Quang Âm Chi Ngoại - Chương 2199
Chương 2199 – Rắp tâm của Nhược Lam Vương.
“Phải chịu nhịn một chút, chờ tới lúc áp lực của bọn họ đạt tới trình độ nhất định, chỉ muốn lập tức kết thúc một ngày đàm phán này, mới là cơ hội mở miệng tốt nhất.”
Đại hoàng tử nghĩ tới đây, dứt khoát đứng dậy cung kính đi tới bên cạnh Hứa Thanh, đích thân rót trà cho Hứa Thanh, lấy tư thế học sinh ngồi quỳ ở bên cạnh.
Trên thực tế, hắn thật sự là học sinh.
Thân là Thái phó hoàng tử, Hứa Thanh chính là thầy của tất cả hoàng tử, bất cứ một hoàng tử, hoàng nữ nào đều phải chịu hắn quản thúc.
Hứa Thanh mở mắt ra, nhìn Đại hoàng tử bên cạnh.
Đại hoàng tử cúi đầu.
Hứa Thanh dù không nói chuyện, nhưng bằng vào lịch duyệt của mình, hắn đương nhiên nhìn ra tâm tư của Đại hoàng tử. Hắn cũng không có để ý, nâng tay cầm lên chén trà, uống xong một ngụm.
Thời gian trôi qua… .
Nửa canh giờ trôi qua, bên phía Nhân tộc, người có thể tham dự đàm phán lần này, tự nhiên không có kẻ ngu dốt, đều nhìn ra ưu thế ở thời khắc này, cũng hiểu làm thế nào để sử dụng ưu thế này tốt nhất.
Cho nên ai nấy đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, toàn bộ không nói một lời.
Nhược Lam Vương dứt khoát đả tọa.
Nhưng bên phía Bạch Trạch cùng Ách Ti, từng người lại áp lực quá lớn, ai nấy đều kêu khổ trong lòng. Bọn họ đương nhiên cũng nhìn ra mánh khóe, nhưng loại chuyện này, không phải nhìn ra là có thể không thèm để ý.
Tồn tại vô hình đến từ thân phận của Hứa Thanh, khiến cho áp lực của bọn họ theo thời gian trôi qua, càng lúc càng lớn.
Cho đến một canh giờ sau, Thiên Vương bên phía tộc Bạch Trạch than nhẹ một tiếng.
Mà Đại hoàng tử cũng phát hiện đã đến thời khắc quan trọng rồi, thế là hắn nói chuyện với đại biểu của hai tộc Bạch Trạch cùng Ách Ti.
“Khu vực hai tộc các ngươi xâm chiếm, hãy trả lại trong nửa tháng sau khi ký kết khế ước, hết thảy trong đó cần như thường, nếu có phá hư và cướp đoạt tài nguyên cần trả lại vật ban đầu.”
“Về chuyện chuộc lại tộc nhân kia, trước đó ta đã đáp ứng, cũng sẽ không đổi ý!”
“Còn giao dịch bí pháp trong tộc vẫn giống như trước đó đã nói, ba mươi đổi một.”
“Nếu phía ngươi đồng ý, là có thể quyết định khế ước hôm nay, chúng ta cũng có thể kết thúc sớm một chút, dù sao đã hơn một tháng rồi.”
Đại hoàng tử ý vị thâm trường mở miệng.
Bạch Trạch và Ách Ti nghe vậy, thầm than dưới đáy lòng. Trên thực tế, trận chiến tranh này, dưới mệnh lệnh của Viêm Nguyệt, đã không thể tiếp tục được nữa.
Nhưng dựa theo sự hiểu rõ của bọn họ đối với Viêm Nguyệt, dưới tiền đề ngưng chiến này, lợi ích“Ngươi tình ta nguyện” thu hoạch được thông qua đàm phán với Nhân tộc, Viêm Nguyệt tất nhiên không thể ngăn cản.
Tương tự, thu hoạch được hay không cũng chẳng trách người bên ngoài.
Lôi kéo qua lại và phân tấc trong này cực kỳ quan trọng.
Nhưng bây giờ… Hết thảy đều không thể.
Hứa Thanh thân là Đại Huyền Thiên của Viêm Nguyệt, mà Phàm Thế Song lại rõ ràng e ngại hắn. Cứ tiếp tục như thế, e là sẽ dẫn đến kết quả, Phàm Thế Song vì sớm kết thúc rời khỏi nơi này, rất có thể còn không bằng hiện tại.
Phải biết rằng những ngày gần đây, Phàm Thế Song đã nhiều lần không kiên nhẫn thúc giục bọn họ rồi.
Nghĩ tới đây, đại biểu song phương Bạch Trạch cùng Ách Ti đều nhìn nhau một chút, cuối cùng cắn răng, đứng dậy cúi đầu về phía Hứa Thanh, rồi mới mở miệng với Đại hoàng tử.
“Được!”
“Hôm nay ký khế ước!”
Đại hoàng tử mắt thấy thuận lợi như vậy, đáy lòng phấn chấn, tu sĩ Nhân tộc khác cũng như thế. Mọi người lập tức bắt đầu điều chỉnh nội dung khế ước, nhanh chóng chuẩn bị.
Hứa Thanh vẫn nhắm mắt như cũ, suy tư cảm ngộ của mình.
Cứ như vậy, lại qua một nén hương, Nhân tộc và hai tộc phụ thuộc Viêm Nguyệt, ký tộc vận lên khế ước bên, sau đó Bạch Trạch cùng Ách Ti lại lần nữa cúi đầu hướng về Hứa Thanh, rồi từng người nhanh chóng rời đi.
Đến lúc này, Hứa Thanh cũng mở mắt ra, uyển chuyển cự tuyệt lời mời của đám người.
Khi đang muốn rời khỏi Ngoại Vụ các, Nhược Lam Vương bỗng nhiên tiến lên một bước.
“Trấn Thương Vương xin dừng bước.”
Hứa Thanh nghe vậy quay đầu, nhìn về phía vị nữ tu duy nhất trong số các Thiên Vương này.
“Không biết Nhược Lam Vương có chuyện gì?”
“Trấn Thương Vương, sau khi tế tổ, ta sẽ rời khỏi Hoàng Đô, tiến về biên giới tộc Hồn Lang Thiên Yêu, trấn thủ ở nơi đó.”
“Ta muốn mời Trấn Thương Vương, theo ta đến đó, ở lại một thời gian ngắn… ”
Hứa Thanh nhướng mày, lời nói của đối phương, nói là mời, nhưng không có bất cứ nguyên nhân gì, mà lại đột ngột như vậy, nhất là nghĩ đến tiếng gió của vị Nhược Lam Vương này, Hứa Thanh sao có thể đồng ý.
Thế là hắn phát ra âm thanh bình tĩnh.
“Hứa mỗ tu vi yếu ớt, đi cũng không có ý nghĩa, lại có chuyện quan trọng khác.” Hứa Thanh từ chối nhã nhặn.
Nhưng vị Nhược Lam Vương kia lại không để ý lời cự tuyệt của Hứa Thanh chút nào, vẫn tự mở miệng như cũ.
“Tộc Hồn Lang Thiên Yêu, dù không phải tộc mạnh gì, nhưng trong tộc ấy tồn tại không ít tài nguyên, có tác dụng lớn cho sự quật khởi của Nhân tộc ta. Ta dự định tìm một lý do ở đó, dẫn tộc này xuất thủ, từ đó phát binh tấn công tộc này.”
“Trấn Viêm Vương thân là Thiên Vương Nhân tộc, lại có thân phận Đại Huyền Thiên, cho nên thực lực của ngươi không quan trọng, điều ta cần chính là đến lúc đó, ngươi phát huy thân phận Đại Huyền Thiên của ngươi là được.”
Lời nói của Nhược Lam Vương vẫn cứng nhắc như trước đó, thậm chí còn tiến hành sắp đặt Hứa Thanh.
Hứa Thanh cũng coi như từng thấy không ít cường giả Uẩn Thần, nhưng người như Nhược Lam Vương, hắn mới thấy lần đầu.
Hắn dứt khoát không để ý tới, thân thể lóe lên, muốn rời đi.
Nhưng vào lúc này, Nhược Lam Vương lại nhíu mày.
“Trấn Thương Vương, việc này có lợi với Nhân tộc, vì sao ngươi lại cự tuyệt, trước đừng rời đi, chúng ta nói chuyện một phen.”
Nói rồi, nàng thế mà nâng tay, tóm về phía Hứa Thanh.
Dưới một trảo này, pháp tắc bốn phía lập tức lấp lánh, một lực lượng giam cầm bỗng nhiên bùng nổ.