảng cáo, là một cơ sở đào tạo tiếng Anh cho người trưởng thành, Chu Tiểu Nghiên nhận một tờ, vừa đi vừa đọc: “Nếu như năm đó tôi không bị ba dượng ép hôn cho người khác, buộc phải thôi học rồi không bị bạn trai trên mạng lừa bán, nếu như kiên trì có chết cũng phải học cho xong thì hiện tại có lẽ cũng rất thông thạo tiếng Anh.”

Lượng thông tin trong câu nói của Chu Tiểu Nghiên là quá lớn, Tô Dao chưa kịp tiêu hoá, cô mỉm cười khoác vai Chu Tiểu Nghiên: “Không biết tiếng Anh cũng rất bình thường mà, tôi đã tốt nghiệp đại học mà còn phát âm không chuẩn kìa, từ vựng thì đã quên sạch từ lâu rồi.”

Chu Tiểu Nghiên ngẩng đầu lên: “Bác sĩ Đường rất giỏi tiếng Anh.”

“Có một lần tới bệnh viện thăm anh Ngân, tôi trông thấy bác sĩ Đường đang đi ngoài hành lang nghe điện thoại, anh ấy nói tiếng Anh vô cùng lưu loát, thực sự rất giỏi, hoàn toàn không phải là người ở cùng một thế giới với tôi.”

Tô Dao cảm thấy có chút chua xót, muốn nói gì đó để an ủi Chu Tiểu Nghiên.

Nhưng Chu Tiểu Nghiên lại như thể hoàn toàn không cần người khác an ủi, cô ta mỉm cười, lộ ra đôi má lúm đồng tiền ngọt ngào: “Đương nhiên, người đàn ông tốt nhất trên thế giới này là Hứa Gia Hải, tôi rất thích Hứa Gia Hải.”

Tô Dao đưa Chu Tiểu Nghiên về sau đó về nhà mình. Cô luôn nghĩ về việc của Chu Tiểu Nghiên và Đường Chu, cô muốn giúp Chu Tiểu Nghiên, đầu tiên phải tìm cách thăm dò được tình cảm của Đường Chu dành cho Chu Tiểu Nghiên. 

Tô Dao vừa về đến nhà, còn chưa kịp tắm gội đã gọi điện cho Trần Ngân Hà. Trần Ngân Hà đang tận hưởng thất tình, anh ngồi trên sofa uống rượu với Hứa Gia Hải, nghe thấy điện thoại mình đổ chuông liền liếc nhìn một cái, rồi khẽ hừ lạnh: “Phụ nữ không nên quá nuông chiều, phải bỏ mặc cô ấy.”

Chuông điện thoại tiếp tục vang lên, Trần Ngân Hà xoa xoa tay lên đùi dưới gần bàn, không ngừng động đậy ngón tay: “Gọi điện cho tôi thì tôi sẽ nghe đấy à, tôi là kiểu đàn ông gọi đến là đến bảo đi là đi chắc?”

“Phải cho cô ấy biết mặt, dạy cho một bài học để lần sau cô ấy không còn dám tơ tưởng đến người đàn ông khác nữa.”

Hứa Gia Hải thấy tay Trần Ngân Hà đang kích động không yên: “Mau nghe đi, không nghe thì dập máy đi.”

Trần Ngân Hà vờ như phải nhấc máy một cách miễn cưỡng, đoán rằng Tô Dao thấy ba mươi sáu cuộc gọi nhỡ của anh nên chủ động tìm anh làm lành.

Sợ Hứa Gia Hải không có cơm chó để ăn, anh đã cố tình bấm mở loa ngoài, rồi mới trầm giọng nói: “Alo, gọi cho anh làm gì, không tơ tưởng đến người đàn ông khác nữa à?”

Giọng Tô Dao phát ra từ ống nghe: “Sinh nhật của Hứa Gia Hải là ngày nào, định tổ chức sinh nhật ở đâu? Em có thể đến dự không, nếu đến thì nên mua quà sinh nhật gì tặng anh ta, có thứ gì mà anh ta đặc biệt thích không?”

Trần Ngân Hà: “…”

Hứa Gia Hải: “…”

Nhất thời, không một ai lên tiếng, bầu không khí trở nên nặng nề, mùi thuốc súng lặng lẽ bốc lên trong không trung.

Tô Dao thúc giục: “Nói đi, mau lên, việc này rất quan trọng với em!”

Hứa Gia Hải chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, chuẩn bị nhân lúc Trần Ngân Hà không chú ý định co chân bỏ chạy, nhưng đã chậm một bước, anh ta bị Trần Ngân Hà giữ vai ấn xuống: “Chạy đi đâu?”

[1]

Mala Tang (Ảnh minh hoạ).

[2]

Hiệu suất chi phí cao chỉ đơn giản là một sản phẩm có cùng chất lượng nhưng chi phí mua thấp hơn các sản phẩm khác.

Thiên:

Thương anh Hải vcc :))). Xin lỗi anh Hà vì em đã cười ếu ngậm được mồm vì anh 🤣🤣🤣🤣

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 69"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

minh-bao-phi-nhien.jpg
Minh Bảo Phỉ Nhiên
25 Tháng mười một, 2024
thai-y-nhat-pham.jpg
Thái Y Nhất Phẩm
2 Tháng 12, 2024
truoc-song-mua-tanh-gio-lang.jpg
Trước Sông Mưa Tạnh Gió Lắng
23 Tháng mười một, 2024
den-lanh-tren-giay-hoa-le-lanh-trong-mua.jpg
Đèn Lạnh Trên Giấy, Hoa Lê Lạnh Trong Mưa
26 Tháng mười một, 2024

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online