Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Rơi Vào Ngân Hà - Chương 64

  1. Home
  2. Rơi Vào Ngân Hà
  3. Chương 64
  • 10
Prev
Next

Chương 64: Ôm nhau ngủ.

Trần Ngân Hà có dáng người cao ráo, nổi bật, nên rất dễ tìm thấy trong đám đông. Tô Dao nhìn chằm chằm về phía cửa nửa ngày, đợi đến khi tất cả hành khách trên chuyến bay đã ra ngoài nhưng cô vẫn không thấy bóng dáng Trần Ngân Hà đâu.

Cô đang định tìm một nhân viên hỏi xem thế nào thì cuối cùng cũng trông thấy Trần Ngân Hà kéo chiếc vali to đùng màu đen của anh bước ra. Trông bộ dạng của anh có vẻ vô cùng miễn cưỡng, như thể điểm đến không phải là nơi anh đã từng sinh sống hơn hai mươi năm mà là hang hổ hang rồng nào đó khiến người ta khiếp sợ vậy.

Tô Dao gọi to một câu: “Trần Ngân Hà!”

Chỉ thấy anh bị dọa đến hốt hoảng, theo phản xạ có điều kiện lập tức kéo chiếc vali muốn quay người bỏ chạy, nhưng lại bị nhân viên chặn lại: “Thưa anh, đây là lối ra.”

Trần Ngân Hà dựa vào nơi phát ra tiếng hét của Tô Dao, đoán được vị trí cô đứng, rồi vừa ra khỏi lối ra đã chạy ngay theo hướng ngược lại. 

Tô Dao không hiểu Trần Ngân Hà đang muốn làm trò gì, cô nghi ngờ anh đã lấy phải kịch bản “cô vợ bỏ trốn” kì lạ nào đó.

Cô vừa đuổi theo vừa gầm lên: “Đứng lại, đừng có chạy!”

Cô đã quen với việc đuổi bắt nghi phạm, tiếng thét của cô vô cùng uy nghiêm, khiến vốn dĩ người ta không muốn bỏ chạy nhưng lại bị cô dọa cho sợ mà chạy, có một anh trai đầu trọc đang ngồi xổm bên cạnh cũng sợ tới bức phát run, không dám nhúc nhích, khi thấy Tô Dao chạy qua mới dám cử động.

Trần Ngân Hà kéo hành lý nên không thể chạy nhanh, vì vậy vừa nhìn thấy phòng vệ sinh nam liền chui tọt vào trong trốn.

Tô Dao lại càng thêm tức giận, cô đứng ngoài cửa nhà vệ sinh kêu to: “Anh trốn cái gì mà trốn!”

Trần Ngân Hà vẫn luôn không dám nhìn thẳng vào mặt Tô Dao, cô hung dữ với anh như vậy thì chắc chắn là rất ghét anh.

Tô Dao: “Ra đây!”

Trần Ngân Hà: “Ứ ừ.”

Tô Dao: “Lăn ra đây ngay cho bà!”

Trần Ngân Hà: “Ứ ừ!”

Tô Dao còn chưa ăn tối đã đến đây, bụng đang đói muốn chết, chỉ muốn mau chóng đưa Trần Ngân Hà về rồi ăn cơm, vì vậy cô lấy khăn ra che mắt lại, cứ thế bước vào phòng vệ sinh nam, sau khi phán đoán được vị trí của Trần Ngân Hà liền túm ngay lấy cổ anh: “Đi!”

Trần Ngân Hà bị tóm sống lôi ra khỏi phòng vệ sinh, trong suốt hai mươi chín năm cuộc đời của mình, anh chưa từng một lần bị xấu hổ như vậy. Xung quanh là một nhóm người đang vây lại hóng chuyện, không hiểu đây đang là cảnh sát bắt kẻ trộm hay là vợ bắt được chồng ngoại tình.

Tô Dao tránh đám đông, túm cổ áo Trần Ngân Hà ấn anh vào tường: “Mở mắt ra.”

Trần Ngân Hà vẫn nhắm chặt mắt không chịu mở, có chết cũng không muốn nhìn Tô Dao.

Tô Dao: “Tôi đếm đến ba, một, hai…”

Cuối cùng, Trần Ngân Hà cũng chịu mở mắt, khi đối diện với cặp mắt tức giận của cô, anh chỉ hận không thể lại nhắm mắt vào.

Tô Dao không thể hiểu tại sao đột nhiên cái người này lại lên cơn như vậy, nên chỉ đành hung dữ uy hiếp anh: “Còn dám nhắm mắt nữa là tôi moi con ngươi của anh ra ném cho Sói ăn đó!”

Tô Dao thả Trần Ngân Hà ra, thấy anh lại muốn chạy: “Dám chạy ra ngoài một bước tôi sẽ đập gãy chân anh ném cho Hổ ăn!”

Trần Ngân Hà không dám nhúc nhích, cũng chẳng dám nhắm mắt, tỏ vẻ hoàn toàn đang chờ đợi bị xử lý.

“Kéo theo chiếc vali dùng để vận chuyển thi thể của anh theo tôi.” Tô Dao quay người bước đi, cô nghe thấy người phía sau kéo chiếc vali đi theo: “Bảo anh mặc nhiều một chút, mà anh mặc có thế này thôi à?”

Nhiệt độ trung bình ở Tư Á là 26°C, ngay cả là mùa đông cũng vô cùng ấm áp, Trần Ngân Hà vừa xuống máy bay, trên người chỉ mặc có một chiếc áo sơ mi mỏng. Nhiệt độ hôm nay ở thành phố Nam An là âm mười độ, anh mặc thế này ở trong sân bay còn đỡ, nêu ra ngoài sẽ bị chết cóng.

Trần Ngân Hà ấm ức đi theo Tô Dao: “Lúc em gọi điện cho anh đã là sáu rưỡi rồi, bảy giờ máy bay cất cánh, nên không có thời gian mua.”

Tô Dao nhìn xuống chiếc vali to trong tay Trần Ngân Hà: “Bên trong không có chiếc áo nào dày sao, anh ở trần từ Vân Giang tới Tư Á à?”

Trần Ngân Hà: “Khi đến mặc áo len và áo khoác, nhưng xuống máy bay nóng quá nên cởi ra ném đi rồi.”

Tô Dao biết quần áo của Trần Ngân Hà chẳng hề rẻ, một chiếc áo len ít cũng đến vài nghìn tệ, áo khoác thì khỏi phải nói, vậy mà nói vứt là vứt: “Đồ phá của!”

Trước hành vi bất chấp cái chết trong một, hai ngày nay của Trần Ngân Hà, Tô Dao không khỏi mỉa mai một câu: “Vali chẳng có lấy một chiếc áo dày, vậy bên trong chắc để toàn dụng cụ phân xác nhỉ?”

Người đàn ông nghe xong một lúc lâu cũng không thấy lên tiếng phản bác, cô quay đầu lại nhìn anh: “Miệng anh biết ăn biết nói lắm mà, sao lại không lên tiếng thế?”

Trần Ngân Hà rũ mắt xuống: “Vừa rồi em không nói năng tử tế với anh.”

Tô Dao: “Con mẹ nó… Tôi còn chưa hỏi anh đâu đó, anh đến Tư Á bắt gian cái gì, anh định bắt gian ai?”

Trần Ngân Hà: “Anh nghe Ngô Thanh Đào gọi điện cho em, hai người ngọt ngọt ngào ngào ăn kẹo hồ lô lạnh với nhau.”

Điện thoại của Tô Dao bỗng đổ chuông, là Tiền Du gọi tới, nghe nói Trần Ngân Hà đến đây, cậu ta đã hào hứng lái xe tới đón: “Đội trưởng Tô, tôi đang ở bãi đậu xe của sân bay, hai người ở đâu thế ạ?”

Tô Dao: “Cậu không cần lên tìm chúng tôi đâu, để bọn tôi tìm cậu.”

Sau khi cúp máy, Tô Dao thấy Trần Ngân Hà nhìn mình chằm chằm: “Điện thoại của gian phu.”

Tiền Du đứng cạnh xe, nhìn thấy cấp trên đã lâu không gặp của mình liền vội vàng chạy tới đón: “Đội trưởng Trần, em nhớ anh chết đi được!”

So với sự nhiệt tình, thân thiện của Tiền Du, thì ánh mắt của đội trưởng Trần nhà cậu ta đang như muốn lột xác cậu ta ra vậy. Tiền Du đứng yên tại chỗ không dám cử động, hoàn toàn không hề hay biết mình đã bị hiểu lầm thành gian phu.

Tô Dao đưa mắt nhìn Trần Ngân Hà một cái, lại muốn đánh người rồi: “Không dưng đi dọa trẻ con làm gì thế?”

Trần Ngân Hà đưa vali cho Tiền Du, Tiền Du xách bỏ vào cốp xe, tò mò hỏi: “Đội trưởng Trần, anh mang theo bao nhiêu đồ mà nặng vậy?”

Tô Dao: “Búa lớn, cưa máy, máy chặt xương.” Đủ loại dụng cụ mổ xẻ phân xác.

Tiền Du: “…”

Tô Dao không ngồi cùng hàng ghế sau với Trần Ngân Hà mà ngồi trên ghế phụ lái. Đến thành phố quen thuộc, Trần Ngân Hà không nhìn ra ngoài cửa sổ lấy một cái, anh ngồi phía sau, chéo với Tô Dao và không ngừng nhìn cô chằm chằm.

Qua quan sát suốt quãng đường, anh phát hiện Tô Dao không hề nhìn anh với ánh mắt chán ghét và ghê tởm như anh nghĩ, anh đoán nhất định là do cô chưa xem đoạn video đó, nếu không cô sẽ không gặp lại anh nữa.

Rất nhanh đã đến nhà khách của Cục Công an thành phố, Tô Dao xuống xe, thấy Trần Ngân Hà không nhúc nhích, liền mở cửa sau xe ra: “Công chúa điện hạ, đến rồi, mời xuống xe.”

Sau khi xác định Tô Dao chưa xem đoạn video, Trần Ngân Hà cảm thấy mình lại có thể được nuông chiều và kiêu ngạo: “Nhà khách là nơi người có thể ở à? Tiền Du quay đầu đi, đến khách sạn mà trước đây tôi thường ở.”

“Rầm” một tiếng, Tô Dao đóng cửa xe lại: “Vậy tạm biệt nhé.”

Dù sao thì cô cũng phải quay lại nhà khách.

Tiền Du ngồi trên ghế lái quay đầu lại: “Đội trưởng Trần, có đến khách sạn nữa không ạ?”

“Không đi nữa.” Trần Ngân Hà mở cửa xe bước xuống: “Tiểu Tiền cậu vất vả rồi, lần sau đừng có ăn kẹo hồ lô nữa.”

Tiền Du: “???”

Ai có thể nói cho cậu ta biết việc cậu ta vất vả và ăn kẹo hồ lô thì có liên quan gì với nhau không?

Trần Ngân Hà xuống xe, không khí lạnh suýt chút nữa khiến anh muốn chui lại vào xe: “Anh lạnh.”

Tô Dao: “Đáng đời.” Nói xong cũng chẳng thèm quay đầu, cứ thế đi thẳng vào nhà khách.

Tiền Du muốn vào trong giúp Trần Ngân Hà làm thủ tục nhận phòng, nhưng lại bị anh trừng mắt phải quay lại: “Liên quan gì tới cậu?”

Tiền Du: “…”

Ai có thể nói cho cậu ta biết lại xảy ra chuyện gì nữa rồi không? Trước đây, khi cậu ta ở cạnh đội trưởng Trần, thì những việc như đặt vé, làm thủ tục nhận phòng đều do cậu ta phụ trách, dùng lời của đội trưởng Trần nói thì là: Thời gian vàng ngọc của anh không đáng để lãng phí cho mấy việc lông gà vỏ tỏi vặt vãnh như vậy.

Tiền Du chỉ đành lái xe rời đi, còn Trần Ngân Hà thì kéo theo vali bước nhanh vào nhà khách.

Cục Công an thành phố Nam An ở gần nhà khách nhất, cô gái ở quầy lễ tân nhận ra Trần Ngân Hà, liền kinh ngạc kêu lên: “Đội trưởng Trần!”

Cô gái vừa giúp Trần Ngân Hà đăng ký chứng minh thư vừa nói chuyện với anh: “Đội trưởng Trần anh còn nhớ em không?”

Trí nhớ của Trần Ngân Hà rất tốt: “Nhớ chứ, Vân Vân.”

Vân Vân mỉm cười: “Nghe nói anh điều chuyển công tác đến Vân Giang, lần này lại chuyển về rồi ạ?”

Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao đang đợi thang máy: “Không, sau này sẽ định cư tại Vân Giang.”

Vân Vân có chút tiếc nuối, nói: “Thật tiếc quá, em còn tưởng lại được ngắm trai đẹp nữa rồi cơ.” Từ cổng nhà khách có thể nhìn thấy cổng lớn của Cục Công an thành phố.

Vân Vân: “Em sắp xếp cho anh một phòng tốt nhất nhé, cửa sổ lớn, hướng Nam, ban ngày ánh nắng mặt trời chiếu vào sẽ rất thoải mái.”

Trần Ngân Hà đang định lên tiếng, thì Tô Dao đã tiếp lời: “Ghi tên anh ấy vào phòng của tôi.”

Vân Vân ngạc nhiên nhìn Tô Dao rồi lại nhìn Trần Ngân Hà.

Trần Ngân Hà với tư cách là hotboy cảnh sát chủ nhà của Cục Công an thành phố Nam An, đương nhiên sẽ là tâm điểm thảo luận của các cô gái, tuy anh đối xử rất tốt với người khác giới bên cạnh mình, cũng thường xuyên trêu chọc bọn họ vài câu, nhưng cô ta chưa từng thấy anh thân thiết với bất kì cô gái nào. Lần này lại ở cùng một phòng với nhau khiến Vân Vân suýt chút nữa thì không phản ứng lại.

Trần Ngân Hà gõ gõ lên bàn: “Cô gái này một mực muốn tôi ở cùng phòng với cô ấy, đưa tôi một chiếc thẻ phòng đi.”

Vân Vân đưa thẻ phòng cho Trần Ngân Hà, thậm chí còn tặng anh một hộp bao cao su miễn phí.

Trần Ngân Hà đẩy vali vào thang máy, Tô Dao quay sang nhìn anh một cái: “Vân Vân, gọi tên người ta tình cảm quá nhỉ, người yêu cũ à?”

Trần Ngân Hà mỉm cười: “Người ta họ Vân, tên Vân.”

Tô Dao: “…”

Về đến phòng, Tô Dao gọi đồ ăn bên ngoài, rồi bắt đầu chia lãnh thổ: “Tôi ngủ giường bên ngoài, anh ngủ giường bên trong.”

Nếu nửa đêm Trần Ngân Hà có động tĩnh gì đó thì cô sẽ dễ dàng nhận ra.

Có thế nào thì Trần Ngân Hà cũng không ngờ được căn phòng này lại có hai chiếc giường, phòng này thế mà lại là phòng đôi tiêu chuẩn, có hai chiếc giường.

Tô Dao lấy chiếc áo khoác màu xám của Trần Ngân Hà trong tủ quần áo ra: “Quần nỉ, áo nỉ, áo len gì gì đó mai rồi mua.”

Trần Ngân Hà cầm lấy chiếc áo ngó ngó nghiêng nghiêng, rồi ngước mắt lên nhìn Tô Dao, ánh mắt hơi sầm xuống: “Sao em lại có áo của người đàn ông khác ở đây?”

Tô Dao: “…”

“Mặc hay không thì tuỳ, không mặc thì ném đi.”

Trần Ngân Hà nhìn vào nhãn mác chiếc áo, là thương hiệu mà mình hay mặc, vì anh hay ném quần áo khắp nơi nên không thể nhớ được bản thân đã vứt nó ở đâu. Sau khi biết được bản thân mình chính là “người đàn ông khác” đó, sắc mặt anh đã dịu đi rất nhiều, khoé môi bất giác cong lên: “Em giấu áo của anh làm gì thế?”

“Vì rảnh.” Tô Dao bước đến trước vali hành lý của Trần Ngân Hà, định xách lên thử nhưng nặng đến không nhấc nổi: “Anh không đem theo cái quần cái áo dày nào vậy thì đựng những gì trong vali thế hả?”

Trần Ngân Hà không đáp lại, Tô Dao: “Mẹ kiếp, đừng có nói là dụng cụ phân xác thật đó nhé, anh thực sự chuẩn bị đến giết tôi cùng cái nhân vật hư cấu có gian tình kia rồi nhét vào vali đấy à?”

Trần Ngân Hà: “Không phải.”

Tô Dao: “Nếu không thì anh mở ra cho tôi xem.”

Trần Ngân Hà: “Ứ ừ.”

Tô Dao xắn xắn ống tay áo: “Còn ứ ừ nữa thử xem.”

Trần Ngân Hà muốn đi tắm, thế nào cũng phải mở vali nên không kiên quyết nữa, anh ngồi xổm xuống mở mã khóa rồi kéo khoá vali ra.

Anh từ Cục Công an thành phố về nhà thu dọn đồ đạc và có ghé qua siêu thị, mùa này mua đồ hè không dễ dàng chút nào, anh phải chọn rất lâu mới đủ được. Anh biết với tính cách của cô thì khả năng cao và cô cũng không nỡ bỏ nhiều tiền ra để mua một số vật dụng cần thiết cho chuyến du lịch. Anh đã mua cho cô rất nhiều váy và áo tắm xinh đẹp, dài có ngắn có, hoạ tiết có, trắng trơn có, cotton có, lụa thật có, muôn màu đủ loại. Ngoài ra còn có năm loại mũ chống nắng để kết hợp với quần áo. Hai chiếc dù che nắng, ba cặp kính râm và mười tuýp kem chống nắng. Dù anh biết rất rõ chuyến đi này anh đi là để bắt gian.

Tô Dao nhìn quần áo mũ nón của phụ nữ đựng đầy cả vali, cuối cùng cũng hiểu lý do tại sao Trần Ngân Hà lại sống chết cũng không chịu mở vali ra như vậy.

Cô nghiêm túc nhìn anh: “Anh có thói quen này từ khi nào vậy?”

Trần Ngân Hà: “…”

Bên ngoài vang lên tiếng gõ của, Tô Dao ra ngoài nhận đồ ăn mình vừa đặt: “Đặt cháo cho anh đó, ăn đi nhân lúc còn nóng.”

Trần Ngân Hà lấy một bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm: “Không ăn.”

Tô Dao: “Không ăn đến khi đói là tại anh đó nhé.”

Trần Ngân Hà tắm xong ra khỏi phòng tắm, Tô Dao đã ăn xong phần ăn của mình, cả căn phòng đâu đâu cũng thấy mùi thịt nướng. Trần Ngân Hà lại quay vào phòng tắm, nói muốn đợi đến khi mùi bay hết mới ra ngoài, nếu không anh sẽ biến thành một quầy thịt nướng.

“Đàn ông các anh ai cũng nhiễu sự.” Tô Dao mở cửa sổ cho mùi bay ra ngoài, rồi đứng ở cửa phòng tắm gõ cửa: “Ra đây, đến lượt tôi tắm rồi, anh ngủ trước đi.”

Cô vừa nói vừa tắt đèn phòng đi, chỉ đểu lại một ngọn đèn bàn.

Tô Dao tắm xong ra ngoài, nhìn thấy Trần Ngân Hà đã nhắm mắt ngủ say, từ Vân Giang đến Tư Á, rồi lại từ Tư Á đến Nam An, anh tự lăn lộn đến mệt lử rồi.

Tô Dao nằm lên giường bên cạnh, nghiêng người qua đối diện với Trần Ngân Hà rồi cứ thế mở to mắt nhìn anh. Cô không thể tìm được con mèo, tài xế phụ trách đưa cà rốt cho nhà Minh Nguyệt của nông trại Sơn Dã nói rằng mình không nhìn thấy con mèo nào cả.

Con mèo bị thương mất rất nhiều máu, Trần Ngân Hà không thể giữ nó lại quá lâu, nhất định nó đã bị đưa ra ngoài khi vết thương chưa lành, nên khả năng cao sẽ không thể nhảy ra khỏi xe vận chuyển cà rốt rồi chạy mất. Chẳng lẽ cô đã điều tra sai hướng rồi sao, không phải Trần Ngân Hà lợi dụng xe vận chuyển cà rốt để đưa nó ra ngoài?

Đã bảy ngày trôi qua, cô cố gắng hết sức để tìm con mèo nhưng vẫn chẳng thấy, lẽ nào con mèo đó đã chết từ lâu rồi? Ngay khi suy nghĩ này vừa xuất hiện, Tô Dao đã phải giật mình một cái. Không thể nào, Trần Ngân Hà tuyệt đối không thể hành hạ và giết mèo, anh không phải loại người như vậy.

Tô Dao nhìn chiếc giường phía đối diện dưới ánh đèn mở ảo, Trần Ngân Hà ngủ rất say, sau khi nằm xuống cơ bản là không hề cử động, hai hàng lông mi cong dài, mỗi lúc nhắm mắt trông lại càng dài hơn và yên tĩnh hơn nhiều so với lúc tỉnh táo.

Tô Dao bước xuống giường, ngồi xổm trước giường Trần Ngân Hà, nhìn bàn tay đang đặt bên hông của anh. Bàn tay của anh cũng đẹp như anh vậy, các đốt ngón tay xương khớp rõ ràng, đều đặn và mảnh mai, đường nét trên xương cổ tay khỏe mạnh có lực. Đôi tay này sẽ cầm kiếm trong thời cổ đại, chơi đàn ở thời hiện đại, tóm lại là không bao giờ có thể hành hạ và giết hại một con mèo vô tội.

Tô Dao nhìn thời gian, sắp đến hai giờ sáng rồi. Cô đứng dậy về giường mình, nhắm mắt nằm im giả vờ như đang ngủ. Thấy Trần Ngân Hà không có động thái tỉnh dậy, Tô Dao thở phào một hơi nhẹ nhõm, chuẩn bị đi ngủ. Ngay khi cô sắp chìm vào giấc ngủ thì lại nghe thấy tiếng Trần Ngân Hà thức dậy. 

Cô lặng lẽ mở mắt ra, thấy anh vén chăn ngồi dậy, rồi dừng lại mấy giây mới bước ra khỏi giường, xỏ dép đi về phía có ánh sáng. Bên cạnh ban công có một chiếc bàn tròn bằng gỗ, bên trên có để gạt tàn, tách trà, hai chai nước suối, cùng một chiếc bình hoa có cắm một bông hoa hồng màu đỏ lớn cộng thêm một con dao gọt trái cây.

Tô Dao thấy Trần Ngân Hà dừng lại trước bàn, từ góc nhìn của cô không thể nhìn rõ anh đang lấy thứ gì trên bàn. Anh cầm vật gì đó lên, rồi lại bắt đầu đứng bất động tại chỗ, dường như đang cân nhắc và đấu tranh điều gì đó.

Ánh mắt Tô Dao đột nhiên mờ đi, anh phát bệnh rồi, chắc chắn anh đang cầm con dao gọt trái cây, anh cầm dao nhưng không cử động, anh đang làm gì vậy, hiện tại anh đang tỉnh táo hay là mơ màng? Cô có nên cảm thấy may mắn vì trong căn phòng này không có mèo hay không?

Rèm cửa ban công không được kéo vào, phản chiếu ánh trăng tròn bên ngoài cửa sổ, ánh trăng dịu dàng và bóng cây tăm tối cùng nhau buông xuống trước thềm cửa sổ, nhìn bóng lưng của Trần Ngân Hà trước bàn, Tô Dao vùi mặt vào gối lau đi những giọt nước mắt rơi trong thầm lặng.

Cô đứng dậy, xuống giường, không buồn mang dép lê cứ thế đi chân trần đến phía sau anh, ôm chặt lấy eo anh từ phía sau, nghẹn ngào gọi tên anh: “Trần Ngân Hà.”

Cô khẽ xoa nhẹ má vào lưng anh: “Đừng như vậy, tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi.”

Cơ thể người đàn ông bỗng cứng đờ.

Cô khóc lớn, lại lo lắng khiến anh nửa tỉnh nửa mê bị dọa sợ, nên chỉ có thể thổn thức: “Trần Ngân Hà, em sợ, em không dám nhìn dáng vẻ này của anh.”

Trần Ngân Hà cúi đầu nhìn xuống chai nước suối trên tay, anh thấy hơi khát muốn tìm nước uống, nhưng không thích tự mở nắp chai lại chẳng nỡ đánh thức cô dậy mở cho mình, đến khi anh định không uống nữa lại bị cô đột ngột ôm eo từ phía sau. Nghe thấy giọng của cô, trái tim anh khẽ chùng xuống, cô biết rồi, cô đã xem đoạn video đó, cô đã trông thấy dáng vẻ đó của anh. Anh không dám cử động nữa, cũng chẳng dám quay đầu lại vì sợ bắt gặp ánh mắt ghê tởm của cô, sợ cô coi mình như một con quái vật.

Tô Dao ôm Trần Ngân Hà khóc lóc một hồi, nhận thấy anh không có động tĩnh gì tiếp theo, nên buông tay khỏi eo anh, nhấc mu bàn tay lên lau sạch nước mắt, nước mũi: “Anh tỉnh rồi phải không?”

Trần Ngân Hà không quay người lại, anh lắc lắc chai nước trong tay: “Anh chỉ tìm chút nước uống thôi mà, nhưng không mở được nắp chai.”

Tô Dao cầm lấy giúp Trần Ngân Hà mở ra: “Đây.”

Trần Ngân Hà uống vài ngụm: “Có thể tắt cả đèn ngủ được không?”

Tô Dao tắt đèn đi, Trần Ngân Hà kéo rèm cửa lại, khiến cả căn phòng hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Tô Dao ngồi trên giường hướng mặt về phía giường Trần Ngân Hà: “Nói cho em nghe đi.”

Sau khi xác nhận Tô Dao không thể nhìn thấy mình, cơ thể Trần Ngân Hà mới thả lỏng một chút, không còn căng cứng như vừa rồi nữa, như thể sẽ bị đánh bại bất cứ lúc nào vậy.

Trần Ngân Hà trở lại giường, cuộn người mình trong chăn bông: “Em đã xem đoạn video trong điện thoại của Minh Nguyệt rồi sao?”

Tô Dao không trả lời, coi như thầm xác nhận.

Trần Ngân Hà im lặng một lúc, giọng nói trầm thấp như phát ra từ đáy xã hội: “Là sự thật.”

Tô Dao dứt khoát ngẩng đầu dậy, nhìn Trần Ngân Hà chìm trong bóng tối, mặc dù cô không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Trần Ngân Hà tự bỏ chăn bông trên người mình ra, đi đến trước chiếc vali, lấy ra một bao thuốc cùng bật lửa, động tác rất thuần thục ngậm lấy điếu thuốc và châm lửa. Ngọn lửa lóe sáng, Tô Dao trông thấy sườn mặt Trần Ngân Hà, khi lửa tắt gương mặt anh cũng theo đó tối sầm lại. 

Trong bóng tối, làn khói thuốc lập loè. Trần Ngân Hà đi đến bên cửa sổ, mở rèm, kéo cửa rổ ra, mùi khói nhanh chóng tan biến, anh lại hút thêm vài hơi rồi dập tắt điếu thuốc, sau đó một lần nữa đóng cửa kéo rèm và quay vào bóng tối.

“Nửa đầu đoạn video là sự thật, khi đó anh như đang trong cơn mộng du, không kiểm soát được ý thức cũng như hành vi của mình.” Giọng nói của Trần Ngân Hà mỗi lúc một thấp, đem theo sự kiên nhẫn nào đó: “Suýt chút nữa nó đã bị anh bóp chết rồi.”

Đó là lý do tại sao anh nhất định phải ném chiếc điện thoại của Minh Nguyệt vào dung dịch formalin để phá huỷ nó, anh thực sự ra tay với một con mèo, không phải diễn, cũng không phải trò lừa cho qua mắt. Anh không muốn bị ai nhìn thấy mặt điên khùng của mình, đặc biệt là Tô Dao.

Sau khi nghe Trần Ngân Hà nói, trái tim lơ lửng giữa không trung của Tô Dao như tìm được điểm rơi, một nửa cảm thấy nhẹ nhõm, nửa còn lại vẫn đang còn chơi vơi.

“Con dao, cùng vết màu trên mặt đất… Nó chảy nhiều máu như vậy thì sống thế nào được?”

Bất cứ ai xem đoạn video đều sẽ không thể tin rằng con mèo đó vẫn còn sống. Trên mặt đất có quá nhiều máu, một con mèo chảy nhiều máu như vậy thì chẳng còn nghi ngờ gì nữa, nó chắc chắn sẽ chết.

Trần Ngân Hà khẽ cười một tiếng: “Sao em biết chỗ máu đó là của con mèo?”

Tô Dao bỗng ngẩng lên nhìn về phía Trần Ngân Hà, giọng nói đột ngột to hơn vài phần: “Ý anh là sao?”

Cô vừa nhớ lại cảnh tượng anh dùng dao đâm vào con mèo, vừa xuống khỏi giường, ngồi xổm trước giường Trần Ngân Hà, sờ sờ tìm tay trái của anh rồi chạm vào bên trong bàn tay anh. Cô sờ thấy một vết sẹo cắt ngang, rất mờ nhưng cũng rất sâu.

Giống như cảnh quay nam thứ hành hạ giết hại mèo trong bộ phim, anh dùng thủ đoạn để đánh lừa mọi người, nơi con dao đó đâm vào không phải là con mèo mà là cổ tay anh. Máu chảy tí tách xuống sàn không phải máu mèo, mà chính là máu của anh. Anh suýt chút nữa bóp chết con mèo, rồi lại dùng chính máu mình để cứu mạng nó.

Tô Dao xoa xoa vết sẹo trên cổ tay Trần Ngân Hà, âm thanh run rẩy, hỏi: “Có đau không?”

Trần Ngân Hà mỉm cười: “Thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, đã sớm không còn thấy đau nữa.”

Tô Dao nhìn lên khuôn mặt Trần Ngân Hà, trong phòng tối om, cô không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì: “Em hỏi anh lúc đó, lúc đó có đau không?”

Trần Ngân Hà: “Đau chứ, đau chết đi được.”

Tô Dao nắm lấy cổ tay bị thương của Trần Ngân Hà áp lên má mình.

“Trong nhà Minh Nguyệt đâu đâu cũng gắn camera, nhát dao đó coi như tương kế tựu kế, cũng kể từ lúc đó, cô ta bắt đầu mặc định anh và cô ta là cùng một loại người, nên không còn phòng bị với anh nữa.” Trần Ngân Hà khẽ cười: “Như vậy rất tốt, nếu không anh sẽ phải gì gì đó để lấy được lòng tin của cô ta.”

Tô Dao không muốn nhắc tới Minh Nguyệt vào lúc này, nếu không vì cô ta thì Trần Ngân Hà đâu có cần phải tự đâm mình nhát dao đó.

“Anh sắp xếp cho con mèo đó ở đâu rồi, sao em tìm không ra?”

Trần Ngân Hà: “Anh bỏ nó vào xe vận chuyển cà rốt thông qua cửa sổ trời, người của Minh Nguyệt không thể phát hiện.”

Tô Dao: “Em đã đến nông trại kia nhưng tài xế nói không nhìn thấy con mèo nào cả.”

Trần Ngân Hà đưa tay lên xoa tóc Tô Dao: “Vậy mà em đã điều tra ra được đến bước này rồi hả, đúng là giỏi thật.”

“Tình trạng sức khoẻ của nó tốt, có thể đã trèo ra khỏi cửa sổ trời trong lúc tài xế dừng xe lại rồi.”

Tô Dao: “Chẳng trách.”

Trần Ngân Hà vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình: “Ngủ ở đây với anh đi.”

Tô Dao không từ chối, cô lên giường nằm, bảo Trần Ngân Hà cũng nằm xuống, để anh đưa lưng về phía cô. Cô ôm eo anh từ phía sau như vừa rồi ôm anh trước chiếc bàn tròn, áp má sát vào lưng anh.

Cả hai người đều không lên tiếng, thật lâu sau, Tô Dao mới nhẹ giọng nói: “Tại sao?”

Tại sao anh sẽ biến thành bộ dạng như vậy vào mỗi hai giờ sáng của đầu tháng mười hai?

Trần Ngân Hà: “Em còn nhớ anh đã từng nói với em rằng khi anh còn chưa ra đời mẹ anh đã bị một người đàn ông giam cầm trong ngồi nhà xinh đẹp trên núi Nhã Đàn không?”

“Gã đàn ông đó hoàn toàn là một con ác quỷ, ông ta muốn biến anh thành người giống ông ta, nên túm tay anh bóp cổ con mèo và nói với anh bằng âm thanh lạnh lùng nhất thế gian ‘

Hãy tận hưởng cảm giác sự sống biến mất trong bàn tay, khi linh hồn này biến thành ma quỷ, nó sẽ ám ảnh cậu, tra tấn cậu, cũng sẽ trung thành bám theo cậu, khiến cậu trở thành chủ nhân của thế giới này

‘.”

Giọng nói của Trần Ngân Hà trầm thấp lạnh lùng, Tô Dao cảm thấy mình đã tiến vào thay thế hoàn cảnh giống như anh khi còn nhỏ, cảm giác ấm áp từ bộ lông mèo lan từ lòng bàn tay của cô ra tới tứ chi, nó nhỏ bé yếu đuối như vậy, nên cho dù có cố gắng đến mấy cũng không thể thoát khỏi tay cô. Ác quỷ đang thì thầm bên tai cô và cô bắt đầu chiến đấu, nhưng một niềm phấn khích thầm kín lại dâng lên trong lòng.

Tô Dao đột ngột tỉnh lại, trên lưng đổ một tầng mồ hôi: “Sau đấy thì sao, con mèo đó thế nào?”

Giọng nói của Trần Ngân Hà đã bừng tỉnh trong khối băng lạnh giá và trở nên vô cùng dịu dàng: “Mẹ anh đã xuất hiện, bà đã dùng tính mạng của mình để uy hiếp ông ta, ép ông ta phải thả tay anh ra. Con mèo đó cũng giống với con mèo của nhà Minh Nguyệt, suýt chút nữa thì chết rồi.”

Tô Dao thở phào một hơi nhẹ nhõm: “May là không chết, còn sống là tốt rồi.”

Cô nghĩ tới mình khi còn nhỏ, thời điểm ấy có khi còn đang nghịch bùn, vậy mà Trần Ngân Hà đã phải trải qua một cơn ác mộng kinh khủng như vậy.

Sợ Tô Dao để ý, Trần Ngân Hà đã phải giải thích cho bản thân: “Anh cũng không phải mỗi đầu tháng mười hai đều như vậy, khi đó anh bảy tuổi, trong hai mươi hai năm nay cũng chỉ phát tác có ba lần.”

“Một lần là vào năm mẹ anh qua đời, anh đã chạy ra ngoài bắt một con mèo hoang. Một lần là vào năm ba nuôi anh qua đời, lần cuối cùng là lần em chứng kiến tại nhà Minh Nguyệt.”

Cuối cùng, Tô Dao cũng hiểu lý do tại sao Trần Ngân Hà lại muốn xin nghỉ phép vào những ngày này trong năm, anh sợ ngộ nhỡ mình không khống chế được bản thân, nên cứ thế tự nhốt mình trong nhà.

Tô Dao ôm chặt lấy Trần Ngân Hà, dùng hơi ấm của mình để sưởi ấm cho anh: “Mẹ anh vì sao mà qua đời?”

“Nếu anh không muốn nói cũng không sao.”

“Với em thì chẳng có gì là không nói được.” Trần Ngân Hà thấp giọng: “Tên đàn ông đó đã thuê rất nhiều sát thủ, chỉ cần ông ta chết thì sát thủ sẽ lập tức ra tay với mẹ anh, để bà ấy xuống dưới cùng ông ta.”

“Gã đàn ông đó chết trong vụ tai nạn xe hơi, bị một chiếc xe tải lớn cán làm đôi, máu thịt lẫn lộn vương vãi khắp đường, khi chết gương mặt vẫn còn nở nụ cười, hai bên khóe miệng khẽ nhếch lên.”

Khi nhắc đến cái chết của người đàn ông đó, giọng nói của Trần Ngân Hà đem theo sự phấn khích mà đến bản thân anh cũng chẳng nhận ra, cảnh tượng mà anh miêu tả rất cụ thể, như thể đang tận hưởng khung cảnh đó vậy.

Đây không phải là phản ứng mà một người bình thường nên có, khi nói đến cái chết của một người mà mình ghét, họ sẽ cảm thấy rằng người đó xứng đáng bị như vậy, cũng có thể vui vẻ, nhưng tuyệt đối không hề phấn khích.

Tô Dao trèo qua người Trần Ngân Hà, nằm đối diện với anh: “Sau này mỗi năm vào đầu tháng mười hai em đều sẽ ở bên anh nhé.”

Trần Ngân Hà có chút sững sờ, sau đó mới thấp giọng nói: “Không được.”

Anh không thể để cô lại trông thấy bộ dạng đó của mình, vì sợ sẽ làm cô tổn thương.

Tô Dao: “Được rồi, không muốn ở cùng em thì em sẽ đi tìm người khác.”

Trần Ngân Hà nghiến chặt răng hàm, giọng nói như phát ra từ lồng ngực, mang theo sự đe doạ hung ác: “Em dám!”

Anh đưa tay lên, ngón tay khẽ xoa nhẹ lên chiếc cổ ấm áp của cô, giọng nói nhẹ nhàng như thủ thỉ với người tình: “Anh sẽ giữ mãi chiếc vali màu đen kia. Anh không thể động vào em, mà sẽ giết chết gã đàn ông đó trước mặt em.”

Tô Dao nổi da gà trước câu nói của Trần Ngân Hà: “Đường đường một chàng tiên như anh sao lại như người phát ngôn cho địa ngục vậy hả, con mẹ nó, anh đúng là tên biến thái đáng chết.”

“Anh quay sang kia ngủ đi, nằm sát người em quá rồi, ảnh hưởng tới hô hấp của em.”

Tô Dao xoay mình cho Trần Ngân Hà, rồi đặt tay lên eo anh nhẹ nhàng vỗ về: “Ngủ đi, ngày mai đưa em đi thăm thú Nam An.”

Cả hai cứ thế chìm vào giấc ngủ trong tư thế này.

Ngày hôm sau, Tô Dao mở mắt ra lại phát hiện tư thế ngủ của hai người không biết đã đổi ngược lại từ bao giờ, đổi thành anh ôm cô từ phía sau.

Tô Dao gỡ tay Trần Ngân Hà ra, khẽ di chuyển chuẩn bị đứng dậy. Nhưng lại cảm giác mông mình bị một vật cứng gì đó đâm vào, cô đỏ bừng mặt, nhấc chân đá anh một cái, vừa tức giận vừa xấu hổ: “Đâm vào em rồi, dậy ngay.”

Trần Ngân Hà mở mắt ra, mơ màng nói bằng giọng mũi: “Đâm thì đâm, có gì mà bất ngờ thế, chẳng phải sớm muộn gì cũng phải cho anh đâm sao?”

Tô Dao một đạp đá bay Trần Ngân Hà ra khỏi giường: “Đâm cái đầu nhà anh!”

Trần Ngân Hà bị đá cho tỉnh cả ngủ, anh cúi đầu nhìn xuống quần, giả bộ bình tĩnh: “Anh đâu có nói sai.”

Nói xong liền quay người đi vào phòng tắm.

Nếu như Tô Dao để ý kỹ hơn, sẽ thấy người nào đó nói mấy câu thô tục mà chẳng cần soạn bản thảo nhưng lại âm thầm đỏ ửng cả hai tai.

Hai người đánh răng rửa mặt xong xuôi, vì dậy muộn nên gộp bữa sáng và bữa trưa làm một. Tô Dao tính toán một chút thời gian, cô xin nghỉ tổng cộng mười ngày phép, đã dùng mất bảy ngày, chỉ còn lại ba ngày. Cô muốn chơi ở Nam An trong ba ngày, để Trần Ngân Hà đưa cô đến tất cả những nơi mà trước đây anh từng đến, rồi chọn thêm một địa điểm có phong cảnh đẹp cho anh thư giãn.

Tô Dao nói cho Trần Ngân Hà nghe kế hoạch của mình, Trần Ngân Hà nghe xong: “Lát nữa anh ra ngoài gặp một người, là giáo viên chủ nhiệm lớp mười hai trước đây của anh, em ở đây đợi anh nhé.”

Tô Dao cũng không ngạc nhiên, Nam An là nơi Trần Ngân Hà đã sống hơn hai mươi năm, nếu về đây thì chắc chắn sẽ có rất nhiều bạn bè cũ cần gặp: “Anh nhanh một chút nhé, nếu về muộn quá em sẽ đi chơi một mình đó.”

Tô Dao đứng bên cửa sổ lầu hai, nhìn Trần Ngân Hà ra khỏi nhà khách, vẫy một chiếc taxi rồi đi về hướng Bắc.

Trần Ngân Hà nói với tài xế: “Rẽ phải ở phía trước, đi vào đường Minh Ninh, sau đó rẽ vào đường Hoà Thiến, đến trung tâm thương mại Kim Bích.”

Trong lòng tài xế có chút ngạc nhiên: “Vừa rồi nên đi thẳng về phía Nam là được, đâu cần phải lòng vòng như vậy.”

Đột nhiên tài xế nghĩ ra Trần Ngân Hà bắt xe tại nhà khách của Cục Công an thành phố, nên đoán có lẽ anh là cảnh sát, chắc chắn là theo dõi hoặc muốn cắt đuôi ai đó nên mới bảo mình lòng vòng như vậy, trong phim người ta đều diễn thế cả.

Tài xế cảm thấy bản thân mình thật may mắn khi được tham gia hoạt động của cảnh sát, nên tinh thần cũng khác hẳn: “Anh ngồi vững nhé!”

Vừa dứt lời, anh ta liền nhấn ga lao đi.

Tới nơi, Trần Ngân Hà xuống xe đi vào trung tâm thương mại, đến ngồi tại một quán cà phê trên lầu hai, lấy điện thoại ra bấm gọi: “Đến chưa, có mang con mèo tới không?”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 64"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

trung-thuong-roi.jpg
Trúng Thưởng Rồi
6 Tháng 12, 2024
om-lay-em.jpg
Ôm Lấy Em
9 Tháng 12, 2024
hoan-sung-luc-duoc.jpg
Hoạn Sủng – Lục Dược
11 Tháng mười một, 2024
bat-dau-tu-chiec-tu-lanh.jpg
Bắt Đầu Từ Chiếc Tủ Lạnh
25 Tháng mười một, 2024

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online