Quân Hoan Tỏa Kiều - Chương 26
Chương 26: Đế kết lương duyên – Nếu đổi được sự cảm mến thì mệnh cũng có thể cho nàng
Vân Kiều đi vào tòa phủ đệ này, không biết sao lại có cảm giác quen thuộc, lập tức thích tòa nhà này.
Phó Dung Chương đưa cho nàng tòa nhà này đúng là tốn không ít tâm tư.
Đây không phải là tòa nhà bình thường mà là nơi mẫu thân Vân Kiều, Vân thị từng ở lúc trẻ. Năm đó, bà ấy cũng xuất giá từ đây.
Gia tộc Vân thị không có ai làm quan, nhưng là hoàng thương[1] mấy đời cao quý, phú quý hiển hách. Từ nhỏ, Vân thị đã có cuộc sống xa hoa, tòa nhà này chính là tòa nhà Vân phủ năm đó.
[1]là thương nhân có bối cảnh hoàng gia, hoàng thương là nhân vật giúp hoàng thất quản lý thương nghiệp quốc doanh cao cấp. Thời Thanh có Hòa Thân chính là hoàng thương nổi tiếng.
Vân gia biết rõ vinh hoa phú quý đều là mây bay. Sau khi tân hoàng lên ngôi, gia tộc Vân thị vì muốn tránh triều đình phân tranh mà dời nhà xa kinh đô, dời về vùng sông nước Hoài Nam.
Vì thế nên tòa phủ đệ này bị bỏ trống.
Từ lúc quyết ý cưới Vân Kiều, Phó Dung Chương đã cho người đi đến vùng sông nước Hoài Nam để tìm người Vân gia, hao tốn không ít công phu mới mua được tòa phủ đệ này.
Khi còn bé, thỉnh thoảng Vân Kiều cũng theo mẫu thân đi đến nơi này ở qua, cũng xem như là có vết tích từ nhỏ đến lớn của nàng. Nếu nàng xuất giá từ đây, tương lai nhớ lại sẽ không tiếc nuối.
Vân Kiều cũng không biết Phó Dung Chương vì nàng mà tiêu tốn tâm tư, nhưng nàng nhìn thấy rường cột chạm trổ, lầu các đài tạ viện lạc, mỗi nơi mỗi chỗ đều bỏ ra tâm tư thì cũng biết Phó Dung Chương thật sự để nàng vào lòng.
Phó Dung Chương đã sai người xử lý xong từ sớm để Vân Kiều có thể vào ở.
Tất cả tôi tớ hạ nhân trong phủ đều là người đắc lực, ngay cả Huyền Long Vệ cũng là tinh anh nhất đẳng, bảo vệ Vân phủ thành tường đồng vách sắt, bảo đảm Vân Kiều bình yên vô sự, thoải mái dễ chịu hài lòng.
–
Đêm đó, Phó Dung Chương xong việc thì đi đến thẳng Vân phủ, ngay cả phủ Nhiếp chính vương cũng không về.
Vân Kiều nghĩ là trước lúc đón dâu không cần phải gặp Phó Dung Chương, không cần mỗi đêm đều bị hắn làm cho mặt đỏ tới mang tai, cả người cũng dễ chịu hơn không ít, thời gian ở Vân phủ cũng trôi qua thoải mái hơn.
Sau khi tắm trong tịnh phòng với hương cả canh giờ thì nàng mới ung dung đứng dậy, cũng không cần lo Phó Dung Chương sẽ đi vào.
Sau khi tắm, nàng như bình thường mà gọi Thanh Nguyệt.
Rất nhanh đã có người đưa khăn bông và giao sa cho nàng. Nàng cầm lấy, dùng khăn bông lau nước trên người, lại dùng giao sa nhẹ nhàng quấn eo lại che khuất đường cong mơ hồ xinh đẹp lung linh sau lưng.
Giống như trước, nàng cầm cao mai hương mỹ cơ chuẩn bị bôi lên.
Nàng không phát hiện ra điều bất thường, chỉ có cảm giác hôm nay đưa đồ vật tới cao hơn bình thường một chút, nàng cũng không để ý.
Ngón tay ngọc nhỏ khẽ quệt một chút cao óng ánh mềm như bông vải, sau đó nàng bôi từng chút lên người mình. Bôi tới bôi lui, từ cổ trắng, cánh tay ngọc đến dãy núi trùng điệp trước mặt.
Sau khi nàng bôi cao lên đúng chỗ, nàng mới khẽ đưa hộp sứ ra sau lưng: “Sau lưng vẫn là ngươi bôi đi.”
Bởi vì da mặt nàng mỏng, đa phần đều tự mình bôi lên, chỉ có sau lưng khó chạm đến được, sau này nàng đã giao cho Thanh Nguyệt giúp.
Trải qua mấy ngày này, nàng cũng dần quen lúc tắm rửa có Thanh Nguyệt giúp nàng, vì thế lần này thản nhiên giao cho nàng ấy.
Người phía sau âm thầm nhận lấy hộp sứ mai hương, lấy một miếng cao lớn hất tóc đen như lụa của nàng từ sau lưng ra phía trước, để dùng cao thơm bôi sau cổ của nàng.
Chất cao lạnh buốt bỗng nhiên chạm vào da thịt đã ngâm nước nóng đến hơi đỏ lên, thân thể của nàng cũng theo đó mà run lên một cái, lầm bầm một câu: “Thanh Nguyệt, bôi nhiều…”
Người đứng phía sau không trả lời, thuận theo chất cao mà bôi tới, từ xương hồ điệp đến sống lưng lưng dưới.
Chất cao bôi trơn chạm đến da thịt như tuyết, cảm giác mềm mịn càng lớn.
Tay của người đứng sau vẫn lưu luyến ở sau lưng nàng…
Nàng không để ý hơi thở của người phía sau hơi nặng nề.
Nàng chỉ nghĩ lấy hơi nhiều cao, cần xoa lâu một chút mới hòa tan và hấp thu được.
Thời gian dần qua, nàng cảm giác gần như người phía sau càng lúc càng áp sát lên người nàng, nhiệt độ trên tay cũng càng lúc càng nóng.
Cuối cùng nàng cũng phát hiện điều bất thường, cảm thấy hơi hồi hộp. Lúc nàng muốn quay lại nhìn, thấy tay kia đang lưu luyến ở xương cánh bướm của nàng, bọc lấy cao bôi trơn, như con cá chạch ranh mãnh mà vòng qua phía trước.
Bỗng nhiên nàng hít sâu một hơi, trừng to mắt.
Trong giây tiếp theo, nàng đã rơi vào lồng ngực quen thuộc nóng bỏng. Mà tiếng hít thở của Phó Dung Chương nặng nề mang theo hơi thở ấm áp cũng rơi vào tai nàng.
Tim nàng đập như trống chầu, vội nắm lấy bàn tay không yên phận: “Phía, phía trước đã bôi rồi, không cần…”
“Thật sao?” Phó Dung Chương vẫn luôn im lặng cười khẽ một tiếng, áp cạnh cổ nàng khẽ nói: “Thật sự không cần sao?”
Tuy trong miệng nói thế nhưng động tác trên tay lại khẽ xoa, khuôn mặt nhỏ của Vân Kiều đỏ bừng lên, mang theo chút nũng nịu mà kêu lên một tiếng: “Vương gia!”
Âm cuối mang theo rung động làm nũng, nghe thật êm tai.
Thấy giai nhân thẹn quá thành giận, Phó Dung Chương cũng chậm rãi thu tay về, quay người nàng lại để đối mặt với hắn: “Được rồi, không bôi thì không bôi.”
Vân Kiều chưa kịp chuẩn bị đã bị hắn xoay người lại, đối mặt với hắn, nàng bị dọa sợ vội đưa tay che đi phong quang trước mặt.
Cùng lúc đó, lúc hắn thu tay lại không biết vô tình hay cố ý mà như khẽ lướt qua, giao sa che eo của nàng rơi xuống đất.
Lần này thì hay rồi, nàng bảo vệ được phía trên thì không bảo vệ được phía dưới. Trong tình huống cấp bách, nàng nhón chân che kín mắt của Phó Dung Chương.
Không cho hắn nhìn mới là tốt nhất.
Bàn tay mềm mại ấm áp che mắt của hắn, mắt không nhìn thấy thì những giác quan khác trở nên rõ ràng hơn. Mùi thơm mai hương thanh nhã trên người nàng bọc lấy mùi Ngọc Nhuy Hương đặc biệt của nàng quanh quẩn trong hơi thở của hắn. Cả người hắn đều cứng đờ, vòng tay của nàng vô thức siết chặt.
Bởi vì hai người cách biệt chiều cao nên lúc Vân Kiều nhón chân đã vô thức áp sát thân thể của mình với thân thể hắn.
Rất nhanh, lúc cảm nhận được thân thể của hắn biến hóa, Vân Kiều cũng ý thức được chuyện này, thật sự là khóc không ra nước mắt.
Nàng vội vàng buông lỏng tay ra, ngồi xuống nhặt giao sa, dùng tốc độ nhanh nhất quấn mình lại rồi chạy qua giường, xốc mền gấm quán chặt mình lại, tức giận nói: “Vương gia, không phải đã nói trước khi thành thân không được gặp mặt sao!”
Trong chăn vang lên giọng mũi uất ức của nàng.
Nghe thấy nàng nói thế, Phó Dung Chương đành phải dừng bước lại.
Bất đắc dĩ cười khổ, sớm biết thế sẽ không đùa nàng.
Như thế cũng tốt, lửa trên người hắn không thể phát tiết cũng sượng mặt, hết lần này tới lần khác vẫn là mình chọc lên ngọn lửa này, đúng là lấy đá nện chân mình.
“Được rồi, bổn vương không nhìn nàng nữa. Trước tiên nàng mặc y phục lên, lau tóc đi.”
“Vương gia đi rồi, đương nhiên thiếp thân sẽ mặc quần áo, lau tóc.”
Vân Kiều đang trốn tránh sao có thể tin lời nói dối của hắn.
Thấy nàng không chịu động, Phó Dung Chương cười cười: “Nếu bản vương muốn làm gì thì chiếc chăn mỏng của nàng có thể ngăn cản sao?”
Vân Kiều tức giận: “Vương gia, trước khi cưới không thể thất lễ, chuyện này không ra thể thống gì!”
Giọng nói của nàng dịu dàng, nhưng luận điệu này lại cứng nhắc y hệt Cố Văn Hiên.
Nhớ tới trước đó nàng để ý thanh danh và tục lệ, hắn lập tức bị nghẹn lời.
Phó Dung Chương cúi đầu nhìn bản thân mình, như thế này còn phải đi ra ngoài sao?
“Bản vương ở đây tắm rửa rồi sẽ đi.”
Vương phủ không có nước tắm sao? Nhất định phải tắm ở đây.
Nghe giọng điệu của hắn có hơi bất đắc dĩ, giống như thật sự nhượng bộ, Vân Kiều cũng đồng ý.
Thấy nàng không phản đối, lúc này Phó Dung Chương mới bình tĩnh gọi người: “Người đâu, chuẩn bị nước.”
“Nước lạnh.”
–
Vân Kiều chuyển đến Vân phủ không cho phép Phó Dung Chương gặp mặt, không chỉ khổ Phó Dung Chương mà còn khổ Cố Văn Hiên.
Bởi vì Cố Văn Hiên lo liệu tập tục trước hôn nhân phu thê không thể gặp mặt nên Phó Dung Chương không được gặp Vân Kiều nên trong lòng vô cùng không thoải mái. Hắn không thoải mái, đương nhiên không thể để cho Cố Văn Hiên thoải mái.
Cố Văn Hiên đi qua đi về giữa hai bên, bị chơi đùa khổ không thể tả.
Đoan Dương bị Bái quốc công tát sưng mặt, cuối cùng cũng hết sưng.
Nàng cũng được bỏ lệnh cấm.
Chỉ cần lấy cớ đi phủ Nhiếp chính vương thì nàng sẽ được ra vào tự do.
Đợi đến khi nàng đi phủ Nhiếp chính vương mới phát hiện Vân Kiều đã không ở phụ Nhiếp chính vương nữa.
Lúc trước, nàng mới lấy lòng Vân Kiều, nếu như bây giờ Vân Kiều không ở phụ Nhiếp chính vương nữa, nàng lại hay lui tới phủ Nhiếp chính vương thì rất không hợp lẽ.
Tuy nói mục đích của nàng là muốn gặp Cố Văn Hiên, nhưng dù sao nàng lấy cớ muốn gặp Nhiếp chính vương, bị Vân Kiều biết cũng không tốt.
Trước kia lúc không có Vân Kiều, nàng vào phủ, Phó Dung Chương chỉ là không để ý đến nàng, mặc kệ nàng đi dụ dỗ Cố Văn Hiên nói chuyện thế nào.
Nhưng từ khi có Vân Kiều, mỗi lần Phó Dung Chương gặp nàng đều dùng thái độ vô cùng không chào đón và vô cùng lạnh nhạt, khiến Đoan Dương từng nghĩ lúc nào hắn cũng có thể đánh gãy chân nàng mà ném ra ngoài.
Dù sao cũng có một kết luận: Nếu như nàng còn muốn vào phủ thì vẫn phải ôm đùi Vân Kiều.
Sau khi nghĩ lại, nàng quyết định đi tìm Phó Dung Chương để cầu kiến Vân Kiều.
Phó Dung Chương nhìn thấy nàng tới lại tức giận, đương nhiên không thèm nhìn Đoan Dương một cái, xem như nàng không tồn tại.
Hắn cũng không thể đi gặp Vân Kiều, dựa vào cái gì mà nàng ta có thể?
Lần trước, khi Vân Kiều gặp Đoan Dương nàng đã cười với Đoan Dương đến hai lần! Nàng chưa từng cười thoải mái với hắn như thế! Nghĩ đến chuyện này, Phó Dung Chương nhìn Đoan Dương, càng nhìn càng thấy không vừa mắt.
Đoan Dương không biết chuyện gì, nàng bị Phó Dung Chương nhín với thái độ âm trầm lạnh lùng thì bị hù đến co cẳng muốn chạy, nhưng nghĩ đến Cố Văn Hiên nàng luôn nhớ nhung thì phải kiềm lại.
Phải dùng mọi cách thuyết phục.
“Vương gia ca ca, muội đi có thể làm bạn với vương phi tẩu tẩu, đỡ buồn.”
“Muội còn thành thạo nghề khóc gả.”
Phó Dung Chương nghe thấy giọng nói ồn ào này thì càng thêm bực bội, hắn đang muốn nổi giận, chuẩn bị sai người ném nàng ra ngoài thì Đoan Dương vội vàng hô lên: “Ai xuất giá mà không có tỷ muội làm bạn bên cạnh chứ? Để muội đi qua bên tẩu tẩu đi?”
Nghe vậy, cuối cùng sắc mặt của Phó Dung Chương cũng thả lỏng.
Hồi lâu sau, hắn mới lên tiếng nói: “Người đâu, đi hỏi ý của vương phi.”
Rốt cuộc Đoan Dương cũng khẽ thở ra, chờ nàng ra chủ viện suýt chút nữa chân cũng mềm nhũn.
Mẹ ơi, nam nhân như Phó Dung Chương cũng không phải ai cũng tiêu thụ nổi!
Chuẩn bị ra vương phủ, nàng thoáng nhìn nơi xa có nam tử mặc áo màu chàm đi tới. Ôn tồn lễ độ, khuôn mặt như tranh, đó chính là nam tử nàng nhớ thương rất nhiều năm, Cố Văn Hiên.
Nàng muốn đi lên chào hỏi, chỉ thấy y vội vàng đi về phía chủ viện.
Chắc là có chuyện quan trọng, nghĩ đến không có thể cùng hắn ngoài sáng, nàng cúi thấp đầu mất mác.
Lúc giương mắt thấy trời kéo mây cuồn cuộn, lập tức trong lòng xuất hiện một kế.
–
Cố Văn Hiên đang muốn vội về cung xử lý chuyện quan trọng, không ngờ lại gặp mưa rào tầm tã. May mà lúc đi đến tùy tùng đã chuẩn bị một cây dù cho y.
Y đang muốn bung dù xuất phủ lại thấy được Đoan Dương đang tránh mưa dưới mái hiên.
Y đi đến kêu một tiếng: “Quận chúa Đoan Dương?”
Đoan Dương đã chờ tiếng này thật là lâu.
Nghe thấy giọng nói dễ nghe của y, nàng hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi ngoái nhìn nở nụ cười vô cùng quyến rũ với y. Sau đó nàng đoan trang hành lễ với y, khẽ gọi y một tiếng: “Bái kiến Tuyên vương điện hạ.”
Cố Văn Hiên thấy chỉ có một mình nàng, không thấy nha hoàn và cỗ kiệu thì kinh ngạc hỏi: “Kiệu của quận chúa đâu?”
Đương nhiên là đuổi nha hoàn và cỗ kiệu đi rồi, chẳng lẽ giữ lại qua đêm?
Trong đầu Đoan Dương nghĩ thế, nhưng ngoài miệng lại tỏ vẻ đáng thương mà nói: “Cỗ kiệu hỏng rồi, kiệu phu trở về đổi. Nha hoàn phụng mệnh đi lấy dù cho ta, còn chưa trở về.”
Trong giọng nói mang theo vẻ rét run.
Cố Văn Hiên thấy thế, nhân tiện nói: “Không bằng quận chúa ngồi cỗ kiệu của tại hạ trở về trước, tránh cho cảm lạnh.”
Đoan Dương vờ do dự một lát, sau đó mới làm ra vẻ bất đắc dĩ đồng ý.
Thấy nàng gật đầu, Cố Văn Hiên cầm dù trong tay đưa cho nàng, nàng ngây ngẩn cả người.
Nàng thích câu dù này sao? Nàng thích là y đó! Đưa cây dù này cho nàng làm gì?
Không ngờ Cố Văn Hiên lại đưa dù để tự mình nàng đi vào kiệu, vậy mà nàng còn muốn đi dạo cùng y dưới mưa! Nhưng mà nghĩ lại, Cố Văn Hiên luôn lo liệu lễ giáo chắc chắn sẽ không có chút gì mập mờ với nàng. Nàng bất đắc dĩ cầm lấy dù, nghiêm túc nói tiếng cảm ơn.
Vừa bước xuống bậc thang, nàng cố ý muốn chân mình bị trẹo một chút, ai ngờ trẹo thật, đau đến mức nàng lập tức rơi nước mắt.
Cố Văn Hiên thấy nàng bị thương cũng không để ý nam nữ thụ thụ bất thân, vội vàng đỡ nàng: “Chắc là bị thương rồi à?”
Nàng yểu điệu gật gật đầu: “Đau.”
Cố Văn Hiên là thầy thuốc có tấm lòng phụ mẫu, thấy nàng bị thương thì vội ngồi xổm xuống: “Cho tại hạ xem một chút.”
Nói xong, y nhẹ nhàng cởi giày thêu của nàng, lộ ra đôi chân nhỏ mềm mại trắng nõn.
Y vô cùng tập trung xem cho nàng, ấn xoa.
Lúc lòng bàn tay ấm áp chạm đến mắt cá chân của nàng, tim nàng nhảy loạn lên.
Tuy đối với Cố Văn Hiên đi xem bệnh mà nói nhìn chân nàng cũng không khác chân nam nhân, nhưng mặt nàng vẫn không nhịn được mà đỏ lên.
Thấy chân nàng thật sự bị thương, y cũng không tiện để tự mình nàng đi đến trước cỗ kiệu.
“Đi được không? Tại hạ dìu người qua nhé?” Cố Văn Hiên qua tâm nói.
Nàng giả vờ nhẹ nhàng đi, sau đó “Ưm” một tiếng, giống như rất đau.
Thật ra chân của Đoan Dương cũng không đau đớn như thế, cho dù có thể đi, nàng cũng muốn nói không thể đi.
Cố Văn Hiên lo lắng nhíu mày: “Hẳn là không bị thương nặng thế chứ?”
Đoan Dương nhìn xung quanh: “Vương gia, cũng không xa, xin ngài thương xót ôm ta qua đó, được không? Đau lắm, không đi được…”
Ôm? Cố Văn Hiên ngây ngốc một chút.
Nam nữ thụ thụ bất thân mà.
“Ngài là đại phu, ngài không thể thấy chết không cứu…”
Vừa nói vừa rơi mấy giọt nước mắt.
Câu ngài là đại phu này đã thành công tháo gỡ sự lo lắng của y, lại thấy nàng vô cùng đáng thương, hơn nữa nhìn xung quanh cũng không tiện để gã sai vặt giúp đỡ. Y suy nghĩ, sau đó khom người trước người nàng, ngồi xổm xuống.
Đây là có ý muốn cõng.
Đoan Dương nhếch miệng, được, cõng cũng tốt.
Nàng nghĩ vậy liền úp sấp lên lưng y.
Lúc y đứng lên, nàng khẽ nói bên tai y, hơi thở như hoa lan: “Đa tạ Tuyên vương.”
Trong chớp mắt, mùi hương nữ nhi ngọt ngào chui vào mũi y.
Trong phút chốc, tai Cố Văn Hiên đỏ lên.
–
Theo khua chiêng gõ trống thúc đẩy công tác chuẩn bị, ngày thành hôn cũng đến gần. Một tháng gần đây, Phó Dung Chương không thể chịu được đi không đi gặp Vân Kiều. Nhưng hắn nghĩ đến nàng chú trọng tục lệ, nên chỉ có thể đợi nàng ngủ mới đi gặp nàng.
Mấy ngày gần đây chuyện tiêu thụ chất cấm Ngự Linh Tán cũng có chút tiến triển. Thêm nữa hôn lễ đã sắp tới gần, hắn càng bận rộn hơn.
Một đêm trước hôn lễ, hắn đi ra khỏi cung đã là canh hai. Hắn ra đường chính, đang muốn đi thành đông, đến Vân phủ gặp Vân Kiều.
Không ngờ lại bị tập kích. Trong nháy mắt, ngoài xe ngựa vang lên tiếng binh khí đánh nhau, ngay sau đó nghe thấy Vệ Minh hô một tiếng: “Bảo vệ chủ tử.”
Phó Dung Chương vén rèm xe lên nhìn ra, ít nhất bên đối phương cũng có trăm người tới, khí thế hung hăng, xem dáng vẻ đã trù tính từ lâu.
Đối phương người đông thế mạnh, còn mang theo kiếm.
Song, lần này Phó Dung Chương đi ra ngoài không có nhiều Huyền Long Vệ đi theo, bên này hắn có vẻ hơi ít không đánh lại đông.
Ngay cả Phó Dung Chương cũng tự mình đi ra chém giết.
Hai bên chiến đấu kịch liệt hồi lâu.
Đường đông đã máu chảy thành sông.
Huyền Long Vệ đã hao tổn hơn phân nửa, mà tuy người của đối phương rất nhiều nhưng thương vong cũng nặng nhất.
Phó Dung Chương dẫn theo Huyền Long Vệ chờ viện binh, cố gắng chống đỡ.
Ngay lúc sắp thắng lợi, một nhóm nhân mã khác đang núp trong bóng tối quan sát lặng lẽ giương cung tiễn, nhắm ngay Phó Dung Chương mà bắn.
*
Một cây tên nhỏ bé sắc bén xé gió bay đến, nhắm thẳng vào tim của Phó Dung Chương, cắm vào ngực hắn.
Phó Dung Chương rên khẽ một tiếng, hắn hét lên rồi gục ngã.
Vệ Minh và một đám Huyền Long Vệ trơ mắt nhìn Phó Dung Chương trúng tên ngã xuống, hoàn toàn không kịp phản ứng.
May mà cuối cùng Vệ Đán cũng dẫn theo viện binh chạy ới.
Thích khách trong hiện trường bỏ mình toàn bộ.
Một đội Huyền Long Vệ vội vàng theo hướng mũi tên mà chạy đuổi theo kẻ tấn công.
Vệ Minh ôm Phó Dung Chương đã hôn mê, vội vàng che vết máu đang cuồn cuộn chảy ngay tim của hắn, vội nói: “Nhanh, mau tìm Tuyên vương.”
Tiếp theo đó, y phân phó Huyền Long Vệ mau mang Phó Dung Chương đến Vân phủ gần đó. Lúc này Phó Dung Chương cần được chữa ngay, về vương phủ quá xa không còn kịp nữa.
Cũng không để ý có thể dọa Vân Kiều sợ không, Vệ Minh làm chủ đi về phía Vân phủ.
–
Trước tân hôn, tân nương còn một đống nghi thức. Lúc này, Vân Kiều đã bị đánh thức, bắt đầu chuẩn bị trang điểm.
Lại nghe được tiếng động ở tiền viện, nghe được hạ nhân bẩm báo Phó Dung Chương bị thương, nàng bị dọa đến nhảy dựng lên, vội vàng đi đến tiền viện. Thanh Nguyệt và một đám bà tử vội vàng đi theo.
Vân Kiều đi đến tiền viện, vừa đi đến cửa đã thấy nô tài và bọn thị nữ bưng một chậu máu loãng đi ra ngoài, nàng lập tức choáng váng.
Nàng vốn sợ máu, biết được đây đều là máu của Phó Dung Chương thì nàng càng không chịu nổi.
Trong lòng nàng lo lắng cho Phó Dung Chương, vì không để mình ngã xuống, nàng dùng sức nhéo bắp đùi mình để ổn định tâm thần.
Lúc này Cố Văn Hiên cũng chạy tới, y thấy nàng đứng ở cửa ra vào thì khẽ cúi người xem như hành lễ, quay đầu đi vào nội thất tiền viện.
Vân Kiều cũng muốn đi theo vào, Vệ Minh biết nàng nhát gan, sợ nàng bị dọa sợ nên ngăn nàng lại: “Vương phi, bên trong mùi máu rất nồng, người ngồi bên ngoài đi. Đợi Tuyên vương chữa trị xong xuôi, thuộc hạ sẽ dẫn người vào gặp vương gia.”
Vân Kiều biết nàng đi vào ngoài sốt ruột ra cũng không giúp được gì, đúng là không nên làm thêm phiền nên ở lại bên ngoài chờ đợi.
Cố Văn Hiên đi vào nhìn thấy Phó Dung Chương, lập tức hít vào một hơi. Chỉ thấy sắc mặt hắn tái xanh, môi trắng như giấy, chẳng những mất quá nhiều máu mà còn trúng độc.
Tình huống nguy hiểm.
Ngày mai sẽ là hôn lễ…
Cố Văn Hiên không để ý nhiều như thế, vội bình tĩnh lại, dùng kéo cắt áo mãng bào của Phó Dung Chương.
Lúc này, Tô Dực Phỉ cũng chạy tới, thấy mũi tên vừa ngắn vừa đen trên ngực Phó Dung Chương thì tim trùng xuống. Thảo nào Phó Dung Chương và Huyền Long Vệ đều khó phòng bị.
Mũi tên dùng thép đặc chế, vừa mảnh lại ngắn, thêm ban đêm trời tối đưa tay không nhìn thấy tay, lại còn trong tình huống đánh nhau không dễ phát hiện, sao phòng bị được?
Thấy Cố Văn Hiên bất động, Tô Dực Phỉ vội nói: “Huynh ngẩn ra gì thế, huynh động thủ đi!”
Cố Văn Hiên nhìn Tô Dực Phỉ một chút, mới nói: “Đầu mũi tên có tám móc…”
Ngụ ý, nếu kéo mũi tên ra thì tương đương với việc khoét một mảnh lớn trong tim Phó Dung Chương.
Người ra tay cũng quyết tâm muốn mạng của Phó Dung Chương.
Nếu không lấy ra, Phó Dung Chương cũng không thể sống tiếp.
Lần này Tô Dực Phỉ cũng không dám thúc y.
Cố Văn Hiên hít sâu một hơi mới bắt đầu ra tay.
–
Trải qua hơn một canh giờ cố gắng, cuối cùng cũng giữ được mạng của Phó Dung Chương.
Vân Kiều ngồi ở bên ngoài, nhìn thấy bọn thị nữ ra ra vào vào, trong lòng đã rối như tơ vò, nhưng nàng cố ép để mình bình tĩnh, không thêm phiền.
Rốt cuộc, đợi tới lúc Cố Văn Hiên nói nàng có thể đi gặp Phó Dung Chương, nàng mới phát hiện chân mình mềm nhũn.
Đi vào gian trong đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, trên đất còn có rất nhiều băng gạc dính máu chưa kịp dọn đi.
Nhìn thấy sắc mắt Phó Dung Chương trắng bệch, nằm không thấy tiếng thở, tim của Vân Kiều đau đến hốt hoảng.
Lòng của nàng đều nát.
Nàng không nhịn được rơi nước mắt như mưa, muốn ngăn thế nào cũng không được.
“Vương gia…”
Nàng trầm thấp kêu một tiếng, thấy hắn không trả lời thì lập tức khóc không ra tiếng.
Trong mắt của nàng, nam nhân cường đại như thế mà giờ phút này lại không có âm thanh, yếu ớt đến mức giống như lúc nào cũng có thể biến mất.
Tim nàng đau đớn trước giờ chưa từng có, đau đến mức nàng sắp ngất đi.
Tuy nói ban đầu bị hắn bắt đi nàng cũng kháng cự đủ kiểu, lúc nào cũng muốn chạy trốn, nhưng chẳng biết từ lúc nào, trong đáy lòng nàng âm thầm xảy ra thay đổi mà nàng cũng không phát hiện.
Sợ sau này không được gặp hắn nữa.
Sự sợ hãi này để nàng ý thức được, nam nhân này đã khắc sâu trong lòng nàng dấu ấn không thể xóa nhòa, nàng thật sự yêu nam nhân này.
Cảm thấy càng bi thương.
“Vương gia, ngài tỉnh dậy có được không?”
“Ngài không tỉnh thì hôn lễ của chúng ta sẽ không kịp được.”
“Thiếp thân đồng ý với ngài, đời này chúng ta cùng nhau sống, ngài tỉnh có được không?”
“Ngài còn không tỉnh thì thiếp thân sẽ tái giá với người khác.”
Nàng chưa nói xong đã khóc nước mắt như mưa.
–
Hắn hôn mê cả đêm, lúc trời tảng sáng mới tỉnh lại. Câu nói đầu tiên khi tỉnh lại là: “Hôn lễ…”
Nghe được câu này, Vân Kiều cũng không chịu được nữa mà khóc rống lên.
Đến lúc nào rồi mà hắn chỉ nghĩ đến cái này, tâm tâm niệm niệm việc kết hôn với nàng, dù ý thức còn chưa tỉnh táo hoàn toàn.
Đây là chấp niệm thế nào?
Vân Kiều lau lau nước mắt, vừa đau lòng vừa vui, đưa tay xoa gương mặt tái nhợt của hắn: “Hôn lễ không kịp vậy thì hoãn lại. Chẳng phải mệnh của ngài còn quan trọng hơn chuyện này sai?”
“Nàng còn quan trọng hơn mệnh của ta, cưới nàng cũng thế.”
Phó Dung Chương lẩm bẩm nói.
Lúc hắn nói lời này thì ý thức vẫn không tỉnh táo lắm.
Trong lòng Vân Kiều chua xót không thôi, không nhịn được mà nức nở.
Lúc Phó Dung Chương nghe thấy tiếng khóc của nàng mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Tiếng khóc này để lòng hắn yêu thương không dứt.
Hắn dùng hết sức giơ tay lên một cái muốn sờ mặt nàng, nhưng hắn lại vô cùng yếu, hoàn toàn không có sức.
Vân Kiều vội vàng cầm tay hắn đặt lên bên mặt của mình: “Vương gia…”
“Đừng khóc, bản, bản vương không sao.”
“Ừm.” Vân Kiều biết hắn đang trấn an mình nên vội vàng đáp lại để hắn bớt lo.
“Cố Văn Hiên.” Phó Dung Chương hô.
Cố Văn Hiên túc trực ở một bên vội đi đến: “Điện hạ, thần ở đây.”
“Hôn lễ cử hành như thường.” Phó Dung Chương nói ra từng chữ, rất tốn sức.
“Điện hạ!”
Không chỉ có Cố Văn Hiên mà ngay cả Tô Dực Phỉ cũng cuống lên. Tình hình của hắn như thế, rõ ràng không thể nào cử hành hôn lễ.
Vân Kiều càng không muốn để hắn bị thương mà cử hành hôn lễ: “Điện hạ, thiếp thân đồng ý gả, không vội, chờ ngài khỏe…”
“Không sao cả.” Ngón cái của Phó Dung Chương khẽ vuốt da thịt mềm mại của nàng, chậm rãi nói: “Ngoan.”
Nói xong thì nhìn về phía Cố Văn Hiên: “Nghĩ, nghĩ cách… Cần phải…”
Chưa đợi Phó Dung Chương nói xong, Cố Văn Hiên đã đỏ mắt đáp ứng: “Được, thần tìm cách.”
Người khác không biết nhưng Cố Văn Hiên lại biết Phó Dung Chương lo lắng điều gì.
Thấy Cố Văn Hiên hiểu ý, rốt cuộc Phó Dung Chương cũng thở dài một hơi.
Hôn lễ hôn nay nhất định phải cử hành.
Một là hắn không muốn chờ thêm ba năm, một phút cũng không muốn chờ thêm. Hai là nếu tin tức hắn trọng thương không cử hành nổi hôn lễ truyền ra thì sợ rằng triều đình sẽ chấn động bất an.
Cố Văn Hiên lấy bình ngọc từ hòm thuốc ra, đổ mấy hạt đan dược cho Phó Dung Chương ăn.
Thuốc này có tác dụng phụ, có thể không uống thì tốt nhất đừng uống. Nhưng bây giờ chuyện đã rất gấp, không còn cách nào khác.
Uống thuốc xong, quả nhiên sắc mặt của Phó Dung Chương chuyển biến tốt hơn nhiều.
–
Hôn lễ đã chuẩn bị xong từ sớm, chỉ còn thiếu tân lang tân nương. Vân Kiều thấy sắc mặt của Phó Dung Chương đã khá hơn nhiều, cũng biết nếu muốn giờ lành thì phải nhanh chóng rửa mặt. Nhưng nàng không bỏ Phó Dung Chương như thế được, vẫn không muốn buông hắn ra.
Lúc lưu luyến không rời vẫn bị Thanh Nguyệt và một đám bà tử dẫn đi.
Lúc trang điểm mới phát hiện vì Vân Kiều khóc quá lâu, quá đau lòng nên mắt hơi sưng đỏ. Một đám thị nữ sợ hãi không thôi, sợ bị Phó Dung Chương trách tội. Cũng may hỉ bạ lại nói thế này vừa đúng phong tục khóc gả, mọi người mới thở dài một hơi.
Bởi vì Phó Dung Chương bị thương, rất nhiều nghi thức phức tạp đều bị cắt giảm, chỉ giữ lại mấy nghi thức chủ yếu.
Đội ngũ đón dâu dựa theo giờ lành đúng hẹn xuất phát từ vương phủ, trùng trùng điệp điệp đi về phía đông. Lụa đỏ thật dài từ vương phủ trải tới Vân phủ, vô cùng xa hoa.
Không chỉ hôn lễ xa hoa mà ngay cả kiệu đỏ tám người nhấc của được Phó Dung Chương sai người rèn đúc tỉ mỉ, mỗi một chi tiết đều làm rất cẩn thận/
Đỉnh kiệu hoa được dùng một viên bảo châu màu đỏ chót khảm nạm, bốn phía điêu khắc chu kim xa hoa.
Mà mái hiên kiệu thì dùng đỏ lưu ly, đỏ lưu tô, đỏ thêu phiến treo xuyết, cũng treo đầy đèn lồng đỏ. Nhìn kỹ có thể thấy trên ngọn đèn lồng dùng tơ vàng thêu chữ “Hỷ” tinh xảo, điểm xuyết cánh hoa hồng mai nho nhỏ, vô cùng khéo léo.
Đáng giá nhất để nhắc đến chính là quanh bốn mặt kiệu điêu khắc long phượng, hỉ thước và trăm cây lưu. Mỗi một chỗ đều bao hàm ngụ ý, đối xứng xung quanh.
Trong phút chốc, muôn người ở kinh đô đều đổ xô ra đường để vây xem hôn lễ hoàng kim thế này.
Dưới sự chú ý của muôn người, trong tiếng chiêng trống vang trời, tiếng pháo nổ kinh thiên động địa, Vân Kiều mặc mũ phượng hà bí mà Phó Dung Chương tự mình chỉ huy chế tạo, ngồi lên chiếc kiệu đỏ tám người kiêng được hắn chuẩn bị tỉ mỉ đi lên con đường cuộc sống mới.
Bên ngoài cỗ kiệu ý mừng ầm vang, Vân Kiều lại lo lắng vết thương của Phó Dung Chương, trong lòng tràn đầy lo nghĩ.
Từ đá cửa kiệu đến đi qua chậu than, nàng đều hơi không để tâm, suýt chút nữa đã phạm sai lầm. Cũng may Phó Dung Chương mời hỉ bà nổi danh nhất kinh đô, bà ấy đã nhìn quen cảnh tượng hoành tráng, gặp nguy không loạn, dẫn theo Vân Kiều vững vững vàng vàng hoàn tất quá trình.
Đến khi hai người đến khâu bái đường, Vân Kiều mới đến gần Phó Dung Chương. Mặc dù hai người cầm lụa đỏ, Vân Kiều lại lặng lẽ đến gần Phó Dung Chương. Nàng mượn tay áo rộng lớn mà đặt tay nhỏ vào lòng bàn tay hắn, mười ngón đan xen giống như xác nhận hắn có mạnh khỏe hay không.
Hắn hơi ngẩn ra nhìn chăm chú về phía tay nhỏ mảnh mai của nàng.
Văn võ bá quan, tân khách đầy viện đã thấy cảnh tượng trăm năm khó gặp: Nhiếp chính vương luôn tàn nhẫn hung ác lại nở nụ cười ấm áp, miễn cưỡng hạ thấp xuống nhan sắc sáng ngời nhất thế giới.
Không ai biết trong lòng Phó Dung Chương kích động thế nào, đừng nói hôm nay là ngày vui của hắn và Vân Kiều, mà chỉ vỏn vẹn Vân Kiều chủ động nắm tay hắn đã để hắn cảm thấy một mũi tên này đáng giá.
Nếu có thể đổi được sự cảm mến của Vân Kiều thì mệnh này cũng có thể cho nàng.
Thật ra trong hôn lễ hôm nay kéo dài đến bây giờ, vết thương của Phó Dung Chương đã vỡ ra. Đầu hắn choáng váng, cổ họng cũng dâng lên mùi máu tanh nhưng hắn cố gắng nuốt xuống.
Trong nháy mắt, hành động kia của Vân Kiều đã cho hắn sức mạnh chống đỡ tiếp.
Cố Văn Hiên cũng biết Phó Dung Chương không chịu đựng nổi nên vội vàng tăng nhanh quá trình.
Ở trước mặt khách mời đều mang tâm tư riêng, hai người cũng thuận lợi bái đường.
Lương vương từ quận Nghi Châu đặc biệt đến đây xem lễ, lạnh lùng nhìn Phó Dung Chương sắc mặt vẫn bình thường, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đêm qua, y phái hơn trăm người vây quét Phó Dung Chương nhưng đều bị Phó Dung Chương tránh thoát. Bây giờ hắn không hề bị thương gì bái đường thành thân, mà y lại hao tổn hơn trăm tinh anh, bảo sao y không hận?
Bái đường xong, đương nhiên bước kế tiếp là đưa vào động phòng. Vân Kiều cũng cảm giác được tay của Phó Dung Chương như đang phát run, biết hắn chống đỡ rất tốn sức nên nàng thầm đỡ Phó Dung Chương để hắn chống đỡ.
Tô Dực Phỉ cũng đoán được tình huống của Phó Dung Chương nên cũng đến gần hắn.
Cố Văn Hiên vội vàng chào hỏi khách mời để dời sự chú ý của mọi người.
Trên đường hai người đi về động phòng, ở góc rẽ, cuối cùng Phó Dung Chương không nhịn được, thân thể hơi mềm nhũn. Tô Dực Phỉ ở bên cạnh vội giữ hắn lại, Vân Kiều cũng vội đỡ hắn, ngay cả khăn hỉ rơi mất cũng không để ý.
Trong nhà chính, Lương vương vẫn chăm chú nhìn theo bóng Phó Dung Chương, y bất ngờ nhìn thấy Vân Kiều rơi mất khăn hỉ, trong chớp mắt trợn tròn mắt.
Lương vương phi ở bên cạnh thấy sắc mặt Lương vương thay đổi cũng thuận theo ánh mắt của Lương vương nhìn qua, lúc nhìn thấy Vân Kiều cũng kinh ngạc.