Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Rơi Vào Ngân Hà - Chương 68

  1. Home
  2. Rơi Vào Ngân Hà
  3. Chương 68
  • 10
Prev
Next

Chương 68: “Làm bạn gái anh.”

Tô Dao đi đến trước mặt Đào Chính An: “Về việc năm đó tôi viết bức thư tình cho cậu, trước tiên tôi xin gửi lời xin lỗi đến cậu.”

Đào Chính An nhìn Tô Dao: “Cậu viết thư tình cho tôi mà tôi không trả lời thì đáng lẽ người phải xin lỗi là tôi mới đúng.”

Tô Dao: “Thực ra việc viết bức thư đó vốn dĩ không phải chủ ý của tôi, mà là do tôi cá cược thua với người khác.”

Đào Chính An mỉm cười: “Với tính cách của cậu thì có lẽ cậu sẽ không ép bản thân làm những việc trái với ý của mình nhỉ?”

Tô Dao cúi đầu nhìn xuống đám cây ô rô dưới chân: “Được rồi, tôi thừa nhận năm đó mình có chút cảm tình với cậu, vì không khống chế được bản thân nên mới đi đến bước nhất định phải viết thư tình cho cậu.”

Tô Dao ngước mắt lên: “Nếu bức thư tình đó của tôi gây nên rắc rối cho cậu thì tôi chính thức xin lỗi cậu, thật sự xin lỗi.”

Đánh giá tình hình năm ấy thì có lẽ cô không gây phiền phức gì cho anh ta, bởi vì anh ta hoàn toàn không đáp lại cô, luôn làm như mình không nhận được bức thư tình đó.

Đào Chính An: “Có biết vì sao tôi không có bất kỳ phản hồi nào với cậu không?”

Tô Dao mỉm cười: “Đương nhiên là vì cậu không có ý gì với tôi rồi.”

Nụ cười trên khuôn mặt Đào Chính An có chút chua xót: “Là bởi vì tôi hoàn toàn không trông thấy bức thư đó, cứ thế cho đến hai tháng trước, khi sắp xếp lại giá sách cũ, mới phát hiện ra nó trong một cuốn sách ngoại khoá.”

Tô Dao không ngờ rằng năm đó Đào Chính An lại hoàn toàn không hề hay biết về sự tồn tại của bức thư tình. Khi ấy, cô viết xong bức thư rồi vội vàng kẹp vào cuốn sách ngoại khoá mà cô mượn của anh ta, rồi đưa cho anh ta, sau đó đợi rất nhiều ngày cũng không thấy đối phương nhắc tới việc này, cô còn tưởng anh ta chẳng có ý gì với mình, nên dần dần lại bắt đầu dồn tâm trí vào việc học và không mấy để ý đến anh ta nữa.

Đào Chính An thở dài: “Nếu như năm đó tôi không bỏ lỡ…”

Tô Dao ngắt lời Đào Chính An: “Việc đã qua rồi thì cứ để nó qua đi.”

Đào Chính An nhìn Tô Dao, giọng điệu kiên định: “Tôi không cho qua được.”

Tô Dao: “Bỏ lỡ thì cũng đã lỡ rồi, có hối tiếc cũng vô ích, sau này nhất định cậu sẽ tìm được một người phụ nữ tốt hơn.”

Đào Chính An nhìn Tô Dao, như thể nhìn thấy bọn họ của thời niên thiếu: “Khi cậu không nghĩ ra cách giải bài tập sẽ thích xoay bút, trong giờ học không bao giờ mất tập trung, thích môn học Thể dục, trời mưa luôn quên mang theo ô, chai nước khoáng mà cậu đưa cho tôi trong trận thi đấu bóng rổ có vị ngọt.”

Đúng lúc này, lối vào hành lang được bật đèn từ bên trong, Triệu Hân Hoa xuống lầu đổ rác, trên tay cầm theo túi rác màu đen bước ra ngoài, nhìn thấy Tô Dao: “Trời lạnh như vậy con đứng ở đây làm gì?”

Dứt lời lại nhìn thấy Đào Chính An đang đứng trước mặt Tô Dao, bà ta cảm thấy có chút quen mắt, đến lúc nhớ ra, liền nói: “Đây không phải là công tố viên đó sao?”

Triệu Hân Hoa quay đầu sang nhìn Tô Dao, giọng điệu lập tức trở nên vui vẻ: “Bảo giới thiệu đối tượng xem mắt cho con con còn nói không gặp, thế mà lại hẹn riêng rồi.”

“Hai đứa cứ nói chuyện đi nhé, mẹ đi đổ rác.”

Triệu Hân Hoa xách túi rác miễn cưỡng rời đi, vừa rẽ ra khỏi tòa nhà lại nhìn thấy một người đang đứng sau bức tường. Người đàn ông có dáng người cao lớn, đang hút thuốc, cạnh người là chiếc vali màu đen. Ngoại hình rất ưa nhìn, nhưng biểu cảm trên gương mặt không mấy tốt, như thể đang muốn giết người vậy.

Không phải tới đây để giết người thật đó chứ, những tin tức như vậy quả thực không ít, người này đã chuẩn bị cả vali hành lý rồi, lại còn to như vậy, đừng có nói là dùng để đựng thi thể nhé, thật quá đáng sợ.

Ý thức được mình bị nhìn chằm chằm, người đàn ông nhướng mắt, đôi mắt nặng trĩu như mây đen trước cơn mưa mùa hạ. Triệu Hân Hoa sợ tới mức thầm rùng mình một cái, bà ta nhấc chân rời đi, trong lòng thầm nghĩ, mới qua Tết, sao lại có người đáng sợ như vậy?

Tô Dao hoàn toàn không để ý thấy Trần Ngân Hà đang đứng bên góc tường cách đó không xa, cô còn tưởng rằng ngày mai anh mới trở lại.

Cô tiếp tục nói chuyện với Đào Chính An: “Hôm nay muộn quá rồi, cảm ơn cậu đã đưa tôi về nhà, cậu về sớm chút đi.”

“À phải rồi, có thể trả lại tôi bức thư đó không?”

Đào Chính An lấy từ trong túi ra một chiếc phong bì màu hồng, Tô Dao định vươn tay ra cầm nhưng Đào Chính An không cho cô: “Cậu đã tặng tôi rồi thì nó là của tôi, mà đã là đồ của tôi thì sẽ không cho người khác.”

Đào Chính An còn chưa kịp dứt lời, đột nhiên cảm thấy có một luồng gió xẹt qua tai, tiếp theo là bàn tay hoàn toàn trống rỗng, bức thư tình bị người nào đó giật đi rồi. Thậm chí anh ta còn không hề cảm nhận thấy có ai đó đang tiến lại phía sau mình, giống như một bóng ma đột ngột thò ra vậy. 

Đào Chính An quay người lại, nhìn thấy một đôi mắt như sói dữ đang nhìn chằm chằm vào mình trong bóng tối. Xét về dáng vẻ cùng tuổi tác của đối phương, đại khái Đào Chính An đã đoán ra, người này có lẽ là người đàn ông mà Tô Dao nói cô thích, hoặc một người nào đó đang theo đuổi Tô Dao.

Đào Chính An nhìn bức thư tình đang nằm trong tay đối phương, khẽ cau mày, bất mãn nói: “Đề nghị anh trả lại đồ của tôi cho tôi.”

Trần Ngân Hà cong môi khẽ cười, giọng nói càng lạnh hơn, mang theo vẻ châm biếm không hề che giấu: “Đồ của anh?”

Đào Chính An vươn tay ra muốn giật lại, nhưng Trần Ngân Hà lại đấm thẳng vào mặt anh ta, nhìn anh ta với ánh mắt đầy bạo lực: “Người con gái của ông đây mà cũng dám để ý tới à?”

Đào Chính An bị đấm, khuôn mặt bỏng rát vì đau, liền phản đòn đấm lại Trần Ngân Hà một cái. Trần Ngân Hà không né tránh, cứ thế nhận lấy cú đánh, rồi tiến lên chắn trước mặt Tô Dao, vừa túm lấy cổ tay Đào Chính An, vừa đẩy mạnh anh ta sang một bên: “Biến.”

Tô Dao hoàn toàn không thể ngờ tới Trần Ngân Hà sẽ xuất hiện, không phải ngày mai anh mới quay lại hay sao!

Tô Dao không muốn hai người tiếp tục đánh nhau, nên vội vàng kéo Trần Ngân Hà ra sau mình, rồi ngước lên nói với Đào Chính An: “Tối nay làm phiền cậu rồi, cái gì cần nói tôi cũng đã nói xong, cậu về đi.”

Đào Chính An xoa xoa bên má bị thương, nhìn Trần Ngân Hà rồi quay người lên xe.

Khi xe của Đào Chính An đã đi xa, Tô Dao mới quay lại, vẻ mặt ủ rũ: “Ai bảo anh ra tay đánh người trước hả?”

Trần Ngân Hà cong môi khẽ cười, ánh mắt lạnh như kết băng, giọng nói vừa cợt nhả vừa khàn khàn: “Sao nào, em đau lòng vì anh ta sao?”

Tô Dao nhìn bên mặt bị Đào Chính An đánh của Trần Ngân Hà. Làn da anh trắng nõn, người lại cao quý, một vết thương nhẹ trên khuôn mặt cũng khiến nó lộ ra rất rõ, chứ đừng nói đến việc bị đánh thẳng vào mặt, cô hỏi: “Đau không?”

Nói rồi đưa tay lên muốn chạm vào một cái, nhưng lại bị anh né tránh, không cho cô sờ: “Không phải nói là đi quét ổ mại dâm giúp đội trưởng Hoàng sao?”

Cô mặc trên người chiếc áo mà anh chưa từng nhìn thấy, anh cảm thấy vô cùng chói mắt, nên lời nói ra đến miệng cũng chẳng dễ chịu gì cho cam: “Hoá ra là ăn mặc xinh đẹp để đi xem mắt, anh mới không ở Vân Giang có mấy ngày vậy mà em đã chẳng chịu nổi cô đơn rồi hả?”

Trần Ngân Hà giơ tay lên, quơ quơ bức thư tình cướp được trên tay Đào Chính An trước mặt Tô Dao, giọng nói càng lúc càng lạnh: “Chẳng phải nói chỉ có chút cảm tình với anh ta thôi sao, vậy thì bức thư tình này từ đâu mà có thế?”

Tô Dao ngửi thấy mùi khói thuốc trên người Trần Ngân Hà, đoán được không phải là anh vừa mới tới, có lẽ đã đợi cô một lúc rồi và chắc hẳn cũng đã nghe thấy hết những gì cô vừa nói với Đào Chính An.

Cô nhìn anh, giải thích: “Anh cũng đã nghe thấy cả rồi mà, bức thư này là hiểu lầm.”

Trần Ngân Hà như thể không nghe thấy lời Tô Dao nói, mặc định rằng trong lòng cô có người đàn ông khác. Từng có cũng không được.

Trần Ngân Hà liếc nhìn Tô Dao một cái, rồi chậm rãi mở bức thư tình ra, trên mặt mang theo ý cười như có như không: “Để anh xem xem bên trong viết ba cái tình cảm yêu đương gì.”

Từ lâu Tô Dao đã quên những gì mình viết rồi, nhưng bất luận là cô viết cái gì, cho dù bên trong có chép vài bài thơ cổ, thì đó cũng là chuyện riêng tư của cô, anh không có quyền tuỳ tiện đọc nó.

Tô Dao vươn tay muốn giật lấy: “Trả cho em.”

Trần Ngân Hà dùng một tay chặn Tô Dao, tay còn lại xé phong bì, mở bức thư ra, liếc đọc dưới ánh đèn của lối vào hành lang.

Thấy ánh mắt mỗi lúc một trầm xuống của người đàn ông, Tô Dao có chút chột dạ: “Em đã viết gì thế?”

Trần Ngân Hà vo tròn tờ giấy viết thư lại, rồi nhét nó vào túi như một sự tự ngược đãi bản thân, gương mặt vẫn giữ nguyên nụ cười: “Không phải lúc viết bản thảo thì chẳng biết viết à, sao thư tình lại văn thơ lai láng, đủ sắc đủ màu thế này?”

Tô Dao cau mày: “Anh có thể đừng ăn nói kỳ quặc vậy được không?”

Trần Ngân Hà: “Không thể.”

Tô Dao khiến bản thân mình bình tĩnh trở lại: “Em không muốn cãi nhau với anh.”

Ánh mắt Trần Ngân Hà khẽ chùng xuống, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác và đề phòng: “Em muốn chia tay với anh sao?”

Anh không thể hiểu nổi: “Em định chia tay với anh vì một người không cao bằng anh, không đẹp trai bằng anh, không nhiều tiền bằng anh sao?”

Tô Dao liếc nhìn Trần Ngân Hà một cái, bực tức nói: “Vốn dĩ chúng ta chưa hẹn hò với nhau, nên không thể nói là chia tay, cùng lắm chỉ là tuyệt giao thôi.”

Trần Hành Hà cười khổ một tiếng: “Em còn muốn tuyệt giao với anh nữa?”

“Được, được lắm.”

Tô Dao: “…”

“Em đâu có nói sẽ tuyệt giao với anh, là anh tự nói đó chứ.”

Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao: “Ý em chẳng phải vậy thì là gì?”

Tô Dao cảm thấy việc này không đáng để thảo luận, cô ngước mắt lên nhìn anh: “Anh về từ khi nào vậy?”

Trần Ngân Hà: “Em hoàn toàn không muốn anh quay lại, chỉ hy vọng anh ở lại Nam An chẳng bao giờ quay lại nữa, như vậy thì em có thể cùng anh ta lửa tàn lại bén, gắn bó không rời, có phải không?”

“Em đâu có nói như vậy, cũng không có ý đó.” Tô Dao vươn tay chạm vào mu bàn tay Trần Ngân Hà, lại phát hiện tay anh hơi lạnh, liền đau lòng, nói: “Anh đứng dưới lầu đợi em bao lâu rồi?”

“Đừng chạm vào anh, đừng có dùng bàn tay từng viết thư tình cho người đàn ông khác chạm vào anh.” Trần Ngân Hà lùi lại phía sau nửa bước: “Không cần giả vờ quan tâm anh, vốn dĩ em đâu có để ý tới anh!”

Tô Dao thở dài: “Mấy ngày ở Nam An có phải anh đã đọc tiểu thuyết ngược luyến rồi không, những gì trong tiểu thuyết viết đều là giả, đừng có cái gì cũng học hỏi linh tinh như vậy.”

Trần Ngân Hà hừ lạnh một tiếng: “Trái tim người ta đã tan nát cả rồi, vậy mà trước mặt em lại thành giả tạo, linh tinh hỗn độn, Tô Dao rốt cuộc là em có trái tim không thế?”

Tô Dao: “…” Cô lớn bằng ngần này rồi nhưng chưa từng thấy người nào nói lý như vậy, đây là loại logic ngược luyến nữ chính nào thế này?

Xem ra hôm nay chẳng thể nói chuyện cho đàng hoàng, Tô Dao: “Anh về nhà trước đi đã, bình tĩnh lại, ngày mai chúng ta lại nói chuyện.”

Tô Dao lên nhà tắm nước nóng, thay đồ ngủ rồi ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào điện thoại. Trần ngân Hà không gọi cũng chẳng nhắn tin cho cô.

Một lúc sau, Tô Dao vén chăn lên giường, mở khung trò chuyện trên Wechat của Trần Ngân Hà ra nhưng gõ vài chữ rồi lại xoá, càng nghĩ càng thấy phiền, cô nằm trên giường trở mình đi trở mình lại vẫn không ngủ được.

Không biết đã qua bao lâu, Tô Dao xuống giường đi đến bên cửa sổ, ngó xuống lầu một cái. Vậy mà anh lại không rời đi, vẫn đang đứng bên vách tường cúi đầu hút thuốc. Đã gần sáng rồi, dưới lầu không có ai ngoài anh, chỉ có bóng đèn đường mờ ảo và bóng anh in trên mặt đất.

Tô Dao khoác chiếc áo khoác lông vũ rất hiếm khi mặc ra bên ngoài bộ đồ ngủ rồi chạy xuống lầu. Cô vừa giận vừa đau lòng, giận là vì anh ghen tuông bừa bãi, kích động đánh người, kiêu ngạo, bất cần, biết rõ sức khoẻ mình không tốt còn đứng dưới lầu chịu gió lạnh.

Tô Dao trầm mặt mở cửa hành lang, liếc nhìn về phía Trần Ngân Hà vừa đứng, còn chưa kịp nhìn rõ đột nhiên cổ tay cảm thấy đau nhói, cô bị kéo mạnh vào góc tường cạnh lối vào hành lang. Lần cuối cô bị anh kéo như vậy là khi ở trong bệnh viện, lần anh đè cô xuống và cưỡng hôn cô. Nhưng lần này anh không ép cô như lần trước, mà ôm lấy cô, áp trán nhẹ nhàng xoa lên trên trán cô, rồi cứ thế im lặng không lên tiếng.

Tô Dao ngửi thấy mùi khói thuốc nồng nặc, cau mày, nói: “Anh đã hút bao nhiêu thuốc thế hả?”

Người đàn ông vẫn không nói chuyện, mà chỉ ôm cô chặt hơn.

Tô Dao bị mùi khói thuốc khiến cho đau lòng, lại giận vì anh không biết tự yêu thương bản thân, nên giọng điệu cũng trở nên hung dữ hơn: “Nói đi, tại sao lại không về nhà, cũng không gọi điện cho em, rốt cuộc là anh muốn mình chết cóng hay là chết vì khói thuốc thế hả?”

Người đàn ông thấp giọng lên tiếng: “Em có biết anh nhớ em đến nhường nào không, thậm chí anh còn không thể đợi nổi đến ngày mai, muốn tối nay nhất định phải gặp được em.”

Nghĩ đến việc anh vì cô mà đổi lịch trình, rồi đứng dưới lầu đợi cô lâu như vậy, Tô Dao không khỏi mềm lòng, liền vòng tay ôm lấy eo anh: “Tại sao không nói trước với em, để em ra sân bay đón anh.”

Được ôm như vậy, anh như nhận được khích lệ, không còn cúi đầu day trán vào cô nữa, mà nhìn chằm chằm vào đôi môi anh đào của cô, ánh mắt thèm thuồng như thể muốn dùng môi mình nuốt trọn trái anh đào đó vào miệng.

Anh hỏi cô bằng giọng nghẹn ngào: “Mấy ngày anh không ở đây, em có nhớ anh không?”

Cô không đáp lại, nếu nói không nhớ thì là giả, nhưng cô lại tức giận nên dứt khoát không lên tiếng.

Một lúc sau, cô đưa tay lên chạm vào má anh: “Có đau không?”

Anh rũ mắt nhìn cô, vẫn nhìn chằm chằm vào đôi môi cô: “Không đau bằng lần trước bị em tát anh trong bệnh viện.”

Nhắc đến cái tát lần trước, Tô Dao không khỏi nghĩ đến nụ hôn đem theo sự cưỡng ép khiến cô vừa đau vừa giận đó.

Đêm đen khiến đường nét trên gương mặt người ta trở nên vô cùng sắc bén, cô nghe thấy tiếng cọ xát của vải áo khi anh giơ tay lên. Cô nhìn thấy quả táo Adam của anh khẽ cuộn lên xuống, cùng đôi mắt đẹp đẽ như hoa đào mỗi lúc một sâu hơn. Hơi thở của anh dần trở nên gấp gáp, cô cảm nhận được hơi ấm từ anh phả vào tai và cổ, khiến nhịp tim cô mỗi lúc một nhanh, suýt chút nữa thì bật ra khỏi lồng ngực.

Anh hơi nghiêng người, cọ chóp mũi vào mũi cô, hơi thở quấn lấy nhau, có một loại nóng bỏng, háo hức nồng đậm chẳng thể tiêu tan nào đó dâng lên trong màn đêm.

Anh hơi cúi đầu, áp môi lên môi cô, mới đầu thì nhẹ nhàng dò xét, sau khi thấy cô không đẩy mình ra, nghĩ rằng cô cũng muốn, anh mới dám mở miệng ngậm lấy môi cô. Anh cố gắng kiềm chế bản thân, ép tình yêu mãnh liệt và rực cháy của mình chỉ giải tỏa ra một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Và đương nhiên cũng chỉ là cố gắng mà thôi.

Bầu trời đầy sao, họ trao nhau nụ hôn trong đêm đông và chỉ tách ra một giây trước khi đôi bên cùng nghẹt thở.

Tô Dao lau khoé môi mình, thấp giọng nói: “Anh nên về rồi.”

Trần Ngân Hà cúi đầu, nhìn đôi môi đỏ ửng vì bị anh hôn, giọng nói khàn khàn: “Chưa đủ.”

Dứt lời lại ôm lấy eo cô, giấu cô trong lớp áo khoác của mình, ôm cô thật chặt rồi lại một lần nữa hôn cô.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Tô Dao cũng thoát khỏi vòng tay của Trần Ngân Hà: “Anh thực sự nên về rồi, nếu còn không về thì trời sẽ sáng đó.”

Trần Ngân Hà kéo cổ áo khoác lông vũ lên giúp Tô Dao, thấp giọng hỏi: “Có thích anh hôn em không?”

Mặt Tô Dao vốn dĩ đã đỏ, nghe thấy câu hỏi của anh lại càng đỏ hơn, cô rất thích nụ hôn này của anh.

Trần Ngân Hà: “Một vạn chữ, thiếu một chữ cũng không được.”

Tô Dao: “Cái gì một vạn chữ?”

Trần Ngân Hà lấy bức thư tình trong túi ra, sự ghen tị trong ánh mắt gần như bến thành sự thật có thể bắn xuyên qua người cô: “Em viết cho anh ta một nghìn chữ, thì phải viết cho anh một vạn chữ.”

Anh ân cần nhìn cô: “Anh không phải là người không biết nói lý, một vạn chữ không hề nhiều.”

Điều mà Tô Dao sợ nhất chính là người khác bảo cô viết bản thảo, cho dù vừa rồi anh phục vụ cô rất thoải mái thì cô cũng không muốn viết: “Em không viết, làm bất cứ việc gì khác đều được, tóm lại là không viết, đến bài phát biểu em còn viết chẳng xong thì thư tình lại càng không viết nổi.”

Người đàn ông khẽ cười, trông có vẻ như rất dễ nói chuyện: “Đâu có bảo em viết thư tình.”

Tô Dao thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải thư tình là được.

Trần Ngân Hà: “Viết lại cảm nhận vừa rồi, bắt đầu từ khi chúng ta ôm nhau, đến khi anh hôn em, đầu lưỡi em cuốn lấy anh không rời, bị anh hôn đến toàn thân mềm nhũn, không thể đứng vững, nhưng vẫn muốn được nhiều hơn…”

Tô Dao vừa tức vừa xấu hổ: “…Đừng nói nữa.” Chẳng thà bảo cô viết thư tình còn hơn!

Cô suy nghĩ một chút, rồi vạch ra con đường rõ ràng với Trần Ngân Hà: “Nếu anh muốn đọc truyện khiêu d.âm thì đi tìm đội trưởng Hoàng mà lấy, chỗ anh ta cái gì cũng có.”

Trần Ngân Hà khẽ nhướng mày, đôi mắt đen trầm xuống: “Em cho rằng anh đang đùa với em sao?”

Anh nhìn cô, rồi tiến lại gần: “Con người anh rất nhỏ mọn, nhỏ mọn tới mức chỉ cần em liếc nhìn người đàn ông khác một cái anh cũng sẽ ghen tị, chứ đừng nói đến việc em và anh ta đã có với nhau một đoạn quá khứ như vậy. Nếu như khi ấy anh ta nhìn thấy bức thư tình đó, thì có phải hai người đã ở bên nhau rồi không?”

“Chỉ cần nghĩ đến điều đó là anh đã không thể chịu đựng nổi rồi, muốn giết chết anh ta. Anh đã buồn đau như vậy thì em hoặc là anh ta nên trả giá một chút chứ nhỉ?”

Anh thò tay vào túi áo khoác cô, lấy điện thoại của cô ra, cúi đầu mở khoá, tốc độ của anh nhanh đến nỗi cô không thể bắt kịp cổ tay anh.

Cô cau mày: “Trả lại điện thoại cho em.”

Trần Ngân Hà nhập mật khẩu, lướt mở danh bạ trên điện thoại của Tô Dao: “Tên anh ta là gì?”

Tô Dao: “Sao anh lại biết mật khẩu của em?”

Trần Ngân Hà chẳng buồn ngẩng đầu, ngữ khí không hề dao động, giống như một người máy lạnh lùng, cất tiếng hỏi lại: “Tên anh ta là gì?”

Như thể nếu không có được đáp án cho câu hỏi này thì anh vẫn sẽ tiếp tục lặp lại vậy.

Tô Dao cảm thấy quyền riêng tư của mình bị xâm phạm, sắc mặt trở nên không vui: “Trả cho em.”

Cô giật điện thoại về: “Em và anh ta gặp nhau trong buổi họp lớp, không có liên lạc riêng tư. Bức thư tình này là hiểu lầm, trước đây đúng là có chút cảm tình nhưng sau đó không liên lạc gì cả, em chỉ nói một lần này thôi.”

“Làm bạn gái anh.” Trần Ngân Hà rũ mi nhìn Tô Dao: “Nếu không anh sẽ không yên tâm, luôn lo lắng em sẽ bị người đàn ông khác cướp mất.”

Chỉ cần liếc mắt một cái cô cũng hiểu rằng anh tốt hơn bất cứ người đàn ông nào trên thế giới này, cô không có lý do nào để không chọn anh.

Anh ghen tị vì cô đã từng có cảm tình với người đàn ông đó, cho dù chỉ là trong khoảnh khắc nhất thời cũng không được.

Anh ôm chặt cô vào lòng, như thể muốn nhập cô vào cơ thể mình: “Làm bạn gái anh, như vậy nếu còn ai dám đến cướp em đi thì anh sẽ có lý do để đánh bay đầu người đó.”

Tô Dao: “Không có ai muốn đến cướp em đi đâu, đừng có lúc cũng trong bộ dạng sắp gặp kẻ địch có được không hả?”

Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao, ánh trăng nhuộm một tầng ánh sáng dịu dàng trên làn da cô, vì mới được anh hôn nên đôi môi đỏ thắm, bóng bẩy trơn láng, trông lại càng thêm đầy đặn, đôi mắt đẹp đến mức hại nước.

Anh đưa tay chạm vào má và môi cô: “Rốt cuộc em có biết bản thân mình đẹp đến nhường nào không?”

Mặc dù Tô Dao vẫn còn tức giận, nhưng chẳng ai có thể cự tuyệt một người dùng ánh mắt chân thành như vậy để ngắm nhìn và khen ngợi mình. Cuối cùng, sắc mặt cô đã khá lên đôi chút.

Trần Ngân Hà tiếp tục nói: “Ngoài anh ra thì em là người đẹp nhất trên thế giới này.”

Tô Dao: “…” Tóm lại là anh đang khen cô hay khen bản thân anh thế hả?

Vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, không hề có dù chỉ là một chút đùa giỡn, chọc ghẹo, cứ chân thành và tự tin như thế: “Chỉ có em mới xứng với anh và cũng chỉ có anh mới xứng với em.”

Anh mạnh mẽ và độc đoán, dùng giọng nói hiển nhiên không chừa chỗ cho sự nghi ngờ: “Làm bạn gái anh.”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 68"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

cay-kho-gap-xuan-ve.jpg
Cây Khô Gặp Xuân Về
9 Tháng 4, 2025
phi-dien-hinh-van-nhan-me-nghien-cuu-so-tay-convert.jpg
Phi Điển Hình Vạn Nhân Mê Nghiên Cứu Sổ Tay Convert
20 Tháng mười một, 2024
phi-hoang-dan.jpg
Phi Hoàng Dẫn
18 Tháng 10, 2024
xuyen-chung-chi-thanh-xuan.jpg
Xuyên Chứng Chỉ Thanh Xuân
13 Tháng mười một, 2024

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online