Quân Hoan Tỏa Kiều - Chương 31
Chương 31: Lần đầu nhận mưa móc – Trong hồ sen tỏa lan từng làn hương hoa, hương thơm kiều diễm
Chim Hỉ Thước đậu trên cành đào ngoài cửa sổ ríu rít gọi, khi Vân Kiều từ từ thức dậy thì mặt trời đã lên cao.
Nhớ tới Phó Dung Chương bị thương phải thay băng, nàng vội ngồi dậy xem qua, không thấy Phó Dung Chương đâu.
Sờ lên vị trí bên cạnh, đã lạnh.
Trong lòng nảng hoảng hốt, nhìn quanh phòng một vòng thấy Phó Dung Chương đang nửa nằm trên sạp la hán bên ngoài, nghiêng đầu phê duyệt tấu chương.
Thấy hắn vẫn ổn, Vân Kiều âm thầm thở dài một hơi.
Lại nhìn kỹ hắn, dáng vẻ vùi đầu chăm chú nghiêm túc, khi thì nhíu mày, khi thì hé miệng giống như thấy chuyện khó giải quyết.
Trọng thương như vậy mà vẫn phải vất vả vì quốc sự, trong lòng Vân Kiều dâng lên sự đau lòng.
Nàng im lặng nhìn hắn, đôi mắt của hắn hẹp dài, lông mi vừa dài lại dày nhẹ nhàng che đôi mắt. Nếu nhìn chính diện lộ ra vẻ vô cùng lạnh lẽo, lộ vẻ lạnh lùng trầm ổn.
Nhưng nhìn góc nghiêng mặt hắn, đường cong hài hòa, hoàn toàn không ngờ người lạnh lẽo cứng rắn lại có góc nghiêng nhìn đẹp như thế.
Nàng ngây ngốc nhìn xem, một giọng nói ung dung từ gian ngoài truyền vào, không vội không chậm, vô cùng êm tai: “Đẹp mắt không?”
Vân Kiều như bị người ta phát hiện, trong nháy mắt mặt như lửa đốt. Nàng đang muốn quay người đi đã nghe tiếng hắn nói: “Tới đây.”
Nghe vậy, thân thể Vân Kiều cứng đờ, một hồi lâu nàng mới chậm rãi quay người, đuôi lông mày khẽ nhấc lên nhìn thấy hắn vẫy tay với nàng.
Không trốn được, đành phải kiên trì đi tới.
Vân Kiều vừa đi đến gần, hắn đã kéo nàng vào ngực.
Thân thể nàng nhẹ nhàng, chỉ cần kéo nhẹ một chút đã rất dễ dàng kéo nàng tới.
Người vừa đến trước ngực, Phó Dung Chương đã cúi đầu cắn một cái lên môi nàng.
Vân Kiều còn chưa kịp chuẩn bị đã bị hôn một cái, nàng vội vàng dùng mu bàn tay che môi, không cho hắn tiến thêm một bước.
Mắt hạnh óng ánh trong suốt, chỉ nhìn hắn một chút gương mặt xinh đẹp đã đỏ lên. Nàng vội vàng dời mắt, che giấu vẻ bối rối khó kiềm nén trong đáy mắt.
Phó Dung Chương cầm tay của nàng, hôn một cái lên đó: “Sao thế? Chỉ có nàng được nhìn lén, không cho bản vương hôn trộm à?”
Vân Kiều nghe thấy giọng điệu trêu chọc trong lời nói của hắn, càng bưng kín mặt, hơi giãy dụa chạy trốn khỏi ngực hắn.
Bị hắn ngắt lời một phen, nàng cũng quên hỏi vết thương của hắn như thế nào.
Thấy dáng vẻ thẹn thùng của nàng, Phó Dung Chương cũng không tiếp tục trêu đùa nàng nữa.
Động tác kéo nàng vào lòng kia dùng sức cũng không nhỏ, vết thương đã bắt đầu thấy đau. Phó Dung Chương không hề hô lên một tiếng, trên mặt nhìn không ra chút khác biệt gì.
So với những cơn ác mộng hàng đêm và đau đến không muốn sống kia, chút đau đớn đó vốn không tính là đau đớn.
Bây giờ nàng sống sờ sờ, đang bên cạnh hắn, cho dù trái tim hắn bị khoét thì hắn cũng không sợ hãi. Huống chi lần này trúng tên vẫn chệch khỏi tim, không bị thương tổn nơi quan trọng, cũng xem như may mắn.
–
Đợi sau khi Vân Kiều rửa mặt xong, hai người mới cùng nhau dùng đồ ăn sáng.
Thấy ăn cũng sắp xong, Phó Dung Chương mới nói: “Hôm nay lại mặt, bây giờ tình hình này tuyệt đối không về nhà được, bản vương sai người bày yến hội…”
Ngày thứ ba lại mặt là phải về nhà mẹ đẻ mà?
Nhưng ngay cả trong nhà còn có ai nàng đều không rõ ràng, nói gì ngày thứ ba lại mặt?
Vân Kiều che đậy vẻ mất mác trong mắt, há miệng khẽ cười một tiếng: “Vương gia sắp xếp là được rồi.”
Chờ đến buổi chiều, Vân Kiều mới biết buổi tiệc lại gặp bày ở đình hoa đào. Cũng không phải chỉ có hai người bọn họ, mà còn có những người khác.
Ngoại trừ Tô Dực Phỉ, Cố Văn Hiên thì còn gặp được Đoan Dương. Chút không vui trong lòng Vân Kiều đều dần tan biến.
Trước hôn lễ, nhờ có Đoan Dương thường đến Vân phủ làm bạn với nàng, một tháng qua, hai người đã trở thành khuê mật không có chuyện gì không nói được.
Lần này vì muốn tiệc lại mặt náo nhiệt một chút nên Phó Dung Chương đã phái người đón Đoan Dương tới.
Đúng như suy đoán của Phó Dung Chương, Vân Kiều nhìn thấy Đoan Dương đến thì cả người đều trở nên vui vẻ, rời khỏi tay hắn mà đi về phía Đoan Dương.
Phó Dung Chương nhìn thấy lòng bàn tay mình trống rỗng, hắn ngây ngốc một chút.
Không ngờ mình lại bị nàng vứt bỏ như thế!
Lập tức hắn lại muốn đưa tiễn Đoan Dương tại chỗ.
Phó Dung Chương trầm mặc bước nhanh về phía trước, hắn dắt Vân Kiều đi đến đình hoa đào.
Không ai hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, Vân Kiều lại bị dắt đi trong mờ mịt.
“Ơ…”
Sau khi nghe thấy tiếng kháng nghị của Đoan Dương, Phó Dung Chương quay đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng ấy một chút.
Đoan Dương thấy thế lập tức im bặt, nàng bị ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn qua thì bất chợt rùng mình một cái, cũng không dám tiến lên.
Phó Dung Chương lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, nhéo nhéo lòng bàn tay nhỏ mềm mại.
Trong chớp mắt, bàn tay nhỏ nhỏ, mềm mại không xương đã tràn đầy lòng bàn tay và trái tim hắn, giống như cầm lấy cảnh xuân tươi đẹp nhất thế gian.
Vân Kiều không kháng cự lại được Phó Dung Chương, đối với Đoan Dương bị bỏ rơi nàng rất băn khoăn, liên tục quay đầu, trong ánh mắt đều là áy náy.
Đoan Dương nhìn quanh bốn phía, thấy không ai để ý để ý đến nàng thì trừng mắt nhìn Vân Kiều.
Đúng lúc màn lụa đình hoa đào bị thổi lên, Cố Văn Hiên ở giữa đình đài đúng lúc thấy dáng vẻ hoạt bát này của Đoan Dương.
Dáng vẻ linh động hoạt bát khác với dáng vẻ đoan trang tao nhã ngày thường một trời một vực.
Dường như tim của Cố Văn Hiên bị thứ gì đó chạm khẽ một chút, đập loạn nhịp.
–
Không bao lâu sau, một đoàn người đi vào đình hoa đào, đám người Tô Dực Phỉ, Cố Văn Hiên đã đợi sẵn.
Vừa vào vị trí ngồi, Vân Kiều không ngờ lại gặp Thượng Quan Thao, nàng ngẩn người.
Rốt cuộc Thượng Quan Thao cũng không phí hết tâm tư tìm người ba năm, y cũng choáng.
Trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, toàn bộ lồng ngực như bị chất đầy bông, căng lên nhưng lại mềm mềm, hốc mắt hơi đỏ lên.
Hồi lâu sau, từ cuống họng khàn khàn phát ra câu hỏi ba năm qua y muốn hỏi nhất: “Vương… Vương phi, đã khỏe chưa?”
Ngoại trừ Vân Kiều và Đoan Dương, những người khác đều biết quan hệ giữa Thượng Quan Thao và Vân Kiều. Đối với phản ứng của y cũng không kinh ngạc.
Đối với nam nhân lúc trước không cứu được mình, cho dù biết rõ tình hình lúc đó thì y cũng không phải đối thủ của không phải là đối thủ của Phó Dung Chương. Trong lòng Vân Kiều vẫn như cũ có chút không vui.
May mà Phó Dung Chương cũng không phải kẻ xấu, ngộ nhỡ hắn là kẻ xấu thì bây giờ nàng đang trải qua khoảng thời gian tối tăm không nhìn thấy mặt trời.
Vân Kiều nhàn nhạt cười khẽ một tiếng, khẽ gật đầu xem như trả lời câu thăm hỏi ân cần của y, khách sáo lại xa cách.
Thượng Quan Thao thấy nàng phản ứng lạnh nhạt như vậy, trong đáy lòng nổi lên vẻ đắng chát.
Nếu như lúc đó biết được nàng chính là muội muội của y thì cho dù liều mạng y cũng sẽ cứu.
Cuối cùng y vẫn không cứu.
Không trách được trong lòng nàng vẫn hận.
Tiệc lại mặt vô cùng vui vẻ, sao có thể có bầu không khí trầm lắng vậy được? Tô Dực Phỉ thấy tình hình thế này, vội vàng gọi mọi người mau chóng ngồi vào vị trí.
Buổi yến hội này cũng phải vui vẻ các loại.
Có Tô Dực Phỉ ở đây, dù bầu không khí bình thường cũng sẽ không nhàm chán.
Ngoại trừ Phó Dung Chương bị thương không thể uống rượu ra, Cố Văn Hiên và Thượng Quan Thao đều bị Tô Dực Phỉ rót không ít.
Vân Kiều muốn chiếu cố Phó Dung Chương, cho dù bên cạnh nàng chính là rượu hoa đào được chưng cất thì nàng cũng không uống một giọt.
Trái lại là Đoan Dương đoan trang ngồi xuống, không nói nhiều, dáng vẻ mời mời lượn lượn, ly rượu trong tay chưa ngừng qua, từng ngụm từng ngụm nhỏ chậm rãi rót xuống.
Rượu hoa đào uống nào ngọt thuận miệng nhưng dễ say, sức ngấm cũng đủ. Trong lúc vô thức, Đoan Dương đã uống xong cả bình.
Trong bữa tiệc, mấy lần Cố Văn Hiên vô ý hay cố tình nhìn về phía Đoan Dương, trong đầu đều là dáng vẻ hoạt bát khi nãy của nàng.
Ánh trăng trong bầu trời đêm đã leo lên không trung.
Trong buổi tiệc, người tỉnh táo nhất chưa uống một giọt rượu nào chính là phu thê Phó Dung Chương.
Từ trước đến nay Cố Văn Hiên vẫn kiềm chế không uống quá nhiều, tuy có men say song ý thức còn tỉnh táo, những người khác đã say khướt.
*
Sau khi tiệc tan thì ai về phòng nấy.
Thấy Đoan Dương đi đường còn không vững, Vân Kiều đang muốn sai người đưa Đoan Dương về phòng thì lại nghe được Phó Dung Chương thản nhiên nói: “Mời Tuyên vương đưa quận chúa Đoan Dương một chuyến đi.”
Vân Kiều: “?”
Không chỉ Vân Kiều không hiểu mà Cố Văn Hiên cũng hơi không hiểu. Nhưng y vẫn nhận lệnh, quay người nói với Đoan Dương ở bên cạnh: “Đoan Dương quận chúa, mời.”
Cố Văn Hiên thấy thân thể Đoan Dương hơi lung lay, miễn cưỡng mới đứng vũng được thì hơi lo lắng.
Nghĩ đến nam nữ thụ thụ bất thân, Cố Văn Hiên chỉ hơi đưa một cánh tay qua để Đoan Dương vịn.
Đoan Dương nhìn thoáng qua cánh tay đưa tới, nuốt nước bọt, chỉ hận không thể ôm lấy. Nàng nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không đưa tay.
Mình phải đoan trang, phải thận trọng.
Đoan Dương mặc niệm rất nhiều lần mới dời ánh mắt khỏi cánh tay y.
Vốn dĩ nàng không biết lúc mình say, dáng đi giống con cua, không thể nào đoan trang được.
Nàng không biết những lời nàng thầm mặc niệm kia đã vô thức nói ra, một chữ cũng không sót truyền vào tai Cố Văn Hiên. Ban đầu Cố Văn Hiên còn giật mình, một lát sau đã cười ra tiếng.
Cố Văn Hiên thuận theo nàng, không tới gần bước nào.
Hai người cứ như thế, với không khí không gần không xa khoảng cách quỷ dị mà đi về phía trang viên.
Đoan Dương đi mấy bước lảo đảo, lúc suýt chút nữa ngã xuống thì Cố Văn Hiên nóng vội đi tới đỡ nàng.
Cánh tay truyền đến nhiệt độ của ngón tay y khiến cho mặt Đoan Dương từ từ nóng lên.
Mùi thơm trúc tùng trên người hắn xông vào chóp mũi của nàng, cả người bị khí tức nam nhân bao phủ. Đây là nam nhân nàng đã tâm tâm niệm niệm nhiều năm, nàng không thể nào khống chế được nhịp tim.
Gương mặt hơi say rượu ửng đỏ như lửa, nàng vô thức áp sát vào ngực y.
Lập tức, noãn hương vào lòng, thân thể Cố Văn Hiên cứng đờ.
Lúc Cố Văn Hiên còn chưa kịp phản ứng thì một đôi môi mềm mại thơm ngọt đã hôn lên môi y.
Cả người y giật mình.
Hôm sau, cả đám người rời khỏi trang viên hoa, Phó Dung Chương và Vân Kiều ở lại dưỡng thương.
Trước khi bọn người Tô Dực Phỉ rời đi, Đoan Dương đã thức dậy từ sớm. Sau khi thức dậy, nàng phát hiện mình đang bám víu trên người Cố Văn Hiên, nhớ tới mình đã làm chuyện gì thì bị dọa đến chạy mất.
Cố Văn Hiên thức dậy, phát hiện không thấy Đoan Dương, trong chớp mắt sắc mặt cũng trở nên xanh mét.
Tô Dực Phỉ ở bên ngoài liên tục thúc giục Cố Văn Hiên mau lên xe ngựa, không để ý từ trước đến nay Cố Văn Hiên luôn ôn nhuận bình tĩnh nay có thể nặn ra mực nước.
Thượng Quan Thao rơi đi trang viên hoa đào sớm hơn mọi người, nhưng y không trở về Thượng Quan phủ ở kinh đô mà lại ngụy trang đi phủ Lương vương.
Cho dù mục đích của Tô Linh Nguyệt là gì, ít nhất giờ phút này việc bọn họ cần phải làm có chung một mục đích.
Đối với quyết định của Thượng Quan Thao, tối hôm trước hai người đã nói chuyện qua, Phó Dung Chương cũng không phản đối.
–
Lập tức, trang viên hoa đào khôi phục tên tĩnh.
Mặc dù không uống rượu hoa đào nhưng Vân Kiều vẫn bị mùi thơm ngọt thuần kia hấp dẫn.
Nàng quyết định tự mình ra tay ủ rượu.
Hái hoa, rửa sạch, phơi nắng, ngâm, cất vào kho, giày vò một phen cuối cùng cũng hoàn thành. Nàng thở dài một hơi, hài lòng nhìn vò rượu được sắp xếp gọn, chờ đủ tháng đã có thể uống.
Thời gian chờ đợi luôn nhàm chán, nàng muốn mời Đoan Dương tới làm bạn lại bị Phó Dung Chương cự tuyệt.
Không bao lâu sau đã nhận được một con sóc con màu nâu trắng từ Thượng Quan Thao, nàng nhìn không biết sao lại có cảm giác quen thuộc, trong phút chốc nàng đã thích.
Có con sóc này làm bạn, lại thêm ở trang viên hoa đào, hài lòng tự do.
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Chớp mắt đã hơn một tháng, hoa đào đã rụng lá, kết thành hoa đào nhỏ.
Ngay cả nước ấm trong đình viện cũng đổi thành nước từ suối nước nóng, trong hồ trồng đầy hoa sen.
Thông qua suối nước nóng, hai ba tháng trước đã thúc hoa sen nở. Trong phút chốc, toàn bộ hoa viên càng có cảnh đẹp hơn.
Vết thương của Phó Dung Chương cũng dần khỏi hẳn.
Biết được cuối cùng Phó Dung Chương không cần thuốc nữa, Vân Kiều vui mừng tít mắt. Nàng nhớ đến những vò rượu hoa đào trước đó đã ủ nên sai người đi lấy ăn mừng một phen.
Sau bữa tối, như thường ngày, hai phu thê ở trên giường mềm trong đình ngắm hoa. Trên bàn tròn bày chút quà vặt, hai người cùng rót đối ẩm.
Nói là đối ẩm, thật ra cũng chỉ có mình Vân Kiều uống, rượu hoa đào ngọt ngào, bình thường các nam nhân không thích uống.
Thấy Vân Kiều vui vẻ như thế, Phó Dung Chương cũng không cản nàng.
Rượu hoa đào ẩm ướt sáng long lanh, mùi hoa đào trong trẻo và mùi rượu kết hợp, nhìn khá hợp vị.
Cũng không biết rượu say người hay là cảnh say lòng người, Vân Kiều thích rượu nên uống hơn mấy chén.
Phó Dung Chương thấy nàng cầm vò rượu lên rót vào trong chén thì vội cầm tay nàng cản lại: “Uống thêm nữa nàng sẽ say đấy.”
“Rượu hoa đào sao say được?”
Ánh mắt Vân Kiều vô tội nhìn hắn với vẻ khó hiểu, cực kỳ giống như đôi mắt con sóc nàng nuôi, trong sáng lại ngây ngốc.
Hết lần này tới lần khác nàng để lộ ra gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ.
Vừa trong sáng lại khát khao.
Ánh mắt Phó Dung Chương giật giật nhỏ đến mức không thể nhìn ra.
Vết thương của hắn đã lành từ lâu, vốn định chờ về vương phủ đến tân phòng của bọn họ sẽ bù cho nàng lễ hợp cẩn kết tóc và đêm động phòng hoa chúc.
Giờ phút này, tâm tư hưng phấn của hắn bị khơi lên, dường như trong lòng có một con mãnh thú nhỏ bị đè nén thật lâu, đang ngo ngoe muốn động.
Ngoài đình hoa đào đêm đã khuya, màn lụa tung bay múa nhẹ theo gió, mùi hoa sen như ẩn như hiện ngoài đình, nhẹ nhàng thổi qua hài lòng say lòng người.
Chẳng biết từ lúc nào, mây đen lặng lẽ che mặt trăng, ngoài trời đã nổi lên mưa phùn mờ mịt, trời đất như bày ra một màn lụa ve mong manh.
Vân Kiều thấy vậy thì ánh mắt sáng lên, đêm trăng hồ sen xem múa, đây là cảnh họa như thơ mới có.
“Á, trời mưa.” Đôi mắt trong trẻo không kìm được lóe lên, nàng chỉ ra ngoài đình, quay đầu cười với hắn một tiếng: “Vương gia, nhìn xem.”
“Ừm.” Phó Dung Chương hững hờ trả lời, ánh mắt nhìn nàng chăm chú.
Đôi môi trơn mềm của nàng đầy đặn như cánh hoa đào, nhàn nhạt bọc lấy rượu hoa đào thơm ngọt, vô cùng mê người.
Hầu kết Phó Dung Chương giật giật, ánh mắt nóng rực khóa lên môi nàng, hồi lâu mới nói: “Rượu hoa đào ngon không?”
“Ngon.” Vân Kiều nghiêm túc gật đầu, ngước mắt, không chớp mắt nhìn Phó Dung Chương. Giống như nàng muốn nói uống rất ngon, không tin ngài thử một chút đi.
“Thật sao? Vậy bản vương thử một chút.”
Nói xong, hắn khom người hôn lên môi nàng, một tấc lại một tấc xâm lấn, chậm rãi thưởng thức hương thơm say lòng người nhất thế gian này.
Hơi thở dần trở nên nóng rực, Phó Dung Chương dùng hết sức lực mới buông lỏng nàng ra.
“Ngon không?”
Thấy hắn dừng động tác, Vân Kiều đang say khước còn tưởng rằng hắn nếm rượu hoa đào, rất chân thành mà hỏi ngược lại hắn.
Đôi mắt phủ kín một lớp sương mù, mông lung muốn thấy rõ dung nhan của hắn. Nàng chớp mắt một chút, trong đáy mắt ánh sáng lưu chuyển, giống như muốn nói còn chưa đủ.
“Ừm.” Yết hầu của Phó Dung Chương hơi ngứa.
Hắn đưa tay xoa đôi môi hơi sưng của nàng, nghiêng người hôn lên lông mi dài rậm, khàn giọng hỏi nàng.
“Biết bản vương là ai không?”
“Biết.”
Môi của hắn lại đi xuống mấy tấc, dụ hoặc hỏi: “Là ai?”
“Phu quân.”
Nghe được câu trả lời khẳng định của nàng, lồng ngực Phó Dung Chương như có thứ gì đó muốn nhảy ra. Không cần phải nhiều lời nữa, hắn khom người ôm ngang lấy nàng.
Ngay sau đó phân phó một tiếng: “Lui ra.”
Cây đào bên ngoài ào ào vang động một phen, sau đó nhanh chóng khôi phục yên tĩnh.
Phó Dung Chương nằm trên sập mềm, nghiêng người nhẹ nhàng khẽ vuốt cằm nàng. Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, hỏi nàng lần nữa: “Nhìn rõ chưa, ta là ai?”
Vân Kiều đã rất say, ánh mắt hơi say rượu nhưng ý thức vẫn còn. Có lẽ vì mùi rượu đã tăng thêm lòng dũng cảm của nàng, nàng giơ ngón tay lên chạm vào mi tâm của hắn. Đầu ngón tay nàng theo mũi của hắn chậm rãi đi xuống, nhẹ nhàng cười với hắn một tiếng: “Phu quân.”
Một tiếng phu quân này giống như một mệnh lệnh nào đó.
Phó Dung Chương tiện tay tắt ánh nến trên mấy trụ đá tròn.
Chỉ trong phút chốc, bốn phía tối tăm yên ắng.
Cánh môi hơi lạnh của Phó Dung Chương phủ lên, đôi môi chạm vào nhau.
Ngoài đình bóng đêm u tối, mưa bụi mịt mờ.
Hoa sen bị hạt mưa khẽ phủ lên, thanh nhuận óng ánh, ánh sáng nhu hòa như dính lấy.
Trong hồ sen nổi lên từng trận hương sen, mùi thơm kiều diễm.
Khóe môi Vân Kiều khẽ rên, lại bị Phó Dung Chương nuốt xuống toàn bộ.
Chẳng biết từ lúc nào, gió đêm dần nổi lên thổi làm màn tơ bay giống như sóng lớn cuồn cuộn, một lớp lại một lớp. Ngoài đình mưa càng rơi càng lớn, tí tách tí tách, không có dấu hiệu dừng.
Dường như nước hồ sen không gánh nổi cơn mưa to này, run rẩy trong bão tốt, tìm không thấy điểm tựa.
Ý thức Vân Kiều mông lung nhìn cảnh ngoài màn tơ.
Giọt mưa lớn như hạt đậu theo đường vân của lá sen lăn xuống.
Không biết qua bao lâu, mưa dần dần ngừng, mây tản ra…
Trên bầu trời, mây sáng như trốn sau khay bạc cuối cùng cũng lộ mặt, ánh sáng vẫn như cũ, tùy ý chiếu trong đất trời, ánh sáng trong suốt rực rỡ vạn trượng.
Trên lá sen còn có vài giọt mưa, dưới ánh sáng chiếu rọi nhiễm chút ướt át óng ánh.
Lần đầu nhận mưa móc, Vân Kiều ở trong ngực Phó Dung Chương ngủ say, vốn không có tâm tư thưởng thức ánh sáng trong hồ sen kia.