Quang Âm Chi Ngoại - Chương 2142
Chương 2142 – Tu sĩ Thánh địa. (2)
Nụ cười của Lan Dao vẫn như cũ, nghe vậy, nàng nhẹ gật đầu.
“Được, chúng ta cũng nhanh xuất phát thôi, ta trước đó đã biết được một bộ phận tin tức bên ngoài thông qua súc vật hỗn tạp này, biết được gần đây có một vài tộc đàn Nhân tộc thấp kém, mà sự kiện chúng ta muốn làm, nếu huyết tế sẽ thuận lợi hơn.”
Thanh niên họ Phong ngóng nơi xa xăm, trầm thấp mở miệng.
“Huyết tế ư? Phong đạo hữu sẽ không thật sự chướng mắt đại lục Vọng Cổ này như thế, cho rằng tu sĩ nơi đây không có cường giả chứ.”
Lan Dao như cười như không.
“Đương nhiên là không ngu xuẩn như thế, lời nói với Minh Đông chỉ là cố ý mà thôi, cẩn thận cần thiết đương nhiên sẽ có, nhưng mấy tiểu tộc đàn ghi chép trong tạp nhãn kia cũng không có Uẩn Thần.”
Nói đến đây, thanh niên họ Phong cất bước đi về phía trước mấy bước, rồi hắn bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt lấp lóe:
“Đúng rồi, nếu Minh Đông kia lén đi theo, gây trở ngại trong lúc chúng ta làm việc, đạo hữu Lan Dao ngươi biết làm thế nào rồi đấy.”
“Ta sẽ tự xử lý.”
Lan Dao cười, khẽ nhấc gót sen, rất nhanh bóng dáng hai người đã biến mất.
Cùng lúc đó tại đại lục Vọng Cổ, trên trăm khu vực đều có thiên thạch rơi xuống, trong đó đều có tu sĩ số lượng khác biệt đi ra, rồi lập tức phân tán, lần lượt đi hoàn thành mệnh lệnh Thánh địa của mỗi người.
Đương nhiên trong đó cũng có tồn tại người có tâm tư khác, nhưng cho dù thế nào, hoàn thành mệnh lệnh Thánh địa của mỗi người, bố trí nhiều điểm tiếp dẫn, khiến hành động tương lai thuận lợi là chuyện bọn họ nhất định phải hoàn thành.
Dù sao chuyện này liên quan đến việc bọn họ có thể rời đi Thần cấm chỉ có thể vào không thể ra này hay không!
Nhưng hiển nhiên người có can đảm đến, tất nhiên là có chỗ dựa, thậm chí là không phải không có vài tộc đàn đã sớm biết được những chuyện này, âm thầm liên quan tương trợ.
Tóm lại theo quân tiền trạm, trên trăm thiên thạch rơi xuống này, toàn bộ đại lục Vọng Cổ cuồn cuộn sóng ngầm.
Tuy nhiên những sóng ngầm ấy vào lúc này cũng không ảnh hưởng Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc cử hành thịnh điển.
Theo từng hồi tiếng nổ vang vọng, theo vô số điềm lành nở rộ trên màn trời, Thần Sơn đột nhiên lấp lánh ánh sáng, có tiếng chuông truyền ra, có tiếng hoan hô sôi trào từ bát phương, đại điển chính thức bắt đầu.
Ba Đại Ti Quyền trôi nổi trước bức tượng ba thần ở Thần Sơn, tràn ra uy thế mênh mông, bọn họ lưng tựa tượng thần, mặt rõ ràng hướng về tộc nhân Viêm Nguyệt mênh mông cuồn cuộn.
Những tộc nhân này chia thành ba bên, lấy tu vi và thân phận đứng thành hàng, đều có vương hầu, cường giả như mây, bởi vậy có thể thấy được thân là cường tộc Vọng Cổ, nội tình của Viêm Nguyệt đáng sợ đến mức nào.
Còn đám người bên ngoài càng nhiều, cao tầng và hạch tâm tất cả tộc đàn phụ thuộc đều long trọng đến, hội tụ kỳ thành khí thế, khiến cho thiên địa biến sắc, gió nổi mây phun.
Càng xa xôi hơn là tu sĩ vây xem, bọn họ không có tư cách áp sát quá gần, nhưng có thể đứng xa xa xem đại điển này cũng đã có cảm giác chuyến đi này không tệ.
Đây chính là đại điển của Viêm Nguyệt, không có nghi thức phức tạp gì, cũng không có cung phụng xa hoa gì, mà đều là nguyên thủy mà bá đạo.
Giờ phút này, trước có Thần quan tuyên tụng câu từ bái thần, rồi sau đó có Tuyên quan đại biểu vương quyền, tuyên đọc chỉ của Ti Quyền, ngôn từ ẩn chứa khuyến khích, vang vọng thiên địa.
Mà Hứa Thanh và Đội trưởng bây giờ đã thay đổi tướng mạo, trốn trong những tu sĩ vây xem kia, đang nhìn thịnh điển phương xa, vừa nghe ý chỉ của Ti Quyền, hai người vừa trò chuyện với nhau.
“Tiểu A Thanh, ngươi nghĩ kỹ rồi sao?”
“Ừ, cho dù thế nào cũng phải giành được Đại Huyền Thiên.”
Ánh mắt Hứa Thanh lộ ra ánh sao, hắn bình tĩnh trả lời.
Trên đường tới, đáy lòng hắn đã có kế sách chung, giờ phút này đang muốn bay ra, nhưng đúng vào lúc này, ngôn từ của Tuyên quan tuyên đọc ý chỉ của Ti Quyền kia đã thay đổi.
Sau đó, chính là lần này cuộc đi săn lớn Huyền Thiên chi thuộc.
“Vòng đi săn thứ nhất – Dời núi: Nhân tộc Hứa Thanh đứng đầu.”
“Vòng đi săn thứ hai – Sơn Hải: Nhân tộc Hứa Thanh đứng đầu.”
“Vòng đi săn thứ hai Thần vực: Nhân tộc Hứa Thanh đứng đầu.”
“Trải qua thượng thần tán thành, ban thưởng danh xưng Đại Huyền Thiên!”
“Hứa Thanh, còn không lên đài đến gặp mặt ba vị Ti Quyền tộc ta!”
Lời này vừa vang ra, bát phương xôn xao, cho dù mọi người đều đã biết chuyện vòng thứ nhất và vòng thứ hai, nhưng chuyện trong Thần Vực, lại không phải người người đều biết được cụ thể.
Thế là nghe thấy lời nói này, tự nhiên chấn động.
Hứa Thanh chớp chớp mắt.
“Xem ra cây trâm kia của ngươi có tác dụng không nhỏ đâu.”
Đội trưởng cười hì hì.
Đội trưởng nhìn như đang cười, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn dâng lên một chút chua xót.
“Nhìn xem Tinh Viêm thượng thần người ta đi, đây mới gọi là tình yêu.”
Đội trưởng cảm thán dưới đáy lòng, tưởng tượng một đời kia mình truy cầu Nguyệt Viêm thượng thần, thế nhưng là phí sức chín trâu hai hổ điên cuồng theo đuổi.
Hắn phí hết tâm thần, trả giá to lớn nhiều lần, không biết tặng bao nhiêu lễ vật, bố trí bao nhiêu phong hoa tuyết nguyệt, lấy lòng bao nhiêu lần, mới cuối cùng dựa vào độ dày da mặt của mình, làm nàng cảm động, đạt được ước muốn.
Giờ phút này ngẫm lại, hắn đều cảm thấy gian nan.
Nhưng Hứa Thanh, từ đầu tới cuối hình như đều không ra hình ra dáng gì cả.
“Chẳng lẽ đối với nữ thần, các nàng không thích chủ động nhưng lại không thể thật sự không chủ động, các nàng không thích có mục đích nhưng lại không thể thật sự không có mục đích.”
“Nói ngắn gọn, các nàng không thích quá để ý đến các nàng, nhưng lại không thể thật sự không chút để ý sao?”
Toàn thân Đội trưởng chấn động, loáng thoáng dường như hiểu ra điều gì.
Mà Hứa Thanh bên cạnh, giờ phút này mắt tỏa ánh sao, hắn không chú ý đến nét mặt của Đội trưởng, cũng không biết giờ phút này Đội trưởng đang cảm ngộ đại đạo.