Rơi Vào Ngân Hà - Chương 61
Chương 61: Là cơ thể và linh hồn anh đã chọn em.
Tô Dao thấy Cục phó vương im lặng vài giây, trái tim đột nhiên chùng xuống, thầm nghĩ có phải xong đời rồi không, Trần Ngân Hà thực sự là kẻ biến thái, tâm lý méo mó sao?
Tô Dao cau mày: “Có phải không đạt không ạ?”
Cục phó Vương dừng lại một lúc lâu, sau đó mới tiết lộ kết quả của bài kiểm tra: “Người ta giỏi như vậy, sao lại không đạt chứ, người ta còn được điểm tối đa kìa.”
Tô Dao: “Cừ lắm!”
Ngay đến cả bản thân cô khi làm bài kiểm tra của Cục cũng chỉ được nhiều nhất là tám mươi điểm. Trước giờ chưa từng được tới chín mươi, bị bác sĩ nói tâm lý kém sức khỏe.
Tô Dao: “Tôi đã nói mà, anh ấy không có vấn đề gì cả, tâm lý anh ấy vô cùng khỏe mạnh, nhiệt tình vui vẻ, hoạt bát đáng yêu, mới đến Vân Giang có nửa năm mà tất cả mọi người bao gồm cả chú bảo vệ và dì dọn vệ sinh, không có ai là không thích anh ấy. Điểm tối đa ạ, quá giỏi!”
Cục phó Vương cắt ngang lời khen ngợi của Tô Dao: “Chính vì đạt điểm tối đa nên mới to chuyện.”
Tô Dao cầm điện thoại đi đến bên cửa sổ: “Ý ngài là sao ạ?”
Cục phó Vương: “Cậu ấy kiểm soát điểm số, nghĩa là không có ý định tiết lộ trạng thái tâm lý của mình cho người khác thấy.”
“Ngoài ra, người của tôi còn phát hiện ra rằng, mấy ngày nay vào ban đêm, cậu ấy thường xuyên đột ngột bật dậy khỏi giường, cũng không bật đèn, mà chỉ đứng bên cửa, cúi đầu, di chuyển hai tay, vấn đề này không đủ lớn hay sao?”
Tô Dao giật mình, cô chưa từng nghe nói đến việc Trần Ngân Hà tỉnh dậy vào nửa đêm, còn làm hành động kỳ quái như vậy. Đây không phải là việc mà một người bình thường sẽ làm.
Cô không khỏi liên tưởng đến chuyện Trần Ngân Hà xin nghỉ nhốt mình trong nhà rồi đuổi Hứa Gia Hải ra ngoài, liệu có khi nào anh biết bản thân mình sẽ thành biến thái vào ban đêm không. Không muốn để Hứa Gia Hải hay bất cứ người nào nhìn thấy, nên mới nhốt mình lại.
Cục phó Vương thở dài: “Sau đây, tôi sẽ nói với Cục trưởng Khương của mấy người một tiếng, bảo ông ấy chú ý một chút tới sức khoẻ tâm lý của đứa cháu trai yêu quý của ông ấy, bác sĩ tâm lý trong Cục các cô có được không?”
Tô Dao thấp giọng đáp: “Được ạ.”
Nhưng vấn đề của Trần Ngân Hà không nằm ở chỗ có khám bác sĩ tâm lý hay không, nếu anh ấy sẵn sàng đối mặt với chính mình thì đã không thể đạt điểm tối đa. Cái anh có là tiền, có thể mời bác sĩ tâm lý tốt nhất thành phố Vân Giang bất cứ lúc nào, nhưng anh không làm. Thậm chí còn không đề cập đến vấn đề của bản thân với bất cứ ai bên cạnh, ngay cả Hứa Gia Hải anh cũng giấu giếm.
Sau khi cúp máy của Cục phó Vương, Tô Dao đã suy nghĩ rất lâu, Trần Ngân Hà đuổi Hứa Gia Hải ra khỏi nhà là vào đầu tháng mười hai, còn trước đó thì không. Có nghĩa là anh sẽ không phát tác vào những thời gian khác, mà chỉ xảy ra vào thời điểm này mà thôi. Những gì diễn ra trong quá khứ của anh, chắc chắn có một lần xảy ra vào tháng mười hai trong năm nào đó và đã ảnh hưởng rất sâu sắc tới anh.
Tô Dao nhìn thời gian, đoán rằng có lẽ nhóm Ngô Thanh Đào đã đến phòng bệnh của Trần Ngân Hà vì vậy cô gọi điện thoại tới. Cô muốn đánh giá một chút tình trạng của Trần Ngân Hà.
Ngô Thanh Đào: “Alo, chị Tô, chúng em đang ở phòng bệnh của đội phó Trần rồi, đội phó Trần đã gọi cho bọn em một đống đồ ăn ngon, đến cả rượu sâm panh cũng có!”
Tô Dao: “Mấy đứa đi thăm bệnh hay là đi mở party thế hả?”
Ngô Thanh Đào cười vài tiếng: “Đây chẳng phải là do đội phó Trần thương bọn em sao?”
Tô Dao đứng bên cửa sổ, nhấc tay nắm nắm chấn song cửa sổ: “Hiện tại anh ấy thế nào, có bình thường không?”
“Bình thường mà, cũng giống như mọi khi ở văn phòng, sao thế chị Tô?” Ngô Thanh Đào đang nói thì cảm thấy một bóng đen đột nhiên tụ lại trên đầu mình: “Trần…”
Thấy đội phó Trần cho phép, Ngô Thanh Đào đột ngột quay ngoắt: “Rượu ngon của đội phó Trần uống cũng rất vào miệng.”
Tô Dao: “Không phải sâm panh à?”
Ngô Thanh Đào nhìn Trần Ngân Hà, không biết anh có ý gì, tại sao lại nghe điện thoại cùng cô ấy, nhưng không nói lấy một lời?
Tô Dao: “Đào, em ngốc rồi à?”
Ngô Thanh Đào: “Á, không, không, không!”
Trần Ngân Hà cầm lấy điện thoại trong tay Ngô Thanh Đào, đi ra khỏi phòng, đứng ở một nơi yên tĩnh trong hành lang: “Alo, là anh.”
Đã mấy ngày Tô Dao không đến bệnh viện thăm Trần Ngân Hà rồi, còn chặn Wechat và số điện thoại của anh, đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện trực tiếp với nhau sau lần cưỡng hôn đó.
Nghĩ đến việc bị anh lừa gạt, lại bị anh đè xuống giường, rồi bị anh đối xử thô lỗ, anh còn làm cô đau, phá huỷ hình tượng nhẹ nhàng, trong sáng và lãng mạn của nụ hôn đầu trong trái tim cô, cô giận đến mức muốn lập tức cúp máy. Nhưng nghĩ đến những gì Cục phó Vương nói, anh thường ngồi dậy vào nửa đêm, bất bất thường thường không hiểu là làm gì, cô lại lo lắng anh thực sự có chuyện, sợ người khác sẽ dùng ánh mắt kỳ lạ để nhìn anh.
Tô Dao lăn tăn đến mức suýt chút nữa thì khiến ngón tay mình bị kẹp chảy máu, cuối cùng cô không dập máy nhưng cũng chẳng nói gì.
Trần Ngân Hà dựa vào tường hành lang, thậm chí còn không nghĩ tới việc mình chê bức tường đó bẩn. Anh hơi cúi đầu, hai chân dài bắt chéo, tay cầm điện thoại kề sát bên tai, cảm thấy cho dù cô không nói chuyện nhưng chỉ cần nghe tiếng thở của cô thôi cũng đã là quá đủ rồi.
Sau một hồi im lặng, Trần Ngân Hà lên tiếng trước: “Gần đây bận việc gì thế?”
Năng lượng của Tô Dao được chia thành hai phần, một phần để xử lý vụ án Đường Khang Dân, một phần để đối phó với cảnh sát từ Nam An tới để điều tra Trần Ngân Hà.
Tô Dao chọn một nửa, nói: “Bận xử lý vụ án.”
Trần Ngân Hà ừm một tiếng, cúi đầu nhìn cái bóng của mình dưới đất: “Em có nhớ anh không?”
Dường như anh hoàn toàn chưa sẵn sàng nghe câu trả lời của cô, nên tự nói: “Anh nhớ em rồi.”
Giọng của người đàn ông trầm thấp, đều đều, giống như gió biển ban đêm, nghe rất êm đềm, nhưng lại có cả thuỷ triều dâng lên, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá tuyến phòng thủ, nhấn chìm người ta, khiến người ta run sợ.
Tô Dao cảm thấy bên tai áp vào ống nghe điện thoại như bị một luồng điện mạnh xuyên qua, rất nhanh cả nửa người đều bắt đầu tê dại. Cảm giác vừa xa lạ lại vừa mất kiểm soát này không khỏi khiến cô nhớ đến nụ hôn đêm đó, cô sờ sờ lên vành tai mình, cuối cùng nén xuống cái cảm giác không thể nói thành lời ấy rồi dứt khoát cúp máy.
Trần Ngân Hà nghe thấy tiếng cúp máy, cả dãy hành lang bỗng trở nên yên tĩnh, như thể toàn bộ thế giới này đều đang chìm trong lặng yên. Anh đứng trong hành lang một lúc rồi chạm lên môi, trước giờ chưa từng có một chút hối hận vì sự kích động của mình.
Một lúc sau, Trần Ngân Hà quay lại phòng bệnh, ném trả điện thoại cho Ngô Thanh Đào, nhân lúc Đường Chu không nhìn thấy, đã tự rót cho mình một cốc sâm panh đầy.
Tô Dao quay lại phòng trực ban, tắm rửa thay đồ ngủ rồi lên giường. Lúc này, không phải là giờ đi ngủ bình thường của cô, nhưng ngoài ngủ ra thì cô không còn việc gì khác để làm, cứ hễ rảnh rỗi là trong đầu lại xuất hiện hình ảnh một mình Trần Ngân Hà nửa đêm mơ mơ màng màng thức giấc.
Cô xoay người đi xoay người lại, cuối cùng đành phải ngồi dậy, thay quần áo lái xe đến bệnh viện. Cô ngồi trên xe, cứ thế cho đến hai giờ sáng, ước tính khoảng thời gian Trần Ngân Hà phát tác mà Cục phó Vương nói đến rồi xuống xe.
Vừa bước vào tòa nhà bệnh viện, lại thấy Cục trưởng Khương và vợ cũng đến, theo sau còn có Hứa Gia Hải, phía sau Hứa Gia Hải là Chu Tiểu Nghiên với gương mặt trang điểm đậm còn chưa kịp tẩy trang. Ngoài ra còn có hai bác sĩ tâm lý lạ, một do Cục trưởng Khương đưa tới, một do Hứa Gia Hải đưa tới. Đường chu cũng chẳng nhàn rỗi, anh ta dẫn theo vài chuyên khoa tâm lý từ khoa Tâm lý của bệnh viện bọn họ, cộng thêm dăm ba hộ lý trẻ đẹp biết chăm sóc mọi người. Ngoài ra còn có thêm mấy người do Cục phó Vương phái tới mà Tô Dao không quen biết.
Ùn ùn một nhóm người đều chạy đến phòng bệnh của Trần Ngân Hà, một thang máy không chứa hết, phải dùng đến hai thang máy. Tô Dao cố gắng chen lấn cuối cùng cũng chen được vào phía trên cùng.
Cô ra khỏi thang máy, chặn bước chân của đoàn người: “Trước khi đến mọi người đã nói với anh ấy chưa, có được sự đồng ý của anh ấy không?”
Tuổi tác Cục trưởng Khương lớn nhất, cũng có tiếng nói nhất, nên lên tiếng trước: “Đến thăm cậu ấy mà còn cần phải nói với cậu ấy sao, nếu nói thì chắc chắn đêm nay cậu ấy sẽ chẳng ngủ nổi rồi nghĩ cách cố gắng che giấu bệnh tình của mình, như vậy thì kê làm sao được đơn thuốc.”
Vì vậy ông ấy mới đưa thẳng bác sĩ tâm lý tới, chỉ có điều không thể ngờ rằng những người khác cũng nghĩ như vậy, nên mới thành ra chồng chồng chất chất cùng đến thế này.
Có bệnh nhân ở phòng bệnh khác ngang qua, nhìn thấy “trận chiến” này, lại nhìn người canh cửa trước phòng Trần Ngân Hà, nghe nói là cảnh sát, nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm: “Người trong phòng này là ai thế, nếu thần kinh có vấn đề thì đến bệnh viện tâm thần mà nằm, nằm ở đây làm gì, kỳ lạ chết đi được.”
Sau đó, bệnh nhân này thấy cả đoàn người cùng nhìn mình chằm chằm, bèn vội vàng quay người rời đi.
Đây chính là điều mà Tô Dao lo lắng, cô không muốn để người khác chứng kiến bộ dạng bệnh tình Trần Ngân Hà phát tác. Cô sợ rằng người khác sẽ xem anh như một con quái vật, hoặc là người ngoài hành tinh.
Hai cảnh sát từ Nam An tới đang canh giữ ngoài cửa phòng, từ mặt mày cau có của bọn họ có thể nhận ra tình trạng của Trần Ngân Hà không hề tốt.
Qua lớp cửa kính, Tô Dao nhìn thấy Trần Ngân Hà đang ngồi trên giường, cúi đầu, hai tay cử động qua lại có tiết tấu nhịp nhàng nhưng cơ thể lại bất động, trông có chút loạn thần kinh. Trong phòng chỉ có một chiếc đèn ngủ, bóng anh cùng từng cử động đồng nhất phản chiếu trên tường.
Trái tim Tô Dao bỗng trở nên mềm yếu, cô có chút hối hận rồi, cô không nên bỏ mặc anh bao nhiêu ngày như vậy, để anh một mình trong phòng bệnh, lạnh lẽo cô đơn.
Cục trưởng Khương vỗ vai Tô Dao, trịnh trọng nói: “Để bác sĩ vào trong xem sao, còn kịp thời can thiệp.”
Hứa Gia Hải: “Tôi có quen một bác sĩ tâm lý rất giỏi, sau này hãy để cậu ấy chuyển viện.”
Trông thấy bộ dạng của Trần Ngân Hà như vậy, Chu Tiểu Nghiên liền bật khóc, phấn mắt, kẻ mắt lem đầy mặt: “Nhất định anh Ngân sẽ khoẻ lại.”
Cục trưởng Khương đẩy cửa phòng với vẻ mặt đầy lo lắng. Nghe thấy tiếng động, người ngồi trên giường dừng lại, quay đầu sang nhìn. Lại chỉ thấy anh đang cầm trên tay chiếc khăn đan dở, có chút ngơ ngác nhìn nhóm người đột nhiên đi vào, giữa hai hàng lông mày thoáng hiện lên một tia thiếu kiên nhẫn vì bị người khác làm phiền.
Tất cả mọi người: “…”
Hoá ra anh chỉ là đan khăn quàng cổ, hơn nữa ánh mắt lại trong veo, hoàn toàn không hề có triệu chứng mơ màng, đờ đẫn.
Mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm, Hứa Gia Hải lên tiếng chửi mắng: “Đầu óc cậu có vấn đề chắc, nửa đêm nửa hôm lôi len ra đan, diễn phim ma đấy à?”
Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao đứng giữa đoàn người, thấp giọng nói một câu: “Nhiệt độ xuống thấp rồi.”
Hứa Gia Hải: “Cậu đan khăn thì đan, nhưng sao không bật đèn, có nhìn thấy mũi kim không thế?”
Trần Ngân Hà thu chiếc khăn len đặt lên đầu giường, lại khôi phục bộ dạng kiêu ngạo: “Tôi có nhắm mắt cũng vẫn đan được.”
Đường Chu kiểm tra qua tình trạng thể chất của Trần Ngân Hà, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới gia hiệu ok với mọi người, rồi dẫn theo bác sĩ tâm lý cùng các hộ lý xinh đẹp ra ngoài.
Không khí trong phòng đã trở nên thoải mái, Chu Tiểu Nghiên nhìn hai cuốn “Mật mã” do chính tay mình mua đặt bên cạnh giường, không dám ho he cũng chẳng dám hỏi.
Hứa Gia Hải bắt đầu trêu chọc Trần Ngân Hà: “Cậu đan khăn len cho tôi đấy à, màu đen kìa, tôi thích.”
Trần Ngân Hà không thèm để ý tới anh ta.
Vợ cục trưởng Khương múc canh gà cho Trần Ngân Hà nhân tiện trao đổi vài câu về kỹ thuật đan len.
Tô Dao đứng cạnh cửa nhưng không bước vào, xem ra Trần Ngân Hà có vẻ rất bình thường, nhưng cô luôn cảm thấy anh có gì đó không đúng, nếu đan len thì sao không đan vào buổi sáng mà nhất định phải là buổi tối. Có phải anh không ngủ được hay không, hay là nếu anh ngủ sẽ phát sinh chuyện gì đó mà bản thân mình không thể nào khống chế được, nên mới không dám ngủ.
Trần Ngân Hà bưng một bát canh gà đi đến trước mặt Tô Dao, sợ cô giận nên không dám lên tiếng, chỉ thổi thổi canh gà rồi đưa đến cho cô.
Tô Dao ngước mắt lên nhìn anh, trong mắt anh có nhiều tia máu, quầng thâm mắt rất đậm, đồng tử vừa đen vừa tối. Thấy cô nhận lấy bát canh, hai mắt đột nhiên sáng bừng lên, như thể thú cưng đang được cưng nựng.
Anh nhìn cô như một đứa trẻ vừa mắc lỗi, trên mặt không chút kích động và dữ tợn như khi đè cô xuống giường cưỡng hôn: “Đừng giận nữa có được không?”
Tô Dao thấy trong phòng có nhiều người, không tiện lôi chuyện của hai người họ ra nói, nên đặt bát canh xuống bàn ăn cơm nhỏ rồi quay người đi ra ngoài.
Trần Ngân Hà theo sau Tô Dao, sợ cô tức giận bỏ đi mất, nhưng lại không dám đi quá gần cô, hai người luôn giữ khoảng cách một đến hai mét.
Đến cuối hành lang, Tô Dao dừng lại: “Với năng lực của anh thì không thể không biết nếu được điểm tối đa trong bài kiểm tra sẽ càng gây nghi ngờ, vậy tại sao còn khống chế điểm số?”
Trần Ngân Hà: “Đâu có khống chế điểm, vốn dĩ anh là một người hoàn hảo, người đàn ông hoàn hảo.” Anh chỉ không thích công khai khuyết điểm của mình cho người khác thấy, rồi bị người ta nghiên cứu mà thôi.
Tô Dao thầm cười lạnh một tiếng, người này sao có thể nói mình là người đàn ông hoàn hảo mà chẳng biết xấu hổ vậy chứ, anh đã đè người ta lên giường cưỡng hôn kìa.
Trần Ngân Hà: “Mấy ngày rồi em không đến thăm anh, còn chặn cả Wechat lẫn số điện thoại của anh.”
Tô Dao trầm mặt nói: “Biết sai ở đâu chưa?”
Trần Ngân Hà rũ mắt xuống: “Biết.”
Tô Dao không ngờ cái tên chó da mặt còn dày hơn cả bức tường này lại nhanh chóng thừa nhận lỗi lầm của mình như vậy. Trước thái độ nhận lỗi rất tốt của anh, giọng điệu của cô cũng dịu đi rất nhiều: “Nói xem sai ở đâu?”
Trần Ngân Hà: “Sai vì khi hôn em không dịu dàng, làm em bị đau.”
Tô Dao: “Không đúng!”
Trần Ngân Hà: “Sai vì hôn quá ngắn, đáng lẽ phải hôn lâu hơn một chút.”
Tô Dao: “…”
Anh ngước đôi mắt như cười như không, cô đã hiểu, anh hoàn toàn không biết hối cải, gương mặt ấm ức tủi hờn vừa rồi e rằng cũng là giả. Cô quá ngây thơ, cô quá tốt bụng, bị người này lừa dối hết lần này tới lần khác, vậy mà vẫn tin anh.
Người đàn ông tiến lên nửa bước, giam cô giữa bệ cửa sổ và cơ thể anh, anh rũ mi nhìn cô, âm thanh trầm thấp khàn khàn: “Anh không hối hận.”
“Nếu có thể làm lại anh vẫn sẽ chọn ôm lấy em, hôn em, không phải là anh không thể kiểm soát, mà là cơ thể và linh hồn anh chọn em, chúng không chịu sự khống chế của anh, chúng chỉ biết yêu em.”
Vào ban đêm, hơi thở của người đàn ông vô cùng trong trẻo và êm dịu, từng lời nói như gõ vào nơi mềm yếu nhất của trái tim, Tô Dao choáng váng, não bộ trống rỗng trong mười mấy giây.
Một luồng gió lạnh thổi qua khe hở trên cửa sổ, làm hạ nhiệt cái đầu đang bốc nhiệt của Tô Dao, cũng khiến cô bình tĩnh lại. Hoá ra người đàn ông này là hoá thân của một con Hồ Ly tinh, luôn biết cách mê hoặc người khác, khi miệng thốt ra những lời ngọt ngào thì như được bôi mật, dỗ dành khiến người tra choáng váng, không phân biệt nổi ngày tháng.
Người đàn ông hơi cúi xuống, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn vào môi cô, nhấc ngón tay xoa nhẹ lên môi cô, nghẹn giọng nói: “Còn đau không?”
Tô Dao bị ép tới bệ cửa sổ, vẫn giữ nguyên tư thế ngẩng đầu lên, đầu cô gần như áp sát vào kính cửa và chẳng thể cúi đầu, nếu cúi xuống sẽ chạm ngay vào cằm anh, anh ở quá gần cô rồi.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào đôi môi cô, nhẹ nhàng cúi đầu: “Nếu còn đau thì anh thổi cho em nhé?”
Mặt Tô Dao nóng bừng, vừa giận vừa xấu hổ: “Không cần!”
Anh không còn nhìn chằm chằm vào môi cô nữa, mà dùng chóp mũi dụi dụi vào vành tai cô, đôi môi mềm mại, nhẹ nhàng trầm giọng nói: “Mấy ngày em không ở đây, mỗi ngày chỉ cần nhớ tới nụ hôn đó, là anh sẽ cảm thấy khoảng cách với em rất gần, như thể đã chiếm hữu được em vậy.”
Hai từ “chiếm hữu” quá gợi tình rồi. Nó khiến người ta liên tưởng tới rất nhiều cảnh tượng không phù hợp, gương mặt Tô Dao bị đốt, đôi má lập tức ửng hồng. Cô giơ tay lên định đánh anh, nhưng lại bị anh nắm lấy cổ tay, lúc này cô mới phát hiện, cơ thể mình cứ vậy mà yếu ớt vô lực rồi.
Người đàn ông nhạy cảm phát hiện ra sự khác lạ của cô, nhưng hoàn toàn không có ý định buông tha, anh thở vào tai cô như muốn báo thù: “Vậy mà đã mềm nhũn rồi à?”
Tô Dao vừa xấu hổ vừa tức giận, cô nhấc chân, nhắm chuẩn vào giữa quần anh: “Lẳng lơ nữa xem nào, còn lẳng lơ nữa thì tôi khiến anh không cứng nổi luôn đó!”
Cú nhấc chân của cô hoàn toàn không hề lãng phí, người đàn ông kêu lên một tiếng, trông có vẻ vô cùng đau đớn. Đáng tiếc là anh chỉ đau phía cưới, còn miệng thì không hề đau: “Em như vậy là đang tự khiến mình không sống nổi đó.”
Tô Dao thoát khỏi sự giam giữ của Trần Ngân Hà, cô lách người ra khỏi cửa: “Tôi đánh anh tại sao lại biến thành bản thân tôi không sống nổi rồi?”
Trần Ngân Hà: “Cái mà em huỷ hoại chính là tình phúc [1] của mình đó.”
Tô Dao: “?”
Hạnh phúc, tình phúc? Cô phản ứng lại: “Huỷ hoại thì huỷ hoại, đàn ông trên đời này nhiều như vậy, tôi còn phải sợ tìm không được người thứ hai sao?”
Sau cơn đau dữ dội ban đầu, sau đó đã đỡ hơn rất nhiều, Trần Ngân Hà từ tốn chỉnh lại đường viền cổ áo của mình: “Đúng là đàn ông trên thế giới này rất nhiều, nhưng em sẽ chẳng tìm được người nào vừa có tiền lại vừa đẹp trai như anh đâu.”
Tô Dao: “Tự luyến!”
Trần Ngân Hà cong môi mỉm cười: “Anh nói không đúng sao?”
Hai giờ sáng trong đêm đông lạnh lẽo, bầu trời vừa cao lại vừa xa, nhưng không phải chỉ là một màu đen tuyền mà là màu xanh đen vô cùng đẹp đẽ và quý phái, trên bầu trời rải rác những vì sao sáng, đẹp đến mức khiến người ta ngột ngạt. Cùng với người đàn ông đang đứng trước mặt, cảnh đẹp giữa đất và trời đã biến thành phong cảnh, như thể chúng được sinh ra là để tô điểm cho anh thêm nổi bật vậy.
Tô Dao tránh tầm mắt khỏi Trần Ngân Hà, vô cùng bất mãn gầm lên một câu: “Anh nói đúng!”
Ai bảo anh đẹp trai như vậy chứ, nên anh hoàn toàn có tư cách để tự luyến. Không, không phải tự luyến, mà là bản thân anh có cái hiểu một cách toàn diện và đúng đắn về mình, một chiếc bình hoa cao quý, đẹp đẽ vừa nhìn đã biết nó rất đáng giá.
Tô Dao không khỏi nghĩ đến Minh Nguyệt, nhớ tới những lời cô ta nói, nói cô ta và anh ở bên nhau vẻn vẹn một năm, trong thời gian một năm đó, cô ta và anh hình bóng không rời, bọn họ cùng ăn cơm, cùng ngắm hoa, cùng dạo phố, cùng mặc những bộ đồ đẹp nhất đi dự tiệc.
Tô Dao quay người rời đi, bước chân của cô nặng trĩu, cộp, cộp, cộp, mạnh mẽ như bước ra khỏi trận chiến. Đi hết lối hành lang dài, Tô Dao mới bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ từng chuyện luôn khiến cô cảm thấy khó hiểu.
Trần Ngân Hà đã nói rồi, mỗi lần Minh Nguyệt muốn được anh yêu, anh không đồng ý cô ta sẽ đánh anh, đánh đến thương tích đầy mình. Nếu bọn họ chưa phát sinh quan hệ thân mật, vậy thì làm thế nào mà Trần Ngân Hà lại có được sự tin tưởng của Minh Nguyệt?
Với thân phận của Minh Nguyệt, cô ta biết hắc đạo, bạch đạo đều đang nhắm vào mình, Trần Ngân Hà lại là một người mà cô ta bắt cóc bên đường về, không rõ gốc gác, đến cả ngủ với cô ta cũng không muốn, vậy thì tại sao cô ta lại tin tưởng anh, để anh có cơ hội tiếp cận với những tầng cơ mật cốt lõi của tập đoàn.
Tô Dao nhớ rằng trước khi bị bắt, Minh Nguyệt đã nói cô ta và Trần Ngân Hà là cùng một loại người, đều là những kẻ biến thái tâm lý méo mó bò ra từ địa ngục. Lúc đó, cô đã mắng chửi cô ta một câu, nói anh không phải đến từ địa ngục mà là người trời hạ phàm.
Khi sắp đến cửa phòng bệnh, Tô Dao dừng lại, quay đầu nhìn Trần Ngân Hà: “Anh làm thế nào để lấy được lòng tin của Minh Nguyệt?”
Dường như Trần Ngân Hà không ngờ rằng Tô Dao lại hỏi như vậy, anh khẽ khựng lại một chút, nhưng rất nhanh liền cong môi, nở nụ cười vô cùng đắc ý: “Khom lưng vì cái đẹp không phải việc rất bình thường sao, Minh Nguyệt là con người, mà con người đều sẽ bị thu hút bởi sắc đẹp.”
Tô Dao nghĩ về việc bản thân mình vì Trần Ngân Hà mà giấu phía cảnh sát cất điện thoại của Minh Nguyệt đi, cảm thấy lời anh nói không phải hoàn toàn là không có lý. Cô gần như quên mất rằng Trần Ngân Hà có một “thiết lập” chính là ái phi hại nước.
Tô Dao không vào phòng bệnh của Trần Ngân Hà mà ấn gọi thang máy đi xuống. Thang máy vừa hay đang dừng ở tầng này nên Trần Ngân Hà không kịp kéo Tô Dao lại thì cửa thang máy đã mở ra.
Tô Dao đứng trong thang máy, nghe thấy Trần Ngân Hà hỏi ngày mai mấy giờ cô sẽ đến thăm anh.
Cô bấm nút đóng cửa: “Không đến, sợ bị chó cắn.”
Trần Ngân Hà chặn cánh cửa đang chuẩn bị kép lại: “Lần sau sẽ không cắn em nữa.”
Tô Dao: “Biết rồi, anh thích liếm.”
Trần Ngân Hà: “…”
Tốt lắm, sau một lần bị anh hôn đã thấu hiểu lòng anh rồi, cướp lời thoại của anh, quả không hổ là người phụ nữ của anh.
Ngày hôm sau, sau giờ tan làm, Tô Dao ra khỏi cổng Cục Công an thành phố. Giữa tháng mười hai, thời tiết đã vô cùng lạnh, cô mặc một chiếc áo khoác dáng suông màu đen, đội chiếc mũ bóng chày màu đen, vành mũ ấn xuống thấp nhất có thể, lại đeo thêm khẩu trang màu đen, bao bọc cả người kín bưng, đến mức mẹ ruột cũng chẳng thể nhận ra.
Cô rẽ ngang rẽ dọc trên đường một lúc, quẹo sang một con hẻm quanh co, rồi lại đi thêm vài con đường nữa thì tìm thấy một cửa hàng sửa điện thoại vô cùng kín đáo.
Ông chủ nơi này là một bậc thầy ẩn dật, từng là hacker, đã bị bắt và phải ngồi tù vài năm, rất nhiều người trong giới hắc đạo, bạch đạo đều biết tới nơi này. Chỉ cần đồ điện có bất kỳ hoạt động nào mờ ám và riêng tư không thích hợp để người khác xem được, thì đến chỗ này hoàn toàn không sai.
Tô Dao đẩy cửa vào, thấy trong cửa hàng không có ai, cô móc từ trong túi ra một chiếc túi đựng vật chứng trong suốt, cầm chiếc điện thoại màu trắng bên trong: “Không cẩn thận đánh rơi xuống nước, có thể khôi phục được không?”
Chủ tiệm là một người đàn ông vạm vỡ khoảng ngoài ba mươi tuổi, lúc này đang chơi game thay trang phục cho thiếu nữ, nghe thấy liền bỏ điện thoại xuống, đón lấy xem xét: “Đây e rằng không phải đơn giản chỉ là rơi xuống nước.”
Quả thực, nó bị rơi vào dung dịch formalin có tính ăn mòn. Tô Dao hạ thấp giọng: “Tôi chỉ muốn hỏi có khôi phục được hay không?”
Chủ tiệm kiểm tra kỹ càng: “Khó, tuy nhiên có thể thử xem sao, cứ để lại đây đi, tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng cô cũng đừng có ôm hy vọng.”
Tô Dao gật đầu: “Được, anh bắt đầu đi.” Nói xong liền kéo ghế đến ngồi, ý muốn “dựng trại” tại đây.
Chủ tiệm mỉm cười: “Điện thoại của cô có gì mà phải cẩn thận thế, nhất định phải tận mắt trông coi.”
Tô Dao nhướng mày: “Quy định cũ, anh không thể tò mò với đồ của khách hàng, nếu không đừng có nghĩ đến việc giữ lại cái biển hiệu này nữa.”
Cô đến đây là vì tính bảo mật, nếu không cô đã đến tìm Cung Dương ở bộ phận kỹ thuật rồi, tay nghề của Cung Dương cũng chẳng kém gì người trước mặt lúc này đây.
Chủ tiệm lấy từ ngăn kéo ra một hộp dụng cụ nhỏ: “Cô phải đợi thêm một lúc lâu đó.”
Sau một giờ đồng hồ, chủ tiệm lắp ráp lại chiếc điện thoại đã tháo rời: “Không được, không sửa được.”
Một khách hàng khác từ bên ngoài bước vào, Tô Dao cầm lấy chiếc điện thoại cho vào túi vật chứng, ấn vành mũ xuống: “Tôi nay tôi sẽ quay lại.”
Tám giờ tối, Tô Dao lại đến, chủ tiệm bất đắc dĩ đưa điện thoại của mình cho Tô Dao: “Cô chơi giúp tôi một lát.”
Tô Dao vừa đợi vừa giúp chủ tiệm chơi game thay trang phục, còn liên tục bị đối phương chê bai vì gu thẩm mỹ kém, phối đồ không dễ thương bằng anh ta.
Hai tiếng sau, chủ tiệm gọi Tô Dao một câu: “Điện thoại không mở lên được, nó bị ngâm quá lâu, nhưng có thể khôi phục một số dữ liệu, tuy nhiên không được nhiều, có usb không, tôi sao chép cho cô.”
Tô Dao đưa chiếc usb mình cầm theo cho chủ tiệm, tận mắt nhìn anh ta sao chép xong: “Huỷ bản gốc đi, huỷ thật sạch sẽ, là kiểu đến thần tiên hạ phàm cũng không thể khôi phục.”
Chủ tiệm: “Yên tâm.”
Chủ tiệm làm xong và trả lại usb cho Tô Dao, Tô Dao trả tiền rồi cầm theo usb rời đi. Cô bỏ usb vào túi trên người, không quay lại Cục Công an thành phố mà tìm một nơi hẻo lánh không có camera, kết nối với điện thoại rồi mở dữ liệu trong usb.
Dữ liệu khôi phục được không nhiều, chỉ có một số thứ từ album ảnh. Có khoảng ba mươi bức ảnh, trong đó có một số còn không thể mở ra được và một đoạn video dài ba phút hai mươi giây, hình ảnh của video là bên trong một căn phòng vào ban đêm, căn phòng được trang trí rất sang trọng, ở giữa có một người đàn ông mặc bộ đồ ngủ màu hồng đậm. Ánh sáng trong phòng không mờ cũng chẳng sáng, vừa hay có thể nhìn rõ gương mặt của người đàn ông, Tô Dao vừa nhìn đã nhận ra ngay, đó là Trần Ngân Hà.
Cô hít một hơi thật sâu và cố gắng kìm nén trái tim đang đập thình thịch của mình, sau khi xác nhận lại một lần nữa xung quanh không có người cũng như camera, cô mới đeo tai nghe, nhấp vào nút phát video.
Đoạn video chỉ có ba phút hai mươi giây, nhưng lại như thể vừa xem một bộ phim thật dài, sau khi đoạn video kết thúc, cả thế giới đều rơi vào im lặng, Tô Dao run rẩy đứng tại chỗ, tay chân lạnh ngắt, cứ thế ôm mặt bật khóc.
[1]
Hạnh phúc (幸福 – Xìngfú) và Tình phúc (性福 – Xìngfú) là hai từ đồng âm khác nghĩa. Trần Ngân Hà nói tình phúc ý là nói đến cuộc sống tình.dục của hai anh chị.
Thiên: Má, lại dừng ngay đoạn gay cấn. Tuần này và đầu tuần sau Thiên bận nên hai tuần này sẽ up chương mới ít hơn bình thường nhé ^^