Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Rơi Vào Ngân Hà - Chương 63

  1. Home
  2. Rơi Vào Ngân Hà
  3. Chương 63
  • 10
Prev
Next

Chương 63: Bắt gian.

Ngô Thanh Đào là người đầu tiên phát hiện ra Trần Ngân Hà, liền kinh ngạc vui mừng hét lên: “Đội phó Trần, anh xuất viện rồi ạ!”

Trần Ngân Hà đứng trước chỗ ngồi của mình nhìn sang vị trí của Tô Dao ở phía đối diện. Bàn làm việc của cô rất sạch sẽ, hơn nữa đã mấy ngày không dùng đến rồi, Trần Ngân Hà cau mày: “Đào, chị Tô của mấy đứa đâu rồi?”

Ngô Thanh Đào vô cùng ngạc nhiên: “Chị Tô xin nghỉ phép năm đi du lịch rồi ạ, bây giờ đang ở Tư Á, chẳng phải còn đăng lên trang cá nhân rồi sao, đội phó Trần anh không biết à?”

Trần Ngân Hà biết mình đã bị Tô Dao cho vào danh sách đen lâu rồi, không thể liên lạc với cô cũng chẳng xem được trang cá nhân của cô. Thường ngày nếu Hứa Gia Hải đến bệnh viện thăm anh thì anh mới mượn điện thoại của Hứa Gia Hải xem trạng thái hoạt động của Tô Dao và bảo Hứa Gia Hải gọi điện cho Tô Dao để nghe giọng của cô. Nhưng gần đây Hứa Gia Hải đang theo đuổi một cô gái, trọng sắc khinh bạn, mấy ngày liền không thèm tới thăm anh, nên anh không có cơ hội xem trang cá nhân của Tô Dao, không biết được hành tung của cô. Anh nghĩ cô chỉ có chút tức giận nên tránh gặp mặt anh, nhưng không ngờ cô lại tránh đi xa như vậy.

Trần Ngân Hà rũ mắt: “Cô ấy đi một mình sao?”

Ngô Thanh Đào nhạy cảm nhận ra điều gì đó, vội vàng nói: “Đương nhiên ạ, chắc chắn chị Tô sẽ không đi cùng người đàn ông khác, chị ấy đi một mình thôi, em có thể khẳng định rằng chị ấy đi một mình ạ.”

Giang Bất Phàm nói: “Đúng thế ạ, hôm qua em còn gọi cho chị Tô, nhưng không nghe thấy có giọng nói của đàn ông bên cạnh chị ấy.”

Ngay khi Trần Ngân Hà đưa tay ra, đột nhiên Ngô Thanh Đào đã get được nó một cách thật thần kỳ, bèn nhanh chóng gọi điện cho Tô Dao, cuộc gọi còn chưa được kết nối đã đưa ngay điện thoại cho Trần Ngân Hà.

Thành thật mà nói, lần này cô ấy đứng về phía đội phó Trần, tình huống trước mắt chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ hiểu là do chị Tô của cô ấy giấu giếm đội phó Trần của cô ấy để đi chơi. Cũng may là chị Tô của cô ấy đi một mình, chứ không đi cùng người đàn ông nào khác, nếu không đội phó Trần của cô ấy sẽ phát điên mất.

Trên người Trần Ngân Hà vẫn còn lưu lại chút mùi chất khử trùng vị chanh chỉ có ở bệnh viện Đồng Nhã, điều đó chứng tỏ rằng vừa ra viện anh đã không kịp về nhà mà tới thẳng đây.

Khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói của Tô Dao phát ra từ ống nghe: “Đào, có việc gì thế?”

Ngô Thanh Đào yếu ớt trả lời một câu: “Không, không có việc gì ạ, chỉ là có hơi nhớ chị, vậy, Tư Á chơi có vui không ạ?”

Giọng nói của Tô Dao lộ ra vẻ băn khoăn do dự: “Ngoài chuyện công việc ra còn lại những chuyện khác thì không được phép gọi cho chị, đang bận lắm.”

Ngô Thanh Đào liếc mắt nhìn Trần Ngân Hà một cái, rồi nói vào điện thoại: “Chị Tô chẳng phải chị đang đi du lịch à, sao còn bận như vậy?”

“Chỗ này có bán kẹo hồ lô lạnh.” Một giọng đàn ông rõ ràng phát ra từ điện thoại của Ngô Thanh Đào: “Có muốn mua một xiên không, đội trưởng Tô chị thích ăn nguyên vị Sơn Trà hay là kèm thêm dâu tây và óc chó?”

Ngô Thanh Đào: “…” Sao lại có giọng nói của đàn ông ở đây, bọn họ còn đang ăn kẹo hồ lô ngọt nào cùng nhau nữa. Ăn kẹo hồ lô ở Tư Á, sao nghe có mùi tình tứ thế này?

Ngô Thanh Đào đã không còn dám nhìn sắc mặt của Trần Ngân Hà nữa, chỉ biết lắp ba lắp bắp nói vào điện thoại: “Tô, chị Tô, chị đi chơi cùng người khác à?”

Tô Dao lười không muốn giải thích nhiều với Ngô Thanh Đào: “Liên quan gì đến em, cúp máy đây, lần tới mà còn gọi khi không có việc gì thì khi nào về chị sẽ đánh gãy chân em.”

Nhìn cuộc gọi bị ngắt trong nháy mắt, Ngô Thanh Đào lí nhí nói: “Đội phó Trần, em nghi ngờ rằng chị Tô hoàn toàn không đi Tư Á, chắc chắn là chị ấy đang làm nhiệm vụ bí mật, vì muốn giữ bí mật nên mới nói dối là đi Tư Á du lịch.”

Trần Ngân Hà nhẹ nhàng cong môi, khoé môi hơi nhếch lên, tựa như đang cười, nhưng ánh mắt và giọng điệu lại vô cùng lạnh lùng: “Câu đó bản thân cô có tin được không?”

Ngô Thanh Đào lắc đầu, đương nhiên là không thể tin, Tô Dao đã đăng ảnh lên trang cá nhân rồi, chứng tỏ cô thực sự đang ở Tư Á.

Theo thói quen trước đây của Tô Dao, cho dù là đang ở bên ngoài thực hiện nhiệm vụ bí mật thì ít nhiều cô cũng sẽ ném lại một câu như: “Đi công tác vài ngày.” Sau đó rời đi, chứ tuyệt đối sẽ không lãng phí công sức để lừa dối bọn họ như vậy, cô đâu có rảnh.

Hơn nữa, vừa rồi còn nghe thấy giọng nói vô cùng nhiệt tình của một người đàn ông, đây hoàn toàn không giống như đang thực hiện nhiệm vụ bí mật.

Trần Ngân Hà bước vào văn phòng nhỏ, đóng cửa lại đứng bên cửa sổ châm một điếu thuốc. Lúc nãy ở dưới lầu, khi hai điều tra viên hỏi về chiếc điện thoại của Minh Nguyệt, anh đã biết rằng hiện tại nó đang nằm trong tay Tô Dao. Người duy nhất có thể giấu chiếc điện thoại di động đó tại hiện trường vụ án bệnh viện tâm thần đường Khang Dân chỉ có mình Tô Dao, những người khác hoàn toàn không thể.

Tốt nhất là chiếc điện thoại bị anh ngâm trong dung dịch formalin sẽ không bao giờ khôi phục lại được, phòng trường hợp để cô thấy được đoạn video bên trong. Nhất định cô sẽ xem anh như một con quái vật, một kẻ biến thái, cô sẽ ghét bỏ anh, sợ hãi anh và bỏ chạy khỏi anh. Anh không dám tiếp tục tưởng tượng nữa, nếu như cô bắt đầu chán ghét anh thì anh phải làm thế nào?

Trần Ngân Hà hút thuốc, đến bản thân anh cũng không phát hiện bàn tay cầm điếu thuốc của mình đang khẽ run run. Cô bỏ trốn, lại còn hẹn người đàn ông khác đến Tư Á du lịch, chắc chắn là do cô đã nhìn thấy đoạn video đó, nên chuẩn bị bỏ rơi anh để bắt đầu một mối quan hệ mới.

Nhưng nếu anh đọc hết tin nhắn Wechat thì sẽ không nảy sinh ra suy nghĩ này rồi, Tiền Du đã gửi cho anh một loạt tin nhắn, trong đó còn bao gồm mấy tấm ảnh của Tô Dao đang ở thành phố Nam An.

Tô Dao nhận lấy xiên kẹo hồ lô dâu tây mà Tiền Du mua cho: “Lần sau đừng tiêu xài phung phí, nếu muốn ăn tôi sẽ tự mua.”

Kẹo hồ lô toàn là đường, quá ngọt lại ngấy, cô không thích ăn cho lắm, lại không nỡ phụ lòng nhiệt tình hiếu khách của Tiền Du nên chỉ đành nếm thử một miếng dưới ánh mắt đầy mong đợi của cậu ta, ngọt đến đau cả răng.

“Ngon không ạ?” Tiền Du chỉ vào biển hiệu bán kẹo: “Trước đây, đội trưởng Trần cũng rất thích ăn kẹo hồ lô ở đây, vị mà anh ấy thích chính là vị dâu tây mà chị đang cầm, anh ấy chê sơn trà chua.”

Tô Dao lại ăn thêm một miếng và bắt đầu cảm thấy mùi vị không tồi: “Mua thêm cho tôi một xiên, lát nữa tôi mang về nhà khách ăn.”

Tiền Du vui vẻ đi mua thêm năm xiên: “Khi nào chị về Vân Giang em sẽ mua thêm, mua mười xiên, dùng túi lạnh bọc vào, để chị mang về cho đội trưởng Trần.”

Tô Dao cảm thấy ý tưởng này khá ổn, nên dự tính sẽ làm như vậy.

Sau bữa trưa, Tô Dao về nhà khách nghỉ ngơi một lát. Đây là ngày thứ sáu cô đến Nam Á, đã qua quá nửa thời gian rồi, cô đã thử rất nhiều phương pháp nhưng vẫn không tìm được con mèo đó. Tô Dao không bỏ cuộc, cô tin tưởng vào bản thân mình, cũng sẵn sàng tin tưởng Trần Ngân Hà, cô nhất định sẽ tìm ra con mèo.

Tô Dao chỉ dành cho mình hai mươi phút nghỉ ngơi, chuẩn bị sau khi nghỉ ngơi sẽ đến trại tạm giam gặp Minh Nguyệt, xem có thể moi được chút thông tin gì từ miệng cô ta hay không.

Trước khi ra ngoài, Tô Dao lấy từ trong tủ ra chiếc áo mình mang từ Vân Giang tới, chính là chiếc áo màu xám nhạt mà Trần Ngân Hà từng mặc. Cô cao một mét bảy mươi, còn Trần Ngân Hà cao một mét tám mươi tám, chiếc áo khoác trên người cô rất dài, nên cô đã học theo tạp chí thời trang, xắn ống tay áo lên cao. Nó rất ấm, còn ấm hơn chiếc áo lông vũ mà cô mặc tới đây, vừa hay có thể chống chọi lại với thời tiết lạnh giá ở thành phố Nam An.

Cô đi rất vội nên không mang theo mỹ phẩm, chủ yếu là do không có, chỉ có duy nhất một thỏi son cũng không biết đã ném ở góc nào rồi.

Tô Dao đi đến trung tâm thương mại gần đó trước, cô mua một thỏi son màu hồng đất, lại đến tiệm làm tóc để gội đầu sau đó mới tới trại tạm giam.

Minh Nguyệt được đưa ra ngoài, trên người mặc bộ quần áo màu xanh xám thống nhất được trại tạm giam phát cho, trước ngực có ghim một con số màu trắng lớn. Mất đi độ dưỡng ẩm của các loại mỹ phẩm đắt tiền và các liệu pháp làm đẹp y tế khác, khiến làn da cô ta trở nên mất nước, sần sùi, môi xuất hiện màu xanh xám không khoẻ mạnh, da dẻ vẫn trắng ngần như cũ nhưng chẳng mấy căng bóng. Mái tóc đen bóng ban đầu đã bị cắt thành tóc ngắn ngang tai, hơi khô và cong.

Trông thấy Tô Dao mặc áo khoác của Trần Ngân Hà còn cố ý gội đầu, tô son, Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Cô đặc biệt chạy từ Vân Giang tới đây để xem trò hề của tôi phải không?”

“Rốt cuộc thì cô vẫn để ý tới khoảng thời gian một năm tôi và anh ấy ở bên nhau, nếu không sẽ chẳng cố ý chăm chút, rồi phô trương quyền lực của mình trước mặt tôi như một chú hề.”

Tô Dao ngước mắt lên nhìn Minh Nguyệt: “Cô có dự định gì?”

Cô luôn cảm thấy người như Minh Nguyệt sẽ không thể bỏ mạng giữa chừng, trong tình huống bình thường đáng lẽ sẽ thành boss lớn rồi sống đến cuối cùng rồi chết mới đúng.

“Tôi có thể có dự định gì được chứ? Chết thôi.” Minh Nguyệt bật cười: “Tiếc là trước khi chết không kéo được anh ấy theo, anh ấy có đến đây cùng cô không, sao không thấy anh ấy?”

Minh Nguyệt vừa nói vừa cắn mạnh vào môi mình một cái, dùng máu của bản thân đang rỉ ra làm son môi, để khiến thần sắc trông đẹp đẽ hơn đôi chút. Rồi lại dùng tay vuốt gọn mái tóc, cẩn thận vén phần tóc gãy từ trán ra sau tai.

Lần đầu tiên Tô Dao chứng kiến một người tàn nhẫn dùng máu của chính mình đề làm son môi như vậy: “Đừng có phí sức nữa, anh ấy không đến.”

Minh Nguyệt lập tức trở nên không quan tâm nữa, cô ta tựa vào lưng ghế vừa nghịch móng tay vừa nói: “Từ Vân Giang tới Nam An cách cả nghìn cây số, cô từ xa xôi chạy tới đây, e là không chỉ đến để chứng kiến trò hề của tôi nhỉ, nói đi, là vì lý do gì?”

Không đợi Tô Dao lên tiếng, ánh mắt Minh Nguyệt đã lóe lên: “Cô đã xem đoạn video đó rồi phải không?”

“Hahaha, chắc chắn là cô đã xem rồi.” Cuối cùng Minh Nguyệt cũng tìm được điều thú vị cho bản thân, cô ta nhìn chằm chằm vào mặt Tô Dao, nói: “Tôi đã nói trước rồi mà, anh ấy với tôi là cùng một loại người, bây giờ cô tin rồi chứ?”

Tô Dao biết ở phòng này khắp mọi nơi đều có camera, bên cạnh còn có cảnh sát đứng canh, với loại tội phạm mang trọng tội như Minh Nguyệt thì mọi thông tin về khách tới thăm cô ta đều sẽ bị lật ra để nghiên cứu.

Tô Dao giả bộ thắc mắc: “Tôi không hiểu cô đang nói cái gì.”

Minh Nguyệt đoán được Tô Dao sẽ không thừa nhận, nên mỉm cười, nói: “Chắc chắn cô đã đến căn phòng mà tôi và anh ấy từng ở cùng nhau, cô có thấy những loài hoa trong hoa viên không, mùa Xuân chúng tôi sẽ ngồi trước những khóm hoa đó để thưởng trà, còn cả bể bơi lớn đó nữa, mùa Hè tuần nào anh ấy cũng đi bơi, chỉ mặc trên người một chiếc quần bơi thôi.”

“Và còn mùa Đông, chúng tôi sẽ cùng nhau đắp người tuyết, dùng cà rốt làm mũi cho người tuyết, anh ấy thích ăn nhất là cà rốt.”

Tô Dao không biến sắc tự nhắc nhở, Trần Ngân Hà ghét rất nhiều loại đồ ăn và trong đó thứ ghét nhất là cà rốt. Chê bai độ tinh khiết từ màu cam của cà rốt quá cao, vẻ bề ngoài không thanh lịch, chê nó cứng, khi cắn sẽ phát ra âm thanh cồm cộp, cũng giống như việc nhai chóp chép khi ăn cơm, cảm thấy khó nghe. Chê nó có mùi đất, chẳng khác gì đang ăn bùn.

Ngược lại, bản thân cô lại rất thích ăn cà rốt, mỗi lần đến nhà ăn trong Cục Công an thành phố cô đều phải lấy hai phần cà rốt, lúc ấy Trần Ngân Hà luôn không tự nguyện ngồi cùng bàn ăn với cô, chê tiếng cô nhai cà rốt quá to, làm ồn tới cái tai cao quý của anh.

Tô Dao mỉm cười: “Cô nói dối, anh ấy hoàn toàn không thể đắp người tuyết cùng cô, vì thứ mà anh ấy ghét nhất chính là cà rốt.”

Minh Nguyệt bị nhận nghi ngờ, quả nhiên đã bị chọc tức và cố gắng hết sức để chứng minh rằng mình không hề nói dối: “Anh ấy thích ăn nhất là cà rốt được trồng trong nông trại Sơn Dã, ngày nào cũng được nông dân trên núi nhổ lên rồi đưa đến khi chúng tươi mới còn dính cả đất.”

Tô Dao đã có được thông tin mà mình muốn, dự tính lát nữa sẽ đến nông trại Sơn Dã xem xét, nếu cô đoán không lầm, nếu như may mắn thì nói không chừng con mèo đó đang được nuôi dưỡng bên trong nông trại.

Thấy Tô Dao không phản bác lại nữa, cho rằng bản thân mình đã thắng, Minh Nguyệt tỏ vẻ dương dương tự đắc: “Cô hoàn toàn không hiểu anh ấy, loại người như anh ấy và tôi mới đúng là một cặp trời sinh.”

Tô Dao đứng dậy, chỉnh lại áo khoác của mình: “Có một điểm Trần Ngân Hà nói rất đúng, Minh Nguyệt, cô đúng là kiểu tư duy đặt tình yêu lên hàng đầu.”

“Nếu không là một người mê muội vì tình yêu thì có lẽ lúc nào cô đã được kế thừa tư tưởng của cha mẹ và trở thành chị đại trong giới xã hội đen rồi.”

Mấy chữ chị đại giới xã hội đen nghe vừa nham hiểm vừa tàn nhẫn, nó còn khó nghe hơn nhiều so với mấy từ đại tiểu thư [1]. Minh Nguyệt tức tới mức bật dậy khỏi ghế, nhưng lại bị viên cảnh sát đứng canh bên cạnh ấn xuống.

Tô Dao đi đến cửa, quay đầu lại liếc nhìn Minh Nguyệt một cái: “Nếu thực sự yêu một người, sẽ không kéo anh ấy từ nhân gian xuống địa ngục rồi biến anh ấy thành ác quỷ giống chính mình.”

Minh Nguyệt bật cười: “Cái gì mà tôi kéo, đó là bản chất của anh ấy, linh hồn và thể xác của anh chính là một kẻ biến thái. Chẳng lẽ là do tôi bẻ tay anh ấy, bắt anh ấy giết chết con mèo đó sao?”

Tô Dao không trả lời, cô mở cửa bước ra ngoài.

Cô kiểm tra nơi có tên là nông trại Sơn Dã, đó là một cơ sở trồng rau củ nằm ở ngoại ô thành phố. Tô Dao mượn xe của Tiền Du rồi lái đến Nông trại Sơn Dã. Sau một tiếng rưỡi lái xe, Tô Dao xuống xe bước vào nông trại trước mặt.

Nông trại có quy mô rất lớn, tên thương hiệu cũng vô cùng kiêu ngạo, nghe nói Tô Dao muốn đến mua rau củ, đều không tình nguyện đón tiếp cô: “Chúng tôi chỉ cung cấp cho khách hàng cố định, không bán cho khách lẻ, nếu cô muốn mua rau thì có thể sang cơ sở rau củ bên cạnh, ở đó rẻ hơn, một cân cà rốt chỉ với giá một, hai tệ.” [2]

Tô Dao hỏi bà thím trồng rau trước mặt: “Vậy ở chỗ thím thì bao nhiêu tiền một cân?”

Bà thím liếc nhìn chiếc xe Volkswagen có giá không đến hai mươi vạn mà Tô Dao đậu bên đường, âm thầm đảo mắt một cái: “Chúng tôi không bán theo cân, mà theo gốc, hoàn toàn tự nhiên, đến cả lá cây cùng bùn đất kèm theo, sáu mươi tệ một cây.”

Tô Dao chưa bao giờ nghe nói có loại cà rốt đắt đỏ như vậy: “Mấy người cướp tiền đấy à?”

Bà thím: “Vậy cũng chẳng phải cướp của cô, chỉ cướp của mấy người lắm tiền thôi.”

Tô Dao chịu đựng đau đớn: “Tôi mua là được chứ gì, tôi mua mười cây, bây giờ có thể cho tôi vào nông trại được chưa?”

Nói xong liền móc trong túi ra một trăm tệ lén lút nhét vào tay bà thím: “Được không, chị ơi?”

Bà thím vội vàng đút tiền vào túi của mình: “Được, được, nể tình cái miệng ngọt ngào của cô, tôi sẽ đưa cô vào trong ngắm thế giới, xem xem những người có tiền sẽ tiêu xài xa hoa thế nào.”

Tô Dao: “Chính vì bọn họ tiêu xài xa hoa nên mấy người mới có thể cướp của người giàu chia cho người nghèo được chứ, chị ơi, chiếc vòng tay này của chị làm bằng vàng phải không, đẹp thật đó, rất phù hợp với khí chất phú quý của chị.”

Bà thím được khen đến thoải mái, thấy Tô Dao rất biết nói chuyện nên không chê cô nghèo túng nữa, mà vừa đi vừa giới thiệu: “Có nhìn thấy chiếc xe đỗ đằng kia không, đó là xe chuyên dùng để vận chuyển cà rốt, trên xe có cửa sổ trời luôn được mở, có thể cho cà rốt được hít thở bầu không khí trong lành, tươi mát, vậy mới giữ được cảm giác tươi ngon nhất.”

Tô Dao dừng lại trước xe, càng ngày càng chắc chắn rằng Trần Ngân Hà đã dùng xe chở cà rốt để đưa con mèo ra ngoài, chiếc cửa sổ trời này cũng được đặt để phù hợp với anh.

Sau một màn dò hỏi, cuối cùng Tô Dao cũng tìm được người tài xế của nông trại, người đã đưa cà rốt đến nhà Minh Nguyệt ba năm trước.

Trần Ngân Hà đặt vé máy bay từ Vân Giang tới Tư Á, buổi tối sẽ xuất phát.

“Cái gì, bảo tôi đưa cậu ra sân bay á?” Hứa Gia Hải vừa tan làm từ Cục Công an thành phố về nhà, đang chuẩn bị tắm rửa xịt chút nước hoa đi hẹn hò: “Cậu muốn đi đâu, về Nam An sao?”

Hứa Gia Hải vừa thay giày vừa nói: “Cách Tết Nguyên Đán còn xa mà?”

Trần Ngân Hà: “Không phải, tôi đi Tư Á.”

Hứa Gia Hải nhớ đến mấy tấm ảnh phong cảnh mà anh ta nhìn thấy trong trang cá nhân của Tô Dao: “Cậu muốn đi tìm Tô Dao sao?”

Trần Ngân Hà trầm mặt ngồi trên sofa: “Tôi đi bắt gian.”

Hứa Gia Hải giật mình: “Cái gì?”

“Không thể nào, đội trưởng Tô không phải người như vậy, người ta là gái ngoan mà, cứ cho là có ở cùng người đàn ông khác thì cũng sẽ nói rõ ràng với cậu, sẽ vừa ôm theo cậu vừa một chân đạp hai thuyền.”

“Cô ấy có thể chẳng nói chẳng rằng gì mà chạy đến Tư Á rồi, thì có gì mà cô ấy không làm được.” Trần Ngân Hà nói: “Tôi muốn xem xem, rốt cuộc là tên tiểu quỷ kia có gì hơn tôi.”

Hứa Gia Hải liếc nhìn chiếc vali to màu đen bên cạnh của Trần Ngân Hà, dường như có thể chứa được hai cái xác người trưởng thành trong đó: “Cậu bình tình một chút, đừng có hấp tấp.”

“Đưa tôi ra sân bay.” Trần Ngân Hà đứng dậy khỏi sofa, kéo theo vali hành lý: “Hai tiếng nữa máy bay cất cánh.”

Hứa Gia Hải chỉ đành đổi lại đôi giày vừa thay ra, cầm chìa khoá ra ngoài cùng Trần Ngân Hà: “Về mặt tình cảm cậu vẫn nên học tập tôi, thả lỏng tầm mắt một chút, đừng có cố chấp tự chuốc khổ vào thân.”

Hai người bước vào thang máy, Trần Ngân Hà ấn tầng hầm đậu xe: “Muộn rồi, tôi đã là người của cô ấy rồi.”

Hứa Gia Hải sửng sốt: “Không phải cậu vẫn luôn nằm trong bệnh viện à, sao lại thành người của cô ấy rồi, hai người ngủ với nhau trên giường bệnh á?”

“Cậu thật con mẹ nó đúng là đã không làm thì thôi, mà làm rồi thì ra trò đó chứ, tuyệt vời, không sợ nửa đêm Đường Chu đến kiểm tra phòng à?”

Trần Ngân Hà quay sang liếc Hứa Gia Hải một cái: “Đầu óc cậu cả ngày đều chứa cái thứ rác rưởi gì thế hả?”

Hứa Gia Hải: “Vậy cậu nói cái gì mà bản thân đã là người của cô ấy rồi, chẳng lẽ không phải ý này sao?”

Trần Ngân Hà kéo vali ra khỏi thang máy: “Cô ấy cưỡng hôn tôi xong thì xách quần bỏ chạy.”

Hứa Gia Hải: “Sao tôi lại nhớ là cậu cưỡng hôn người ta nhỉ?”

Trần Ngân Hà: “Cậu nhớ nhầm rồi.”

Hứa Gia Hải: “… Hết nói, cậu là nhất.”

Hứa Gia Hải lái xe đưa Trần Ngân Hà đến sân bay, sau khi về nhà liền gọi điện cho Tô Dao. So với miệng lưỡi chẳng thể kiểm chứng của Trần Ngân Hà thì anh ta tin nhân phẩm của Tô Dao hơn: “A lô, đội trưởng Tô, ở Tư Á chơi có vui không?”

Tô Dao đang đứng ở phố ăn vặt tại cổng trường Trung học cơ sở số một Nam An: “Vui lắm, vừa rồi còn đi lặn nữa.”

Hứa Gia Hải: “Cô đi một mình sao?”

Tô Dao cảm thấy câu hỏi của Hứa Gia Hải có chút kỳ lạ: “Sao thế Giám đốc Hứa, có việc gì anh cứ nói thẳng đi.”

Hứa Gia Hải: “Trần Ngân Hà đi Tư Á tìm cô rồi, nói là đi bắt gian.”

Tô Dao: “?”

“Anh ấy bay chuyến mấy giờ?”

“Vừa mới đây thôi, còn mang theo một chiếc va li đựng thi thể.” Vì giọng điệu quá mức kinh ngạc của Tô Dao, nên Hứa Gia Hải không khỏi nảy sinh vài phần nghi ngờ: “Đội trưởng Tô, cô thật sự…”

Tô Dao cúp máy của Hứa Gia Hải, vội vàng bỏ Trần Ngân Hà ra khỏi danh sách đen, gọi điện cho anh, nhưng chỉ nghe thấy giọng nói máy móc lạnh lùng phát ra từ ống nghe: “

Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy

.”

Tô Dao cất điện thoại đi, Trần Ngân Hà đã lên máy bay rồi.

Trần Ngân Hà đang ngồi trên máy bay, đắp một chiếc chăn mỏng trên đùi, dựa lưng vào thế, mắt nhìn chằm chằm ra khoảng không trước mặt. Khi xung quanh không có ai, anh mất đi đối tượng có thể nói nhăng nói cuội, cả người lại trở nên nặng nề.

Nữ tiếp viên hàng không đến mấy lần muốn hỏi xem anh có cần gì không, nhưng khi thấy sắc mặt của anh lại không dám làm phiền.

Trần Ngân Hà đang âm thầm tính toán, mấy khách sạn nổi tiếng ở Tư Á cũng chỉ có vậy, tuy rằng nhiều địa điểm vui chơi nhưng chỗ ăn uống có hạn, mỗi ngày anh đều đến cố thủ tại những chỗ đó thì chắc chắn có thể gặp cô. Sau khi gặp mặt rồi thì sao, cô có cảm thấy sợ hãi anh không, giống như một tên biến thái tâm lý méo mó. Còn cả người đàn ông bên cạnh cô nữa, nếu như cô dám có cảm tình với anh ta… Trần Ngân Hà không nghĩ ra được mình sẽ làm thế nào.

Chuyến bay kéo dài ba tiếng đồng hồ, rất nhanh đã trôi qua, Trần Ngân Hà kéo vali hành lý ra khỏi sân bay, bắt xe đến một khách sạn gần biển. Anh xuống xe, làm xong thủ tục nhận phòng, cất vali hành lý, thay quần áo rồi xuống lầu, chuẩn bị đi dạo quanh khu vực cạnh khách sạn cùng chợ đêm gần đó, nếu may mắn thì nói không chừng hôm nay có thể gặp được cô. Cô đang chia sẻ xiên kẹo hồ lô lạnh cùng người đàn ông khác ở nơi nào?

Trần Ngân Hà vừa xuống đến lầu dưới lại vòng về khách sạn, kéo rèm cửa kín mít. Anh không thể ra ngoài, ngộ nhỡ tình cờ gặp cô, cô chán ghét anh, ghê tởm anh thì phải làm thế nào? Anh thà chết còn hơn là bị cô nhìn bằng ánh mắt đó.

Trần Ngân Hà tắt hết đèn trong phòng, đến đèn bàn hay đèn ngủ cũng không để lại, khiến cả không gian trong phút chốc chìm vào bóng tối. Chỉ khi ở trong môi trường như vậy, anh mới cảm thấy an toàn, chỉ cần ở nơi có gương, cửa kính, thậm chí là đến cả dụng cụ ăn uống phản chiếu lại gương mặt của chính mình là anh lại cảm thấy gớm ghiếc.

Anh nhìn bàn tay của mình trong bóng tối, cảm giác ấm áp đầy lông lá từ hơn hai mươi năm trước dường như không hề tiêu tan, nó dai dẳng quấn chặt lấy anh như một bóng ma, khiến anh cảm thấy ngột ngạt. Anh ngồi trong bóng tối ba tiếng đồng hồ, cứ thế đến hai giờ sáng mới nằm xuống giường chợp mắt.

Sáng sớm hôm sau, Trần Ngân Hà tỉnh dậy, anh ngồi trên giường một lúc rồi cầm điện thoại lên xem giờ, mới phát hiện mình vẫn chưa mở nguồn điện thoại. Anh hoàn toàn không nghĩ tới điện thoại, từ khi bị Tô Dao cho cả Wechat lẫn số điện thoại vào danh sách đen, anh đã chẳng còn lưu luyến hay kỳ vọng vào những thứ như điện thoại nữa, có hay không cũng vậy.

Trần Ngân Hà nhìn vào điện thoại vừa được mở nguồn, nó rung lên liên tiếp vài cái, Hứa Gia Hải gọi cho anh năm cuộc, mười tin nhắn, hỏi anh tại sao không báo bình an, có phải chết giữa đường rồi hay không.

Sự chú ý của Trần Ngân Hà không phải nằm ở Hứa Gia Hải, mà là anh nhìn thấy tên của Tô Dao trong danh sách cuộc gọi nhỡ. Ba chữ “Đồ mít ướt” mà anh đặt cho cô quá bắt mắt, cô gọi cho anh tổng cộng hai mươi cuộc, từ khi anh bắt đầu lên máy bay cho đến trước khi anh tỉnh dậy.

Điện thoại đột nhiên lại rung lên, trông thấy màn hình điện thoại lóe sáng hiện rõ mấy chữ “Đồ mít ướt”, bàn tay Trần Ngân Hà khẽ run khiến điện thoại rơi xuống đất, rồi cứ thế phát ra tiếng rung “rì rì rì” trên sàn nhà. Anh không dám cúp máy của cô, đợi đến khi điện thoại tự động ngắt mới dám nhặt nó lên rồi tắt máy.

Trần Ngân Hà giấu điện thoại dưới gối, xuống giường vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, vừa đánh răng vừa liếc nhìn cái gối, nhìn cả nửa ngày cũng không biết rốt cuộc mình đang nhìn cái gì. Muốn mở máy lên sao? Nếu mở máy, cô đề nghị gặp mặt thì phải làm thế nào? Anh không dám gặp cô.

Trần Ngân Hà ở trong phòng khách sạn cả một ngày, chuẩn bị đặt vé buổi tối về Vân Giang, nên chỉ đành mở điện thoại lên. Có lẽ Hứa Gia Hải không thèm quan tâm tới anh nữa rồi, nên không gọi thêm cho anh cuộc nào nữa. Chu Tiểu Nghiên gọi đến một lần và ba mươi cuộc gọi nhỡ còn lại đều là của Tô Dao. Anh giả bộ như không nhìn thấy, như thể không nhìn thấy sẽ chẳng phải đối mặt với cô vậy.

Khi anh chuẩn bị đặt vé máy bay, lại phát hiện có người đặt cho mình rồi, tuy nhiên không phải về Vân Giang mà là bay từ Tư Á tới Nam An.

Trần Ngân Hà gọi cho Hứa Gia Hải: “Cậu đặt vé đến Nam An cho tôi làm gì?”

“Tôi đ.éo rảnh đi đặt vé cho cậu, chịu mở máy rồi đấy à?” Hứa Gia Hải đã hỏi han Tô Dao, biết được cô đang ở Nam An, anh ta luôn muốn báo cho Trần Ngân Hà rằng anh đã tìm sai địa điểm rồi, cô không ở Tư Á, nhưng đành bất lực vì điện thoại của người kia luôn tắt máy, Hứa Gia Hải cố ý hỏi: “Bắt gian được chưa, vali có đựng vừa không?”

Thấy không phải là vé do Hứa Gia Hải đặt, Trần Ngân Hà liền cúp máy một cách không thương tiếc.

Điện thoại lại rung lên lần nữa, cái tên “đồ mít ướt” loé sáng, như thể đòi mạng. Trần Ngân Hà đặt điện thoại lên bàn, bấm loa ngoài rồi chạy đi nấp bên cửa sổ, tựa như tránh xa chiếc điện thoại ra một chút sẽ an toàn hơn.

Tiếng gầm của cô gái phát ra từ ống nghe: “Trần Ngân Hà, con mẹ nó anh bị thần kinh rồi đấy à?”

Trần Ngân Hà thầm nghĩ, quả nhiên là cô đã xem đoạn video đó rồi, nên mới mắng chửi anh là đồ thần kinh.

Tô Dao lại rống lên: “Chuyến bay bảy giờ tối đến Nam An, không kịp thì đừng có đến đây nữa!”

Trần Ngân Hà hét vào điện thoại một câu: “Sao lại là Nam An?” Không phải cô đang ở Tư Á hẹn hò với đàn ông sao?

Tô Dao liên lạc với Trần Ngân Hà cả ngày lẫn đêm, giữa chừng anh có mở máy lên một lần, nhưng không nhận cuộc gọi của cô rồi lại tắt máy, cứ thế cho đến tận bây giờ mới trả lời, khiến cô tức đến mức muốn bay thẳng đến Tư Á để bóp chết anh. Hiện tại thì không cần cô bay đến đó nữa rồi, cứ đợi ở sân bay Nam An rồi bóp chết anh cũng được, vừa hay có thể sử dụng cái kịch bản của anh để giả bộ bắt gian, rồi đựng xác anh vào chiếc vali mà anh mang đến để nhét thi thể của kẻ ngoại tình.

“Tôi đợi anh ở sân bay Nam An.” Tô Dao lại gầm lên một câu: “Nam An lạnh, mặc thêm…”

Thôi khỏi, đừng có mặc, cứ thế xuống máy bay rồi chết lạnh luôn cho rồi, đỡ mất công cô phải ra tay.

Một lúc sau, Tô Dao ra khỏi nhà khách của Cục Công an, bắt xe đến sân bay. Đến sân bay mới có sáu giờ bốn mươi phút, chuyến bay của Trần Ngân Hà hạ cánh lúc mười hai giờ. Tô Dao không đi đâu, chỉ ở đại sảnh sân bay.

Hơn năm tiếng đồng hồ nói dài thì không dài mà nói ngắn cũng chẳng ngắn, Tô Dao nghe thấy tiếng loa phát thanh của hãng hàng không, rồi đi đến cổng đón, cứ thế nhìn chằm chằm vào lối ra.

[1]

Tiểu thư: Ở bên TQ cách xưng hô tiểu thư là một cách gọi trang trọng, lịch sự, nhưng cũng có nghĩa thiếu tôn trọng, ám chỉ đối phương là gái m.ại d.âm.

[2]

Một cân bên TQ (

一斤

– Yī jīn) = 500g tức là nửa cân bên mình, còn nếu bên đó muốn nói 1kg thì sẽ là

1

公斤

–

Yī

gōngjīn.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 63"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

can-anh-trang.jpg
Cắn Ánh Trăng
6 Tháng 12, 2024
hoa-no-roi-minh-khai-da-hop
Tập Truyện Ngắn Hoa Nở Rồi
6 Tháng 9, 2024
xuyen-qua-chi-nu-tac.jpg
Xuyên Qua Chi Nữ Tắc
24 Tháng mười một, 2024
hoa-hong-do.jpg
Hoa Hồng Đỏ
1 Tháng mười một, 2024

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online