Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Rơi Vào Ngân Hà - Chương 66

  1. Home
  2. Rơi Vào Ngân Hà
  3. Chương 66
  • 10
Prev
Next

QUYỂN 4: QUEEN

Chương 66: Dụ anh trầm luân.

Ở lại Nam An thêm một ngày nữa, sau đó Tô Dao và Trần Ngân Hà cùng trở về Vân Giang. Cuộc sống của Tô Dao vẫn đi theo con đường bình thường, mỗi ngày buổi sáng đi làm, buổi chiều tan làm về nhà. Chớp mắt đã đến tháng một, chỉ còn cách Tết Nguyên Đán hơn hai mươi ngày.

Đúng như dự đoán, Tô Dao vẫn phải nhận những lời thúc giục kết hôn từ phía người thân trong nhà, Triệu Hân Hoa lại sắp xếp cho cô một đối tượng xem mắt khác.

Tại bàn ăn, Tô Dao lôi chuyện của Lý Thư Bân ra và kể lại một lượt lịch sử phạm tội của những đối tượng xem mắt trước đây mà cô từng gặp: “Mẹ, con không muốn tiếp tục hại người khác nữa đâu.”

Triệu Hân Hoa gắp cho Tô Dao một miếng sườn: “Người lần này khác với những người lần trước, đây là công tố viên của Viện kiểm sát thành phố. Đánh giá chính trị của công tố viên nghiêm ngặt đến mức nào chứ, chắc chắn là không có vấn đề.”

Tô Dao thực sự không tin tưởng vào “thực lực” của bản thân, sợ một công tố viên đang yên đang lành lại bị mình kéo vào vòng xoáy của tội ác.

Hiện tại, Lục Hải Minh cùng các lão đại của đội khác đã phong cô thành linh vật rồi, mỗi khi giải quyết vụ án, gặp phải đối tượng khả nghi họ sẽ đều muốn sắp xếp cho cô một buổi xem mắt với người đó, để dễ dàng kiểm chứng xem rốt cuộc đối phương có phạm tội hay không. Khả năng huyền bí về việc xem mắt của cô đã sắp vượt qua cả khoa học tiên tiến rồi.

Tô Dao: “Công tố viên thì làm sao, công tố viên vẫn có tham nhũng hối lộ mà.”

“Con nhóc này, ăn nói kiểu gì thế hả?” Triệu Hân Hoa lấy điện thoại ra, nhìn tấm ảnh mà người giới thiệu gửi cho: “Con xem đi này, ngoại hình cũng đẹp, hơn nhiều mấy đối tượng lần trước giới thiệu cho con.”

Vì mối quan hệ công việc, nên Tô Dao thường xuyên phải giao tiếp với các công tố viên, mấy người quen quen cô đều biết cả, đừng có nói là giới thiệu đến tận người cô quen rồi đó nhé.

Tô Dao nhìn lướt qua tấm ảnh, cảm thấy có chút quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải. Nhìn thêm một lần nữa, cuối cùng cô cũng nhớ ra, đây không phải là hot boy lớp thời cấp ba cô có cảm tình sao? Không phải anh ta không ở Vân Giang à, chuyển sang Viện kiểm sát thành phố từ khi nào thế?

Tô Dao: “Thôi bỏ đi, con không thích lắm.”

Triệu Hân Hoa hoàn toàn không hiểu: “Người ta có điều kiện có ngoại hình, con còn không vừa ý điểm nào, chẳng lẽ con muốn tìm thần tiên trên trời?”

Tô Dao mỉm cười, không đáp lại.

Tô Quốc Dân cũng lo lắng cho chuyện hôn nhân của con gái, cảm thấy cô đã sắp ba mươi, thuộc vào lứa con gái đã có tuổi, phụ nữ càng nhiều tuổi thì càng khó tìm chồng. Ông ta là một người người lầm lì, ít nói, ăn vài miếng cơm liền bỏ bát đũa xuống ra ngoài ban công hút thuốc.

Tô Tiến cúi đầu và mấy miếng cơm, có chút sốt ruột cau mày: “Mẹ, mẹ đừng có giục chị con lấy chồng.”

Triệu Hân Hoa gắp cho Tô Tiến một miếng thịt: “Không phải mẹ giục, con tự nhìn xem xung quanh có ai như chị con không, ngộ nhỡ sau này chẳng gả được cho ai thì làm thế nào, già rồi thì lấy ai quan tâm chăm sóc?”

Tô Tiến: “Con chăm sóc, chị dạy bảo con khôn lớn, khi nào chị già con sẽ chăm sóc cho chị.”

Triệu Hân Hoa gõ một cái lên đầu Tô Tiến: “Con chăm sóc, con định chăm sóc thế nào, bản thân con không cưới vợ nữa hay sao?”

Tô Dao: “Kỳ thi vừa rồi em được bao nhiêu điểm?”

Tô Tiến: “…” Không nhắc đến thành tích học tập thì còn có thể tiếp tục nói chuyện.

Tô Dao lấy cho mình một bát canh: “Sau này em đừng có làm gánh nặng cho chị là chị đã cảm tạ trời đất lắm rồi.”

Xem ra Tô Tiến đã phải chịu đả kích, liền và nốt cơm trong bát: “Em về phòng làm bài tập đây.”

Trên bàn ăn chỉ còn lại Triệu Hân Hoa và Tô Dao. Triệu Hân Hoa liếc nhìn Tô Dao, giọng điệu không mấy tốt: “Vừa rồi con nói cái gì, thế nào là em trai con làm gánh nặng cho con, nó là em ruột của con, đỡ đần nó là việc đương nhiên.”

Tô Dao khẽ cười, không lên tiếng. Cô không muốn tranh luận với Triệu Hân Hoa về vấn đề này, nó thật vô nghĩa, nếu nói thêm vài câu chắc chắn sẽ thành ra cãi nhau. Thật ra cô cũng có chút hối hận vì câu nói vừa rồi, cũng biết Tô Tiến nghe xong chắc hẳn sẽ khó chịu, nhưng cô thực sự ghét kiểu lý lẽ đó của Triệu Hân Hoa, nên mới cố ý chọc tức bà.

Sau bữa cơm, Tô Dao chọn một quả quýt to trong giỏ trái cây, bóc vỏ ra nếm thử, thấy quá chua nên lại đổi một quả khác, bóc đến khi thấy chua ngọt vừa đủ mới cầm nó đi đến gõ cửa phòng Tô Tiến. Tô Tiến đang vừa ôm nỗi chế giễu về thành tích học tập của mình vừa viết nhanh như bay trên mặt giấy làm bài tập.

Tô Dao đưa quả quýt tới: “Chua quá, chị không ăn được. Tư thế ngồi, nói bao nhiêu lần rồi, ngồi ngay ngắn, không muốn cận thị thì ngồi thẳng lưng lên.” Nói xong liền đặt quả quýt xuống bàn rồi đi ra ngoài.

Triệu Hân Hoa đang dọn bàn ăn, thấy Tô Dao đi ra: “Việc đối tượng xem mắt vừa nói với con, con để tâm một chút.”

Tô Dao xua tay, sắc mặt tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn: “Mẹ, con không muốn.”

Triệu Hân Hoa đặt chiếc giẻ lau trong tay xuống, bắt đầu cằn nhằn: “Không gặp cũng được, vậy thì con tự kiếm lấy một người đi, Tết năm nay có đưa về nhà được không?”

Tô Dao: “Được, được, được, con lên mạng thuê một người là được chứ gì, mẹ thích kiểu thế nào con sẽ tìm thuê đúng người theo ý của ba mẹ?”

Triệu Hân Hoa có chút bực bội, bà ta ném miếng giẻ lau trong tay mình lên bàn: “Nói năng tử tế với con thì không chịu, lại đi nói mấy câu nghe phát bực, nuôi con khôn lớn có tác dụng gì cơ chứ?”

Tô Dao biết Tết năm nay lại chẳng được yên thân rồi, đến khi đó không chỉ có mình Triệu Hân Hoa, còn đủ kiểu cô bảy dì tám, mỗi người một câu, có thể khiến não cô nổ tung luôn mất.

Đúng lúc này, điện thoại Tô Dao đổ chuông, là lớp trưởng lớp mười hai gọi tới, nói sắp Tết rồi, lớp tổ chức một buổi họp mặt, những ai ở Vân Giang đều phải tới tham gia.

Tô Dao không mấy nhiệt tình với mấy việc như họp lớp, nhưng cũng không tiện từ chối thẳng thừng: “Được, để tôi xem tình hình nhé, nếu không bận việc thì nhất định sẽ tới.” Hàm ý khác thực ra là không đi.

Giọng điệu của lớp trưởng vô cùng vui vẻ: “Được, đừng có nuốt lời đấy, không gặp không về!”

Tô Dao phát hiện lớp trưởng có chút kỳ lạ, sao đột nhiên lại nhiệt tình với cô như vậy. Khi còn học lớp mười hai, đại đa số thời gian cô đều dành cho việc học, cũng không phải thành viên tích cực năng nổ trong lớp, sau khi ra trường lại chẳng mấy khi tiếp xúc giao lưu với mọi người, tin tức họp lớp của các bạn đều là do cô đọc được trong nhóm, trước giờ chưa từng được tận hưởng cái cảm giác gọi là đãi ngộ khi được lớp trưởng đích thân gọi điện thông báo.

Chẳng có lẽ sau bao nhiêu năm trôi qua, đột nhiên lớp trưởng lại phát hiện thực ra vốn dĩ trái tim anh ta vẫn luôn thích cô, nên muốn lợi dụng cơ hội họp lớn để bắt đầu chuyện tình với cô sau thời gian dài vắng bóng.

Không, chẳng phải lớp trưởng đã kết hôn vài tháng trước rồi sao, còn suốt ngày show ân ái trên trang cá nhân nữa, tối qua vẫn thấy đăng ảnh vào bếp nấu nướng cho vợ mà. Tô Dao lười chẳng buồn nghĩ nhiều, về việc họp lớp thì có thời gian sẽ đi mà không có thì thôi.

Thật may mắn vì gần đây không có án mạng nào xả ra, nên Tô Dao không phải tăng ca và thuận lợi được nghỉ vào một ngày trước đêm giao thừa.

Trong văn phòng, Ngô Thanh Đào vừa hát vừa dọn dẹp bàn làm việc: “Tốt quá rồi, cầu mong trong mấy ngày lễ đừng có xảy ra chuyện gì, nhân dân an cư lạc nghiệp, tương thân tương ái, cùng nhau tận hưởng hạnh phúc gia đình, chứ đừng có ngày nào cũng nghĩ tới việc anh giết tôi, tôi thịt anh.”

Ngô Thanh Đào liếc nhìn chiếc vali bên cạnh Trần Ngân Hà: “Đội phó Trần, anh định về quê ạ?”

Trần Ngân Hà nhướng mi, khẽ nói: “Vậy nên cô đã thu dọn xong chưa?”

Ngô Thanh Đào ngầm hiểu, nên tức tốc dọn dẹp cho xong rồi lôi hết mấy người trong văn phòng rời đi. Cuối cùng cả văn phòng rộng lớn chỉ còn lại Trần Ngân Hà và Tô Dao.

Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao, chủ động báo cáo: “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì mùng sáu anh sẽ quay lại.”

Tô Dao: “Ừm, được.”

Trần Ngân Hà lạnh lùng nhìn cô: “Đây là thái độ theo đuổi người khác của em sao?”

Tô Dao thay đổi lời nói: “Sao tận mùng sáu mới quay lại, mấy ngày anh không ở đây em biết sống thế nào?”

Trần Ngân Hà hài lòng đứng dậy khỏi ghế, một tay kéo vali hành lý, tay còn lại nắm lấy tay Tô Dao: “Đi thôi.”

Tô Dao rút tay ra khỏi tay Trần Ngân Hà: “Đây là tư tưởng được theo đuổi của anh sao, anh không biết hai chữ khiêm tốn viết thế nào à?”

Vừa nói cô vừa cầm chìa khoá xe trên bàn lên: “Hứa Gia Hải và Chu Tiểu Nghiên đã đến chưa?”

Theo kế hoạch cô sẽ lái xe đưa bọn họ ra sân bay.

Trần Ngân Hà về quê thăm mộ ba nuôi, Hứa Gia Hải thì sinh ra và lớn lên tại Nam An, ba mẹ vẫn còn, nên dịp Tết nhất định phải về nhà. Chu Tiểu Nghiên cũng sống tại Nam An một thời gian dài và có một căn nhà nhỏ ở đó.

Tô Dao lái xe, Trần Ngân Hà ngồi bên ghế phụ lái, phía sau là Hứa Gia Hải và Chu Tiểu Nghiên. Chu Tiểu Nghiên mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng xinh xắn, có gắn lông màu be ở mũ, suốt đường đi không ngừng nói lấy một phút.

“Dao Dao, mấy ngày tôi không có ở đây cô nhất định phải thủ thân như ngọc đó nhé, không được liếc nhìn người đàn ông khác, không được ra ngoài ăn cơm với người đàn ông khác, càng không được liếc mắt đưa tình với người ta. Mấy bữa tiệc họp lớp vớ vẩn cũng không được tham gia, tôi sợ cô bị người đàn ông nào đó để ý, nếu vậy thì tôi sẽ phát điên mất.”

Hứa Gia Hải liếc nhìn Chu Tiểu Nghiên một cái: “Cô đúng là ‘chân chạy’ cho đội trưởng Trần nhà cô.” Ai ai cũng có thể nhìn ra Chu Tiểu Nghiên đang nói thay cho Trần Ngân Hà.

Tô Dao mỉm cười, nói với Chu Tiểu Nghiên: “Yên tâm, nếu cô phát điên tôi sẽ đích thân đưa cô vào bệnh viện tâm thần.”

Chu Tiểu Nghiên: “Không phải chứ, cô thực sự liếc mắt đưa tình tán tỉnh người đàn ông khác sao? Hay là cô muốn tham gia mấy bữa tiệc họp lớp rồi tình cũ gặp lại?”

Trần Ngân Hà quay sang nhìn Tô Dao, ánh mắt mang theo luồng sát khí không thể che giấu.

Tô Dao bị nhìn chằm chằm, suýt chút nữa thì lái xe đâm vào dải phân cách: “Với người không nhà không xe lại chẳng biết ăn diện như tôi thì đi tham gia tiệc họp lớp gì chứ, còn chưa đủ bị người ta chê cười hay sao?”

Luồng sát khí đó cuối cùng cũng lắng xuống đôi chút.

Tới sân bay, Tô Dao đậu xe, rồi đưa mọi người tới cửa kiểm tra an ninh sân bay: “Chúc mọi người năm mới vui vẻ, sang năm gặp lại nhé!”

Trần Ngân Hà đẩy vali trong tay mình vào tay Hứa Gia Hải: “Trông giúp tôi, tôi vào nhà vệ sinh một chút.”

Nói xong liền quay người kéo tay Tô Dao rời đi.

Tô Dao: “Anh đi thì cứ việc đi, em không đi.”

Trần Ngân Hà làm như không nghe thấy, cứ thế dẫn theo Tô Dao ra phía sau một cửa hàng nhỏ bán đặc sản Vân Giang, tận dụng chậu cây cảnh cao che chắn, anh kéo cô đến trước mặt mình, rồi lại ép cô vào lòng.

“Là thân phận một người đi theo đuổi, mấy ngày anh không có ở đây, ngày nào em cũng phải gọi điện nhắn tin cho anh, ít nhất sáng một lần tối một lần, lần gọi buổi tối không được dưới mười phút, những lúc cần thiết bắt buộc phải gọi video.”

Tô Dao bị ôm chặt tới mức suýt chút nữa thì tắt thở: “Cái gì mà những lúc bắt buộc?”

Trần Ngân Hà: “Đó là những lúc em rất nhớ anh, nhớ anh như sắp phát điên.”

“Mùng sáu anh quay lại phải không, vậy cũng có bảy, tám ngày, chớp mắt cái là qua rồi.” Còn chưa kịp dứt lời, người đàn ông trước mặt đã dùng lực khiến ngực cô hơi đau, cô rất thức thời sửa lại cách nói: “Cái gọi là một ngày dài tựa một năm, đây lại những bảy, tám ngày liền, em biết phải chịu đựng thế nào đây?”

Người đàn ông thoả mãn buông tay ra, Tô Dao cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều liền hít một hơi thật sâu.

“Bất luận là đi đâu cũng phải báo với anh, không được ra ngoài cùng người đàn ông khác, không được liếc nhìn người đàn ông khác.” Anh ôm lấy cô, dụi dụi cằm lên tóc cô: “Không được để bị đói bị lạnh, cũng không được không nhớ anh.”

Mấy câu sau còn có thể coi là tiếng người, Tô Dao vỗ vỗ lên lưng Trần Ngân Hà: “Được rồi, đến giờ kiểm tra an ninh rồi đó, muộn nữa là trễ chuyến bay bây giờ?”

Trần Ngân Hà buông Tô Dao ra, đưa ngón tay lên nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, lực tay lúc mạnh lúc nhẹ, khiến người ta ngứa ngáy khó chịu như đang hôn.

Anh nhìn cô bằng đôi mắt vừa sâu thẳm vừa phát sáng, ánh mắt miêu tả rõ nét đôi môi cô với sự kiên nhẫn và kiềm chế: “Ngoan, đợi anh về nhé.”

Tô Dao ra khỏi vòng tay Trần Ngân Hà, đẩy lưng anh đi vào cổng kiểm tra an ninh: “Chẳng phải chỉ xa nhau có vài ngày thôi sao, làm gì mà như sinh ly tử biệt thế không biết?”

“Này, đợi đã, không phải là anh đi Nam An để thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm nào đó đấy chứ?”

Hứa Gia Hải thấy sắp đến giờ lên máy bay mà Trần Ngân Hà vẫn chưa quay lại, gọi điện lại còn tắt máy, nên chỉ đành ra ngoài tìm, vừa hay nghe thấy Tô Dao nói, liền đáp: “Đừng có nghĩ cái tên này cao thượng như vậy, cái gì mà thực hiện nhiệm vụ, chỉ là do chưa từng yêu đương, khó khăn lắm vừa mới được hẹn hò nên tiết hormone quá mức, tinh lực dư thừa không có chỗ chứa.”

Tô Dao khẽ cười: “Giám đốc Hứa, anh hiểu lầm rồi, tôi không có hẹn hò với anh ấy.”

Hứa Gia Hải cười nhạo Trần Ngân Hà: “Không phải cậu đi khắp nơi nói rằng đội trưởng Tô đang theo đuổi cậu à, sao thế, sao còn chưa nhận lời người ta, đúng là dè dặt quá đấy.”

Trần Ngân Hà hừ lạnh một tiếng: “Đi thôi.”

Trần Ngân Hà và Hứa Gia Hải đi đến cổng kiểm tra an ninh, quay đầu nhìn lại thấy Tô Dao không nhìn theo tiễn anh lên máy bay, việc này dường như đã nằm trong dự đoán của anh nên không có gì bất ngờ.

Chu Tiểu Nghiên đứng nhón chân trong đám đông: “Dao Dao đâu, sao lại đi rồi, không tiễn nốt đoạn cuối cùng à?”

Trần Ngân Hà: “Không nỡ xa tôi, lúc này không biết đang trốn vào góc nào khóc hu hu rồi.”

Hứa Gia Hải vỗ lên vai Trần Ngân Hà một cái: “Được rồi, đứng có cứng miệng nữa, chỉ là người ta không thích cậu đến vậy mà thôi.”

Việc khác chưa tính đến, nhưng riêng về mặt tình cảm thì Hứa Gia Hải có quyền phát biểu, nếu thực sự thích một người thì sẽ hận không thể giam người ta vào tròng mắt mình.

Trần Ngân Hà liếc xéo Hứa Gia Hải một cái, nóng nảy cắt ngang: “Câm ngay, đi thôi.”

Tô Dao bước ra từ sau cái cột hình tròn, nhìn theo Trần Ngân Hà đang kéo vali vào cửa kiểm tra an ninh, tiếp nhận kiểm tra của nhân viên, sau khi được thả ra, anh bước vào cửa, cuối cùng đến bóng hình cũng đã biến mất hoàn toàn. Cô quay người bước ra khỏi sân bay, tìm một nơi có tầm nhìn rộng nhìn Trần Ngân Hà ngoan ngoãn ngồi trên ghế chiếc máy bay rồi cất cánh. 

Văn phòng đã chẳng còn ai, Tô Dao không muốn quay lại đó, về thì cũng đến nghịch điện thoại, chẳng vui vẻ gì, nên dứt khoát về thẳng nhà. Cô không lái chiếc Bentley của Trần Ngân Hà, đỡ phiền Triệu Hân Hoa cùng họ hàng hỏi đông hỏi tây.

Đến cổng Cục Công an thành phố, Tô Dao lên chiếc xe bus thường đi, ngồi vào vị trí cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Không khí Tết mang lại một diện mạo mới cho khắp các đường to ngõ nhỏ, đèn lồng đỏ được treo mọi nơi trong các trung tâm thương mại, cửa hàng và cây cảnh, trẻ em thì diện trước những bộ quần áo mới để đón Tết.

Tô Dao không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ, cô không hiểu con người Trần Ngân Hà. Ví dụ, hơn một năm trước, khi hoạt động nằm vùng thu lưới hành động, rốt cuộc có phải anh thả Minh Nguyệt đi không? Ví dụ, con mèo đó có còn sống hay không, ví dụ hôm ở thành phố Nam An anh không đi thăm giáo viên chủ nhiệm cũ, mà là đi đâu? Tại sao lại lừa dối cô, tính toán với cô?

Trong lòng Tô Dao biết rất rõ, hẹn hò với người đàn ông này sẽ rất nguy hiểm, chẳng biết ngày nào anh sẽ nổ ra một trận giông tố, khiến cô nổ tung thành từng mảnh, thịt nát xương tan. Cô phải lý trí hơn một chút, nên nhanh chóng vượt qua mớ hỗn độn này rồi sớm cắt đứt với anh. Nhưng cô làm không được. Cô không thể không tự nghi ngờ, nhưng lại chẳng có cách nào khống chế việc mình thích anh. Hai luồng suy nghĩ giằng co qua lại, gần như muốn xé xác cô thành hai nửa đẫm máu.

Tết năm nay cũng nhàm chán như những năm trước, ngày ba mươi ngủ nướng đến mười giờ sáng mới thức giấc, sau đó giúp Tô Quốc Dân dán câu đối, sau bữa trưa lại phụ Triệu Hân Hoa làm món cá, viên mọc.

Tô Tiến thì ngược lại, cậu rất vui vẻ, như cái đuôi bám theo Tô Dao bận ra bận vào, lúc thì bóc viên kẹo đút vào miệng cô, lúc thì cắt chút trái cây cho cô ăn.

Tô Dao thực sự vô cùng buồn chán, vì để giết thời gian nên cô chuẩn bị nhào bột để làm bánh nướng, cô chê Tô Tiến người to nên đuổi cậu ra ngoài: “Những thiếu niên khác đều thích ra ngoài chơi, chỉ có em là thích làm ổ trong nhà.”

Tô Tiến đưa nguyên liệu làm bánh cho Tô Dao: “Không phải đâu chị, em cũng không thích ở lì trong nhà, mà là vì có chị nên em mới muốn đó.”

Tô Dao khẽ cười: “Muốn tạo hình bánh thế nào, chị sẽ làm riêng cho em mấy cái.”

Tô Dao nướng rất nhiều bánh quy, nướng xong lại đóng gói rồi chụp vài tấm ảnh đăng lên trang cá nhân, tiện thể gửi lời chúc năm mới mọi người.

Bình luận đầu tiên là của Ngô Thanh Đào: “Bánh quy này vừa nhìn đã biết là ngon, không hổ là do chị Tô của em làm, phần em một ít nhé, lần trước chị đã không cho em rồi.”

Tô Dao ngẫm nghĩ, lần trước cô nướng bánh là khi nào nhỉ? Đó là từ cái thời xa xôi, khi cô vẫn còn yêu thầm Hứa Gia Hải, nên đã nướng một hộp vị Nam Việt Quất để tặng anh ta, còn khiến Trần Ngân Hà hiểu lầm là cô tặng anh, sau khi biết sự thật đã hờn dỗi không thôi.

Ngay sau đó, Trần Ngân Hà gửi tin nhắn tới: “Bánh quy nướng cho mình anh hay là anh nào cũng có phần?”

Tô Dao về phòng đóng cửa lại, dựa vào cửa, trả lời: “Làm người không nên tham lam như vậy.”

Trần Ngân Hà lập tức gọi tới: “Đang ở nhà sao?”

Tô Dao nằm lên giường ôm điện thoại: “Ừm, đợi ăn cơm tất niên, tối nay anh ăn uống thế nào?”

Giao thừa sẽ không chỉ có một mình đó chứ?

Trần Ngân Hà mỉm cười: “Anh tiện đi đâu cũng có thể ăn, sống ở Nam An hai mươi năm rồi, còn có thể không tìm được chỗ ăn cơm sao?”

Tô Dao ừm một tiếng, nghe thấy có ai đó gọi Trần Ngân Hà, nghe ra thì là giọng của Hứa Gia Hải, xung quanh còn có cả tiếng TV giống ngoài phòng khách nhà cô.

Trần Ngân Hà: “Mẹ Hứa làm bánh sủi cảo, trong đó có một chiếc được bọc nhân quả trà là ngâm mật, nói anh và Hứa Gia Hải ai ăn trúng quả chà là đó sẽ có thể lấy vợ trước.”

Tô Dao bật cười: “Vậy chắc chắn anh không so sánh được với Giám đốc Hứa rồi, Giám đốc Hứa quen nhiều phụ nữ, nên nhất định sẽ kết hôn trước.”

Trần Ngân Hà khinh khỉnh hừ một tiếng: “Vậy cũng chưa chắc, biết thế nào gọi là ít nhưng chất lượng không?”

Tô Dao nghe thấy tiếng TV bên phía Trần Ngân Hà đã biến mất, có lẽ anh đã vào trong căn phòng nào đó không có người.

“Có nhớ anh không?”

Tô Dao lăn hai vòng trên giường: “Anh nói xem?”

Trần Ngân Hà: “Gọi ‘anh ơi’ thì là nhớ, còn gọi ‘anh tốt bụng ơi’ thì là không nhớ, em chọn một đi.”

Tô Dao vừa cười vừa mắng Trần Ngân Hà một câu: “Đồ lưu manh.”

“Có thế đã tính là lưu manh rồi sao?” Giọng của người đàn ông chẳng chút nghiêm túc: “Đợi khi nào có cơ hội sẽ cho em biết thế nào gọi là lưu manh thực sự.”

Tô Dao: “Khi nào đánh thắng được em rồi nói.”

Trần Ngân Hà đi đến bên cửa sổ, nhìn tuyết rơi dày đặc bên ngoài: “Nam An có tuyết rồi.”

Vân Giang ấm áp hơn Nam An, rất ít khi có tuyết rơi, Tô Dao rất tò mò: “Chụp cho em mấy tấm ảnh, em muốn ngắm.”

Trần Ngân Hà không bắt cô đợi quá lâu, hai phút sau liền gửi ảnh qua. Tô Dao liếc nhìn, tất cả đều là ảnh chụp khuôn mặt Trần Ngân Hà, chỉ có bên cạnh lộ ra một chút bông tuyết trắng.

Tô Dao ôm điện thoại: “Em bảo anh chụp ảnh cảnh tuyết cơ mà, em muốn ngắm tuyết!”

Trần Ngân Hà khẽ cười một cái, âm thanh vô cùng khinh khỉnh: “Cảnh tuyết có đẹp bằng anh không?”

“Ngắm anh là được rồi, ngắm tuyết làm gì.”

Tô Dao: “Ngày nào anh cũng được ngắm, tuyết đâu phải ngày nào cũng có thể nhìn thấy.” Không phải tên này đi ghen tuông cả với tuyết rồi chứ?

Trần Ngân Hà hơi dừng lại, giọng nói trầm xuống vài phần: “Nhắc đến tuyết, tối qua anh đã mơ thấy em.”

Tô Dao tò mò: “Mơ thấy em thế nào?”

“Mơ thấy em mặc chiếc váy hai dây màu đỏ lần trước.” Giọng nói của người đàn ông từ tốn, trầm thấp khàn khàn: “Hai bông Mai đỏ trên nền tuyết trắng, nụ hoa chớm nở dụ anh trầm luân.”

Mới đầu, Tô Dao còn chưa phản ứng lại, cô mặc váy hai dây thì có liên quan gì đến tuyết, đến khi nghĩ ra, hai má cô lập tức ửng đỏ, lần đầu tiên nghe thấy có người có thể miêu tả “mộng xuân” của mình một cách mới lạ thoát tục như vậy.

Cô cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, giọng nói bất giác mềm mại đi vài phần: “Anh đừng như vậy.”

Người đàn ông yên lặng một lúc, Tô Dao cũng không nói gì thêm. Một sự mơ hồ rõ ràng nào đó tồn tại trong không khí cứ thế dâng lên, nó đủ dày đến chẳng thể bị hoà tan.

Anh nghĩ, hôm qua khi ở sân bay đáng lẽ nên hôn cô, nếu không sẽ chẳng đến nỗi vừa mới xa nhau một ngày đã nhớ cô đến phát điên như vậy. Từ nhỏ cho tới lớn anh đều rất lý trí, bình tĩnh, không một ai có thể khống chế tâm trí anh.

Đến lúc này, anh mới hiểu thế nào là cảm giác bị hormone chi phối, như thể mọi việc trên thế giới này đều chẳng liên quan tới mình, anh chỉ muốn lập tức bay về Vân Giang, ôm lấy người con gái mà mình yêu lăn lộn trên giường, nhìn cô cuồng điên vì sự trầm luân của anh, nghe tiếng cô khóc gọi mình là anh, cầu xin anh buông tha. Hai người ngược Loan đảo Phượng [1], ngày đêm không rời, ba ngày ba đêm không ra khỏi nhà.

Trần Ngân Hà mở cửa sổ ra để gió lạnh thổi vào, khiến cơn nóng đang bốc lên trong đầu dịu đi không ít. 

Anh cầm điện thoại, thấp giọng nói: “Anh muốn ăn em rồi.” Đây đã là câu nói bình tĩnh nhất mà anh có thể nói ra khi bản thân mình đã bình tĩnh trở lại.

Mặt Tô Dao đỏ đến mức không thể gặp nổi ai nữa rồi, cô nằm bò trên giường, vùi mặt vào chăn: “Đợi khi nào anh về Vân Giang chúng ta sẽ đàm phán tử tế.”

Trần Ngân Hà: “Được.” Dù sao thì bất luận là cô muốn đàm phán cái gì, thì kết quả đều sẽ như nhau, cô bắt buộc phải là của anh.

Trần Ngân Hà ước lượng thời gian, rồi nói với Tô Dao: “Mẹ Hứa gọi anh ra ăn sủi cảo rồi, không thể để Hứa Gia Hải ăn được miếng có quả chà là, anh ra ngoài đã nhé.”

Sau khi cúp máy, Trần Ngân Hà cầm chiếc áo khoác lông vũ màu đen treo trên giá áo của Hứa Gia Hải đi ra ngoài. 

Mẹ Hứa nhiệt tình gọi anh lại ăn sủi cảo: “Ngân Hà, nhanh lên, nếu còn không ăn là Đại Hải sẽ ăn được trước đó.”

Vì có thể cưới được vợ trước một bước, Hứa Gia Hải đã lén lút ăn xong một bát, lúc này đang ăn bát thứ hai, đến Trần Ngân Hà đi tới cũng không nỡ ngước lên nhìn, lúc này miệng mới dừng lại một chút, nói: “Mẹ, đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi con là đại Hải, thô tục chết đi được, gọi con là Gia Hải đi.”

Mẹ Hứa múc cho Trần Ngân Hà một bát sủi cảo to, bảo anh ngồi xuống ăn. Hứa Gia Hải nhìn chằm chằm vào bát Trần Ngân Hà, chọn lấy vài chiếc mập ú căng phồng nghi ngờ có thể được giấu quả chà là bên trong.

Trần Ngân Hà: “Trẻ trâu, tưởng rằng ăn trúng quả chà là là lấy được vợ thật đấy à, mê tín.”

Hứa Gia Hải liếc nhìn chiếc áo khoác trên tay Trần Ngân Hà: “Sao lại cầm áo khoác của tôi, cậu không có quần áo à, cả một vali đồ cậu mang về vẫn không đủ mặc sao? Một ngày thay tám trăm bộ cũng đủ đó ạ.”

Trần Ngân Hà không thèm để ý đến Hứa Gia Hải, anh nói với mẹ Hứa một tiếng: “Dì, con có hẹn với bạn nên về trước đây ạ.”

Mẹ Hứa xót xa nói: “Sao Giao thừa rồi và vẫn còn ra ngoài, bên ngoài lạnh lắm đó. Chỗ sủi cảo này dì làm vì con thích mà, sao lại chẳng nếm lấy một miếng thế?”

Hứa Gia Hải: “Không ăn càng tốt, tất cả là của tôi, chà là cũng là của tôi, lấy vợ cũng là tôi lấy trước, đi đi, đi đi, đi mới đúng.”

Mẹ Hứa không nhìn ra, nhưng Hứa Gia Hải liếc mắt một cái là nhận ra ngay, Trần Ngân Hà có việc quan trọng cần ra ngoài, bởi vì thường ngày anh có tính sạch sẽ, thà chết cóng cũng không chịu mặc đồ của người khác.

Trần Ngân Hà cầm đũa gắp một miếng sủi cảo, cắn nếm thử: “Ngon lắm ạ, phần con hai bát, lần tới con sẽ quay lại ăn.”

“Tạm biệt chú, dì.” Trần Ngân Hà vừa nhai sủi vảo vừa đi ra cửa, nhưng đi được nửa đường lại quay vào.

Anh rút một tờ khăn giấy cầm trên tay, nhìn Hứa Gia Hải đang vùi đầu khổ cực ăn lấy được, rồi nhổ miếng chà là trong miệng ra.

Hứa Gia Hải: “…”

Anh ta ăn cả hai bát gần hai mươi cái, mà Trần Ngân Hà chỉ ăn có một cái.

Hứa Gia Hải lấy khăn giấy lau miệng: “Tưởng rằng ăn trúng chà là là lấy được vợ thật đấy chắc, mê tín.”

Mẹ Hứa đánh vào đầu Hứa Gia Hải một cái: “Đây gọi là ngọt ngọt ngào ngào, sớm sinh quý tử, mẹ thấy sau này chắc chắn Ngân Hà sẽ kết hôn trước con.”

Trần Ngân Hà bọc miếng chà là quý giá cho vào túi rồi ra khỏi nhà họ Hứa, leo lên một chiếc taxi.

[1]:

Ngược Loan đảo Phượng: chính là cái tư thế 69 mà anh nhà đặt cho con tàu hôm sinh nhật chị nhà đó :)))

Thiên:

Lại chuẩn bị có vụ án mới rùi. Đọc đoạn anh chị nhà nói chuyện với nhau mà xoắn hết cả quẩy :)))

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 66"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

me-ruot-cua-tong-giam-doc-tro-thanh-be-bi-ba-tuoi-ruoi.jpg
Mẹ Ruột Của Tổng Giám Đốc Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi
20 Tháng 10, 2024
mat-the-ham-ca-man.jpg
Mạt Thế Hầm Cá Mặn
28 Tháng mười một, 2024
ta-tu-my-nhan-mo-lon-tro-thanh-hau-phu-nhan.jpg
Ta Từ Mỹ Nhân Mổ Lợn Trở Thành Hầu Phu Nhân
11 Tháng mười một, 2024
can-anh-trang.jpg
Cắn Ánh Trăng
6 Tháng 12, 2024

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online