Rơi Vào Ngân Hà - Chương 67
Chương 67: Muốn gặp cô vào tối nay.
Ngày mùng một Tết, Tô Dao đã nhận được tổng cộng một nghìn tệ tiền lì xì của Triệu Hân Hoa và Tô Quốc Dân, cô lì xì cho Tô Tiến năm trăm tệ và lì xì trên Wechat cho các cháu trai, cháu gái họ tổng cộng là năm trăm tệ nữa.
Đồng thời gửi năm bao lì xì, mỗi bao hai trăm tệ vào nhóm chat của tổ cảnh sát hình sự số ba. Nhận được lì xì từ người thân, bạn bè, đồng nghiệp và lãnh đạo tổng cộng được hai trăm tệ.
Nhận được Trần Ngân Hà chuyển khoản lì xì cho năm vạn tệ, vì hạn mức chuyển khoản trong ngày trên Wechat chỉ giới ở mức tối đa là năm vạn, nếu không với cái tính cách “quyền lực” của Trần Ngân Hà thì có thể anh sẽ chuyển cả năm trăm vạn cho cô mất.
Tô Dao nhắn tin trả lời Trần Ngân Hà: “Anh ơi, lì xì lớn quá em không thể nhận.”
Trần Ngân Hà: “Cuối cùng em cũng đã chịu gọi anh một tiếng anh ơi rồi hả?”
Trước đây, anh đã làm đủ mọi cách, mềm có rắn có cũng không thấy cô mở miệng gọi anh một câu anh, xem ra anh vẫn chẳng thể hấp dẫn bằng tiền.
Trần Ngân Hà: “Cảm thấy bao lì xì lớn quá không thể nhận thì anh đây còn có thứ lớn hơn thế nữa, có muốn không?”
Sau khi đã trải qua vài lần “xâm nhập” của Trần Ngân Hà, Tô Dao đã có thể hiểu ngay mấy câu nói thô tục này chỉ trong vài giây, nên lập tức gửi một biểu tượng hình con dao qua, ý muốn nói nếu anh còn cợt nhả cô sẽ cắt của anh, để anh chẳng thể tiếp tục cợt nhả được nữa.
Tô Dao nhìn năm vạn tệ mà Trần Ngân Hà chuyển cho mình, cô rất muốn chuyển lại trả anh. Hiện tại hai người họ không phải bạn trai bạn gái, cho dù là phải đi chăng nữa thì cô cũng không thể cứ thế mà nhận không nhiều tiền của anh như vậy.
Nhưng nếu cô chuyển thẳng trả lại Trần Ngân Hà thì với tình cách của anh, chắc chắn anh sẽ tức giận, nói cô xúc phạm anh, đến gửi cho cô gái của mình một bao lì xì cũng bị trả lại, nhất định là chê bai anh nghèo, mà anh thì anh chẳng có gì ngoài tiền kia kìa. Sau đó, sẽ bắt đầu đêm từng phần từng phần tài sản của mình cho cô nghe, để chứng minh bản thân anh giàu có tới mức độ nào, đến mức có đếm nửa ngày cũng chẳng xong.
Tô Dao ngẫm nghĩ rồi quyết định cứ giúp Trần Ngân Hà giữ năm vạn tệ này lại, nếu như sau này hai người có thể kết hôn, thì cô sẽ không nhắc đến món tiền này nữa, coi như là đã nhận. Còn nếu hai người họ đổ vỡ, không thể ở bên nhau thì cô sẽ trả lại cho anh.
Mùng hai Tết, sáng sớm Tô Tiến đã đến gõ cửa phòng Tô Dao: “Chị, hôm nay chúng ta ra ngoài chơi nhé, đi mua sắm ăn uống, em đãi.”
Tô Dao hiểu ý của Tô Tiến, họ hàng nhà cô đông, ba cô, sáu bác, dì lớn, chú nhỏ, hàng năm từ mùng một cho tới mùng tám, trong nhà đừng có nghĩ đến việc được yên tĩnh. Ở cái tuổi này mà Tô Dao vẫn chưa kết hôn, nên sẽ là tâm điểm tập trung công kích của tất cả họ hàng, Tô Tiến đang học cấp ba cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, kiểu gì cũng bị hỏi thành tích học tập.
Tô Dao cân nhắc một chút: “Được.”
Vì vậy hai chị em cùng ra ngoài lánh nạn, đi dạo từ sáng cho tới chiều, Triệu Hân Hoa gọi điện cũng vờ như không nhìn thấy, cuối cùng tính toán thời gian đến khi họ hàng thân thích sắp rời đi mới tạt về nhà, lộ diện trước mặt cả nhà một chút, để chứng minh một người thì lại cao lên rồi, còn một người thì vẫn chưa kết hôn.
Bất cứ khi nào Tô Dao bị họ hàng vây quanh thúc giục chuyện kết hôn là cô lại nghĩ đến Trần Ngân Hà, cũng không phải là muốn kết hôn với anh mà nghĩ đến căn nhà chỉ có một mình anh sống ở Nam An. Mặc dù anh có thể đến nhà Hứa Gia Hải hoặc gia đình những người bạn khác, nhưng dù sao thì cũng là ngày Tết, đâu có thể suốt ngày làm phiền gia đình người ta đoàn viên. Dựa trên sự hiểu biết của Tô Dao về Trần Ngân Hà, thì có lẽ phần lớn thời gian anh đều sẽ ở một mình. Ngày xuân càng náo nhiệt lại càng lộ rõ sự cô đơn của một người.
Tô Dao tiễn cô lớn cô bé cùng các cháu trai cháu gái ra về, sau đó quay người về phòng, chuẩn bị gọi điện cho Trần Ngân Hà, cô phải ở cạnh anh nhiều hơn một chút để anh đỡ nghĩ ngợi lung tung khi ở một mình.
Điện thoại đã được kết nối, Tô Dao còn chưa nói được với Trần Ngân Hà câu nào đã nghe thấy tiếng la thất thanh của Hứa Gia Hải.
“Lão Trần, lớp phó văn thể mỹ của chúng ta thích cậu bao nhiêu năm rồi, thích từ năm lớp mười, lại đây uống với người ta một cốc đi.”
Những người khác bắt đầu hò hét: “Uống, uống, uống, rượu giao bôi, hú hú hú!”
Tô Dao: “…” Được rồi, cô đã nghĩ quá nhiều rồi, đều do cô đa cảm.
Cùng với tiếng đóng cửa, tiếng hò hét ở đầu dây bên kia cũng biến mất, có lẽ Trần Ngân Hà đã đi ra một nơi nào đó đại loại như hành lang.
Tô Dao: “Anh ở quê chơi vui quá nhỉ?”
“Nghe thấy anh uống rượu với lớp phó văn thể mỹ nên ghen rồi sao?” Trần Ngân Hà khẽ cười một tiếng: “Yên tâm anh sẽ không uống đâu.”
Tô Dao thầm nghĩ, nói thế còn nghe được.
Trần Ngân Hà tiếp tục nói: “Vì lát nữa anh còn phải lái xe đưa người ta về nhà.”
Tô Dao: “…” Vậy không bằng cứ uống đi cho xong, ai mà biết được đưa người ta về nhà, đưa tới đưa lui rồi đưa đi tận đâu?
Thấy Tô Dao không lên tiếng, Trần Ngân Hà không dám nói đùa nữa: “Lớp phó văn thể mỹ lớp anh là đàn ông, em đừng có nghe mấy người họ ăn nói bậy bạ.”
“Hôm nay em đã làm những gì?”
Tô Dao: “Em cùng Tô Tiến ra ngoài trốn họ hàng.”
Trần Ngân Hà có chút không hiểu: “Tại sao phải trốn?”
Tô Dao: “Nếu như ngày nào anh cũng bị giục kết hôn thì anh cũng sẽ muốn trốn thôi.”
Trần Ngân Hà: “Không, em nhầm rồi, nếu như có người đứng trước mặt anh giục kết hôn, anh sẽ có thể nói chuyện với họ không ngừng nghỉ, từ việc hẹn hò với bạn gái, cầu hôn, sửa sang nhà cửa, tổ chức hôn lễ, hưởng tuần trăng mật, mang thai, sinh con, sinh mấy người con, con anh dùng loại sữa bột của hãng nào, dùng loại bỉm nào, đến việc học mẫu giáo tại đâu, không sợ không có gì để nói mà chỉ sợ bọn họ nghe không hết thôi.”
Tô Dao: “Anh thật là tuyệt vời.” Còn làm cảnh sát gì nữa, làm người lên kế hoạch và hướng dẫn hôn nhân luôn đi, còn chuyên nghiệp hơn cảnh sát nưa đó.
“Vào ngày mùng một Tết anh đã gọi điện cho dì Nhiệm, dì Nhiệm chính là vợ Cục trưởng Khương, nếu lần sau có gặp dì ấy thì em hãy gọi dì ấy như vậy, dì ấy sẽ rất vui.” Trần Ngân Hà dựa vào lan can hành lang, hai chân bắt chéo, tư thế thoải mái, khoé miệng luôn nở nụ cười: “Dì ấy bảo anh khi nào quay lại Vân Giang thì đưa em tới nhà dì ấy chúc Tết.”
Ý tứ này quá rõ ràng, thông thường mà nói nếu có thể đưa về gặp người lớn trong dịp Tết, thì nói là bạn trai bạn gái còn quá đơn giản, e là sắp đến bước đính hôn kết hôn đến nơi rồi.
Tô Dao cho rằng đây là một việc lớn cần phải cân nhắc kỹ càng, cô còn chưa nghĩ xong, nên không biết phải trả lời thế nào, đành cười ha ha một tiếng: “Chẳng phải em còn chưa theo đuổi được anh sao, nên Tết năm nay chẳng có cái phúc phận được đi cùng anh rồi.”
Trần Ngân Hà như thể đã cảm nhận được điều gì đó trong khoảnh khắc cô dừng lại, nên chu đáo không tiếp tục gặng hỏi cô nữa mà chuyển chủ đề sang chuyện khác.
Trong hai ngày này, Tô Dao tiếp tục cùng Tô Tiến ra ngoài trốn họ hàng thân thích. Lánh nạn hai, ba ngày còn được, cũng chẳng thể ngày nào cũng trốn. Mùng bốn Tết, Tô Dao lấy cớ rằng trong Cục có việc rồi trốn đến cơ quan.
Dịp Tết tụ tập đông người là khoảng thời gian xảy ra đủ loại vụ án, án mạng không phải không có, là kiểu đến tám, chín phần giết người là do kích động, có thể phá án ngay tại hiện trường, nên đồn cảnh sát địa phương có thể hoàn toàn xử lý được, không cần lên đến Cục Công an thành phố.
Tô Dao không có việc gì làm, nên chủ động đến đội chống mại dâm, làm chân sai vặt cho đội trưởng Hoàng đang bận không thở ra hơi. Cứ hễ Tết đến, trên người có nhiều tiền thì sẽ có đủ loại tiệc tùng diễn ra, rồi người ra ngoài tìm gái cũng nhiều, đến giá cả của “tiểu thư” cũng tăng lên.
Tô Dao làm việc cùng đội trưởng Hoàng trong hai ngày, đến ngày mùng năm Tết khi trời sắp tối mới dừng lại nghỉ lấy hơi. Còn chưa kịp thở thì điện thoại lại đổ chuông.
Tô Dao liếc nhìn một cái rồi bắt máy: “A lô, lớp trưởng.”
Lớp trưởng: “Đừng có quên buổi họp lớp vào bảy rưỡi tối nay đó nhé.” [1]
Nếu lớp trưởng không gọi cho cô thì đúng là cô đã quên thật rồi, Tô Dao: “Có những bạn nào tham gia thế?”
Lớp trưởng: “Năm nay nhiều người có mặt, được hơn nửa lớp rồi, còn cả rất nhiều bạn làm ăn xa cũng đến. Bạn trước đây hay chơi cùng cậu cũng có mặt đó, tên là gì ấy nhỉ, Ngô Nguyệt Oánh.”
Ngô Nguyệt Oánh là bạn cùng bàn với Tô Dao, thích buộc tóc thấp hai bên, tính cách trầm tĩnh ngoan ngoãn. Khi còn đi học tình cảm của hai người họ không tồi, luôn kè kè bên nhau kể cả lúc đi uống nước và vào nhà vệ sinh.
Tô Dao nhớ tới trước đây có một lần cô đến kì, nhưng không mang theo băng vệ sinh, trên quần còn bị dính máu, đến cả ghế ngồi cũng có. Hồi ấy đang là mùa đông, rất lạnh, Ngô Nguyệt Oánh đã giúp cô rửa đi rửa lại chiếc ghế.
Sau khi cúp máy, Tô Dao tìm trên Wechat, lần gần đây nhất cô nói chuyện với Ngô Nguyệt Oánh là vào nửa năm trước. Khi lên đại học, Tô Dao học tại trường Cảnh sát, nơi nổi tiếng với việc quản lý và kiểm soát chặt chẽ việc sử dụng điện thoại di động, nên việc liên lạc với các bạn học trước đây bao gồm cả Ngô Nguyệt Oánh cũng dần ít đi.
Sau khi tốt nghiệp đại học công việc lại bận muốn chết, mấy lần các bạn tổ chức họp lớp cũng có gọi cô, nhưng lần nào cô cũng bị nhiệm vụ gấp gáp điều đi nên chẳng tham gia được, dần dần mọi người chẳng còn nghĩ tới việc gọi cô nữa.
Tô Dao quyết định tham gia buổi họp lớp lần này, nhưng đã quá muộn rồi, cô không kịp về nhà thay quần áo. Bộ đồ cô mặc trên người là bộ quần áo mặc từ hiện trường quét mại dâm trở về, đã bẩn cả rồi chẳng thể mặc nó đi, vì vậy cô đến trung tâm thương mại cạnh Cục Công an thành phố mua tạm một chiếc áo khoác còn có thể coi là tử tế, mặc vào rồi lên đường.
Khi đến nơi đã là bảy giờ năm mươi, cô bị muộn mất hai mươi phút. Trong phòng riêng của khách sạn đã chật kín người, từ xa có thể nghe thấy tiếng nói chuyện, dường như bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Người đến muộn thì chẳng có tư cách khiêm tốn, Tô Dao muốn lặng lẽ lẻn vào cũng không được, lập tức bị đôi mắt sắc bén của lớp trưởng ngăn lại: “Tô Dao!”
“Cô gái xinh đẹp kia là Tô Dao phải không?”
Giọng nói vừa cất lên, lập tức thu hút mọi ánh nhìn.
Tô Dao nở nụ cười thoải mái: “Chào cả nhà, lâu rồi không gặp.”
Hai bàn tròn lớn đã kín chỗ, còn kê thêm không ít ghế, lớp trưởng kêu nhân viên phục vụ lấy thêm một chiếc ghế nữa: “Đặt ở chỗ…”
Một giọng nữ trong trẻo vang lên: “Chỗ này, đặt ở đây.”
Tô Dao hướng mắt theo nơi phát ra tiếng nói, nhìn thấy một cô gái mặc áo len màu đen đang mỉm cười với mình, liền đi tới đó ngồi xuống: “Ngô Nguyệt Oánh.”
Rõ ràng là Ngô Nguyệt Oánh đã ăn diện rất cẩn thận, trang điểm tinh tế tươm tất, mái tóc uốn xoăn, trông khác xa so với thời còn học cấp ba. Tô Dao trò chuyện cùng Ngô Nguyệt Oánh vài câu mới phát hiện người ngồi cạnh cô bên còn lại là… Hot boy lớp. Người mà cô đã từng có chút cảm tình thời cấp ba.
Triệu Hân Hoa nói sắp xếp buổi xem mắt cho hai người, nhưng cô không đồng ý.
Đào Chính An quay sang nhìn Tô Dao, nở nụ cười dịu dàng: “Cậu còn nhớ tôi là ai không?”
Tô Dao còn chưa kịp lên tiếng thì vài bạn nữ sôi nổi ngồi phía đối diện đã bật cười: “Quên ai thì quên chứ sao quên được hot boy lớp, cậu nói có phải không, Tô Dao?”
Tô Dao biết bọn họ đang cười cái gì, mấy người họ không có ác ý, có lẽ là do nghĩ tới chuyện trước đây, về việc cô đã viết cho Đào Chính An một bức thư tình dài một nghìn chữ.
Tô Dao khẽ cười và trò chuyện cùng mấy bạn nữ đó vài câu, biết được cuộc sống của mọi người đều rất tốt, có người đã thực hiện được ước mơ thời niên thiếu của mình và làm Luật sư, có người làm giáo viên, có người thì làm công ăn lương tại công ty. Hầu hết đều đã kết hôn hoặc có bạn trai bạn gái, còn có người đã sinh người con thứ hai rồi, rất ít bạn còn độc thân như Tô Dao và chưa từng yêu đương thì chỉ có một mình cô.
Lớp trưởng lên tiếng: “Tô Dao, cậu vẫn chưa kết hôn cũng chưa yêu đương, không phải là vẫn đang đợi hot boy lớp ta đó chứ?”
Lớp trưởng vừa nói vậy, những bạn khác cũng bắt đầu la ó: “Đào Chính An, tình hình hiện tại của cậu thế nào, nếu như vẫn còn độc thân thì thành một đôi luôn với hoa khôi lớp mình được đó.”
Tô Dao giật mình một cái, hoa khôi? Hoa khôi là ai? Lớp bọn họ có hoa khôi từ khi nào thế?
Ngô Nguyệt Oánh chạm vào cánh tay Tô Dao một cái: “Mọi người đang nói cậu đó?”
Tô Dao không muốn bị hiểu lầm, nên mỉm cười, nói: “Điều kiện của hot boy lớp tốt như vậy, nhất định sẽ tìm được một người tốt hơn.”
Một vài người tinh ý nghe ra Tô Dao không có ý đó nên không hùa theo nữa. Nhưng có người lại vô cùng nhiệt tình, chẳng hạn như lớp trưởng, vẫn tiếp tục nói: “Hình như Chính An cố ý chuyển từ thành phố S về đây thì phải, Vân Giang chúng ta là thành phố nhỏ, sao có nhiều hứa hẹn phát triển như thành phố S, đừng có nói với tôi rằng cậu muốn xây dựng cho quê nhà nên mới về đó nhé.”
Đào Chính An quay sang nhìn Tô Dao một cái, rồi mỉm cười không lên tiếng.
Bản thân Tô Dao là người trong hệ thống tư pháp, là người một nhà với công tố viên Đào Chính An, cô rất rõ lời lớp trưởng nói là đúng nhưng không phải đúng hoàn toàn.
Đối với nhiều nhân tài thì cơ hội phát triển ở cách thành phố lớn là rất rộng mở, nơi đó có các nguồn tài nguyên đa dạng mà một thành phố nhỏ chẳng thể so sánh nổi. Nhưng nếu anh ta quay lại thành phố nhỏ thì chắc chắn sẽ được chính phủ đối đã như nhân tài và tiền đồ không hề tệ.
Người ta nói năm tháng giống như con dao mổ lợn, nhưng dao mổ lợn cũng có thiên vị, đặc biệt là thiên vị với những người có ngoại hình đẹp. So với thời niên thiếu thì đường nét trên khuôn mặt của Đào Chính An ở thời thanh niên trưởng thành hơn rất nhiều, được thêm một phần tích tụ của năm tháng. Thần thái của công tố viên rất tốt khiến anh ta trông thật tuấn tú, trang nghiêm và nam tính.
Trong bữa ăn không ít bạn nữ vô thức đưa chủ đề của cuộc nói chuyện hướng về anh ta. Thấy nam thần học đường ngày nào không biến chất, Tô Dao vô cùng yên tâm, nên quay sang nói chuyện với Ngô Nguyệt Oánh.
Ngô Nguyệt Oánh nói mình học ngành Tài chính, hiện tại đang làm Kế toán cho một công ty đầu tư, sau đó lại hỏi Tô Dao: “Bọn cậu làm cảnh sát thế nào, có gì hay không?”
Tô Dao mỉm cười: “Nói sao ta, khi mệt thì tương đối mệt, nhưng cũng rất thích.”
Cả hai lại nói đến chuyện tình cảm, Ngô Nguyệt Oánh nhìn Tô Dao: “Vừa rồi cậu nói mình chưa từng yêu ai, là nói dối phải không?”
Tô Dao: “Tớ lừa mấy cậu chuyện này làm gì, thực sự là chưa từng yêu ai.”
Ngô Nguyệt Oánh: “Cậu xinh đẹp như vậy, lại không có ai theo đuổi sao, khi còn đi học có rất nhiều nam sinh thích cậu đó.”
Tô Dao sờ sờ lên mặt mình, cô biết bản thân ưa nhìn, danh hiệu hoa khôi cảnh sát số một Vân Giang cũng không phải phong bừa. Chỉ là, công việc của cảnh sát tương đối bận rộn, thường xuyên phải chạy đôn chạy đáo bên ngoài, dãi nắng dầm mưa, các cảnh sát nữ về cơ bản là không có thời gian làm đẹp cho bản thân, giống như Ngô Thanh Đào, thường xuyên ba, bốn ngày không gội đầu.
Tô Dao cho rằng bản thân mình chỉ như một người cao hơn đôi chút trong đám người lùn, cô chăm chỉ gội đầu hơn các nữ cảnh sát khác, điều này mới khiến bông hoa là cô trông đẹp hơn. Nếu nói là hoa khôi lớp gì gì đó thì quả thực là quá khoa trương.
Ngô Nguyệt Oánh ngước mắt lên nhìn nhóm nam sinh đối diện đang túm tụm lại uống rượu vơi nhau rồi ghé sát vào Tô Dao, thì thầm: “Trong số sáu người bên kia có hai người từng thích cậu.”
Tô Dao: “Sao tớ lại không biết?”
Ngô Nguyệt Oánh mỉm cười: “Khi đó cậu chỉ dồn tâm trí vào học hành, chẳng thèm liếc bọn họ lấy một cái, đối với một người đẹp như cậu thì thông thường mọi người đều cảm thấy bản thân mình không xứng nên chỉ dám đứng nhìn từ xa, âm thầm thích mà thôi, chứ nào dám tuỳ tiện tỏ tình, như vậy chẳng phải là ngồi đợi bị từ chối hay sao?”
Tô Dao nhìn về phía mấy bạn nam, quả nhiên phát hiện có hai người luôn cố ý liếc về phía cô, khi bắt gặp ánh mắt của cô một người thì lắc đầu nở nụ cười ngượng ngùng còn một người thì cứ thế né tránh khỏi tầm mắt cô.
Tô Dao: “…” Xem ra việc cô là hoa khôi của lớp là thật rồi.
Đào Chính An nhìn cốc của Tô Dao đã cạn, nên lấy chai nước đào bên cạnh rót tiếp cho cô. Tô Dao nhìn xuống nước ép đào mà mình yêu thích nhất trong cốc, rơi vào trầm tư.
Lớp trưởng gọi rất nhiều đồ uống cho các bạn nữ, nước đào, nước nho, nước cam, sữa dừa và cả trà sữa, trong đó nước ép đào được đặt phía sau cùng của đống đồ uống đó, nhưng Đào Chính An lại rót nước đào cho cô. Nếu nói trong cốc của cô vốn dĩ đã là nước đào nên Đào Chính An rót tiếp nước đào cho cô thì chẳng có gì ngạc nhiên, nhưng ban đầu cô uống sữa dừa mà.
Chắc chắn Đào Chính An biết cô thích nước ép đào, nếu lúc này đang trong trường hợp xử lý vụ án thông thường thì Tô Dao hoàn toàn có thể suy ra rằng người đàn ông này đã từng thích người phụ nữ đó, nếu không sẽ chẳng thể nhớ rõ được sở thích của đối phương như vậy.
Qua hơn nửa bữa ăn, rất nhiều người bắt đầu rời khỏi vị trí của mình để tìm kiếm những người bạn tương đối thân và bắt đầu trò chuyện. Mục đích Tô Dao đến tham gia buổi họp lớp lần này là để gặp gỡ Ngô Nguyệt Oánh, gặp cũng đã gặp rồi, chuyện cũng đã nói rồi, cô có chút muốn ra về. Sáng mai, Trần Ngân Hà, Hứa Gia Hải và Chu Tiểu Nghiên sẽ quay lại Vân Giang, cô phải ngủ sớm một chút để có đủ tinh thần lái xe đến sân bay đón bọn họ.
Thấy Tô Dao đứng dậy, Ngô Nguyệt Oánh liền kéo cánh tay cô: “Dao Dao, cậu muốn về rồi sao, mới chín rưỡi mà, vẫn còn tăng hai nữa kìa.”
Giọng của Ngô Nguyệt Oánh hơi lớn, nên bị mấy người xung quanh nghe thấy, họ không cho Tô Dao rời đi, bảo cô ở lại chơi thêm một lúc, cho dù không tham gia tăng hai thì ít nhất cũng phải ăn xong bữa cơm này. Tô Dao không nỡ phá hỏng cuộc vui nên đã ở lại và trò chuyện với mấy bạn học tương đối thân quen khác.
Dám đến tham gia buổi họp lớp đều không phải những người bình thường, đại đa số đều có cuộc sống khá tốt, còn không thì có lẽ cũng chẳng đến đây.
Trong cả phòng, người thay đổi nhiều nhất là Ngô Nguyệt Oánh, trong trí nhớ của Tô Dao thì điều kiện gia đình cô ta không tốt, sinh hoạt phải tiết kiệm, là một cô gái nhút nhát, đến nói chuyện với nam sinh cũng đỏ mặt, nhưng bây giờ đã trở thành một “bông hoa giao lưu” có kinh nghiệm rồi.
Quần áo Ngô Nguyệt Oánh mặc trên người không phải loại rẻ tiền, riêng chiếc dây chuyền kết hợp với áo len cũng phải đến vài nghìn tệ, cả người trên dưới cộng lại ít nhất cũng phải tới năm, sáu vạn, đây không phải số tiền mà một nhân viên Kế toán có thể bỏ ra.
Một cô gái nghèo khó cho dù đột nhiên có được một món tiền lớn cũng sẽ không nỡ tiêu xài, ví dụ như bản thân Tô Dao, nếu như cô kết hôn với Trần Ngân Hà, trở thành một phu nhân giàu có, thì đừng nói đến sợi dây chuyền tám, chín nghìn tệ, ngay cả tám, chín trăm tệ cô cũng chẳng nỡ mua, tám, chín mươi tệ còn chấp nhận được.
Sau khi mua về sẽ bị Trần Ngân Hà chê bai là nhặt nhạnh mấy thứ linh tinh vớ vẩn, mấy thứ rách nát mà cô nhặt về khiến đôi mắt cao quý của anh bị ô nhiễm. Và ngày hôm sau, cô sẽ phát hiện mấy sợi dây chuyền rách nát của mình đã được thay thế bằng mẫu thiết kế của một thương hiệu nổi tiếng nào đó.
Tô Dao ngồi trên sofa, nghĩ tới nghĩ lui lại nghĩ về Trần Ngân Hà. Họ đã bảy ngày không gặp, cô rất nhớ anh.
Tô Dao ra khỏi phòng bao, đứng ngoài hành lang gọi điện cho Trần Ngân Hà: “Anh đẹp trai, đang làm gì thế?”
Trần Ngân Hà: “Vừa tắm xong đang chuẩn bị đi ngủ, ngày mai còn về Vân Giang.”
Tô Dao cầm điện thoại cúi đầu nhìn bóng mình dưới nền đất: “Vừa rồi em có chút nhớ anh.”
Người đàn ông khẽ cười, nói một cách đúng lý hợp tình: “Nhớ anh không phải chuyện đương nhiên sao?”
“Em đang làm gì thế, ngoại trừ việc nhớ anh ra?”
Vốn dĩ Tô Dao muốn nói mình đang tham gia buổi họp lớp, nhưng ngẫm nghĩ lại nói: “Hai ngày nay đều lăn lộn với đội trưởng Hoàng, giúp anh ta quét ổ mại dâm.”
Trần Ngân Hà: “Trong lúc quét ổ mại dâm lại nhớ anh, có phải em đang ám chỉ điều gì với anh không, muốn nhập vai diễn cùng anh đây hả?”
Giọng nói của người đàn ông không hề nghiêm túc, dường như Tô Dao có thể xuyên qua điện thoại nhìn thấy đôi mắt đào hoa cong cong của anh, cùng nụ cười vô cùng phong lưu nở rộ trên khuôn mặt.
Tô Dao nóng mặt: “Em đang bận, không nói chuyện với anh nữa, ngày mai gặp lại!” Nói xong liền cúp máy.
Trần Ngân Hà cất điện thoại đi, anh đã đổi vé sáng mai thành chiều nay, lúc này vừa mới xuống máy bay, đến nhà cũng chẳng về, cứ thế kéo vali bắt xe đến thẳng nhà Tô Dao, chuẩn bị đứng dưới lầu nhà cô dành tặng cho cô một niềm vui bất ngờ. Anh không đợi được đến ngày mai, anh nhớ cô quá rồi, tối nay muốn được gặp cô.
Tô Dao quay lại phòng bao, ngồi xuống vị trí khi nãy mình ngồi trên ghế sofa.
Đào Chính An đi tới ngồi bên cạnh Tô Dao, nói chuyện cùng cô vài câu, rồi nhắc đến việc xem mắt của hai người: “Thực ra là tôi liên lạc với người giới thiệu, người đó có quen biết với mẹ cậu.”
Tô Dao không ngờ rằng buổi xem mắt đó lại do Đào Chính An chủ động sắp xếp, chẳng trách, nếu không sao có thể trùng hợp như vậy, đối tượng xem mắt được giới thiệu lại chính là bạn học cấp ba, lại còn là nam sinh trước đây cô từng có chút cảm tình nữa.
Tô Dao quay sang nhìn Đào Chính An, đối phương cũng đang nhìn cô.
Tô Dao: “…”
Quả thực là anh ta đã thích cô từ trước sao?
Đào Chính An không để cho Tô Dao có cơ hội từ chối mình, nên nói sang chuyện công việc: “Trước Tết tôi đã hoàn thành thủ tục chuyển công tác, qua Tết sẽ chính thức làm việc tại Viện kiểm sát, cậu và tôi ở cùng một hệ thống tư pháp, trong công việc có thể có những mặt cần hợp tác, hy vọng sẽ được đội trường Tô hướng dẫn chỉ bảo.”
Tô Dao: “Công tố viên Đào khiêm tốn rồi.”
Ngô Nguyệt Oánh đi tới, ngồi ở bên còn lại cạnh Tô Dao: “Tôi nhớ thời đi học tôi và Dao Dao là bạn cùng bàn, còn Đào Chính An ngồi phía sau bọn tôi phải không, là ngồi phía sau tôi hay sau Dao Dao ấy nhỉ?”
Đào Chính An: “Tôi ngồi sau Tô Dao, khi đó cô ấy lúc nào cũng buộc tóc đuổi ngựa, mỗi lần quay đầu là tóc lại chạm vào bàn của tôi.”
Ngô Nguyệt Oánh mỉm cười: “Đúng, đúng, đúng, bạn cùng bàn với cậu là lớp trưởng nhỉ, vậy thì là lớp trưởng ngồi phía sau tôi.”
Nhắc lớp trưởng, lớp trưởng đến.
Lớp trưởng và Đào Chính An là bạn tốt lâu năm, tính cách hướng ngoại, anh ta ngồi xuống bên cạnh Đào Chính An, khoác lấy vai anh ta, mỉm cười trêu đùa: “Vốn dĩ năm nay không định tổ chức họp lớp nhưng Đào Chính An cứ nằng nặc đòi tổ chức bằng được, nói mình có một người đặc biệt muốn gặp.”
Bây giờ Tô Dao mới biết lý do tại sao trong buổi họp lớp sau vài năm lần này, lớp trưởng lại đích thân gọi điện giục cô đến rồi.
Cô không muốn bị hiểu lầm, lại càng không muốn để Đào Chính An ôm hy vọng, nên mỉm cười, nói: “Tôi đã có người mình thích rồi.”
Lớp trưởng thở dài: “Đào Chính An, cái số cậu nó khổ vậy đó, đúng thật là bỏ lỡ hết lần này tới lần khác.”
Đào Chính An thấp giọng nói một câu: “Chẳng phải bọn họ vẫn chưa chính thức hẹn hò sao?”
Tô Dao không nói thêm gì nữa, cô không biết phải nói thế nào, đến bản thân cô cũng chẳng biết liệu sau này mình có ở bên Trần Ngân Hà hay không.
Ngô Nguyệt Oánh lên tiếng giải vây: “Bất luận là ai hẹn hò với ai, dù sao thì Dao Dao không vội gả, Đào Chính An cũng chẳng vội cưới.”
Lớp trưởng: “Đúng, đúng, đúng, vẫn là Oánh Oánh biết cách nói, này, Oánh Oánh cậu thay đổi so với trước đây nhiều quá, vừa rồi mới vào cửa tôi đã không nhận ra, còn tưởng là ngôi sao nào vào nhầm phòng cơ.”
Ngô Nguyệt Oánh bị chọc đến vui vẻ, mỉm cười, nói: “Tôi sao có thể so sánh được với Dao Dao, Dao Dao là đẹp nhất.”
Chẳng có bạn nữ nào có mặt là không ăn diện cẩn thận tươm tất, trước khi đến đây mười ngày đã bắt đầu mua sắm quần áo, làm tóc, chỉ có mình Tô Dao là cận giờ mới chạy tới, khi bị vây giữa một đống đủ loại trang sức khiến cô có chút lạc lõng không ăn nhập.
Bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc, cả nhóm bước ra khỏi phòng bao đi đến đại sảnh khách sạn. Một nửa ở lại để chơi tiếp tăng hai, còn lại thì chia năm sẻ bảy ai về nhà nấy.
Tô Dao nói với Ngô Nguyệt Oánh: “Ngày mai tớ còn có việc nên hôm nay phải về nhà sớm một chút, không chơi tiếp cùng các cậu được rồi.”
Ngô Nguyệt Oánh: “Cậu có lái xe tới không, nếu không thì tớ đưa cậu về.”
Tô Dao mỉm cười cảm ơn ý tốt của Ngô Nguyệt Oánh: “Không cần đâu, tớ bắt xe bus về được rồi, không phải đổi chuyến, tiện lắm.”
Ngô Nguyệt Oánh: “Tớ sống ngay gần khách sạn, cậu đứng ngoài cửa đợi tớ, tớ về nhà lấy xe.”
Tô Dao: “Vừa rồi chẳng phải cậu đã uống rượu à, không được lái xe đâu.”
Ngô Nguyệt Oánh: “Không sao đâu, tớ chỉ uống có một cốc rượu vang, cũng đâu có say.”
Giọng điệu Tô Dao trở nên nghiêm túc: “Không được, uống rượu thì không được lái xe.”
Lớp trưởng đi đến, nói: “Oánh Oánh, có phải cậu uống tới ngốc rồi không, lại dám lái xe sau khi uống rượu trước mặt cảnh sát, không sợ cảnh sát Tô bắt luôn cậu vào tù hả?”
Tô Dao đã chứng kiến rất nhiều trường hợp xảy ra chuyện do lái xe sau khi uống rượu, nên nhắc lại khẩu hiệu không lái xe sau khi đã uống rượu bia của lực lượng Cảnh sát giao thông: “
Vân Giang bình an là nhà chúng ta, sau khi uống rượu nghiêm cấm lái xe, nhờ cả vào mọi người!
Mấy người vừa uống rượu không được lái xe đâu, lớp trưởng lát nữa nhớ gọi tài xế lái thuê cho mọi người nhé.”
Lớp trưởng giơ ngón tay cái về phía Tô Dao: “Hoa khôi cảnh sát thật ngầu.”
Sau đó, còn phải thêm vào một câu cảm thán: “Tiếc thật đó Đào Chính An à, tiếc thay cho cậu, đúng là cái số phận chiết tiệt đang trêu đùa con người mà!”
Đào Chính An không để ý tới lớp trưởng, đi đến bên cạnh Tô Dao, nói: “Tôi không uống rượu, để tôi đưa cậu về nhà nhé.”
Vốn dĩ Tô Dao không muốn làm phiền Đào Chính An, nhất là sau khi biết đối phương thích mình, nên phải giảm bớt tiếp xúc. Nhưng cô có chuyện muốn nói riêng với Đào Chính An: ” Được, tôi đợi cậu ở cửa khách sạn.”
Đào Chính An lái xe tới, Tô Dao nói với Ngô Nguyệt Oánh: “Tớ về trước đây, có thời gian rảnh cùng ra ngoài ăn uống nhé.”
Ngô Nguyệt Oánh mỉm cười: “Được.”
Tô Dao lên xe của Đào Chính An: “Địa chỉ nhà tôi là…”
Đào Chính An: “Vẫn ở chỗ cũ phải không?”
Tô Dao gật đầu: “Ừm.” Đào Chính An vậy mà còn biết cả địa chỉ nhà cô.
Cả quãng đường, Tô Dao không nói gì nhiều, cô đang suy nghĩ cân nhắc câu từ của mình, năm đó quả thực là cô có cảm tình với Đào Chính An, nhưng việc cô viết thư tình cho anh ta là một hiểu lầm, cô nên nói rõ hiểu lầm này với anh ta.
Đào Chính An tiễn Tô Dao đến lối vào hành lang, Tô Dao gọi anh ta lại: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Ngân Hà: “Nói đi, tôi đang nghe đây này.”
Thiên:
Gòi, chị Tô có biết rằng “nguy hiểm” đang cận kề bên chị không :))))
[1]:
Ở đoạn này bản raw tác giả nói buổi họp lớp bắt đầu lúc 7h, nhưng đoạn sau Tô Dạo nói khi cô đến nơi thì đã là 7h50, cô bị muộn mất 20 phút, Thiên thấy dòng thời gian không được logic cho lắm, đoán có thể là tác giả nhầm hoặc gõ thiếu nên đã sửa thành buổi họp lớp bắt đầu lúc 7h30.